Phương Dật Thiên nhìn tin nhắn mà Tiêu Di gửi tới, quả thật có chút không tin được, Tiêu di lại chủ động nhờ hắn massage, thấy Tiêu Di chủ động như vậy, hắn mơ hồ cảm thấy không quen! Khó có thể được Tiêu Di chủ động một lần, đương nhiên Phương Dật Thiên sẽ không cự tuyệt, vấn đề là ở đây còn có Lâm Thiển Tuyết và Chân Khả Nhân hai tiểu ny tử, hơn nữa làm sao có thể tránh khỏi hai tiểu ny tử này để vào phòng của Tiêu Di. Nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ lại, len lén đến phòng Tiêu Di thì không tốt, trốn được một lúc chứ không trốn được cả đời, không bằng cứ quang minh chính đại đi vào phòng Tiêu di trước mặt hai tiểu ny tử này. Bất quá, nếu như Tiêu Di chủ động gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Lâm Thiển Tuyết, nói là Tiêu Di đang tìm hắn, vậy thì sự tình cũng coi như được giải quyết. Nghĩ xong, Phương Dật Thiên liền nhắn lại cho Tiêu Di: "Tiêu Di, tôi tất nhiên là cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực, nhưng vấn đề là tiểu Tuyết và Khả Nhân đang ở đây, tôi cũng không đủ lý do và không thể giở trò để đi vào phòng của Tiêu Di." "Anh, anh trực tiếp tìm các nàng nói là anh đến giúp tôi massage, các nàng sẽ không nghi ngờ." Tiêu Di nhắn trả lời lại. "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi nghĩ Tiêu Di nói luôn với Tiểu Tuyết, để nàng chuyển lời cho tôi, như vậy thì đơn giản hơn nhiều." Phương Dật Thiên nhanh chóng trả lời. Tiêu Di ở trong phòng đọc được tin nhắn mà Phương Dật Thiên gửi tới liền mỉm cười, sau đó liền gửi ngay tin nhắn cho Lâm Thiển Tuyết. Phương Dật Thiên đang ngồi đọc báo trên sô pha thì Lâm Thiển Tuyết chạy tới, nàng thấy Phương Dật Thiên liền nói: "Phương Dật Thiên, Tiêu Di tìm anh!" " Tiêu Di tìm tôi? Tìm tôi có chuyện gì?" Phương Dật Thiên giả vờ như không biết, nhíu mày hỏi. "Tôi không nói cho anh biết!" Lâm Thiển Tuyết liếc mắt nhìn hắn, lại nói thêm: "Được rồi, Tiêu Di nhờ anh đem cho Tiêu Di một cốc nước ấm!" "Uh, việc này à? Phương Dật Thiên buông tờ báo trong tay hỏi. "Thân thể Tiêu Di hình như có chút khó chịu, muốn anh massage, được rồi, anh, anh, thực sự là biết massage à? Lâm Thiên Tuyết có chút nghi hoặc. Phương Dật Thiên cười cao thâm mạc trắc: "Thiên Tuyết, đừng vu khống, tôi cũng không phải loại người tự biên tự diễn, cũng không phải là người làm ra vẻ khiêm tốn, ngày nào đó, thân thể cô khó chịu cứ đến tìm tôi, mặc dù là không thể hết hẳn nhưng cũng có thể giảm bớt sự khó chịu. Không tin cô có thể hỏi Tiêu Di, lần trước Tiêu Di cũng khó chịu, tôi ở ngay đây giúp nàng xoa bóp một hồi liền cảm thấy khá hơn." Phương Dật Thiên nói một hồi thật thật giả giả, bất động thanh sắc đem chuyện hắn đã xoa bóp cho Tiêu Di nói ra, hơn nữa địa điểm lại là sô pha trong phòng khách, như vậy đã nói rõ hắn và Tiêu Di là quang minh chính đại, tịnh không hề có quan hệ đặc biệt. Như vậy, nếu hắn đã từng massage cho Tiêu Di, lần này Tiêu Di chủ động nhờ hắn xoa bóp thì cũng là chuyện bình thường. Quả nhiên, sắc mặt của Lâm Thiên Tuyết trở nên cực kỳ thản nhiên, nàng nói: "Anh, anh đi lên đi, Tiêu Di nói đang chờ anh ở trong phòng của người." "Vậy, Thiên Tuyết, cô sẽ không lấy ước pháp tam chương điều thứ nhất để xử lý tôi chứ?" Phương Dật Thiên giả vờ sợ hãi trong lòng hỏi. Lâm Thiên Tuyết tức giận nói: "Tôi là loại người âm hiểm vậy sao? Nhanh lên đi!" Phương Dật Thiên cười cười, đi lên lầu, gõ cửa phòng Tiêu Di, Tiêu Di gọi hắn vào, hắn liền mở cửa trực tiếp đi vào. Tiêu Di đang ngồi trên sô pha, nàng mặc trên người một bộ trang phục ở nhà màu trắng, tươi đẹp tựa hoa đào, khuôn mặt hiện lên vẻ cao quý, thanh nhã, một đôi mắt đẹp đang lưu chuyển, thấy Phương Dật Thiên đi vào thì nàng nhịn không được mà cười nhẹ nhàng, quyến rũ liêu nhân, một cỗ ý vị thành thục càng khấu nhân tâm huyền. "Tiêu Di, bụng cô vẫn còn đau sao?" Phương Dật Thiên hỏi với ngữ khí thân thiết. Tiêu Di gật đầu nói: "Cũng không biết tại sao nữa, ngủ dậy thì thấy đau rồi, lần trước anh xoa bóp giúp tôi, hiệu quả rất tốt, nên lần này lại phiền cho anh rồi." "Tiêu Di, sao lại khách khí như vậy, tôi chỉ là nhấc tay nhấc chân thôi mà." Phương Dật Thiên cười cười, sau đó hắn đi tới Tiêu Di rồi ngồi xuống trước mặt nàng, đưa tay duỗi thẳng hai chân Tiêu Di, sau đó hai tay của hắn bắt đầu hoạt động trên hai chân của nàng. Theo động tác của hắn, đôi chân thon dài, mềm mại và trắng như tuyết của Tiêu Di hiện ra trước mắt, hơn nữa lại toả ra một một cỗ hương thơm mơ hồ, dụ nhân chi cực (Cực kỳ dụ người). Tiêu Di khẽ cắn môi dưới, ánh mắt hoa đào mê người dần dần hiện lên một tia e thẹn, nhìn Phương Dật Thiên đang chăm chú massage cho nàng, nội tâm của nàng liền nổi lên một thứ tình cảm khác thường. Ngón tay của Phương Dật Thiên ấn lên huyệt tam âm giao một cách có quy luật trong khoảng một phút đồng hồ, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc trái lúc phải, cho đến khi Tiêu Di cảm thấy ở chỗ huyệt tam âm giao có cảm giác toan, ma, trọng, trướng. Dưới sự xoa bóp của hắn, Tiêu Di cảm thấy sự đau đớn ở bụng đã từ từ giảm bớt, cả người cũng thấy tốt hơn, hơn nữa, cảm giác đau đớn lúc nãy cũng làm nàng cực kỳ khó chịu. "Tiêu Di, khá hơn chút nào chưa?" Phương Dật Thiên mở miệng hỏi. Tiêu Di gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, nếu không có anh tôi cũng không biết làm thế nào." Phương Dật Thiên cười, nói: "Vậy sau này cái kia đến, tôi sẽ giúp cô massage nha." "Anh, anh lại không biết xấu hổ!" Tiêu Di nhẹ nhàng cười. "Có gì không tốt, chỉ cần Tiêu Di lúc rảnh rỗi theo tôi đi sơn cốc ngắm sao là đủ rồi." Phương Dật Thiên cười cười, trong lời nói có chút ý vị thâm trường. Tiêu Di nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, nàng không khỏi nhớ đến Phương Dật Thiên mạnh mẽ hôn nàng tại sơn cốc tối qua, nụ hôn đó khiến nàng chút nữa là không thở nổi, mà nhớ đến đó, thì trái tim nàng đập thình thịch, cảm giác khác thường kia lại càng thêm cường liệt! Trong thâm tâm, nàng cảm giác được thức tình cảm này như một trận triệu hoán, một loại khát vọng, khát vọng tiếp cận Phương Dật Thiên, thậm chí là tiếp cận thân thể hắn! Nghĩ vây, sắc mặt nàng liển đỏ lên: "Chỉ đi ngắm sao với anh thôi à?"(k phải lo, kiểu gì cũng có màn sau nữa :0 (20):) Phương Dật Thiên nhất thời ngẩn ra, không nghĩ tới Tiêu Di lại hỏi vấn đề này, cái này hơi có mùi vị tán tỉnh. Hắn vốn là tới massage cho Tiêu Di, nhưng cuối cùng lại biến thành một màn tán tỉnh của hai người, nghĩ lại thì quả thật là có điểm bất khả tư nghị. Tán tỉnh? Phương Dật Thiên am hiểu nhất chính là tán tỉnh, trước đây, khi hắn đi làm nhiệm vụ tại nước ngoài, hắn thường đến các quán bar để tán tỉnh mỹ nữ, từ đó bồi dưỡng cho hắn một thủ đoạn tán tỉnh cao siêu. " Đương nhiên, ngoại trừ ngắm sao, chúng tôi có thể làm một số chuyện nữa, tỉ như tối qua...Tôi thừa nhận, tối hôm qua tôi có chút lỗ mãng, thậm chí là bá đạo, nhưng mà xin Tiêu Di hãy tin tôi, đó là tôi đã thổ lộ với tấm lòng chân tình." Phương Dật Thiên thành thật nói, bất tri bất giác, hai tay hắn đã từ huyệt tam âm giao leo lên đến đùi của Tiêu Di. Cặp đùi của Tiêu Di cực kỳ mềm mại và co dãn, co thể cảm nhận đc độ đàn hồi, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp, hắn có thể cảm thụ được da thịt cực kỳ mềm mại của Tiêu Di. Tiêu Di tựa như là có phản ứng, đôi môi anh đào hé ra, tựa như muốn kêu lên một tiếng, nhưng lại ngừng lại, mày liễu nhíu lại, đôi mị nhãn liếc nhìn Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên đạm đạm nhất tiếu, nói: "Tiêu Di, cô bảo dưỡng quả thật là rất tốt, tôi vừa chạm đến thì có thể cảm giác được da thịt của cô rất mềm mại, trơn trượt, tràn ngập hơi nước. (Như kiểu nó mềm như nước ấy, ấn ấn vào mềm mềm) Khuôn mặt Tiêu Di đỏ lên, không nghĩ rằng hắn lại mặt dày đến vậy, rõ ràng là âm thầm sờ đùi Tiêu Di, nhưng ngoài miệng lại nói như có thật. "Ách... tôi đã tốt hơn rồi, không phiền anh massage cho tôi nữa, lần này cảm tạ anh!" Tiêu Di vội vã nói, nàng cũng không biết sẽ có chuyện gì phát sinh tiếp theo nếu cứ lưu Phương Dật Thiên lại. Phương Dật Thiên cười cười, cũng không nói gì thêm, đứng lên nói: "Tiêu Di, còn có chuyện gì nữa không?" Tiêu Di nghe được ý tứ của Phương Dật Thiên, nếu như không có việc gì hắn sẽ đi, nếu có thì hắn sẽ lưu lại. Trong nhất thời, Tiêu Di có chút khó xử, vì bản tính rụt rè cùng với lý tính, nàng chắc sẽ để Phương Dật Thiên đi ra ngoài, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một thanh âm đang kêu gọi Phương Dật Thiên lưu lại, cho dù chỉ là một giây cũng được! Tiêu Di giật mình, trong lòng băn khoăn, có chút bối rối.
Khi Phương Dật Thiên chạy xe tới biệt thự Lâm gia thì thấy Chân Khả Nhân vừa xuống xe, Lâm Thiên Tuyết chạy tới đón, nàng thấy Chân Khả Nhân sắc mặt trắng bệch, ngay lúc đó thì Phương Dật Thiên lái xe đến.
Lâm Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, liền khẳng định Chân Khả Nhân đã đụng phải Phương Dật Thiên, nhìn lại sắc mặt của Chân Khả Nhân, trong lòng càng khẳng định là Chân Khả Nhân bị Phương Dật Thiên khi dễ trên đường, hơn nữa, có thể làm Chân Khả Nhân tức giận đến như vậy cũng chỉ có thể là Phương Dật Thiên mà thôi.
Qua mấy năm làm bạn với nhau, Lâm Thiên Tuyết chưa gặp qua nam nhân nào có thể khiến cho Chân Khả Nhân tức giận đến vậy, nam nhân bên cạnh Chân Khả Nhân không ai là không tâng bốc nàng, coi nàng như công chúa, làm sao có ai dám làm cho nàng tức giận?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Phương Dật Thiên là có khả năng.
Nhưng chính Lâm Thiên Tuyết cũng từng bị Phương Dật Thiên làm cho tức giận, đôi khi, nàng nghĩ Phương Dật Thiên cực kỳ đáng ghét, vừa đáng ghét vừa ghê tởm, rất chi là lưu manh, bất quá, có đôi khi nàng cũng thấy Phương Dật Thiên có điểm thân thiết, đầy chất man (đàn ông).
Đương nhiên, hảo cảm thường thường là duy trì không được bao lâu thì lại bị Phương Dật Thiên chọc cho thêm tức.
Phương Dật Thiên vừa xuống xe thì Lâm Thiên Tuyết đã tiến lên chất vấn: "Phương Dật Thiên, anh lại khi dễ Khả Nhân phải không? Nói cho anh biết, khi dễ bằng hữu của tôi thì tôi sẽ không khách khí với anh đâu!"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhìn về phía Chân Khả Nhân sắc mặt băng lãnh hỏi: "Khả Nhân, cô nói tôi có khi dễ cô không? Lâm tiểu thư, cô không biết là trong khi lái xe mà nói chuyện thì rất vất vả sao? Một thanh niên tốt như tôi lại đi khi dễ một tiểu cô nương sao?"
"Phương Dật Thiên, anh nói ai là tiểu cô nương?" Chân Khả Nhân tức giận thở phì phì hỏi.
Phương Dật Thiên nhìn Chân Khả Nhân như thật, cười nói: "Nếu nói về độ cao thì cô không phải là tiểu cô nương, nhưng độ phát dục của các bộ vị khác thì cô đúng là một tiểu cô nương!" Nói xong, hai mắt hắn cứ đảo qua đảo lại trước ngực Chân Khả Nhân.
Đối với nữ nhân mà nói, mặc kệ ánh mắt của anh bí mật cỡ nào, các nàng cũng có thể phát hiện ra vết tích ánh mắt của anh khi nhìn vào ngực nàng.
Bởi vậy, ánh mắt Phương Dật Thiên vừa đảo qua thì nàng phát hiện ngay lập tức, trong lòng vô cùng tức giận thốt lên: "Phương Dật Thiên, anh quả là khinh người quá đáng! Ngực tôi nhỏ thì làm sao? Anh cũng..."
Chân Khả Nhân nói một mạch, thiếu chút nữa đã thốt lên "Anh cũng nhịn không được mà sờ vào!" nhưng thấy Lâm Thiên Tuyết ở bên, nàng mới dừng được kịp thời, nàng lại nhớ đến hôm đó, Phương Dật Thiên cố ý ngáng chân nàng, sau đó lại không kiêng nể gì phi lễ bộ ngực của nàng thì nộ hoả trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Phương Dật Thiên nhìn lại tình hình, nghĩ thầm, dây dưa với hai tiểu ny tử này chỉ sợ mình thua mất, mượn cớ "Nam nhân không đấu cùng nữ nhân" hắn liền đầu hàng: "Được, được, tôi sai rồi, được chưa? Tôi đói lắm rồi, tôi vào ăn sáng cái đã, các cô cứ chậm rãi trò chuyện!"
" Muốn chạy? Anh, anh quay lại ngay, không cho anh đi!" Chân Khả Nhân bước nhanh đuổi theo, xem ra nàng đã quyết tâm không cho Phương Dật Thiên trốn nhanh như vậy.
Trong lòng Phương Dật Thiên âm thầm cười, cố ý chậm lại cước bộ, hắn tính toán một chút, sau đó quay người lại, nhất thời, Chân Khả Nhân đang bước nhanh về phía trước không kịp dừng lại, khuôn mặt lãnh diễm của nàng cả kinh, nhưng nàng lại bất đắc dĩ nhìn chính mình lao vào trong ngực của Phương Dật Thiên.
"Hêi..."
Được mỹ nữ xông vào ngực, Phương Dật Thiên cố ý kêu lên, thuận thế ôm chặt vòng eo mềm mại của Chân Khả Nhân: "Cẩn thận, ngã bây giờ!"
Chân Khả Nhân sửng sốt, nàng khẳng định là Phương Dật Thiên cố ý, cố ý chậm lại sau đó xoay người, khiến nàng tránh không kịp, thật là quá ghê tởm!
Ghê tởm hơn nữa là hắn lại vô sỉ ôm lấy eo của mình, còn giả mù sa mưa nói cái gì mà cẩn thận kẻo ngã, thật là ghê tởm, ghê tởm.
Hai lá phổi của Chân Khả Nhân như muốn nổ tung, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, vì vậy, đôi nụ hoa trước ngực của nàng cứ trùng kích vào ngực Phương Dật Thiên, làm cho Phương Dật Thiên được hưởng thụ một trận mềm mại.
"Cô tại sao lại đi nhanh như vậy, nếu như không có tôi đỡ thì cô đã ngã sấp xuống rồi, cô ngã xuống bị trật mắt cá chân thì làm sao? Thật là! Tôi nói là cô không cần dùng ánh mắt giết người này để nhìn tôi, tôi có ý tốt đỡ lấy cô, cô lại nhìn tôi như vậy, quả là đả kích cùng cực với tôi." Phương Dật Thiên nói như thật, đồng thời buông lỏng hai tay đang ôm lấy vòng eo của Chân Khả Nhân, bất quá, trước đó hắn đã cảm thụ được vòng eo tinh tế mềm mại của Chân Khả Nhân.
Lâm Thiên Tuyết ở một bên thì hơi sửng sốt, sau đó lại dở khóc dở cười, nhìn Phương Dật Thiên sắc mặt như là có thật, nàng nghĩ, đổi lại là nàng thì nàng cũng tức không chịu được, tên Phương Dật Thiên tuy ghê tởm nhưng không phải là loại hạ lưu ghê tởm, có đôi khi lại dễ thương!
"Hỗn đản! Chắc chắn là anh cố ý, đúng hay không?" Chân Khả Nhân phát tiết một trận, tay thì hung hăng véo lên cánh tay của Phương Dật Thiên.
"Cố ý? Tôi van cô, đừng nên nói tôi hèn mọn như vậy chứ? Có tiểu Tuyết làm chứng, chính cô xông lên mà, có người nói đây chính là yêu thương nhung nhớ a!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, vẻ mặt rất chi là vô tội. (DG: Nhưng trong lòng khấn em vô số tội)
Chân Khả Nhân giận đến nghiến răng nghiến lợi, khiến cho một câu cũng nói không nên lời, hơn nữa chắc chắn là Phương Dật Thiên cố ý, nhưng cũng do nàng lúc đó quá nóng ruột a, bằng không cũng sẽ không lao vào ngực của Phương Dật Thiên.
Nàng nhớ lại, mỗi lần bị Phương Dật Thiên gây khó dễ thì nàng đều bị tên hỗn đản này chiếm tiện nghi, đầu tiên là hôn môi, sau đó lại bị sờ ngực, vừa rồi bị ôm eo, chỉ là chưa làm cái kia...( DG: Cái gì thì tự hiểu, toàn râm côn k hiểu mới lạ)
"Tôi vào trong đây, lần này anh đừng có xông lên nữa, lần đầu có thể nói là vô ý, lần thứ hai thì... hắc hắc, còn nữa, chiến thư của cô, tôi tiếp!" Phương Dật Thiên nói xong liền từ từ đi vào trong, thần sắc nhàn nhã như dạo chơi.
Chân Khả Nhân chỉ biết đứng dậm chân tại chỗ, Lâm Thiên Tuyết đi tới, an ủi nàng vài câu, sau đó nói không nên để ý đến Phương Dật Thiên sẽ không bị hắn chọc tức nữa.
Phương Dật Thiên ăn một bát cháo, ba quả trứng gà, chỉ trong phút chốc đã giải quyết được cơn đói, lúc hắn đang chuẩn bị ăn bát cháo thứ hai thì điện thoại hắn rung lên, thì ra là tin nhắn của Tiêu di gửi tới...
"Phương Dật Thiên, anh đã đến chưa, có rảnh không, tôi lại bị đau bụng, anh massage cho tôi được không?"
Phương Dật Thiên nhìn tin nhắn, có điểm không thể tin tưởng, Tiêu di lại chủ động nhờ hắn massage cho nàng.
Thiên à, Tiêu di lại trở nên chủ động từ khi nào vậy?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phương Dật Thiên nhìn tin nhắn mà Tiêu Di gửi tới, quả thật có chút không tin được, Tiêu di lại chủ động nhờ hắn massage, thấy Tiêu Di chủ động như vậy, hắn mơ hồ cảm thấy không quen! Khó có thể được Tiêu Di chủ động một lần, đương nhiên Phương Dật Thiên sẽ không cự tuyệt, vấn đề là ở đây còn có Lâm Thiển Tuyết và Chân Khả Nhân hai tiểu ny tử, hơn nữa làm sao có thể tránh khỏi hai tiểu ny tử này để vào phòng của Tiêu Di. Nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ lại, len lén đến phòng Tiêu Di thì không tốt, trốn được một lúc chứ không trốn được cả đời, không bằng cứ quang minh chính đại đi vào phòng Tiêu di trước mặt hai tiểu ny tử này. Bất quá, nếu như Tiêu Di chủ động gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Lâm Thiển Tuyết, nói là Tiêu Di đang tìm hắn, vậy thì sự tình cũng coi như được giải quyết. Nghĩ xong, Phương Dật Thiên liền nhắn lại cho Tiêu Di: "Tiêu Di, tôi tất nhiên là cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực, nhưng vấn đề là tiểu Tuyết và Khả Nhân đang ở đây, tôi cũng không đủ lý do và không thể giở trò để đi vào phòng của Tiêu Di." "Anh, anh trực tiếp tìm các nàng nói là anh đến giúp tôi massage, các nàng sẽ không nghi ngờ." Tiêu Di nhắn trả lời lại. "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi nghĩ Tiêu Di nói luôn với Tiểu Tuyết, để nàng chuyển lời cho tôi, như vậy thì đơn giản hơn nhiều." Phương Dật Thiên nhanh chóng trả lời. Tiêu Di ở trong phòng đọc được tin nhắn mà Phương Dật Thiên gửi tới liền mỉm cười, sau đó liền gửi ngay tin nhắn cho Lâm Thiển Tuyết. Phương Dật Thiên đang ngồi đọc báo trên sô pha thì Lâm Thiển Tuyết chạy tới, nàng thấy Phương Dật Thiên liền nói: "Phương Dật Thiên, Tiêu Di tìm anh!" " Tiêu Di tìm tôi? Tìm tôi có chuyện gì?" Phương Dật Thiên giả vờ như không biết, nhíu mày hỏi. "Tôi không nói cho anh biết!" Lâm Thiển Tuyết liếc mắt nhìn hắn, lại nói thêm: "Được rồi, Tiêu Di nhờ anh đem cho Tiêu Di một cốc nước ấm!" "Uh, việc này à? Phương Dật Thiên buông tờ báo trong tay hỏi. "Thân thể Tiêu Di hình như có chút khó chịu, muốn anh massage, được rồi, anh, anh, thực sự là biết massage à? Lâm Thiên Tuyết có chút nghi hoặc. Phương Dật Thiên cười cao thâm mạc trắc: "Thiên Tuyết, đừng vu khống, tôi cũng không phải loại người tự biên tự diễn, cũng không phải là người làm ra vẻ khiêm tốn, ngày nào đó, thân thể cô khó chịu cứ đến tìm tôi, mặc dù là không thể hết hẳn nhưng cũng có thể giảm bớt sự khó chịu. Không tin cô có thể hỏi Tiêu Di, lần trước Tiêu Di cũng khó chịu, tôi ở ngay đây giúp nàng xoa bóp một hồi liền cảm thấy khá hơn." Phương Dật Thiên nói một hồi thật thật giả giả, bất động thanh sắc đem chuyện hắn đã xoa bóp cho Tiêu Di nói ra, hơn nữa địa điểm lại là sô pha trong phòng khách, như vậy đã nói rõ hắn và Tiêu Di là quang minh chính đại, tịnh không hề có quan hệ đặc biệt. Như vậy, nếu hắn đã từng massage cho Tiêu Di, lần này Tiêu Di chủ động nhờ hắn xoa bóp thì cũng là chuyện bình thường. Quả nhiên, sắc mặt của Lâm Thiên Tuyết trở nên cực kỳ thản nhiên, nàng nói: "Anh, anh đi lên đi, Tiêu Di nói đang chờ anh ở trong phòng của người." "Vậy, Thiên Tuyết, cô sẽ không lấy ước pháp tam chương điều thứ nhất để xử lý tôi chứ?" Phương Dật Thiên giả vờ sợ hãi trong lòng hỏi. Lâm Thiên Tuyết tức giận nói: "Tôi là loại người âm hiểm vậy sao? Nhanh lên đi!" Phương Dật Thiên cười cười, đi lên lầu, gõ cửa phòng Tiêu Di, Tiêu Di gọi hắn vào, hắn liền mở cửa trực tiếp đi vào. Tiêu Di đang ngồi trên sô pha, nàng mặc trên người một bộ trang phục ở nhà màu trắng, tươi đẹp tựa hoa đào, khuôn mặt hiện lên vẻ cao quý, thanh nhã, một đôi mắt đẹp đang lưu chuyển, thấy Phương Dật Thiên đi vào thì nàng nhịn không được mà cười nhẹ nhàng, quyến rũ liêu nhân, một cỗ ý vị thành thục càng khấu nhân tâm huyền. "Tiêu Di, bụng cô vẫn còn đau sao?" Phương Dật Thiên hỏi với ngữ khí thân thiết. Tiêu Di gật đầu nói: "Cũng không biết tại sao nữa, ngủ dậy thì thấy đau rồi, lần trước anh xoa bóp giúp tôi, hiệu quả rất tốt, nên lần này lại phiền cho anh rồi." "Tiêu Di, sao lại khách khí như vậy, tôi chỉ là nhấc tay nhấc chân thôi mà." Phương Dật Thiên cười cười, sau đó hắn đi tới Tiêu Di rồi ngồi xuống trước mặt nàng, đưa tay duỗi thẳng hai chân Tiêu Di, sau đó hai tay của hắn bắt đầu hoạt động trên hai chân của nàng. Theo động tác của hắn, đôi chân thon dài, mềm mại và trắng như tuyết của Tiêu Di hiện ra trước mắt, hơn nữa lại toả ra một một cỗ hương thơm mơ hồ, dụ nhân chi cực (Cực kỳ dụ người). Tiêu Di khẽ cắn môi dưới, ánh mắt hoa đào mê người dần dần hiện lên một tia e thẹn, nhìn Phương Dật Thiên đang chăm chú massage cho nàng, nội tâm của nàng liền nổi lên một thứ tình cảm khác thường. Ngón tay của Phương Dật Thiên ấn lên huyệt tam âm giao một cách có quy luật trong khoảng một phút đồng hồ, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc trái lúc phải, cho đến khi Tiêu Di cảm thấy ở chỗ huyệt tam âm giao có cảm giác toan, ma, trọng, trướng. Dưới sự xoa bóp của hắn, Tiêu Di cảm thấy sự đau đớn ở bụng đã từ từ giảm bớt, cả người cũng thấy tốt hơn, hơn nữa, cảm giác đau đớn lúc nãy cũng làm nàng cực kỳ khó chịu. "Tiêu Di, khá hơn chút nào chưa?" Phương Dật Thiên mở miệng hỏi. Tiêu Di gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, nếu không có anh tôi cũng không biết làm thế nào." Phương Dật Thiên cười, nói: "Vậy sau này cái kia đến, tôi sẽ giúp cô massage nha." "Anh, anh lại không biết xấu hổ!" Tiêu Di nhẹ nhàng cười. "Có gì không tốt, chỉ cần Tiêu Di lúc rảnh rỗi theo tôi đi sơn cốc ngắm sao là đủ rồi." Phương Dật Thiên cười cười, trong lời nói có chút ý vị thâm trường. Tiêu Di nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, nàng không khỏi nhớ đến Phương Dật Thiên mạnh mẽ hôn nàng tại sơn cốc tối qua, nụ hôn đó khiến nàng chút nữa là không thở nổi, mà nhớ đến đó, thì trái tim nàng đập thình thịch, cảm giác khác thường kia lại càng thêm cường liệt! Trong thâm tâm, nàng cảm giác được thức tình cảm này như một trận triệu hoán, một loại khát vọng, khát vọng tiếp cận Phương Dật Thiên, thậm chí là tiếp cận thân thể hắn! Nghĩ vây, sắc mặt nàng liển đỏ lên: "Chỉ đi ngắm sao với anh thôi à?"(k phải lo, kiểu gì cũng có màn sau nữa :0 (20):) Phương Dật Thiên nhất thời ngẩn ra, không nghĩ tới Tiêu Di lại hỏi vấn đề này, cái này hơi có mùi vị tán tỉnh. Hắn vốn là tới massage cho Tiêu Di, nhưng cuối cùng lại biến thành một màn tán tỉnh của hai người, nghĩ lại thì quả thật là có điểm bất khả tư nghị. Tán tỉnh? Phương Dật Thiên am hiểu nhất chính là tán tỉnh, trước đây, khi hắn đi làm nhiệm vụ tại nước ngoài, hắn thường đến các quán bar để tán tỉnh mỹ nữ, từ đó bồi dưỡng cho hắn một thủ đoạn tán tỉnh cao siêu. " Đương nhiên, ngoại trừ ngắm sao, chúng tôi có thể làm một số chuyện nữa, tỉ như tối qua...Tôi thừa nhận, tối hôm qua tôi có chút lỗ mãng, thậm chí là bá đạo, nhưng mà xin Tiêu Di hãy tin tôi, đó là tôi đã thổ lộ với tấm lòng chân tình." Phương Dật Thiên thành thật nói, bất tri bất giác, hai tay hắn đã từ huyệt tam âm giao leo lên đến đùi của Tiêu Di. Cặp đùi của Tiêu Di cực kỳ mềm mại và co dãn, co thể cảm nhận đc độ đàn hồi, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp, hắn có thể cảm thụ được da thịt cực kỳ mềm mại của Tiêu Di. Tiêu Di tựa như là có phản ứng, đôi môi anh đào hé ra, tựa như muốn kêu lên một tiếng, nhưng lại ngừng lại, mày liễu nhíu lại, đôi mị nhãn liếc nhìn Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên đạm đạm nhất tiếu, nói: "Tiêu Di, cô bảo dưỡng quả thật là rất tốt, tôi vừa chạm đến thì có thể cảm giác được da thịt của cô rất mềm mại, trơn trượt, tràn ngập hơi nước. (Như kiểu nó mềm như nước ấy, ấn ấn vào mềm mềm) Khuôn mặt Tiêu Di đỏ lên, không nghĩ rằng hắn lại mặt dày đến vậy, rõ ràng là âm thầm sờ đùi Tiêu Di, nhưng ngoài miệng lại nói như có thật. "Ách... tôi đã tốt hơn rồi, không phiền anh massage cho tôi nữa, lần này cảm tạ anh!" Tiêu Di vội vã nói, nàng cũng không biết sẽ có chuyện gì phát sinh tiếp theo nếu cứ lưu Phương Dật Thiên lại. Phương Dật Thiên cười cười, cũng không nói gì thêm, đứng lên nói: "Tiêu Di, còn có chuyện gì nữa không?" Tiêu Di nghe được ý tứ của Phương Dật Thiên, nếu như không có việc gì hắn sẽ đi, nếu có thì hắn sẽ lưu lại. Trong nhất thời, Tiêu Di có chút khó xử, vì bản tính rụt rè cùng với lý tính, nàng chắc sẽ để Phương Dật Thiên đi ra ngoài, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một thanh âm đang kêu gọi Phương Dật Thiên lưu lại, cho dù chỉ là một giây cũng được! Tiêu Di giật mình, trong lòng băn khoăn, có chút bối rối.