Hạ Băng tâm tình vui sướng kích động nhằm phía Phương Dật Thiên mà chạy nhanh tới, tư thế cứ như muốn nhào vào lòng ngực của Phương Dật Thiên. Trên thực tế, Hạ Băng lúc đầu cũng muốn chạy tới ôm Phương Dật Thiên, nhưng vừa chạy thì nàng chợt nhớ ra rằng nàng và Phương Dật Thiên chỉ thuần túy là bằng hữu mà thôi. Thêm vào đó, lúc này có không ít cảnh quan đứng cạnh Phương Dật Thiên nên nàng cũng mắc cỡ mà không nhào vào lòng Phương Dật Thiên, thành ra nàng dừng lại ở ngay trước mặt Phương Dật Thiên.
Mà Phương Dật Thiên đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng ôm lấy Hạ Băng lại bị hành động của nàng làm cho chết lặng, hắn xấu hổ rụt tay trở về nhàn nhạt cười: "Hạ Băng, em sao lại còn ở đây?"
"Em đang đợi anh a, lo lắng anh xảy ra chuyện." Hạ Băng nói xong lại hỏi, "Đúng rồi, anh có thể ra ngoài rồi sao?"
"Có thể, đương nhiên có thể, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi." Triệu Thiên bên cạnh mau miệng nói.
Phương Dật Thiên cười nhạt: "Còn phải cảm tạ Triệu cục trưởng anh minh thần võ, lại còn Quan cảnh quan rộng lượng khoan dung! Đúng rồi, Quan cảnh quan, sự tình chuyện này không đơn giản, nếu Quan cảnh quan trong quá trình điều tra có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức đến phối hợp."
Quan Lâm nghe vậy không nói lời nào, chỉ giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt hiện rõ ý tứ tôi quyết không tha anh.
Phương Dật Thiên âm thầm cười khổ một tiếng, thầm nghĩ xem ra hôm nay mình trêu chọc bạo lực phách vương hoa nữ cảnh quan này để lại hậu quả thật không tốt!
"Ha ha, Phương lão đệ thật sự là quá khách khí, để tôi tiễn cậu." Triệu Thiên cười nói.
Phương Dật Thiên cũng cười nói: "Không cần phiền Triệu cục trưởng, tôi tự đi ra ngoài được."
"Không phiền, không phiền, tôi cũng muốn đi ra ngoài." Triệu Thiên nói.
Phương Dật Thiên cũng không nói thêm, cùng Triệu Thiên và Hạ Băng đi ra ngoài, dọc đường đi thầm than trong lòng chốn quan trường đúng là cao hơn một bậc có thể uy áp chết người, Triệu Thiên cục trưởng cục công an khi nói chuyện với Trần Đào từng câu từng chữ đều tỏ rõ thái độ khách khí cung kính, xem ra trên đời này có quyền lực hẳn nhiên là tốt.
Quan Lâm nhìn thân ảnh Phương Dật Thiên xa dần, càng nắm chặt hai tay lại, không biết vì sao nàng đối với Phương Dật Thiên dâng lên một cỗ chán ghét cùng oán hận, ít nhiều bởi vì thái độ khinh nhờn của Phương Dật Thiên đối với nàng trong phòng thẩm vấn mà gây nên! Nói đến cùng thì ngoại trừ một màn thẩm vấn trong phòng kia, Quan Lâm còn chưa bị một nam nhân nào mạo phạm chọc ghẹo như vậy, Phương Dật Thiên hiển nhiên ngang còn hơn cua, trong lòng nàng đúng là cực kỳ phẫn hận!
Sau khi ra khỏi cảnh cục Triệu Thiên nhìn Phương Dật Thiên ướm hỏi: "Không biết Phương lão đệ cùng với Trần tỉnh trưởng như thế nào mà quen biết nhau? Trần tỉnh trưởng quả thật là rất chiếu cố Phương lão đệ a!"
Phương Dật Thiên rùng mình, lập tức nhàn nhạt cười nói: "Trước kia tôi ngẫu nhiên có cơ hội quen được Trần tỉnh trưởng, ha ha, lại nói là chuyện đã nhiều năm trước, không nghĩ tới Trần tỉnh trưởng còn nhớ rõ tôi. Ách, thật sự lần này cũng rất cám ơn Triệu cục trưởng, tôi cũng không quấy rầy ông nữa, tôi đi trước!"
"Tốt, tốt, đi thong thả!" Triệu Thiên cười, bắt tay Phương Dật Thiên khách khí nói. Phương Dật Thiên cười, đi qua mở cửa xe Hạ Băng ngồi xuống, sau đó Hạ Băng liền cho xe chạy như bay.
Triệu Thiên phía sau rèm xe nhìn ra, hai mắt bỗng dưng trầm xuống, đối với câu trả lời vừa rồi của Phương Dật Thiên hắn đương nhiên là không tin, nếu cùng Trần tỉnh trưởng không có quan hệ đặc thù thì làm sao Trần tỉnh trưởng lại đi chiếu cố hắn? Thật sự là không có khả năng! Bởi vậy, Triệu Thiên trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Xem ra thân phận Phương Dật Thiên không đơn giản, mình phải âm thầm điều tra rõ xem hắn có thân thế như thế nào, nói không chừng sau này có chuyện còn phải nhờ vào hắn!"
Bóng đêm thâm trầm, gió lạnh phất phơ, Phương Dật Thiên quay cửa kính xe xuống, rút một điếu thuốc ra châm lửa, tùy ý thở ra một làn khói, trong lòng cảm thấy vui vẻ cực kỳ.
Đêm nay cùng Trần Đào trò chuyện khiến cảm xúc hắn cứ biến đổi liên tục, không khỏi nhớ tới những sự tình lúc còn sống dưới đường dao làn đạn. Anh dũng chiến đấu, máu nhuộm sa trường, rượu say hát hò không màng yêu hận, nhớ lại chuyện cũ khiến lòng hắn nổi lên một cảm giác khác thường.
"Cũng không biết hiện tại Long đại bây giờ như thế nào, chắc vẫn như cũ nghĩa bạc vân thiên, hào khí ngút trời!" Phương Dật Thiên cười cười, trong lòng nghĩ đến Long Tổ tổ trưởng Long Khiếu Thiên, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
Hạ Băng lúc này quay đầu lại nhìn mắt Phương Dật Thiên, nhìn thân thể cường tráng ẩn hiện sau làn khói, mang theo mấy phần tang thương mấy phần thâm trầm, mơ hồ còn có một tia buồn bã. Không hiểu sao nàng đột nhiên cảm thấy Phương Dật Thiên bây giờ mới thực sự là Phương Dật Thiên, không còn giống bộ dạng lông bông bất cần như bình thường.
"Hoàn hảo là anh có thể bình yên vô sự trở ra, nếu anh xảy ra chuyện em thực sự không yên lòng." Hạ Băng nói.
"Vì sao lại nói như vậy?" Phương Dật Thiên cười, thuận tay gạt tàn thuốc ra ngoài cửa số xe.
"Tại quán bar nếu em không lôi anh ra sàn khiêu vũ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Hạ Băng nói.
"Ha ha, đám người kia đã có chuẩn bị mà đến, sao lại đổ hết trách nhiệm lên người em được?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười nói.
"Nói vậy thì những người kia là kẻ thù của anh sao?" Hạ Băng run giọng.
"Không rõ lắm, anh không quen bọn họ, anh cũng không có kẻ thù, cho nên bọn họ vì sao lại nhằm anh bất ngờ hạ độc thủ cứ để cho cảnh sát điều tra đi!" Phương Dật Thiên cười cười thản nhiên nói.
"Anh không quen họ sao bỗng nhiên họ lại cầm đao chém anh, có thể là nhầm người không? Hay là bọn họ có bệnh!" Hạ Băng nhịn không được thở phì phì nói.
"Quên đi, mặc kệ bọn nó, dù sao thì anh cũng không có việc gì." Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói, ngữ khí ẩn hiện vẻ lạnh lùng không chút lo lắng, vẻ lạnh lùng này là dựa vào sự tự tin cùng với thực lực cường đại của hắn.
Hạ Băng nhịn không được cười lên một tiếng, nàng phát giác Phương Dật Thiên thật đúng là rất lạc quan, nhưng nàng cũng đồng thời nhận ra khi ở bên cạnh Phương Dật Thiên nàng thủy chung tồn tại một cảm giác an toàn!
Đây đối với nàng mà nói đây thật sự là một điều kỳ diệu. Vừa nói chuyện, xe vừa chạy vào tiểu khu chỗ ở của Hạ Băng. Nàng xuống xe, Phương Dật Thiên cũng xuống xe lạ lùng cất tiếng hỏi: "Hạ Băng em sao lại chở anh đến đây? Có phải muốn anh tự mình đánh xe về?"
Hạ Băng cười nói: "Nhà em ở ngay trước mặt, dù sao... cũng có chỗ cho anh ở."
Phương Dật Thiên sửng sốt, cả nửa ngày sau mới phản ứng lại, hắn có điểm khó tin hỏi: "Ý của em là đêm nay anh với em ở cùng một chỗ?"
Hạ Băng nghe lời nói của Phương Dật Thiên tràn ngập ý tứ mờ ám, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng, trong bóng tối càng thêm xinh đẹp mê người cực kì!
Cảnh cục thành phố Thiên Hải.
Một chiếc Audi màu đen phủ rèm chạy tới đỗ xịch trước cảnh cục. Cảnh sát trong cảnh cục chỉ cần nhìn thấy con Audi màu đen có rèm che này cùng với biển số kia thì lập tức sẽ biết người ngồi trong xe là ai, chính là lão đại của họ, Cục trưởng Cục Công an thành phố Thiên Hải Triệu Thiên.
Triệu Thiên sau khi dừng xe liền tiêu sái đi vào trong cảnh cục, lập tức có vài viên cảnh sát nghênh đón thăm hỏi Triệu cục trưởng, Triệu cục trưởng cũng gật đầu liên tục. Trong cảnh cục đang có một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đang cãi nhau kịch kiệt với một cảnh sát khác, lời nói có phần nặng nề, nữ nhân xinh đẹp này chính là Hạ Băng.
Thì ra Hạ Băng đi theo tới cục cảnh sát, đợi hai tiếng đồng hồ mà còn chưa thấy Phương Dật Thiên đi ra, mới hướng cảnh sát hỏi thăm tình hình Phương Dật Thiên, tên cảnh sát này trả lời rằng Phương Dật Thiên bị tạm giam. Hạ Băng nghe xong liền nóng máu lên tranh cãi với hắn.
"Có chuyện gì vậy?" Triệu Thiên nhíu mày hỏi một câu." A, cục trưởng, hôm nay có một vụ đánh nhau to trong quán bar, trong đó có một người tham gia ẩu đả bị tạm giữ ở bên trong, còn cô gái này là bạn của hắn, nàng yêu cầu chúng tôi thả người." Một cảnh sát trung niên vội vàng nói với Triệu Thiên.
"Người bị bắt có phải tên là Phương Dật Thiên?" Triệu Thiên vội vàng hỏi.
"A... Đúng đúng, cục trưởng cũng biết chuyện này sao?" Trung niên cảnh sát không khỏi cảm thấy lạ, loại ẩu đả nhỏ nhoi này đáng ra không nên kinh động tới Triệu Thiên mới đúng, mà tối nay Triệu Thiên đột ngột đến cảnh cục cũng thật là khó hiểu.
Còn đang nói chuyện, mỹ nữ lãnh diễm cảnh quan Quan Lâm cũng vừa nghênh mặt đi tới, nàng nghe nói Triệu cục trưởng đang ở đây nên đến gặp.
"Cục trưởng, trễ thế này ngài còn tới đây không biết là có việc gì?" Quan Lâm hỏi.
"Tiểu Quan, bên trong có phải là giam giữ một người tên là Phương Dật Thiên không?" Triệu Thiên hỏi.
"Nhìn qua chuyện đánh nhau đêm nay thì Phương Dật Thiên hình như là người bị hại, nhưng thái độ trả lời thẩm vấn của hắn quá khó ưa nên tôi tạm giam hắn lại." Quan Lâm nói.
"Cô thu xếp cho tôi và Phương Dật Thiên gặp mặt ở phòng khách." Triệu Thiên nói xong liền cất bước đi vào phòng khách cảnh cục.
Quan Lâm nghe vậy sửng sốt bất động một giây đồng hồ, lúc phản ứng lại thì Triệu Thiên đã bước ra xa mấy thước. Nàng tuy không biết cục trưởng muốn gặp Phương Dật Thiên làm gì, nhưng Triệu Thiên đã lên tiếng thì nàng chỉ còn cách chấp hành, quay qua nói với một cảnh sát bên cạnh: "Đi dẫn Phương Dật Thiên tới phòng khách, lão Trương, anh chuẩn bị trà bưng vào phòng khách!"
Sau khi phân phó xong, Quan Lâm cũng đi vào phòng khách.
Phòng khách.
Triệu Thiên ngồi tựa đầu vào ghế bành, không lâu sau cửa phòng bật mở, hai gã cảnh sát lôi Phương Dật Thiên vào. Phương Dật Thiên sau khi bị ném vào một phòng giam chật chội đã quay đầu định ngủ, nhưng ngay lúc sắp ngủ lại bị cảnh sát lay tỉnh, lôi hắn vào phòng khách.
"Tôi nói Quan cảnh quan, tôi ngay cả ngủ một giấc cũng không được yên, cuối cùng là cô muốn hạnh hạ tôi sao đây?" Phương Dật Thiên vừa đi vào phòng khách liền nhíu mày nhìn Quan Lâm hỏi.
"Phương Dật Thiên, trước mặt Triệu cục trưởng nói năng thận trọng một chút!" Quan Lâm lạnh lùng nói.
"Triệu cục trưởng?" Phương Dật Thiên xoay chuyển ánh mắt, quay đầu nhìn thấy Triệu Thiên đang ngồi trước mặt, Triệu Thiên dùng ánh mắt âm trầm mà kín đáo dò xét hắn, càng nhìn càng thấy diện mạo Phương Dật Thiên sờ sờ trước mắt và Phương Dật Thiên được miêu tả trong văn kiện kia giống nhau.
"Anh chính là Phương Dật Thiên?" Triệu Thiên mở miệng nhàn nhạt hỏi.
Phương Dật Thiên gật gật đầu trả lời: "Ông chính là Triệu cục trưởng đó sao, thật không nghĩ tới lại kinh động Triệu cục trưởng, thật sự là thất kính, thất kính."
Nói xong, hắn âm thầm tự hỏi chuyện này sao lại kinh động tới đại nhân vật như thế này? Trước mắt Triệu cục trưởng tới đây cũng là không có ý tốt?
"Chính là tôi, ngồi xuống đi, tôi muốn nói chuyện với anh!" Triệu Thiên nói xong, nhìn Quan Lâm nói: "Tiểu Quan, tháo còng cho hắn."
"Cục trưởng, chỉ sợ là...", Quan Lâm chột dạ. "Không sao đâu, mở còng tôiy cho hắn xong thì đi ra ngoài, tôi nói chuyện riêng với hắn." Triệu Thiên nói.
Quan Lâm trừng mắt lên cảnh cáo Phương Dật Thiên, trong lòng cực kỳ không phục, nhưng cũng không có làm trái ý của Triệu Thiên, chỉ có thể bước tới tự mở còng tôiy cho Phương Dật Thiên.
"Quan cảnh quan, đây là việc tốt nhất mà cô làm được a!" Phương Dật Thiên cười nói.
Quan Lâm trong lòng bốc hỏa nhưng lại không dám phát tác trước mặt Triệu Thiên, nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Thiên nói: "Cục trưởng, tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì kêu một tiếng là được." Triệu Thiên gật gật đầu, Quan Lâm liền đi ra ngoài thuận tôiy đóng cửa phòng.
"Đến đây, uống trà, ha ha." Triệu Thiên cười cười nói với Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên cười lạnh, cũng không khách sáo mà nâng chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Triệu cục trưởng, có gì thì nói đi, chúng tôi có quen biết sao?"
"Tôi tuy không quen anh, nhưng có người biết anh đó!" Triệu Thiên cười cười nói.
"Hả? Ý Triệu cục trưởng là sao?" Phương Dật Thiên buông chén trà nhàn nhạt hỏi.
"Anh có quen Trần thủ trưởng không?" Triệu Thiên đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Trần thủ trưởng?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày.
"Chính là Trần thủ trưởng công an toàn tỉnh." Triệu Thiên bổ sung.
Phương Dật Thiên nhớ lại một chút rồi nhàn nhạt cười nói: "Triệu cục trưởng xem trọng tôi quá rồi, tôi làm sao mà quen biết được với đại nhân vật kia chứ."
Triệu Thiên sắc mặt nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên có vẻ như cũng không có nói dối, hắn trầm ngâm một lát lại hỏi: "Anh xác định là không quen Trần thủ trưởng?"
"Không quen, có phải là Triệu cục trưởng nhận lầm người rồi không?" Phương Dật Thiên cười nhạt.
Triệu Thiên rùng mình, nhíu mày suy nghĩ một hồi lại nhìn Phương Dật Thiên, cảm thấy Phương Dật Thiên hệt như tư liệu trên văn kiện của Đảng, hắn đột nhiên đứng lên nói: "Anh ngồi đây chờ tôi gọi điện thoại một chút!" Triệu Thiên nói xong liền đi ra ngoài.
Phương Dật Thiên ngồi trong phòng điềm nhiên uống trà, trong lòng cũng âm thầm nghi hoặc. Triệu Thiên vô duyên vô cớ lại tìm hắn nói chuyện, mà vị Trần thủ trưởng kia hắn lại không có ấn tượng gì, tuy hắn cũng có tiếp xúc với không ít cán bộ lãnh đạo cấp quốc gia nhưng Trần thủ trưởng này thật sự là hắn không biết. Một lúc sau, Triệu Thiên tôiy cầm điện thoại đẩy cửa đi vào nói với Phương Dật Thiên: "Phương Dật Thiên, tôi vừa gọi điện cho Trần thủ trưởng, ông ấy muốn nói chuyện với anh, anh nghe điện thoại xem có phải là người ông tôi muốn tìm không."
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày nhận lấy điện thoại bắt đầu nói: "Uy, xin hỏi ngài là?"
"Ha hả…quả nhiên chính là tiểu tử cậu, cả năm nay biệt tăm biệt tích! Tiểu Phương, không nhận ra giọng của tôi sao? Giọng nói của cậu quả là không hề thay đổi!" Từ trong điện thoại vang lên một tiếng cười ha hả vừa cười vừa nói.
Phương Dật Thiên sắc mặt tái lại cả nữa ngày mới lên tiếng: "là... Cục trưởng Trần?"
"Ha ha, chính là tôi, cậu quả thật còn chưa quên tôi, cứ tưởng cậu đã quên hết rồi chứ!" Âm thanh trong điện thoại lại vang lên.
Phương Dật Thiên nhất thời có điểm khó hiểu, hắn nhận ra người trong điện thoại vốn gọi là Trần Đào, cục trưởng cục số 5 Phân tích tình báo Bộ quốc phòng, sao bây giờ lại là thủ trưởng công an toàn tỉnh?
"Tiểu Phương, Triệu Thiên nếu còn ở đó thì giao điện thoại cho hắn đi." Trần Đào nói với Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên gật gật đầu giao điện thoại cho Triệu Thiên nói: "Trần thủ trưởng có chuyện muốn nói với ông."
Triệu Thiên nghe vậy vội vàng cầm điện thoại lên nói: "Trần thủ trưởng, hắn có phải là người ngài muốn tìm?"
"A, A, thật là tốt, thật là quá tốt..." Triệu Thiên trên khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười nói tiếp, "Được, không thành vấn đề, không thành vấn đề, ha ha..." Nói xong Triệu Thiên lại giao điện thoại cho Phương Dật Thiên, "Ha ha, Phương lão đệ, Trần thủ trưởng muốn nói chuyện với đệ, tôi đi ra ngoài không làm phiền hai người nói chuyện!"
Sau khi xác nhận Phương Dật Thiên chính là người mà Trần thủ trưởng muốn tìm, Triệu Thiên đối với Phương Dật Thiên cũng trở nên cực kỳ khách khí, thân thiết, gọi Phương Dật Thiên thành Phương lão đệ, càng thắt chặt mối quan hệ. Phương Dật Thiên cầm điện thoại lên, lúc này Triệu Thiên đã ra ngoài, trông như là Trần Đào bảo hắn ra ngoài để nói chuyện riêng với Phương Dật Thiên.
"Tiểu Phương, tôi tìm cậu cả một năm nay, ngay cả phương thức liên lạc cũng không có, thật là ...Ài!" Trần Đào cất tiếng thởi dài trong điện thoại.
"Cục trưởng Trần, tôi đã rời khỏi Long Tổ cũng như Bộ quốc phòng, tôi trở về thành thị chỉ muốn trở lại thành một người bình thường nên không có lưu lại phương thức liên lạc." Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười nói.
Thì ra Phương Dật Thiên là thành viên Long Tổ chính là tổ chức thần bí nhất cả nước thuộc về Bộ quốc phòng, là tổ chức đặc công tình báo tuyệt mật của Bộ quốc phòng, nên Phương Dật Thiên đối với cấp lãnh đạo của Bộ quốc phòng đều có gặp qua.
"Tôi hiểu nỗi khổ của cậu, nhiệm vụ lần trước cũng tại tôi cung cấp tình báo thiếu sót cho nên mới ..." Trần Đào khẽ đau lòng thở dài nói.
"Cục trưởng Trần, chuyện này không liên quan tới ông, nếu không có Cục trưởng Trần quan tâm bồi dưỡng mấy năm nay cũng sẽ không có tôi như hôm nay." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Cậu mặc dù không trách tôi nhưng tôi lại cứ luôn để ở trong lòng! Kỳ thật tôi tìm cậu cũng không có chuyện gì, chỉ là tìm hiểu tình trạng hiện giờ của cậu. Long tổ trưởng và Cố bộ trưởng đang suy nghĩ về một năm qua của cậu, lo lắng cậu có vì tự trách bản thân mà khúc mắc trong lòng, có vì vậy mà sa ngã." Trần Đào nói.
Phương Dật Thiên nhe xong trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp. Theo như lời Trần Đào thì Long tổ trưởng chính là đương nhiệm tổ trưởng của Trung Hoa Long Tổ Long Khiếu Thiên, mà Cố bộ trưởng lại chính là đương nhiệm bộ trưởng bộ quốc phòng quyền cao chức trọng, hai người ở trong nước đều là đại nhân vật chủ chốt!
"Đa tạ Long tổ trưởng cùng Cố bộ trưởng quan tâm, phiền Trần cục trưởng nói lại với bọn họ là tôi đang rất tốt, thân thể khỏe mạnh, tâm thần kiên định.” Phương Dật Thiên thở ra một hơi lại hỏi tiếp, “Trần cục trưởng hiện giờ là thủ trưởng công an toàn tỉnh?"
"Ha ha, đúng vậy, ba tháng trước tôi tới đây nhậm chức, tôi lại nhận được tin tức là cậu đang sống tại tỉnh nhà nên cố tình dặn dò cấp dưới lưu ý tung tích của cậu." Trần Đào nói.
"Ha ha, cục trưởng Trần làm vậy khiến tôi được yêu mà sợ a!" Phương Dật Thiên cười nói.
"So sánh với cậu vì quốc gia lập bao nhiêu chiến công hãn mã (hiển hách) thì điểm ấy có đáng là gì! Tiểu Phương, chúng tôi cảm thấy đã quá bạc đãi cậu, kỳ thật chỉ cần cậu yêu cầu quốc gia sẽ đáp ứng, nhưng ngoài dự kiến là cậu lại ra đi mà không yêu cầu bất kì thứ gì!" Trần Đào than thở.
"Tôi một khi quyết định trở về làm một người bình thường thì cũng đã chia tay với quá khứ, tôi tin rằng có thể dùng chính hai tay lao động mà nuôi sống bản thân." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Trần Đào trầm mặc, Phương Dật Thiên nói nghe đơn giản nhưng nếu là người khác sẽ không được như Phương Dật Thiên ung dung tiêu sái, đối với những ưu đãi quốc gia cấp cho cũng không lấy một xu, chỉ bằng vào chí khí rõ ràng không màng danh lợi này thôi đã khiến cho Trần Đào kính nể vạn phần!
"À mà làm sao Triệu Thiên tìm được cậu?" Trần tỉnh trưởng đột nhiên hỏi.
"Ha ha, trùng hợp là tôi vừa bị tóm đến cảnh cục, Triệu cục trưởng lại nghe ngóng tin tức chạy đến trời xui đất khiến xác nhận tôi chính là người cần tìm." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Cậu làm sao mà bị bắt đến cảnh cục?" Trần Đào ngữ khí lộ vẻ ngưng trọng.
"Không có gì, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, thẩm vấn vài câu là xong." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Cậu đưa điện thoại cho Triệu Thiên, tôi nói với hắn mấy câu." Trần Đào thành thật nói.
Phương Dật Thiên sửng sốt nhưng lại cười cười đi ra ngoài, nhìn thấy Triệu Thiên chờ ở bên ngoài liền đưa điện thoại cho Triệu Thiên: "Trần tỉnh trưởng tìm ông."
Triệu Thiên vội vàng cười nhận điện thoại: "Uy, Trần tỉnh trưởng... Sao? Phương Dật Thiên là cảnh cục tôi bắt! Vâng, vâng, được, tôi lập tức thả người, lập tức thả người. . . Đúng, đúng, chỉ là hiểu lầm thôi, đều do cấp dưới làm việc bất lực mới gây nên hiểu lầm... Trần tỉnh trưởng chớ giận, tôi lập tức thả người, lập tức thả người!!"
Lúc này vừa lúc Quan Lâm đi tới, nàng thấy Triệu Thiên bộ dáng nói chuyện điện thoại quả thật vô cùng khúm núm, cúi đầu khom lưng. Trong một khắc đó bộ dáng của Triệu Thiên vô cùng đặc sắc, trước tiên khẩn trương, đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí dịu đi, có thể nói là mười phần tuyệt vời! Quan Lâm chưa từng thấy vẻ mặt của Triệu Thiên biến đổi như vậy, nàng phỏng đoán Triệu Thiên đang nói chuyện điện thoại với một đại nhân vật, nếu không sẽ không có vẻ mặt như vậy!
"Phương, Phương lão đệ, Trần tỉnh trưởng muốn nói chuyện với cậu." Triệu Thiên cuối cùng xoa xoa mồ hôi trên trán, đưa điện thoại cho Phương Dật Thiên run giọng nói.
Phương Dật Thiên cười nhận lấy điện thoại đi vào trong phòng khách: "Cục trưởng Trần, ông làm vậy chính là lạm dụng chức quyền!"
"Cái gì lạm dụng chức quyền, dựa vào công lao của cậu đối với quốc gia thì Triệu Thiên còn không xứng đi xách giày cho cậu, hắn còn dám bắt cậu sao? Hơn nữa, tôi không tin tiểu tử cậu lại đi làm chuyện phạm pháp." Trần Đào cười nói.
Phương Dật Thiên chợt nhớ ra cái gì đó nói: "Đúng rồi, Trần cục trưởng, thân phận của tôi đừng để lộ ra ngoài, cũng không nên để Triệu cục trưởng biết, tôi không muốn cuộc sống bình lặng trước mắt bị quấy rầy."
"Cậu yên tâm, tôi tự có chừng mực, thân phận của cậu đương nhiên không thể truyền ra ngoài, nếu không không biết sẽ còn bao nhiêu người tìm đến ngươi nữa." Trần Đào cười nói thêm, "Được rồi, cũng đã khuya, nói đến đây thôi, đây là số điện thoại di động của tôi, nếu rảnh thì gọi. Nếu tôi có việc đến thành phố Thiên Hải thì tiểu tử ngươi phải làm chủ bồi tôi uống rượu!"
"Được, tôi còn muốn thử xem trong một năm qua tửu lượng của Trần cục trưởng có tăng lên hay không!" Phương Dật Thiên hào sảng cười.
Trần Đào trong điện thoại cũng cười, dặn dò vài câu xong cúp máy. Phương Dật Thiên ra khỏi phòng khách, Triệu Thiên đứng chờ ngoài cửa thấy Phương Dật Thiên đi ra liền hỏi: "Trần tỉnh trưởng cúp điện thoại rồi à?"
"Ha ha, đúng vậy. Đúng rồi, ông ấy cuối cùng còn nhắc nói thành tích trị an thành phố Thiên Hải đều là công lao của Triệu cục trưởng." Phương Dật Thiên cười đưa điện thoại cho Triệu Thiên.
Triệu Thiên nhận lấy cười nói: "Có đáng gì đâu, Trần tỉnh trưởng quá lời rồi, ha ha."
"Như vậy Triệu cục trưởng, nếu không có việc gì tôi có phải là..." Phương Dật Thiên dừng một chút, nói.
"A !" Triệu Thiên liền có phản ứng, "Đương nhiên không có gì, Phương lão đệ xem đã trễ thế này có cần tôi tiễn cậu một đoạn không?"
"Nói như vậy tôi có thể đi ra ngoài?" Phương Dật Thiên cố ý liếc Quan Lâm cười cười.
"Đương nhiên có thể đi ra ngoài, chỉ là hiểu lầm Phương lão đệ đừng bận tâm! Sự việc ở quán bar lần này tôi cũng biết một chút, chính là mấy tên gia hỏa kia vô cớ đả thương người trước, Phương lão đệ chỉ là phòng vệ. Phương lão đệ cậu yên tâm, tôi nhất định từ miệng bọn chúng tra xét kĩ càng, cho cậu một cái công đạo!" Triệu Thiên vội vàng nói.
"Ha ha, vậy đa tạ Triệu cục trưởng!"
Phương Dật Thiên nhìn về phía Quan Lâm cười nhẹ, "Kỳ thật Quan cảnh quan là một cảnh sát tốt, phá án lưu loát, hành động dứt khoát, là nhân tài trong giới cảnh sát!"
"Đương nhiên, đương nhiên, năng lực Tiểu Quan rất là nổi bật, ha ha" Triệu Thiên cười, "Phương lão đệ, đi bên này!"
Phương Dật Thiên gật gật đầu, khi đi ngang qua Quan Lâm thấy nàng không chút khách khí oán hận trừng mắt với hắn, trong nội tâm nàng vừa không cam lòng lại vừa phẫn nộ, trong phòng thẩm vấn Phương Dật Thiên trêu chọc nàng còn chưa có trả thù thì lại để cho Phương Dật Thiên chạy mất! Nàng tuy muốn điên lên, nhưng Triệu Thiên đã mở lời nên nàng không thể cãi lại, chỉ có thể vừa thở phì phì vừa rủa thầm: “Phương Dật Thiên, đừng tưởng rằng Triệu cục trưởng đối với anh khách khí thì anh có thể tự cao tự đại, chờ khi tôi có chứng cứ xác thực anh làm bậy thì cho dù là thiên hoàng lão tử có đến đây cô nãi nãi đây cũng sẽ không buông tha cho anh!
Phương Dật Thiên khi đi ra phòng ngoài cảnh cục nhìn thấy Hạ Băng, mà Hạ Băng cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên, trên khuôn mặt tinh xảo tú lệ khẽ run lên, sau đó lại không kìm được cao hứng nở nụ cười, vội vàng chạy về phía Phương Dật Thiên. Vẻ mặt đó giống như vẻ mặt của nữ hài tử đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt khi nhìn thấy tình nhân đã lâu không gặp.