Liễu Ngọc đi phía trước, chiếc váy dài theo bờ eo chuyển động của nàng mà bay lên , từ phía sau nhìn lại, một vòng eo mảnh khảnh phía dưới là một đường cong kinh người, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, nổi lên từng đường cong nhấp nhô. Nàng có chút say , đi không được vững vàng, đi hơi nghiêng ngả,có thể ngửi thấy được mùi rượu cùng với mùi thơm từ thân thể nàng bay đến, hòa cùng nhau, cực kỳ câu dẫn thần kinh mẫn cảm của nam nhân. Đi vài bước rồi đột nhiên nàng ngừng lại, duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, Phương Dật Thiên thấy thế vội vàng chạy đến, thân thiết hỏi: "Ngọc tỷ, chị không sao chứ?" Cơ hồ là mặt đối mặt với Phương Dật Thiên, nhìn thấy Phương Dật Thiên vẻ mặt tràn đầy vẻ thân thiết , Liễu Ngọc tâm thần chấn động, khuôn mặt càng hồng lên, nàng miễn cưỡng cười cười, nói: "không có việc gì chỉ là hơi choáng váng... Ọe..." Một mùi rượu từ tiểu phúc bốc lên thẳng đến cổ họng, nàng vội vàng nói: "Tôi, tôi đi phòng vệ sinh một chút đã." "Em đưa chị đi." Phương Dật Thiên nói xong không chần chờ đỡ lấy cánh tay phải mềm mại của Liễu Ngọc, giúp nàng đi đến buồng vệ sinh gần nhất. Vừa rồi lúc Vương bộ trưởng nắm tay phải của Liễu Ngọc, Phương Dật Thiên nói ra một câu "Bỏ cái tay heo của ông ra!" làm Vương bộ trưởng trong lòng sợ hãi, mà lúc này, hắn cũng tự ôm lấy cánh tay phải của Liễu Ngọc, so sánh với động tác vừa rồi của Vương bộ trưởng, lúc này hắn còn hơn một bậc. Giúp Liễu Ngọc đến buồng vệ sinh,nàng liền chạy vào,sau đó là tiếng đóng của WC, từ bên trong tựa hồ có tiếng nôn mữa. Phương Dật Thiên trong lòng lo lắng, trong lòng biết Liễu Ngọc nôn rượu, chẳng qua bên trong là nữ xí, hắn cũng ngại đi vào chỉ có thể chờ đợi. Một lúc sau Liễu Ngọc từ bên trong đi ra, sái mặt lộ vẻ tái nhợt, đi đến bồn rữa tay công cộng rữa tay rồi trở lại đường ngay, Phương Dật Thiên liền đi đến, thân thiết hỏi: "Ngọc tỷ, vừa rồi nôn rượu à?" Liễu Ngọc gật gật đầu, cười cười, nói: "n, uống hơi nhiều, chẳng qua nôn ra thì tốt hơn nhiều rất nhiều "Rửa mặt đi, như vậy sẽ tỉnh hơn một chút." Phương Dật Thiên nói. Liễu Ngọc ừ một tiếng, hai tay vốc nước lên rữa mặt, cuối cùng lấy ra khăn tay lau nước trên mặt, thở sâu, so với lúc chưa nôn rượu, hiện tại tốt hơn rất nhiều. "Đi thôi, cám ơn cậu , chẳng qua vừa rồi cậu ở trong phòng lấy cớ thật là giỏi à, lại còn nói giúp tôi chăm sóc Thi Thi." Liễu Ngọc cười cười, trên mặt thể hiện ra phong vận mê người của thiếu phụ trẻ tuổi. "Ha ha, thuận miệng bịa ra mà thôi, chẳng qua nhìn phản ứng mấy người Vương bộ trưởng thì chắc bọn họ đều tin tưởng. Đúng rồi, về sau chị cần phải chú ý Vương bộ trưởng này nhiều hơn." Phương Dật Thiên có chút thâm ý nói. Liễu Ngọc sắc mặt nao nao, trong lòng biết Phương Dật Thiên nói chuyện gì, rồi nàng mỉm cười, cùng Phương Dật Thiên đi ra ngoài. Gió đêm phơ phất. Đêm khuya gió đêm mang lại một chút cảm giác mát mát, từng đợt thổi vào bên trong xe không cần mở máy điều hòa cũng cảm giác được một cổ không khí trong lành Liễu Ngọc ngồi ở bên trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ là có chút mất tự nhiên, tuy vừa rồi sau khi nôn thì có tỉnh hơn một ít, nhưng khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng vẫn còn chút hồng, đôi mắt hơi có vẻ say, mê ly hấp dẫn. Đêm nay nếu không phải Phương Dật Thiên đột nhiên đến, chính nàng cũng không biết khi nào thì mới có thể rời đi,để nhanh chóng trở về nhà. Nhớ tới Thi Thi một mình đợi ở nhà, lòng của nàng nhói lên từng cơn, những tiệc rượu như vậy nàng thường xuyên tham gia, mỗi lần Thi Thi cũng rất nghe lời nàng ở nhà, không khóc cũng không có quậy, ngay từ lúc còn nhỏ. Chẳng qua nàng đối với Thi Thi cũng thương yêu cực kỳ, đại bộ phận thời gian nàng đi làm và xã giao, nàng cũng không nhớ lần cuối nàng dẫn Thi Thi đi chơi là khi nào . Nhưng là vì cuộc sống, vì sống được tốt hơn, vì Thi Thi có thể vô tư vô lo lớn lên, tất cả nàng đều cố nén , trong lòng khổ cũng chỉ một mình nàng dùng đôi vai gầy yếu chống đỡ tất cả. Có lẽ, đây chính là một việc chuyện khó xử của một người mẹ độc thân. Nghĩ vậy ở sâu trong lòng của nàng không nhịn được nổi lên một tia chua xót, áp lực trong lòng như muốn phun ra, có đôi khi, nàng thật muốn tựa vào một người nào đó thoải mái khóc một hồi, phát tiết một lần sự gian khổ và mềm yếu của nàng, nhưng trong biển người khó kiếm được một người nào đó để nương tựa. Trong lúc lơ đãng, nàng thoáng quay đầu, đảo mắt nhìn qua Phương Dật Thiên đang lái xe, khuôn mặt góc cạnh nhìn qua thấy cương nghị vô tình, chẳng qua nhiều lúc lại có vẻ vô lại, có đôi khi, nàng thật sự là không hiểu người đàn ông này là người như thế nào. Chẳng qua, có thể xác định là có hắn tại bên cạnh, nàng cảm giác nội tâm nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều. "Về uống chén nước ấm, thả lỏng thể xác và tinh thần, ngủ một giấc, ngày mai sẽ không sao ." Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Liễu Ngọc nói. Liễu Ngọc gật gật đầu, cười nói: "Tôi biết! Dật Thiên. . ." "Uhm?" "Cậu, cậu vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?" Trong xe nhất thời yên tĩnh. Phương Dật Thiên trầm mặc sau nửa ngày, chậm rãi nói: "Không có gì, chị một mình nuôi nấng Thi Thi cũng không dễ dàng, kỳ thật em cũng không thể giúp đỡ chị cái gì, chính là em không muốn nhìn chị bị người khác khi dễ mà thôi." Liễu Ngọc nao nao, Phương Dật Thiên nói một câu đơn giản khiến cho nàng nổi lên một cảm giác ấm ám, có đôi khi sự quan tâm bình thường của người với người cũng có khả năng đả động đến nội tâm người khác. Liễu Ngọc vội vàng xoay mặt nhìn về phía ngoài của sổ , thở sâu, nàng sợ mình đối mặt Phương Dật Thiên không nhịn được sẽ rơi lệ, nàng vốn là không phải là người nữ nhân kiên cường, vẻ kiên cường bên ngoài chỉ để che đấu sự yếu ớt bên trong. Xe rất nhanh đã đến nơi Dừng xe lại Phương Dật Thiên mở cửa xe giúp Liễu Ngọc đi ra, thấy Liễu Ngọc vẫn còn vẻ say rượu, hắn nói: "Ngọc tỷ, em đỡ chị vào nhé." Liễu Ngọc khẽ cắn môi dưới, gật đầu, đồng ý Phương Dật Thiên giúp nàng đi lên trên lầu. Liễu Ngọc mở cửa nhẹ nhàng, sợ đánh thức Thi Thi đang ngủ ở trong phòng,nàng quay lại đóng của, cũng không bật đèn, muốn đi vào phòng của mình. Bởi vì trong phòng không có đèn, khiến cho tối đen, nàng lại hơi choáng váng, đi tới đi lui, không cẩn thận đụng vào phía trước đích một cái ghế trên, nàng ai nha một tiếng, suýt nữa ngã sấp xuống. Phương Dật Thiên vội vàng đi tới, đỡ phía sau lưng của nàng, nhẹ giọng nói: "Em giúp chị." Nói xong, hắn duỗi tay đem cái ghế của dịch đi giúp Liễu Ngọc đi vào trong phòng của nàng, mà Thi Thi đã ngủ một mình, ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh phòng của Liễu Ngọc. Phương Dật Thiên duỗi tay mở phòng Liễu Ngọc, giúp nàng đi vào,trong phòng tràn đầy mùi thơm nhè nhẹ mê người. Phương Dật Thiên đem Liễu Ngọc đỡ đến bên giường ngồi xuống, hắn lại nhẹ giọng nói: "Ngọc tỷ, chị nằm đi , em mang cho chị chén nước." Nói xong, hắn đang muốn đi ra, thình lình nghe được phòng ngủ của Thi Thi truyền đến âm thanh mở của, sau đó, Thi Thi nữa tỉnh nữa mê nói: "Mẹ ơi mẹ, mẹ ơi, mẹ về rồi phải không?" Trong một khắc, Phương Dật Thiên cùng Liễu Ngọc thân thể nhất thời cứng đờ, âm thầm nhìn nhau, ngây ngẩn cả người. Tác giả:Lương Thất Thiểu
Tuy nói là đang nằm ở trên giường mềm mại thoải mái, chẳng qua Phương Dật Thiên không thấy thoải mái, ngược lại còn phải lo lắng đề phòng , động cũng không dám động, muốn ho cũng không dám.
Thân thể thành thục của Liễu Ngọc đang nằm bên cạnh hắn, đưa lưng về phía hắn, đem bộ lưng trắng như ngọc cùng với kiều đồn đẫy đà đang lộ ở trước mắt Phương Dật Thiên
Càng đáng chết hơn, đùi của Liễu Ngọc vẫn đang đặt trên bộ phận đó của hắn, ngẫu nhiên dịch chuyển giống như kích thích.
Từ tiếng hít thở đồn đập của Liễu Ngọc trong lòng hắn biết Liễu Ngọc khẳng định là cảm ứng được, nàng một chân đặt lên trên, cứng hay không cứng chẳng lẽ nàng không biết?
Nói thực ra Liễu Ngọc làm sao không biết biến hóa phản ứng của Phương Dật Thiên, nàng khoát lên đó cũng cảm thấy như một ngọn lửa nóng bỏng, nhưng mà nàng cũng ngại ngùng nghĩ mình rút chân về, như vậy thì cảm giác xấu hổ và ám muội sẽ nổi lên, thậm chí nổi lên rồi thì không thể khống chế được.
Những năm gần đây, từ lúc chồng nàng mất nàng liền lao vào công việc, luôn lo lắng vì công việc , chống đỡ cả gia đình,nàng đã lâu chưa cùng một người nam nhân thể nghiệm qua sự ám muội và kích thích như vậy à .
Lúc này, Phương Dật Thiên ở chung với nàng lâu như vậy khiến nàng nàng tự nhiên cảm giác bị hút vào nam nhân bên cạnh nàng, nói nội tâm nàng không có nổi sóng là giả, trên thực tế, nàng xuân tâm đã có chút nhộn nhạo, sắc mặt ửng hồng cùng với hô hấp dồn dập đã chứng minh điều này.
Nhưng mà, lý trí lúc nào cũng nhắc nhở nàng, nàng muốn kìm chế, đem quan hệ của nàng với Phương Dật Thiên kìm chế bằng lý trí, lại nói tiếp, cũng là tránh làm cho bị thương tổn.
Phương Dật Thiên tựa hồ là không thể cứ tiếp tục để cho đùi ngọc của Liễu Ngọc cứ cọ xát trên người hắn , hai tay của hắn đột nhiên sờ lấy đùi của Liễu Ngọc, trong một khắc, Liễu Ngọc phát ra một tiếng kêu yêu kiều rất nhỏ, khiến cho nam nhân nghe được cảm thấy cực kỳ khiêu gợi
Phương Dật Thiên cầm lấy đùi phải Liễu Ngọc, nhẹ nhàng mà đem bắp đùi của nàng nhấc lên, như vậy mới khiến cho hắn dễ chịu một chút, chẳng qua hai tay vừa chạm đến chiếc đùi mềm mại co dãn của Liễu Ngọc khiến hắn không nhịn được tâm tình cũng trở nên lay động, cặp đùi cực kỳ co dãn gắt gao kẹp lấy thân thể của nam nhân tuyệt đối là vô cùng hưởng thụ!
"A? !" Liễu Ngọc có chút thở dốc, vội vàng nói, "Không, không có gì, Thi Thi, con nhanh ngủ đi!"
" Mẹ, sao mẹ không thay áo ạ? Mẹ không mặc áo ngủ hay ? quần áo mẹ đang mặc có mùi rượu mà." Thi Thi khó hiểu hỏi.
"... Ách, " Liễu Ngọc nhất thời nghẹn lời, đành phải nói, "Mẹ quá mệt mỏi , cho nên, cho nên không thay cũng được."
"Vậy không được, Mẹ như thế nào có thể mặc váy mà ngủ để con đem áo ngủ của mẹ tới." Thi Thi nói xong liền đi xuống giường, sau đó tự nhiên liền bật đèn lên!
Lập tức, sắc mặt Liễu Ngọc cũng thay đổi, nàng vội vàng nhìn lại, chứng kiến Phương Dật Thiên còn ở trong chăn, nàng liền vội vàng nói: "Thi Thi, con mau tắt đèn, Mẹ nhìn ánh đèn có chút khó chịu, con mau tắt đèn, Mẹ mới thay áo ngủ, được không nào?"
Thi Thi tuy trong lòng cảm thấy mẹ của nàng đêm nay hành động hơi kỳ quái, chẳng qua nàng cũng không suy nghĩ làm gì, nghe mẹ nói như vậy liền tắt đèn.
Liễu Ngọc lúc này mới thở một ngụm khẩu khí, chậm rãi đi xuống giường, mà lúc này, Thi Thi đang cầm một chiếc váy ngủ màu tím đi tới.
Liễu Ngọc thoáng nhìn nhìn phía sau, cuối cùng hay cắn chặt răng, đem chiếc váy trên người cởi ra.
Lập tức,ở trong chăn Phương Dật Thiên ánh mắt cũng nhìn chăm chú , Liễu Ngọc cư nhiên trước mặt hắn cởi váy ra, hắn có chứng kiến gần cảnh xuân mê người của Liễu Ngọc, tuy không có bật đèn, nhưng trong bóng đêm hắn vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng tất cả.
Da thịt trắng như tuyết, vòng eo nhỏ tinh tế, những đường cong kinh tâm động phách...
Phương Dật Thiên nhất thời cảm giác được cổ họng hơi khát, trong người nổi lên ngọn lửa thiêu đốt,trong lòng hắn với Liễu Ngọc cực kỳ tôn trọng, nhưng lúc này hắn không thể kìm chế được phản ứng sinh lý của chính mình!
Liễu Ngọc cởi váy dài lập tức sắc mặt đỏ bừng , tiếp theo, nàng nhanh chóng đem bộ áo ngủ màu tím mặc vào, lúc này nội tâm của nàng cực kỳ giao động , hé ra khuôn mặt trái xoan tinh xảo,tâm tình kích động cũng khiến những đường cong trên thân thể nhộn nhạo lên,vô tình làm tản ra một cỗ phong vận thiếu phụ nồng đậm.
"Thi Thi, ngủ đi, ngoan, ngủ sớm một chút!" Liễu Ngọc nói xong lại ôm lấy Thi Thi, nằm ở trên giường.
"A, Mẹ biết rồi." Liễu Ngọc nói xong duỗi tay đi phía sau đem chiếc chăn đang trùm lên người Phương Dật Thiên kéo tới
Phương Dật Thiên hơn nửa người đặt ở trên chăn, Liễu Ngọc đương nhiên kéo không được, không có biện pháp, Phương Dật Thiên đành phải thuận theo chiều kéo của Liễu Ngọc và xoay người vào phía lưng của Liễu Ngọc!
Ai ngờ, xoay người lại thân thể hắn lại cùng với phía sau lưng của Liễu Ngọc tiếp xúc, gắt gao dính tại một chổ!
Trong một khắc, Phương Dật Thiên hô hấp ngừng lại, mà thân thể Liễu Ngọc cũng cứng đờ, sau đó nàng nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở gấp gáp, cảm giác lâu rồi chưa từng trải qua nay lại xuất hiện, phảng phất như là dục vòng ẩn dấu tiềm tàng nay được phóng thích, cực kỳ dễ chịu.
Cũng may Thi Thi nằm nghiêng đưa lưng về phía Liễu Ngọc, bị Liễu Ngọc ôm vào trong ngực ngủ, bởi vậy Thi Thi cũng không có chứng kiến cảnh đó nếu không là cực kỳ xấu hôt.
Kề sát tại sau lưng Liễu Ngọc, Phương Dật Thiên hô hấp cũng không nhịn được đồn đập lên,cái lưng như ngọc đang ở trước ngực hắn, hắn rõ ràng có thể cảm giác cái lưng cực kỳ mềm mại, ngoài ra, từ người Liễu Ngọc nhè nhè toát ra hương thơm vào mũi hắn, khiến cho hắn cực kỳ hưởng thụ.
Cái này cũng chưa tính gì, so sánh với dưới, chiến trường càng thêm làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Bộ phận cực kỳ quan trong của hắn kề sát ở tại kiều đồn thành thục đẫy đà của Liễu Ngọc, hắn rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.
Vả lại trên người Liễu Ngọc mặc một cái áo ngủ mỏng manh, trong trong váy ngủ hầu như Liễu Ngọc không còn mặc gì thêm, Phương Dật Thiên cũng nguyên vẹn cảm giác được phiến tràn ngập co dãn mềm mại cùng với tia không khí ấm áp có như không.
Phương Dật Thiên đành phải liên tục hít sâu vài lần, để khống chế tâm tình hiện tại, giờ phút này hắn rõ ràng đang khinh nhờn không tôn trọng Liễu Ngọc a, ngẫm lại thật đúng là không nên. Nhưng là, tình cảnh này, hắn còn có thể có biện pháp nào? Nếu, lúc trước nghe được Thi Thi ra khỏi phòng không có trốn trên giường đến, mà là thản nhiên đối mặt với Thi Thi, như vậy dựa vào tâm tư đơn thuần của Thi Thi thì nàng cũng không có suy nghĩ gì bậy?
Hiện tại muốn làm như vậy, vốn là một việc đơn giản lại trở nên cực kỳ phức tạp.
Hoàn cảnh này, rõ ràng là làm cho hắn đến điểm mấu chốt của luân lý, tùy thời đều có thể sụp đổ, mà một khi sụp đổ chuyện gì có thể phát sinh thì khó có thể đoán trược được
Đang lúc trong lòng hắn nghĩ lung tung, đột nhiên, hắn cảm giác được kiều đồn của Liễu Ngọc đột nhiên dịch ra phía sau, khiến Phương Dật Thiên không kịp thời phản ứng!
Trong một khắc, hắn cảm giác được bộ phận đó của mình bị một cái khe hở kẹp lấy!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Liễu Ngọc đi phía trước, chiếc váy dài theo bờ eo chuyển động của nàng mà bay lên , từ phía sau nhìn lại, một vòng eo mảnh khảnh phía dưới là một đường cong kinh người, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, nổi lên từng đường cong nhấp nhô. Nàng có chút say , đi không được vững vàng, đi hơi nghiêng ngả,có thể ngửi thấy được mùi rượu cùng với mùi thơm từ thân thể nàng bay đến, hòa cùng nhau, cực kỳ câu dẫn thần kinh mẫn cảm của nam nhân. Đi vài bước rồi đột nhiên nàng ngừng lại, duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, Phương Dật Thiên thấy thế vội vàng chạy đến, thân thiết hỏi: "Ngọc tỷ, chị không sao chứ?" Cơ hồ là mặt đối mặt với Phương Dật Thiên, nhìn thấy Phương Dật Thiên vẻ mặt tràn đầy vẻ thân thiết , Liễu Ngọc tâm thần chấn động, khuôn mặt càng hồng lên, nàng miễn cưỡng cười cười, nói: "không có việc gì chỉ là hơi choáng váng... Ọe..." Một mùi rượu từ tiểu phúc bốc lên thẳng đến cổ họng, nàng vội vàng nói: "Tôi, tôi đi phòng vệ sinh một chút đã." "Em đưa chị đi." Phương Dật Thiên nói xong không chần chờ đỡ lấy cánh tay phải mềm mại của Liễu Ngọc, giúp nàng đi đến buồng vệ sinh gần nhất. Vừa rồi lúc Vương bộ trưởng nắm tay phải của Liễu Ngọc, Phương Dật Thiên nói ra một câu "Bỏ cái tay heo của ông ra!" làm Vương bộ trưởng trong lòng sợ hãi, mà lúc này, hắn cũng tự ôm lấy cánh tay phải của Liễu Ngọc, so sánh với động tác vừa rồi của Vương bộ trưởng, lúc này hắn còn hơn một bậc. Giúp Liễu Ngọc đến buồng vệ sinh,nàng liền chạy vào,sau đó là tiếng đóng của WC, từ bên trong tựa hồ có tiếng nôn mữa. Phương Dật Thiên trong lòng lo lắng, trong lòng biết Liễu Ngọc nôn rượu, chẳng qua bên trong là nữ xí, hắn cũng ngại đi vào chỉ có thể chờ đợi. Một lúc sau Liễu Ngọc từ bên trong đi ra, sái mặt lộ vẻ tái nhợt, đi đến bồn rữa tay công cộng rữa tay rồi trở lại đường ngay, Phương Dật Thiên liền đi đến, thân thiết hỏi: "Ngọc tỷ, vừa rồi nôn rượu à?" Liễu Ngọc gật gật đầu, cười cười, nói: "n, uống hơi nhiều, chẳng qua nôn ra thì tốt hơn nhiều rất nhiều "Rửa mặt đi, như vậy sẽ tỉnh hơn một chút." Phương Dật Thiên nói. Liễu Ngọc ừ một tiếng, hai tay vốc nước lên rữa mặt, cuối cùng lấy ra khăn tay lau nước trên mặt, thở sâu, so với lúc chưa nôn rượu, hiện tại tốt hơn rất nhiều. "Đi thôi, cám ơn cậu , chẳng qua vừa rồi cậu ở trong phòng lấy cớ thật là giỏi à, lại còn nói giúp tôi chăm sóc Thi Thi." Liễu Ngọc cười cười, trên mặt thể hiện ra phong vận mê người của thiếu phụ trẻ tuổi. "Ha ha, thuận miệng bịa ra mà thôi, chẳng qua nhìn phản ứng mấy người Vương bộ trưởng thì chắc bọn họ đều tin tưởng. Đúng rồi, về sau chị cần phải chú ý Vương bộ trưởng này nhiều hơn." Phương Dật Thiên có chút thâm ý nói. Liễu Ngọc sắc mặt nao nao, trong lòng biết Phương Dật Thiên nói chuyện gì, rồi nàng mỉm cười, cùng Phương Dật Thiên đi ra ngoài. Gió đêm phơ phất. Đêm khuya gió đêm mang lại một chút cảm giác mát mát, từng đợt thổi vào bên trong xe không cần mở máy điều hòa cũng cảm giác được một cổ không khí trong lành Liễu Ngọc ngồi ở bên trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ là có chút mất tự nhiên, tuy vừa rồi sau khi nôn thì có tỉnh hơn một ít, nhưng khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng vẫn còn chút hồng, đôi mắt hơi có vẻ say, mê ly hấp dẫn. Đêm nay nếu không phải Phương Dật Thiên đột nhiên đến, chính nàng cũng không biết khi nào thì mới có thể rời đi,để nhanh chóng trở về nhà. Nhớ tới Thi Thi một mình đợi ở nhà, lòng của nàng nhói lên từng cơn, những tiệc rượu như vậy nàng thường xuyên tham gia, mỗi lần Thi Thi cũng rất nghe lời nàng ở nhà, không khóc cũng không có quậy, ngay từ lúc còn nhỏ. Chẳng qua nàng đối với Thi Thi cũng thương yêu cực kỳ, đại bộ phận thời gian nàng đi làm và xã giao, nàng cũng không nhớ lần cuối nàng dẫn Thi Thi đi chơi là khi nào . Nhưng là vì cuộc sống, vì sống được tốt hơn, vì Thi Thi có thể vô tư vô lo lớn lên, tất cả nàng đều cố nén , trong lòng khổ cũng chỉ một mình nàng dùng đôi vai gầy yếu chống đỡ tất cả. Có lẽ, đây chính là một việc chuyện khó xử của một người mẹ độc thân. Nghĩ vậy ở sâu trong lòng của nàng không nhịn được nổi lên một tia chua xót, áp lực trong lòng như muốn phun ra, có đôi khi, nàng thật muốn tựa vào một người nào đó thoải mái khóc một hồi, phát tiết một lần sự gian khổ và mềm yếu của nàng, nhưng trong biển người khó kiếm được một người nào đó để nương tựa. Trong lúc lơ đãng, nàng thoáng quay đầu, đảo mắt nhìn qua Phương Dật Thiên đang lái xe, khuôn mặt góc cạnh nhìn qua thấy cương nghị vô tình, chẳng qua nhiều lúc lại có vẻ vô lại, có đôi khi, nàng thật sự là không hiểu người đàn ông này là người như thế nào. Chẳng qua, có thể xác định là có hắn tại bên cạnh, nàng cảm giác nội tâm nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều. "Về uống chén nước ấm, thả lỏng thể xác và tinh thần, ngủ một giấc, ngày mai sẽ không sao ." Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Liễu Ngọc nói. Liễu Ngọc gật gật đầu, cười nói: "Tôi biết! Dật Thiên. . ." "Uhm?" "Cậu, cậu vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?" Trong xe nhất thời yên tĩnh. Phương Dật Thiên trầm mặc sau nửa ngày, chậm rãi nói: "Không có gì, chị một mình nuôi nấng Thi Thi cũng không dễ dàng, kỳ thật em cũng không thể giúp đỡ chị cái gì, chính là em không muốn nhìn chị bị người khác khi dễ mà thôi." Liễu Ngọc nao nao, Phương Dật Thiên nói một câu đơn giản khiến cho nàng nổi lên một cảm giác ấm ám, có đôi khi sự quan tâm bình thường của người với người cũng có khả năng đả động đến nội tâm người khác. Liễu Ngọc vội vàng xoay mặt nhìn về phía ngoài của sổ , thở sâu, nàng sợ mình đối mặt Phương Dật Thiên không nhịn được sẽ rơi lệ, nàng vốn là không phải là người nữ nhân kiên cường, vẻ kiên cường bên ngoài chỉ để che đấu sự yếu ớt bên trong. Xe rất nhanh đã đến nơi Dừng xe lại Phương Dật Thiên mở cửa xe giúp Liễu Ngọc đi ra, thấy Liễu Ngọc vẫn còn vẻ say rượu, hắn nói: "Ngọc tỷ, em đỡ chị vào nhé." Liễu Ngọc khẽ cắn môi dưới, gật đầu, đồng ý Phương Dật Thiên giúp nàng đi lên trên lầu. Liễu Ngọc mở cửa nhẹ nhàng, sợ đánh thức Thi Thi đang ngủ ở trong phòng,nàng quay lại đóng của, cũng không bật đèn, muốn đi vào phòng của mình. Bởi vì trong phòng không có đèn, khiến cho tối đen, nàng lại hơi choáng váng, đi tới đi lui, không cẩn thận đụng vào phía trước đích một cái ghế trên, nàng ai nha một tiếng, suýt nữa ngã sấp xuống. Phương Dật Thiên vội vàng đi tới, đỡ phía sau lưng của nàng, nhẹ giọng nói: "Em giúp chị." Nói xong, hắn duỗi tay đem cái ghế của dịch đi giúp Liễu Ngọc đi vào trong phòng của nàng, mà Thi Thi đã ngủ một mình, ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh phòng của Liễu Ngọc. Phương Dật Thiên duỗi tay mở phòng Liễu Ngọc, giúp nàng đi vào,trong phòng tràn đầy mùi thơm nhè nhẹ mê người. Phương Dật Thiên đem Liễu Ngọc đỡ đến bên giường ngồi xuống, hắn lại nhẹ giọng nói: "Ngọc tỷ, chị nằm đi , em mang cho chị chén nước." Nói xong, hắn đang muốn đi ra, thình lình nghe được phòng ngủ của Thi Thi truyền đến âm thanh mở của, sau đó, Thi Thi nữa tỉnh nữa mê nói: "Mẹ ơi mẹ, mẹ ơi, mẹ về rồi phải không?" Trong một khắc, Phương Dật Thiên cùng Liễu Ngọc thân thể nhất thời cứng đờ, âm thầm nhìn nhau, ngây ngẩn cả người. Tác giả:Lương Thất Thiểu