Mới vừa rồi sau khi nghe Phương Dật Thiên nói, Tiêu Di kích động như vậy cũng là có nguyên nhân, nguyên nhân này có một phần liên quan tới Phan Mộng Liên. Từ lúc học đại học tới giờ, Phan Mộng Liên luôn cố ý hơn thua với nàng, thậm chí, về phương diện bạn trai Phan Mộng Liên cũng là không cam lòng yếu thế, luôn so đo hơn kém với nàng, dường như khi nghe một ai có tình cảm với nàng Phan Mộng Liên đều đã không từ thủ đoạn câu dẫn người đó. Mà nguyên nhân hết thảy đều bắt đầu từ khi Trần Thiên Minh ngỏ lời thích Tiêu Di, mà Phan Mộng Liên lại thích Trần Thiên Minh, nhưng Tiêu Di cũng không thích Trần Thiên Minh, nàng chỉ xem hắn như một người bằng hữu. Trần Thiên Minh nhiều lần theo đuổi Tiêu Di không có kết quả đồng thời Phan Mộng Liên cũng hướng Trần Thiên Minh chủ động theo đuổi mãnh liệt, nhưng nhiều lần cũng không có kết quả. Thậm chí, có một lần trước mọi người cự tuyệt Phan Mộng Liên, còn tuyên bố hắn chỉ thích một người là Tiêu Di. Từ đó về sau Phan Mộng Liên nổi lên lòng ghen ghét, nàng vẫn cho rằng Trần Thiên Minh cự tuyệt nàng cũng do Tiêu Di mà ra, mà một phụ nữ nổi lòng ghen ghét thì tâm địa cực kỳ kinh khủng, nên từ đó Phan Mộng Liên dần trở thành một hồng hoa trong giới thượng lưu như hôm nay. Lúc trước, Tiêu Di đối với việc Phan Mộng Liên cùng nàng tranh đoạt nam nhân nàng không để ý thậm chí chẳng thèm ngó mắt tới, mà hiện tại, Phan Mộng Liên cư nhiên tìm tới Phương Dật Thiên, muốn khuyên Phương Dật Thiên chủ động rời bỏ nàng, nghe đến những lời này Tiêu Di không nhịn được trở nên kích động đứng bật dậy. Tiêu Di cho rằng, Phan Mộng Liên "hảo tâm hảo ý " mà đi khuyên Phương Dật Thiên rời bỏ nàng, không phải là muốn gian kế của Phan Mộng Liên thực hiện được hay sao. Cô ta thừa dịp này nhảy vào, đem Phương Dật Thiên dụ dỗ tới tay. Nói thẳng ra là Phan Mộng Liên muốn đem Phương Dật Thiên biến thành nam nhân của nàng sau đó lại cùng nàng tranh đoạt Phương Dật Thiên. Đổi lại ở quá khứ Tiêu Di sẽ không xem trọng chuyện này, nhưng đối với Phương Dật Thiên nàng có một cảm giác kỳ diệu không nói nên lời, phảng phất sợ Phương Dật Thiên thật sự sẽ bị ả hồ ly Phan Mộng Liên này câu dẫn giống như những người khác trong quá khứ. Sự tình đế nước này, Tiêu Di không muốn thừa nhận cũng không được, nàng thật sự là rất quan tâm tới Phương Dật Thiên, dường như không biết từ lúc nào, Phương Dật Thiên cái tên nhìn qua lúc nào cũng có một bộ dạng lười biếng, bất cần đời đã hoàn toàn chiếm lấy thể xác lẫn tâm hồn của nàng Nghĩ tới điều này, Tiêu Di nổi lên một tầng phớt hồng trên mặt trông cự kỳ quyến rũ, trong mắt toát ra một cổ nhu tình, nàng vội vàng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, rồi quay đầu đi chỗ khác, sợ Phương Dật Thiên nhìn ra điều gì bất thường. "Trần Thiên Minh bản thân là tổng giám đốc tập đoàn Trần thị, quyền cao chức trọng, có thế lực cực lớn, có quan hệ với hắc bạch lưỡng đạo, Phan Mộng Liên lên tiếng nhắc nhở cũng có chứa một chút thiện ý, nếu như đổi lại là người khác có thể xem xét lựa chọn rút lui, chỉ tiếc nàng đã chọn sai đối tượng, Phương Dật Thiên ta há lại bị hù dọa bởi kẻ có tiền!" Phương Dật Thiên cười cười, thản nhiên nói. Tiêu Di không quay đầu lại, nhưng từ sâu trong đôi mắt nàng hiện lên một tia mừng rỡ, nội tâm trở nên kích động Có thể nói, trãi qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nàng vì một người đàn ông mà kích động như thế Phương Dật Thiên chứng kiến Tiêu Di không nói lời nào cũng không có nói tiếp, mọi người yên lặng mà ra về, bất quá hắn không lái xe về hướng trang viên Hoa Hồng, mà đi dọc theo một con đường quốc lộ. Phương Dật Thiên nghĩ rằng hiện tại Tiêu Di đã hết hiểu lầm quan hệ giữa hắn với Phan Mộng Liên, cũng may Tiêu Di không chứng kiến lúc trước hắn cùng Vân Mộng một trước một sau đi ra. Nếu không nàng hỏi quan hệ giữa hắn và Vân Mộng thật sự đúng là khó mà giải thích. Nhưng mà giấy không gói được lửa, chuyện tình của hắn và Vân Mộng sớm muộn gì Tiêu Di cũng biết,nhưng hắn không quan tâm, xe đi đến núi sẽ có đường, tới đó sẽ có biện pháp giải quyết. Hôm nay việc cần làm trước mắt chính là làm sao đem Tiêu Di thu vào tay, chỉ cần ăn xong hết thảy cũng không thành vấn đề. Lúc Tiêu Di phục hồi lại tinh thần, nàng mới phát giác con đường mà Phương Dật Thiên lái xe có điểm không đúng, đang muốn mở miệng nói cái gì, nhưng lúc này Phương Dật Thiên đột nhiên sang bên dừng xe, rồi vừa cười vừa nói:"Bây giờ trở về vẫn còn sớm, chúng ta đi hóng gió nhé." Phương Dật Thiên vừa nói vừa đi xuống xe, vòng ra sau mở cửa xe, Tiêu Di cũng không thể làm gì khác hơn là xuống xe. Tiêu Di bước xuống mới phát hiện phía trước là một tiểu sơn cốc, địa thế trống trải phía trên sơn cốc cây cỏ cũng ngã nghiên lộn xộn, xem ra nơi này thường xuyên bị người khác giẫm đạp. Tiêu Di đi ở bên trái Phương Dật Thiên, đi tới phí trước sơn cốc, phía dưới là sơn cốc, dưới bóng đêm lờ mờ có thể thấy những chiếc đèn đường rãi rác 2 bên một con đường bộ uốn lượn. "Tại sao muốn tới nơi này hóng gió?" Tiêu Di nhẹ giọng hỏi. Phương Dật Thiên nhìn đường chân trời rộng lớn phía xa xa, cười cười, nói:"Thật lâu chưa cùng một mỹ nữ ngắm sao rồi, chỉ muốn thử lại loại cảm giác này." Tiêu Di sắc mặt có chút nóng lên, không cho là đúng nói:"Nói như vậy anh trước kia thường xuyên cùng mỹ nữ đi đến sườn núi hóng gió ngắm sao phải không?" "Đã từng có!" Phương Dật Thiên không có ý đồ dấu diếm nhìn vào đôi mắt đẹp của Tiêu Di nói rõ. "Thì ra là thế, vậy trước kia người cùng anh hóng gió không biết là vị mỹ nữ nào đây?" Tiêu Di theo tiềm thức mà hỏi. Phương Dật Thiên cười, tiến lại gần Tiêu Di dừng trước đôi mắt của Tiêu Di, hắn địa ánh mắt thâm thúy bình tĩnh, không có một tia ba động, hắn nói bằng một giọng êm ái:"Thoạt nhìn không ra Tiêu Di cũng có hứng thú nghe chuyện này?" Không biết như thế nào, bị Phương Dật Thiên tiếp xúc thân mật,tim Tiêu Di bất giác đập loạn, thoáng tránh ánh mắt của Phương Dật Thiên, thản nhiên nói:"Tôi chỉ thị thuận miệng hỏi vậy thôi, cũng không hứng thú biết về tình sử của anh." "Tình sử? không dám nhận, đời người phải yêu bao nhiêu lần mới có thể xưng hai chữ "tình sử" tôi nhiều lắm chỉ có thề gọi là có chút kinh nghiệm trong tình cảm thôi" Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, nói Tiêu Di cảm giác được hô hấp của chính mình dồn dập, đôi mắt nàng khẽ nhấc, chứng kiến Phương Dật Thiên địa ánh mắt vẫn như cũ nhìn nàng, nàng hô hấp dồn dập hơn, hỏi:"Chẳng lẽ anh trước kia cùng người khác đi hóng gió cũng nhìn người ta như vậy?" "Không, chỉ duy nhất lần này" "Tại, tại sao?" "Bởi vì tôi muốn nhìn rõ cô" "Nhìn rõ tôi?" Tiêu Di sửng sốt, rồi sau đó tức giận, cười nói, " Nhìn rõ tôi cái gì? Nhìn rõ trên mặt tôi có bao nhiêu nếp nhăn hả?" "Không phải, tôi cho dù dùng kính hiển vi phỏng chừng cũng không có thể từ trên mặt Tiêu Di tìm được một nếp nhăn, "Phương Dật Thiên cười, rồi sau đó cẩn thận nói từng chữ. "Tôi muốn nhìn thấy rất rõ cô là, trong tim của cô rất quan tâm đến tôi, đúng không ?" "Hả?" Tiêu Di sửng sốt, tâm hồn thiếu nữ càng thêm bối rối, hô hấp cũng càng thêm dồn dập, đôi nhũ phong cao vút cực đại càng lại phập phồng lên xuống, cực kỳ mê người. Tiêu Di phục hồi lại tinh thần đang muốn nói cái gì, trong lúc không đề phòng thì nhìn thấy Phương Dật Thiên hướng nàng đi đến, một mùi hương nam tính bay vào mũi nàng, thân thể mềm mại khẽ rung lên. Phương Dật Thiên đã vươn đôi tay ôm vòng eo của nàng. Nàng hoàn toàn không kịp phản kháng, Phương Dật Thiên lại cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi phấn hồng mềm mại của nàng. Trong khoảng khắc đó, đại não nàng trống rỗng, ở sâu trong nội tâm dâng lên một cảm giác như có dòng điện chạy qua, thân thể nàng không chịu được mềm nhũn ra trong đầu chỉ còn 1 tia ý thức mình cư nhiên lại bị người này cưỡng hôn đến hai lần. Phương Dật Thiên hôn rất êm ái tràn đầy vô hạn nhu tình, cũng không có một chút thô bạo gấp gáp, một nụ hôn dài ôn nhu giống như một cơn mưa phùn nhè nhẹ, tự nhiên không một tiếng động từ từ thấm ướt thể xác và tinh thần Tiêu Di. Trong sơn cốc, những gió đêm từng cơn thổi qua mang theo sự mát mẻ thỗi qua hai người, làm mái tóc cùng chiếc váy của nàng tung bay mang theo bao nhu tình vẽ ra một khung cảnh lãng mạng tràn đầy ý thơ. Tiêu Di không phải loại người phụ nữ dễ dàng bị thuần phục, nàng càng khó hướng người khác khuất phục, đặc biệt trong phương diện tình cảm. Nhưng, tại thời điểm Phương Dật Thiên gần như bá đạo trực tiếp ôm vòng eo của nàng rồi mạnh mẽ hôn vào đôi môi anh đào của nàng, nàng phát giác bản thân mình không còn khả năng phản kháng nữa, hai tay vô lực căn bản đẩy không nổi thân thể Phương Dật Thiên. Chầm chậm, Phương Dật Thiên chậm rãi thưởng thức nụ hôn lãng mạn kiểu pháp, phòng tuyến tâm lý từng bước bị phá hủy. Cuối cùng, hai tay của nàng chủ động ôm lấy thân thể Phương Dật Thiên, nàng nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ giờ phút này. Đại não trống rỗng, nàng đã không nghĩ tới bất kỳ gì ngoài hắn, thân hình mệt mỏi giờ bị Phương Dật Thiên ôm nang cảm thấy dường như chính mình tìm được một bến đỗ bình yên, lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác ấm áp như vậy. Mà ở nơi thân thể tiếp xúc, thân thể của hắn cũng cảm nhận được 1 cơn khoái cảm từ địa phương mềm mại. Nàng say mê hưởng thụ. Phương Dật Thiên hai tay thành thật, ôm sau lưng Tiêu Di, trước ngực hắn có thể cảm nhận rõ cảm giác cặp nhũ phong to lớn mà mềm mại của Tiêu Di đang đè lên, cái loại cảm giác này vừa mềm mại mà vừa co dãn cực kỳ mê người. Mà hắn cũng biết, nếu như lúc này hai tay của hắn loạn động, giả như tay hắn trượt xuống trước ngực Tiêu Di kiểm tra kích thước lớn nhỏ, thì nhất định Tiêu Di sẽ không phản kháng, bất quá hắn không có thực hiện ý đồ này, hắn chỉ hôn một cách tràn ngập nhu tình, dường như cũng đã say mê trong đó. Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Dật Thiên mới kết thúc nụ hôn dài, hai người nhìn thấy 2 đôi môi rõ ràng đang dính lại với nhau, tựa hồ không muốn tách rời. Tiêu Di nhẹ nhàng buông tay, khuôn mặt đỏ bừng cực kỳ thẹn thùng, ướt át, trống ngực đập liên hồi, không dám ngẩn đầu nhìn Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên cười một cách uể oải, ở bên tai của Tiêu Di nhẹ giọng nói: "Tiêu Di, trễ rồi, chúng ta cần phải trở về!" Vừa nói, hắn vừa kéo tay Tiêu Di đi về chiếc xe bên kia. Tiêu Di một lần nữa sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng Phương Dật Thiên còn có những hành động tiếp theo, lại không ngờ rằng Phương Dật Thiên lại bỏ qua một cơ hội cực kỳ thuận lợi tiếp xúc thân mật, ít nhất là có thể vuốt ve cơ thể mềm mại của nàng, nhưng hắn lại chủ động đưa ra đưa ra yêu cầu phải đi về. Tâm tình của nàng nhất thời trở nên phức tạp, nàng căn bản không hiểu rốt cuộc Phương Dật Thiên nghĩ như thế nào. Nếu nói lần trước hắn mạnh mẽ hôn nàng giống như là 1 tên lưu manh thì đêm nay hắn biểu hiện giống như một thân sĩ. Tuy là khó hiểu, nhưng Tiêu Di cũng không có ý hỏi.Cuối cùng, chỉ giương đôi mắt tức giận liếc nhìn Phương Dật Thiên, trong ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu nỗi u oán cùng với một chút mất mát. Nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nhưng người này cư nhiên lại giả bộ không hiểu! trong tâm nàng tự nhiên là cực kỳ u oán.
Phương Dật Thiên ôm lấy Tiêu di từ phía sau , đi thẳng qua phòng tiệc, sau đó đi thang máy thẳng xuống tầng một, đi ra bên ngoài khách sạn Vương Miện.
Dọc theo đường đi tất nhiên là hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, vẻ đẹp cùng với sự thành thục của Tiêu di làm cho khách trong khách sạn, cũng như người bên ngoài bị hấp dẫn, mà Phương Dật Thiên đang ôm Tiêu Di từ đằng sau lưng cũng bị những nam nhân ra vào khách sạn chú ý.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu di thoáng hồng, trái tim mỹ nữ đập dồn dập, cánh tay trái rắn chắc của Phương Dật Thiên ôm lấy cả bờ eo của nàng, làm cho nàng có cảm giác thực sự được che chở, cảm giác này thật là kỳ diệu, chính nàng cũng không giải thích được.
Một đoạn đường ngắn mà trong mắt nàng cảm thấy như rất dài, khó khăn đi đến bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn, Phương Dật Thiên sau khi mở cửa xe cảm thấy Tiêu di sau khi vào trong xe, hô hấp hơi dồn dập, làm cho đường cong trước ngực nàng rung động mãnh liệt.
- Tiêu Di, chúng ta về nhà nhé ?
Phương Dật Thiên sau khi ngồi vào trong xe bèn hỏi.
Tiêu di gật đầu, vẻ mặt hơi mệt mỏi, nàng nói :
- Trở về thôi, đúng là có hơi mệt một chút rồi.
Phương Dật thiên liền mở máy, chạy như bay về trang viên Mân Côi (Hoa Hồng).
Tiêu di rời khỏi bữa tiệc sớm cũng là điều hắn nghĩ trong lòng, hắn từ đầu đã không muốn ở nơi giả dối như thế này, mỗi người trong bữa tiệc đều mang theo một cái mặt nạ giả dối và ra vẻ, hắn cảm thấy nếu hắn ở lại thêm chút nữa thì hắn khó có thể chịu được.
Nếu như, không phải trong bữa tiệc bị Đồ Năng cùng Vân Mộng phát sinh sự việc xen giữa, khuấy động một hồi như vậy thì dạ hội đêm nay thật là buồn tẻ.
Tiêu di mở cửa kính, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, để nghiêng một bên mặt cho Phương Dật Thiên nhìn, nhưng từ góc này nhìn lại, trên gương mặt Tiêu di tràn đầy vẻ hiền dịu.
Vẻ hiền dịu này không phải là kiểu đẹp đẽ làm cho người ta kinh sợ, bất quá lặng lẽ mà xét thực chất lại giống như một loại sóng ngầm đánh lên nội tâm người ta, làm cho người ta muốn ngừng mà không thể, muốn trầm mê trong đó.
Đột nhiên,Tiêu di quay đầu lại nhìn Phương Dật Thiên, mở miệng hỏi:
- Phương Dật Thiên , anh với Phan Mộng Liên có quan hệ gì, tôi muốn nghe sự thật.
Phương Dật Thiên giật mình nao nao, không nghĩ tới Tiêu di lại hỏi đến vấn đề này, hắn cười nói:
- Tôi với cô ta giống như hai đường thẳng song song. Cô nói có thể có quan hệ gì ?
- Thật không ? - Tiêu di có chút nghi ngờ, hỏi.
Phương Dật Thiên cười cười quay đầu lại nhìn vào mắt Tiêu di nói:
- Đương nhiên là thật, cô không tin ư?
Tiêu di ngây người một lúc lâu, rồi sau đó lắc đầu.
Phương Dật Thiên nhíu mày, hít sâu một hơi hỏi :
- Tại sao?
- Không biết tại sao cả, có lẽ xuất phát từ trực giác của người phụ nữ. - Tiêu di hờ hững nói.
- Trực giác của phụ nữ ? - Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Tôi nghĩ Tiêu di sẽ không tự dưng lại có cảm giác như vậy, Phan Mộng Liên quả thật rất là hấp dẫn người khác, nhưng nàng ta lại không phải kiểu mà tôi thích.
- Có thật là như thế không ? khi buổi tiệc bắt đầu, anh liền rời đi, có thật là anh đi vào phòng dành cho người hút thuốc không, lúc đó tôi để ý thấy Phan Mộng Liên cũng rời khỏi bữa tiệc, mười phút sau cô ta mới trở lại, ngay sau đó anh cũng quay lại, anh nói xem, đó là tình cờ sao ? - Tiêu di khẽ thở dài hỏi.
Phương Dật Thiên sửng sốt, hóa ra Tiêu di đã để ý việc hắn với Phan Mộng Liên một trước một sau quay trở lại phòng tiệc, thảo nào lại có hoài nghi như thế này, thảo nào từ lúc hắn trở lại bữa tiệc cho đến bây giờ, hắn cảm thấy thái độ của Tiêu di dường như có thay đổi một chút.
Vài suy nghĩ xuất hiện trong đầu Phương Dật Thiên. Nếu Tiêu di đã chú ý đến muốn nói chưa bao giờ tiếp xúc với Phan Mộng Liên thì nàng tuyệt đối sẽ không tin, đối với phụ nữ như Tiêu di dĩ nhiên là không thể nói dối nhưng cũng không thể nói thẳng ra được.
Hắn nghĩ nghĩ, cười cười bản thân, sau đó rút một điếu thuốc, tách một tiếng, bật lửa châm thuốc, lẳng lặng mà hút.
Tiêu di nhìn Phương Dật Thiên, khói thuốc vờn quanh, trên gương mặt kiên cường nhìn thoáng qua có vẻ thô lỗ kia, dường như còn ẩn hiện một ít bất đắc dĩ.
Mặc kệ hắn nói như thế nào, nàng nhìn sắc mặt Phương Dật Thiên lúc này bèn cho rằng việc hắn rời đi bữa tiệc lúc tối với Phan Mộng Liên là có liên quan, phát hiện này cuối cùng lại làm cho chính nàng không khỏi tổn thương và buồn bã, nàng khẽ thở dài, quay đầu đi chỗ khác.
Phương Dật Thiên chầm chậm phun ra khói thuốc, nói:
- Tiêu Di, thật ra lúc tôi ở tại phòng nghỉ, Phan Mông Liên có đến tìm tôi.
- Uh! - Tiêu di lạnh nhạt nói, cũng không quay đầu lại, nhưng trong ánh mắt mang nét bi thương càng đậm.
- Cô biết lý do cô ấy tìm tôi không ? - Phương Dật Thiên cười nói:
- Có liên quan đến cô đấy!
- Có liên quan đến tôi ? - Sắc mặt Tiêu di có vẻ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cười cười, nhìn Tiêu di, ánh mắt hắn tựa như sao sáng. lại vừa thâm thúy giống như bầu trời, hắn nói:
- Phan Mộng Liên đến tìm tôi là muốn tôi rời bỏ cô, nói là lo lắng vì an toàn của tôi, tôi cùng cô ta nói với nhau vài câu, chỉ có vậy thôi.
- Anh… anh có ý gì, tóm lại là cô ta nói những gì ? - Tiêu di có phần căng thẳng hỏi.
- Cô ấy nhìn thấy tôi luôn bên cạnh cô, đi theo cô nên cô ấy “ nói tốt” , khuyên tôi nên rời xa cô, nghe giọng điệu của cô ta nếu như tôi tiếp tục ở bên cạnh cô thì tôi sẽ gặp nguy hiểm. - Phương Dật Thiên cười cười, bình thản nói.
- Những lời đó của của cô ta là có ý gì ? - Tiêu di nhíu mày, hỏi.
- Ý của nàng là Trần Thiên Minh thích cô, mọi cản trở đến việc hắn theo đuổi cô thì hắn sẽ không nể nang mà tiêu diệt hết, nếu tôi tiếp tục đến gần cô thì sẽ trở thành cái gai trong mắt hắn. - Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Tiêu di nghe thấy thế liền biến sắc, nhìn Phương Dật Thiên, nói :
- Cô ta nói với anh chỉ có thế thôi sao?
- Đúng vậy! Tất nhiên đối với lời khuyên của cô ta tôi cũng không để ý. - Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Tiêu di nao nao , trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng, lúc trước nàng còn hiểu lầm Phương Dật Thiên cùng với Phan Mộng Liên có quan hệ gì đó, bây giờ nghe Phương Dật Thiên nói, nàng mới biết là đã hiểu lầm hắn rồi.
Nhưng, về phần Phan Mộng Liên theo như lời Phương Dật Thiên nói, trong nội tâm nàng cũng cảm thấy cực kỳ tức giận, nàng tức tối nói:
- Hừ, cô ta tốt như vậy từ lúc nào, chuyện của tôi cô ta quản được sao ? Thật là đáng ghét!
- Nhưng mà Tiêu di, Trần Thiên Minh thích cô là thật đó! - Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Hắn thích tôi thì sao, anh không phải là nghe Phan Mộng Liên nói như thế mà sợ rồi hả ? - Tiêu Di thở hổn hển hỏi.
- Hả, có ý gì vậy, tôi sợ ??? - Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, có phải là nghe Phan Mộng Liên nói Trần Thiên Minh thích tôi làm cho anh sợ rồi phải không, không dám đến gần tôi nữa hả? - Đôi mắt duyên dáng của Tiêu di nhìn thẳng vào Phương Dật Thiên, hỏi.
Phương Dật Thiên cười cười, bình tĩnh nói :
- Tiêu di cô có để ý hay không , cô đang gợi ý đó, gợi ý tôi không sợ Trần Thiên Minh, dũng cảm theo đuổi cô, có đúng không vậy ?
Sắc mặt Tiêu Di ngẩn ra, nhớ đến biểu hiện vừa rồi của mình có hơi kích động, khuôn mặt liền đỏ bừng lên, xinh đẹp vô cùng, kiều mị mê người !.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mới vừa rồi sau khi nghe Phương Dật Thiên nói, Tiêu Di kích động như vậy cũng là có nguyên nhân, nguyên nhân này có một phần liên quan tới Phan Mộng Liên. Từ lúc học đại học tới giờ, Phan Mộng Liên luôn cố ý hơn thua với nàng, thậm chí, về phương diện bạn trai Phan Mộng Liên cũng là không cam lòng yếu thế, luôn so đo hơn kém với nàng, dường như khi nghe một ai có tình cảm với nàng Phan Mộng Liên đều đã không từ thủ đoạn câu dẫn người đó. Mà nguyên nhân hết thảy đều bắt đầu từ khi Trần Thiên Minh ngỏ lời thích Tiêu Di, mà Phan Mộng Liên lại thích Trần Thiên Minh, nhưng Tiêu Di cũng không thích Trần Thiên Minh, nàng chỉ xem hắn như một người bằng hữu. Trần Thiên Minh nhiều lần theo đuổi Tiêu Di không có kết quả đồng thời Phan Mộng Liên cũng hướng Trần Thiên Minh chủ động theo đuổi mãnh liệt, nhưng nhiều lần cũng không có kết quả. Thậm chí, có một lần trước mọi người cự tuyệt Phan Mộng Liên, còn tuyên bố hắn chỉ thích một người là Tiêu Di. Từ đó về sau Phan Mộng Liên nổi lên lòng ghen ghét, nàng vẫn cho rằng Trần Thiên Minh cự tuyệt nàng cũng do Tiêu Di mà ra, mà một phụ nữ nổi lòng ghen ghét thì tâm địa cực kỳ kinh khủng, nên từ đó Phan Mộng Liên dần trở thành một hồng hoa trong giới thượng lưu như hôm nay. Lúc trước, Tiêu Di đối với việc Phan Mộng Liên cùng nàng tranh đoạt nam nhân nàng không để ý thậm chí chẳng thèm ngó mắt tới, mà hiện tại, Phan Mộng Liên cư nhiên tìm tới Phương Dật Thiên, muốn khuyên Phương Dật Thiên chủ động rời bỏ nàng, nghe đến những lời này Tiêu Di không nhịn được trở nên kích động đứng bật dậy. Tiêu Di cho rằng, Phan Mộng Liên "hảo tâm hảo ý " mà đi khuyên Phương Dật Thiên rời bỏ nàng, không phải là muốn gian kế của Phan Mộng Liên thực hiện được hay sao. Cô ta thừa dịp này nhảy vào, đem Phương Dật Thiên dụ dỗ tới tay. Nói thẳng ra là Phan Mộng Liên muốn đem Phương Dật Thiên biến thành nam nhân của nàng sau đó lại cùng nàng tranh đoạt Phương Dật Thiên. Đổi lại ở quá khứ Tiêu Di sẽ không xem trọng chuyện này, nhưng đối với Phương Dật Thiên nàng có một cảm giác kỳ diệu không nói nên lời, phảng phất sợ Phương Dật Thiên thật sự sẽ bị ả hồ ly Phan Mộng Liên này câu dẫn giống như những người khác trong quá khứ. Sự tình đế nước này, Tiêu Di không muốn thừa nhận cũng không được, nàng thật sự là rất quan tâm tới Phương Dật Thiên, dường như không biết từ lúc nào, Phương Dật Thiên cái tên nhìn qua lúc nào cũng có một bộ dạng lười biếng, bất cần đời đã hoàn toàn chiếm lấy thể xác lẫn tâm hồn của nàng Nghĩ tới điều này, Tiêu Di nổi lên một tầng phớt hồng trên mặt trông cự kỳ quyến rũ, trong mắt toát ra một cổ nhu tình, nàng vội vàng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, rồi quay đầu đi chỗ khác, sợ Phương Dật Thiên nhìn ra điều gì bất thường. "Trần Thiên Minh bản thân là tổng giám đốc tập đoàn Trần thị, quyền cao chức trọng, có thế lực cực lớn, có quan hệ với hắc bạch lưỡng đạo, Phan Mộng Liên lên tiếng nhắc nhở cũng có chứa một chút thiện ý, nếu như đổi lại là người khác có thể xem xét lựa chọn rút lui, chỉ tiếc nàng đã chọn sai đối tượng, Phương Dật Thiên ta há lại bị hù dọa bởi kẻ có tiền!" Phương Dật Thiên cười cười, thản nhiên nói. Tiêu Di không quay đầu lại, nhưng từ sâu trong đôi mắt nàng hiện lên một tia mừng rỡ, nội tâm trở nên kích động Có thể nói, trãi qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nàng vì một người đàn ông mà kích động như thế Phương Dật Thiên chứng kiến Tiêu Di không nói lời nào cũng không có nói tiếp, mọi người yên lặng mà ra về, bất quá hắn không lái xe về hướng trang viên Hoa Hồng, mà đi dọc theo một con đường quốc lộ. Phương Dật Thiên nghĩ rằng hiện tại Tiêu Di đã hết hiểu lầm quan hệ giữa hắn với Phan Mộng Liên, cũng may Tiêu Di không chứng kiến lúc trước hắn cùng Vân Mộng một trước một sau đi ra. Nếu không nàng hỏi quan hệ giữa hắn và Vân Mộng thật sự đúng là khó mà giải thích. Nhưng mà giấy không gói được lửa, chuyện tình của hắn và Vân Mộng sớm muộn gì Tiêu Di cũng biết,nhưng hắn không quan tâm, xe đi đến núi sẽ có đường, tới đó sẽ có biện pháp giải quyết. Hôm nay việc cần làm trước mắt chính là làm sao đem Tiêu Di thu vào tay, chỉ cần ăn xong hết thảy cũng không thành vấn đề. Lúc Tiêu Di phục hồi lại tinh thần, nàng mới phát giác con đường mà Phương Dật Thiên lái xe có điểm không đúng, đang muốn mở miệng nói cái gì, nhưng lúc này Phương Dật Thiên đột nhiên sang bên dừng xe, rồi vừa cười vừa nói:"Bây giờ trở về vẫn còn sớm, chúng ta đi hóng gió nhé." Phương Dật Thiên vừa nói vừa đi xuống xe, vòng ra sau mở cửa xe, Tiêu Di cũng không thể làm gì khác hơn là xuống xe. Tiêu Di bước xuống mới phát hiện phía trước là một tiểu sơn cốc, địa thế trống trải phía trên sơn cốc cây cỏ cũng ngã nghiên lộn xộn, xem ra nơi này thường xuyên bị người khác giẫm đạp. Tiêu Di đi ở bên trái Phương Dật Thiên, đi tới phí trước sơn cốc, phía dưới là sơn cốc, dưới bóng đêm lờ mờ có thể thấy những chiếc đèn đường rãi rác 2 bên một con đường bộ uốn lượn. "Tại sao muốn tới nơi này hóng gió?" Tiêu Di nhẹ giọng hỏi. Phương Dật Thiên nhìn đường chân trời rộng lớn phía xa xa, cười cười, nói:"Thật lâu chưa cùng một mỹ nữ ngắm sao rồi, chỉ muốn thử lại loại cảm giác này." Tiêu Di sắc mặt có chút nóng lên, không cho là đúng nói:"Nói như vậy anh trước kia thường xuyên cùng mỹ nữ đi đến sườn núi hóng gió ngắm sao phải không?" "Đã từng có!" Phương Dật Thiên không có ý đồ dấu diếm nhìn vào đôi mắt đẹp của Tiêu Di nói rõ. "Thì ra là thế, vậy trước kia người cùng anh hóng gió không biết là vị mỹ nữ nào đây?" Tiêu Di theo tiềm thức mà hỏi. Phương Dật Thiên cười, tiến lại gần Tiêu Di dừng trước đôi mắt của Tiêu Di, hắn địa ánh mắt thâm thúy bình tĩnh, không có một tia ba động, hắn nói bằng một giọng êm ái:"Thoạt nhìn không ra Tiêu Di cũng có hứng thú nghe chuyện này?" Không biết như thế nào, bị Phương Dật Thiên tiếp xúc thân mật,tim Tiêu Di bất giác đập loạn, thoáng tránh ánh mắt của Phương Dật Thiên, thản nhiên nói:"Tôi chỉ thị thuận miệng hỏi vậy thôi, cũng không hứng thú biết về tình sử của anh." "Tình sử? không dám nhận, đời người phải yêu bao nhiêu lần mới có thể xưng hai chữ "tình sử" tôi nhiều lắm chỉ có thề gọi là có chút kinh nghiệm trong tình cảm thôi" Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, nói Tiêu Di cảm giác được hô hấp của chính mình dồn dập, đôi mắt nàng khẽ nhấc, chứng kiến Phương Dật Thiên địa ánh mắt vẫn như cũ nhìn nàng, nàng hô hấp dồn dập hơn, hỏi:"Chẳng lẽ anh trước kia cùng người khác đi hóng gió cũng nhìn người ta như vậy?" "Không, chỉ duy nhất lần này" "Tại, tại sao?" "Bởi vì tôi muốn nhìn rõ cô" "Nhìn rõ tôi?" Tiêu Di sửng sốt, rồi sau đó tức giận, cười nói, " Nhìn rõ tôi cái gì? Nhìn rõ trên mặt tôi có bao nhiêu nếp nhăn hả?" "Không phải, tôi cho dù dùng kính hiển vi phỏng chừng cũng không có thể từ trên mặt Tiêu Di tìm được một nếp nhăn, "Phương Dật Thiên cười, rồi sau đó cẩn thận nói từng chữ. "Tôi muốn nhìn thấy rất rõ cô là, trong tim của cô rất quan tâm đến tôi, đúng không ?" "Hả?" Tiêu Di sửng sốt, tâm hồn thiếu nữ càng thêm bối rối, hô hấp cũng càng thêm dồn dập, đôi nhũ phong cao vút cực đại càng lại phập phồng lên xuống, cực kỳ mê người. Tiêu Di phục hồi lại tinh thần đang muốn nói cái gì, trong lúc không đề phòng thì nhìn thấy Phương Dật Thiên hướng nàng đi đến, một mùi hương nam tính bay vào mũi nàng, thân thể mềm mại khẽ rung lên. Phương Dật Thiên đã vươn đôi tay ôm vòng eo của nàng. Nàng hoàn toàn không kịp phản kháng, Phương Dật Thiên lại cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi phấn hồng mềm mại của nàng. Trong khoảng khắc đó, đại não nàng trống rỗng, ở sâu trong nội tâm dâng lên một cảm giác như có dòng điện chạy qua, thân thể nàng không chịu được mềm nhũn ra trong đầu chỉ còn 1 tia ý thức mình cư nhiên lại bị người này cưỡng hôn đến hai lần. Phương Dật Thiên hôn rất êm ái tràn đầy vô hạn nhu tình, cũng không có một chút thô bạo gấp gáp, một nụ hôn dài ôn nhu giống như một cơn mưa phùn nhè nhẹ, tự nhiên không một tiếng động từ từ thấm ướt thể xác và tinh thần Tiêu Di. Trong sơn cốc, những gió đêm từng cơn thổi qua mang theo sự mát mẻ thỗi qua hai người, làm mái tóc cùng chiếc váy của nàng tung bay mang theo bao nhu tình vẽ ra một khung cảnh lãng mạng tràn đầy ý thơ. Tiêu Di không phải loại người phụ nữ dễ dàng bị thuần phục, nàng càng khó hướng người khác khuất phục, đặc biệt trong phương diện tình cảm. Nhưng, tại thời điểm Phương Dật Thiên gần như bá đạo trực tiếp ôm vòng eo của nàng rồi mạnh mẽ hôn vào đôi môi anh đào của nàng, nàng phát giác bản thân mình không còn khả năng phản kháng nữa, hai tay vô lực căn bản đẩy không nổi thân thể Phương Dật Thiên. Chầm chậm, Phương Dật Thiên chậm rãi thưởng thức nụ hôn lãng mạn kiểu pháp, phòng tuyến tâm lý từng bước bị phá hủy. Cuối cùng, hai tay của nàng chủ động ôm lấy thân thể Phương Dật Thiên, nàng nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ giờ phút này. Đại não trống rỗng, nàng đã không nghĩ tới bất kỳ gì ngoài hắn, thân hình mệt mỏi giờ bị Phương Dật Thiên ôm nang cảm thấy dường như chính mình tìm được một bến đỗ bình yên, lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác ấm áp như vậy. Mà ở nơi thân thể tiếp xúc, thân thể của hắn cũng cảm nhận được 1 cơn khoái cảm từ địa phương mềm mại. Nàng say mê hưởng thụ. Phương Dật Thiên hai tay thành thật, ôm sau lưng Tiêu Di, trước ngực hắn có thể cảm nhận rõ cảm giác cặp nhũ phong to lớn mà mềm mại của Tiêu Di đang đè lên, cái loại cảm giác này vừa mềm mại mà vừa co dãn cực kỳ mê người. Mà hắn cũng biết, nếu như lúc này hai tay của hắn loạn động, giả như tay hắn trượt xuống trước ngực Tiêu Di kiểm tra kích thước lớn nhỏ, thì nhất định Tiêu Di sẽ không phản kháng, bất quá hắn không có thực hiện ý đồ này, hắn chỉ hôn một cách tràn ngập nhu tình, dường như cũng đã say mê trong đó. Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Dật Thiên mới kết thúc nụ hôn dài, hai người nhìn thấy 2 đôi môi rõ ràng đang dính lại với nhau, tựa hồ không muốn tách rời. Tiêu Di nhẹ nhàng buông tay, khuôn mặt đỏ bừng cực kỳ thẹn thùng, ướt át, trống ngực đập liên hồi, không dám ngẩn đầu nhìn Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên cười một cách uể oải, ở bên tai của Tiêu Di nhẹ giọng nói: "Tiêu Di, trễ rồi, chúng ta cần phải trở về!" Vừa nói, hắn vừa kéo tay Tiêu Di đi về chiếc xe bên kia. Tiêu Di một lần nữa sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng Phương Dật Thiên còn có những hành động tiếp theo, lại không ngờ rằng Phương Dật Thiên lại bỏ qua một cơ hội cực kỳ thuận lợi tiếp xúc thân mật, ít nhất là có thể vuốt ve cơ thể mềm mại của nàng, nhưng hắn lại chủ động đưa ra đưa ra yêu cầu phải đi về. Tâm tình của nàng nhất thời trở nên phức tạp, nàng căn bản không hiểu rốt cuộc Phương Dật Thiên nghĩ như thế nào. Nếu nói lần trước hắn mạnh mẽ hôn nàng giống như là 1 tên lưu manh thì đêm nay hắn biểu hiện giống như một thân sĩ. Tuy là khó hiểu, nhưng Tiêu Di cũng không có ý hỏi.Cuối cùng, chỉ giương đôi mắt tức giận liếc nhìn Phương Dật Thiên, trong ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu nỗi u oán cùng với một chút mất mát. Nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nhưng người này cư nhiên lại giả bộ không hiểu! trong tâm nàng tự nhiên là cực kỳ u oán.