"Phương Anh Anh, em cùng Toa Toa xuống xe ha, buổi chiều em cùng với Toa Toa trực tiếp đi tới trường. Anh không nên làm việt quá sức, buổi tối phải về nhà nghỉ ngơi".Tô Uyển Nhi dặn dò, ngữ khí cực kỳ giống với nữ nhân vì tình lang của mình mà quan tâm
Phương Dật Thiên nghe được lời này trong lòng có một cảm giác là lạ. Chẳng qua hắn cười cười, lên tiếng đáp: "Uh, anh biết, em cùng Toa Toa hãy đi đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Bye bye" Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa hướng Phương Dật Thiên vẫy tay sau đó liền đi xuống xe, chia tay với Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nhìn thời gian, đã là chín giờ bốn mươi lăm, thời gian hẹn với Quan Lâm là mười giờ tại Nhã Các trà lâu trên đường Hoa Tây,còn có mười năm phút, xem ra là không thể đến tới đúng giờ.
Sau khi chia tay Uyển Nhi, Phương Dật Thiên vội vàng lái xe, tăng tốc hướng về đường Hoa Tây mà chạy như bay.
Trên đường hắn gọi điện thoại tới số máy riêng đặt ở đại sảnh biệt thự Lâm gia, người nghe máy là Ngô mụ, hắn nói: "Ngô mụ, con là tiểu Phương, Lâm tiểu thư cùng Tiêu di vẫn chưa dậy sao?"
"Đúng vậy, các nàng vẫn chưa xuống.Đúng rồi, tiểu Phương con hôm nay sao giờ này còn chưa đi tới vậy?
"Là như vậy, Ngô mụ, con hiện tại ở bên ngoài có chút việc, đợi Lâm tiểu thư cùng Tiêu di tỉnh dậy bác cùng các nàng nói một tiếng, con đại khái sẽ tới muộn mốt chút."
"Uhm, được .Vậy con bận làm việc của con đi"
Phương Dật Thiên vâng 1 tiếng liền cúp máy, tiếp tục nhấn ga hướng về đường Hoa Tây.
Đường Hoa Tây, Trà lâu nhã các. Phương Dật Thiên một thân ảnh phong trần, tiêu sái bước vào trà lâu. Phương Dật Thiên tới trễ hơn thời gian ước hẹn 10 phút
Phương Dật Thiên mang 1 tâm trạng bất an tiến vào trà lâu liền thấy khuôn mặt bình tĩnh đang ngồi ở bàn trà cạnh cửa sổ. Đi tới bên đó, Phương Dật Thiên lên tiếng chào: " Chào buổi sáng, hãn nữu"
Quan Lâm hôm nay tới buổi hẹn cũng không có mặc đồng phục cảnh sát, mà là một thân vận một bộ trang phục nhẹ nhàng. Cô nàng này không mặc đồng phục cảnh sát làm giảm đi vài phần sắc bén oai phong nhưng lại tôing thêm 1 vài phần ôn nhu và hương vị uyển chuyển
Quan Lâm lạnh lùng nhìn hắn 1 cái rồi cuối đầu nhìn đồng hồ, nó: " Anh tới muộn 10 phút
"Đến muộn 10 phút"
Phương Dật Thiên ngữ khí làm ra vẽ ngạc nhiên nhìn xuống di động của mình nói "Xem ra đồng hồ trong di động của tôi là không chính xác a"
"Đã đến trễ còn viện cớ" Quan Lâm không chút biểu tình mở miệng vạch trần lời nói dối của Phương Dật Thiên
Phương Dật Thiên xấu hổ cười, nói: "Tôi chỉ là lo lắng cô nhất thời nóng giận, đem trà lâu của người ta hủy đi hay sao! Chẳng qua tôi đúng là không phải cố ý tới muộn, cô cũng biết giờ này rất hay kẹt xe mà."
"Ngồi xuống đi, hôm nay tiền nước nước trà anh trả." Quan Lâm nói không chút khách khí.
"Đương nhiên là tôi thanh toán, tuy cô là hãn nữu, nhưng cuối cùng vẫn là 1 nữ nhân mà" Phương Dật Thiên nói xong ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, thản nhiên hỏi, "Quan đại cảnh sát tìm tôi uống trà là vinh hạnh của tôi, dĩ nhiên tiền là do tôi trả!"
"Phương Dật Thiên, anh không thể kêu tên tôi được hay sao, tôi đã nói bao nhiêu lần, đừng gọi tôi là hãn nữu!" Quan Lâm mặt sa sầm tức giận, nói.
Phương Dật Thiên quan sát sắc mặt Quan Lâm, chứng kiến Quan Lâm mất hứng thật, liền cười cười, ngắm cổ áo sơ mi của nàng, cười nói: "Cô nói đúng, hôm nay tôi đúng là không nên gọi cô là hãn nữu, thật không nghĩ là cô không mặc cảnh phục lại có chút ôn nhu."
Ôn nhu? Tên gia hỏa này lại nói mình ôn nhu Quan Lâm rung mình, không nhịn được vừa tức giận vừa buồn cười. từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng nghe 1 nam nhân dùng từ ôn nhu để hình dung về nàng, thật là dở khóc dở cười.
Theo nhận biết về nam nhân của nàng, trong đội cảnh sát các nam đồng nghiệp bất luần đánh giá nàng như thế nào cũng không thể đem từ ôn nhu này gắn cho nàng, nhưng tên gia hỏa này lại nói nàng ôn nhu. Đột nhiên nàng có loại xúc động muốn đem chén trà đổ trên đầu hắn, đây không phải là nói ngược để hại mình hay sao
Nhưng mà Quan Lâm mấy ngày qua cũng biết tên vô lại Phương Dật Thiên này mồm mép lợi hại, cùng hắn đấu võ mồm cũng bị hắn làm cho tức giận đến bán thân bất toại mất.
Nàng liền thở sâu, bình ổn lại tâm tình của mình, nói: "Anh đắc tội với Cửu gia?"
"Cửu gia" Phương Dật Thiên nhíu mày, rồi cười nói: "cái gì là Cửu gia, bát gia. Ngay cả tên tôi còn chưa biết nói gì tới mà đắc tội"
"Thật không" Quan Lâm mày liễu khẽ động, vẻ mặt dường như là đang suy tư, nói thầm 1 câu: "Vậy thì thật là lạ"
"Làm sao vậy? Từ trên người tên kia điều tra được manh mối gì sao? Cửu gia là tên hỗn đản nào?" Phương Dật Thiên ngoài mặt vẫn ung dung bưng chén trà lên nhấp 1 ngụm nhàn nhạt hỏi.
Quan Lâm nhìn Phương Dật Thiên trước mặt đột nhiên có loại cảm giác muốn cười, ở thành phố này , dám nói thẳng Cửu gia là tên hỗn đản nào chỉ sợ là không nhiều lắm, nhưng lại không ngờ rằng Phương Dật Thiên lại là 1 trong số ít người đó
Cửu gia chính là lão đại hắc đạo của thành phố Thiên Hải, chẵng qua nhiều năm nay đã rữa tay gác kiếm, đem sản nghiệp của mình hợp pháp hóa, đi vào bạch đạo. tuy nó rằng đã vào bạch đạo nhưng trong giới hắc đạo hắn có sức ành hưởng không thể thay thế, kỳ thực hắn âm thầm thao túng các thế lực hắc đạo ở Thiên Hải" Quan Lâm chậm rãi nói
"Ồ, đám người kia là thủ hạ của Cửu gia đúng không?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Có thể xem là như vậy, Đương nhiên, đám người này không phải là đàn em trực tiếp của Cửu gia, mà của một người tên là Hỏa Xà, người này rất giảo hoạt, cảnh sát đã theo dõi hắn một thời gian rất dài, nhưng cảnh sát lại không có một chút bằng chứng chính xác." Quan Lâm trầm thấp nói.
"Hỏa Xà? Lại là tên hỗn đản nào nữa vậy! Vậy mấy tên kia là người của hắn, mà Hỏa Xà là người của Cửu gia, hoặc từng là người của Cửu gia đúng hay không?" Phương Dật Thiên trầm ngâm hỏi.
Quan Lâm nhìn vào mắt Phương Dật Thiên, gật đầu nói:
"Không sai! Cho nên tôi mới hoài nghi anhcó phải là có gì đắc tội với Cửu gia, hoặc là đắc tội Hỏa Xà hay không.Bằng không đám người này như thế nào lại cầm đao chém anh?""
"Người trong giang hồ có ai mà không dùng đao? Cô có biết trong giang hồ có hai nguyên nhân bị người khác lấy đao chém không" Phương Dật Thiên cười cười, ung dung hỏi.
"Hử? Là cái gì?" Quan Lâm rất khiêm tốn hỏi.
"Thứ nhất ngươi là nhân tài, thứ hai là ngươi ngủ với đàn bà của lão đại! cô đoán thử tôi là loại nào?" Phương Dật Thiên ra vẻ thần bí hỏi
"Ngươi …là loại thứ 2!" Quan Lâm dường như là thột ra theo bản năng, nàng nhìn thế nào cũng không thấy Phương Dật Thiên là 1 nhân tài, như vậy cách giải thích duy nhất chính là ngủ cùng với đàn bà của lão đại, nói cho cùng tên này cũng giống với loại người đi trêu trọc phụ nữ người khác bị người ta truy sát.
"Ha ha... Thật sự là thông minh, trong xã hội người vừa có ngực to vừa có não lại đẹp như cô quả thật là không nhiều lắm." Phương Dật Thiên cười, nói.
Phanh!
Quan Lâm sau khi nghe xong lời nói của Phương Dật Thiên tự nhiên có một cơn tức giận nổi lên trong lòng, nhịn không được đập mạnh tách trà lên bàn, nhất thời, ánh mắt mấy vị khách nhân đều dồn về đây.
"Khụ khụ... Bình tĩnh một chút, chú ý hình tượng, tôi nhận mình sai là được chứ gì? Cô là hung đại vô... Không không không.Cô là ngực nhỏ lại thông minh!" Phương Dật Thiên vội vàng nói.
"Anh câm mồm lại cho tôi! Miệng chó không mọc ngà voi mà thật đáng ghét, miệng của anh có thể nào sạch được một chút được không?" Quan Lâm cố ý đè thấp thanh âm, tức giận hỏi.
"Được, được ,chỉ đùa một chút để thay đổi không khí thôi" Phương Dật Thiên cười, bày ra gương mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi, "Như vậy hiện tại cô có thể cung cấp cho tôi một chút tư liệu về Cửu gia này không?"
Khoảng thời gian tới thành phố Thiên Hải này, đây là lần đầu tiên hắn nghe cái tên Cửu gia này càng không biết cái tên hỗn đản Hỏa Xà kia là ai mà tự nhiên bị đám người thủ hạ trong bang phái của Hỏa Xà chém giết, giải thích duy nhất chính là Dương tuấn và Trần Khải này hai người này đã âm thầm cùng Cửu gia cấu kết, mà Dương Tuấn lại muốn mượn sự trợ giúp của Cửu gia để trị tội Phương Dật Thiên.
Khà khà, xem ra trận này càng ngày càng thú vị đây.
Tác giả:Lương Thất Thiểu