Xuất phát từ dự cảm linh mẫn với nguy hiểm, Phương Dật Thiên mơ hồ cảm nhận được phương hướng bên trái khẳng định là có sự cố nguy hiểm xảy ra, lông mày của hắn hơi nhướng lên, lớp da trên cơ thể có cảm giác như bị kim đâm, rất khó chịu. Kỳ thực, có sự cố gì đó cũng tốt, tự nhiên sẽ có cảnh sát mà một số nhân viên tác chiến đặc thù giải quyết, có thể nói là hắn không có việc gì, nhưng không biết tại sao, trong lòng Phương Dật Thiên vẫn có chút lo lắng. Hắn nhìn thân ảnh Quan Lâm cưỡi Yamaha đang vội vã chạy đi, cảm giác không rõ ràng trong đầu càng thêm mãnh liệt, một tia bất an luôn luẩn quẩn ở trong lòng. Lại nói tiếp hắn cùng Quan Lâm mới quen biết ba ngày, đã gặp mặt mấy lần, nhưng bản tính thẳng thắn, mạnh mẽ, của nàng cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một cỗ cảm giác hiểu rõ lẫn nhau, lúc gặp mặt thì thô lỗ động thủ động cước là chủ yếu, nhưng cũng sinh ra một loại hữu nghị khó có thể nói rõ. Quan Lâm là một thành viên trong đội cảnh sát của thành phố Thiên Hải, có chuyện gì xảy ra nàng chắc chắn sẽ dẫn đầu đi trước, như vậy khoảng cách với nguy hiểm càng ngắn, Phương Dật Thiên không phải là không tín nhiệm năng lực của Quan Lâm, mà là nếu như Quan Lâm đối mặt với tổ chức tội phạm không bình thường thì tình huống không ổn chút nào. Thở sâu, Phương Dật Thiên nói với Chân Khả Nhân đang lái xe ở phía trước: "Vòng sang trái, bên kia hình như có chuyện gì, tôi muốn đi xem." Chân Khả Nhân nghe vậy thì ngẩn ra, nàng không thích Phương Dật Thiên nói như ra lệnh, nàng lạnh lùng nói: "Không thấy bên đó kẹt xe sao, làm sao đi tới? Hơn nữa, bên kia có chuyện gì thì cũng không đến lượt anh quản!" Phương Dật Thiên nhìn vào đoạn đường, quả thật là kẹt xe nghiêm trọng, hơn nữa con đường đã bị phong tỏa, xe cộ không thể đi vào, hắn suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, cô đến phía trước đỗ xe, tôi đi qua xem một chút, tôi có bằng hữu ở bên trong! Các cô đi đâu mua quần áo, nói cho tôi biết, lát sau tôi sẽ tìm các cô." Chân Khả Nhân cũng chú ý tới bên trái có không ít cảnh sát đang khơi thông đoàn xe cộ, cũng đã kéo giới tuyến màu vàng, xem ra là có chuyện gì đó, nàng nhất thời cảm thấy hiếu kỳ nói: "Hình như có chuyện gì a, tiểu Tuyết, chúng ta lại xem một chút đi?" "Không được, các cô không thể đi vào, chỗ ấy rất nguy hiểm " Phương Dật Thiên quát lên. "Dựa vào cái gì, anh có thể đi sao chúng tôi không thể đi?" Chân Khả Nhân không phục nói. "Nếu các cô không muốn phát sinh chuyện bất trắc thì hãy rời khỏi đây, lát sau tôi sẽ tìm các cô, tôi hiện không phải nói giỡn với các cô!" Ngữ khí Phương Dật Thiên có chút trầm thấp, hoàn toàn tương phản với ngữ khí lười nhác bình thường. "Khả Nhân, quên đi, không có gì hay đâu, chúng ta rời khỏi đây đi!" Nhìn khuôn mặt âm trầm của Phương Dật Thiên, Lâm Thiên Tuyết hoảng hốt nói với Chân Khả Nhân. Chân Khả Nhân cong môi, trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên xuống xe, dặn dò một chút rồi bước nhanh tới phía trước. Bên trái con đường là một ngân hàng. Bốn phía của ngân hàng đã đầy cảnh sát, thành viên của đội đặc chủng quần áo đen, khuôn mặt ngưng trọng đang mang súng canh giữ hiện trường, các con đường xung quanh đã được cách ly an toàn, xung quanh tòa nhà chỉ có cảnh sát, không có ai mặc thường phục, bốn phía ngưng tụ một cỗ khí thế ngưng trọng. Lúc này, một chiếc Yamaha trực tiếp đi vào, dừng xe, Quan Lâm với sắc mặt ngưng trọng đi xuống, hướng về phía một cảnh sát đi tới. "Tình huống hiện tại như thế nào?" Lúc này biểu tình của Quan Lâm bình tĩnh mà lãnh tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngân hàng phía trước, lãnh liệt mà lão luyện hỏi. "Quan cảnh quan, vừa nhận được án, tòa nhà bên trong bị phần tử khủng bố xâm chiếm, hiện nay bọn chúng đã khống chế cả tòa nhà, nhân số chưa rõ, nhưng theo như thăm dò, bọn chúng đang nắm trong tay hơn mười con tin, đều là nhân viên quản lý cao tầng của ngân hàng, tình huống thập phần nguy cấp!" Người cảnh sát kia lưu loát báo cáo. "Phần tử khủng bố?" Quan Lâm khẽ nhíu mày, nếu như là một người vọng tưởng muốn cướp đoạt ngân hàng thì cùng lắm chỉ là phân tử phạm tội, nhưng xâm chiếm tòa nhà lại là phần tử khủng bố? "Vâng, là phần tử khủng bố, hiện nay đã tra được tầng ngầm thứ nhất, trên tầng thứ hai đều có bố trí bom điều khiển từ xa, những phần tử khủng bố này dường như không đơn giản chỉ là cướp ngân hàng!" Người cảnh sát trầm thấp nói. "Bom điểu khiển từ xa?" Quan Lâm thở sâu, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hỏi: "Chuyên gia phá bom đã tới hiện trường chưa? Có bản vẽ cấu trúc của ngân hàng hay không? Bọn chúng ẩn nấp tại tầng mấy?" "Hiện nay một số chuyên gia phá bom đã tới, còn ba người đang trên đường tới, một người đã tiến nhập hiện trường bắt đầu điều tra cùng với hai đội viên chống khủng bố , hiện nay, ban chỉ huy tại hiện trường vẫn liên lạc với chuyên gia phá bom, mặt khác, còn có sáu đội viên tinh anh của chống khủng bố tác chiến đội đã lẻn vào tòa nhà điều tra tung tích của các phần tử khủng bố." Người cảnh sát trả lời. "Tốt, lập tức cầu viện trung tâm chỉ huy, đưa tất cả lực lượng có thể điều động đưa tới, ngoài ra, kiểm tra an toàn đối với tất cả những người đi ra từ bên trong tòa nhà, tôi lo lắng là có phần tử khủng bố trong những người này, mượn cơ hội chạy đi! Mặc kệ tổn hao như thế nào đều điều tra bằng hết, quyết không để thoát một tên!" Quan Lâm ngữ khí trầm xuống hạ lệnh. "Vâng, Quan cảnh quan!" Người cảnh sát kia nhận lệnh chạy đi. Quan lâm biết sáu người đội viên của đội chống khủng bố đã lẻn vào tòa nhà lục soát hành tung của phần tử khủng bố, nàng đi tới đài chỉ huy, cầm lấy bộ đàm: "Số 1, số 1, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?" "Ban chỉ huy, đây là số 1, tôi đang ở lầu 4, tình huống bình thường, không phát hiện tình huống khả nghi!" "Số 2, số 2, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?" "Số 6, số 6, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?" Đợi một hồi, Quan Lâm không nhận được hồi âm, nàng nhíu mày, lại liên lạc qua bộ đàm, nhưng lại không có hồi âm, nhất thời, một dự cảm không rõ ràng xuất hiện trong lòng. Ánh mắt Quan Lâm trầm xuống, móc ra cây súng bên hông, lên đạn, sau đó xông vào tòa nhà.
Lâm Thiên Tuyết từ trên lầu đi xuống, kinh ngạc chứng kiến Phương Dật Thiên và Chân Khả Nhân ngồi cùng nhau, thậm chí còn đang nói chuyện với nhau, trông có vẻ bạn bè thân.
Nàng sửng sốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ Khả Nhân đã giảng hòa với tên hỗn đản này rồi? Không có khả năng, dựa vào cá tính của Khả Nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cái tên hỗn đản làm nàng tức giận này!
“Hai, hai người đang nói chuyện gì vậy? Nhìn rất thân mật nha!”Lâm Thiên Tuyết cố ý nhấn mạnh hai chữ “thân mật”.
Chân Khả Nhân sửng sốt, tức giận nhìn Lâm Thiên Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, bạn sao lại nói là thân mật? Hừ, có quỷ mới thân mật với hắn!”
“Thật không dám giấu diếm, vừa rồi tôi với Khả Nhân đang trao đổi một chút về vấn đề sinh lý.” Phương Dật Thiên bắt đầu ba hoa.
“Cái gì? Vấn, vấn đề sinh lý?” Lâm Thiên Tuyết trong mắt đầy nghi hoặc nhìn Chân Khả Nhân, có chút không thể tin tưởng.
“Bạn đừng nghe hắn nói lung tung, cái miệng của hắn thì có thể nói ra lời hay hay sao.” Chân Khả Nhân tức giận nói.
“Đúng vậy, người này mỗi câu đều rất cợt nhả, nhìn rất đáng ghét!” Lâm Thiên Tuyết phụ họa.
Phương Dật Thiên nhún vai, không nói nữa.
Bởi vì hắn hiểu được một câu danh ngôn: phụ nữ khi cãi lộn đã nói một câu cuối cùng, nếu nam nhân còn nói tiếp thì sẽ lại có một hồi chiến tranh mới bắt đầu.
Hiện giờ, Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân cùng một chiến tuyến, hắn sẽ không ngốc đến mức cãi lộn cùng hai tiểu ny tử này, nếu như đối phương chỉ có một người thì hắn còn có thể trêu chọc hai ba câu, còn hai người thì...quên đi.
Chủ Phủ Viện dạy sách lược địch tiến tôi thối quả nhiên là rất thực dụng.
Chân Khả Nhân vốn đang muốn một trống lên tinh thần(NV: nhất cổ tác khí) cùng Lâm Thiên Tuyết chèn ép Phương Dật Thiên, nhưng cuối cùng hắn lại chẳng nói gì khiến nàng có chút uể oải, loại cảm giác này tựa như mình ra sức đánh một quyền, nhưng lại đánh vào bông, cho dù lại xuất ra lần nữa thì vẫn như cũ.
Lâm Thiên Tuyết chứng kiến Phương Dật Thiên im lặng thì cũng bó tay, đành phải chuyển sang nói với Chân Khả Nhân: “Khả Nhân, đi ra ngoài với mình đi, giống như bạn nói tối hôm qua ấy.”
Chân Khả Nhân gật đầu: “Uh, cũng được, vậy thì đi luôn nha?”
Lâm Thiên Tuyết lên tiếng: “Được, lúc nãy mình mới nói với Tiêu Di, mình đi ra ngoài, Tiêu Di không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi trong phòng.”
“Vậy thì đi, vừa lúc mình cũng muốn mua mấy bộ.” Chân Khả Nhân nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy liền hỏi: “Thiên Tuyết,cô muốn ra ngoài?”
“Đúng, sao, anh cũng muốn đi theo?” Chân Khả Nhân lạnh lùng hỏi.
“Tôi là bảo tiêu của tiểu Tuyết, đương nhiên là có nghĩa vụ phải đi theo.” Phương Dật Thiên trả lời.
Lâm Thiên Tuyết Nghe vậy thì mặt đỏ lên, tức giận nói: “Phương Dật Thiên, tôi với Khả Nhân đi mua nội y, anh đi theo làm cái gì?”
Mua nội y? Phương Dật Thiên giật mình, hắn nhớ không nhầm thì trong phòng của Lâm Thiên Tuyết có nguyên một tủ to đùng toàn nội y, loại gì cũng có, tiểu ny tử này lại muốn đi mua tiếp?!
Phương Dật Thiên sửng sốt, vốn định hỏi trong phòng ngươi có một tủ nội y rồi, sao lại còn muốn mua nữa, nhưng nghĩ lại, lời này vừa nói ra chẳng phải là đã chứng minh hắn từng lẻn vào phòng Lâm Thiên Tuyết hay sao?
Chân Khả Nhân nhãn châu xoay chuyển, đột nhiên lại vừa cười vừa nói: “Tiểu Tuyết, đã vậy thì cứ cho hắn theo, dù sao có người đi theo xách túi cũng tốt.”
Lâm Thiên Tuyết ngẩn người, nếu Chân Khả Nhân đã nói vậy thì nàng cũng đành phải nói: “Được, nữ hài tử mua nội y anh cũng đi theo, tôi chưa từng thấy ai như vậy!”
Phương Dật Thiên cười cười: “Lâm đại tiểu thư, cônói vậy là sai rồi, phụ nữ đi mua nội y thì bên cạnh phải có nam nhân để đưa ra ý kiến, mà phụ nữ mặc nội y gợi cảm hay không là do ánh mắt của nam nhân quyết định, tôi nói có đúng không?”
Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thiên Tuyết hồng lên, nàng cũng không muốn dây dưa với Phương Dật Thiên, có trời biết hắn kế tiếp còn nói ra cái gì.
Lần này ra ngoài, ba người ngồi lên chiếc BMWs màu trắng của Khả Nhân, Chân Khả Nhân ở phía trước lái xe, Lâm Thiên Tuyết ngồi ở ghế phụ, Phương Dật Thiên đành phải ngồi một mình ở phía sau.
Hai tiểu ny tử phía trước tán gẫu rất sôi nổi, không chút nào kiêng kỵ Phương Dật thiên ở đây, cứ nói đến một số đề tài của phái nữ như chăm sóc vóc người, da tay, thậm chí là ngực lớn, nhỏ cũng nói, lâu lâu lại có một ít tin tức bát quái của giới giải trí, vân vân và vân vân.
Phương Dật Thiên coi như không nghe, hút một điếu thuốc, nhìn xe cộ tới lui bên ngoài cửa sổ, hắn tựa như đang có tâm sự.
"Không biết hiện tại nàng có tốt hay không!" Phương Dật Thiên khẽ thở dài, lại nghĩ: "Nếu tiếp tục nữa thì đối với nàng cũng là một loại thương tổn, có lẽ thời gian tới tìm nàng kết thúc đi, một nam nhân thô tục như tôi không nên làm lỡ thanh xuân của nàng!'
Đang suy nghĩ, đột nhiên Phương Dật Thiên nghe được một tiếng xe máy trầm thấp, âm thanh này rất quen, vừa đưa mắt lên nhìn, hắn liền nhìn thấy một chiếc yamaha chạy về phía bên trái.
Bá vương hoa Quan Lâm đang ngồi trên xe, Phương Dật Thiên thấy sắc mặt của nàng rất ngưng trọng, dường như là có sự kiên khẩn cấp.
Cùng lúc đó, bên trái dường như là cấm thông hành, xa xa có thê thấy rất nhiều cảnh sát đang ở đó khai thông xe cộ.
Phương Dật Thiên cau mày, nội tâm khẽ nhảy lên vài cái, một cỗ ý niệm không rõ ràng hiện lên trong đầu.
Những năm gần đây, Phương Dật Thiên cơ hồ đã vượ qua đủ loại nguy hiểm. Qua những lần sinh tử, thần kinh của hắn đã được tôi luyện rất sắc bén, đối với nguy hiểm thì hắn có một cảm giác đặc thù! Mấy năm nay, đây không phải là lần đầu tiên sinh ra dự cảm, gần như, chỉ có nguy hiểm mới sinh ra dự cảm này!
“Chẳng lẽ phía trước xảy ra chuyện gì?” Phương Dật Thiên hít một hơi, ánh mắt lỏng leoe trong nháy mắt trở nên sắc bén như dao, cực kỳ lạnh lẽo.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Xuất phát từ dự cảm linh mẫn với nguy hiểm, Phương Dật Thiên mơ hồ cảm nhận được phương hướng bên trái khẳng định là có sự cố nguy hiểm xảy ra, lông mày của hắn hơi nhướng lên, lớp da trên cơ thể có cảm giác như bị kim đâm, rất khó chịu. Kỳ thực, có sự cố gì đó cũng tốt, tự nhiên sẽ có cảnh sát mà một số nhân viên tác chiến đặc thù giải quyết, có thể nói là hắn không có việc gì, nhưng không biết tại sao, trong lòng Phương Dật Thiên vẫn có chút lo lắng. Hắn nhìn thân ảnh Quan Lâm cưỡi Yamaha đang vội vã chạy đi, cảm giác không rõ ràng trong đầu càng thêm mãnh liệt, một tia bất an luôn luẩn quẩn ở trong lòng. Lại nói tiếp hắn cùng Quan Lâm mới quen biết ba ngày, đã gặp mặt mấy lần, nhưng bản tính thẳng thắn, mạnh mẽ, của nàng cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một cỗ cảm giác hiểu rõ lẫn nhau, lúc gặp mặt thì thô lỗ động thủ động cước là chủ yếu, nhưng cũng sinh ra một loại hữu nghị khó có thể nói rõ. Quan Lâm là một thành viên trong đội cảnh sát của thành phố Thiên Hải, có chuyện gì xảy ra nàng chắc chắn sẽ dẫn đầu đi trước, như vậy khoảng cách với nguy hiểm càng ngắn, Phương Dật Thiên không phải là không tín nhiệm năng lực của Quan Lâm, mà là nếu như Quan Lâm đối mặt với tổ chức tội phạm không bình thường thì tình huống không ổn chút nào. Thở sâu, Phương Dật Thiên nói với Chân Khả Nhân đang lái xe ở phía trước: "Vòng sang trái, bên kia hình như có chuyện gì, tôi muốn đi xem." Chân Khả Nhân nghe vậy thì ngẩn ra, nàng không thích Phương Dật Thiên nói như ra lệnh, nàng lạnh lùng nói: "Không thấy bên đó kẹt xe sao, làm sao đi tới? Hơn nữa, bên kia có chuyện gì thì cũng không đến lượt anh quản!" Phương Dật Thiên nhìn vào đoạn đường, quả thật là kẹt xe nghiêm trọng, hơn nữa con đường đã bị phong tỏa, xe cộ không thể đi vào, hắn suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, cô đến phía trước đỗ xe, tôi đi qua xem một chút, tôi có bằng hữu ở bên trong! Các cô đi đâu mua quần áo, nói cho tôi biết, lát sau tôi sẽ tìm các cô." Chân Khả Nhân cũng chú ý tới bên trái có không ít cảnh sát đang khơi thông đoàn xe cộ, cũng đã kéo giới tuyến màu vàng, xem ra là có chuyện gì đó, nàng nhất thời cảm thấy hiếu kỳ nói: "Hình như có chuyện gì a, tiểu Tuyết, chúng ta lại xem một chút đi?" "Không được, các cô không thể đi vào, chỗ ấy rất nguy hiểm " Phương Dật Thiên quát lên. "Dựa vào cái gì, anh có thể đi sao chúng tôi không thể đi?" Chân Khả Nhân không phục nói. "Nếu các cô không muốn phát sinh chuyện bất trắc thì hãy rời khỏi đây, lát sau tôi sẽ tìm các cô, tôi hiện không phải nói giỡn với các cô!" Ngữ khí Phương Dật Thiên có chút trầm thấp, hoàn toàn tương phản với ngữ khí lười nhác bình thường. "Khả Nhân, quên đi, không có gì hay đâu, chúng ta rời khỏi đây đi!" Nhìn khuôn mặt âm trầm của Phương Dật Thiên, Lâm Thiên Tuyết hoảng hốt nói với Chân Khả Nhân. Chân Khả Nhân cong môi, trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên xuống xe, dặn dò một chút rồi bước nhanh tới phía trước. Bên trái con đường là một ngân hàng. Bốn phía của ngân hàng đã đầy cảnh sát, thành viên của đội đặc chủng quần áo đen, khuôn mặt ngưng trọng đang mang súng canh giữ hiện trường, các con đường xung quanh đã được cách ly an toàn, xung quanh tòa nhà chỉ có cảnh sát, không có ai mặc thường phục, bốn phía ngưng tụ một cỗ khí thế ngưng trọng. Lúc này, một chiếc Yamaha trực tiếp đi vào, dừng xe, Quan Lâm với sắc mặt ngưng trọng đi xuống, hướng về phía một cảnh sát đi tới. "Tình huống hiện tại như thế nào?" Lúc này biểu tình của Quan Lâm bình tĩnh mà lãnh tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngân hàng phía trước, lãnh liệt mà lão luyện hỏi. "Quan cảnh quan, vừa nhận được án, tòa nhà bên trong bị phần tử khủng bố xâm chiếm, hiện nay bọn chúng đã khống chế cả tòa nhà, nhân số chưa rõ, nhưng theo như thăm dò, bọn chúng đang nắm trong tay hơn mười con tin, đều là nhân viên quản lý cao tầng của ngân hàng, tình huống thập phần nguy cấp!" Người cảnh sát kia lưu loát báo cáo. "Phần tử khủng bố?" Quan Lâm khẽ nhíu mày, nếu như là một người vọng tưởng muốn cướp đoạt ngân hàng thì cùng lắm chỉ là phân tử phạm tội, nhưng xâm chiếm tòa nhà lại là phần tử khủng bố? "Vâng, là phần tử khủng bố, hiện nay đã tra được tầng ngầm thứ nhất, trên tầng thứ hai đều có bố trí bom điều khiển từ xa, những phần tử khủng bố này dường như không đơn giản chỉ là cướp ngân hàng!" Người cảnh sát trầm thấp nói. "Bom điểu khiển từ xa?" Quan Lâm thở sâu, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hỏi: "Chuyên gia phá bom đã tới hiện trường chưa? Có bản vẽ cấu trúc của ngân hàng hay không? Bọn chúng ẩn nấp tại tầng mấy?" "Hiện nay một số chuyên gia phá bom đã tới, còn ba người đang trên đường tới, một người đã tiến nhập hiện trường bắt đầu điều tra cùng với hai đội viên chống khủng bố , hiện nay, ban chỉ huy tại hiện trường vẫn liên lạc với chuyên gia phá bom, mặt khác, còn có sáu đội viên tinh anh của chống khủng bố tác chiến đội đã lẻn vào tòa nhà điều tra tung tích của các phần tử khủng bố." Người cảnh sát trả lời. "Tốt, lập tức cầu viện trung tâm chỉ huy, đưa tất cả lực lượng có thể điều động đưa tới, ngoài ra, kiểm tra an toàn đối với tất cả những người đi ra từ bên trong tòa nhà, tôi lo lắng là có phần tử khủng bố trong những người này, mượn cơ hội chạy đi! Mặc kệ tổn hao như thế nào đều điều tra bằng hết, quyết không để thoát một tên!" Quan Lâm ngữ khí trầm xuống hạ lệnh. "Vâng, Quan cảnh quan!" Người cảnh sát kia nhận lệnh chạy đi. Quan lâm biết sáu người đội viên của đội chống khủng bố đã lẻn vào tòa nhà lục soát hành tung của phần tử khủng bố, nàng đi tới đài chỉ huy, cầm lấy bộ đàm: "Số 1, số 1, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?" "Ban chỉ huy, đây là số 1, tôi đang ở lầu 4, tình huống bình thường, không phát hiện tình huống khả nghi!" "Số 2, số 2, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?" "Số 6, số 6, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?" Đợi một hồi, Quan Lâm không nhận được hồi âm, nàng nhíu mày, lại liên lạc qua bộ đàm, nhưng lại không có hồi âm, nhất thời, một dự cảm không rõ ràng xuất hiện trong lòng. Ánh mắt Quan Lâm trầm xuống, móc ra cây súng bên hông, lên đạn, sau đó xông vào tòa nhà.