Phương Dật Thiên cũng chú ý đến trung niên nam tử đang đi vè phía hắn và Tiêu Di, tuổi hắn khoảng hơn ba mươi, mặt trắng như ngọc, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ cười mỉm, trên người ẩn chứa sự trầm ổn của người thành đạt.
Đối với đại bộ phận đàn bà, trung niên trước mặt đúng là có sức hấp dẫn khó chống cự.
Lúc này, Trung niên nam tử đã đến gần, hắn mỉm cười nho nhã bắt chuyện với Tiêu Di, sau đó tự nhiên ngồi bên cạnh Tiêu Di, ngữ khí kích động mừng rỡ nói: "Tiêu Di, cô có thể dự bữa tiệc này tôi thực sự cao hứng, đã hơn một năm không gặp, cô vẫn đẹp như vậy!"
"Ha ha." Tiêu Di khẽ cười, nói: "Anh thay đổi không nhiều, nhưng vừa về nghe nói anh đã là tổng giám đốc tôi cũng mừng thay anh."
Phương Dật Thiên ánh mắt híp lại, nhất thời hiểu ra nam nhân anh tuấn trước mặt là nhân vật chính của bữa tiệc - Trần Thiên Minh!
Thân là đàn ông, Phương Dật Thiên tất nhiên đọc được mộ tia mừng rỡ cuồng nhiệt lướt qua trong ánh mắt Trần Thiên Minh, là loại cuồng nhiệt này trong lòng hắn rõ ràng, hắn đoán Trần Thiên Minh có ý với Tiêu Di.
Nhưng tia cuồng nhiệt kia chỉ chợt lóe qua, lúc này nhãn thần hắn đều là ấm áp như ngọc, nhưng vô cùng chân thành!
Lúc này Tiêu Di ngồi bên cạnh hắn, nhưng lại mặc váy dạ hội, chỉ cần hắn liếc mắt là có thể thấy cảnh đẹp mê hồn trước ngực không sót chút gì, nhưng hắn không nhìn, chỉ nhìn thẳng vào con mắt Tiêu Di, bề ngoài vẫn luôn nho nhã lễ độ như vậy.
Hai người hàn huyên qua lại vài câu lúc này Tiêu Di chỉ vào Phương Dật Thiên nói: "Trần Thiên Minh, tôi giới thiệu cho anh, vị này là bạn trai đi cùng đêm nay của tôi, Phương Dật Thiên!"
Một khắc này, trong mắt Trần Thiên Minh lộ ra một tia đổi khác, lập tức thu liễm lại, cười ha ha, quay sang nói với Phương Dật Thiên: "Phương tiên sinh, xin chào, cảm ơn đã đến sự buổi tiệc tối nay."
Nói xong, Trần Thiên Minh chủ động vươn tay phải ra, Phương Dật Thiên trên mặt cười nhạt, bắt tay Trần Thiên Minh, nói: "Trần tiên sinh khách khí rồi, có thể đến dự bữa tiệc tối nay là vinh dự của tôi."
"Ha ha." Trần Thiên Minh cười, rụt tay về, nhìn về phía Tiêu Di hỏi :"Tiêu Di, vị Phương tiên sinh này là của cô..."
"A, anh ấy... là bạn tôi, đêm nay đi cùng tôi đến đây." Tiêu Di nhàn nhạt nói.
Trần Bình Minh nghe xong cười, hắn chỉ hứng thú với Tiêu Di, khách sáo với Phương Dật Thiên vài câu, liền tiếp tục nói chuyện với Tiêu Di.
Phải thừa nhận, Trần Thiên Minh này rất giỏi giao tiếp, lúc hắn nói rất lễ độ, ánh mắt vĩnh viến mang theo sự chân thành... tạm thời không nói hắn có giả vờ hay không, chí ít cũng có vẻ chân thành.
Ngữ khí hắn rất trầm ổn không gấp gáp, giọng nói ôn hòa dế nghe, hơn nữa khi nghe Tiêu Di nói bộ dạng đều rất chăm chú, ưu nhã mà nhã nhặn, quả thực không có chút khe hở.
Trọng yêu hơn là, hắn vô cùng giỏi tìm kiếm trọng tâm câu chuyện, mấy năm học cùng đại học cùng với thời gian sau này, qua miệng hắn đều nói ra rất tự nhiên, liên kết với nhau, hai người nói chuyện hơn mười phút cũng không chán, hẳn biểu hiện rất hôi khài khiến Tiêu Di cười không ngớt, cười đến run rẩy cả người!
Tiêu Di không cười cũng đủ mê người, nàng cười thân thể mềm mại hơi run rẩy, tuyêt phong trước ngực rung động mãnh liệt, đối với cảnh xuân mê người trước mặt, hắn vẫn như trước, không chút toát ra ý mê mẩn, cùng lắm là mang theo vài phần tán thưởng!
Phương Dật Thiên thở dài, lập tức phán đoán Trần Bình Minh là kẻ lợi hại, đặc biệt là tạo nghệ tán gái đã đến cảnh gái cực đỉnh!
Dựa vào thân phận địa vị của Trần Thiên Minh, cùng với kĩ xảo giao tiếp của hắn với phụ nữ, chắc chắn không có mấy người phụ nữ không bị hắn mêm hoặc.
Lúc này, một tên bồi bàn đi tới, Trần Bình Minh vươn tay, tự mình rót cho Tiêu Di một chén Champagne ướp lạnh, nho nhã rót cho Phương Dật Thiên một chén, sau đó mới tự rót cho mình một chén.
Trần Thiên Minh cầm ly Champagne, mỉm cười nói: "Khó có khi được gặp nhau, nào chúng ta chạm ly!"
Tiêu Di nhìn ly Champagne ướp lạnh trước mặt, hơi do dự một chút.
Phương Dật Thiên nhìn thấy, trong lòng khẽ động, gọi tên bồi bàn đến, nói khẽ một câu.
Chỉ chốc lát, tên bồi bàn kia trong tay cầm một chén nước nóng đưa cho Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên tiếp nhận sau đó đưa cho Tiêu Di, nói nhỏ bên tai nàng: "Uống chén nước ấm này đi, bụng cô còn đâu không?"
Phương Dật Thiên nhớ kĩ mấy ngày nay là thơi gian Tiêu Di đến cái kia, không thể uống đồ lạnh, nếu không bụng sẽ bị đau, tốt nhất là uống nước ấm hay loại nước hoa quả ướp nóng. Tiên Di nhận lấy chiếc chén, nhẹ nhàng nói :"Cảm ơn!" nàng nhìn Phương Dật Thiên ánh mắt hiện lên chút e thẹn, nhưng thêm vài phần cảm kích, sóng mắt hiện ra vẻ ôn nhu, trên mặt có chút ửng đỏ!
Trần Thiên Minh chú ý đến biến hóa nhỏ này, nhất thời trên mặt hiện ra chút dị trạng, con mắt hơi nheo lại, âm thầm đánh giá Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên chuyển ánh mắt, thấy Trần Thiên Minh trong mắt lóe lên dị quang, trong lòng hắn khẽ động, nhưng bên ngoài không chút thay đổi, hắn biết Trần Thiên Minh đã âm thầm liệt hắn vào danh sách tình địch.
Nhưng hắn cũng phớt lờ, hắn nghĩ loại người như Trần Thiên Minh này vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè, không phải bạn thì là địch, mà tình địch chẳng phải là một loại địch hay sao?
Sau đó, Trần Thiên Minh tao nhã nói với Tiêu Di vài câu, bởi bữa tiệc tối sắp bắt đầu, hắn thân là nhân vật chính tự nhiên phải đi chiêu đãi khách, vì thế đứng lên rời đi.
Phương Dật Thiên chú ý đến Trần Thiên Mình vừa đi, Tiêu Di nhẹ thở ra một hơi, cũng không biết là vừa rồi khẩn trương hay là được giải thoát.
Đột nhiên, yến hội òa lên tiếng oanh động, Phương Dật Thiên quay đầu nhìn lại, vậy mà thấy một nữ nhân mang theo vẻ quyến rũ mê người đang chậm rãi đi tới.
Một bộ váy dạ hội màu xanh đậm, lộ ra vẻ thành thục kiều mị cực kì, hai đỉnh núi cao chót vót, được lộ chiếc váy lộ ra nguyên vẹn đường cong, khiến bất luận gã đàn ông nào cũn bị khơi dậy thú tính!
Đồng thời, khuôn mặt như hô ly tinh của nàng càng hấp dẫn ánh mắt đám đông nam nhân!
Nàng chính là thục nữ đứng đầu thành phố Thiên Hải, Phan Mộng Liên!
Đã từng nhìn thấy Tiêu di xinh đẹp tuyệt luân khi bận trang phục, nhưng mà thứ thực sự mê người chính là ý mị thành thục tản ra nhè nhẹ, đó mới chính là thứ mê hoặc đàn ông!
Tiêu Di chậm rãi đi xuống, thấy Phương Dật Thiên cũng thoáng ngẩn ra, Phương Dật Thiên mặc âu phục Ferragamo vào trên người toát ra cảm giác phóng khoáng cùng trầm ổn, khuôn mặt góc cạnh tản ra chút cảm giác tang thương, trần ngập hương vị đàn ông.
Thấy Phương Dật Thiên ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi đỏ lên, một cỗ xúc cảm khó hiểu cũng dâng lên trong lòng!
"Tiêu Di, cô đêm nay thật xinh đẹp, cô chắc chắn không phải đi gặp vị hôn phu chứ?" Phương Dật Thiên cười cười nói.
Tiêu Di nghe thế đỏ mặt, giận dữ nói: "Hôn phu cái gì mà hôn phu, anh chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi, bây giờ phải đi sao?" Phương Dật Thiên hỏi.
Tiêu Di nhìn thời gian, nói: "Cũng sắp rồi, tiệc bắt đầu lúc tám rưỡi, bây giờ đã là tám giờ rồi."
Phương Dật Thiên gật đầu, vừa cười vừa nói: "Vậy chúng ta đi thôi, được rồi, đành mượn xe Lâm tiểu thư một chuyến."
"A, hôm nay anh không đi xe tới sao?" Tiêu Di kinh ngạc hỏi.
"À... trên đường có chút sự cố mượn xe máy của một người bạn, nhưng mà..." Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di một chút, cười nói" Nếu Tiêu Di đồng ý ngồi xe máy cũng có thể! Ngồi xe kích thích hơn, Tiêu Di mặc váy, đến lúc đó váy đỏ tung bay chắc chắn là xinh đẹp vô cùng!"
Tiêu Di nghe vậy tức giận cười nói: "Tôi mặc váy dạ hội anh lại bảo tôi ngồi xe máy, tôi không điên? Thật là!"
Phương Dật Thiên chỉ là đùa vui một chút, sau đó liền cầm chìa khóa xe Porche của Lâm Thiên Tuyết, đưa Tiêu Di ra ngoài.
Phương Dật Thiên lái xe khỏi trang viên Mân Côi, lái xe ngồi cạnh Tiêu Di xinh đẹp cao quý, váy dạ hội đỏ lộ ra từng mảnh da thịt trắng nõn, bóng loáng, trên người tản ra mùi hương nhàn nhạt, thấm vào lòng người.
"Tiêu Di, tiệc tối nay ở đâu a?" Phương Dật Thiên quay đầu hỏi.
"Ở nhà hàng Hoàng Quan." Tiêu Di nói.
"Nhà hàng Hoàng Quan? Vậy là nơi của kẻ có tiền, xem ra đến bữa tiệc này đều là người thân phận không thấp." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Đó là tất nhiên, tiệc tối nay là do tổng giám đốc Trần Thị tập đoàn Trần Thiên Minh, hôm nay là sinh nhật ông ta, ông ta cố ý tổ chức bữa tiệc này, cũng mời cả những nhân vật tiếng tắm ở thành phố Thiên Hải đến, trên danh nghĩa là mừng sinh nhật thực ra là giao lưu, củng cố quan hệ mà thôi." Tiêu Di nhàn nhạt nói.
Phương Dật Thiên nghe xong nao nao, Trần Thị tập đoàn? Thằng nhóc Trần Khải có cha chính là chủ tịch tập đoàn Trần Thị, còn tay tổng giám đốc Trần Thiên Minh kia là ai?
Hắn lúc này mới hỏi: "Trần Thiên Minh quan hệ gì với chủ tịch tập đoàn? Tiêu Di quen hắn?"
"À. Trần Thiên Minh là em trai của chủ tịch Trần Thiên Hải, tôi học cùng đại học với Trần Thiên Minh, tôi cũng không biết tại sao hắn biết tôi trở về, liền mời tôi đi dự tiệc." Tiêu Di nói.
Phương Dật Thiên lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ thầm Trần Thiên Minh này thì ra là chú Trần Khải, Tiêu Di lại là bạn học của hắn, thảo nào mời Tiêu Di đi dự tiệc.
Chỉ là, Phương Dật Thiên không biết chính là, thời đại học Trần Thiên Minh vẫn thích Tiêu Di, nhưng không theo đuổi công khai, mà duy trì quan hệ bình thường.
"Tiêu Di, tôi không quen biết Trần Thiên Minh, cô nói tôi đi dự tiệc có hợp không?" Phương Dật Thiên kinh ngạc nói.
"Tôi... tôi thiếu một bạn trai đi cùng, vì vậy..." Tiêu Di mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói.
Phương Dật Thiên a một tiếng, bừng tỉnh, cười ha ha, không nói gì nữa.
Nhà hàng Hoàng Quan.
Có thể ra vào nhà hàng cao cấp như vậy đều không phải nhân vật thường, một thành phần tri thức một tháng tiền lương chỉ sợ không đủ tiêu phí một đêm ở nhà hàng này.
Phương Dật Thiên đi đến nhà hàng lập tức có nhân viên tiếp đón, Phương Dật Thiên đỗ xe xong liền đi sang phía bên kia mở cửa xe, Tiêu Di cầm lấy tay hắn bước khỏi xe.
Mặc một bộ váy dạ hội đỏ tươi Tiêu Di vừa bước vào nhà hàng liền thành tiêu điểm chú ý hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mọi ánh mắt đều không ngoại lệ là ca ngợi, mà Phương Dật Thiên ở bên cạnh liền bị quên mất.
Tiệc tối tổ chức ở tầng ba, toàn bộ nhà hàng đều biết yến hội xa hoa này.
Đêm nay có rất nhiều bảo an, cửa thang máy cũng không ngoại lệ đứng rất nhiều bảo an, mà lầu ba cửa sảnh tổ chức yến hội càng canh phòng nghiêm ngặt, người khác cùng nhân viên tpaj vụ đều không thể vào bên trong.
Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di đi thang máy lên tầng ba, đi tới đại sảnh, bên ngoài hai nữ nhân viên mặc sườn xám đỏ đứng đón khách, Tiêu Di đưa giấy mời ra liền cùng Phương Dật Thiên đi vào
Đi vào trong nhân viên tiếp đón đưa họ vào bàn số năm ngồi xuống.
Lúc này, yến hội không ít khách, đàn ông mặc âu phục giày da, phụ nữ mặc lễ phục dạ hội khêu gợi, tốp năm tốp ba một chỗ, trong tay cầm ly rượu trò chuyện.
Đừng nhìn đám đàn ông trong sảnh đều ăn mặc ưu nhã lịch sự, kì thực ánh mắt của họ đều đánh giá hết các phụ nữ xinh đẹp gợi cảm trong bữa tiệc, tựa hồ là xác định mồi săn của đêm nay.
Đương nhiên khi Tiêu Di đi vào, đám đàn ông trong hội trường đều giật mình, sau đó dẫn đến một hồi oanh động, đám đàn ông bắt đầu bàn tán, tất cả ánh mắt trong sảnh đều tập trung trên người Tiêu Di.
Đây cũng là việc trong dự liệu, Tiêu Di mang một loại khí chất gợi cảm cùng thanh nhã, nhất là tuổi nàng đã ở độ ba mươi đều là loại mĩ nữ thành thục hấp dẫn trong mắt nam nhân.
Có thể nói, đám đàn ông trong sảnh đều thuộc xã hội thượng lưu, đàn bà họ đã chơi đùa qua đều không dưới mười người, nhưng loại đàn bà nhấc chân phẩy tay đều mị hoặc người khác như Tiêu Di không có nhiều.
Tiêu Di vừa xuất hiện đám đàn ông đều rời lực chú ý lên người nàng mà quên mất bạn gái đứng cùng, mà hiện tại đám phụ nữ cũng để ý đến Tiêu Di, thấy Tiêu Di mang khí chất thành thục cùng cao quý liền ghen tị không ngớt.
Đồng thời, các nàng cũng chú ý đến Phương Dật Thiên bên người Tiêu Di, Phương Dật Thiên vóc người to cao dẻo dai khiến ánh mắt các nảng dừng lại hồi lâu, mà Phương Dật Thiên mặc bộ âu phục cao quý toát ra một cỗ trầm ổn cùng phòng khoáng khiến các nàng ánh mắt không khỏi thêm vài tia nghiền ngẫm.
Mà lúc này, đàn ông đã tụm lại thấp giọng nói chuyện:
"Cô gái kia là ai? Quả thực mê người, xinh đẹp thành thục, nhìn thân thể nàng, chỉ sợ tam địa thục nữ ở thành phố Thiên Hải này còn kém xa."
"Phan Mộng Liên như hồ li tinh, phong tao quyến rũ, khiến đàn ông không thể dừng được, mà nữ nhân này lại như nữ thần, làm cho người ta có một loại xúc động muốn quỳ bái!"
"Cũng không biết tên kia là ai, không phải bạn trai của nàng chứ? Nếu vậy kẻ này thật có diễm phúc"
"Đúng vậy, chỉ cần một khắc xuân phong với nữ nhân như vậy cả đời này không uổng sống!"
Lúc này Phương Dật Thiên và Tiêu Di đã ngồi vào bàn số năm.
Lúc bọn họ ngồi xuống, một trung niên nam tử tuấn lãng khí thế phi phàm gần đó mang theo nụ cười mỉm chậm rãi đến chỗ Tiêu Di.