mất điện h mới có:113:, anh em chờ nha, từ h đến sáng còn 2 bi Là nữ nhân, giọng nói lãnh đạm mang theo một tia cao quý thanh nhã, ngọt nhưng không ghét, dường như chỉ cần dựa vào thanh âm cũng đủ để biết đối phương rất cao quý. Thân thể Phương Dật Thiên nhất thời cứng ngắc, danh tiếng của Chiến Lang trong các tổ chức lớn trên thế giới và trong giới đặc công như sấm bên tai, nhưng người gặp mặt hắn lại không nhiều, biết hắn là Chiến Lang ở trong nước cũng chỉ có vài người, hơn nữa những người này ai mà không phải là nhân vật cao tầng. Vậy nữ nhân này là ai? Ngân hồ? Không đúng, thanh âm của Ngân Hồ lạnh đến mức không có cảm tình, không hề dễ nghe như vậy! Nhưng ngoại trừ Ngân Hồ thì còn ai có thể biết hắn là Chiến Lang? Phương Dật Thiên thở sâu, trong mắt hàn mang ẩn hiện, nhàn nhạt nói: - Ngươi gọi nhầm số rồi, ta không biết ngươi nói gì cả. - Chiến Lang tiên sinh, tôi không có gọi nhầm, để tìm được cách liên lạc với anh, tôi đã phải dùng không ít thủ đoạn, anh đã cứu tôi một mạng, ở một tuần trước. Một tuần trước? Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, hắn nghĩ không ra một tuần trước đã cứu ai, hắn nhàn nhạt nói: - Xin lỗi, cô gọi nhầm rồi, một tuần trước ta không cứu mạng ai cả? - Chiến Lang tiên sinh, chẳng lẽ anh đã quên vụ khủng bố một tuần trước? Tôi là một trong những con tin ở đó, là anh bất ngờ xông vào đánh bọn khủng bố, cứu con tin. Mắt Phương Dật Thiên lại trầm xuống: -Cô là ai? Ngoài ra, tôi không phải là Chiến Lang. - Chiến Lang tiên sinh, tôi biết anh không hy vọng người khác biết thân phận của anh, thực không dấu diếm, hôm đó, trong tòa cao ốc, lúc anh và tên khủng bố trò chuyện bằng tiếng Anh thì tôi vô tình nghe được, tên khủng bố gọi anh là Chiến Lang, đúng không? Trình độ tiếng Anh của tôi cũng không kém, nên có thể nghe được những lời anh nói. Chẳng qua anh yên tâm, tôi không có ác ý, ngược lại là cảm kích vì anh đã cứu tôi một mạng. Tinh quang trong mắt Phương Dật Thiên lóe ra, lúc ấy cẩn thận mấy cũng có sai sót, hắn xem nhẹ những con tin này, nghĩ lại, bọn họ đều là nhân vật cao tầng trong ngân hàng hoặc là nhân vật quan trọng trong xã hội, cho nên rất tinh thông tiếng Anh, ngôn ngữ thông dụng trên quốc tế, xem ra nữ nhân này chính là một trong đó, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và tên thủ lĩnh. - Cô là ai? Mục đích của cô là gì? Nếu muốn quấy rầy cuộc sống của ta, ta cam đoan là có thể dễ dàng tìm được cô và cắt đứt cổ họng của cô! - Chiến Lang tiên sinh, tôi không có ác ý, vì cảm kích anh đã cứu tôi nên muốn mời anh một bữa cơm, ngay bây giờ! Phương Dật Thiên rùng mình, mà Hạ Băng đang đi vào tửu điếm thấy Phương Dật Thiên chưa đi lên, nhìn lại thì thấy hắn đang gọi điện thoại, nàng chần chờ một chút thì dừng lại chờ. - Cho anh nửa giờ để đến Hoàng Quan đại tửu điếm, tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc phong phú để chiêu đãi anh, xem như là biểu thị lòng biết ơn. Anh phải đi tới, nếu không, báo chí ngày mai sẽ có tin tức là người cứu các con tin trong vụ khủng bố có tên là Chiến Lang. Tôi nói được là làm được, bye bye, hẹn gặp lại ở Hoàng Quan đại tửu điếm. Nói xong, nữ tử thần bí liền cúp điện thoại. Phương Dật Thiên nhìn di động, trong mắt tràn đầy sự phức tạp, thở sâu, cố gắng bình ổn nội tâm, nữ tử thần bí này khiến hắn không yên tâm. Từ giọng nói của đối phương thì hắn cũng cảm nhận được nàng không có ác ý, nhưng mời tiệc chỉ vẻn vẹn biểu đạt lòng biết hơn hay sao? Trong tiềm thức, Phương Dật Thiên đương nhiên là không muốn sự kiện khủng bố ở ngân hàng đưa ra ánh sáng, một khi đưa ra ngoài, thân phận của hắn cũng sẽ bị lộ, sau đó chắc chắn sẽ là vô tận phiền toái, cuộc sống yên tĩnh ở đô thị mà hắn muốn cũng không còn tồn tại. Nghĩ kỹ, đối phương mời hắn đi Hoàng Quan đại tửu điếm vậy tại sao lại không đi, hắn muốn xem nữ nhân này đến tột cùng là muốn gì? - Gọi điện xong rồi? Chúng ta vào ăn cơm đi! Phươn Dật Thiên nhìn Hạ Băng, ngữ khí đầy áy náy: - Hạ Băng, giờ anh có việc gấp, anh không ăn cơm với em được, xin lỗi, để lần khác nha! - Chuyện gì mà gấp vậy, ăn một bữa cơm cũng không được? - Anh chỉ có nửa giờ thôi, em nói không vội sao? Lần khác đi nha, anh đi trước! Phương Dật Thiên nói xong liền ngồi lên xe chạy như bay về Hoàng Quan đại tửu điếm. - Phương Dật Thiên! Hạ Băng đuổi theo Phương Dật Thiên vài bước, sau đó hung hăng dẫm chân: - Hỗn đản, lại cho ta leo cây, lần sau đừng để ta thấy mặt, bằng không sẽ không tha cho ngươi! Hoàng Quan đại tửu điếm. Phương Dật Thiên dừng xe, đi vào bên trong, trước cửa đại tửu điếm có một nam tử mặc tây trang, thấy Phương Dật Thiên liền chủ động hỏi: - Xin chào, ngài là Phương tiên sinh phải không? Con mẹ nó quả là chuyện là năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều. Nữ nhân lúc nãy có thể gọi bí danh của hắn, giờ lại gặp một người có thể gọi tên hắn, trong ấn tượng của hắn chưa bao giờ gặp người đàn ông này. - Đúng, ngài là? - Tôi họ Hà, là phó quản lý Hoàng Quan tửu điếm, tôi đã chờ Phương tiên sinh từ lâu, mời Phương tiên sinh theo tôi, đồ ăn đã chuẩn bị tốt. Phương Dật Thiên biết vị quản lý trước mặt cung kính không phải là do hắn mà do nữ nhân kia, hắn biết những thứ này hết thảy đều do nữ nhân kia an bài. Đã tới thì cứ yên tâm mà dùng, dưới sự dẫn dắt của quản lý, Phương Dật Thiên nhanh chóng được dẫn đến một phòng ăn xa hoa, rất lớn, rất khí phái, chỉ cần đặt một phòng như vậy cần vài vạn nguyên chứ không ít. Mà khi thấy rất nhiều món phong phú, kỳ lạ mà hắn chưa bao giờ được ăn thì ngây cả người, hỏi theo bản năng: - Còn đợi ai nữa không? - Chỉ có mình Phương tiên sinh thôi ạ, mời ngài chậm rãi dùng, có chuyện gì có thể tìm ta. - Từ từ, là ai đặt bàn tiệc này? Nàng đang ở đâu? - Thật có lỗi, vị nữ sĩ kia không muốn lọ tính danh của mình, cho nên nàng không muốn hiện thân, ta chỉ phụ trách chiêu đãi Phương tiên sinh. Hà quản lý nói xong liền rời đi. Phương Dật Thiên nhìn đồ ăn phong phú trên bàn ăn thì cười khổ, cho dù mười hắn cũng ăn không hết, nữ nhân kia dường như đánh giá dạ dày của hắn rất lớn. Lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, lại là số điện thoại thần bí kia gọi đến, hắn vừa bắt máy đối phương đã nói: - Chiến Lang tiên sinh, tôi nhìn thấy anh đi vào tửu điếm, bữa cơm tôi an bài cho anh đủ phong phú chứ? Anh cứ từ từ mà dùng bữa. - Cô đến xem tôi? Ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, trong lòng biết đối phương nếu không muốn hiện thận thì cho dù hắn lật cả khách sạn lên cũng không tìm được, hắn đành nói: - Thế nào, cô không muốn dùng cơm với tôi? Đồ ăn nhiều như vậy mình tôi dùng không hết a. - Vốn là muốn cùng anh ăn cơm, nhưng sau lại đổi ý, về sau nếu còn cơ hội sẽ dùng cơm với anh đa tạ ân cứu mạng. Cho nên anh không cần thấy tiếc khi ăn không hết. Cứ vậy đi, chúc ngon miệng. - Từ từ, cô không muốn ăn với tôi thì thôi, một mình tôi ăn rất chán a, có thể mời bằng hữu đến được không? - Đó là chuyện của anh, cho dù anh mang theo một con chó cũng không sao, tôi chỉ mời khách mà thôi. - Ok, tôi cũng hi vọng cô tuân thủ lời hứa, nếu thân phận của tôi tiết lộ ra ngoài thì cô cũng không thể vui vẻ gọi điện cho tôi như thế này đâu! - Chiến Lang tiên sinh, chẳng lẽ anh xem tôi là người như vậy sao? Tốt lắm, không quấy rầy anh dùng cơm, tôi rất chờ mong lần sau gặp mặt. Nói xong, nữ nhân thần bí liền cúp điện thoại. Cùng lúc đó, từ chỗ đậu xe VIP của Hoàng Quan đại tửu điếm có một chiếc Ferrari F430 chạy ra, chiếc xe tựa như một tia chớp màu đỏ, chiếc xe đầy tinh tế, thể hiện rõ rệt địa vị tôn quý của chủ nhân. Người lái chiếc xe này là một nữ nhân, trên mặt mang theo một chiếc kính râm lớn, mái tóc màu nâu xõa tung trên vai, chiếc kính trên mặt che đi hơn nửa khuôn mặt của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp kinh người của nàng, không êề kém hơn so với Lâm Thiên Tuyết, khí chất thành thục trên người nàng hơn xa so với Lâm Thiên Tuyết. Mặc dù nàng chỉ lẳng lặng lái xe, nhưng lại khiến người khác có thể cảm nhận được vẻ đẹp kinh người, đặc biệt khí chất cao nhã trên người nàng toát ra một cách tự nhiên, nếu không phải là thiên kim tiểu thư của danh môn vọng tộc sẽ không thể sinh ra khí chất mê người như vậy. Ngọc mạo yêu nhiêu hoa giải ngữ, phương dung yểu điệu ngọc sinh hương. (Hình ngọc xinh đẹp hoa minh bạch, phương dung xinh đẹp ngọc tỏa hương. thơ thẩn ta kém lắm, bác nào dịch hay hơn được thì ý kiến cho ta cái nha.) Có lẽ những lời này mới có thể hình dung được ngọc dung kinh nhân của nàng. Chiếc Ferrari F430 màu đỏ chạy như bay trên đường, trong đoàn xe như nước, cỗ xe này rất thu hút sự chú ý của mọi người. - Chiến Lang, quả là một người thú vị, hảo hảo hưởng dụng bữa cơm tôi mời anh đi, có cơ hội chúng ta sẽ gặp mặt. Nữ nhân trong xe đột khóe miệng khẽ nhếch lên, khẽ lẩm bẩm. Thiếp thân đặc công
Phương Dật Thiên lấy trong túi xách của Quan Lâm một chùm chìa khóa, lần lượt thử mở cửa phòng ra.
Phòng của Quan Lâm ở không lớn, nhưng đủ rộng để cho một người ở, phòng được bố trí đơn giản nhưng tiện nghi, ít nhiều gì cũng phù hợp với tính cách của Quan Lâm.
Phương Dật Thiên vốn định trực tiếp bế Quan Lâm trên ghế salon, nhưng khi nghĩ kĩ, hắn lại đi thẳng đến phòng ngủ của Quan Lâm, ngẫm lại cứ như vậy xông vào trong phòng ngủ của một nữ nhân chưa lấy chồng, Phương Dật Thiên cảm thấy mình thật đúng là bại hoại a.
Lúc này, hình như hắn quên hắn đã từng lẻn vào phòng ngủ của Lâm Thiển Tuyết, so với Quan Lâm, Lâm Thiên Tuyết không phải hoàng hoa khuê nữ hay sao?
Phòng ngủ của Quan Lâm bố trí càng thêm đơn giản, một cái giường lớn, một cái tủ treo quần áo, bên cạnh đầu giường, bàn trang điểm cũng không như các nữ hài tử khác mà bày đầy đủ các loại đồ trang điểm.
Phương Dật Thiên phỏng đoán hãn nữu này cũng không có trang điểm, phỏng chừng nàng cũng không biết quá trình trang điểm rườm rà kia, cái gì tô son trát phấn tuyệt đối không liên quan gì tới nàng, nhiều lắm là son môi, tô lông mày các loại.
Phương Dật Thiên bế Quan Lâm nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn, rồi sao đó vuốt vuốt bờ vai của mình, nói đùa gì vậy, từ sau khi ra khỏi bộ đội chưa từng làm qua cái việc nặng đen đủi như vậy, bế một hãn nữu hơn năm mươi ký như vậy lên thẳng lầu bốn đúng là đi chịu tội mà.
Nhớ tới còn phải đến quán rượu hoàng quan giúp Quan Lâm lấy xe, Phương Dật Thiên vốn định tranh thủ thời gian rời đi, nhưng khi liếc nhìn Quan Lâm, thấy trên người nàng có không ít mồ hôi, hắn nhíu nhíu mày, trong lòng biết là khi một người uống rượu tốt nhất đừng cho người này chảy mồ hôi, tốt nhất là mặc các loại quần áo rộng rãi, làm cho nàng mát mẻ đi một ít.
Hắn lại thở dài, đi đến đầu giường tự mình cầm chân Quan Lâm giúp nàng cởi giày ra, bít tất trên chân nàng cũng đơn giản bị cởi ra, thật đúng là, Quan Lâm tuy nói bưu hãn, nhưng nàng có một đôi chân tinh xảo mềm mại, màu da thì trắng như tuyết, nếu dứt bỏ bề ngoài bưu hãn của nàng, thì đôi chân này cũng xứng đáng được gọi là chân đẹp.
Hai mắt Quan Lâm vẫn đóng chặt, trên mặt đỏ hồng xinh đẹp, hô hấp hơi dồn dập, bất quá trên trán không ngừng chảy mồ hôi.
"Trời ơi, mặc đồng phục cảnh sát nhiều như vậy? Không phải làm khó ta hay sao, giúp ngươi cởi cũng không được, mà không giúp ngươi cũng không xong." Phương Dật Thiên nói, rồi sau đó không đành lòng, quyết tâm nói: "Thôi, không phải chỉ là cởi quần áo thôi à, có cái gì đâu, phỏng chừng hãn nữu cũng có thể hiểu được a?"
Nghĩ thầm, Phương Dật Thiên quả thật là đi tới, hai tay cởi cúc áo trên đồng phục của Quan Lâm, lúc đến vị trí trên ngực của Quan Lâm, đầu ngón tay hắn không thể tránh khỏi tiếp xúc đến một mảnh tràn ngập mềm mại co dãn kia, cũng không biết hắn cố tình hay vô ý, vô liêm sĩ ở phiến cao ngất ấy đè lên.
Lập tức, cảm giác mềm mại mười phần co dãn truyền khắp thân thể hắn, Quan Lâm thường xuyên tham gia huấn luyện, thế mà trên cơ thể nàng không phải tùng khối cứng, mà là tràn đầy co dãn, mà trước ngực nàng co dãn cao ngất ba đào càng chứng minh được điều đó.
"Ta đây xem như là nhân cơ hội chiếm tiện nghi sao? Nói đùa gì vậy, bằng vào bản tính ngồi trong lòng mà vẫn không loạn của ta như thế nào lại làm ra chuyện nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác bậc này chứ? Phương Dật Thiên thầm suy nghĩ.
Vừa nghĩ xong, hai tay hắn lại vô liêm sỉ hướng tới ngực mềm mại cao ngất của nàng đè lên.
Đem đồng phục cảnh sát trên người QUan Lâm cởi ra, bất ngờ thấy trên người của nàng mặc áo lót màu đen, tựa hồ là ko có mang áo ngực
Lúc này rất rõ ràng thấy trước ngực Quan Lâm hai quả đào rung động mãnh liệt, thật đúng là mười phần co dãn, do không mặc áo ngực nên càng ngạo nghễ nâng cao.
Phương Dật Thiên vốn định cởi luôn quần của Quan Lâm, bất quá ngẫm lại cởi quần của một nữ hài tử ít nhiều có điểm khó xử, huống hồ, muốn thật sự là sau khi hãn nữu này tỉnh lại trực tiếp mang dao đi tìm hắn sao.
Bất quá sau khi cởi đồng phục cảnh sát ra Quan Lâm thanh lương đi không ít, hô hấp từ từ bình ổn lại, mồ hôi trên người cũng ngừng chảy, bất quá Phương Dật Thiên cũng "bận rộn" nên cũng chảy mồ hôi, hắn đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt lúc này trên người mới thoáng hòa hoãn lại.
Phương Dật Thien quay lại phòng Quan Lâm cầm lấy chìa khóa của nàng, nghĩ thầm đi tới quán rượu Hoàng Quan lấy xe máy Quan Lâm về, rồi lại lấy xe của mình chạy về Lâm gia biệt thự có phải là quá phiền phức không?
"Xem ra, hay là mượn xe hãn nữu chạy vài ngày, cỗ xe yamaha chạy cũng được, ít nhiều cũng có loại cảm giác đem nàng cưỡi dưới thân" Phương Dật Thiên nghĩ, bên khóe miệng xuất hiện lên một nụ cười xấu xa, sau đó hắn để chìa khóa xe hơi lại, cầm lấy chìa khóa xe yamaha của quan lâm.
Ngẫm lại cảm thấy vẫn chưa thỏa, hắn liền để lại một tin nhắn trên điện thoại cho Quan Lâm, ghi chú rõ hắn muốn hoán đổi xe cùng nàng vài ngày, cuối cùng còn đặc biệt cường điệu nói rằng hắn chỉ có hảo ý giúp nàng cởi đồng phục cảnh sát trên người, tuyệt đối không có nửa phần phi lễ.
Hết thảy đều làm thỏa đáng, sau đó Phương Dật thiên mới đi ra khỏi phòng ngủ của Quan Lâm, đóng của phòng lại, đi xuống lầu lấy chiếc xe hướng phía quán rượu Hoàng Quan chạy như bay đến.
Uống rượu có chút men say thì cưỡi yamaha đích thật là sướng.
Tiếng động cơ rít gào nghe vào tai không nghi ngờ là âm nhac cực kỳ hay, tiếng gió trước mặt đánh tới càng thêm kích thích nhân tâm.
Phương Dật Thiên cứ vậy cưỡi chiếc xe yamaha của Quan Lâm mạnh mẽ đâm tới trên đường phố Thiên Hải, cũng may trên đoạn đường gặp cảnh sát giao thông nhận ra chiếc xe của đại danh đỉnh đỉnh bá vương hoa, bằng không trực tiếp đem hắn giữ lại, uống rượu còn chạy xe như bay, ít nhiều gì cũng bị giữ xe vài ngày a.
Trở lại sau biệt thự Lâm gia, Phương Dật Thiên dừng xe lại, sau đó hướng phía đại sảnh biệt thự đi tới.
Tiếng động cơ đã sớm làm kinh động đến Tiêu di, nàng đi tới xem xét, thấy Phương Dật Thiên có bộ dáng say khướt nhịn không được ân cần hỏi: "Phương Dật Thiên, anh, anh đi uống rượu à?"
"Tiêu di..." Liếc nhìn ngọc dung cùng với dáng người thành thục của Tiêu di, hắn phát giác sau khi tối hôm qua được hắn tưới mát, Tiêu di càng phát ra vẻ ôn nhu mê người, xem ra nữ nhân thật đúng là không thể ly khai thân mật với nam nhân.
"Cùng các bằng hữu uống rượu, bất quá không có việc gì, còn, còn chưa có say." Phương Dật thiên cười nhạt một tiếng, nói.
"Anh còn nói chưa có say, nhìn xem anh hiện tại đã thành cái dạng gì rồi, đã say đến mức không đi nổi." Tiêu di giận mắng một câu, rồi sau đó liều mạng tiến lên nâng cánh tay của Phương Dật Thiên.
Trong lòng Phương Dật Thiên ấm áp, nói: "Tiêu di, không có việc gì, em tối hôm qua nghĩ ngơi có khỏe không?"
Một câu, lập tức làm cho Tiêu di nhớ đến tối hôm qua cùng với Phương Dật Thiên điên cuồng triền mien, lập tức mặt ngọc nhuộm đỏ một mảnh, trừng măt nhìn Phương Dật Thiên, dồn dập nói: " em xem anh đúng thật là say rượu nói nhiều, mau vào trong nghĩ ngơi đi."
Phương Dật Thiên nhìn trên mặt Tiêu di có vẻ thẹn thùng, trong lòng biết trong nội tâm nàng cũng không có ý tứ, bất quá khoảng cách gần nên hắn ngửi được mùi thơm mê người của Tiêu di, hắn nhịn không được tâm thần chập chờn, mượn rượu, thừa dịp bốn phía không người, hắn lấy tay ngắt một cái lên kiều đồn tròn to lớn của Tiêu di.
"Úc..." Tiêu di yêu kiều la lên một tiếng, sau đó tức giận liếc mắt trừng Phương Dật Thiên, hạ tay hắn xuống, tựa hồ là trách hai tay hắn không thành thật.
Phương Dật Thiên cười, đi đến ghế salon trực tiếp nằm xuống, lại nói đầu hắn thật cũng có chut chóng mặt, dương tửu tác dụng chậm đúng là không phải nói giỡn.
"Anh nằm đây, để em lấy cho anh chén canh nóng." Tiêu di nói.
Chỉ là trong nháy mắt, nhưng lại that Phương Dật Thiên đã nặng nề chìm vào giấc ngủ, chóp mũi phát ra một vài tiêng lẩm bẩm nhỏ.
Tiêu di nao nao, sau đó nhịn không được cười, ánh mắt dừng tại khuôn mặt cường tráng của Phương Dật Thiên, lộ ra vẻ nhu tình như nước.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
mất điện h mới có:113:, anh em chờ nha, từ h đến sáng còn 2 bi Là nữ nhân, giọng nói lãnh đạm mang theo một tia cao quý thanh nhã, ngọt nhưng không ghét, dường như chỉ cần dựa vào thanh âm cũng đủ để biết đối phương rất cao quý. Thân thể Phương Dật Thiên nhất thời cứng ngắc, danh tiếng của Chiến Lang trong các tổ chức lớn trên thế giới và trong giới đặc công như sấm bên tai, nhưng người gặp mặt hắn lại không nhiều, biết hắn là Chiến Lang ở trong nước cũng chỉ có vài người, hơn nữa những người này ai mà không phải là nhân vật cao tầng. Vậy nữ nhân này là ai? Ngân hồ? Không đúng, thanh âm của Ngân Hồ lạnh đến mức không có cảm tình, không hề dễ nghe như vậy! Nhưng ngoại trừ Ngân Hồ thì còn ai có thể biết hắn là Chiến Lang? Phương Dật Thiên thở sâu, trong mắt hàn mang ẩn hiện, nhàn nhạt nói: - Ngươi gọi nhầm số rồi, ta không biết ngươi nói gì cả. - Chiến Lang tiên sinh, tôi không có gọi nhầm, để tìm được cách liên lạc với anh, tôi đã phải dùng không ít thủ đoạn, anh đã cứu tôi một mạng, ở một tuần trước. Một tuần trước? Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, hắn nghĩ không ra một tuần trước đã cứu ai, hắn nhàn nhạt nói: - Xin lỗi, cô gọi nhầm rồi, một tuần trước ta không cứu mạng ai cả? - Chiến Lang tiên sinh, chẳng lẽ anh đã quên vụ khủng bố một tuần trước? Tôi là một trong những con tin ở đó, là anh bất ngờ xông vào đánh bọn khủng bố, cứu con tin. Mắt Phương Dật Thiên lại trầm xuống: -Cô là ai? Ngoài ra, tôi không phải là Chiến Lang. - Chiến Lang tiên sinh, tôi biết anh không hy vọng người khác biết thân phận của anh, thực không dấu diếm, hôm đó, trong tòa cao ốc, lúc anh và tên khủng bố trò chuyện bằng tiếng Anh thì tôi vô tình nghe được, tên khủng bố gọi anh là Chiến Lang, đúng không? Trình độ tiếng Anh của tôi cũng không kém, nên có thể nghe được những lời anh nói. Chẳng qua anh yên tâm, tôi không có ác ý, ngược lại là cảm kích vì anh đã cứu tôi một mạng. Tinh quang trong mắt Phương Dật Thiên lóe ra, lúc ấy cẩn thận mấy cũng có sai sót, hắn xem nhẹ những con tin này, nghĩ lại, bọn họ đều là nhân vật cao tầng trong ngân hàng hoặc là nhân vật quan trọng trong xã hội, cho nên rất tinh thông tiếng Anh, ngôn ngữ thông dụng trên quốc tế, xem ra nữ nhân này chính là một trong đó, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và tên thủ lĩnh. - Cô là ai? Mục đích của cô là gì? Nếu muốn quấy rầy cuộc sống của ta, ta cam đoan là có thể dễ dàng tìm được cô và cắt đứt cổ họng của cô! - Chiến Lang tiên sinh, tôi không có ác ý, vì cảm kích anh đã cứu tôi nên muốn mời anh một bữa cơm, ngay bây giờ! Phương Dật Thiên rùng mình, mà Hạ Băng đang đi vào tửu điếm thấy Phương Dật Thiên chưa đi lên, nhìn lại thì thấy hắn đang gọi điện thoại, nàng chần chờ một chút thì dừng lại chờ. - Cho anh nửa giờ để đến Hoàng Quan đại tửu điếm, tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc phong phú để chiêu đãi anh, xem như là biểu thị lòng biết ơn. Anh phải đi tới, nếu không, báo chí ngày mai sẽ có tin tức là người cứu các con tin trong vụ khủng bố có tên là Chiến Lang. Tôi nói được là làm được, bye bye, hẹn gặp lại ở Hoàng Quan đại tửu điếm. Nói xong, nữ tử thần bí liền cúp điện thoại. Phương Dật Thiên nhìn di động, trong mắt tràn đầy sự phức tạp, thở sâu, cố gắng bình ổn nội tâm, nữ tử thần bí này khiến hắn không yên tâm. Từ giọng nói của đối phương thì hắn cũng cảm nhận được nàng không có ác ý, nhưng mời tiệc chỉ vẻn vẹn biểu đạt lòng biết hơn hay sao? Trong tiềm thức, Phương Dật Thiên đương nhiên là không muốn sự kiện khủng bố ở ngân hàng đưa ra ánh sáng, một khi đưa ra ngoài, thân phận của hắn cũng sẽ bị lộ, sau đó chắc chắn sẽ là vô tận phiền toái, cuộc sống yên tĩnh ở đô thị mà hắn muốn cũng không còn tồn tại. Nghĩ kỹ, đối phương mời hắn đi Hoàng Quan đại tửu điếm vậy tại sao lại không đi, hắn muốn xem nữ nhân này đến tột cùng là muốn gì? - Gọi điện xong rồi? Chúng ta vào ăn cơm đi! Phươn Dật Thiên nhìn Hạ Băng, ngữ khí đầy áy náy: - Hạ Băng, giờ anh có việc gấp, anh không ăn cơm với em được, xin lỗi, để lần khác nha! - Chuyện gì mà gấp vậy, ăn một bữa cơm cũng không được? - Anh chỉ có nửa giờ thôi, em nói không vội sao? Lần khác đi nha, anh đi trước! Phương Dật Thiên nói xong liền ngồi lên xe chạy như bay về Hoàng Quan đại tửu điếm. - Phương Dật Thiên! Hạ Băng đuổi theo Phương Dật Thiên vài bước, sau đó hung hăng dẫm chân: - Hỗn đản, lại cho ta leo cây, lần sau đừng để ta thấy mặt, bằng không sẽ không tha cho ngươi! Hoàng Quan đại tửu điếm. Phương Dật Thiên dừng xe, đi vào bên trong, trước cửa đại tửu điếm có một nam tử mặc tây trang, thấy Phương Dật Thiên liền chủ động hỏi: - Xin chào, ngài là Phương tiên sinh phải không? Con mẹ nó quả là chuyện là năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều. Nữ nhân lúc nãy có thể gọi bí danh của hắn, giờ lại gặp một người có thể gọi tên hắn, trong ấn tượng của hắn chưa bao giờ gặp người đàn ông này. - Đúng, ngài là? - Tôi họ Hà, là phó quản lý Hoàng Quan tửu điếm, tôi đã chờ Phương tiên sinh từ lâu, mời Phương tiên sinh theo tôi, đồ ăn đã chuẩn bị tốt. Phương Dật Thiên biết vị quản lý trước mặt cung kính không phải là do hắn mà do nữ nhân kia, hắn biết những thứ này hết thảy đều do nữ nhân kia an bài. Đã tới thì cứ yên tâm mà dùng, dưới sự dẫn dắt của quản lý, Phương Dật Thiên nhanh chóng được dẫn đến một phòng ăn xa hoa, rất lớn, rất khí phái, chỉ cần đặt một phòng như vậy cần vài vạn nguyên chứ không ít. Mà khi thấy rất nhiều món phong phú, kỳ lạ mà hắn chưa bao giờ được ăn thì ngây cả người, hỏi theo bản năng: - Còn đợi ai nữa không? - Chỉ có mình Phương tiên sinh thôi ạ, mời ngài chậm rãi dùng, có chuyện gì có thể tìm ta. - Từ từ, là ai đặt bàn tiệc này? Nàng đang ở đâu? - Thật có lỗi, vị nữ sĩ kia không muốn lọ tính danh của mình, cho nên nàng không muốn hiện thân, ta chỉ phụ trách chiêu đãi Phương tiên sinh. Hà quản lý nói xong liền rời đi. Phương Dật Thiên nhìn đồ ăn phong phú trên bàn ăn thì cười khổ, cho dù mười hắn cũng ăn không hết, nữ nhân kia dường như đánh giá dạ dày của hắn rất lớn. Lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, lại là số điện thoại thần bí kia gọi đến, hắn vừa bắt máy đối phương đã nói: - Chiến Lang tiên sinh, tôi nhìn thấy anh đi vào tửu điếm, bữa cơm tôi an bài cho anh đủ phong phú chứ? Anh cứ từ từ mà dùng bữa. - Cô đến xem tôi? Ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, trong lòng biết đối phương nếu không muốn hiện thận thì cho dù hắn lật cả khách sạn lên cũng không tìm được, hắn đành nói: - Thế nào, cô không muốn dùng cơm với tôi? Đồ ăn nhiều như vậy mình tôi dùng không hết a. - Vốn là muốn cùng anh ăn cơm, nhưng sau lại đổi ý, về sau nếu còn cơ hội sẽ dùng cơm với anh đa tạ ân cứu mạng. Cho nên anh không cần thấy tiếc khi ăn không hết. Cứ vậy đi, chúc ngon miệng. - Từ từ, cô không muốn ăn với tôi thì thôi, một mình tôi ăn rất chán a, có thể mời bằng hữu đến được không? - Đó là chuyện của anh, cho dù anh mang theo một con chó cũng không sao, tôi chỉ mời khách mà thôi. - Ok, tôi cũng hi vọng cô tuân thủ lời hứa, nếu thân phận của tôi tiết lộ ra ngoài thì cô cũng không thể vui vẻ gọi điện cho tôi như thế này đâu! - Chiến Lang tiên sinh, chẳng lẽ anh xem tôi là người như vậy sao? Tốt lắm, không quấy rầy anh dùng cơm, tôi rất chờ mong lần sau gặp mặt. Nói xong, nữ nhân thần bí liền cúp điện thoại. Cùng lúc đó, từ chỗ đậu xe VIP của Hoàng Quan đại tửu điếm có một chiếc Ferrari F430 chạy ra, chiếc xe tựa như một tia chớp màu đỏ, chiếc xe đầy tinh tế, thể hiện rõ rệt địa vị tôn quý của chủ nhân. Người lái chiếc xe này là một nữ nhân, trên mặt mang theo một chiếc kính râm lớn, mái tóc màu nâu xõa tung trên vai, chiếc kính trên mặt che đi hơn nửa khuôn mặt của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp kinh người của nàng, không êề kém hơn so với Lâm Thiên Tuyết, khí chất thành thục trên người nàng hơn xa so với Lâm Thiên Tuyết. Mặc dù nàng chỉ lẳng lặng lái xe, nhưng lại khiến người khác có thể cảm nhận được vẻ đẹp kinh người, đặc biệt khí chất cao nhã trên người nàng toát ra một cách tự nhiên, nếu không phải là thiên kim tiểu thư của danh môn vọng tộc sẽ không thể sinh ra khí chất mê người như vậy. Ngọc mạo yêu nhiêu hoa giải ngữ, phương dung yểu điệu ngọc sinh hương. (Hình ngọc xinh đẹp hoa minh bạch, phương dung xinh đẹp ngọc tỏa hương. thơ thẩn ta kém lắm, bác nào dịch hay hơn được thì ý kiến cho ta cái nha.) Có lẽ những lời này mới có thể hình dung được ngọc dung kinh nhân của nàng. Chiếc Ferrari F430 màu đỏ chạy như bay trên đường, trong đoàn xe như nước, cỗ xe này rất thu hút sự chú ý của mọi người. - Chiến Lang, quả là một người thú vị, hảo hảo hưởng dụng bữa cơm tôi mời anh đi, có cơ hội chúng ta sẽ gặp mặt. Nữ nhân trong xe đột khóe miệng khẽ nhếch lên, khẽ lẩm bẩm. Thiếp thân đặc công