Phương Dật Thiên nhìn sắc mặt Monica, trong lòng biết chuyện lần này khẳng định là cực kỳ nghiêm trọng, bằng không trên mặt Monica tuyệt đối không có biểu tình nghiệm túc như vậy.
"Chiến lang, anh nói là một năm trước anh đã từ bỏ, nói cách khác không nhận nhiệm vụ nữa?" Monica hỏi.
Phương Dật Thiên gật gật đầu: "Đúng vậy từ đó đến nay anh không có nhận nhiệm vụ!"
"Nhưng là một tháng trước, 'Chiến lang' lại hành động trên thế giới, hơn nữa hành vi cực kỳ quá đáng, nói trắng ra căn bản là khiêu khích!" Monica nói.
"Vậy là sao?" Phương Dật Thiên rùng mình, nhịn không được nhíu mày hỏi.
Một tháng trước, một trong Mafia tứ đại gia tộc Italy, con trai thứ hai của gia chủ đương nhiệm Khắc Mạt Lạp gia tộc bị giết chết ở Khảm Mạt Ni Á, bên người hắn còn lưu lại dòng chữ bằng máu 'Chiến lang chi thủ'. Sau đó một tuần, tổ trưởng Sơn Điền Tiểu Dã của Đông Kinh tổ thuộc Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ cũng bị ám sát, bên cạnh thi thể cũng đồng thời có hàng chữ bằng máu 'Chiến lang chi thủ' !" Monica sắc mặt ngưng trọng nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy sau thở sâu, nhíu mày nói: "Nói như vậy có người cố ý giả mạo anh, không ngừng trêu chọc đều là tổ chức thế lực lớn, cuối cùng, khiến cho mấy tổ chức lớn cùng liên hợp lại mà tiêu diệt anh phải không?"
"Những chuyện này một khi đã không phải anh làm, như vậy trước mắt cũng chỉ có thể cho là như vậy, nhưng tột cùng là ai phải làm như vậy? Người này có mục đích gì? Chẳng lẽ là vì bức bách anh ra mặt, hay muốn khơi mào mâu thuẫn giữa anh và các đại gia tộc?" Monica lo lắng hỏi.
Phương Dật suy nghĩ, khẽ thở dài, nghĩ thầm: "Ngân Hồ, là mày sao chứ? Đây đều là hành động của mày sao? Mục đích chính là bức bách tao hiện thân? Nếu thật là như vậy thì thủ đoạn của mày cũng thật là quá tệ!"
Phương Dật Thiên nhàn nhạt tiếp tục nói: "Em vội vã như vậy tìm tôi chính là vì việc này?"
Monica nghe giọng điệu không quan tâm của Phương Dật Thiên, trong lòng không khỏi khó chịu nói: "Chuyện này chẳng lẽ còn không nghiêm trọng sao? Theo tình báo mà em thu thập được, Sơn Khẩu Tổ đã sắp tìm ra tin tức của anh, bọn họ nói không chừng sẽ cử rất nhiều cao thủ đi ám sát anh! Còn có Mafia, anh cũng biết thế lực Mafia phân bố cực lớn, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ ngoan độc, em biết ngươi rất lợi hại, nhưng đối mặt thế lực khổng lồ của cả tổ chức, anh có thể thoát được sao chứ?"
"Một khi đã không thể trốn tránh, như vậy phải đối mặt thôi, cũng chẳng có gì phải ngại!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Anh!" Monica sắc mặt cũng tức giận đến trắng bệch, nàng thở phì phì nói, "Hừ, sớm biết vậy lần này em cũng không nên tổn hao tâm trí, em cũng không biết vì sao mỗi ngày đều quan tâm đến chuyện của anh, anh sống hay chết đâu có liên quan tới em, em vì cái gì mỗi ngày đều thu thập tin tức về anh, em vì cái gì ngốc như vậy..."
Nói xong, đôi mắt mẹ hoặc mê người kia hiện lên một tầng hơi nước, lại càng xinh đẹp động lòng người.
Phương Dật Thiên trong lòng cảm động ôn nhu nói: "Cưng ơi, em còn không biết anh sao? Anh từ trước đến nay chỉ thích mềm mà không thích cứng, đối với em anh một lòng cảm kích. Trước kia mỗi lần anh làm nhiệm vụ, em đều ba ngày ba đêm không ngưng không nghỉ cũng muốn tìm đầy đủ tin tức tình báo cho anh, từng chút từng chút anh đều còn nhớ rõ. Được rồi, lớn như vậy mà còn khóc nhé, em không xấu hổ à? Lần này anh cũng rất cám ơn em kịp thời thông báo sự tình cho anh. Bằng không anh thật đúng là chẳng hay biết gì. Yên tâm đi, anh cũng không phải loại người mà ngay cả chuyện này cũng vô tâm, anh càng không muốn chết nên sẽ tìm phương pháp ứng phó. Tin tưởng anh, được không?"
Monica trong lòng gợn sóng, vừa rồi Phương Dật Thiên chỉ nói một câu "Cưng ơi" khiến trong lòng nàng ngọt ngào vạn phần, nghe Phương Dật Thiên nói, nàng đột nhiên nìn khóc mà cười rộ lên, hờn dỗi nói: "Anh không hề thay đổi, một chút cũng không đổi, lúc nào cũng khiến cho người ta tức điên lên mới mở lời đường mật ra lừa người ta!"
"Anh chỉ không muốn làm em lo lắng thôi, yên tâm, không sao đâu." Phương Dật Thiên cười nói.
"Nếu thật Mafia cùng Sơn Khẩu Tổ cho người lấy đầu anh thì anh làm sao bây giờ?" Monica vẫn lo lắng hỏi.
"Trong thời gian ngắn họ sẽ không tìm được anh, anh cũng mơ hồ đoán ra là ai đã giả mạo anh làm việc này, việc này tự anh sẽ giải quyết, không cần lo cho anh, em làm được không?" Phương Dật Thiên nói.
"Hừ, em một năm chưa gặp anh, hiện tại anh lại không ở bên em, chẳng lẽ còn không có quyền lo lắng cho anh? Thật sự là đáng giận!" Monica đôi mắt to chớp động, ngữ khí bất mãn nói, rồi sau đó lại tiếp tục hỏi: "Muốn em không lo lắng cũng có thể, anh chừng nào thì tới tìm em? Em, em nhớ anh!"
Nhìn hình ảnh sinh đẹp dụ nhân không thể kháng cự kia của Monica, nhìn những đường cong ma quỷ trên người nàng, khí chất Thiên Sứ cùng Ma quỷ kết hợp, lại nghe chính miệng Monica nói ra một câu "Em nhớ anh!", nhiệt huyết trong lòng Phương Dật Thiên nhịn không được sôi trào lên!
Chỉ cần là một nam nhân bình thường, chỉ cần đối mặt với Nữ thần mị hoặc Monica nàng thì đều không tránh khỏi điên đảo thần hồn, chứ đừng nói đến nghe nàng chính miệng nói ra "Em nhớ anh"!
"Anh cũng nhớ em, chúng ta sẽ có ngày gặp lại, nhưng, anh không thể cho em một cái hẹn chính xác được." Phương Dật Thiên ôn nhu nói.
Monica trên mặt nhất thời dần hiện ra một tia u oán bất mãn, tuy rằng Phương Dật Thiên không biết khi nào, nhưng hắn cũng đã hứa còn có thể gặp mặt? Dựa vào điểm này trên mặt Monica hiện lên thần sắc vui sướng, nàng nhanh nhẹn nói: "Lời anh nói ra em sẽ nhớ kỹ, nếu anh không làm được thì em sẽ đi Trung Quốc tìm anh, hừ!"
"Anh đã khi nào lừa gạt em chưa?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười nói.
"Được, nhưng anh cũng không thể để em chờ lâu hơn nửa năm, nếu hơn nửa năm em bảo đảm sẽ đi tìm anh!" Monica tự mình định ra một cái kỳ hạn.
Trong lòng nàng thật muốn nhìn thấy Phương Dật Thiên, nếu Phương Dật Thiên mở miệng, nói không chừng nàng ngay lập tức mua vé máy bay trong ngày bay sang Trung Quốc tìm Phương Dật Thiên.
". . . Được rồi, anh đáp ứng em!" Phương Dật Thiên cười nói.
Monica nghe vậy không khỏi nở nụ cười, cười đến sáng lạn như hoa, đó là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm, sáng lạn mà lại hoa mỹ, rung động bất cứ ai nhìn thấy nụ cười ấy!
"Chiến lang, em còn muốn anh đáp ứng em một yêu cầu." Monica khi nói những lời này trên khuôn mặt xinh đẹp nhịn không được đỏ bừng lên.
Phương Dật Thiên sửng sốt, hỏi: "Yêu cầu gì?" "Em, em muốn anh đêm nay… thảo mãn em!" Monica ngữ khí có điểm thẹn thùng nói.
"Hả, trên mạng luôn sao?" Phương Dật Thiên rùng mình, hắn trong lòng hiểu theo như lời Monica chính là nàng cùng hắn nhìn nhau mà "tự sướng", lúc trước Monica cùng hắn cũng đã từng làm như vậy, do Monica đề xuất, thông qua cách này Monica có thể thỏa mãn khát vọng ở cùng Phương Dật Thiên khi hắn không ở bên nàng.
Nhưng là, nếu như vậy đêm nay sao có thể ở trong phòng cùng Hạ Băng?
Trong lúc Phương Dật Thiên đang nghĩ thầm, Monica đã nhanh tay cởi nút áo trước ngực, nhất thời, mảng tuyết trắng vĩ đại mãnh liệt trước ngực nàng liền hầu như lộ ra hoàn toàn, nàng khẽ cắn môi dưới, giọng nói như lạc đi: "Chiến lang, em rất nhớ anh, mỗi khi đềm về sâu trong lòng em đều không kìm được mà nhớ anh... còn anh, anh có nhớ em không? Anh còn nhớ không, mỗi khi ở gần bên em, anh luôn thích vuốt ve liếm mút chỗ này, anh không lại ngắm một chút sao?"
Nghe Monica ngôn ngữ khiêu khích, Phương Dật Thiên trong lòng rung động, hắn vội vàng thở sâu: "Monica, cưng ơi, không được, bây giờ không được, anh hiện đang ở trong phòng người khác, hôm nào anh sẽ tìm em, được không?"
Đang khi nói chuyện, Phương Dật Thiên đột nhiên nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt đình chỉ, tiếp theo, cửa phòng tắm "Loảng xoảng đương!" một tiếng mở ra!
Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, trong lòng biết Hạ Băng tắm rửa xong đang đi ra, hắn vội vàng thấp giọng nói: "Monica, dừng ở đây thôi, hôm nào anh sẽ tìm em!"
Nói xong, nhấn một cái, không để ý đến vẻ mặt không đồng ý cùng âm thanh mời gọi của Monica trên mạng, quyết đoán đóng cửa sổ, sau đó thoát khỏi ứng dụng trò chuyện trực tuyến bằng hình, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phương Dật Thiên mở máy tính tùy tiện xem vài trang web, theo thói quen lại mở hòm thư ra xem.
Trong hòm thư của hắn có tới mười lăm bức chưa đọc, mở ra xem, thì ngoại trừ năm sáu thư rác, còn lại đều không ngờ là cùng một người gửi.
Nhìn mấy bức thư Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, thần sắc trong mắt hắn từ thả lỏng lúc đầu dần tập trung, trong chốc lát ánh mắt hắn trở nên sắc bén như dao, hàn quang trong mắt bắn ra như cương châm càng thêm dày đặc!
Hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Băng đang ở trong phòng tắm, rồi sau đó hít sâu một hơi quay đầu lại, mở trình duyệt gõ vào một địa chỉ, tải về rồi cài đặt, mở sau một ứng dụng chat trực tuyến mặt đối mặt.
Phương Dật Thiên đối với ứng dụng chat trực tuyến mặt đối mặt này rất quen thuộc, hắn nhanh chóng đăng nhập tài khoản tìm đến mục “Bạn chat của tôi”, bên trong chỉ có hình của một người, hơn nữa còn là khuôn mặt của một nữ nhân!
Tiếp theo, Phương Dật Thiên trực tiếp mở ra khung chat với nữ nhân đó, sau đó lại thiết lập truyền hình với bên kia, rõ rằng là hắn muốn nhìn thấy nữ nhân đang nói chuyện ở đầu bên kia.
Máy tính của Hạ Băng cũng có webcam với tay nghe, có thể trực tiếp đối mặt nói chuyện với đối phương.
Cuối cùng, sau khi thiết lập webcam thành công hiện ra một cửa sổ chiếm gần hết màn hình máy tính, nàng là một nữ nhân Tây phương gợi cảm, mặc một cái áo sơ mi trễ ngực màu bạch kim, hạ thân mặc một cái váy màu đen!
Trên người mỹ nữ Tây phương cao gầy khiêu gợi này hấp dẫn nhất không phải là thân hình ma quỷ với số đo ba vòng 90-60-89. Tuy rằng bộ ngực cao ngất số đo 36D kia thật to lại thật tròn, nhưng trên người nàng thì địa phương mê người nhất lại là khuôn mặt tinh xảo tai họa nhân gian kia!
Một khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm lại tràn ngập nét dụ hoặc không sao kể xiết, lông mi mảnh mai cong vút ôm lấy đôi mắt to, mũi cao thanh tú, đôi môi hồng nhuận gợi cảm, trên người nàng lại có khí chất lãnh ngạo băng sương, tất cả tạo thành một vưu vật nhân gian!
Dù chỉ nhìn vào mắt nàng qua màn hình máy tính, ngươi cũng sẽ bất tri bất giác mà trầm luân, trầm luân trong ánh mắt tràn đầy ma lực mị hoặc, nếu trên đời thật sự tồn tại mị hoặc nữ thần, vậy thì nàng không thể phủ định chính là nữ thần!
Nữ nhân bên kia vừa nhìn thấy Phương Dật Thiên, trên mặt hiện lên nét kì quái rồi không kìm được hưng phấn bật thốt lên: "Chiến lang, là anh? Quả thật là anh? Oh my god, em không phải đang nằm mơ sao?"
Nữ nhân trong khi hưng phấn nói chuyện cực kỳ lớn tiếng, màng nhĩ Phương Dật Thiên gián tiếp qua tai nghe bị chấn động một lần, hắn vội vã vặn nhỏ âm lượng, thở sâu trầm thấp nói: "Monica, là anh, xảy ra chuyện gì? Sao lại tìm anh gấp như vậy?"
Phương Dật Thiên nói chính là tiếng Anh, là đặc công hàng đầu Long tổ, hắn tinh thông sáu loại ngôn ngữ khác nhau trên thế giới.
"Chiến lang, là anh! Đúng là anh! Anh rốt cục cũng xuất hiện ... Trời ạ, từ từ, em phải ổn định tâm tình của mình lại..." Monica có vẻ cực kỳ kích động, nội tâm không không chế được mà kích động thở gấp, theo nhịp hô hấp của nàng bộ ngực ngạo nhân dưới làn áo sơ mi trễ xuống lại càng khoa trương căng lên, tuyệt đối kích thích ánh mắt nam nhân!
Sau khi cảm xúc ổn định, ánh mắt mị hoặc của Monica toát lên một tia u oán, trên mặt biểu tình càng cực kỳ ủy khuất, nhịn không được lớn tiếng chất vấn đủ điều: "Chiến lang, vì cái gì, vì cái gì anh biến mất cả một năm? Cả một năm am không có cách nào liên lạc với anh, em gửi một đống thư cho anh nhưng lại không có lấy một dòng hồi âm, tại sao như vậy :48:? Anh có biết hay không, em còn tưởng rằng anh...anh đã… đã chết!"
Phương Dật Thiên thoáng trầm mặc, không có trả lời.
Monica tiếp tục nói xong, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm sâu kín nói: "Từng có một lần, em thật sự nghĩ rằng anh đã chết, không còn ở nhân thế, đoạn thời gian này em thực sự chống đỡ không được, nếu không phải vì em tin tưởng vào khả năng của anh sẽ không dễ dàng chết đi như vậy thì em cũng không biết em dựa vào đâu để sống tới bây giờ! Anh từng rằng trên đời trừ khi anh tự sát nếu không sẽ không ai giết được anh. Quả thật, anh chưa chết, thật là tốt! Nhưng vì sao anh không trả lời thư của em? Vì cái gì cắt đứt liên lạc với em :48:?”
"Anh... Monica, anh đã từ bỏ, anh trở về đô thị, anh chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thường yên ổn ở đô thị, không muốn lại gợi nhớ quá khứ, cho nên mới..." Phương Dật Thiên không khỏi nhẹ giọng giải thích.
"Từ bỏ? Nhưng ... đây là lý do anh không liên lạc với em sao? Em hận anh, hừ!" Monica nhịn không được tức giận nói, "Cho dù anh muốn từ bỏ, nhưng chẳng lẽ anh không thèm nói với em một tiếng? Nếu như vậy em cũng an tâm hơn, em thực muốn nhìn thấy anh, mỗi ngày đều thấp thỏm lo cho an nguy của anh? Anh tại sao lại tàn nhẫn như vậy!"
"Anh, là anh sai, Monica, là anh quá mức ích kỷ." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Ích kỷ? Hừ, đáng chết, em tức giận là đúng, nhưng cứ nhìn thấy anh thì em lại không thể giận nữa, thật là đáng chết!" Monica cuối cùng nhịn không được nhụt chí nói.
Thông qua màn hình hìn những đường cong mê người trên thân thể Monica, Phương Dật Thiên ảm đạm cười, càng nhìn nàng càng nhớ lại những ký ức tuyệt vời trong quá khứ đã từng cùng nàng trải qua.
Hắn càng không thể quên hai năm trước, chính nữ thần gợi cảm này đã chân chính biến hắn thành nam nhân. Một đêm triền miên đó đến nay hắn vẫn không quên những cảm giác tuyệt với mà nàng đã mang lại cho hắn, cùng với kỹ xảo tuyệt vời của nàng khiên hắn như say đắm, như mê muội, mà dục tiên dục tử, mà trầm luân như thế.
"Anh cười cái gì, em biết trong lòng anh chưa từng có em, em không đáng gì ở trong lòng anh nên anh mới không thèm để ý đến cảm thụ của em!" Monica tức giận nói xong, trong ánh mắt mị hoặc hiện rõ tia thương cảm.
Phương Dật Thiên rùng mình, khẽ thở dài: "Monica, em sai rồi, bất kể anh còn sống hay đã chết, em thủy chung vẫn có một vị trí quan trọng trong lòng anh, anh cũng không quên được chính em là người biến anh thành nam nhân!"
Monica nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ nhịn không được có chút ửng đỏ, nàng nở nụ cười thổ lộ: "Thật sự là hoài niệm lại khoảng thời gian trước đây của chúng ta đúng là tuyệt vời, nhưng từ ngày anh rời xa em, em cũng nghĩ sẽ quên được anh, sẽ không khổ sở mà sống như vậy, nhưng là. . . em không làm được!"
"Em... còn ở tổ chức U Linh sao?" Phương Dật Thiên né tránh ý tứ của Monica, đổi để tài khác.
Monica gật gật đầu, đôi mắt mị hoặc mê người mở to si ngốc nhìn Phương Dật Thiên, nhìn xem Phương Dật Thiên biến mất cả năm nay có gì thay đổi, nàng phát giác Phương Dật Thiên ngoại trừ tăng thêm một tia thành thục cùng tang thương thì vẻ ngoài không có gì thay đổi, vẫn khuôn mặt kiên cường, vẫn đôi mắt có thần, vẫn cơ thể cường tráng đầy tính bùng nổ.
Nhớ tới Phương Dật Thiên cơ thể tràn ngập lực lượng bộc phát của Phương Dật Thiên, Monica có chút thất thần, không khỏi nhớ tới một đêm điên cuồng hai năm trước, khuôn mặt xinh đẹp nhin không được mà nóng lên.
"Như vậy lão đại Đan Ni Nhĩ hắn thế nào? Vẫn như cũ chứ? Địa bàn của hắn có tăng lên hay không?" Phương Dật Thiên cười hỏi.
Nhắc tới Đan Ni Nhĩ, tại Mỹ chính là một tổ chức cực kì nổi tiếng trong hắc đạo, hắn một tay sáng lập U Linh tổ chức, trải qua hai mươi năm kinh doanh, hôm nay đã là một trong năm tổ chức hình thành thế chân vạc tại Mỹ.
Mà Phương Dật Thiên quen Đan Ni Nhĩ có thể nói là cực kỳ trùng hợp. Hai năm trước hắn đến nước Mỹ làm nhiệm vụ, lại gặp phải Đan Ni Nhĩ lúc này đang bị Ms-13 là một thế lực hắc bang lớn tại Mỹ mưu sát, lúc ấy tình huống cực kỳ hiểm trở, vốn Phương Dật Thiên gặp phải trường hợp như vậy hắn cũng sẽ không nhiều chuyện nhùng tay vào.
Khéo làm sao, nhiệm vụ lần đó của và tố chức Ms-13 có quan hệ, thế nên Phương Dật Thiên liền ra tay âm thầm nổ súng bắn chết hơn mười người thuộc Ms-13, khiến bên Ms-13 rơi vào thế hạ phong, bị nhân thủ bên phía Đan Ni Nhĩ tiêu diệt!
Chính vì Phương Dật Thiên vô ý cứu Đan Ni Nhĩ một mạng, Đan Ni Nhĩ đối với hắn tự nhiên là cực kỳ cảm kích, hôm đó lôi Phương Dật Thiên đến địa bàn của hắn uống rượu, hơn nữa còn cùng Phương Dật Thiên kết bái, là huynh đệ ngang hàng.
Một ngày nọ, Phương Dật Thiên theo Đan Ni Nhĩ đi tới căn cứ của tổ chức U Linh rồi quen Monica, lúc ấy Monica chính là nhân viên thu thập tình báo của tổ chức U Linh.
Hai người vừa thấy nhau thì như bị sét đánh trúng, sau đó nảy sinh một số chuyện.
"Đan Ni Nhĩ lão đại cũng vừa nhắc tới anh, nói anh như là biến mất rồi vậy, còn nói hắn hoài niệm thời gian trước đây cùng anh uống rượu." Monica nhẹ nhàng cười nói.
Phương Dật Thiên cũng cười. Lúc này trong phòng tắm vang ra tiếng nước chảy như nhắc nhở hắn, nếu như hạ Băng tắm xong bước ra lại thấy hắn cùng với Monica nói chuyện trực tuyến như thế này thì thật không tiện, hắn cũng muốn biết Monica gửi thư cho hắn là có chuyện gì, hắn liền trầm thấp hỏi: "Monica, em gửi mail cho anh nói là có chuyện quan trọng, đến tột cùng là chuyện gì?"
Monica nghe vậy sau cả người thở sâu, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp nhất thời trở nên ngưng trọng.
Vậy, đến tột cùng là chuyện gì?