Phương Dật Thiên lái xe như bay đến trang viên Mân Côi, Hứa Thiến ngồi bên cạnh, khuôn mặt diễm lệ ửng hồng vẫn chưa mất, hai mắt đã sớm ướt át nhưng đôi con anh lại ẩn tơ máu hồng hồng. Nàng lúc thì nhìn ra cửa sổ, lúc thì lại cúi đầu, sau đó lại xấu hổ nhìn sang phía Phương Dật Thiên, trong lòng như có con thỏ đang nhảy không ngừng.
Nàng cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, lúc còn trong phòng tự mình thoát y, cả người không mảnh vải che thân, đối mặt với Phương Dật Thiên lại không hề có cảm xác ngượng ngùng thế này. Nhưng sau khi lên xe ngồi kế hắn lại ngày càng xấu hổ, lúc này đến quay sang nhìn Phương Dật Thiên cũng không dám, tình cảm chuyển biến thật là vi diệu.
Phương Dật Thiên cũng không lên tiếng bắt chuyện mà lại rên rỉ theo tiếng nhạc nhẹ đang phát ra từ radio trên xe, cũng chẳng lo lắng cảm thụ của người khác khi phải chịu tiếng vịt đực tra tấn.
Cuối cùng cũng là Hứa Thiến chịu không nổi, quay đầu nhìn hắn một cái: "Này, anh có thể ngừng hát được không, nghe anh hát tôi chỉ muốn nhảy xuống xe tự sát!"
"Wow? Tiếng hát của tôi có ma lực thế sao? Tuyệt thật? Chỉ mới hát vài câu thôi đã khiến cô muốn tự sát rồi?" Phương Dật Thiên bật cười.
"Anh… quả thật là mặt dày vô đối mà, cái gì mà hát hay, có mà xướng ca vô loài thì đúng hơn, thật là kinh khủng !" Hứa Thiến tức giận.
"Chưa chắc đâu nhé! Cô không cảm nhận được sức hút từ giọng hát của tôi sao, cũng khá hùng hồn đấy chứ. Không biết thì đừng nói bậy nhé, năm đó khi còn trong quân ngũ cũng chưa ai lấy được danh hiệu siêu sao ca nhạc của tôi đâu!" Phương Dật Thiên vênh mặt đắc ý.
"Thật không?Không phải là cuộc thi lúc đó chỉ có một mình anh tham gia đó chứ?" Hứa Thiến nhếch miệng nói.
"… Quái , Làm sao cô biết được??" Phương Dật Thiên ngạc nhiên.
"Khì!"
Hứa Thiến nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu, bó tay nhìn Phương Dật Thiên, tên này thật là vô đối, lúc này chỉ còn cách mặc kệ xoay sang nhìn ra cửa sổ, nhìn cảnh vật chạy ngược về phía mình, trong lòng chợt động, thầm nghĩ đôi khi tên này cũng rất đáng yêu đó chứ!
Phương Dật Thiên vừa lái xe đến biệt thự Lâm gia thì Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân cũng vừa bước ra đón khiến hắn giật mình, đãi ngộ như vầy trước nay chưa từng có nha, trong đầu thầm nghĩ hai cô bé này từ lúc nào nhiệt tình như thế?
Xe vừa đỗ xuống, Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân lập tức tiến lên, nhìn Hứa Thiến thân thiết: "Bạn không sao chứ, tại sao lâu vậy mới về?"
Phương Dật Thiên cười khổ, hóa ra hai bé này chỉ quan tâm đến Hứa Thiến, còn hắn xem như là không khí, đành lặng lẽ tiến vào trong biệt thự.
"Phương Dật Thiên! Đứng lại ngay cho tôi!"
Thanh âm phẫn nộ của Chân Khả Nhân đột nhiên vang lên phía sau.
Phương Dật Thiên sửng sốt, thầm nghĩ bản thân không hề trêu chọc đến cô nàng, tại sao lúc này lại lôi mình vào? Phương Dật Thiên khuôn mặt vô tội xoay người nhìn về phía Chân Khả Nhân, chứng kiến nét tức giận ẩn trong mắt nàng, nhíu mày: "Cô gọi tôi? Không cần to tiếng như thế, tôi cũng không bị điếc, tôi nói thật, cô cũng nên ôn nhu một chút đi, như thế mới có một chút nét nữ nhân."
"Anh…" Chân Khả Nhân ánh mắt lạnh lùng quay sang Hứa Thiến, lại nhìn Phương Dật Thiên: "Nói, anh rốt cuộc đã làm gì Hứa Thiến? Anh… anh khi dễ cô ấy phải không?"
Phương Dật Thiên nhịn không được cười khổ một tiếng, mình khi dễ Hứa Thiến? Con mẹ nó, chẳng phải lúc nãy mình là nạn nhân sao?
Thanh âm Chân Khả Nhân không những mang đầy phẫn nộ mà còn vô cùng to lớn khiến Tiêu Di cũng kinh động bước ra, thấy Phương Dật Thiên đang muốn 1 vs 1 với Chân Khả Nhân, sửng sốt một lúc mới lên tiếng: "Có chuyện gì mà to tiếng thế?"
"Tiêu di, Phương Dật Thiên hắn… hắn dám khi dễ Hứa Thiến, dì nhìn đôi mắt Hứa Thiến còn đỏ hồng nè, chắc chắn là đã khóc! Còn nữa, Phương Dật Thiên lái xe đi đón Hứa Thiến, tính theo lộ trình là hắn đã phải về sớm ít nhất hai tiếng, vậy hai tiếng đó hắn đã làm gì? Chắc chắn là lợi dụng thời cơ khi dễ Hứa Thiến rồi!" Chân Khả Nhân tức giận suy luận.
Lâm Thiên Tuyết nghe xong, cảm giác cũng có vài điểm hợp lý, lại thấy khuôn mặt Hứa Thiến còn ửng hồng, theo như hiểu biết của nàng đây chính là biểu hiện của một cô gái sau khi ấy ấy. Còn đôi mắt Hứa Thiến thì lại ướt át, mang vài điểm đỏ, nàng quả thật đã hoài nghi Phương Dật Thiên đã làm gì Hứa Thiến.
"Phương Dật Thiên, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Thiên Tuyết nhướng mày nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ: "Tôi đã làm gì với Hứa Thiến, Hứa Thiến chắc chắc rõ ràng nhất, mọi người tại sao lại không đi hỏi cô ta?"
"Hứa Thiến, Phương Dật Thiên có làm gì bạn không? Tại sao hắn đi đón bạn lại đi lâu như vậy?" Lâm Thiên Tuyết nhịn không được quay sang hỏi Hứa Thiến.
"Mình, mình…" Hứa Thiến liếc mắt sang Phương Dật Thiên: "Anh ấy, anh ấy không có làm gì mình cả, thật , thật sự không có!"
"Hứa Thiến, có phải bạn sợ hắn nên không dám nói thật? Yên tâm đi, chúng tôi ở đây sẽ làm chủ cho bạn, nếu hắn không làm gì tại sao mắt bạn lại đỏ hồng như thế? Còn nữa, khuôn mặt của bạn…" Chân Khả Nhân lên tiếng.
"Cái này.. Tối hôm qua mình không ngủ được nên đôi mắt hơi đỏ một chút, mọi người đừng hiểu lầm." Hứa Thiến vội vàng bào chữa.
"Thật không?" Chân Khả Nhân nghi hoặc nhìn Hứa Thiến đang gật đầu như gà mổ thóc. "Hừ, hắn đi đón bạn tại sao lại lâu như thế, chẳng lẽ hắn đã nhìn trúng bạn rồi? Mình lúc đầu còn nghĩ hắn không có gan đó, bây giờ mình thật sự hoài nghi hắn đã khi dễ bạn!" Chân Khả Nhân hầm hừ nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài: "Chân mỹ nữ này, người ta nói hung đại vô não có thể coi là đúng , nhưng ngực cô cũng không tính là lớn, chẳng lẽ não lại không có? Tôi nếu khi dễ Hứa Thiến chẳng lẽ nàng không biết gọi điện cầu cứu hay không dám nói thật? Hơn nữa cô nhìn tôi thật sự là hạng người đó sao?"
"Anh, anh… thật là tức chết ta mà!" Chân Khả Nhân bị nói tức đến đỏ mặt, đặc biệt là một câu nhận xét của Phương Dật Thiên về ngực mình càng khiến nàng giận sôi lên, đùng đùng lên tiếng: "Vậy tôi hỏi anh, đi đón cô ấy tại sao lại lâu như vậy?"
"Tôi… Hứa Thiến nói muốn hóng mát nên ta mới chở nàng đi vài dòng, ta nói thế cô đã hài lòng chưa?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt đáp.
"Hứa Thiến, hắn thật sự chở bạn đi hóng mát?" Lâm Thiên Tuyết hỏi.
Hứa Thiến nhìn Phương Dật Thiên, sau đó gật đầu: "Ừm, đúng vậy, hắn không hề khi dễ mình, hắn… hắn còn đối với mình vô cùng khách khí!" Nói vậy chắc cũng không sai, bản thân trần truồng ngồi lên đùi Phương Dật Thiên mà hắn lại không làm gì nàng, cái này cũng xem như là khách khí rồi.
"Không sao là được rồi, tốt lắm, chúng ta cùng vào." Lâm Thiên Tuyết kết thúc.
"Ta vẫn không tin, chắc chắn Phương Dật Thiên đã khi dễ Hứa Thiến, nhìn khuôn mặt vô lại của hắn là biết trong lòng hắn nghĩ gì!" Chân Khả Nhân vẫn đang tức giận, thở phì phì hầm hừ.
"Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc( cái này mấy bác mê đọc kiếm hiệp chắc biết nghĩa là gì rồi, miễn giải thích nhé :88: ), cô hoài nghi ta là quyền của cô, tôi mặc kệ. Nhưng cô chẳng lẽ lại không nghĩ cho Hứa Thiến sao, sự trong sạch của nàng ta đã bị cô làm hoen ố rồi. Một chuyện vốn không có thật nhưng cô lại cố tình xoi mói, hiện tại là cô muốn phá tôi hay lại có âm mưu gì với Hứa Thiến?" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói.
Chân Khả Nhân nghe xong lập tức sửng sốt, không ngờ miệng lưỡi Phương Dật Thiên lợi hại như thế, dễ dàng phản công, vội vàng quay sang Hứa Thiến: "Hứa Thiến à, mình không có ý như thế đâu…"
"Khả Nhân, mình không trách bạn đâu, thật sự là không có gì mà, mọi người cũng không nên làm loạn nữa, mau vào thôi." Hứa Thiến đáp.
Lam Thiển Tuyết, Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến liền nắm tay nhau bước vào biệt thự, lúc đi ngang qua Phương Dật Thiên, Chân Khả Nhân còn hung hăn trừng mắt nhìn hắn một cái như muốn lập tức tính sổ hắn.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, rút điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng phun ra.
Tiêu Di bước đến cạnh Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng cười: "Mọi người cũng do cả ngày không làm gì nên hơi tò mò, anh cũng đừng quá để ý mà, cứ thoải mái đi nhé."
Phương Dật Thiên cười nhẹ, nhìn về khuôn mặt mỹ lệ của Tiêu di, ánh mắt không tự chủ được lại hạ xuống một chút, tuy nói lúc này Tiêu Di quần áo khá kín đáo nhưng cũng vô pháp kiềm hãm được đôi tuyết phong ngạo nhân kia, đây quả là cấp S chí tôn trong nhân giới a!
"Không có gì, ta cũng không quan tâm đâu, ha ha." Phương Dật Thiên âm thầm thu hồi ánh mắt, giả lả cười.
Tiêu Di mỉm cười nhìn về phía Phương Dật Thiên, ánh mắt không ngờ lại mang theo một tia nhu tình, chẳng biết từ lúc nào bản thân lại muốn được tiếp xúc cùng Phương Dật Thiên nhiều hơn, tựa hồ trên người hắn có một sức hút mà nàng vô pháp kháng cự.
Đột nhiên mũi nàng cảm giác được một mùi hương lạ, sau đó đột nhiên tiến gần lại Phương Dật Thiên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, khuôn mặt nàng lượn sát quần áo Phương Dật Thiên!
"Phương Dật Thiên, trên người anh sao lại có mùi thơm nước hoa?!!"
Tiêu di nghi ngờ nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt lại mang theo một phần khó hiểu cùng nghi hoặc!
Phương Dật Thiên lái xe như bay đến trang viên Mân Côi, Hứa Thiến ngồi bên cạnh, khuôn mặt diễm lệ ửng hồng vẫn chưa mất, hai mắt đã sớm ướt át nhưng đôi con anh lại ẩn tơ máu hồng hồng. Nàng lúc thì nhìn ra cửa sổ, lúc thì lại cúi đầu, sau đó lại xấu hổ nhìn sang phía Phương Dật Thiên, trong lòng như có con thỏ đang nhảy không ngừng.
Nàng cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, lúc còn trong phòng tự mình thoát y, cả người không mảnh vải che thân, đối mặt với Phương Dật Thiên lại không hề có cảm xác ngượng ngùng thế này. Nhưng sau khi lên xe ngồi kế hắn lại ngày càng xấu hổ, lúc này đến quay sang nhìn Phương Dật Thiên cũng không dám, tình cảm chuyển biến thật là vi diệu.
Phương Dật Thiên cũng không lên tiếng bắt chuyện mà lại rên rỉ theo tiếng nhạc nhẹ đang phát ra từ radio trên xe, cũng chẳng lo lắng cảm thụ của người khác khi phải chịu tiếng vịt đực tra tấn.
Cuối cùng cũng là Hứa Thiến chịu không nổi, quay đầu nhìn hắn một cái: “Này, anh có thể ngừng hát được không, nghe anh hát tôi chỉ muốn nhảy xuống xe tự sát!”
“Wow? Tiếng hát của tôi có ma lực thế sao? Tuyệt thật? Chỉ mới hát vài câu thôi đã khiến cô muốn tự sát rồi?” Phương Dật Thiên bật cười.
“Anh… quả thật là mặt dày vô đối mà, cái gì mà hát hay, có mà xướng ca vô loài thì đúng hơn, thật là kinh khủng !” Hứa Thiến tức giận.
“Chưa chắc đâu nhé! Cô không cảm nhận được sức hút từ giọng hát của tôi sao, cũng khá hùng hồn đấy chứ. Không biết thì đừng nói bậy nhé, năm đó khi còn trong quân ngũ cũng chưa ai lấy được danh hiệu siêu sao ca nhạc của tôi đâu!” Phương Dật Thiên vênh mặt đắc ý.
“Thật không?Không phải là cuộc thi lúc đó chỉ có một mình anh tham gia đó chứ?” Hứa Thiến nhếch miệng nói.
“… Quái , Làm sao cô biết được??” Phương Dật Thiên ngạc nhiên.
“Khì!”
Hứa Thiến nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu, bó tay nhìn Phương Dật Thiên, tên này thật là vô đối, lúc này chỉ còn cách mặc kệ xoay sang nhìn ra cửa sổ, nhìn cảnh vật chạy ngược về phía mình, trong lòng chợt động, thầm nghĩ đôi khi tên này cũng rất đáng yêu đó chứ!
Phương Dật Thiên vừa lái xe đến biệt thự Lâm gia thì Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân cũng vừa bước ra đón khiến hắn giật mình, đãi ngộ như vầy trước nay chưa từng có nha, trong đầu thầm nghĩ hai cô bé này từ lúc nào nhiệt tình như thế?
Xe vừa đỗ xuống, Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân lập tức tiến lên, nhìn Hứa Thiến thân thiết: “Bạn không sao chứ, tại sao lâu vậy mới về?”
Phương Dật Thiên cười khổ, hóa ra hai bé này chỉ quan tâm đến Hứa Thiến, còn hắn xem như là không khí, đành lặng lẽ tiến vào trong biệt thự.
“Phương Dật Thiên! Đứng lại ngay cho tôi!”
Thanh âm phẫn nộ của Chân Khả Nhân đột nhiên vang lên phía sau.
Phương Dật Thiên sửng sốt, thầm nghĩ bản thân không hề trêu chọc đến cô nàng, tại sao lúc này lại lôi mình vào? Phương Dật Thiên khuôn mặt vô tội xoay người nhìn về phía Chân Khả Nhân, chứng kiến nét tức giận ẩn trong mắt nàng, nhíu mày: “Cô gọi tôi? Không cần to tiếng như thế, tôi cũng không bị điếc, tôi nói thật, cô cũng nên ôn nhu một chút đi, như thế mới có một chút nét nữ nhân.”
“Anh…” Chân Khả Nhân ánh mắt lạnh lùng quay sang Hứa Thiến, lại nhìn Phương Dật Thiên: “Nói, anh rốt cuộc đã làm gì Hứa Thiến? Anh… anh khi dễ cô ấy phải không?”
Phương Dật Thiên nhịn không được cười khổ một tiếng, mình khi dễ Hứa Thiến? Con mẹ nó, chẳng phải lúc nãy mình là nạn nhân sao?
Thanh âm Chân Khả Nhân không những mang đầy phẫn nộ mà còn vô cùng to lớn khiến Tiêu Di cũng kinh động bước ra, thấy Phương Dật Thiên đang muốn 1 vs 1 với Chân Khả Nhân, sửng sốt một lúc mới lên tiếng: “Có chuyện gì mà to tiếng thế?”
“Tiêu di, Phương Dật Thiên hắn… hắn dám khi dễ Hứa Thiến, dì nhìn đôi mắt Hứa Thiến còn đỏ hồng nè, chắc chắn là đã khóc! Còn nữa, Phương Dật Thiên lái xe đi đón Hứa Thiến, tính theo lộ trình là hắn đã phải về sớm ít nhất hai tiếng, vậy hai tiếng đó hắn đã làm gì? Chắc chắn là lợi dụng thời cơ khi dễ Hứa Thiến rồi!” Chân Khả Nhân tức giận suy luận.
Lâm Thiên Tuyết nghe xong, cảm giác cũng có vài điểm hợp lý, lại thấy khuôn mặt Hứa Thiến còn ửng hồng, theo như hiểu biết của nàng đây chính là biểu hiện của một cô gái sau khi ấy ấy. Còn đôi mắt Hứa Thiến thì lại ướt át, mang vài điểm đỏ, nàng quả thật đã hoài nghi Phương Dật Thiên đã làm gì Hứa Thiến.
“Phương Dật Thiên, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Thiên Tuyết nhướng mày nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ: “Tôi đã làm gì với Hứa Thiến, Hứa Thiến chắc chắc rõ ràng nhất, mọi người tại sao lại không đi hỏi cô ta?”
“Hứa Thiến, Phương Dật Thiên có làm gì bạn không? Tại sao hắn đi đón bạn lại đi lâu như vậy?” Lâm Thiên Tuyết nhịn không được quay sang hỏi Hứa Thiến.
“Mình, mình…” Hứa Thiến liếc mắt sang Phương Dật Thiên: “Anh ấy, anh ấy không có làm gì mình cả, thật , thật sự không có!”
“Hứa Thiến, có phải bạn sợ hắn nên không dám nói thật? Yên tâm đi, chúng tôi ở đây sẽ làm chủ cho bạn, nếu hắn không làm gì tại sao mắt bạn lại đỏ hồng như thế? Còn nữa, khuôn mặt của bạn…” Chân Khả Nhân lên tiếng.
“Cái này.. Tối hôm qua mình không ngủ được nên đôi mắt hơi đỏ một chút, mọi người đừng hiểu lầm.” Hứa Thiến vội vàng bào chữa.
“Thật không?” Chân Khả Nhân nghi hoặc nhìn Hứa Thiến đang gật đầu như gà mổ thóc. “Hừ, hắn đi đón bạn tại sao lại lâu như thế, chẳng lẽ hắn đã nhìn trúng bạn rồi? Mình lúc đầu còn nghĩ hắn không có gan đó, bây giờ mình thật sự hoài nghi hắn đã khi dễ bạn!” Chân Khả Nhân hầm hừ nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài: “Chân mỹ nữ này, người ta nói hung đại vô não có thể coi là đúng , nhưng ngực cô cũng không tính là lớn, chẳng lẽ não lại không có? Tôi nếu khi dễ Hứa Thiến chẳng lẽ nàng không biết gọi điện cầu cứu hay không dám nói thật? Hơn nữa cô nhìn tôi thật sự là hạng người đó sao?”
“Anh, anh… thật là tức chết ta mà!” Chân Khả Nhân bị nói tức đến đỏ mặt, đặc biệt là một câu nhận xét của Phương Dật Thiên về ngực mình càng khiến nàng giận sôi lên, đùng đùng lên tiếng: “Vậy tôi hỏi anh, đi đón cô ấy tại sao lại lâu như vậy?”
“Tôi… Hứa Thiến nói muốn hóng mát nên ta mới chở nàng đi vài dòng, ta nói thế cô đã hài lòng chưa?” Phương Dật Thiên nhàn nhạt đáp.
“Hứa Thiến, hắn thật sự chở bạn đi hóng mát?” Lâm Thiên Tuyết hỏi.
Hứa Thiến nhìn Phương Dật Thiên, sau đó gật đầu: “Ừm, đúng vậy, hắn không hề khi dễ mình, hắn… hắn còn đối với mình vô cùng khách khí!” Nói vậy chắc cũng không sai, bản thân trần truồng ngồi lên đùi Phương Dật Thiên mà hắn lại không làm gì nàng, cái này cũng xem như là khách khí rồi.
“Không sao là được rồi, tốt lắm, chúng ta cùng vào.” Lâm Thiên Tuyết kết thúc.
“Ta vẫn không tin, chắc chắn Phương Dật Thiên đã khi dễ Hứa Thiến, nhìn khuôn mặt vô lại của hắn là biết trong lòng hắn nghĩ gì!” Chân Khả Nhân vẫn đang tức giận, thở phì phì hầm hừ.
“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc( cái này mấy bác mê đọc kiếm hiệp chắc biết nghĩa là gì rồi, miễn giải thích nhé :88: ), cô hoài nghi ta là quyền của cô, tôi mặc kệ. Nhưng cô chẳng lẽ lại không nghĩ cho Hứa Thiến sao, sự trong sạch của nàng ta đã bị cô làm hoen ố rồi. Một chuyện vốn không có thật nhưng cô lại cố tình xoi mói, hiện tại là cô muốn phá tôi hay lại có âm mưu gì với Hứa Thiến?” Phương Dật Thiên lạnh lùng nói.
Chân Khả Nhân nghe xong lập tức sửng sốt, không ngờ miệng lưỡi Phương Dật Thiên lợi hại như thế, dễ dàng phản công, vội vàng quay sang Hứa Thiến: “Hứa Thiến à, mình không có ý như thế đâu…”
“Khả Nhân, mình không trách bạn đâu, thật sự là không có gì mà, mọi người cũng không nên làm loạn nữa, mau vào thôi.” Hứa Thiến đáp.
Lam Thiển Tuyết, Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến liền nắm tay nhau bước vào biệt thự, lúc đi ngang qua Phương Dật Thiên, Chân Khả Nhân còn hung hăn trừng mắt nhìn hắn một cái như muốn lập tức tính sổ hắn.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, rút điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng phun ra.
Tiêu Di bước đến cạnh Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng cười: “Mọi người cũng do cả ngày không làm gì nên hơi tò mò, anh cũng đừng quá để ý mà, cứ thoải mái đi nhé.”
Phương Dật Thiên cười nhẹ, nhìn về khuôn mặt mỹ lệ của Tiêu di, ánh mắt không tự chủ được lại hạ xuống một chút, tuy nói lúc này Tiêu Di quần áo khá kín đáo nhưng cũng vô pháp kiềm hãm được đôi tuyết phong ngạo nhân kia, đây quả là cấp S chí tôn trong nhân giới a!
“Không có gì, ta cũng không quan tâm đâu, ha ha.” Phương Dật Thiên âm thầm thu hồi ánh mắt, giả lả cười.
Tiêu Di mỉm cười nhìn về phía Phương Dật Thiên, ánh mắt không ngờ lại mang theo một tia nhu tình, chẳng biết từ lúc nào bản thân lại muốn được tiếp xúc cùng Phương Dật Thiên nhiều hơn, tựa hồ trên người hắn có một sức hút mà nàng vô pháp kháng cự.
Đột nhiên mũi nàng cảm giác được một mùi hương lạ, sau đó đột nhiên tiến gần lại Phương Dật Thiên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, khuôn mặt nàng lượn sát quần áo Phương Dật Thiên!
“Phương Dật Thiên, trên người anh sao lại có mùi thơm nước hoa?!!”
Tiêu di nghi ngờ nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt lại mang theo một phần khó hiểu cùng nghi hoặc!