Phương Dật Thiên thản nhiên tiếp nhận khiêu chiến, đây vốn là dự kiến trong lòng Vương Hổ.
Chẳng qua, ngữ khí Phương Dật Thiên khi nói ra lời nhận khiêu chiến, cùng với chỉ nháy mắt nhãn thần đã ngưng tụ trở nên sắc bén làm cho trong lòng Vương Hổ thầm rùng mình, sống trong hắc đạo nhiều năm hắn biết, khí thế này không phải để dọa người, mà là do nhiều năm chơi dao chơi súng hoặc là chém giết tàn khốc máu tanh trên chiến trường tạo nên.
Phương Dật Thiên không chút do dự tiêu sái đi lên lôi đài, đối mặt với Vương Hổ khiêu chiến ban đầu hắn không cho là đúng, bởi vì hắn không muốn đáp lại lời khiêu chiến của Vương Hổ.
Chỉ là ngữ khí của Vương Hổ rất khiêu khích, cùng với nguyên nhân dẫn đến trận chiến này, hắn muốn bằng trận chiến này thay chủ tịch cùng với tiểu thư thiên kim trút giận.
Điều này làm cho Phương Dật Thiên không dễ dàng tha thứ, chỉ vì tiểu thư đanh đá chua ngoa như nam nhân mà khiêu chiến hắn?
"Chẳng lẽ hắn tự tin dựa vào thân thủ chính mình có thể giáo huấn ta sao? Buồn cười!" Phương Dật Thiên trong lòng cười lạnh, đi lên lôi đài thản nhiên liếc mắt nhìn Vương Hổ, trầm giọng nói: "Nói đi, phương thức chiến đấu như thế nào?"
" Không có quy củ gì nhiều, chỉ có một, xem quyền đầu ai cứng hơn. "Vương Hổ giơ giơ quyền trầm giọng nói.
"Chỉ thế thôi? Tốt như vậy đi, vậy làm sao phân thắng bại." Phương Dật Thiên hời hợt bâng quơ liếc mắt nhìn Vương hổ một cái, theo cái nhìn thấy bộ pháp cùng thân thể thẳng tắp của Vương hổ có thể thấy được, đối phương là nhân vật tuyệt đối khó giải quyết, là người trên phương diện đánh nhau rất có kinh nghiệm thực chiến, xem ra hôm nay có thể gặp được đối thủ để mình thoải mái tay chân rồi.
"Ai ngã xuống trước, chính là người thua, ngươi thấy thế nào?" Vương Hổ hỏi.
"Tốt!" Phương Dật Thiên trong miệng thốt ra một chữ, hai mắt rung động, toàn thân tập trung tinh thần.
"Như vậy thì tiếp chiêu đi!" Vương Hổ quát lên một tiến lớn, người hắn như vọt lên, thế giống như mãnh hổ hạ sơn rất mạnh rất uy vũ, trang phục đen bó sát bỗng căng phồng bởi vì cơ bắp đột ngột bùng nổ, mỗi khối cơ bắp trong thân thể ẩn chứa lực lượng hùng hậu như thuốc nổ.
Vương Hổ một quyền hướng ngực Phương Dật Thiên đánh tới, quyền như hổ, đánh tới rất nhanh, mang theo quyền phong gào thét chói tai hướng ngực Phương Dật Thiên.
Có thể tưởng tượng người bị một quyền ẩn chứa uy lực cường đại như vậy đánh trúng thì hậu quả sẽ ra sao.
Trên khán đài, Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng nhịn không được trong lòng hô nhẹ một tiếng, các nàng giống như là đã nhìn thấy Phương Dật Thiên trúng quyền của Vương Hổ sau đó ngã rạp trên mặt đất.
Nhưng là một màn kế tiếp lại làm cho các nàng thầm giật mình một chút, Phương Dật Thiên nghiêng người né tránh, cánh tay phải vung ngang, chặn quyền của Vương Hổ, tiếp theo, tay phải đang vung ngang kia thuận thế dùng khửu tay đánh ra, rất nhanh mà lại trực tiếp đánh vào cổ họng Vương Hổ.
Vương Hổ trong lòng âm thầm khen hảo, một chiêu này Phương Dật Thiên cực kỳ xảo diệu, trước phòng ngự công kích của hắn sau đó thuận thế đánh lên, hơn nữa một kích đó trực tiếp hướng chỗ hiểm của thân thể - cổ họng!
Bất quá Vương Hổ đã từng là lão đại trong hắc đạo cũng không có thối lui, hắn hạ thân xuống, cánh phải chặn ngang khửu tay Phương Dật Thiên. Ngay sau đó quyền trái tựa như linh xà đánh về phía xương sườn Phương Dật Thiên, biến hóa cực kỳ nhanh chóng, đối thủ phản ứng không nhanh sẽ bị một quyền của Vương Hổ đánh trúng.
Nhưng mà, Phương Dật thiên từ Liệp Báo bộ đội đặc chủng tinh tuyển ra, trở thành một thành viên trong Hoa quốc Long tổ, lực lượng của hắn không thể nghi ngờ, khả năng chiến đấu mọi phương diện có thể nói là cực kỳ xuất sắc.
Bất quá hắn đối mặt với một quyền Vương Hổ đánh tới giật mình, thầm nghĩ: "Hổ hình quyền? Chẳng lẽ Vương Hổ luyện tập chính là thập nhị hình ý quyền?"
Phương Dật Thiên trong đầu hiện lên câu hỏi này, hắn thân hình hơi nghiêng, liền tránh thoát quyền trái Vương Hổ công kích, bộ quyền này một khi thi triển sẽ cuồn cuộn như nước chảy vô khổng bất nhập (không nơi nào không đến được), cực kỳ liền mạch, càng đánh càng dũng mãnh.
Vương Hổ cước bộ biến đổi, hướng phía trước một bước dài, hổ hình quyền trong thập nhị hình ý quyền biến đổi, thành xà quyền quỷ dị.
Nhất thời, quyền của Vương Hổ đang uy mãnh biến thành âm nhu, xà hình quyền xảo trá nhằm điểm yếu hại toàn thân Phương Dật Thiên công tới.
Phương Dật Thiên hoành tay chắn đồng thời thi triển thân pháp, không ngừng tránh né quyền thế dày đặc của Vương Hổ.
Đột nhiên Vương Hổ bạo quát một tiếng, chân trái đứng thẳng, dựa vào lực lượng phần eo vặn người nâng chân phải lên, một cước quét ngang đá vào thắt lưng Phương Dật Thiên!
Một cước này lực đạo mạnh vô cùng, nhìn qua mạnh mẽ dị thường, khí thế hoành tảo thiên quân quét tới.
Cước này của Vương Hổ có thể nói hết sức đột ngột, làm người ta khó lòng phòng bị, hơn nữa lực đạo mạnh mẽ hung mãnh có thể nói cực kì bá đạo.
Phương Dật Thiên vốn vẫn đề phòng thập nhị hình ý quyền của Vương hổ công kích, đột nhiên Vương Hổ biến chiêu, một cước quét ngang mà đến, mắt thấy tránh cũng không thể tránh, hắn đành phải hai tay hộ thắt lưng, cường ngạnh chặn một cước công kích này của Vương Hổ.
Thế nhưng một cước này thật quá mức hung mãnh bá đạo, Phương Dật Thiên chống đỡ một cước công kích chân lực cường đại của Vương Hổ nhịn không được thối lui hai bước, nhưng hắn còn chưa đứng vững Vương Hổ đã áp sát như hình với bóng một quyền lại công tới, cực kỳ hung hãn.
Vương Hổ một cước bức lui Phương Dật Thiên, về sau lại thừa thắng xông lên, căn bản không để cho Phương Dật Thiên biến chiêu dịch chuyển, xem ra là xuất chiêu liên hoàn muốn đánh ngã Phương Dật Thiên.
Phương dật thiên thân hình còn không có đứng vững, nắm tay vương hổ đã muốn công tới, hắn cắn chặt răng, siết chặt hữu quyền, quát một tiếng, ra quyền nghênh đón, trực diện tiếp một quyền của Vương Hổ!
Phanh!
Quyền đầu hai người ở giữa không trung trực tiếp chạm nhau!
Trên khán đài Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng giờ này đã biết tên bảo an nho nhỏ Phương Dật Thiên thân thủ không tồi, chỉ mới dùng tay, thế nhưng có thể cùng Vương Hổ chiến đấu không phân cao thấp.
Phát hiện này làm hai nàng cảm thấy giật mình không thôi, các nàng không thể tưởng tượng được một tên bảo an nho nhỏ thế nhưng lại có thân thủ xuất sắc như vậy, mà người này lại cam tâm làm một chân bảo an thật làm cho các nàng khó có thể hiểu được.
Chính vì Vương Hổ nhìn ra bản lĩnh của Phương Dật Thiên, Lâm Chính Dương cảm thấy vô cùng hứng thú mới bảo Vương Hổ đi khiêu chiến Phương Dật Thiên, thuận tiện thử xem thân thủ thực sự của Phương Dật Thiên thế nào.
Một màn vừa rồi quả thật thân thủ Phương Dật Thiên rất nhanh nhẹn, mạnh mẽ, trên lôi đài có thể cùng Vương Hổ xuất thân hắc đạo giao tranh ngang tài ngang sức, thật khó lường.
'Phanh!' một tiếng, Phương Dật Thiên và Vương Hổ quyền đối quyền.
Không thể phủ nhận, quyền kình Vương Hổ thật lớn, lực đạo cũng vô cùng mãnh liệt, Phương Dật Thiên vừa nghênh đón một quyền này đã thấy từ tay Vương Hổ truyền sang một cỗ lực lượng cường đại.
Bất quá Phương Dật Thiên cũng tự nhận lực lượng của hắn không phải để trang trí, mấy năm huấn luyện đặc công lực lượng của tứ chi đã cực kì mạnh mẽ, bởi vậy ngạnh kháng một quyền này của Vương Hổ cũng không chịu thiệt gì, ngược lại còn xảo diệu mượn chút lực của Vương Hổ lui về sau một mét, kéo dãn khoảng cách cùng Vương Hổ, như vậy Vương Hổ cũng không thể tiếp tục tái truy kích.
Trên thực tế, Vương Hổ lúc này trong lòng cực kì kinh sợ, một quyền kia của hắn tuy không dốc toàn lực, nhưng ít nhất có 7 thành lực lượng, mà Phương Dật Thiên trong tình huống chân trụ không vững lại ngạnh kháng được, cũng như Phương Dật Thiên, hắn cũng cảm nhận được bên trong một quyền của Phương Dật Thiên ẩn chứa lực đạo rất lớn.
Cái loại lực lượng này không giống như người bình thường cậy mạnh xuất ra, mà là một loại trải qua huấn luyện đặc thù sau đó ngưng luyện ra lực lượng tinh thuần !
Mà loại lực lượng tinh thuần trong cơ thể con người chính là lực lượng cường đại nhất, không trải qua huấn luyện nghiêm khắc tuyệt đối sẽ không có được.
Vương Hổ thoáng chần chờ một lát sau đó lại tái công kích, nắm tay thô to của hắn như cuồng phong vũ bão đánh tới trên người Phương Dật Thiên, Vương Hổ như con hổ nhốt trong lồng đã lâu chưa được phát huy uy mãnh, một khi mở lồng làm cho tính hung bạo bộc phát có một loại cảm giác như mãnh hổ xuất sơn, càng đánh càng mạnh, khí thế càng hung hãn, tốc độ ra quyền ngày càng nhanh, rõ ràng đánh đến say mê.
Phương Dật Thiên thì trái lại, hắn cả người vững như bàn thạch, ngạo nghễ đứng thẳng, làm cho người ta có cảm giác vững vàng oai phong, mặc cho thế quyền của Vương Hổ có hung hãn bá đạo đến đâu, nhưng dù nửa phần tiện nghi cũng không chiếm được.
Mà Vương Hổ hiện tại cảm giác càng đánh càng hăng máu, trên lôi đài truyền ra từng trận hò hét, quyền phong gào thét không dứt bên tai, thập nhị hình ý quyền áo nghĩa đã được vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, dựa theo thế bài sơn đảo hải hung hăng ép tới đầu Phương Dật Thiên.
Trên lôi đài hai người càng đánh càng hung, càng đánh càng hăng, người trên khán đài vô hình chung trở nên khẩn trương, càng xem càng hưng phấn.
Cho tới nay đánh nhau như vậy các nàng mới chỉ được xem trên TV, hiện thực làm gì có người đánh nhau như vậy?
Lúc này đây hai nam nhân hăng hái nói chuyện, dựa vào nắm tay mà tiến hành nói chuyện, trường hợp như thế lần đầu tiên các nàng nhìn thấy trở nên kích động cũng là bình thường.
Trên lôi đài mỗi lần Vương Hổ cùng Phương Dật Thiên quyền cước chạm nhau lại đem cho nội tâm các nàng một trận rung động mãnh liệt, cái cảm giác kích thích này thật sự khó nói thành lời.
Phanh!
Hai người lại một quyền đối nhau, sau đó nhanh chóng tách ra, Vương Hổ như một đầu hổ đói lại một lần nữa lao vào.
Hiện tại, máu trong người Vương Hổ đã sôi lên, hắn đã nhiều năm không trải qua cảm giác tràn trề thống khoái như vậy, trước kia còn trong hắc đạo khi đánh nhau hắn cũng có cái cảm giác sôi máu tràn trề thống khoái này, nay hắn đã quy ẩn trở lại cuộc sống bình thường.
Cuộc sống thường ngày cũng có đánh đánh giết giết, nhưng không tìm được một cao thủ cùng hắn so chiêu, bởi vậy nhiều năm gần đây hắn cũng bứt dứt, trừ khi lên lôi đài giao chiến còn không sẽ không tìm được cảm giác tràn trề thống thoái.
Mà hôm nay cùng Phương Dật Thiên chiến đấu một hồi cảm giác sau nhiều năm mất đi lại nổi lên trong lòng, khiến hắn càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hung hãn, đánh cho thống khoái, đánh đến nỗi khó khống chế được quyền cước của bản thân.
Vương Hổ thừa dịp Phương Dật Thiên lui lại hai bước, trong nháy mắt đã vọt lên, đại thủ thô to tập trung lực lượng, thi triển ra chiêu mạnh nhất trong thập nhị hình ý quyền: Long Hình quyền!
Long Hình quyền một khi xuất ra uyển chuyển như phi long tại thiên, khí thế long đằng tứ hải uy mãnh vô cùng, Vương Hổ vọt lên cao tung ra Long Hình quyền, giữa trời song quyền rít gào giáng xuống, quyền đạo vừa nhanh vừa mạnh làm cho người ta khó lòng chống đỡ.
"Long Hình quyền? Xem ra Vương Hổ này ở thập nhị hình ý quyền tạo nghệ rất sâu a!" Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, đối với song quyền lăng không giáng xuống này không dám chút coi thường, hắn song chưởng thu vào, tập trung lực lượng phía trên hai nắm tay, khi Vương Hổ vừa tung mình lên cao thân thể hắn cũng thối lui, sử ra Tứ Lượng Bạt Thiên Cân (bốn lượng đẩy ngàn cân) muốn xảo diệu hóa giải quyền kình hung mãnh của Vương Hổ.
Nhưng mà, quyền đạo của Vương Hổ không chỉ có vậy, Phương Dật Thiên vừa vươn song chưởng ra muốn tiếp đón song quyền đang giáng xuống kia, khửu tay phải hắn đột nhiên vung ngang, lập tức ngoài dự đoán của mọi người hướng về lồng ngực của Phương Dật Thiên đánh tới!
Biến chiêu quá nhanh Phương Dật Thiên không kịp phản ứng, ' Phanh!' một tiếng, lồng ngực cường tráng của hắn đã trúng một khửu tay này của Vương Hổ!
Lực đạo của một chiêu này không kém, vì vậy Phương Dật Thiên liên tục lui về sau ba bước.
Phương Dật Thiên vừa trúng một khuỷu tay của Vương Hổ trên khán đài Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng la thất thanh, các nàng nghĩ, Phương Dật Thiên dù có thua, bất quá cùng Vương Hổ giao thủ vật lộn lâu như vậy xem như rất lợi hại.
Bỗng nhiên, Vương Hổ ánh mắt sắc bén chiếu tới Phương Dật Thiên, trầm giọng nói :
"Phương Dật Thiên, mau xuất ra chân bản lãnh của ngươi, ta muốn đánh thật sự, muốn cảm giác được sự thống khoái tràn trề, ngươi không xuất ra chân bản lĩnh, chẳng lẽ là khinh thường ta?"
"Chân bản lĩnh?" Trên khán đài Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng đồng thời ngẩn ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ Phương Dật Thiên này còn bổn sự lợi hại hơn còn chưa xuất ra?