Ra khỏi vũ trường Hoàng Quan Đại, Phương Dật Thiên nghiêm mặt nhìn Quan Lâm lo lắng hỏi: "Hãn nữu, cô say rồi chưa? Để tôi lái xe chở cô về, lại đây tôi giúp cô lấy xe máy."
"Say? Nói đùa gì thế? Lão nương dễ dàng say vậy sao? Không phải là mới cùng anh uống có vài chén sao, anh coi thường tôi quá, tửu lượng của tôi rất tốt." miệng Quan Lâm không công nhận nhưng thân hình của nàng đã bắt đầu lảo đảo.
Đừng nói Quan Lâm mà ngay cả Phương Dật Thiên giờ phút này cũng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, vừa rồi uống tới ba chai rượu nồng độ mạnh, vào miệng thơm ngát song về sau lại ngấm rất nhanh, hơn nữa ba loại rượu này không giống nhau nên phạm vào điều tối kỵ của uống rượu, nhưng nếu rượu trắng và rượu màu uống luân phiên thì rất dễ say.
Khi trước hắn cùng Quan Lâm uống là Hennessy, Remy Martinm, Martell vốn là ba loại rượu khác nhau, tuy rượu có tác dụng chậm song lúc này đã bắt đầu ngấm.
"Quan Lâm, Cô đừng có ương như ổi, say thì nói say để tôi lái xe đưa cô về " Phương Dật Thiên nói.
"Không cần." Quan Lâm lắc tay hàm hồ nói, bước chân thấp chân cao liêu xiêu tới chiếc Yamaha của nàng,
Phương Dật Thiên đành đưa tay giữ xe máy nói: "Quan Lâm, cô say rồi, để tôi quay đầu xe cho."
"Ai… ai nói tôi say? Anh có tin tôi còn có thể uống tiếp với anh? Tránh ra, tôi có thể tự mình lái được" Quan Lâm hung hăng đạp một cái nói.
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Quan Lâm, Phương Dật Thiên không thèm khuyên bảo chi cho mệt, trực tiếp xốc thân hình Quan Lâm lên vai đi nhanh tới xe của hắn.
"Anh… Phương Dật Thiên anh mau bỏ tôi xuống… Đáng ghét, anh nhanh bỏ tôi xuống, bằng không tôi sẽ không để yên cho anh…" hai tay Quan Lâm bối rối đập lên thân thể Phương Dật Thiên, hai chân cũng đạp loạn xạ trong không khí tức giận nói.
Dù sao trên đường đông người lại trước cửa một vũ trường, đường đường là một Bá Vương Hoa nổi tiếng tự nhiên bị một nam nhân khiêng trên vai truyền ra ngoài thì còn gì thể diện gì nữa.
"Cô… con mẹ nó giãy dụa cái gì? Có tin là tôi đánh vào mông cô không hả. Làm ơn để lão tử bình yên một chút có được không, lão tử không muốn thấy cảnh cô say lảo đảo mà còn lái xe như vậy, lại càng không muốn chứng kiến ngày mai báo chí truyền ra tin tức nói rằng Bá Vương Hoa say rượu rồi đụng xe với người khác. Xe thì nát mà người thì đi cấp cứu. Đầu năm nay cảnh sát tốt không nhiều, thiếu cô chẳng phải đáng tiếc lắm sao".
Nói cũng lạ, sau khi bị Phương Dật Thiên khiển trách Quan Lâm đã bớt dãy dụa song trong miệng nàng vẫn lẩm bẩm nói: "Anh, anh rõ ràng là khi dễ người ta. Thả tôi xuống, để lão nương đại chiến với anh một trận ba ngày ba đêm, thật sự là khinh người quá đáng mà."
Phương Dật Thiên nghe thế mà tức đến phải cười trừ, hắn mở cửa xe đem Quan Lâm bế vào ghế phụ sau đó buộc dây an toàn, lúc này mới khởi động xe.
"Nói đi, ở chỗ nào? Mà xe của bổn đại gia chỉ có đưa người đẹp về, cô thì không được xếp… Song bổn đại gia miễn cưỡng phá lệ một lần." Phương Dật Thiên cười thản nhiên nói.
Quan Lâm nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp như phát khùng, tức giận nói: "Dừng xe. Tôi muốn tự lái xe về! Lão nương không cần nhận sự bố thí của ngươi."
"Hãn nữu, cô đã bị bắt, bổn đại gia là cảnh sát giao thông đây! Bộ dạng say khướt thế này này mà còn thích đi đua xe à? Dựng xe còn không nổi mà tính gây tai nạn à...Tạm thời phá lệ không bắt cô về đồn vì hết chỗ chứa, nhà ở đâu thì nói đi, ta còn phải đi làm phận sự." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Anh … Đáng ghét" Quan Lâm sắc mặt đanh lại ngập ngừng nói, "đường Nam Hoa tiểu khu hoa viên, tòa nhà B lầu 4 phòng số 2, rõ ràng rồi chứ?"
"Lúc này mới nghe lời sao! Làm cô thiếu nữ nhu mì ngoan ngoãn thế này thì không tốt sao? Bá vương hoa vốn là hung hãn hàng đầu. Mà ta xem đội hình cảnh các ngươi đều là những thằng nhãi con không có mắt, rõ ràng đã quên bỏ thêm không thêm chữ cảnh vào, bá vương cảnh hoa đọc thì thuận miệng hơn nhiều." Phương Dật thiên nói ra.
Phương Dật Thiên nói câu này rõ ràng là có ý châm biếm, Quan Lâm tức giận cười nói: "Lão nương chính là hoa hậu cảnh sát không thể giả được, anh không phục hả?"
"Không phục! Ai dám nói cô không phải là một cành hoa hả, không chừng khi nói xong phải nếm thử nắm đấm của cô." Phương Dật Thiên cười nói.
"Anh … ý của anh rõ ràng là nói tôi trở thành cảnh hoa đứng đầu là dựa vào nắm quyền thôi à? Thật sự là ánh mắt của heo, lão nương trời sinh rực rỡ thế này mà sao anh nhìn không ra?" Quan Lâm trừng mắt lạnh lùng,nói.
"Đích xác, trong ánh mắt heo của em thì trời sinh rực rỡ gì gì đó là không giả." Phương Dật Thiên cười cười.
"Đáng ghét" Quan Lâm mắng một tiếng rồi một đánh tới quyền, nắm đấm rắn chắc nện vào vai phải của Phương Dật Thiên.
Nắm quyền của Phách Vương Hoa cũng không phải là khoa trương, một quyền này rất nặng khiến Phương Dật Thiên trong miệng: "Ai cha" một tiếng, xoa xoa vai nói: "Đã đi nhờ xe thì không được động thủ biết không, tôi nhắc nhở cô câu này"Đánh là yêu mắng là tình", lỡ như có cô nào mà thấy cô đánh yêu tôi như vậy thì sau này tôi ế vợ mất."
Trong lòng Quan Lâm buồn bực, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, đành căm tức trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên hận không thể dùng ánh mắt căm giận mà ăn tươi nuốt sống gã đàn ông trước mắt mới cam tâm.
Xe chạy một hồi, vốn là uống rượu lại ngửi thêm mùi xăng bên trong xe không dễ chịu chút nào, hơn nữa đoạn đường này xóc nảy khiến rượu như bốc lên từ cơn, trong lòng nóng như lửa cuối cùng nàng nằm xuống ghế cạnh người lái hai mắt nhắm lại tựa hồ say không nhẹ.
Phương Dật Thiên liếc nàng rồi từ từ giảm tốc độ xe, hãn nữu này tuy nói bưu hãn song bản tính lại hào sảng phóng khoáng, không có như nữ nhân tầm thường nhăn nhó làm bộ mà có cá tính dứt khoát.
Phương Dật Thiên lái xe vào bên trong tiểu khu Hoa viên, dừng ở trước tòa nhà B nói: "Này, hãn nữu tới rồi, xuống xe đi!"
Một lúc không nghe Quan Lâm phản ứng, hắn quay đầu sang nhìn thì thấy nàng vẫn nhắm tựa hồ như đang ngủ, hắn thử kêu một tiếng rồi lắc lắc đầu vai Quan Lâm song nàng chỉ mơ màng ú ớ một câu, không có tỉnh lại.
Trong lòng Phương Dật Thiên khẽ thở dài nói: "Con mẹ nó, xem người chắc cũng nặng tới gần năm mươi ký thế này, không lẽ là heo, nếu tòa nhà này mà không có thang máy thì thật đúng là xui xẻo cho bổn đại gia."
Phương Dật Thiên xuống xe cõng Quan Lâm trên lưng đi vào bên trong khu nhà trọ.
Chuyện bất hạnh đã xảy ra, khu nhà trọ này không có thang máy trong miệng Phương Dật Thiên mắng @#$%^&* một hồi, trên lưng là Quan Lâm hơn bốn mươi lăm ký đi từng bước một lèo lên lầu bốn.
Quan Lâm thật đúng là say rượu mà ngủ, cả người dựa vào sau lưng Phương Dật Thiên, hai tay buông xuống, lúc đi Phương Dật Thiên cảm giác rõ ràng phía sao lưng có hai ngọn hỏa diệm mềm mai co dãn đè ép lên thân, hắn không khỏi nhớ ra là Quan Lâm được xưng là có vòng một mãnh liệt ba đào, xem ra đúng là hàng thật giá thật, tuyệt không phải là con gái nhỏ như Lâm Thiển Tuyết có thể cùng tranh đua.
Có thể hưởng thụ đôi gò ngực mãnh liệt và đầy đặn của Hãn nữu, xem như là vạn hạnh trong bất hạnh, dù sao cũng coi như thấy lại được tí công sức! Trong đầu Phương Dật Thiên nổi lên tư tưởng bại hoại.
Thiếp thân đặc công
Quán bar California.Trên một mặt bàn được ghép lại từ hai cái bàn khác bên ngoài quán bar, Lâm Thiển Tuyết cùng hai mỹ nữ Chân Khả Nhân , Hứa Thiến ngồi chung với nhau , nhìn trận thế tựa hồ nhưng đang che chở hai nàng.
Ngồi đối diện chính là Trần Khải cùng Dương Tuấn, ngồi bên cạnh bọn họ là ba nam nhân bưu hãn , ba nam nhân này đều cắt tóc húi cua , thần sắc lạnh lùng, mặc áo thung lộ ra bộ ngực toàn bắp thịt , mờ ảo như một loại khí thế cường hãn cực độ nguy hiểm.
Ba đại hán này yên lăng ngồi một bên không nói gì,cũng không có phản ứng, cũng không có phản ứng.So với Dương Tuấn cùng Trần Khải tựa như hai thế giới khác nhau.
"Trần Khải, ngươi thực là ghê tởm , Hứa Thiến kết giao với ngươi cũng là không cần cái gì , ngươi lại không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu ghê tởm như vậy?" Lâm Thiên Tuyết tức giận nói.
"Lâm Thiên Tuyết , đây là chuyện giữa ta và Hứa Thiến , ngươi đừng có nhiều chuyện." Trần Khải nhàn nhạt nói.
"Chúng ta là bàn hữu của Hứa Thiến , dựa vào cái gì mà không được tham gia? Ngươi thì là gì chứ ? Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào cha ngươi là lão tổng , mới có chút phân lượng , lại còn đòi gây sự!" Chân Khả Nhân tức giận nói.
"Yêu cầu của ta thực sự quá đáng sao ? Ta cùng nàng kết giao tiêu phí không ít thời gian tinh lực tiền tài, nàng dựa vào cái gì đòi chia tay?" Trần Khải lạnh lùng nói.
"Ôi chao, ta nói A Khải ngươi a , nếu được thì bỏ đi, tất cả mọi người là bằng hữu, cần gì làm lớn chuyện lên a ? Ta biết ngươi không thể chấp nhận lời chia tay của Hứa Thiến , bất quá hảo tụ hảo tán thôi." Dương Tuấn ở một bên hoà giải nói.
"Dương ca, chuyện này anh đừng tham gia vào, lòng ta đã quyết, Hứa Thiến không cấp cho ta một cái công đạo , ta nhất định không chia tay." Trần Khải lạnh lùng nói.
Hứa Thiến ngồi không yên, nhịn không được nói: "Trần Khải, ngươi luôn miệng nói ngươi tiêu phí không ít thời gian tiền tài vào ta , ta hỏi ngươi, ta chủ động muốn ngươi làm vậy ư? Ta muốn ngươi mua cho ta cái gì ư ? Ngươi không cần ngậm máu phun người!"
"Những loại trang sức vòng cổ trên người ngươi chẳng lẽ không phải là ta mua sao ?" Trần Khải hừ lạnh một tiếng nói.
"Những trang sức này không phải là ta đã muốn trả cho ngươi còn gì ? Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngươi quả thực là vô sỉ cực kỳ!" Hứa thiến tức giận nói.
"A Khải! Nhìn ngươi thật sự là càng ngày càng quá đáng, nói như thế nào đối phương cũng là nữ hài tử, ngươi như thế nào có thể thất thố như vậy? Ta biết ngươi tâm tình không được tốt, nhưng ngươi cũng không thể bởi vậy mà giận chó đánh mèo như vậy?" Dương Tuấn đột nhiên lớn tiếng giận dữ mắng, rồi sau đó vẻ mặt xin lỗi chuyển hướng Hứa Thiến, Lâm Thiên Tuyết các nàng nói, "Hứa Thiến, Lâm tiểu thư, thật là thấy lễ, Trần Khải hắn gần đây tâm tình không được tốt, có thể cảm xúc ảnh hưởng hắn, hắn mới có thể thất thố như thế. Bình thường các ngươi cũng biết, hắn cũng không như vậy."
Không thể không nói, Dương Tuấn cùng Trần Khải hai người, một người bôi mặt trắng, một người làm mặt đen song diễn rất hiệu quả, ít nhất các nàng Lâm Thiên Tuyết cũng nhận định Dương Tuấn là một người phân rõ phải trái , không giống như Trần Khải vô sỉ , ghê tởm.
Chẳng qua trong lời nói của Dương Tuấn kiến cho Lâm Thiên Tuyết chú ý, các nàng thấy trên mặt Trần Khải có chút sưng đỏ, tựa hồ là bị người đánh, nhưng các nàng cũng không biết, Trên mặt Trần Khải là kiệt tác của Phương Dật Thiên lưu lại tối hôm qua.
Lúc này, một tiếng rít gào trầm thấp của đại lượng xe máy vang vọng khắp quán bar California, Lâm Thiên Tuyết nghe thấy tiếng xe máy có vẻ quen thuộc , liền đứng lên, nàng liền thấy Phương Dật Thiên cưỡi chiếc Yamaha ngoại hình bưu hãn đang chạy như bay tới quán bar California.
Nàng lập tức hô, vẫy vẫy tay.
Rất nhanh chiếc Yamaha ngoại hình bưu hãn dừng lại bên cạnh cái bàn của các nàng , Phương Dật Thiên lười biếng gỡ cái mũ bảo hiểm ra , làm bộ lười biếng nói : "Ai da , đây không phải Dương ca cùng Trần công tử sao chứ? Đang làm làm gì thế? Tán gái? Tán gái cũng cũng không bảo ta một tiếng, ngứa da quá hả?"
"Tiêu Di, ngươi cũng đến đây?" Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy trên ghế sau là Tiêu Di, nhịn không được bật thốt lên hỏi.
Tiêu Di ngồi trên ghế sau lập tức xuống xe, đi tới chỗ Lâm Thiên Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, các ngươi không nói tiếng nào lại chạy tới đây uống rượu?"
"Cũng không có gì, Hứa Thiến gặp chuyện, cho nên con mới chạy tới đây." Lâm Thiên Tuyết lôi kéo Tiêu Di ngồi ở bên cạnh nàng nói.
Dương Tuấn cùng Trần Khải thấy Phương Dật Thiên trong mắt phát lạnh, đặc biệt nghe được câu cuối của Phương Dật Thiên hận phải chi có răng cắn chết hắn, Trần Khải hừ lạnh một tiếng, nói: "Phương Dật Thiên, ngươi đã đến rồi a, đêm nay ngươi thật đúng là không nên tới."
"Chậc chậc... Quả không hổ là công tử có tiền a, khó trách Trương đầu heo kia vui mừng như vậy, kiếm được không ít tiền a?" Phương Dật Thiên lười nhác cười, ánh mắt đảo qua, khi hắn nhìn tới ba nam nhân ngồi bên cạnh Dương Tuấn sâu trong ánh mắt xuất hiện một tia kinh ngạc.
"Dương công tử, lần này lại muốn đùa giỡn cái gì động tác võ thuật đẹp mắt hản? Khi dễ một đám thiếu nữ ta cũng buồn thay ngươi, không biết ngươi có còn là nam nhân không nữa?" Phương Dật Thiên đặt cái mũ bảo hiểm trên xe , bước xuống xe nhàn nhạt nói.
Lúc này ánh mắt của ba nam nhân bưu hãn kia giống nhau đặt trên người Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên có bộ dạng cà lơ phất phơ lười nhác , còn có bộ dạng như ngươi mới tỉnh dậy sau khi uống rựu say , nhưng lại mang tới cho bọn họ một cảm giác bị áp bức.
"Hừ, tìm hắn đến giúp đỡ? Thực không nghĩ đến Phương Dật Thiên lại là thần hộ mệnh của các ngươi a?" Trần Khải cười lạnh một tiếng, nghe ngữ khí của hắn tựa hồ đêm nay hắn chẳng có gì phải sợ hãi.
"Trần công tử, nghe ngữ khí của ngươi giống như tìm ta a? Được, ta cũng không ngại giúp ngươi biến thành đầu heo thêm lần nữa." Phương Dật Thiên đi đến trước bàn rựu ngồi xuống, cầm lấy một chai bia mới khui, dốc vào miệng.
"Phương Dật Thiên, ngươi, ngươi như thế nào còn uống? Ngươi đêm nay đã uống đắc say khướt rồi." Tiêu Di nhịn không được nói.
Ánh mắt Phương Dật Thiên nhìn nhìn Tiêu Di, rồi lại đảo qua trên mặt đậng lòng người của Lâm Thiên Tuyết và Hứa Thiến, ánh mắt của Chân Khả Nhân có vẻ tránh né khi hắn nhìn về phía nàng, trên bộ mặt lãnh diễm củng lộ ra một chút đỏ ửng , nhớ lại chuyện buổi tối lúc đó cùng Phương Dật Thiên cũng cảm thấy xấu hổ.
"Một khi đã tìm hắn đến đây giúp đỡ như vậy ta có một cái đề nghị, Hứa Thiến nếu Phương Dật Thiên đồng ý cùng bạn của ta chơi đùa một chút, thì việc ngươi đề nghị chia tay ta sẽ đồng ý." Trong ánh mắt Trần Khải lóe hàn quang nói.
Ngươi, ngươi có ý tứ gì?" Hứa thiến nghi ngờ hỏi.
Trần Khải lập tức lấy tay chỉ vào ba nam tử bưu hãn ngồi bên cạnh nói: "Chỉ cần Phương Dật Thiên dám theo ba bằng hữu của ta chơi thì chuyện đêm nay coi như xong, Phương Dật Thiên ngươi có dám không?"
"Chơi cái gì mà chơi? Rõ ràng là bên các ngươi nhiều người hơn! Tốt lắm đều là người lớn cả rồi, còn đánh nhau như con nít ba tuồi vậy, chúng ta về thôi." Tiêu Di đứng lên chậm rãi nói.
"Như thế nào? Phương Dật Thiên, ngươi sợ à? Ngươi không phải rất mạnh hay sao?" Trần khải cười nói.
"Trần khải, chuyện của ta với ngươi không liên quan đến người khác!" Hứa Thiến tức giận nói.
Phương Dật Thiên lúc này ảm đạm cười, rút ra điếu thuốc, hướng tới mặt trần khải thở ra một hơi , chậm rãi nói: "Trần công tử, ngươi nói cho ta nghe chơi như thế nào?"