Những người khác đều rời đi chỉ còn mình Phương Dật Thiên trên quảng trường lang thang một hồi, thời gian đã là giữa trưa, đi ngoài trời nóng bỏng cũng khiến người ta chết cháy. Bất quá mức độ nắng nóng này đối với Phương Dật Thiên mà nói đã quá quen rồi. Nhớ ngày trước, hắn được chọn ra từ bộ đội đặc chủng Liệp Báo, cùng 24 người tinh anh ở các đội khác được đưa lên đảo tiến hành huấn luyện phong bế (khép kín), khi đó, cả ngày đều đứng dưới trời nóng như lò lửa, hắn cũng không coi ra gì, huống chi là hiện tại. Dạo chơi bên ngoài một hồi, hắn liền lững thững đi vào bên trong tòa nhà, vào đại sảnh còn có mĩ nữ, vậy thằng ngốc mới nguyện đứng ngoài phơi nắng. Cánh cửa thủy tinh tự động mở ra, hắn đầu tiên là nhìn về phía bàn tiếp tân, trong lòng đã có tính toán ! Lúc này quầy tiếp tân cũng không có khách, đã không còn ai hắn tất nhiên đi về phía ba nữ nhân viên tiếp tân xinh đẹp kia, hơn nữa, khi hắn vừa vào Lâm Hiểu Tình cũng lơ đãng liếc mắt một cái, ánh mắt hai người liền chạm nhau trên không trung, đáng tiếc, cũng không có như Phương Dật Thiên chờ mong sẽ có hoa lửa tung tóe nổ ra. Bất quá, Phương Dật Thiên nhìn thấy trong mắt Lâm Hiểu Tình kia một tia kinh ngạc cùng tò mò, nhưng rất nhanh liền rời đi. Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm cười, bình thường mà nói, một nữ hài tử trong ánh mắt nhìn ngươi toát ra tia kinh ngạc cùng tò mò vậy chứng minh nàng có điểm hứng thú với ngươi. Trong tình huống như vậy, có thể lợi dụng điểm hứng thú ấy để phá vỡ chướng ngại chính thức kết giao, về phần sau khi kết giao có tiến thêm bước nào hay không còn phải xem mị lực của ngươi thế nào. Phương Dật Thiên làm bộ vẩn vơ trong đại sảnh một hồi, dần dần mon men tới bàn tiếp tân, hắn tiện tay đem mũ bảo an tháo xuống, nhìn đồng hồ, nói: "Di, có phải sắp tan ca ?" Lâm Hiểu Tình không có đáp lại, ngược lại nữ nhiên viên tiếp tân cao gầy bên cạnh nàng cười dài nói: "Đúng vậy, còn có nửa tiếng, anh tới Hoa Thiên tập đoàn chính là làm bảo an sao?" "Đúng vậy, cô cũng đừng xem thường bảo an, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bảo an cùng cảnh sát có tính chất giống nhau. Xem thường bảo an chính là xem thường cảnh sát, nếu để mấy chú cảnh sát biết không tốt đâu." Phương Dật Thiên cười cười. "Không, không có, tôi cũng không xem thường bảo an a, hơn nữa, anh có biết hay không chúng tôi đều nói anh là bảo an ngưu nhất ( trâu number one?) ." Vị mĩ nữ này che miệng cười nói. "Bảo an ngưu nhất?" Phương Dật Thiên nói thầm một câu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, hỏi:" Đây là có ý tứ gì?" Lâm Hiểu Tình trong lòng biết hắn đang hỏi mình, khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười có chút đỏ lên, bất quá sâu trong nội tâm nàng cũng kinh ngạc không nhịn được hỏi:" Vừa rồi anh ở bên ngoài có phải hay không cản xe của thiên kim tiểu thư chủ tịch a?" "Đúng vậy, có gì kì quái, công ty có quy định không được dừng xe trước đại môn, ta chỉ làm đúng chức trách ." Phương Dật Thiên không cho là đúng nói. "Vậy anh trước đó có biết nàng là thiên kim của chủ tịch không?" Lâm Hiểu Tình nhịn không được mở to mắt hỏi. "Lúc đầu còn không biết, sau nàng mới nói cha nàng chính là chủ tịch, muốn dùng cái đó bắt ép tôi, ách.....còn đưa ra một số yêu cầu không rõ ràng. Đáng tiếc, tôi bản tính chính trực, theo quy định mà làm việc, cương trực công chính, cự tuyệt mọi yêu cầu của nàng." Phương Dật Thiên thanh âm đầy nhịp điệu, nói xong còn liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tình còn hai nữ nhân viên kia đang mê mẩn, lại nói:" Nàng muốn dọa tôi, cho rằng mượn chủ tịch là có thể trấn áp tôi, đáng tiếc tôi không chịu lép vế. Hơn nữa, cho dù là một cái bảo an nho nhỏ cũng muốn có tôn nghiêm phải không? Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy mà kinh động chủ tịch bọn họ." "Anh thật lợi hại a." Nữ nhân viên còn lại thấp giọng nói, dường như sợ bị người khác nghe thấy " Noi cho anh biết, vị thiên kim tiểu thư này tính tình cứng đầu, trong công ty trên dưới đều không ai dám trêu chọc nàng, không nghĩ anh dám ngăn cản xe của nàng. Còn nghe nói anh chống đối với chủ tịch?" "Chống đối? Không dám, không dám, cô thật là xem trọng tôi, tôi chỉ là dạy bảo dạy bảo ngài ta một chút mà thôi." Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói. "Dạy bảo?" Ba nữ nhân viên tiếp tân này suýt ngất, hắn, một chân bảo an thế nhưng lại dạy bảo chủ tịch? Cái này so với chống đối còn khiến các nàng giật mình hơn a! "Chủ tịch không đúng, vậy cần có người dũng cảm đứng ra phê bình giáo dục, ngài ta mới có thể tiếp thu thay đổi. Trong chuyện này, là do ngài ta dung túng nữ nhi quá mức, nếu không vị thiên kim tiểu thư kia cũng không đến mức không thèm coi quy định của công ty ra gì, dừng xe bừa bãi như vậy. Điều này cực kì không tốt, cùng với hành vi phóng uế lung tung không sai biệt lắm.( DG: Thô tục !) Phương Dật Thiên đường đường chính chính nói, đôi mắt lại như cái đinh đóng chặt vào ngọn tuyết phong cao ngất hé ra sau chiếc áo sơ mi của Lâm Hiểu Tình. "Khúc khích !" Ba vị nữ nhân viên không nhịn được cười thành tiếng. "Còn nữa, anh nói xem anh như thế nào dạy bảo chủ tịch?" Cô gái cao gầy thanh lệ hứng thú hỏi. "Việc này thôi........." Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ, than thở nói:" Ai, đã tan ca, bụng đói, có lẽ chúng ta nên tìm cái tiệm cơm vừa ăn vừa nói tốt hơn là ở công ty luận đàm về chủ tịch, có thể bị cho cuốn gói a, tôi thì không sao, các cô thì sao?" Nữ nhân viên tiếp tân kia nghe hắn nói thì ngẩn người, nàng nói:" Chúng tôi phải thay phiên nhau trục ở bàn này, không thể rời đi." "Vậy sao, kì thật đem nay tôi cũng có thời gian, cũng không ngại mời các cô đêm nay ăn một bữa, sau đó, tôi đem chuyện tỉ mỉ kể cho các cô nghe." Phương Dật Thiên trong miệng tuy nói ' các cô ' nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Tình, hiển nhiên, hắn nói cho nàng nghe. Lâm Hiểu Tình trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ: Phương Dật Thiên này, sao mỗi lần nó chuyện lại nhìn ta, cái này rõ ràng làm ta khó xử mà! Nữ nhiên viên tiếp tân thanh lệ kia dường như nhìn ra cái gì trong đó, nàng cười duyên, nói :" Đúng a, Hiểu Tình, ngươi đêm nay không phải rảnh sao, Phương tiên sinh mời ăn một bữa cơm thôi, đúng không, Phương Dật Thiên tiên sinh, hẳn là anh mời Hiểu Tình ăn cơm a?" "Phải không? Chỉ là Hiểu Tình không gì a?" Phương Dật Thiên nhìn Lâm Hiểu Tình, tiếp theo cười cười :" Quyết định vậy đi, đúng rồi, tôi tựa hồ chưa có số điện thoại của cô." Lâm Hiểu Tình đỏ bừng mặt, nghĩ thầm, đây là cái dạng gì a, mình còn chưa có đáp ứng hắn đã coi như xong rồi, da mặt sao có thể dày như vậy? "Hiểu Tình, người ta hỏi số di động của ngươi." Cô nữ nhân viên bên cạnh trêu chọc nàng. "A." Lâm Hiểu Tình phục hồi tinh thần, đôi mắt đẹp vừa nhấc, chạm ngay ánh mắt thâm thúy khiến người ta mê say của Phương Dật Thiên, nàng nhẹ giọng nói:" Được rồi, số di động của tôi..........." Phương Dật Thiên bất động thanh sắc đem số di động của nàng nhớ kĩ, sau đó nháy máy nàng, gián tiếp đưa số di động của mình cho nàng. Nhớ đến đêm nay có thể cùng mĩ nữ ăn cơm, trong lòng hắn cao hứng hẳn lên, bất quá nghĩ một chút, lần đầu đã mời người ta đi ăn cơm có phải rất không hiền lành? Ít nhất hẳn là có mục đích khác? Hắn trong lúc nhất thời có điểm khó xử. ******************** Tác giả: Tiểu Phương hài đồng ( trẻ con) quá không hiền lành, mời Lâm muội muội ăn cơm hắn còn chưa tính, đã muốn thêm mục đích khác? Khụ khụ, mục đích gì ư? Vấn đề này.........tựa hồ trẻ con không nên biết a, ha ha !
Dịch đầu tay của Huyết Ma ủng hộ nào !!
Phương Dật Thiên như nguyện ước xin được số điện thoại di động của Lâm Hiểu Tình liền tiện tay lưu luôn vào máy.
Hắn chú ý lúc Lâm Hiểu Tình cho số di động khuôn mặt trắng nõn đang tươi cười có chút ửng hồng, trong lòng hắn hơi sửng sốt, nhìn cách trang điểm cùng ăn mặc của Lâm Hiểu Tình không giống như là cô gái mới va chạm, cho nam nhân số điện thoại mà đỏ mặt. Chắc nàng đúng là một cô gái vừa bước chân ra ngoài xã hội, thật sự là một cô gái thuần khiết.
Kỳ thật ngẫm lại cũng không phải không có khả năng, xã hội này dù sao phụ nữ cũng có chút ưu thế. Một bảo an nho nhỏ mà xin số điện thoại di động các nàng cho thì mới lạ.
Trái lại Lâm Hiểu Tình trong mắt không hề có ý khinh thường Phương Dật Thiên là một bảo an nho nhỏ, cho dù là một cô gái chưa giao thiệp nhiều cũng tốt, điểm đó cho thấy nàng khác hẳn với xu thế chạy theo đồng tiền của một số cô gái khác trong xã hội hiện nay, nói đơn giản, nàng có một loại khí chất ' đơn thuần ' đáng quý.
Vốn ban đầu, Phương Dật Thiên cũng không tính xin số điện thoại di động của Lâm Hiểu Tình, hắn thầm nghĩ chỉ cần kiếm chuyện ba hoa với nàng, nhân đó mà từ trên cao ngắm bộ ngực trắng như tuyết kia, ngầm nuốt nước miếng là được rồi.
Thật không ngờ lại xin được số di động, hơn nữa nhân cơ hội còn bắt chẹt được nàng một bữa cơm chiều, cũng là nhờ trợ giúp của cô gái cao gầy tú lệ kia.
Sau đó nói chuyện phiếm một lúc Phương Dật Thiên biết được cô nhân viên tiếp tân thanh lệ có tên là Cao Hân, người kia là Lý San San.
“Uy, Phương Dật Thiên, anh không phải bắt Hiểu Tình mời anh ăn cơm tối đấy chứ? Dù sao anh cũng là nam nhân trông rất có phong độ lại lần đầu cùng Hiểu Tình của chúng ta ước hẹn.” Cao Hân cười hì hì nói.
“ Uy, Cao Hân cậu nói cái gì ước hẹn làm.. làm gì có chuyện như vậy? Thật là!” Lâm Hiểu Tình nhất thời sắc mặt đỏ lên, quay về phía Cao Hân nói.
“ Chậc chậc xem kìa, Cao Hân cô không nên nghĩ phức tạp như vậy a, tôi cùng Lâm Hiểu Tình chính là tri kỷ chi giao, cô như thế nào lại nói ước hẹn đen tối gì chứ? Đúng không Hiểu Tình?" Phương Dật Thiên cười cười, hỏi.
"Cười khúc khích!" Một bên Lý San San cười rộ lên, nàng nói, "Oa, Hiểu Tình, ngươi cùng hắn quan hệ nhanh như vậy liền thăng hoa đến tri kỷ rồi? Là hồng nhan tri kỷ chứ hay là lam nhan tri kỷ a?"
“Được rồi không nói giỡn nữa, bây giờ đang trong thời gian làm việc” Lâm Hiểu Tình giọng nói biểu lộ vẻ hờn giận.
“ Không nói nữa Hiểu Tình của chúng ta không cần tức giận a. Ai, Phương Dật Thiên anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, đêm nay anh là nam nhân phải mời khách, làm gì có đạo lý lần đầu ước hẹn với nữ nhân lại để nữ nhân mời khách chứ? "Cao Hân không buông tha nói.
“Mỗi ngày tôi đều ăn cháo trắng mà mời khách cũng chỉ có thể mời vậy thôi, nếu Hiểu Tình không ngại.” Phương Dật Thiên cười cười, thản nhiên nói.
“A? Anh, anh mỗi ngày đều ăn cháo trắng? Không thể nào?” Lâm Hiểu Tình hai con mắt mở to hết cỡ, cất tiếng hỏi.
“ Này bây giờ không phải tạm thời đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế sao. Nhưng các cô yên tâm, chờ tôi lãnh lương có tiền rồi có thể mời các cô đi ăn tôm hùm.” Phương Dật Thiên cười, hào sảng nói.
“Xí, tiền lương của anh chỉ sợ ăn được một con tôm hùm liền tiêu hết.” Cao Hân nói.
“ Ừ, ít nhất cũng phải mời các cô một bữa? Chờ nhé, Phương Dật Thiên ta nói một là một hai là hai (DG: giữ chữ tín)” Phương Dật Thiên cười, ánh mắt chớp động thâm thúy, thâm trầm như biển rộng.
Lâm Hiểu Tình trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Anh có một chút tiền lương ăn hết vậy những ngày tiếp theo sẽ ăn bằng gì?
“À vấn đề này,” Phương Dật Thiên suy nghĩ một chút lập tức hai tay vung lên nhất quán nói: “ Thật sự như vậy lại quay về ăn cháo trắng.”
“Tôi ngất, có phải anh trước kia lĩnh lương xong đều tiêu hết như vậy, những ngày tiếp theo liền ăn cháo trắng?” Lý San San hỏi.
“Không nói khoa trương, cô thực là một người thông minh, một câu liền nói đúng!” Phương Dật Thiên nói xong liền đội mũ bảo an thản nhiên nói, “ Tôi đi xung quanh rồi về. À Hiểu Tình chuyện buổi tối đừng quên nhé, hắc hắc.”
Phương Dật Thiên nói xong liền đi ra ngoài, nhìn theo dáng hắn Cao Hân cùng Lý San San nhỏ giọng thì thầm:
“Hiểu Tình, ngươi buổi tối sẽ không thật sự cùng hắn ước hẹn chứ?”
“Bộ dạng hắn không tồi, rất nam tính, rất hài hước, nhưng chỉ là bảo an, hơn nữa nghe ngữ khí của hắn hình như một đồng cũng không có.”
“Đúng vậy đúng vậy, Hiểu Tình điều kiện của ngươi tốt có nhiều người theo đuổi. Như lần trước tới đón ngươi là Lâm công tử, hắn so ra hơn Dật Thiên rất nhiều.”
Lâm Hiểu Tình cũng không đưa ra chủ ý gì khi hai đồng sự bàn luận, nhìn bóng lưng Phương Dật Thiên nàng có cảm giác kỳ quái, chính là ánh mắt bình tĩnh kia của hắn khi nhìn về phía nàng tựa hồ ẩn dấu quá khứ, cũng là điểm hấp dẫn nàng.
olo
Phương Dật Thiên đi đến trước cửa đại môn thủy tinh tự động tòa nhà Hoa Thiên, vừa lúc nhìn thấy thiên kim Lâm Thiên Tuyết đang đi đến, chắc là đã đưa xe đến bãi xe ngầm xong nên đi lên đây.
Hắn đứng sang một bên, mở cửa, rất nhã nhặn nói: “ Lâm tiểu thư, mời vào!”
Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thiên thoáng dừng lại, sự tức giận trong lòng lại trỗi dậy, khuôn mặt cười lạnh trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, cặp mắt long lanh phát ra tia lạnh thấu xương, nàng mím chặt môi, dậm chân thình thịch đi vào.
Đi qua Phương Dật Thiên một mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng theo làn gió từ trên người nàng truyền vào trong mũi Phương Dật Thiên, thấm cả vào ruột gan.
Lâm Thiên Tuyết đi được vài bước đột nhiên dừng lại quay đầu, lạnh lùng nhìn Phương Dật Thiên, nói từng chữ một: "Phương Dật Thiên, ngươi không cần đắc ý, chúng ta chờ xem!"
“Chúng ta? Chờ xem? Xem lẫn nhau sao? Oh quên không nói với cô, tôi không thích chờ xem, tôi thích ngồi xem, đương nhiên, tôi càng thích hơn khi chúng ta nằm xem.” Phương Dật Thiên cười cười dù bận vẫn ung dung nói.
“Ngươi, ngươi ….” Lâm Thiên Tuyết nghe Phương Dật Thiên giở giọng lưu manh, tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy, nàng dậm dậm chân không nói gì nữa khuôn mặt lạnh lùng hướng thang máy đi tới.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Những người khác đều rời đi chỉ còn mình Phương Dật Thiên trên quảng trường lang thang một hồi, thời gian đã là giữa trưa, đi ngoài trời nóng bỏng cũng khiến người ta chết cháy. Bất quá mức độ nắng nóng này đối với Phương Dật Thiên mà nói đã quá quen rồi. Nhớ ngày trước, hắn được chọn ra từ bộ đội đặc chủng Liệp Báo, cùng 24 người tinh anh ở các đội khác được đưa lên đảo tiến hành huấn luyện phong bế (khép kín), khi đó, cả ngày đều đứng dưới trời nóng như lò lửa, hắn cũng không coi ra gì, huống chi là hiện tại. Dạo chơi bên ngoài một hồi, hắn liền lững thững đi vào bên trong tòa nhà, vào đại sảnh còn có mĩ nữ, vậy thằng ngốc mới nguyện đứng ngoài phơi nắng. Cánh cửa thủy tinh tự động mở ra, hắn đầu tiên là nhìn về phía bàn tiếp tân, trong lòng đã có tính toán ! Lúc này quầy tiếp tân cũng không có khách, đã không còn ai hắn tất nhiên đi về phía ba nữ nhân viên tiếp tân xinh đẹp kia, hơn nữa, khi hắn vừa vào Lâm Hiểu Tình cũng lơ đãng liếc mắt một cái, ánh mắt hai người liền chạm nhau trên không trung, đáng tiếc, cũng không có như Phương Dật Thiên chờ mong sẽ có hoa lửa tung tóe nổ ra. Bất quá, Phương Dật Thiên nhìn thấy trong mắt Lâm Hiểu Tình kia một tia kinh ngạc cùng tò mò, nhưng rất nhanh liền rời đi. Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm cười, bình thường mà nói, một nữ hài tử trong ánh mắt nhìn ngươi toát ra tia kinh ngạc cùng tò mò vậy chứng minh nàng có điểm hứng thú với ngươi. Trong tình huống như vậy, có thể lợi dụng điểm hứng thú ấy để phá vỡ chướng ngại chính thức kết giao, về phần sau khi kết giao có tiến thêm bước nào hay không còn phải xem mị lực của ngươi thế nào. Phương Dật Thiên làm bộ vẩn vơ trong đại sảnh một hồi, dần dần mon men tới bàn tiếp tân, hắn tiện tay đem mũ bảo an tháo xuống, nhìn đồng hồ, nói: "Di, có phải sắp tan ca ?" Lâm Hiểu Tình không có đáp lại, ngược lại nữ nhiên viên tiếp tân cao gầy bên cạnh nàng cười dài nói: "Đúng vậy, còn có nửa tiếng, anh tới Hoa Thiên tập đoàn chính là làm bảo an sao?" "Đúng vậy, cô cũng đừng xem thường bảo an, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bảo an cùng cảnh sát có tính chất giống nhau. Xem thường bảo an chính là xem thường cảnh sát, nếu để mấy chú cảnh sát biết không tốt đâu." Phương Dật Thiên cười cười. "Không, không có, tôi cũng không xem thường bảo an a, hơn nữa, anh có biết hay không chúng tôi đều nói anh là bảo an ngưu nhất ( trâu number one?) ." Vị mĩ nữ này che miệng cười nói. "Bảo an ngưu nhất?" Phương Dật Thiên nói thầm một câu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, hỏi:" Đây là có ý tứ gì?" Lâm Hiểu Tình trong lòng biết hắn đang hỏi mình, khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười có chút đỏ lên, bất quá sâu trong nội tâm nàng cũng kinh ngạc không nhịn được hỏi:" Vừa rồi anh ở bên ngoài có phải hay không cản xe của thiên kim tiểu thư chủ tịch a?" "Đúng vậy, có gì kì quái, công ty có quy định không được dừng xe trước đại môn, ta chỉ làm đúng chức trách ." Phương Dật Thiên không cho là đúng nói. "Vậy anh trước đó có biết nàng là thiên kim của chủ tịch không?" Lâm Hiểu Tình nhịn không được mở to mắt hỏi. "Lúc đầu còn không biết, sau nàng mới nói cha nàng chính là chủ tịch, muốn dùng cái đó bắt ép tôi, ách.....còn đưa ra một số yêu cầu không rõ ràng. Đáng tiếc, tôi bản tính chính trực, theo quy định mà làm việc, cương trực công chính, cự tuyệt mọi yêu cầu của nàng." Phương Dật Thiên thanh âm đầy nhịp điệu, nói xong còn liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tình còn hai nữ nhân viên kia đang mê mẩn, lại nói:" Nàng muốn dọa tôi, cho rằng mượn chủ tịch là có thể trấn áp tôi, đáng tiếc tôi không chịu lép vế. Hơn nữa, cho dù là một cái bảo an nho nhỏ cũng muốn có tôn nghiêm phải không? Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy mà kinh động chủ tịch bọn họ." "Anh thật lợi hại a." Nữ nhân viên còn lại thấp giọng nói, dường như sợ bị người khác nghe thấy " Noi cho anh biết, vị thiên kim tiểu thư này tính tình cứng đầu, trong công ty trên dưới đều không ai dám trêu chọc nàng, không nghĩ anh dám ngăn cản xe của nàng. Còn nghe nói anh chống đối với chủ tịch?" "Chống đối? Không dám, không dám, cô thật là xem trọng tôi, tôi chỉ là dạy bảo dạy bảo ngài ta một chút mà thôi." Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói. "Dạy bảo?" Ba nữ nhân viên tiếp tân này suýt ngất, hắn, một chân bảo an thế nhưng lại dạy bảo chủ tịch? Cái này so với chống đối còn khiến các nàng giật mình hơn a! "Chủ tịch không đúng, vậy cần có người dũng cảm đứng ra phê bình giáo dục, ngài ta mới có thể tiếp thu thay đổi. Trong chuyện này, là do ngài ta dung túng nữ nhi quá mức, nếu không vị thiên kim tiểu thư kia cũng không đến mức không thèm coi quy định của công ty ra gì, dừng xe bừa bãi như vậy. Điều này cực kì không tốt, cùng với hành vi phóng uế lung tung không sai biệt lắm.( DG: Thô tục !) Phương Dật Thiên đường đường chính chính nói, đôi mắt lại như cái đinh đóng chặt vào ngọn tuyết phong cao ngất hé ra sau chiếc áo sơ mi của Lâm Hiểu Tình. "Khúc khích !" Ba vị nữ nhân viên không nhịn được cười thành tiếng. "Còn nữa, anh nói xem anh như thế nào dạy bảo chủ tịch?" Cô gái cao gầy thanh lệ hứng thú hỏi. "Việc này thôi........." Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ, than thở nói:" Ai, đã tan ca, bụng đói, có lẽ chúng ta nên tìm cái tiệm cơm vừa ăn vừa nói tốt hơn là ở công ty luận đàm về chủ tịch, có thể bị cho cuốn gói a, tôi thì không sao, các cô thì sao?" Nữ nhân viên tiếp tân kia nghe hắn nói thì ngẩn người, nàng nói:" Chúng tôi phải thay phiên nhau trục ở bàn này, không thể rời đi." "Vậy sao, kì thật đem nay tôi cũng có thời gian, cũng không ngại mời các cô đêm nay ăn một bữa, sau đó, tôi đem chuyện tỉ mỉ kể cho các cô nghe." Phương Dật Thiên trong miệng tuy nói ' các cô ' nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Tình, hiển nhiên, hắn nói cho nàng nghe. Lâm Hiểu Tình trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ: Phương Dật Thiên này, sao mỗi lần nó chuyện lại nhìn ta, cái này rõ ràng làm ta khó xử mà! Nữ nhiên viên tiếp tân thanh lệ kia dường như nhìn ra cái gì trong đó, nàng cười duyên, nói :" Đúng a, Hiểu Tình, ngươi đêm nay không phải rảnh sao, Phương tiên sinh mời ăn một bữa cơm thôi, đúng không, Phương Dật Thiên tiên sinh, hẳn là anh mời Hiểu Tình ăn cơm a?" "Phải không? Chỉ là Hiểu Tình không gì a?" Phương Dật Thiên nhìn Lâm Hiểu Tình, tiếp theo cười cười :" Quyết định vậy đi, đúng rồi, tôi tựa hồ chưa có số điện thoại của cô." Lâm Hiểu Tình đỏ bừng mặt, nghĩ thầm, đây là cái dạng gì a, mình còn chưa có đáp ứng hắn đã coi như xong rồi, da mặt sao có thể dày như vậy? "Hiểu Tình, người ta hỏi số di động của ngươi." Cô nữ nhân viên bên cạnh trêu chọc nàng. "A." Lâm Hiểu Tình phục hồi tinh thần, đôi mắt đẹp vừa nhấc, chạm ngay ánh mắt thâm thúy khiến người ta mê say của Phương Dật Thiên, nàng nhẹ giọng nói:" Được rồi, số di động của tôi..........." Phương Dật Thiên bất động thanh sắc đem số di động của nàng nhớ kĩ, sau đó nháy máy nàng, gián tiếp đưa số di động của mình cho nàng. Nhớ đến đêm nay có thể cùng mĩ nữ ăn cơm, trong lòng hắn cao hứng hẳn lên, bất quá nghĩ một chút, lần đầu đã mời người ta đi ăn cơm có phải rất không hiền lành? Ít nhất hẳn là có mục đích khác? Hắn trong lúc nhất thời có điểm khó xử. ******************** Tác giả: Tiểu Phương hài đồng ( trẻ con) quá không hiền lành, mời Lâm muội muội ăn cơm hắn còn chưa tính, đã muốn thêm mục đích khác? Khụ khụ, mục đích gì ư? Vấn đề này.........tựa hồ trẻ con không nên biết a, ha ha !