Phương Dật Thiên không thể tưởng tượng được, băng sơn mỹ nhân bình thường tựa như là một ngọn núi băng lạnh lẽo vô tình không ngờ lại chủ động mời hắn ở lại nhà nàng một đêm! Đây là ý gì? Trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến giống như những lời ngỏ ý của nhà gái cho nhà trai, trong đó có một cái là khi đêm xuống, nữ nhân nói với nam nhân rằng, "Trời tối rồi, ở lại với em một đêm đi"! Bây giờ trong lời nói của Hạ Băng cũng ngấm ngầm ý như vậy, chẳng lẽ Hạ Băng nàng là ám hiệu cho mình? "Được rồi, nàng một khi đã câu dẫn mình thì mình cũng không thèm làm quân tử gì đó nữa, cái gì cô nam quả nữ không thể ở chung một phòng, cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, cũng con mẹ nó đi gặp quỷ hết thảy! Có phải băng mỹ nhân hôm nay uống say sao? Cồn kích thích gợi lên dục vọng kiềm nén nhiều năm, nhân lúc này tìm mình để giải quyết? Mặc kệ nàng, mình cũng muốn giúp nàng vui vẻ!" Phương Dật Thiên nhìn Hạ Băng, trong đầu âm thầm nghĩ đến mê muội, khóe miệng thậm chí khẽ nhếch lên một ý cười cực kỳ đáng khinh. Hạ Băng nhìn ánh mắt quái lạ của Phương Dật Thiên, gương mặt xinh đẹp lại ửng hồng lên một mảng, nàng nhịn không được gắt giọng: "Anh nghĩ tới đâu rồi vậy? Đừng nghĩ bậy bạ!" Phương Dật Thiên phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng cười: "Ách... Không, không nghĩ gì cả! Trời đã khuya nên trở về là không an toàn, ai biết đi được nửa đường lại gặp ai nảy sinh ý nghĩ đối với anh giật tiền cướp sắc, mà trong phòng ngủ của em có mấy cái giường?" "Anh có ý tứ gì?" Hạ Băng run bắn người lên hỏi. "Ách... Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, ha ha..." Phương Dật Thiên cười gượng gạo, trong lòng thầm mắng mình, "Con mẹ nó, Phương Dật Thiên, ngươi gấp cái gì, bình tĩnh, bình tĩnh, hấp tấp như vậy lộ ra ý đồ bất lương muốn dọa băng mỹ nhân sao? Cho dù là đùa giỡn cũng không thể trực tiếp hỏi như vậy, nữ hài tử không phải là thích ẩn dụ tinh tế sao?" Hạ Băng tức giận trừng mắt liếc hắn nói: "Đi thôi, ngây ngốc đứng đó làm gì!" Phòng Hạ Băng rất lớn, nội thất cũng phải nói là xa hoa, phòng rất sạch sẽ. Quen ở phòng mình bừa bồn như ổ chó, đi vào phòng Hạ Băng sạch sẽ không một hạt bụi, Phương Dật Thiên thật đúng là có điểm không quen. *** Một căn phòng to như vậy chỉ có một mình Hạ Băng ở, nên không khí trong phòng nhuốm màu ảm đạm, có thể tưởng tượng ra Hạ Băng cô đơn tịch mịch kìm nén đến chừng nào? Phương Dật Thiên thầm nghĩ. Một nữ nhân kiềm nén sống tịch mịch lâu như vậy hiển nhiên là chịu không nổi, băng mỹ nhân bề ngoài lạnh lùng như băng sơn nhưng nàng cũng là một nữ nhân có thất tình lục dục, hơn nữa thân thể nàng lại phát dục tốt như thế, bên dưới cô đơn lặng lẽ như vậy đương nhiên cần có nam nhân dịu dàng an ủi, nếu như đêm nay nàng đã tìm đến mình thì mình lại càng không để nàng thất vọng! Phương Dật Thiên nghĩ thầm trong lòng, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười cực kỳ đáng khinh. "Trong phòng quả nhiên vừa rộng rãi lại vừa trang nhã, chẳng qua nếu chỉ có một người ở thật sự là có điểm buồn tẻ?" Phương Dật Thiên cười cười hỏi. "Em thích buồn tẻ!" Hạ Băng nói xong liền đi vào trong phòng ngủ của nàng, lúc này nàng tựa hồ là khôi phục vẻ mặt lạnh lùng băng sơn như cũ không buồn quan tâm đến Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên rùng mình, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Giả bộ? Hắc hắc, đợi lát nữa xem nàng còn giả bộ được không. Nhưng là nữ hài tử, thì cũng nên rụt rè một chút! Mình cũng nên chủ động hơn, tỉ như tự mình đi gõ cửa phòng nàng? Nói không chừng trong lòng nàng đang muốn mình làm như vậy, trong chuyện đó nữ nhân chính là luôn thích nam nhân chủ động, đường đường một đại lão gia lại không biết xấu hổ để nữ nhân chủ động mời gọi sao? Ngay cả điểm đó cũng không nhận thức được thì còn nói gì là cao thủ đại tình thánh? Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, nghĩ xong liền quả quyết đi thẳng đến phòng ngủ của Hạ Băng. Đến trước cửa phòng hắn mới phân vân nên mở hay không mở cửa phòng, vạn nhất hiểu lầm ý của nàng thì thật sự rất mất mặt? Mặc kệ mẹ nó xấu hổ, lão tử còn xấu hổ chưa đủ hay sao chứ? Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm vươn tay mở cửa phòng ngủ của Hạ Băng, vừa đẩy cửa thì ánh mắt vừa vặn nhìn thấy quang cảnh bên trong! "A... Anh, hỗn đản, anh muốn làm gì?" Một âm thanh tràn ngập phẫn nộ truyền đến. Bên trong phòng ngủ Hạ Băng hoàn toàn khỏa thân chỉ còn lại nội khố, lúc Phương Dật Thiên đẩy cửa vào lại ngay đúng lúc nàng đang cởi nịt ngực. Nghe thấy thanh âm cửa phòng mở ra, nàng vừa xoay người lại nhìn liền thấy Phương Dật Thiên đã đứng ngay trước cửa! Nhưng lúc này, Phương Dật Thiên trước mắt đang còn tập trung nhìn ngắm không sót chút nào mảng tuyết trắng cao ngất trước ngực nàng! Thật sự là lớn a, vừa lớn lại vừa tròn, kiều đĩnh lại vểnh lên biểu hiện co dãn cả mười phần, thực sự là cực phẩm nữ nhân ngọc nữ phong! Khuôn mặt dê già của Phương Dật Thiên nhất thời nóng lên, thật đáng chết không chứ, vừa khéo ngay lúc Hạ Băng đang thay quần áo, nhưng cũng chính vì vậy hắn mới có thể thưởng thức bộ ngực mãnh liệt ba đào của Hạ Băng, thật là đã con mắt! "Cái này... chỉ là anh muốn xem phòng ngủ của em như thế nào thôi, không phải là cố ý..." Dưới tình thế cấp bách, Phương Dật Thiên bèn viện bừa lấy một lý do không hợp lý chút nào! "Anh đi ra ngoài, đóng cửa lại!" Hạ Băng sắc mặt đỏ lên, miệng vừa nói hai tay lại vội vàng che ngực, nhưng không tưởng được ngực nàng vĩ đại như vậy, hai cánh tay lại quá mảnh mai xinh xắn, muốn che cũng không che được, ngược lại cái động tác che mà như không này lại càng hấp dẫn mê người! Phương Dật Thiên ánh mắt đảo một cái, ngắn ngủn chỉ trong một cái chớp mắt thần không biết quỷ không hay đã thu lấy ba vòng của Hạ Băng, đùi ngọc thon dài trắng bóng, nơi giữa hai chân đang bị nội khố che lấp phần nào xuân quang nhìn không sót cái gì. Hắn lúc này mới vô sỉ giả bộ nghiêm trang ngượng ngùng cười nói: "Thật có lỗi a, anh không phải cố ý..." Nói xong hắn liền đóng cửa lại, tim đập dồn dập tiêu sái bước đến sô pha ngồi xuống! "Bình thường thật là nhìn không ra, thân thể băng mỹ nhân phong mãn như vậy, vừa trắng lại vừa tròn... Xem ra đêm nay thật là chiếm được tiện nghi thật lớn a!" Phương Dật Thiên trong đầu yy thầm nghĩ. Một lúc sau, Hạ Băng từ trong phòng ngủ đi ra, nàng đã thay bộ đồ ở nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng, lại hiện lên mấy phần hàn ý. Nàng có điểm tức giận liếc nhìn Phương Dật Thiên nói: "Chẳng lẻ anh không biết tùy tiện mở cửa phòng ngủ của nữ nhân là một hành vi không lễ phép sao chứ? Thật là…!" "Anh, anh trước đó cũng không biết em ở bên trong thay quần áo, trời đất chứng giám, nếu biết trước anh sẽ không mở cửa phòng em, hiểu lầm thôi!" Phương Dật Thiên vội vàng bày tỏ thái độ. Hạ Băng trong lòng thở dài một hơi, nhưng sự tình đã rồi, mỗi bộ phận trên người nàng đều để tên hỗn đản này thấy hết, nàng còn có thể nói gì đây? "Anh... Quên đi, em đi tắm." Hạ Băng thở một hơi dài thườn thượt, sau đó lại như nhớ tới cái gì liền quay lại bổ sung, "Em cảnh cáo anh, anh không nên rắp tâm rình lén tôi tắm, bằng không em... em giết anh! Hừ!" :48: Hạ Băng nói xong liền vặn vẹo kiều đồn tròn xoe đi vào trong phòng tắm. Cảnh cáo mình? Hay gợi ý cho mình? Phương Dật Thiên âm thầm nghĩ rồi sau lại cười, nghĩ thầm băng mỹ nhân đi tắm nhanh như vậy xem ra là muốn tình tiết diễn ra nhanh hơn? Không phải mỹ nhân trước khi làm chuyện đó đều muốn đi tắm sao chứ? Mình có nên đi vào cùng nàng uyên ương hí thủy không nhỉ? Đang nghĩ ngợi, Hạ Băng đã đi vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại! Phương Dật Thiên đành phải từ bỏ ý niệm cùng Hạ Băng tắm uyên ương, chẳng qua hắn cảm thấy kỳ quái, Hạ Băng tắm thì tắm đi lại còn để lại một câu "Không được rình coi em tắm!" Những lời này nghe như là cảnh cáo hắn, nhưng tưởng tượng nhiều hơn một chút lại có cảm giác như Hạ Băng ám chỉ hắn rằng nàng muốn đi tắm, anh có thể... :88: Quên đi, lão tử tuy không phải quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân, càng không có ham muốn nhìn người ta tắm! Phương Dật Thiên âm thầm nghĩ, nhưng ngồi trên sô pha một lúc lại thấy chán, ánh mắt xoay chuyển lại thấy máy tính để trên bàn ở phòng khách. Trong lòng hắn động đậy, đã lâu cũng không lên mạng, bèn đi qua mở máy tính lên.
Hạ Băng tâm tình vui sướng kích động nhằm phía Phương Dật Thiên mà chạy nhanh tới, tư thế cứ như muốn nhào vào lòng ngực của Phương Dật Thiên. Trên thực tế, Hạ Băng lúc đầu cũng muốn chạy tới ôm Phương Dật Thiên, nhưng vừa chạy thì nàng chợt nhớ ra rằng nàng và Phương Dật Thiên chỉ thuần túy là bằng hữu mà thôi. Thêm vào đó, lúc này có không ít cảnh quan đứng cạnh Phương Dật Thiên nên nàng cũng mắc cỡ mà không nhào vào lòng Phương Dật Thiên, thành ra nàng dừng lại ở ngay trước mặt Phương Dật Thiên.
Mà Phương Dật Thiên đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng ôm lấy Hạ Băng lại bị hành động của nàng làm cho chết lặng, hắn xấu hổ rụt tay trở về nhàn nhạt cười: "Hạ Băng, em sao lại còn ở đây?"
"Em đang đợi anh a, lo lắng anh xảy ra chuyện." Hạ Băng nói xong lại hỏi, "Đúng rồi, anh có thể ra ngoài rồi sao?"
"Có thể, đương nhiên có thể, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi." Triệu Thiên bên cạnh mau miệng nói.
Phương Dật Thiên cười nhạt: "Còn phải cảm tạ Triệu cục trưởng anh minh thần võ, lại còn Quan cảnh quan rộng lượng khoan dung! Đúng rồi, Quan cảnh quan, sự tình chuyện này không đơn giản, nếu Quan cảnh quan trong quá trình điều tra có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức đến phối hợp."
Quan Lâm nghe vậy không nói lời nào, chỉ giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt hiện rõ ý tứ tôi quyết không tha anh.
Phương Dật Thiên âm thầm cười khổ một tiếng, thầm nghĩ xem ra hôm nay mình trêu chọc bạo lực phách vương hoa nữ cảnh quan này để lại hậu quả thật không tốt!
"Ha ha, Phương lão đệ thật sự là quá khách khí, để tôi tiễn cậu." Triệu Thiên cười nói.
Phương Dật Thiên cũng cười nói: "Không cần phiền Triệu cục trưởng, tôi tự đi ra ngoài được."
"Không phiền, không phiền, tôi cũng muốn đi ra ngoài." Triệu Thiên nói.
Phương Dật Thiên cũng không nói thêm, cùng Triệu Thiên và Hạ Băng đi ra ngoài, dọc đường đi thầm than trong lòng chốn quan trường đúng là cao hơn một bậc có thể uy áp chết người, Triệu Thiên cục trưởng cục công an khi nói chuyện với Trần Đào từng câu từng chữ đều tỏ rõ thái độ khách khí cung kính, xem ra trên đời này có quyền lực hẳn nhiên là tốt.
Quan Lâm nhìn thân ảnh Phương Dật Thiên xa dần, càng nắm chặt hai tay lại, không biết vì sao nàng đối với Phương Dật Thiên dâng lên một cỗ chán ghét cùng oán hận, ít nhiều bởi vì thái độ khinh nhờn của Phương Dật Thiên đối với nàng trong phòng thẩm vấn mà gây nên! Nói đến cùng thì ngoại trừ một màn thẩm vấn trong phòng kia, Quan Lâm còn chưa bị một nam nhân nào mạo phạm chọc ghẹo như vậy, Phương Dật Thiên hiển nhiên ngang còn hơn cua, trong lòng nàng đúng là cực kỳ phẫn hận!
Sau khi ra khỏi cảnh cục Triệu Thiên nhìn Phương Dật Thiên ướm hỏi: "Không biết Phương lão đệ cùng với Trần tỉnh trưởng như thế nào mà quen biết nhau? Trần tỉnh trưởng quả thật là rất chiếu cố Phương lão đệ a!"
Phương Dật Thiên rùng mình, lập tức nhàn nhạt cười nói: "Trước kia tôi ngẫu nhiên có cơ hội quen được Trần tỉnh trưởng, ha ha, lại nói là chuyện đã nhiều năm trước, không nghĩ tới Trần tỉnh trưởng còn nhớ rõ tôi. Ách, thật sự lần này cũng rất cám ơn Triệu cục trưởng, tôi cũng không quấy rầy ông nữa, tôi đi trước!"
"Tốt, tốt, đi thong thả!" Triệu Thiên cười, bắt tay Phương Dật Thiên khách khí nói. Phương Dật Thiên cười, đi qua mở cửa xe Hạ Băng ngồi xuống, sau đó Hạ Băng liền cho xe chạy như bay.
Triệu Thiên phía sau rèm xe nhìn ra, hai mắt bỗng dưng trầm xuống, đối với câu trả lời vừa rồi của Phương Dật Thiên hắn đương nhiên là không tin, nếu cùng Trần tỉnh trưởng không có quan hệ đặc thù thì làm sao Trần tỉnh trưởng lại đi chiếu cố hắn? Thật sự là không có khả năng! Bởi vậy, Triệu Thiên trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Xem ra thân phận Phương Dật Thiên không đơn giản, mình phải âm thầm điều tra rõ xem hắn có thân thế như thế nào, nói không chừng sau này có chuyện còn phải nhờ vào hắn!"
Bóng đêm thâm trầm, gió lạnh phất phơ, Phương Dật Thiên quay cửa kính xe xuống, rút một điếu thuốc ra châm lửa, tùy ý thở ra một làn khói, trong lòng cảm thấy vui vẻ cực kỳ.
Đêm nay cùng Trần Đào trò chuyện khiến cảm xúc hắn cứ biến đổi liên tục, không khỏi nhớ tới những sự tình lúc còn sống dưới đường dao làn đạn. Anh dũng chiến đấu, máu nhuộm sa trường, rượu say hát hò không màng yêu hận, nhớ lại chuyện cũ khiến lòng hắn nổi lên một cảm giác khác thường.
"Cũng không biết hiện tại Long đại bây giờ như thế nào, chắc vẫn như cũ nghĩa bạc vân thiên, hào khí ngút trời!" Phương Dật Thiên cười cười, trong lòng nghĩ đến Long Tổ tổ trưởng Long Khiếu Thiên, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
Hạ Băng lúc này quay đầu lại nhìn mắt Phương Dật Thiên, nhìn thân thể cường tráng ẩn hiện sau làn khói, mang theo mấy phần tang thương mấy phần thâm trầm, mơ hồ còn có một tia buồn bã. Không hiểu sao nàng đột nhiên cảm thấy Phương Dật Thiên bây giờ mới thực sự là Phương Dật Thiên, không còn giống bộ dạng lông bông bất cần như bình thường.
"Hoàn hảo là anh có thể bình yên vô sự trở ra, nếu anh xảy ra chuyện em thực sự không yên lòng." Hạ Băng nói.
"Vì sao lại nói như vậy?" Phương Dật Thiên cười, thuận tay gạt tàn thuốc ra ngoài cửa số xe.
"Tại quán bar nếu em không lôi anh ra sàn khiêu vũ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Hạ Băng nói.
"Ha ha, đám người kia đã có chuẩn bị mà đến, sao lại đổ hết trách nhiệm lên người em được?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười nói.
"Nói vậy thì những người kia là kẻ thù của anh sao?" Hạ Băng run giọng.
"Không rõ lắm, anh không quen bọn họ, anh cũng không có kẻ thù, cho nên bọn họ vì sao lại nhằm anh bất ngờ hạ độc thủ cứ để cho cảnh sát điều tra đi!" Phương Dật Thiên cười cười thản nhiên nói.
"Anh không quen họ sao bỗng nhiên họ lại cầm đao chém anh, có thể là nhầm người không? Hay là bọn họ có bệnh!" Hạ Băng nhịn không được thở phì phì nói.
"Quên đi, mặc kệ bọn nó, dù sao thì anh cũng không có việc gì." Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói, ngữ khí ẩn hiện vẻ lạnh lùng không chút lo lắng, vẻ lạnh lùng này là dựa vào sự tự tin cùng với thực lực cường đại của hắn.
Hạ Băng nhịn không được cười lên một tiếng, nàng phát giác Phương Dật Thiên thật đúng là rất lạc quan, nhưng nàng cũng đồng thời nhận ra khi ở bên cạnh Phương Dật Thiên nàng thủy chung tồn tại một cảm giác an toàn!
Đây đối với nàng mà nói đây thật sự là một điều kỳ diệu. Vừa nói chuyện, xe vừa chạy vào tiểu khu chỗ ở của Hạ Băng. Nàng xuống xe, Phương Dật Thiên cũng xuống xe lạ lùng cất tiếng hỏi: "Hạ Băng em sao lại chở anh đến đây? Có phải muốn anh tự mình đánh xe về?"
Hạ Băng cười nói: "Nhà em ở ngay trước mặt, dù sao... cũng có chỗ cho anh ở."
Phương Dật Thiên sửng sốt, cả nửa ngày sau mới phản ứng lại, hắn có điểm khó tin hỏi: "Ý của em là đêm nay anh với em ở cùng một chỗ?"
Hạ Băng nghe lời nói của Phương Dật Thiên tràn ngập ý tứ mờ ám, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng, trong bóng tối càng thêm xinh đẹp mê người cực kì!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phương Dật Thiên không thể tưởng tượng được, băng sơn mỹ nhân bình thường tựa như là một ngọn núi băng lạnh lẽo vô tình không ngờ lại chủ động mời hắn ở lại nhà nàng một đêm! Đây là ý gì? Trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến giống như những lời ngỏ ý của nhà gái cho nhà trai, trong đó có một cái là khi đêm xuống, nữ nhân nói với nam nhân rằng, "Trời tối rồi, ở lại với em một đêm đi"! Bây giờ trong lời nói của Hạ Băng cũng ngấm ngầm ý như vậy, chẳng lẽ Hạ Băng nàng là ám hiệu cho mình? "Được rồi, nàng một khi đã câu dẫn mình thì mình cũng không thèm làm quân tử gì đó nữa, cái gì cô nam quả nữ không thể ở chung một phòng, cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, cũng con mẹ nó đi gặp quỷ hết thảy! Có phải băng mỹ nhân hôm nay uống say sao? Cồn kích thích gợi lên dục vọng kiềm nén nhiều năm, nhân lúc này tìm mình để giải quyết? Mặc kệ nàng, mình cũng muốn giúp nàng vui vẻ!" Phương Dật Thiên nhìn Hạ Băng, trong đầu âm thầm nghĩ đến mê muội, khóe miệng thậm chí khẽ nhếch lên một ý cười cực kỳ đáng khinh. Hạ Băng nhìn ánh mắt quái lạ của Phương Dật Thiên, gương mặt xinh đẹp lại ửng hồng lên một mảng, nàng nhịn không được gắt giọng: "Anh nghĩ tới đâu rồi vậy? Đừng nghĩ bậy bạ!" Phương Dật Thiên phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng cười: "Ách... Không, không nghĩ gì cả! Trời đã khuya nên trở về là không an toàn, ai biết đi được nửa đường lại gặp ai nảy sinh ý nghĩ đối với anh giật tiền cướp sắc, mà trong phòng ngủ của em có mấy cái giường?" "Anh có ý tứ gì?" Hạ Băng run bắn người lên hỏi. "Ách... Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, ha ha..." Phương Dật Thiên cười gượng gạo, trong lòng thầm mắng mình, "Con mẹ nó, Phương Dật Thiên, ngươi gấp cái gì, bình tĩnh, bình tĩnh, hấp tấp như vậy lộ ra ý đồ bất lương muốn dọa băng mỹ nhân sao? Cho dù là đùa giỡn cũng không thể trực tiếp hỏi như vậy, nữ hài tử không phải là thích ẩn dụ tinh tế sao?" Hạ Băng tức giận trừng mắt liếc hắn nói: "Đi thôi, ngây ngốc đứng đó làm gì!" Phòng Hạ Băng rất lớn, nội thất cũng phải nói là xa hoa, phòng rất sạch sẽ. Quen ở phòng mình bừa bồn như ổ chó, đi vào phòng Hạ Băng sạch sẽ không một hạt bụi, Phương Dật Thiên thật đúng là có điểm không quen. *** Một căn phòng to như vậy chỉ có một mình Hạ Băng ở, nên không khí trong phòng nhuốm màu ảm đạm, có thể tưởng tượng ra Hạ Băng cô đơn tịch mịch kìm nén đến chừng nào? Phương Dật Thiên thầm nghĩ. Một nữ nhân kiềm nén sống tịch mịch lâu như vậy hiển nhiên là chịu không nổi, băng mỹ nhân bề ngoài lạnh lùng như băng sơn nhưng nàng cũng là một nữ nhân có thất tình lục dục, hơn nữa thân thể nàng lại phát dục tốt như thế, bên dưới cô đơn lặng lẽ như vậy đương nhiên cần có nam nhân dịu dàng an ủi, nếu như đêm nay nàng đã tìm đến mình thì mình lại càng không để nàng thất vọng! Phương Dật Thiên nghĩ thầm trong lòng, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười cực kỳ đáng khinh. "Trong phòng quả nhiên vừa rộng rãi lại vừa trang nhã, chẳng qua nếu chỉ có một người ở thật sự là có điểm buồn tẻ?" Phương Dật Thiên cười cười hỏi. "Em thích buồn tẻ!" Hạ Băng nói xong liền đi vào trong phòng ngủ của nàng, lúc này nàng tựa hồ là khôi phục vẻ mặt lạnh lùng băng sơn như cũ không buồn quan tâm đến Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên rùng mình, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Giả bộ? Hắc hắc, đợi lát nữa xem nàng còn giả bộ được không. Nhưng là nữ hài tử, thì cũng nên rụt rè một chút! Mình cũng nên chủ động hơn, tỉ như tự mình đi gõ cửa phòng nàng? Nói không chừng trong lòng nàng đang muốn mình làm như vậy, trong chuyện đó nữ nhân chính là luôn thích nam nhân chủ động, đường đường một đại lão gia lại không biết xấu hổ để nữ nhân chủ động mời gọi sao? Ngay cả điểm đó cũng không nhận thức được thì còn nói gì là cao thủ đại tình thánh? Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, nghĩ xong liền quả quyết đi thẳng đến phòng ngủ của Hạ Băng. Đến trước cửa phòng hắn mới phân vân nên mở hay không mở cửa phòng, vạn nhất hiểu lầm ý của nàng thì thật sự rất mất mặt? Mặc kệ mẹ nó xấu hổ, lão tử còn xấu hổ chưa đủ hay sao chứ? Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm vươn tay mở cửa phòng ngủ của Hạ Băng, vừa đẩy cửa thì ánh mắt vừa vặn nhìn thấy quang cảnh bên trong! "A... Anh, hỗn đản, anh muốn làm gì?" Một âm thanh tràn ngập phẫn nộ truyền đến. Bên trong phòng ngủ Hạ Băng hoàn toàn khỏa thân chỉ còn lại nội khố, lúc Phương Dật Thiên đẩy cửa vào lại ngay đúng lúc nàng đang cởi nịt ngực. Nghe thấy thanh âm cửa phòng mở ra, nàng vừa xoay người lại nhìn liền thấy Phương Dật Thiên đã đứng ngay trước cửa! Nhưng lúc này, Phương Dật Thiên trước mắt đang còn tập trung nhìn ngắm không sót chút nào mảng tuyết trắng cao ngất trước ngực nàng! Thật sự là lớn a, vừa lớn lại vừa tròn, kiều đĩnh lại vểnh lên biểu hiện co dãn cả mười phần, thực sự là cực phẩm nữ nhân ngọc nữ phong! Khuôn mặt dê già của Phương Dật Thiên nhất thời nóng lên, thật đáng chết không chứ, vừa khéo ngay lúc Hạ Băng đang thay quần áo, nhưng cũng chính vì vậy hắn mới có thể thưởng thức bộ ngực mãnh liệt ba đào của Hạ Băng, thật là đã con mắt! "Cái này... chỉ là anh muốn xem phòng ngủ của em như thế nào thôi, không phải là cố ý..." Dưới tình thế cấp bách, Phương Dật Thiên bèn viện bừa lấy một lý do không hợp lý chút nào! "Anh đi ra ngoài, đóng cửa lại!" Hạ Băng sắc mặt đỏ lên, miệng vừa nói hai tay lại vội vàng che ngực, nhưng không tưởng được ngực nàng vĩ đại như vậy, hai cánh tay lại quá mảnh mai xinh xắn, muốn che cũng không che được, ngược lại cái động tác che mà như không này lại càng hấp dẫn mê người! Phương Dật Thiên ánh mắt đảo một cái, ngắn ngủn chỉ trong một cái chớp mắt thần không biết quỷ không hay đã thu lấy ba vòng của Hạ Băng, đùi ngọc thon dài trắng bóng, nơi giữa hai chân đang bị nội khố che lấp phần nào xuân quang nhìn không sót cái gì. Hắn lúc này mới vô sỉ giả bộ nghiêm trang ngượng ngùng cười nói: "Thật có lỗi a, anh không phải cố ý..." Nói xong hắn liền đóng cửa lại, tim đập dồn dập tiêu sái bước đến sô pha ngồi xuống! "Bình thường thật là nhìn không ra, thân thể băng mỹ nhân phong mãn như vậy, vừa trắng lại vừa tròn... Xem ra đêm nay thật là chiếm được tiện nghi thật lớn a!" Phương Dật Thiên trong đầu yy thầm nghĩ. Một lúc sau, Hạ Băng từ trong phòng ngủ đi ra, nàng đã thay bộ đồ ở nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng, lại hiện lên mấy phần hàn ý. Nàng có điểm tức giận liếc nhìn Phương Dật Thiên nói: "Chẳng lẻ anh không biết tùy tiện mở cửa phòng ngủ của nữ nhân là một hành vi không lễ phép sao chứ? Thật là…!" "Anh, anh trước đó cũng không biết em ở bên trong thay quần áo, trời đất chứng giám, nếu biết trước anh sẽ không mở cửa phòng em, hiểu lầm thôi!" Phương Dật Thiên vội vàng bày tỏ thái độ. Hạ Băng trong lòng thở dài một hơi, nhưng sự tình đã rồi, mỗi bộ phận trên người nàng đều để tên hỗn đản này thấy hết, nàng còn có thể nói gì đây? "Anh... Quên đi, em đi tắm." Hạ Băng thở một hơi dài thườn thượt, sau đó lại như nhớ tới cái gì liền quay lại bổ sung, "Em cảnh cáo anh, anh không nên rắp tâm rình lén tôi tắm, bằng không em... em giết anh! Hừ!" :48: Hạ Băng nói xong liền vặn vẹo kiều đồn tròn xoe đi vào trong phòng tắm. Cảnh cáo mình? Hay gợi ý cho mình? Phương Dật Thiên âm thầm nghĩ rồi sau lại cười, nghĩ thầm băng mỹ nhân đi tắm nhanh như vậy xem ra là muốn tình tiết diễn ra nhanh hơn? Không phải mỹ nhân trước khi làm chuyện đó đều muốn đi tắm sao chứ? Mình có nên đi vào cùng nàng uyên ương hí thủy không nhỉ? Đang nghĩ ngợi, Hạ Băng đã đi vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại! Phương Dật Thiên đành phải từ bỏ ý niệm cùng Hạ Băng tắm uyên ương, chẳng qua hắn cảm thấy kỳ quái, Hạ Băng tắm thì tắm đi lại còn để lại một câu "Không được rình coi em tắm!" Những lời này nghe như là cảnh cáo hắn, nhưng tưởng tượng nhiều hơn một chút lại có cảm giác như Hạ Băng ám chỉ hắn rằng nàng muốn đi tắm, anh có thể... :88: Quên đi, lão tử tuy không phải quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân, càng không có ham muốn nhìn người ta tắm! Phương Dật Thiên âm thầm nghĩ, nhưng ngồi trên sô pha một lúc lại thấy chán, ánh mắt xoay chuyển lại thấy máy tính để trên bàn ở phòng khách. Trong lòng hắn động đậy, đã lâu cũng không lên mạng, bèn đi qua mở máy tính lên.