Phương Dật Thiên chạy đến cảnh giới tuyến, thấy nơi đó có không ít cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng, đang khơi thông đoàn người và xe, thường dùng bộ đàm nói chuyện, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Phương Dật Thiên cảm thấy trên tuyến phong tỏa, giống như hắn dự liệu, cảnh sát tại tuyến phong tỏa quát hắn nhanh chóng ly khai, không cho hắn tới gần nửa bước.
Dựa vào thân thủ của hắn, ngạnh tiến thì không vấn đề, hắn chỉ sợ rằng sẽ bị đối đãi như là phần tử khủng bố, cảnh sát đã ẩn nấp sẽ cho hắn một súng vỡ đầu.
Cho nên, ngạnh tiến chắc chắn không thành, chỉ còn cách là mềm mỏng, dựa vào quan hệ mà đi vào là tốt nhất.
Vì vậy Phương Dật Thiên nhón chân nhìn vào bên trong, mong có thể thấy hình ảnh của Quan Lâm, thế nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy Quan Lâm, trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột.
Lúc này, một chiếc Audi màu đen đi vào hiện trường, vừa thấy chiếc Audi, hai mắt Phương Dật Thiên sáng ngời, quả nhiên, chiếc xe con dừng lại, cục trưởng cục công an Thiên Hải là Triệu Thiên đi xuống, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng.
Bên cạnh liền có hai cảnh sát nghênh tiếp, hắn là đang báo cáo tình huống cho hắn.
" Triệu cục trưởng, Triệu cục trưởng..." Phương Dật Thiên lập tức hét lớn.
Triệu Thiên ở xa, đang nghe nhân viên ở hiện trường báo cáo tình huống, thình lình nghe được có người gọi tên hắn, nhìn lại thì thấy Phương Dật Thiên đang đứng gọi hắn ở bên ngoài tuyến phong tỏa, xem ra tiếng hô vừa rồi là của Phương Dật Thiên.
Triệu Thiên nhíu nhíu mày, lúc này chính là thời khắc nguy cấp, hắn cũng không rõ Phương Dật Thiên gọi hắn chuyện gì, nếu như là người khác gọi thì hắn cũng không để ý, thế nhưng Phương Dật Thiên lại có quan hệ đặc thù với Trần sở trưởng ở tỉnh, Triệu Thiên quay đầu dặn dò mấy câu với mấy người cảnh sát liền đi tới phía Phương Dật Thiên.
" Triệu cục trưởng, gặp được anh thật sự là quá tốt!" Phương Dật Thiên cười cười.
" Phương lão đệ, ở đây rất nguy hiểm, anh tìm tôi có chuyện gì? Không có việc gì thì tốt nhất là nên ly khai nơi này!" Triệu cục trưởng trầm thấp nói.
" Triệu cục trưởng, tôi muốn vào trong hỗ trợ người, tôi có một bằng hữu bên trong, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, tôi muốn đến xem thế nào." Ngữ khí Phương Dật Thiên trầm xuống, nghiêm túc nói.
Triệu Thiên nghe vậy thì ngẩn ra, có chút không thể tin được hỏi: "Anh, anh muốn vào? Khó lắm, anh là người thường, anh không thể đi vào, cho anh đi vào thì tôi phải đảm bảo cho sinh mệnh của anh a."
" Triệu cục trưởng, sự việc không nên chậm trễ, tôi sẽ giải thích với anh sau, tôi thực sự cần đi vào, anh hãy tin tôi, tôi sẽ không có việc gì đâu!" Phương Dật Thiên nói xong liền trực tiếp lướt qua tuyến phong tỏa.
Cảnh sát xung quanh liền xông lên giữ tay hắn lại, nhìn về phía Triệu Thiên, trầm thấp nói: "Triệu cục trưởng..."
Triệu Thiên nhíu nhíu mày, sau đó phất tay, nói rằng: "Để anh ta vào !"
Người cảnh sát kia liền buông tay Phương Dật Thiên.
" Phương lão đệ, anh nói là người thân của anh ở bên trong tòa nhà?" Triệu Thiên thân thiết hỏi.
"Coi như là bằng hữu a, được rồi, là Quan cảnh quan, tôi vừa thấy xe của cô ta mà." Phương Dật Thiên đi vào hiện trường thì nhìn xung quanh, không thấy được Quan Lâm liền mở miệng hỏi.
Triệu Thiên nghe vậy thì cũng nhìn một chút, cũng không thấy Quan Lâm, Quan Lâm là cao cấp cảnh quan lần này phát sinh sự kiện kinh khủng này nàng đương nhiên phải chạy đến hiện trường ngay lập tức, vì vậy hắn hỏi người cảnh sát bên cạnh: "Thấy Quan cảnh quan không?"
"Báo cáo cục trưởng, Quan cảnh quan đã đi vào trong tòa nhà, nói là muốn hiệp trợ đội viên chống khủng bô lục soát hành tung của phần tử khủng bố." Người cảnh sát kia trả lời.
"Hả, tiểu Quan tiến vào?" Triệu Thiên nhíu mày, lại hỏi: "Tình huống bên trong như thế nào? Tiếp tuyến viên có nhận được tình huống bên trong hay không?"
"Hiện tạm thời chưa có, hiện tại đã phát hiện ba quả bom điều khiển từ xa, hiện đã đưa ba chuyên gia phá bom vào trong gỡ bỏ, nhưng vẫn chưa biết được số lượng và mục tiêu hành động của phẩn tử khủng bố." Viên cảnh sát trả lời.
Triệu Thiên sắc mặt trầm xuống, thở sâu, nói: "Tiếp tục tăng cường bảo vệ xung quanh tòa nhà, giữ liên lạc với người ở bên trong, có tình huống khẩn cấp lập tức thông báo! Đồng thời tăng cường cảnh giác, giữ nghiêm các cửa ra vào của tòa nhà, điều tra tất cả các nhân vật khả nghi. Triệu tập thêm đội viên của đặc chủng tác chiến, trong thời gian ngắn hỏa lực phải đủ để đối kháng với đối phương! Ngoài ra, phong tỏa các hệ thống truyền thông tại hiện trường, không để bọn họ tiến nhập hiện trường dù chỉ một người!"
"Vâng, cục trưởng!" Người cảnh sát cung kính nói.
Phương Dật Thiên hơi nheo mắt, nhìn ngân hàng cao 18 tầng, trong ánh mắt mơ hồ có tinh quang chớp động, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
"Triệu cục trưởng, có thể liên lạc với Quan cảnh quan ở bên trong tòa nhà không? Tôi muốn nói với nàng hai câu." Đột nhiên Phương Dật Thiên hỏi Triệu Thiên.
Triệu Thiên hơi sửng sốt, đang chuẩn bị nói cái gì thì từ một chiếc xe thông tin truyền đến thanh âm khẩn cấp:
"Tôi là số 3, tôi là số 3, phát hiện tung tích địch, hiện nay bên tôi đã có một đội viên bị thương, xin hỗ trợ, ở đây là tầng thứ năm."
Đường dây vừa ngắt thì lại có thanh âm bộ đàm:
"Ban chỉ huy, tôi là Quan Lâm, phát hiện tung tích của địch, khẩn cấp cầu trợ giúp..."
"Phanh!"
Một tiếng súng từ bộ đàm truyền đến, sau đó thanh âm của Quan Lâm cũng im bặt.
Triệu Thiên sửng sốt, vội vã cầm bộ đàm lên, lớn tiếng gọi: "Tiểu Quan, tiểu Quan, cô có bị gì không? Trả lời đi!"
Triệu Thiên lớn tiếng nói, thế nhưng bộ đàm không truyền lại âm thanh nào, hắn không khỏi hít sâu, nhíu nhíu mày, vô ý thức đảo mắt nhìn lại, thì thấy Phương Dật Thiên đang đứng bên cạnh hắn thì tựa như báo vồ mồi chạy vào trong tòa nhà, tấn mãnh chi cực(Nhanh chóng và mãnh liệt), trong chốc lát thân ảnh đã mất hút!
Triệu Thiên lại ngẩn ra, sau đó mới phản ứng, lập tức gọi thêm đội viên chống khủng bố tác chiến đội viên cùng với đội y liệu khẩn cấp xâm nhập tòa nhà cứu viện cùng hiệp trợ hành động!
Xuất phát từ dự cảm linh mẫn với nguy hiểm, Phương Dật Thiên mơ hồ cảm nhận được phương hướng bên trái khẳng định là có sự cố nguy hiểm xảy ra, lông mày của hắn hơi nhướng lên, lớp da trên cơ thể có cảm giác như bị kim đâm, rất khó chịu.
Kỳ thực, có sự cố gì đó cũng tốt, tự nhiên sẽ có cảnh sát mà một số nhân viên tác chiến đặc thù giải quyết, có thể nói là hắn không có việc gì, nhưng không biết tại sao, trong lòng Phương Dật Thiên vẫn có chút lo lắng.
Hắn nhìn thân ảnh Quan Lâm cưỡi Yamaha đang vội vã chạy đi, cảm giác không rõ ràng trong đầu càng thêm mãnh liệt, một tia bất an luôn luẩn quẩn ở trong lòng.
Lại nói tiếp hắn cùng Quan Lâm mới quen biết ba ngày, đã gặp mặt mấy lần, nhưng bản tính thẳng thắn, mạnh mẽ, của nàng cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một cỗ cảm giác hiểu rõ lẫn nhau, lúc gặp mặt thì thô lỗ động thủ động cước là chủ yếu, nhưng cũng sinh ra một loại hữu nghị khó có thể nói rõ.
Quan Lâm là một thành viên trong đội cảnh sát của thành phố Thiên Hải, có chuyện gì xảy ra nàng chắc chắn sẽ dẫn đầu đi trước, như vậy khoảng cách với nguy hiểm càng ngắn, Phương Dật Thiên không phải là không tín nhiệm năng lực của Quan Lâm, mà là nếu như Quan Lâm đối mặt với tổ chức tội phạm không bình thường thì tình huống không ổn chút nào.
Thở sâu, Phương Dật Thiên nói với Chân Khả Nhân đang lái xe ở phía trước: "Vòng sang trái, bên kia hình như có chuyện gì, tôi muốn đi xem."
Chân Khả Nhân nghe vậy thì ngẩn ra, nàng không thích Phương Dật Thiên nói như ra lệnh, nàng lạnh lùng nói: "Không thấy bên đó kẹt xe sao, làm sao đi tới? Hơn nữa, bên kia có chuyện gì thì cũng không đến lượt anh quản!"
Phương Dật Thiên nhìn vào đoạn đường, quả thật là kẹt xe nghiêm trọng, hơn nữa con đường đã bị phong tỏa, xe cộ không thể đi vào, hắn suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, cô đến phía trước đỗ xe, tôi đi qua xem một chút, tôi có bằng hữu ở bên trong! Các cô đi đâu mua quần áo, nói cho tôi biết, lát sau tôi sẽ tìm các cô."
Chân Khả Nhân cũng chú ý tới bên trái có không ít cảnh sát đang khơi thông đoàn xe cộ, cũng đã kéo giới tuyến màu vàng, xem ra là có chuyện gì đó, nàng nhất thời cảm thấy hiếu kỳ nói: "Hình như có chuyện gì a, tiểu Tuyết, chúng ta lại xem một chút đi?"
"Không được, các cô không thể đi vào, chỗ ấy rất nguy hiểm " Phương Dật Thiên quát lên.
"Dựa vào cái gì, anh có thể đi sao chúng tôi không thể đi?" Chân Khả Nhân không phục nói.
"Nếu các cô không muốn phát sinh chuyện bất trắc thì hãy rời khỏi đây, lát sau tôi sẽ tìm các cô, tôi hiện không phải nói giỡn với các cô!" Ngữ khí Phương Dật Thiên có chút trầm thấp, hoàn toàn tương phản với ngữ khí lười nhác bình thường.
"Khả Nhân, quên đi, không có gì hay đâu, chúng ta rời khỏi đây đi!" Nhìn khuôn mặt âm trầm của Phương Dật Thiên, Lâm Thiên Tuyết hoảng hốt nói với Chân Khả Nhân.
Chân Khả Nhân cong môi, trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên xuống xe, dặn dò một chút rồi bước nhanh tới phía trước.
Bên trái con đường là một ngân hàng.
Bốn phía của ngân hàng đã đầy cảnh sát, thành viên của đội đặc chủng quần áo đen, khuôn mặt ngưng trọng đang mang súng canh giữ hiện trường, các con đường xung quanh đã được cách ly an toàn, xung quanh tòa nhà chỉ có cảnh sát, không có ai mặc thường phục, bốn phía ngưng tụ một cỗ khí thế ngưng trọng.
Lúc này, một chiếc Yamaha trực tiếp đi vào, dừng xe, Quan Lâm với sắc mặt ngưng trọng đi xuống, hướng về phía một cảnh sát đi tới.
"Tình huống hiện tại như thế nào?" Lúc này biểu tình của Quan Lâm bình tĩnh mà lãnh tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngân hàng phía trước, lãnh liệt mà lão luyện hỏi.
"Quan cảnh quan, vừa nhận được án, tòa nhà bên trong bị phần tử khủng bố xâm chiếm, hiện nay bọn chúng đã khống chế cả tòa nhà, nhân số chưa rõ, nhưng theo như thăm dò, bọn chúng đang nắm trong tay hơn mười con tin, đều là nhân viên quản lý cao tầng của ngân hàng, tình huống thập phần nguy cấp!" Người cảnh sát kia lưu loát báo cáo.
"Phần tử khủng bố?" Quan Lâm khẽ nhíu mày, nếu như là một người vọng tưởng muốn cướp đoạt ngân hàng thì cùng lắm chỉ là phân tử phạm tội, nhưng xâm chiếm tòa nhà lại là phần tử khủng bố?
"Vâng, là phần tử khủng bố, hiện nay đã tra được tầng ngầm thứ nhất, trên tầng thứ hai đều có bố trí bom điều khiển từ xa, những phần tử khủng bố này dường như không đơn giản chỉ là cướp ngân hàng!" Người cảnh sát trầm thấp nói.
"Bom điểu khiển từ xa?" Quan Lâm thở sâu, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hỏi: "Chuyên gia phá bom đã tới hiện trường chưa? Có bản vẽ cấu trúc của ngân hàng hay không? Bọn chúng ẩn nấp tại tầng mấy?"
"Hiện nay một số chuyên gia phá bom đã tới, còn ba người đang trên đường tới, một người đã tiến nhập hiện trường bắt đầu điều tra cùng với hai đội viên chống khủng bố , hiện nay, ban chỉ huy tại hiện trường vẫn liên lạc với chuyên gia phá bom, mặt khác, còn có sáu đội viên tinh anh của chống khủng bố tác chiến đội đã lẻn vào tòa nhà điều tra tung tích của các phần tử khủng bố." Người cảnh sát trả lời.
"Tốt, lập tức cầu viện trung tâm chỉ huy, đưa tất cả lực lượng có thể điều động đưa tới, ngoài ra, kiểm tra an toàn đối với tất cả những người đi ra từ bên trong tòa nhà, tôi lo lắng là có phần tử khủng bố trong những người này, mượn cơ hội chạy đi! Mặc kệ tổn hao như thế nào đều điều tra bằng hết, quyết không để thoát một tên!" Quan Lâm ngữ khí trầm xuống hạ lệnh.
"Vâng, Quan cảnh quan!" Người cảnh sát kia nhận lệnh chạy đi.
Quan lâm biết sáu người đội viên của đội chống khủng bố đã lẻn vào tòa nhà lục soát hành tung của phần tử khủng bố, nàng đi tới đài chỉ huy, cầm lấy bộ đàm: "Số 1, số 1, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?"
"Ban chỉ huy, đây là số 1, tôi đang ở lầu 4, tình huống bình thường, không phát hiện tình huống khả nghi!"
"Số 2, số 2, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?"
"Số 6, số 6, đây là ban chỉ huy, có tình huống đặc thù hay không?"
Đợi một hồi, Quan Lâm không nhận được hồi âm, nàng nhíu mày, lại liên lạc qua bộ đàm, nhưng lại không có hồi âm, nhất thời, một dự cảm không rõ ràng xuất hiện trong lòng.
Ánh mắt Quan Lâm trầm xuống, móc ra cây súng bên hông, lên đạn, sau đó xông vào tòa nhà.