Dựa theo quy định giao thông của thành phố Thiên Hải, xe máy không được chở quá hai người trở lên, chỉ vì những năm gần đây trong thành phố Thiên Hải phát sinh vài vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng nguyên nhân đều là do xe máy gây ra, bởi vậy mới có quy định như thế.
Nhưng mà, Phương Dật Thiên càn rỡ không kiêng sợ gì lôi kéo 2 mỹ nhân Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa cùng trên 1 chiếc xe máy phóng đi hơn nữa còn phóng nhanh vượt ẩu, nhưng dọc đường đi lại bình an vô sự.
Kỳ thực cảnh sát giao thông trên quốc lộ sớm đã lưu ý đến chiếc xe máy này, chẳng qua sau khi nhìn rõ loại xe cùng biển số xe thì tất cả đều làm ngơ coi như không thấy gì.
Nói thực ra là Phương Dật Thiên được hưởng lợi nhờ bóng quan lớn Bá Vương Hoa Quan Lâm (xe của nữ cảnh sát Quan Lâm)
"Toa Toa, anh đưa em về trước nhé?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Không cần đâu, em hôm nay muốn đến nhà Uyển Nhi, anh lái xe trực tiếp đến nhà Uyển Nhi là ok rồi." Âu Dương Toa Toa trả lời.
Tô Uyển Nhi ngẩng khuôn mặt đang dựa sát vào lưng Phương Dật Thiên lên đến cũng nói: "Toa Toa hôm nay muốn đến nhà em ăn cơm, đúng rồi, Phương ca ca, một lúc nữa anh cũng đến ăn nhé."
"Anh chỉ sợ không có thời gian, anh đưa các em trở về xong là phải tranh thủ thời gian qua trang viên Mân Côi luôn, buổi tối còn có việc." Phương Dật Thiên nói.
"A, Phương ca ca mỗi ngày đều bận như vậy sao?" Tô Uyển Nhi bĩu môi lên nói.
"Ôi chao, không có cách nào khác, Phương ca ca chẳng qua cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi." Phương Dật Thiên cười cười, nhàn nhạt đáp.
Tô Uyển Nhi bĩu môi, không nói gì nữa, lại dán khuôn mặt vào lưng Phương Dật Thiên, hai tay ôm chặt hắn. Đã đến rất gần quảng trường Thanh Thủy nơi nàng sống rồi, nàng chỉ muốn trong quãng đường ngắn ngủi còn lại hưởng thụ mùi vị độc đáo trên người Phương Dật Thiên, chỉ muốn được ôm chặt thân hình Phương Dật Thiên lâu hơn nữa .
Thanh âm động cơ trầm thấp nổ vang của chiếc Yamaha phá tan sự yên lặng quảng trường Thanh Thủy.
Chiếc Yamaha Phương Dật Thiên đang lái này có ngoại hình rất dũng mãnh chở theo hai mỹ nữ ngồi phía sau phong cách cực kỳ ấn tượng tiến vào quảng trường. Xe phóng qua quán điểm tâm sáng của lão Vương đúng vào lúc lão Vương đang nhàn nhã ngồi ở trong quán uống trà xem báo, hắn liền cười, cùng lão Vương chào hỏi. Tô Uyển Nhi cũng lên tiếng: "chào bác Vương". Lão Vương buông tờ báo, nhìn khuôn mặt lười nhác mà hào hứng của Phương Dật Thiên, cũng nhếch miệng cười, chào lại Phương Dật Thiên.
Nhìn hình bóng chiếc xe của Phương Dật Thiên khuất xa, lão Vương trong lòng âm thầm than tiểu tử này gần đây có phải là phát tài rồi hay sao, nếu không ngồi xe con thì là xe máy, xem ra ánh mắt mình nhìn người chuẩn thế, tiểu tử này quả thực không phải vật trong ao.
Phương Dật Thiên dừng chiếc Yamaha trước cửa nhà Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi trong khoảng khắc nuối tiếc không muốn xuống xe hỏi Phương Dật Thiên: "Phương ca ca, anh không vào nhà em ngồi một chút sao?"
" Không vào đâu, anh phải tranh thủ thời gian, em cho anh gửi lời hỏi thăm đến chú Tô và dì Tô nhé." Phương Dật Thiên cười nói.
Tô Uyển Nhi dạ một tiếng, còn nói thêm: " Phương ca ca, anh lái xe cẩn thận 1 chút, không cần quá nhanh, chú ý an toàn."
"Biết rồi, em cùng Toa Toa vào đi thôi." Phương Dật Thiên cười đáp.
Tô Uyển Nhi gật gật đầu, sau khi tạm biệt Phương Dật Thiên liền cùng Âu Dương Toa Toa đi vào.
Phương Dật Thiên quay xe trở về cái ổ chó của mình, mở cửa sau rồi đi vào. Hắn trở về để lấy quần lót sau đó trở về biệt thự Lâm gia mới tắm rửa.
Hắn cũng không nhớ rõ cái quần lót bây giờ rốt cuộc đã mấy ngày rồi không thay(~_~!!). Tóm lại, hắn lộn trái lộn phải mặc vài lần rồi, hắn cảm thấy cứ tiếp tục như thế cũng không hay lắm.
Phương Dật Thiên lấy xong quần lót mới đang chuẩn bị rời đi thì ánh mắt thoáng nhìn thấy cách đó không xa một dáng hình nữ nhân xinh đẹp thành thục đang chậm rãi đi tới, chính là Liễu Ngọc.
Nàng vẫn xinh đẹp gợi cảm như vậy, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc trang điểm nhẹ nhàng trang nhã. Trên người mặc một cái váy mầu xám bạc bó sát vào đôi chân làm cho từng bước đi của nàng cặp mông vểnh lên yểu điệu khiến cho người khác cảm thấy mạch máu nở căng ra theo những đường cong gợi cảm của nàng. Cùng với sự đến gần của nàng, một cỗ khí từ bộ dạng thùy mị thướt tha mà thành thục mê người của người thiếu phụ tạt vào mặt, quả thật cực kỳ mê người.
"Chị Ngọc, chị mới vừa hết giờ làm à?" Phương Dật Thiên cười, nhàn nhạt hỏi.
Liễu Ngọc cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên, nàng vội vàng nhoẻn miệng cười, chẳng qua có thể nhận ra, nụ cười có phần miễn cưỡng, bởi vì vùng trán của nàng ẩn giấu chút sầu muộn, không biết là nàng đang có tâm sự gì.
"Ồ, là Phương Dật Thiên a, đã lâu rồi không gặp cậu ." Liễu Ngọc cười nói.
"Đúng vậy, mấy ngày nay có chút bận, gần đây chị có khỏe không, Thi Thi đâu hả chị?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Thi Thi ở nhà, đúng rồi, Thi Thi đang kêu la mấy ngày không được gặp cậu đấy, cháu nó có chút thời gian rãnh là chạy qua gõ cửa phòng cậu đấy, chẳng qua cậu không có nhà." Liễu Ngọc mỉm cười, nói.
"Mấy ngày nay bận quá nên em cũng không về, em cũng rất nhớ cô bé Thi Thi." Phương Dật Thiên nói.
"Nếu... nếu cậu có rảnh thì sang ngồi chơi đi, nếu vội thì thôi vậy." Liễu Ngọc cười nhẹ nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy liền nhìn sang hướng nhà Tô Uyển Nhi, nhìn thấy không có ai ngoài cửa nhà lại xem đồng hồ, nói: "Được rồi, hơn nữa em cũng muốn đến thăm Thi Thi."
"Ha ha! Đi thôi." Liễu Ngọc cười nói.
Phương Dật Thiên cùng Liễu Ngọc đi đến lầu trên, tiến vào trong nhà của nàng.
"Thi Thi, Thi Thi, con xem ai tới này?" Liễu Ngọc vừa tiến vào cửa liền hô to.
Một hồi tiếng bước chân "thịch thịch thịch" vang lên, Thi Thi từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Phương Dật Thiên trên khuôn mặt đáng yêu lập tức tươi cười: "Phương ca ca, anh tới rồi, Thi Thi mấy lần tìm anh vui chơi mà đều không thấy anh đâu."
Phương Dật Thiên cười, tiến đến ôm Thi Thi vào lòng, nói: "Phương ca ca có việc bận, bao giờ rảnh rỗi sẽ mang Thi Thi đi chơi công viên có được không?"
"Hay quá, em muốn cưỡi ngựa gỗ!" Thi Thi vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, cười nói.
Phương Dật Thiên cũng nở nụ cười đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn Thi Thi.
Liễu Ngọc ở một bên quan sát, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người cũng lộ vẻ một niềm vui ý nhị. Đôi mắt nàng tràn ngập nhu tình ấm áp, nàng nhận ra được, mỗi lần Thi Thi nhìn thấy Phương Dật Thiên đều rất cao hứng mà cũng rất ỷ lại, điều này làm cho trong lòng nàng rất vui mừng và thật cao hứng.
Nếu… Phương Dật Thiên là con người đó của đời nàng thì tốt biết bao nhiêu!
Chỉ cần có thể mang đến hạnh phúc như vậy cho Thi Thi thì nàng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, nàng cũng có thể nhận ra, Phương Dật Thiên rất có mị lực với nữ nhân. Dựa vào trực giác nữ nhân, nàng cảm nhận được trên người Phương Dật Thiên có khí chất tràn ngập mị lực, điều này đối với nữ nhân có sức cám dỗ nhất định (số sát gái!!).
Chỉ tiếc, nàng biết không có khả năng xảy ra quan hệ gì với Phương Dật Thiên, nghĩ đến đó trong lòng của nàng không khỏi có một chút ảm đạm cùng mất mát.
Nhìn Phương Dật Thiên đang vui vẻ đùa với Thi Thi, nàng mỉm cười, liền đi vào trong phòng của mình, sau đó đóng cửa lại.
A!...
Sau khi Liễu Ngọc đi vào phòng không đến một phút đồng hồ, từ trong phòng của nàng liền truyền đến tiếng kêu cực kỳ kinh sợ.
Phương Dật Thiên nghe thấy rùng mình, lập tức đứng lên,trong khoảnh khắc vọt tới trước của phòng Liễu Ngọc, duỗi tay mở cửa phòng, quan tâm hỏi: "Chị Ngọc, chị làm sao vậy?"
Sau khi mở cánh cửa nhìn vào bên trong, Phương Dật Thiên nhất thời giật mình, nồng độ hormone trong khoảnh khắc tăng vọt, nhiệt huyết trong cơ thể bùng bùng dâng lên!
Cảm giác ngồi xe máy khác hoàn toàn so với ngồi ô tô.
Ngồi ô tô bị phong bế trong một trong không gian hẹp hòi, có cảm giác bị trói buộc ngăn cách.
Xe máy thì không thế! Ngồi trên xe máy trên hoàn toàn có thể thể nghiệm cảm giác thoải mái hòa mình vào trời đất, vô câu vô thúc (không bị trói buộc). Người ngồi xe máy hoàn toàn có thể khoan khoái dang bắp tay ra cho từng làn gió thổi vào làm cho đầu óc càng thêm thoải mái. So với ngồi ô tô kích thích hơn nhiều. (đấy là nói về con đường sạch đẹp ở Trung Quốc, ngồi xe máy đường Hà nội mà xem, khoan khoái vì hít đầy bụi!-ND).
Cả hai người Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa đều là lần đầu tiên ngồi xe máy, nghe kia tiếng động cơ xe máy trầm thấp, trong tim có chút run rẩy. Từ cảm giác sống động mãnh liệt truyền khắp toàn thân của các nàng đương nhiên có thể đoán ra chiếc xe máy này đang phi với tốc độ cực nhanh như bão tố. Ngồi trên xe vào thời điểm cái đó đương nhiên có 1 loại cảm giác kích thích siêu phàm!
Dọc theo đường đi, bọn sinh viên nhao nhao nhìn vào bọn họ, một chiếc Yamaha hùng mãnh như vậy phi trong trường học đương nhiên đã gây được nhiều sự chú ý, huống hồ trên xe còn có 2 đóa thiên kim nổi tiếng ở trường Đại học Thiên Hải
Phương Dật Thiên đối với những ánh mắt nhìn chăm chú này đương nhiên thấy rất bình thường, hắn lắc lắc chân ga, chiếc Yamaha mang theo âm thanh trầm thấp gào thét phóng như bay trong trường học, lưu lại một hình bóng sáng bóng.(phóng bạt mạng trong trường học, cha này có chút crazy!-ND)
Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa lại không điềm tĩnh được như vậy. Đối mặt với sự chú ý nhìn chăm chú của mọi người đặc biệt là bạn học cùng lớp hoặc những người đồng hương, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của các nàng kia không kìm nổi sự điềm tĩnh nhè nhẹ bốc lên nét đỏ bừng, nhìn qua thật là xinh đẹp mê người.
Do vậy dọc đường đi trong trường các nàng cũng có chút e lệ khẽ cúi đầu, cho đến xe máy phóng ra hẳn cổng trường thì thần sắc trên khuôn mặt các nàng trên mặt mới khá lên một chút.
Tô Uyển Nhi lặng lẽ chăm chú quan sát tấm lưng rộng lớn rắn chắc phía trước của Phương Dật Thiên, trong đôi mắt đẹp không kìm được toát ra sự nhu tình. Thật sự vừa rồi bởi vì Phương Dật Thiên biểu diễn phong cách tỏ tình làm nàng nổi giận, chẳng qua hiện tại nàng phát giác ra chẳng tài nào mà lại giận dỗi được nữa.
Trong lòng vẫn có chút ấm ức vì cô nàng không nghĩ nhanh như vậy mà đã tha thứ Phương Dật Thiên, vì thế liền lục lọi suy nghĩ cố tìm ra thói hư tật xấu hằng ngày của Phương Dật Thiên. Nhưng là nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhớ đến cái cảm giác tuyệt vời vừa rồi Phương Dật Thiên đột ngột chặn ngang ôm lấy nàng.
Lần đầu tiên được Phương Dật Thiên ôm lấy nàng, trái tim của nàng thiếu nữ thật là kích động, đập loạn lên rất lâu, phút giây bị Phương Dật Thiên ôm đã khiến cho nội tâm của nàng không những chỉ có kích động mà còn dâng lên cảm giác rất ngọt ngào.
Nàng tình nguyện muốn lại “bị” Phương Dật Thiên ôm như vậy nữa, lúc rúc trong lòng ngực hắn mang lại cho nàng cảm giác tuyệt vời mà trước nay chưa từng có, cảm giác rất kích động hưng phấn. Đôi lúc nàng thích thái độ gần như bá đạo của Phương Dật Thiên đối đãi nàng, chỉ có như vậy nàng mới có thể cảm giác được sự quan tâm, che chở Phương Dật Thiên.
Điều làm nàng buồn bực khó chịu chính là Phương Dật Thiên một mực cố tình xem nàng như là đứa trẻ, thậm chí hắn đối xử với nàng như là em gái, đây là nàng không thể chấp nhận, đơn giản là vì nàng thích hắn!
Chẳng biết từ khi nào thì bắt đầu, trong lòng của nàng bắt đầu vưong vấn hình bóng Phương Dật Thiên. Có những lúc chỉ vì cả ngày không có nhìn thấy Phương Dật Thiên mà tinh thần ngơ ngẩn cơm nước ăn không vào. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Phương Dật Thiên là tâm tình của nàng trở nên kích động vui vẻ dị thường. Tóm lại nàng luôn luôn thích ở bên cạnh Phương Dật Thiên, nghe được một chút thanh âm của hắn, thậm chí chỉ là yên lặng nhìn hắn cũng được.
Nhưng mà Phương Dật Thiên giống như là một khúc gỗ, không biết hắn cố ý tránh né hay thật sự hồn nhiên vô tư (hồn nhiên như thằng điên), đã mấy lần nàng ý nhị biểu lộ tình cảm mà hắn cứ như có mắt không tròng, (đề nghị tìm mấy lão trong sắc lang quân đoàn – tu chân giới- ví dụ Mai Kiếm Cùn tỏ tình 1 phát ăn ngay!) làm cho nội tâm của nàng rối rắm lâu nay.
"Này, Phương Dật Thiên, anh có thể phóng nhanh hơn một chút được không? Tốc độ nhanh một chút càng thêm kích thích đấy!" Âu Dương Toa Toa đột nhiên hỏi.
Phương Dật Thiên vừa nghe ngẩn người, nghĩ thầm cô gái nhỏ Toa Toa này thích cảm giác phi xe như bão tố hay sao?
"Các em không sợ phóng nhanh à?" Phương Dật Thiên cười cười, hỏi.
"Hừ! Có cái gì phải sợ, em cùng Uyển Nhi tin ở anh, hơn nữa anh cũng không hy vọng chứng kiến em cùng Uyển Nhi hai đại mỹ nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không?" Âu Dương Toa Toa nói.
"Đương nhiên không để xảy ra được, hai em là những đóa hoa của tổ quốc, còn là cột trụ chống đỡ cho tương lai của đất nước cơ mà." Phương Dật Thiên nói.
"Vậy anh phóng nhanh hơn đi, ẹm thật không dễ dàng mới dám lần đầu tiên ngồi xe máy, cũng muốn thể nghiệm một lần cái loại cảm giác kích thích đó." Âu Dương Toa Toa nói. (có dòng máu thích hợp vào tổ đua!)
Phương Dật Thiên hết lời để nói, không thể ngờ được con người bề ngoài dịu dàng ôn nhu như Âu Dương Toa Toa mà lại dám đưa ra yêu cầu như thế.
“Uyển Nhi! Ôm chặt anh”, Phương Dật Thiên gọi
"A? Cái, cái gì?" Tô Uyển Nhi nghe vậy trong lòng phát hoảng, nhịn không được hoảng sợ hỏi.
"Anh muốn tăng tốc, em ôm chặt eo anh, Toa Toa ôm chặt eo em, như vậy bọn em ngồi vững hơn." Phương Dật Thiên nói.
Nhất thời trên mặt Tô Uyển Nhi nổi lên rặng mây hửng đỏ, khẽ cắn môi dưới, trái tim đạp thình thịch như trống trận, nhìn phía sau tấm lưng rộng lớn của Phương Dật Thiên, cảm nhận được khí chất nam nhân từ hắn phát ra, Làm cho tim nàng càng rối loạn, ánh mắt hiển thị đầy vẻ thẹn thùng.
"Uyển Nhi, cậu ngượng ngùng không dám ôm a? Chúng ta đổi vị trí được không, mình đến ôm anh ấy!" Âu Dương Toa Toa cười cười, giảo hoạt nói.
Tô Uyển Nhi nghe vậy lúc sau trong lòng quýnh lên, tựa hồ là sợ Âu Dương Toa Toa quả thực đổi vị trí với nàng. Như vậy chẳng phải là lãng phí mất cơ hội thuận tiện để ôm Phương Dật Thiên một cái hay sao?
"Ôm thì ôm, có cái gì mà ngượng ngùng!" (thích bỏ xừ còn giả vờ- ND) Tô Uyển Nhi nói xong liền vòng tay ôm lấy eo Phương Dật Thiên, mặt cười ửng đỏ, trái tim người thiếu nữ không ngừng nhảy loạn.
Phương Dật Thiên cười, nói: "Uyển Nhi, dùng sức một chút, ôm chặt vào!"
Tô Uyển Nhi kêu nhẹ 1 tiếng giận dỗi, hai tay gia thêm lực ôm chặt cứng lấy Phương Dật Thiên, trong bụng nghĩ thầm nếu hai tay mình cứ ôm chặt như vậy không phải thả ra thì tốt biết bao.
Âu Dương Toa Toa cũng từ phía sau ôm lấy Tô Uyển Nhi, Phương Dật Thiên liền liên tục tăng ga, tiếng gầm rú trầm thấp của chiếc Yamaha vượt mức quy định phóng đi, để lại luồng khói mù mịt.
Âu Dương Toa Toa thỏa mãn thưởng thức cảm giác kích thích phi như bay trên đường, nhiệt huyết sôi trào, có cảm giác thể xác và bốn phía không gian đã kết hợp hoàn mỹ.
Mà Tô Uyển Nhi lại vô tâm không lòng dạ nào nghĩ nhiều như vậy. Bộ ngực của cô nàng đang dán chặt vào phía sau lưng của Phương Dật Thiên, hít thở mùi vị của hắn. Cảm giác lúc này của cô nàng thật là phong phú dị thường, nội tâm nổi lên nhè nhẹ nhu tình, chỉ cần có thể ôm Phương Dật Thiên trong lòng cô nàng đã không còn muốn nghĩ thêm việc gì khác.
Lúc sau, Tô Uyển Nhi không kiêng dè gì nữa đem mặt mình mặt dứt khoát úp hẳn vào sau lưng Phương Dật Thiên. hai tay ôm chặt vòng eo Phương Dật Thiên, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, để mặc tiếng gió gào thét thổi qua bên tai, để mặc tiếng tùy ý động cơ Yamaha trầm thấp quanh quẩn gào thét bên tai, nội tâm của nàng sự yên bình như mặt nước.
Nàng không chỉ thích mà còn đang hưởng thụ cảm giác đầy đủ được ôm chặt người mình yêu trong tay. Nàng hy vọng đoạn đường này có thể dài hơn một chút, thời gian cũng lâu một chút.