Trong nháy mắt Phương Dật Thiên đứng lên, cảm giác linh mẫn như dã thú nói cho hắn nguy hiểm đã đến, hơn nữa, vẫn là trí mạng.
Hắn cảm giác được ngực trái mình có một loại cảm giác nóng bỏng, kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường nói cho hắn, hắn đang bị người ta ngắm súng vào người.
Cơ hồ là trong nháy mắt, thân thể hắn đột nhiên lăn một vòng qua bên phải, ngay khi hắn lăn, mặt đất chỗ hắn vừa đứng, Đoàng! một tiếng, tốc độ cực nhanh hoa lửa bắn ra bốn phía, sau đó xuất hiện một cái hố nhỏ.
Nếu, vừa rồi Phương Dật Thiên còn thoáng chần chờ một chút vậy hắn đã sớm chết rồi, hắn dựa vào kinh nghiệm phong phú trên chiến trường cùng với cảm giác nguy hiểm của một dã lang mới tránh được phát bắn lén này.
"Có tay bắn tỉa? Chó má, tên bắn tỉa này bắn nổ ô tô, giờ lại muốn giết chết mình, tao nhất định bắt được mày!" Phương Dật Thiên dựa vào tốc độ nép vào hàng rào phòng hộ ven đường, hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng cách 300m phía trước mặt, đó là một chiếc cầu vượt cao chót vót, phía sau là dãy nhà cao đến mấy chục tầng.
Phương Dật Thiên đoán ra tay súng bắn tỉa kia chính là ở trong tòa nhà lớn đối diện, bất quá bởi vì hắn nằm úp xuống mặt đất nên tên bắn tỉa bị che mất tầm nhìn, không thể bắn hắn thêm lần nữa. Nhưng cứ nằm như vậy cũng không phải biện pháp a, lúc này trên cầu vượt vụt đi ra một chiếc xe, lái xe đang chyaj như bay rồi chầm rãi hạ dần tốc độ, trên xe đi xuống một trung niên nam tử, hắn nhìn nhìn cuối cùng lấy ra điện thoại, xem ra là báo cảnh sát.
Lúc sau người trung niêm này không muốn ôm việc vào người, nên chuẩn bị lái xe ròi đi, thời điểm hắn vào trong xe thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, một bàn tay cứng rắn đã áp trên cổ hắn, sau đó trên tai truyền tới một giọng nói trầm thấp hữu lực :"Anh bạn, tôi không có ác ý, tôi lọt vào tập kích của kẻ khác, xe bị nổ, hi vọng anh có thể cho đi nhờ một đoạn đường."
"Anh, anh là yêu nhân? Chiếc xe bị nổ là của anh? Tôi đã báo cảnh sát giúp anh, có chuyện gì anh hẳn là phải nói cho cảnh sát mới phải." Trung niên nam tử vội vang nói.
Sau lưng trung niên nam tử chính là Phương Dật Thiên, hắn hơi cúi người, lợi dụng trung niêm nam tử để che chắn thân hình, sắc mặt hắn bình tĩnh đến đáng sợ, thò tay vào túi quần trung niên nam tử, lấy di động ra, lúc sau thân thể hắn lách lên, không chút khách khí ngồi vào tay lái.
"Lên xe, tôi chỉ mượn xe một lát." Phương Dật Thiên lạnh lùng nhìn trung niên nam tử trần giọng nói.
Trung niên nam tử ngẩn ra, đi động đã bị Phương Dật Thiên lấy đi, Phương Dật Thiên lại còn ngồi trước tay lái, hắn còn lựa chọn nào sao?
Vì thế hắn đành phải nhỏ giọng mắng nhỏ vài cau sau đó chui vào ngồi trong xe.
Phương Dật Thiên nhấn ga, xe nháy mắt tăng tốc tới 180km.
"Uy uy, anh đang liều mạng à? Anh sao dám lái nhanh như thế? Nếu không cân thận chúng ta đều chết a!" Trung niên nam tử trừng mắt, sắc mặt địa biến.
Hắn không ngờ mình có hảo ý muốn dừng xe báo cảnh sát, lại bị Phương Dật Thiên tóm được, hơn nữa đối phương còn không chút khách khí mở chiếm giữ chiếc xe, hơn nữa còn chạy tốc độ 180km, hắn lái xe còn chưa từng tới 100km, nghĩ lại cái loại cảm giác nhanh như chớp này khiến hắn nơm nớp không yên.
Phương Dật Thiên không nói gì, trong ánh mắt như ẩn chứa hai tòa băng sơn đầy băng lãnh, xe vừa rời khỏi cầu vượt hắn chuyển tay lái, chiếc xe quẫy mạnh bắn nhanh đi, chạy tới tòa nhà tên bắn tỉa kia đang ẩn thân, hắn chỉ hi vọng tên bắn tỉa kia còn chưa rời đi, như vậy, dựa vào thân thủ của mình hắn có mười phần nắm chắc chế phục tên bắn lén này.
Xe ngoặt trong nháy mắt, trung niên nam tử sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn đã sớm liệt Phương Dật Thiên vào danh sát những kẻ thần kinh.
Ngay lúc trung niên nam tử còn chưa định hồn, Phương Dật Thiên đột nhiên nép xe vào rài đường, dừng lại trả di động cho trung niêm nam tử, nói: ''Cảm ơn xe của anh, không có việc gì thì màu rời khỏi đây đi.''
Nói xong, Phương Dật Thiên mở cửa xe, đi xuống, sau đó thân hình vừa động giống như báo săn mồi vọt vào tòa nhà, trong chốc lát biến mất bóng dáng.
Trung niêm nam tử sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, hắn cầm di động trong tay, chui vào tay lái, trong miệng không nhịn được mắng bệnh thần kinh, lúc này mới rời đi.
Phương Dật Thiên sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, chạy tới tầng khu thương mại, hắn chỉ hi vong tên bắn tỉa còn chưa rời đi, hắn thề nhất định phải bắt sống tên này, không đơn giản vì sự kiện bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, mà còn vì cái chết của đám người Ba Hán.
Thời điểm nổ xe, hắn đã nghe được âm thanh thống khổ của đám người Ba Hán, nhưng hắn căn bản không có cơ hội đến gần chiếc Audi đang bùng cháy dữ dội, mà bọn Ba Hán lúc trước đều bị hắn đả thương, vài cái chân đã bị đánh gãy, bởi vậy không thể lao ra, ô tô nổ xong vài mảnh nhỏ bắn chết bọn họ, ngọn lửa kia trong nháy mắt đã đoạt đi sinh mệnh bọn họ.
Bởi vậy, hắn cảm thấy theo ý nghĩa nào đo, Đao ba hán bọn họ là vì hắn mà mới chết, tâm tình của hắn sao có thể không bi phẫn.
Như vậy trước tiên phải nghĩ nguy cơ đến từ đâu?
Cùng lúc đó hắn căn cứ vào trực giác của dã thú, còn câu nói " Ta đã nhìn thấy xe của ngươi!'' trong di động với Đao Ba Hán.
Lúc ấy tốc độ trên cầu vượt, không có chiếc xe nào khác, đối phương sao nhìn thấy xe của Đao Ba Hán.
Chỉ có một cách giải thích, đối phương phải đứng ở một chỗ cao dùng ống nhòm hoặc súng ngắm nhìn bọn họ, sự thật chứng minh, đối phương đúng là nhìn qua súng ngắm, mà Phương Dật Thiên cũng cảm giác được, lúc này mới mở cửa xe vọt ra.
Lúc đó hắn định kéo Đao Ba Hán, nhưng tay hắn lại với vào khoảng không.
Phương Dật Thiên trước đó cũng không tưởng tượng đối phương muốn giết bọn Đao Ba Hán, chẳng lẽ, là diệt khẩu?
Mà dám ngang nhiên bắn nổ xe, xem ra đối phương cũng có thế lực lớn, chỉ sợ toàn bộ quan chức cấp cao cảu thành phố Thiên Hải đều có quan hệ.
Bất quá, Phương Dật Thiên cũng không sợ, lúc này hắn chỉ có phẫn nộ, thực sự phẫn nộ!
Phương Dật Thiên rất ít khi tức giận, lần trước phẫn nộ vì Trần Cương che một viên đạn cho hắn, khi đó hắn phẫn nộ cơ hồ chỉ một mình giết hết mười mấy tên lính đánh thuê tập kích.
Mà lúc này, Phương Dật Thiên không nhịn được nổi giận, lửa giận thiêu đốt thầm nghĩ tìm ra tất cả địch nhân của mình, sau đó dùng nắm tay đánh cho bọn chúng tành đầu heo!
Đang nghĩ ngợi, Phương Dật Thiên đã vọt tới chỗ khu thương mại.
Trong nháy mắt Phương Dật Thiên đứng lên, cảm giác linh mẫn như dã thú nói cho hắn nguy hiểm đã đến, hơn nữa, vẫn là trí mạng.
Hắn cảm giác được ngực trái mình có một loại cảm giác nóng bỏng, kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường nói cho hắn, hắn đang bị người ta ngắm súng vào người.
Cơ hồ là trong nháy mắt, thân thể hắn đột nhiên lăn một vòng qua bên phải, ngay khi hắn lăn, mặt đất chỗ hắn vừa đứng, Đoàng! một tiếng, tốc độ cực nhanh hoa lửa bắn ra bốn phía, sau đó xuất hiện một cái hố nhỏ.
Nếu, vừa rồi Phương Dật Thiên còn thoáng chần chờ một chút vậy hắn đã sớm chết rồi, hắn dựa vào kinh nghiệm phong phú trên chiến trường cùng với cảm giác nguy hiểm của một dã lang mới tránh được phát bắn lén này.
"Có tay bắn tỉa? Chó má, tên bắn tỉa này bắn nổ ô tô, giờ lại muốn giết chết mình, tao nhất định bắt được mày!" Phương Dật Thiên dựa vào tốc độ nép vào hàng rào phòng hộ ven đường, hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng cách 300m phía trước mặt, đó là một chiếc cầu vượt cao chót vót, phía sau là dãy nhà cao đến mấy chục tầng.
Phương Dật Thiên đoán ra tay súng bắn tỉa kia chính là ở trong tòa nhà lớn đối diện, bất quá bởi vì hắn nằm úp xuống mặt đất nên tên bắn tỉa bị che mất tầm nhìn, không thể bắn hắn thêm lần nữa. Nhưng cứ nằm như vậy cũng không phải biện pháp a, lúc này trên cầu vượt vụt đi ra một chiếc xe, lái xe đang chyaj như bay rồi chầm rãi hạ dần tốc độ, trên xe đi xuống một trung niên nam tử, hắn nhìn nhìn cuối cùng lấy ra điện thoại, xem ra là báo cảnh sát.
Lúc sau người trung niêm này không muốn ôm việc vào người, nên chuẩn bị lái xe ròi đi, thời điểm hắn vào trong xe thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, một bàn tay cứng rắn đã áp trên cổ hắn, sau đó trên tai truyền tới một giọng nói trầm thấp hữu lực :"Anh bạn, tôi không có ác ý, tôi lọt vào tập kích của kẻ khác, xe bị nổ, hi vọng anh có thể cho đi nhờ một đoạn đường."
"Anh, anh là yêu nhân? Chiếc xe bị nổ là của anh? Tôi đã báo cảnh sát giúp anh, có chuyện gì anh hẳn là phải nói cho cảnh sát mới phải." Trung niên nam tử vội vang nói.
Sau lưng trung niên nam tử chính là Phương Dật Thiên, hắn hơi cúi người, lợi dụng trung niêm nam tử để che chắn thân hình, sắc mặt hắn bình tĩnh đến đáng sợ, thò tay vào túi quần trung niên nam tử, lấy di động ra, lúc sau thân thể hắn lách lên, không chút khách khí ngồi vào tay lái.
"Lên xe, tôi chỉ mượn xe một lát." Phương Dật Thiên lạnh lùng nhìn trung niên nam tử trần giọng nói.
Trung niên nam tử ngẩn ra, đi động đã bị Phương Dật Thiên lấy đi, Phương Dật Thiên lại còn ngồi trước tay lái, hắn còn lựa chọn nào sao?
Vì thế hắn đành phải nhỏ giọng mắng nhỏ vài cau sau đó chui vào ngồi trong xe.
Phương Dật Thiên nhấn ga, xe nháy mắt tăng tốc tới 180km.
"Uy uy, anh đang liều mạng à? Anh sao dám lái nhanh như thế? Nếu không cân thận chúng ta đều chết a!" Trung niên nam tử trừng mắt, sắc mặt địa biến.
Hắn không ngờ mình có hảo ý muốn dừng xe báo cảnh sát, lại bị Phương Dật Thiên tóm được, hơn nữa đối phương còn không chút khách khí mở chiếm giữ chiếc xe, hơn nữa còn chạy tốc độ 180km, hắn lái xe còn chưa từng tới 100km, nghĩ lại cái loại cảm giác nhanh như chớp này khiến hắn nơm nớp không yên.
Phương Dật Thiên không nói gì, trong ánh mắt như ẩn chứa hai tòa băng sơn đầy băng lãnh, xe vừa rời khỏi cầu vượt hắn chuyển tay lái, chiếc xe quẫy mạnh bắn nhanh đi, chạy tới tòa nhà tên bắn tỉa kia đang ẩn thân, hắn chỉ hi vọng tên bắn tỉa kia còn chưa rời đi, như vậy, dựa vào thân thủ của mình hắn có mười phần nắm chắc chế phục tên bắn lén này.
Xe ngoặt trong nháy mắt, trung niên nam tử sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn đã sớm liệt Phương Dật Thiên vào danh sát những kẻ thần kinh.
Ngay lúc trung niên nam tử còn chưa định hồn, Phương Dật Thiên đột nhiên nép xe vào rài đường, dừng lại trả di động cho trung niêm nam tử, nói: ''Cảm ơn xe của anh, không có việc gì thì màu rời khỏi đây đi.''
Nói xong, Phương Dật Thiên mở cửa xe, đi xuống, sau đó thân hình vừa động giống như báo săn mồi vọt vào tòa nhà, trong chốc lát biến mất bóng dáng.
Trung niêm nam tử sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, hắn cầm di động trong tay, chui vào tay lái, trong miệng không nhịn được mắng bệnh thần kinh, lúc này mới rời đi.
Phương Dật Thiên sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, chạy tới tầng khu thương mại, hắn chỉ hi vong tên bắn tỉa còn chưa rời đi, hắn thề nhất định phải bắt sống tên này, không đơn giản vì sự kiện bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, mà còn vì cái chết của đám người Ba Hán.
Thời điểm nổ xe, hắn đã nghe được âm thanh thống khổ của đám người Ba Hán, nhưng hắn căn bản không có cơ hội đến gần chiếc Audi đang bùng cháy dữ dội, mà bọn Ba Hán lúc trước đều bị hắn đả thương, vài cái chân đã bị đánh gãy, bởi vậy không thể lao ra, ô tô nổ xong vài mảnh nhỏ bắn chết bọn họ, ngọn lửa kia trong nháy mắt đã đoạt đi sinh mệnh bọn họ.
Bởi vậy, hắn cảm thấy theo ý nghĩa nào đo, Đao ba hán bọn họ là vì hắn mà mới chết, tâm tình của hắn sao có thể không bi phẫn.
Như vậy trước tiên phải nghĩ nguy cơ đến từ đâu?
Cùng lúc đó hắn căn cứ vào trực giác của dã thú, còn câu nói " Ta đã nhìn thấy xe của ngươi!'' trong di động với Đao Ba Hán.
Lúc ấy tốc độ trên cầu vượt, không có chiếc xe nào khác, đối phương sao nhìn thấy xe của Đao Ba Hán.
Chỉ có một cách giải thích, đối phương phải đứng ở một chỗ cao dùng ống nhòm hoặc súng ngắm nhìn bọn họ, sự thật chứng minh, đối phương đúng là nhìn qua súng ngắm, mà Phương Dật Thiên cũng cảm giác được, lúc này mới mở cửa xe vọt ra.
Lúc đó hắn định kéo Đao Ba Hán, nhưng tay hắn lại với vào khoảng không.
Phương Dật Thiên trước đó cũng không tưởng tượng đối phương muốn giết bọn Đao Ba Hán, chẳng lẽ, là diệt khẩu?
Mà dám ngang nhiên bắn nổ xe, xem ra đối phương cũng có thế lực lớn, chỉ sợ toàn bộ quan chức cấp cao cảu thành phố Thiên Hải đều có quan hệ.
Bất quá, Phương Dật Thiên cũng không sợ, lúc này hắn chỉ có phẫn nộ, thực sự phẫn nộ!
Phương Dật Thiên rất ít khi tức giận, lần trước phẫn nộ vì Trần Cương che một viên đạn cho hắn, khi đó hắn phẫn nộ cơ hồ chỉ một mình giết hết mười mấy tên lính đánh thuê tập kích.
Mà lúc này, Phương Dật Thiên không nhịn được nổi giận, lửa giận thiêu đốt thầm nghĩ tìm ra tất cả địch nhân của mình, sau đó dùng nắm tay đánh cho bọn chúng tành đầu heo!
Đang nghĩ ngợi, Phương Dật Thiên đã vọt tới chỗ khu thương mại.