Phương Dật Thiên trong lòng thầm nhủ phải vượt qua chiếc BMWs màu trắng của Chân Khả Nhân, nhớ tới mỹ nữ lãnh ngạo cao quý này, trong lòng Phương Dật Thiên tâm nhịn không được mỉm cười, hắn đã mấy lần làm nàng tức đến chết, vừa hôn môi, vừa trảo hung( bóp ... ae tự hiểu), một tiểu cô nương như nàng không tức giận mới là lạ.
Hơn nữa, một nữ hài tử như nàng có mấy lần lần đầu tiên đều bị Phương Dật Thiên đoạt được, nghĩ lại cũng đủ thấy trong lòng nàng rất buồn bực.
Phương Dật Thiên thấy nàng lái xe vượt qua hắn thì trong long nổi lên ý muốn trêu chọc nàng, nghĩ vậy, hắn liền đạp chân ga, tăng tốc độ vọt đi.
Tốc độ xe của Chân Khả Nhân cũng không phải là nhanh, chỉ khoảng trên dưới 80km/h, Phương Dật Thiên gia tăng tốc độ đuổi theo, khi hắn chuẩn bị vượt lên thì chiếc BMWs cũng tăng tốc, kéo rời khoảng cách với xe của Phương Dật Thiên.
Xem ra Chân Khả Nhân đã thấy Phương Dật Thiên ở phía sau muốn vượt lên, vì vậy nàng liền cố ý tăng tốc.
Phương Dật Thiên cười, cũng không có gia tăng tốc độ, mà vẫn duy trì khoảng cách với xe của Chân Khả Nhân, hắn đã có tính toán trong lòng.
Lúc này, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, Chân Khả Nhân thoáng giảm tốc độ xe, vừa rẽ vào, nhưng mà Phương Dật Thiên phía sau lại không giảm tốc độ xe xuống, hắn chạy đến chỗ rẽ liền phanh xe khẩn cấp, sau đó chuyển tay lái, đuôi xe tựa như nhẹ nhành trôi đi, chiếc xe liền vượt qua ngã rẽ, sau đó vọt lên phía trước.
Sau đó, hắn lợi dụng chỗ rẽ, thoáng cái liền đuổi kịp xe của Chân Khả Nhân, hai chiếc xe song song.Phương Dật Thiên hạ cửa kính xuống, hướng ra ngoài hô: "Này, Khả Nhân, thật trùng hợp a, mới sáng sớm mà chúng ta đã gặp nhau thật hữu duyên a!"
Lại nói, Chân Khả Nhân ngồi trong xe thấy được một chiếc xe màu đen đuổi theo đã khơi dậy lòng hiếu thắng của nàng, vừa định tăng tốc thì lại nghe được thanh âm của Phương Dật Thiên, nàng giật mình, liền hạ cửa sổ bên trái, nàng quay đầu lại liền thấy nụ cười lười biếng của tên Phương Dật Thiên chết tiệt.
Phương Dật Thiên cười tủm tỉm nhìn Chân Khả Nhân, trên mặt hắn đang đeo một chiếc kính mát màu rám nắng, nhìn vừa mốt vừa sang, Chân Khả Nhân nhếch môi anh đào, lộ ra vẻ lãnh ngạo, lúc thấy Phương Dật Thiên thì nàng nhíu nhíu mày, đối với nàng mà nói, sáng sớm mà đã gặp phải Phương Dật Thiên chết tiệt đang tươi cười thì coi như tâm tình của nàng đã bị hắn phá hỏng.
"Đúng vậy, tôi còn tưởng là đụng phải quỷ a!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên đạm đạm nhất tiếu, nói rằng: "Ai, Chân mỹ nữ ơi, cô nhìn tôi giống quỷ vậy sao? Một thanh niên đẹp trai như tôi mà nhìn không ra ư?"
"Phi, cái gì mà thanh niên đẹp trai, nói mà không biết ngượng, rõ ràng là một tên hạ lưu, hèn mọn!" Chân Khả Nhân bụp lại ngay lập tức.
"Haizz, vậy chỉ có thể nói là ánh mắt của cô có chuyện, từ lúc học mẫu giáo đến tiểu học tôi đều có giấy khen tam hảo học sinh a."(học sinh có 3 điểm tốt) Phương Dật Thiên tự mình cảm thấy tự hào nói ra.
"Anh? Là tam hảo học sinh? Thực là không biết xấu hổ!" Chân Khả Nhân tức giận nói.
Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt lãnh ngạo nhưng tinh xảo mỹ lệ của Chân Khả Nhân nói: "Ai nói tôi sẽ không đỏ mặt xấu hổ, ngày đó khi cô hôn tôi thì mặt tôi cũng đỏ, chỉ là mặt tôi hơi đen nên nhìn không ra mà thôi."
"Anh..." Nhắc tới ngày đó đánh cuộc bị thua, bất đắc dĩ phải hôn Phương Dật Thiên, khuôn mặt Chân Khả Nhân cũng hơi nóng lên, nàng lạnh lùng nói: "Rõ ràng là anh chơi xấu, vô liêm sỉ, rốt cục tôi cũng gặp được người có da mặt dày nhất!"
"Đó là hạnh vận của tôi, việc này nam nhân da mặt không dày một chút thì không được! Ví dụ hôm đó nếu da mặt tôi mỏng một chút thì làm sao dám nhận nụ hôn của cô? May là không phải nụ hôn đầu của tôi, nếu không lãng phí như vậy thì thật là tiếc!" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Đáng tiếc?!!" Khi Chân Khả Nhân nghe được thì lửa giận bốc lên, nụ hôn đó đối với Phương Dật Thiên có thể là bình thường, nhưng đó lại là nụ hôn đầu của nàng a, nhưng hắn lại còn nói là đáng tiếc? Ý hắn là gì? Lẽ nào hôn mình xong hắn vẫn còn không vừa ý? Quá ghê tởm, khi dễ người cũng quá thậm tệ đi!
"Anh là đồ hỗn đản, đây không phải nụ hôn đầu của anh, nhưng là..." Chân Khả Nhân kích động thốt lên, nhưng khi nói được phân nửa mới ý thức được cái gì, nàng liền im lặng, khuôn mặt tức giận đến mức trắng bệch.
Phương Dật Thiên sửng sốt, hắn tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Chân Khả Nhân, hắn sờ sờ mũi, thật không ngờ đó lại là nụ hôn đầu của Chân Khả Nhân, nếu biết vậy hắn sẽ hôn thêm một chút hoặc là mạnh mẽ hôn lưỡi các loại.
Phải biết rằng, nữ hài tử rất quan tâm tới nụ hôn đầu của các nàng, có thể nói là khắc cốt ghi tâm.
"Bất quá, không thể không nói, môi của cô rất ngọt, vị ngọt thơm ngon, đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ a." Phương Dật Thiên cười cười, trêu chọc nói.
"Phương Dật Thiên, đủ rồi, không phải chỉ là một nụ hôn sao, có gì đặc biệt! Còn nữa, ngày đó tôi nói với anh cái gì, anh bây giờ còn nhớ không?" Chân Khả Nhân tức giận nói.
"Hả? Nói cái gì?" Phương Dật Thiên có vẻ không hiểu.
"Chúng tôi đua xe, ai thua thì để người kia xử lý, anh có dám hay không? Không dám là cháu trai của tôi!" Chân Khả Nhân vừa nói vừa gây sự.
"Cái này..." Phương Dật Thiên ngẩn ra, đua xe, việc này rất nguy hiểm, hắn đang tuổi thanh xuân, không hưởng thụ lại đi đua xe với tiểu nữu này làm, chán sống rồi sao?
"Cô cũng biết, tôi rất là bề bộn, không rời khỏi Lâm Thiên Tuyết nửa bước, tôi nếu đáp ứng cô cũng không có thời gian, a" Phương Dật Thiên nhún vai.
"Cái gì mà không dễ xử lý, chẳng lẽ qua 12h đêm anh còn muốn đi theo tiểu Tuyết? Khi đó anh không về sớm nghỉ ngơi sao? Đêm nay 12h, tôi chờ anh tại đại lộ Tân Hải, chúng ta đua xe quyết định thắng bại, nếu không dám tới là cháu tôi!" Chân Khả Nhân nói xong đột nhiên tăng tốc, chạy đi như bay.
Phương Dật Thiên sửng sốt, tiểu nữu này lại hạ chiến thư với mình, đây là xích loả khiêu chiến a, xem ra mỹ nữ lãnh ngạo này cũng không dễ trêu chọc, Phương Dật Thiên cười khổ, nàng một khi cao hứng, mặc kệ anh là cái gì, nàng nói cái gì là cái đó, thực sự là bưu hãn a!
Trình độ bưu hãn như vậy có thể so sánh được với Quan Lâm, thậm chí hơn Quan Lâm ở chỗ không thèm nói lý, Phương Dật Thiên phát giác, mình trêu chọc mỹ nữ này quả thật là sai lầm.
Khi Phương Dật Thiên rời khỏi Hằng Sinh tập đoàn, ngồi trên xe, hướng phía Mân Côi trang viên chạy như bay.
Trong lúc đi ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Minh, hắn chú ý tới sự kinh hoảng hiện lên trong mắt Hoàng Minh, hắn tin tưởng Hoàng Minh đối với hắn là tin sái cổ, đồng thời ghi nhớ trong lòng.
Người như Hoàng Minh thì sợ nhất là chết, mà hắn là một người với hai bàn tay trắng thì chẳng sợ Hoàng Minh trả thù, hắn cũng tin rằng với bản tính của Hoàng Minh thì sẽ không dám trả thù, trừ phi là hắn không muốn sống nữa.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, quan hệ giữa Vân Mộng và Hoàng Minh đã tan vỡ, vậy tại sao lại không ly hôn, hay là trong đó còn có một ít chuyện tình không rõ ràng.
Bất quá, bây giờ cũng không trọng yếu nữa, quan trong là Hoàng Minh từ nay về sau không dám có ý đồ với Vân Mộng và Tiêu di, Hoàng Minh thân là chủ tịch một tập đoàn lớn, bên người tự nhiên sẽ không thiếu bạn gái, mà hắn đối với Tiêu di chỉ là mê luyến thân hình của nàng mà thôi, chắc chắn sẽ không động cái gì gọi là chân tình.
Chỉ vì một nữ nhân mà không để ý đến tính mệnh của mình, phỏng chừng Hoàng Minh cũng chưa ngu đến mức này.
Lái xe tới Tân Hải đại lộ, điện thoại của hắn lại vang lên, là Tô Uyển Nhi gọi tới, hắn chó chút ngạc nhiên, cô bé này có chuyện gì đây?
Hắn đành phải tiếp điện thoại, vừa bắt máy hắn đã hỏi ngay: "Uyển nhi, sáng sớm có chuyện gì mà gọi điện thoại?"
" Phương ca ca, anh đang ở đâu?" Tô Uyển Nhi có chút mất hứng hỏi.
"Ách, anh ở bên ngoài, chuẩn bị đi làm, làm sao vậy?" Phương Dật Thiên lại hỏi.
"Anh tối hôm qua không về nhà ngủ phải không?" Tô Uyển Nhi hỏi tiếp.
Phương Dật Thiên sửng sốt, đang muốn đáp lời, ngay lúc này từ trong điện thoại truyền ra âm thanh của một nữ hài tử: "Phương Dật Thiên, tối hôm qua Uyển Nhi chờ anh cho đến khuya, anh không về làm cho nàng lo lắng cả đêm..."
Phương Dật Thiên sửng sốt, đây là âm thanh của Âu Dương Toa Toa, xem ra hôm qua Âu Dương Toa Toa qua đêm ở nhà Uyển Nhi.
"Toa Toa, bạn, bạn, sao lại nói mình lo lắng cả đêm? Mình cần gì phải lo cho anh ấy!"
"Uyển Nhi,bạn không nên nói xạo, bạn xem xem, mặt đỏ cả lên rồi kìa, hi hi..."
"Toa Toa, bạn thật đáng ghét, mình, mình bóp chết bạn..."
Trong điện thoại truyền ra thanh âm hai nữ hài tử chọc lét nhau trên giường.
Phương Dật Thiên im lặng một hồi, không nói gì, mới ho khan: "Hêy, này, Uyển Nhi, em có nghe không?"
"Ách, đang nghe nè, Phương ca ca, anh đừng nghe Toa Toa nói lung tung, nhưng mà tối qua anh không về nhà ngủ đúng không?" Tô Uyển Nhi chất vấn hắn.
"Tối hôm qua anh đi chơi với bằng hữu, sau đó nghỉ tại nhà hắn luốn, làm sao vậy? Uyển Nhi, công tác của Phương ca ca sau này có thể không về nhà nghỉ được, nên em không cần lo cho anh đâu, anh không có chuyện gì." Phương Dật Thiên thuận miêng nói dối.
"Không được, Phương ca ca, anh công tác như vậy nếu mệt phải về nghỉ ngơi đấy, ai biết anh qua đêm ở bên ngoài làm cái gì..." Tô Uyển Nhi oán hận nói.
Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, ý nghĩa câu phía sau của Uyển Nhi thật là sâu sắc a, mà đúng là tối hôm qua hắn lại mây mưa cùng với Vân Mộng, nhưng hắn không nghĩ tới là Tô Uyển Nhi lại đi quản hắn.
Hắn không khỏi tức giận cười: "Uyển nhi,em cứ lo cho em đi, chăm chỉ học hành, sau này còn nghiên cứu ở nước ngoài, có như vậy khi Phương ca ca nói đến em trước mặt mọi người còn có thể nở mày nở mặt a. Rồi đừng để như anh, không có học vấn nên ra ngoài toàn bị người khác khinh thường."
"Em không muốn làm nghiên cứu gì cả, nghiên cứu toàn những thiếu phụ lớn tuổi mới có chồng, cũng không muốn xuất ngoại, xuất ngoại thì ..." Tô Uyển Nhi nói đến đây thì dừng lại, Âu Dương Toa Toa bên cạnh nàng lại tiếp lời: "Xuất ngoại thì không được nhìn thấy Phương ca ca!"
"Á, Toa Toa,bạn thật đáng ghét!"
Lại một trận thanh âm đùa giỡn của hai nữ hài tử truyền đến, có cả tiếng cười cùng tiếng bịch bịch ở trên giường.
Phương Dật Thiên lắc đầu, cười cười, nói rằng: "Được rồi, Uyển Nhi, nói chung là chăm chỉ học hành, còn có chuyện gì không? Không thì Phương ca ca cúp máy đây."
"Có, có mà, sau này Phương ca ca đừng qua đêm ở bên ngoài được không?" Tô Uyển Nhi năn nỉ.
"Được, được, Phương ca ca sẽ tận lực trở về nghỉ ngơi, được chưa?" Phương Dật Thiên cười khổ.
"Uh, Phương ca ca không được gạt em, còn có, Phương ca ca lúc nào trở về a?" Tô Uyển Nhi lại hỏi.
" Cái này... bây giờ anh cũng không rảnh, buổi tối thì có một chút, làm sao vậy?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Em muốn Phương ca ca đưa chúng em ra ngoài chơi." Tô Uyển Nhi nói ra.
"Muốn đi chỗ nào?"
"Ách, đi Ba Sơn, hoặc là ra ngoài đạp thanh cũng được."
"Nhưng mà Phương ca ca bây giờ lại không rảnh, nếu như hôm nay em không làm gì thì cùng đi shopping với Toa Toa cũng được mà." Phương Dật Thiên thương lượng.
"Uh, nhưng không có ai giúp chúng em cầm túi xách, nếu Phương ca ca có thể đi thì tốt rồi." Tô Uyển Nhi vừa cười vừa nói.
"Hôm sau Phương ca ca mang bọn em ra ngoài chơi được chưa?" Phương Dật Thiên nói.
"Thật không? Phương ca ca không được gạt người ta nha! Uyển nhi vội vã nói.
"Con bé này, Phương ca ca đã gạt em khi nào chưa!" Phương Dật Thiên cười cười, còn nói thêm: "Được rồi, cúp điện thoại đã, quay về sẽ tìm em!"
"Uh, được mà, Phương ca ca làm việc cũng không nên lao lực quá nha!" Tô Uyển Nhi cười hì hì, liền cúp điện thoại.
Phương Dật Thiên nhìn điện thoại di động, lắc đầu cười khổ, bất quá tâm lý cũng cảm thấy ấm áp, cô bé Tô Uyển Nhi này tâm tư cũng rất tinh tế, thân thiết, có thể được một tiểu mỹ nhân quan tâm như vậy thì cũng mãn nguyện.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một chiếc BMWs màu trắng vượt lên, tốc độ cực kỳ nhanh.
Phương Dật Thiên đánh giá chiếc BMWs cùng với biển số, nhìn nhìn lại thấy quen quen, đột nhiên hắn nhớ ra, đây không phải là xe của Chân Khả Nhân sao?
Xem ra nàng ta cũng đến Mân Côi trang viên thăm Lâm Thiên Tuyết.