Sr anh em vì hwa không có chương nào, hnay post bù thêm 3c nữa.
Mọi nam nhân đều không thể chịu đựng được loại kích thích này của Vân Mộng…Vì tránh cho bữa ăn không nhịn được, Phương Dật Thiện lấy cớ đi vệ sinh, muốn thoát khỏi sự dây dưa của Vân Mộng.
Hắn đứng lên, tôiy trái Vân Mộng tự nhiên cũng rụt về. Dù sao nàng cũng không muốn người khác chứng kiến động tác vụng trộm của nàng, như vậy thật xấu hổ.
Bởi vì bị tôiy trái Vân Mộng đùa bỡn một phen cho nên cái vật trong đũng quần của Phương Dật Thiên đã nổi đứng lên .Mà ngay tại vị trí dễ nhìn thấyVân Mộng nhẹ nhàng liếc mắt qua, không nhịn được hé miệng cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Cũng may những người khác không có phát hiện ra. Phương Dật Thiên liền rời ghế ngồi đi ra bên ngoài. Sau khi trốn được ra ngoài, hắn hít nhẹ một hơi, trong lòng thầm nghĩ sau này phải xử lýi Vân Mộng cho tốt mới được. Dám nhìn xuống phía dưới hắn trêu chọc, muốn nhẫn nại nhưng không thể được.
Đi tới phòng vệ sinh, sau khi trút hết bầu tâm sự, cảm giác sướng khoái rất nhiều. Sau đó hắn rửa mặt, luồng nhiệt huyết sôi trào biến mất không ít. Hắn thầm nghĩ tí nữa trở lại không thể ngồi bên cạnh Vân Mộng được nữa, có trời biết.. người phụ nữ này có thể hay không tái diễn trò cũ nữa không..Lại khiến khố quần của hắn bắn ra...cái kia!
Vì vậy, khi trở lại bao sương, Phương Dật Thiên liền ngồi trên ghế salon, đối mặt với ánh mắt của mọi người nhìn hắn, hắn cười nói:"Tôi ăn no rồi, muốn xem TV, mọi người tiếp tục ăn đi."
"Phương tiên sinh đã ăn no rồi hả? Ăn no nhanh vậy sao? Trên bàn rượu còn chưa uống hết này. Ăn no vẫn có thể uống rượu tiếp chứ." Vân Mộng đôi mắt đẹp vừa động, nhìn về phía Phương Dật Thiên nói.
"Ách! Uống rượu vừa phải thôi, đêm nay tôi còn có việc, không thể uống nhiều, thật sự xin lỗi!" Phương Dật Thiên cười cười từ chối Vân Mộng. Hắn đương nhiên biết Vân Mộng bản ý không phải là muốn hắn uống rượu… mà là có mục đích khác.
"A, Phương Dật Thiên, bình thường ngươi không phải có dạ dày lớn sao? Hôm nay sao mới ăn có một tẹo thế?" Lâm Thiên Tuyết nghi hoặc nói.
Phương Dật Thiên ngẩn ra vội vàng nói:"Ai nói tôi mới ăn một tẹo. Không thấy toàn bộ chỗ tôm hùm chui vào bụng tôi hết sao?"
Lâm Thiên Tuyết hừ một tiếng, tỏ vẻ không tin lời Phương Dật Thiên, bất quá nàng cũng không nghĩ ra Phương Dật Thiên không hề quay trở lại bàn ăn,không thèm nói lại.
Vân Mộng hai mắt chớp động, hiện ra tia cười giảo hoạt. Cũng chỉ có nàng ta mới biết Phương Dật Thiên tại sao không trở lại chỗ ngồi. Nàng cũng không nói gì, tiếp tục bắt chuyện với Tiêu Di. Lúc rảnh rỗi tranh thủ gửi tin nhắn.
Điện thoại trong quần Phương Dật Thiên chợt vang lên, là báo có tin nhắn tới. Hắn thản nhiên như không, thầm nghĩ không phải Vân Mộng gửi tin nhắn thứ 3 chứ?
Một lúc sau, Phương Dật Thiên mở điện thoại ra nhìn, quả thật là tin nhắn của Vân Mộng.
"Này, nếu vì em mà anhi không ăn được thì em thật áy náy trong lòng. Quay lại ăn chút gì đó đi, em sẽ không làm gì anh là được chứ gì."
Phương Dật Thiên liếc mắt về phía bàn ăn, thấy không có ai chú ý tới hắn, liền nhắn tin trả lời.
"Không cần phải áy náy. Anh thật sự no rồi, bất quá, chuyện vừa qua anh sẽ không bỏ qua đâu."
Rất nhanh, Vân Mộng liền hồi đáp:"Hì hì, anh muốn trả thù như thế nào? Qua tin nhắn sao? Em đang chờ xem đây. Mới rồi chúng ta xem như trộm tình nhỉ? Loại cảm giác này thật kích thích, e cũng là lần đầu tiên to gan đến thế đấy.Hihi, trộm tình với anh thật là thú vị !"
Phương Dật Thiên đọc tin nhắn chỉ có thể âm thầm cười khổ một tiếng. Hắn rốt cục tin một câu nói:" một người phụ nữ khi đã điên cuồng chuyện gì thì cũng có thể làm được,đó là một loại cuống nhiệt chí tử (đến chết)!
Phương Dật Thiên sau khi xem xong tin nhắn liền xóa hết. Loại tin nhắn cực kỳ mập mờ này hắn đương nhiên không lưu lại trong điện thoại làm gì. Sau khi hắn nhận được tin nhắn, trước mắt bao người, Vân Mộng nhắn tin khẳng định sẽ bị người khác phát giác.
Lại nói Hoàng Minh chứng kiến Phương Dật Thiên rời bàn ăn, liền nhìn chằm chằm vào chỗ Phương Dật Thiên, thầm nghĩ mình có nên hay không dũng cảm, đứng lên đi lại chỗ đó, rồi ngồi xuống. Như vậy không phải có thể ở bên cạnh Tiêu Di sao?
Nhưng ngay lúc hắn đang chần chừ, Vân Mộng đã nhanh chân giành trước, đặt mông vào chỗ Phương Dật Thiên ngồi trước đó, cùng Tiêu Di trò chuyện, trực tiếp xóa bỏ ý định của hắn.
Hoàng Minh không còn lòng dạ ăn cái gì nữa. Hắn ngồi một lúc rồi cũng ngồi xuống salon, cùng Phương Dật Thiên tán phét.
Ngược lại Lâm Thiên Tuyết lại ăn một cách say mê, phỏng chừng muốn lấp đầy cái bụng đói của mình.
Cuối cùng, Lâm Thiên Tuyết ăn no.Tiêu Di cùng Vân Mộng hai người kết thúc chuyện trò. Các nàng cũng không muốn ăn thêm thứ gì, đối với các nàng mà nói, thức ăn ngon trước mặt không quan trọng bằng giữ dáng.
Khi mọi người rời bàn tiệc đi tới, Hoàng Minh tự nhiên là chủ động gọi tính tiền. Trước mặt Tiêu Di, điểm phong độ đấy vẫn còn giữ được.
Sau khi đi ra ngoài tửu điếm. mọi người đều tự động tản đi. Vân Mộng cùng Tiêu Di ước hẹn một buổi dạo phố. Tiêu Di cũng cười đáp ứng.
Trước lúc Vân Mộng đi, đôi mắt quyến rũ kinh tâm động phách liếc qua Phương Dật Thiên một cái, cười nhẹ rồi lên xe Hoàng Minh rời đi.
Phương Dật Thiên cũng lên xe Porche chở Lâm Thiên Tuyết và Tiêu Di đi về Mân Côi trang viên.
"Phương Dật Thiên, anh không cảm thấy anh hôm nay rất kỳ quái sao? Mới ăn một nửa đã thôi rồi. Đừng nói anh no nhé, có quỷ mới tin anh." Sau khi lên xe, Lâm Thiên Tuyết không buông tha cho Phương Dật Thiên, truy hỏi.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nói:"Đại tiểu thư, tôi thỉnh thoảng một lần ăn không ngon là bình thường mà?"
"Lúc Vân Mộng tới, anh không được bình thường, có chuyện gì vậy, có phải sợ nàng ta không?" Tiêu Di thản nhiên hỏi.
"….Ách" Phương Dật Thiên nấc một cái, cười cười nói:"Tôi đây thế nào lại phải sợ nàng ta. Nàng takhông ăn thịt tôi, tôi cũng không nợ nàng tiền. Tôi xem Tiêu Di chơi rất thân với nàng tôi à."
"Đúng vậy, chơi rất thân. Nàng ta nhiều lần nhắc tới anh đấy, khen anh rất có phong vị đàn ông." Tiêu Di lãnh đạm nói.
"Cái gì? Phong vị đàn ông? Ông trời ơi! Vân Mộng không phải là thèm muốn cơ thể hắn đấy chứ?" Lâm Thiên Tuyết vẻ mặt khoa trương nói.
"Này, thân thể tôi không có mùi thối, không ngờ cô cũng biết hả." Phương Dật Thiên lập tức phản bác nói.
Tiêu Di mỉm cười, không nói gì nữa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nghĩ tới một người nào đó.
Phương Dật Thiên nhìn kính hậu, chú ý tới vẻ mặt Tiêu Di, hắn trong lòng thầm nghi ngờ, đến tột cùng Vân Mộng nói gì với Tiêu Di? Không phải đem chuyện tối qua nói ra chứ? Nếu vậy thì nghiêm trọng rồi.
Phương Dật Thiên lúc này mới có thể hiểu được cảm giác băng hỏa nhị trọng thiên nó như thế nào.
Nếu như nói bàn tay trái mềm mại mảnh khảnh của Vân mộng nhẹ nhàng vuốt ve đùi hắn có cảm giác rừng rực một cỗ dục hỏa như thiêu đốt hắn, thì giờ phút này bên phía Tiêu Di lại như một khối băng hàn lãnh vô cùng. Đồng thời cũng như nhắc nhở hắn, ngàn vạn lần không được lộ tảy, nếu không xong đời rồi!
Nhưng làm cho hắn không thể nói gì được nữa chính là bàn tay trái mềm mại của Vân Mộng đang từ từ dọc theo bắp đùi hắn hướng lên phía trên mà vuốt ve.
Đáng chết! Lên chút nữa là tới mệnh căn của ta rồi, Vân Mộng định làm cái gì đây! Phương Dật Thiên hít một hơi, âm thầm ngẫm nghĩ, hắn muốn quay đầu lại nói với Vân Mộng: mỹ nữ đừng sờ lên trên nữa, tới cái địa phương kia, sau khi sờ vào nó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!
Song, Vân Mộng mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nàng vẫn chuyện mình mình làm, trong lòng âm thầm nghĩ, Phương Dật Thiên, ta bắt lấy mệnh căn của chàng xem chàng chạy như thế nào được!
Kỳ thật hành động lần này của Vân Mộng, cũng có quan hệ với Tiêu Di, nhìn cử chỉ thân mật của Tiêu Di với Phương Dật Thiên trong lòng nàng có chút không chịu được. Tuy rằng tối qua đã phát sinh quan hệ với Phương Dật Thiên rồi, nhưng hôm nay lại ngẫu nhiên gặp nhau, sau đó hai người cực kỳ mập mờ nói chuyện phiếm, làm cho vị trí của Phương Dật Thiên đã khắc sâu trong lòng nàng rồi.
Trong tiềm thức, nàng đã coi Phương Dật Thiên là nam nhân của mình, nhìn nam nhân của mình bị một nữ nhân khác xinh đẹp không thua kém gì mình, thậm chí còn thành phục mê người hơn cả mình thân cận. Trong lòng nàng đương nhiên cảm thấy ghen tuông, chỉ nghĩ muốn làm cái gì đó để tâm lý được thăng bằng.
Cho nên, mới tìm mệnh căn của Phương Dật Thiên để tìm lại thăng bằng về tâm lý.
“Khục khục …ta đột nhiên tràn đầy cảm ngộ à” Phương Dật Thiên đưa tay vuốt cổ họng, tiếp tục nói “ Việc đưa tay ra hay không đưa tay ra cũng là một môn học cần phải nghiên cứu à, có lúc thì cần phải đưa tay, có lúc lại không nên đưa tay ra. Chuyện này cần phải xem trọng nha.”
Vân Mộng nghe vậy sắc mặt nao nao, trong lòng nàng biết rõ Phương Dật Thiên đang nói với nàng, nhưng nàng chỉ mỉm cười nói: “Như vậy Phưng tiên sinh cảm giác được lúc nào đáng phải dưa tay ra, lúc nào không nên đưa tay đây?”
“Ách” Phương Dật Thiên trong lòng tự nhủ nói tới như vậy thì tay nàng không nên di chuyển tiếp mới được chút, đương nhiên những lời này không thể nói ra được: “Vân Mộng tiểu thư là một người thông minh, không cần ta phải nói rõ ra chứ.”
“Đúng vậy, đương nhiên Phương tiên sinh không cần nói rõ, khi nào nên đưa tay ra ta sẽ không do dự và đưa tay đâu!” Vân Mộng cười trong suốt, ánh mắt quyến rũ đảo qua người Phương Dật Thiên, có chút giảo hoạt, có chút đùa giỡn.
Tiếp theo, Phương Dật Thiên trên mặt vốn lộ ra nụ cười chợt trở nên cứng nhắc, bởi vì, tay trái của Vân Mộng đã leo lên tới đỉnh rồi. Đúng lúc này, bàn tay nhẵn nhụi mềm mại của nàng khẽ vuốt lên bộ vị đó của hắn, biểu hiện ra nam tính hùng phong, hiên ngang bất khuất ngẩng cao đầu.
“Ực!” Tay trái Vân Mộng vừa chạm được khúc cứng rắn đang dựng lên kia, trong cổ họng nàng không thể nhịn được mà phát ra tiếng thở gấp cực kỳ nhỏ, trên mặt thấy ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, hai mắt mị như tơ, xuân tình nhộn nhạo.
Thân thể mềm mại của nàng không thể chịu được mà run rẩy rã rời. Nàng không khỏi nghĩ tới cảnh xuân tuyệt vời trong nhà vệ sinh nữ với Phương Dật Thiên tối qua, cái đó thật lớn, dũng mãnh cùng bền bỉ vô cùng.
Hết thảy, hết thảy làm dục vọng sâu trong lòng nàng bùng phát, làm cho toàn bộ thân thể nàng run rẩy, cảm thấy kích động vô cùng.
Cùng lúc đó, hai chân nàng không thể kìm hãm được khép chặt lại, nếu như có thể, nàng sẽ không chậm trễ một giây nào mà ngồi lên giữa hai chân Phương Dật Thiên, mặc cho Phương Dật Thiên cười hãn làm thỏa mãn dục vọng của nàng.
Phương Dật Thiên nuốt nước bọt, cái cảm giác này rất khó chịu, chậm rãi, hắn không tự chủ được mà hô hấp có chút nặng nề, cổ họng chợt thấy khô không khốc. Hắn đột nhiên nắm lấy chén rượu trước mặt, trực tiếp uống hết một hơi.
Nhưng mà, rượu Hennessy có nồng độ cao sau khi uống xong lại không thể giải khát được, ngược lại còn làm cho lòng hắn hừng hực lửa cháy., hơn nữa tay trái của Vân Mộng lúc này đang nắm chặt tiểu đệ đệ hắn mà làm động tác ngược xuôi. Toàn thân hắn nhiệt huyết sôi trào, nóng phải biết.
Lúc này hắn có ý nghĩ điên cuồng là đem cả Tiêu Di hoặc Vân Mộng kể cả Lâm Thiển Tuyết ba người phụ nữ ở đây mà xé quần áo họ thành những mảnh nhỏ. Hắn không nghĩ tới nữ nhân mặt ngoài lãnh đạm như Vân Mộng lại điên cuồng vụng trộm như thế, thật sự là khó có thể tin được.
Ngay ở dưới bàn ăn, đó đám người Tiêu Di ở chung quanh, nàng dĩ nhiên lại khiêu khích hắn.
Con mẹ nó, Vân Mộng, lão tử ta có cơ hội nhất định phải ném nàng xuống giường mới được! Phương Dật Thiên thở phì phò, trong lòng âm thầm nghĩ.
“Phương Dật Thiên, cậu làm sao vậy? trán sao toát ra nhiều mồ hôi nóng vậy?” Thanh âm êm ái vui vẻ của Tiêu Di đột nhiên lọt vào tai hắn.
“À, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hơi nóng một chút mà thôi.” Phương Dật Thiên vội vàng cười nói.
“Nóng? Không phải trong này mở điều hòa sao? ta còn thấy lạnh nữa.” Tiêu Di nói.
“Ha ha, ăn tôm hùm rồi cua,… nên nhiệt lượng hơn cao một chút, không có vấn đề gì đâu.” Phương Dật Thiên vừa nói vừa vội vàng cầm lấy khăn ăn lau sạch mồ hôi trên trán, cuối cùng quay đầu sang bên Vân Mộng liếc một cái, ý bảo nàng dừng lại.
Vân Mộng vẫn ra vẻ không thấy, vẫn cười khanh khách nói với Tiêu Di: “Tiêu Di, chị vừa rồi nói, chị là người thiết kế trang phục, như vậy khẳng định có ánh mắt lựa chọn quần áo, hôm nào dẫn em shoping nhé.”
“Được thôi, xem khi nào em rảnh thì đi, trong thời gian này chị cũng rảnh.” Tiêu Di nói.
Vân Mộng lúc này mỉm cười, nếu như nhìn kĩ có thể thấy môi anh đào của nàng có chút mở ra, trong miệng không ngừng phát ra hơi thở gấp gáp, tròng mắt đầy xuân tình dường như muốn chảy nước, nhìn qua quyến rũ vô cùng!
Tình cảnh của Phương Dật Thiên lúc này có thể nói là nóng lạnh vô cùng, giờ phút này mặc dù biết Vân Mộng đang đùa với lửa, nhưng loại cảm giác kích thích như thế này lại chưa bao giờ được trải qua, thử nghĩ xem, trước mặt bao nhiêu người, vậy mà ở dưới bàn ăn… Cảm giác này thực sự làm người ta kích thích vô cùng.
Hắn biết cứ như vậy thì mình sẽ không thể khống chế được nữa, hắn ho khan hai tiếng, cười cười nói: “Ta đi vệ sinh một chút.” Vừa nói, liền muốn đứng lên. Vân Mộng ở bên cạnh dùng ánh mắt cực kỳ u oán liếc hắn một cái, nàng đang hăng hái lên tới cao trào, Phương Dật Thiên lại muốn đi toilet, rõ ràng là nàng mất hứng mà, trong lòng không khỏi oán giận Phương Dật Thiên.
Trong lòng nàng nghĩ tiếp, tiếp theo sẽ bắt Phương Dật Thiên phải bồi thường thế nào đây?
-----o0o-----