Quan Lâm không ngờ rằng sự tình cuối cùng lại diễn ra như thế này. Vốn nàng định tiến lên giáo huấn Phương Dật Thiên một chút, không ngờ lại rơi vào bẫy của Phương Dật Thiên, bị Phương Dật Thiên vòng tay ôm lấy!
Thế còn chưa hết, nàng định dẫm 1 cái, để cho Phương Dật Thiên ngã lên bàn thẩm phấn, nào biết tình huống lại xảy ra ngược lại, không ngờ Phương Dật Thiên vô sỉ lấy tay ôm chặt lấy eo nàng, sau đó xoay người đem nàng đặt trên bàn thẩm vấn!
Phanh!
Phương Dật Thiên cứ như vậy trực tiếp đặt người được mệnh danh là Phách Vương Hoa Quan Lâm lên bàn thẩm vấn, thân thể hắn tự nhiên là không hề ngại ngùng chút nào đè lên người Quan Lâm, đầy đặn, mềm mại, đàn hồi đến mười phần…
Lúc này hắn có thể cảm thấy mùi hương phát ra từ cơ thể nàng, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được hai ngọn tuyết phong trước ngực Quan Lâm đang bị hắn ép dẹp lại.
"Ách…Rất lớn, rất co dãn, thật là không tệ mà!" Phương Dật Thiên vừa tủm tỉm cười vừa nói.
Mọi người ở đây khi chứng kiến cảnh tượng này đều hiểu được Phương Dật Thiên đang nói đến cái gì, lại không cần nhắc đến Quan Lâm!
Mặt nàng nhất thời liền trắng bệch, một cỗ lửa dận dâng lên. Nàng tức giận đến thở không được, tức giận nói: "Vô liêm sỉ, buông tôi ra ngay, bằng không anh sẽ gặp kết quả không tốt đâu!"
"Cảnh sát Quan buông cô ra à, vấn đề là hai tay của tôi đang bị còng, không thể làm chủ được à!" Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Tiểu Vương đang đứng bên cạnh vội chạy tới, kéo tay Phương Dật Thiên ra, vội nói: "Phương Dật Thiên, cậu cũng quá lớn mật đi, nhanh buông cảnh sát Quan!"
Lại nói Quan Lâm trước giờ còn chưa bao giờ bị một nam nhân đè lên người như thế, chuyên này làm sao nàng nuốt trôi cho được?
Nàng thở sâu, hai tay đột nhiên vươn ra ôm lấy lưng áo Phương Dật Thiên, sau đó nàng dẫm mạnh hai chân, thực hiện động tác "lý ngư phiên thân", vòng eo bộc phát ra lực lượng kinh người , sau đó nàng trực tiếp đứng dậy, đem Phương Dật Thiên đặt thật mạnh dưới thân! ( :7: )
Bất quá hai tay Phương Dật Thiên đang bị còng, bởi vậy lúc Quan Lâm đẩy hắn lên bàn thẩm vấn hai tay hắn đang ôm Quan Lâm liền dùng lực một chút, liền kéo thân thể Quan Lâm vào người.Tiếp xúc với thân thể của Quan Lâm thật là mười phần co giãn mềm mại và thật là thoải mái!
"Tên hỗn đản này, buông ra!" Quan Lâm sắc mặt giận dữ, bình sinh lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như thế với nam nhân, nàng không khỏi đỏ mặt, chẳng qua so với cơn giận dữ thì đúng là không thấm vào đâu!
"Uy… Cô đừng giãy dụa à, này, tay cô đang để ở đâu thế? Như thế nào có thể tùy tiện đặt trên lồng ngực một nam nhân thế? Tôi cũng đặt tay lên ngực cô, cô có thích không?" Phương Dật Thiên không nhịn được thốt lên.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, hai cảnh sát trẻ tuổi bước vào. Thì ra họ nghe được động tình trong phòng liền vào xem bên trong xảy ra chuyện gì, nào biết đâu, vừa vào họ liền chứng kiến Cảnh sát Quan đang đặt Phương Dật Thiên ở dưới thân, tình cảnh này có vẻ như không nên để thiếu nhi nhìn thấy à!
"Khụ khụ… Cảnh, cảnh sát Quan, cô không có việc gì chứ?" Một cảnh sát không nhịn được liền hỏi.
"Tên hỗn đản này, không ngờ dám khi dễ người ngay trong đồn cảnh sát!" Quan Lâm tức giận nói.
"Uy, cảnh sát Quan, xin cô đấy, đừng nói ác như thế chứ, mọi người, mọi người đều thấy nàng đang đè tôi dưới thân lại còn nói tôi khi dễ nàng, hỏi trời cao thế này có còn đạo lý không đây?" Phương Dật Thiên ra vẻ vô tội nói.
Mấy cảnh sát nghe vậy cũng không biết nói gì. Bọn họ đều biết Phách Vương Hoa từ trước đến giờ không hề giảng đạo ý, chẳng qua, giờ phút này họ nhìn cảnh tượng như thế, trong lòng không khỏi thầm nghĩ nếu có thể, họ đúng là cam tâm tình nguyện bị Quan Lâm khi dễ một lần như thế!
"Đứng lên, tên hỗn đản này!" Quan Lâm tức lộn ruột, trực tiếp kéo Phương Dật Thiên đứng lên.
Phương Dật Thiên cũng cảm thấy bất hảo khi có tư thế như thế với Quan Lâm, liền đứng lên. Chẳng qua hắn cũng cảm thấy kinh ngạc với lực lượng của Quan Lâm. Có thể tưởng tượng ra bên dưới bộ cảnh phục này là một thân thể mềm mại đầy tính bùng nổ.
Nữ nhân như thế khi trên giường tuyệt đối là một nữ nhân cuồng nhiệt, hoang dã đến cực điểm, nam nhân bình thường không thể chịu được nàng. Da mặt Phương Dật Thiên cũng rất dày, không khỏi ý dâm nổi lên, tưởng tượng ra rằng nếu Quan Lâm cởi hết quần áo chiến đấu trên người hắn thì sẽ thế nào? Chỉ sợ là giường sẽ bị nàng làm cho gãy luôn! (Quá kinh, tên nào yếu có lẽ gãy luôn o0o :61: )
"Bỏ tay của anh ra!" Quan Lâm mặt lạnh nhìn Phương Dật Thiên giận dữ nói.
Phương Dật Thiên cười cười, một khi đã chiếm hết tiện nghi của người ta rồi thì cũng nên thấy đủ, làm việc gì cũng không nên quá mức, bởi thế hắn liền nhấc tay khỏi người Quan Lâm, tự giác tiêu sái lại ngồi trên ghế.
"Cảnh sát Quan, có cần chúng tôi hỗ trợ không?" Một trong hai cảnh sát đi vào liền hỏi.
"Không cần, các anh ra ngoài đi, tôi không tin không thể chế phục được tên hỗn đản này!" Quan Lâm lạnh lùng nói.
Hai cảnh sát vừa vào liền nhìn lẫn nhau, sau đó đi ra ngoài.
"Phương Dật Thiên, anh nghe kĩ đây, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không hợp tác với cảnh sát điều tra thì đừng mong có thể ra khỏi đây!" Quan Lâm lạnh lùng nói.
"Chà, nơi này ăn ở miễn phí đúng không? Không ra ngoài cũng không sao! Ài, cảnh sát Quan, đối với mấy người bang phái kia tôi cũng không biết nói gì à, thẩm vấn tôi thì thà đi thẩm vấn bọn họ tại sao lại đuổi giết tôi còn hơn! Hơn nữa tôi là người bị hại à!" Phương Dật Thiên bất đắc dĩ nói.
"Hừ, người bị hại mà anh lại bình yên vô sự, bọn họ người bị thương nghiêm trọng nhất lại bị gãy xương cổ, suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, anh nói thế là thế nào?" Quan Lâm lạnh lùng hỏi.
"Uy, bọn họ đột nhiên xông tới muốn giết tôi, tôi chỉ tự vệ mà thôi! Không phải là cô hi vọng thấy tôi bị bọn họ chém vài đao thì mới vừa lòng, mới tin tôi là người bị hại ư?" Phương Dật Thiên lạnh lùng hỏi.
Quân Lâm ngữ khí nhất thời nhẹ nhàng hơn, liền hỏi: "Anh không biết bọn chúng thật ư? Cũng chưa thấy bọn chúng ư? Anh nghĩ lại kĩ xem gần đây có gây thù chuốc oán với ai không?"
"Tôi thật sự không biết bọn họ à! Cho nên có kẻ thù …" Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Phương Dật Thiên, nhớ tới Dương Tuấn và Trần Khải, tiếp đến, hắn cũng nhớ tới thời điểm ở quán bar Tô Hà, hắn mơ hồ chứng kiến một thân ảnh gầy yếu quen thuộc, lúc này hắn đột nhiên nhớ ra thân hình này chính là tay súng bắn tỉa trước kia hắn từng theo dõi!
Nói vậy, chẳng lẽ chuyển này có liên quan đến Dương Tuấn và Trần Khải ư?
Trong mắt Phương Dật Thiên liền lóe lên một tia hàn quan, chỉ lóe lên một chút liền biến mất, sau đó hắn thở sâu một hơi, chậm rãi nói: "Cho tôi một điếu thuốc!"
"Hút thuốc?" Quan Lâm ngạc nhiên hỏi.
"Quan đại mỹ nữ, một điếu thuốc cũng không được sao?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, hỏi.
Quan Lâm nghe vậy liền nhìn về phía Tiểu Vương, Tiểu Vương rung mình nói: "Tôi, tôi không hút thuốc, để tôi ra ngoài hỏi xem."
"Không cần, trong túi quần tôi có rồi, chỉ cần lấy ra giúp tôi là được, cảm ơn." Phương Dật Thiên đạm nhạt nói.
Tiểu Vương thấy Quan Lâm liếc mắt, đành đi đến bên cạnh Phương Dật Thiên, lấy từ trong túi hắn ra một điếu thuốc, cầm bật lửa châm thuốc cho hắn.
Phương Dật Thiên hút một ngụm, vươn đôi tay ra, liền nghĩ muốn gây ấn tượng trước mặt Quan Lâm, thổi ra một vòng khói tròn, nhưng hắn biết sẽ thất bại. Thực tế trước đây hắn cũng chưa bao giờ thành công.
"Tốt lắm, anh có thể nói rồi chứ? Anh biết gì thì cứ nói ra!" Quan Lâm lạnh lùng nói
Phương Dật Thiên cười khổ, đối với Dương Tuấn và Trần Khải hắn cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, hắn tất nhiên không thể nói ra chuyện ngày đó Lâm Thiển Tuyết bị bắt cóc nói ra được.
Hắn khẽ thở dài, nói : "Cảnh sát Quan, tôi đã nói thật với cô rồi, đối với chuyện này tôi thật không hiểu ra sao, tôi cũng nhớ là không trêu chọc ai bao giờ, mấy người tấn công tôi tôi cũng chưa gặp bao giờ. Tất cả những lời tôi nói đều là nói thật à, nếu có nói dối nửa lời thì liền bị sét đánh!"
"Phì…"
Quan Lâm nghe được câu sau của Phương Dật Thiên không khỏi cười lên một tiếng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục sắc mặt lạnh như băng của nàng, nói : "Xem ra phải để một hai ngày sau anh mới nhớ ra chuyện gì!"
"Tiểu Vương, hôm nay thẩm vấn thế này là đủ, đem anh ta giam lại!" Quan Lâm lạnh lùng nói, sau đó đứng lên
"Này… Mỹ nữ, tôi còn muốn trở về giao lương à… Thả tôi ra đi!" Phương Dật Thiên vội vàng nói.
Nhưng Quan Lâm không thèm để ý đến hắn, trực tiếp bước ra ngoài, lưu lại cho hắn thấy một thẩn hình cao cao nổi bật đầy đường cong mê người!
Cục cảnh sát thành phố Thiên Hải.
Mấy người thanh niên bị cảnh sát bắt về, trong đó có mấy tên thương thế nghiêm trọng là thì đưa đi bệnh viện trị liệu trước.Phương Dật Thiên bình yên vô sự nên bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Phương Dật Thiên ngồi bên trong phòng thẩm vấn tối om, không một ngọn đèn, Phương Dật Thiên ngồi ở trên ghế, phía trước là bàn thẩm vấn, giờ phút này hai tay hắn đang bị còng lại, hắn lẳng lặng ngồi, không biết là đang suy nghĩ về chuyện gì.
"Lúc này có thể hút một hơi thuốc thì quá đã!" Phương Dật Thiên khẽ thở dài, hai tay bị còng, hắn đương nhiên không thể móc thuốc trong túi quần ra được.
Kỳ thật hắn cũng không phải lần đầu tiên tiến vào cục cảnh sát, lúc trước thân phận của hắn là Chiến Lang, khi hành động bí mật, cũng bị cảnh sát bắt lầm vào cục vài lần, nhưng chỉ chốc lát khi cấp trên nói một tiếng là hiểu lầm xóa bỏ, hắn liền bình yên rời khỏi, nhưng lần này thì sao?
Tựa hồ là không may mắn như vậy!
Hắn cũng biết tại sao cảnh sát lại tắt hết đèn, làm phòng thẩm vấn luôn luôn tối đen, đây chính là một loại sách lược công kích tâm lý của cảnh sát đối phó với phạm nhân, một người trong bóng đêm mờ mịt thì phòng tuyến trong lòng cũng sẽ chậm rãi sụp đổ.
Chiêu này đối phó với người bình thường may ra có hiệu quả, nhưng dùng với Chiến Lang, một đặc công quốc tế mà thanh danh hiển hách trong các tập đoàn phạm tội quốc tế, dường như có chút ngây thơ.
"Phanh!" một tiếng, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, ngọn đèn trong phòng cũng sáng lên. Phương Dật Thiên nhíu hai mắt, nhìn về phía cửa, đi vào là nữ cảnh sát phách vương hoa Quan Lâm và vị cảnh sát tên là Tiểu Vương kia.
Quan Lâm cầm một tờ giấy, đi đến đối diện Phương Dật Thiên mà ngồi xuống, mở ngọn đèn cao áp chiếu thẳng vào mặt Phương Dật Thiên!
Dưới ánh sáng của ngọn đèn cao áp, Phương Dật Thiên híp cả hai mắt, vươn hai tay ngăn lại ánh sáng mà nói: "Cảnh sát Quan Lâm cô bị cận thị sao? Cho dù muốn thưởng thức gương mặt đẹp trai của ta cũng không cần phải chiếu đèn cao áp thế này!"
Phanh!
Tay phải của Quan Lâm đột nhiên vỗ xuống mặt bàn, sắc mặt đáng sợ, chẳng qua trong mắt Phương Dật Thiên, hắn lại ngồi thưởng thức sự xinh đẹp mê người của Quan Lâm, sắc bén, bá đạo, mạnh mẽ, thật sự là hoàn toàn xứng đáng là một nữ nhân cường hãn nha!
Muốn giao tiếp với nữ nhân cường hãn thì phải có kỹ xảo, thời điểm đánh phát tác thì ngươi không nên tiếp nhận, mà phải dùng Thái Cực quyền, làm cho phát tác của nàng ta không gây tổn hại gì, mà phải như nhẹ nhàng đánh vào một khối bông gòn, đây mới chính là thủ đoạn chế phục nữ nhân cường hãn.
"Nhớ kỹ, nơi này là cục cảnh sát, nghiêm túc một chút cho ta, trong này không phải là địa phương cho anh giương oai!" Quan Lâm lạnh lùng nói.
"Cảnh sát Quan thái độ của ta tốt lắm mà, nhưng cô có thể dời ngọn đèn đi một chút không, chiếu thêm một lúc nữa chắc chắn làm ta chảy nước mắt, khi đó người không hiểu chuyện lại hiểu lầm là cô đang khi dễ ta đó." Phương Dật Thiên nghiêm trang nói.
"Vô liêm sỉ..." Hai tay Quan Lâm nắm chặt, cố gắng liều mạng khống chế lửa giận trong lòng, cố gắng này làm cho hai quả núi trước ngực nàng phập phồng kịch liệt, nhấp nhô như từng đợt sóng vỗ bờ.
Thần sắc Tiểu Vương có chút khẩn trương nhìn Phương Dật Thiên, hiển nhiên, lần thẩm vấn này là chức trách của hắn, chỉ cần làm một bản cung đàng hoàng là được, mà trên thực tế, trong lòng Quan Lâm rất muốn hành hạ tên gia hỏa đáng giận trước mắt này một bữa, nếu phòng thẩm vấn không có người khác, chắc nàng đã xông vào mà tay đấm chân đá rồi.
"Họ tên!" Quan Lâm lạnh lùng hỏi.
"Phương Dật Thiên, Phương là Phương gia, Dật là tuấn lãng phiêu dật, Thiên là...."
"Đủ rồi! Tuổi!" Quan Lâm cắt ngang lời nói Phương Dật Thiên, quát to hỏi.
"Hai bốn tuổi sắp hai lăm! Chẳng phải tờ giấy trong tay cô có hết hay sao, còn giới tính cô mà không nhìn ra ta cũng không ngại cho cô tự mình kiểm tra!" Phương Dật Thiên dựa lưng vào ghế, thoáng ngồi xa ra để tránh ánh sáng của cây đèn chiếu vào mắt.
Quan Lâm lại tức giận tiếp, chẳng qua nàng lại cố mà khống chế, lại hỏi tiếp: "Nói, tại sao phát sinh ẩu đả tại quán bar? Anh và bọn họ có quan hệ gì? Toàn bộ quá trình phải nói ra một cách thành thật!"
"Quan cảnh quan, vấn đề này cô hỏi đúng ngay điểm mấu chốt, ta con mẹ nó cũng muốn bắt mấy thằng nhãi con đó tới đây hỏi tại sao lại muốn giết chết ta, cả đám trong tay cầm hung khí, đây là hành vi phạm pháp rất nghiêm trọng đó nha! Ta thật sự e ngại là bọn họ lúc nào cũng mang theo mấy loại "dụng cụ cắt gọt" này trong người, điều này thật là không dám tin, cảnh sác các cô về sau cần phải quản lý an ninh chặt chẽ hơn đi! Bình thường , ngay cả dao ta cũng không dám cầm, vậy mà bọn chúng ai cũng cầm khảm đao thiết côn muốn hạ độc thủ đối với ta, thật sự là một đám gây rối mà!" Phương Dật Thiên lòng đầy căm phẫn mà nói.
Mấy lời của Phương Dật Thiên, Quan Lâm sớm đã không kiên nhẫn mà nghe trọn vẹn, nàng chỉ lạnh lùng hỏi: "Vì sao bọn chúng lại hạ độc thủ với anh? Anh có kết oán với bọn chúng ah?"
"Kết thù kết oán? Cô nói giỡn sao, con người của ta rất thân thiện, chưa bao giờ kết thù oán với người khác... Dù cho là có, cũng ngay lập tức báo thù ngay! Còn bọn chúng, gặp ta còn chưa gặp qua! Phương Dật Thiên vẻ mặt vô cùng vô tội mà nói.
Tiểu Vương đang ghi chép nghe xong tí nữa là phì cười, nhưng hắn cố nén, hắn đương nhiên không dám làm ra hành vi khác thường gì trước mặt phách vương hoa Quan Lâm, nếu không sau này hậu quả chắc chắn sẽ nghiêm trọng.
Mặt khác, Quan Lâm thấy vô cùng phản cảm đối với Phương Dật Thiên, nàng lạnh lùng nói: "Nếu không có nguyên nhân tại sao bọn chúng lại hạ độc thủ với anh? Thành thật mà nói ra cho tôi, đừng để tôi phải ra tay đánh anh!"
Trên mặt Phương Dật Thiên nhất thời biểu hiện ra bộ dáng rất sợ hãi, sau đó giả vờ suy nghĩ, sau đó đột nhiên hỏi Quan Lâm và Tiểu Vương một câu chẳng liên quan tí gì: "Hai người có thấy ta đẹp trai không?"
"Anh... anh...nếu anh nếu không nghiêm túc một chút, đừng trách tôi không khách khí với anh!" Trong lòng Quan Lâm vô cùng giận dữ, nhịn không được đứng lên, nhìn Phương Dật Thiên mà nói một cách tức giận!
" Không, ta đang rất nghiêm túc, vừa rồi ta hỏi một vấn đề mấu chốt vô cùng, hai người nói coi, hình dáng của ta thế nào? Có phải rất anh tuấn không?" Phương Dật Thiên nói xong còn đưa mặt tiến gần về phía Quan Lâm mà hỏi.
Quan Lâm thật sự rất muốn vung thẳng một cái tát vào mặt hắn, khi nàng đang vươn tay ra muốn túm cổ áo của Phương Dật Thiên thì Tiểu Vương bên cạnh nhịn không được buộc mồm nói: "Nhìn anh có chút bộ dáng, nhìn sơ qua cũng kha khá được!"
Tiểu Vương vừa nói ra liền thấy hối hận ngay, Quan Lâm oán hận trừng mắt mà liếc nhìn hắn.
" Vậy là đúng rồi, ta suy đoán không biết có phải mấy tên gia hỏa kia chấm trúng ta hay không? Bọn chúng muốn cùng ta "ấy ấy", theo lời nói thông tục là lắp đít đó, xã hội này hiện tại có rất nhiều sở thích biến thái!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
" Thật đáng ghét! Nơi này không phải là địa phương cho anh giương oai!" Quan Lâm rốt cuộc nhịn không được, duỗi tay túm áo Phương Dật Thiên, kéo cổ hắn đè xuống mặt bàn.
" Ặc ặc, ta nói, mỹ nữ cô không thể lịch sự một chút sao, nếu cô cứ thô bạo như vậy, ta chỉ sợ về sau không ai dám rước cô về đó!" Khuôn mặt Phương Dật Thiên đang bị đè xuống mặt bàn nhưng hắn vẫn cố mở mồm ra nói.
"Hỗn đản, tôi cũng không tin không thể làm anh mở miệng nói chuyện đàng hoàng!" Quan Lâm đứng dậy đi tới trước mặt Phương Dật Thiên, túm áo Phương Dật Thiên, tung một quyền không chút lưu tình vào thẳng thắt lưng của Phương Dật Thiên!
Phương Dật Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, cũng mạnh mẽ đứng dậy, hắn thực sự là chính trực mà, nhưng nhìn cảnh hoa xinh đẹp này nổi điên như thế hắn cũng rất buồn bực, chuyện này hắn vốn cũng không biết tại sao, hắn chẳng biết phải nói gì hơn, nhưng Quan Lâm cứ gắt gao mà khảo tra, trong lòng hắn cũng thấy tức giận.
Quan Lâm thấy Phương Dật Thiên đứng lên thì ánh mắt trở nên âm trầm, co tay lại, chuẩn bị xuất chiêu cầm nã thủ để giáo huấn Phương Dật Thiên một lần.
Tuy nhiên, hai tay bị còng của Phương Dật Thiên cũng vung lên, hai tay bị còng của hắn sau khi vung lên tạo thành một vòng tròn ngay trên đỉnh đầu hắn, sau đó hai tay hắn chụp thẳng vào đầu Quan Lâm!
Quan Lâm bất ngờ nên không kịp phòng bị, khi nàng phục hồi tinh thần lại thì đã thấy hai tay Phương Dật Thiên đã quấn quanh thân thể của mình, nhìn thoáng qua giống như là thời điểm mở ra vòng tay ôm lấy nàng, mà hai tay Phương Dật Thiên thì đang bị còng nên nàng không có cách nào thoát ra, nói cách khác, thân thể của hai người hiện tại đang áp thật sát vào nhau.
Trong lòng Quan Lâm vừa tức vừa giận, duỗi tay đè hai vai của Phương Dật Thiên, sau đó dưới chân ra sức, muốn làm cho Phương Dật Thiên té ngang mà nằm dài ra bàn trương, nhưng cánh tay Phương Dật Thiên đang vòng quanh người Quan Lâm lại dùng sức kẹp chặt lại, sau đó hắn xoay người một cái, cả thân hình hắn đè cả lên người Quan Lâm, cả hai nằm dài ra trên bàn thẩm vấn!
Tiểu Vương đang đứng một bên nhìn đến ngây cả người, hắn không ngờ chỉ trong chốc lát, Phương Dật Thiên lại cùng phách vương hoa Quan Lâm, người nổi danh hung mãnh bá đạo lại ôm nhau, lại cùng nhau nằm cùng một chỗ trên bàn thẩm vấn như thế!
Thật sự là quá bất ngờ mà!
Sao ít người thank thế này :0 (118):