Ông chủ quán thịt nướng thấy thình lình một đám hung thần ác sát xông vào quán như vậy, trong lòng thầm than, nhìn tình thế này không nói hắn cũng biết đám người này đến quán để làm gì.
Quán của hắn sinh ý cũng nhỏ, tự nhiên là không chống lại được sức ép của cả đám người, nếu đám người này đều là đến gây sự vậy cuối cùng là chính hắn phải nhận lấy hao tổn.
Vốn trong quán còn không ít khách hàng đến ăn khuya, nhưng khi những người này thấy những tên hắc đạo xông vào đều chuẩn bị trước tâm lý phòng thân, ai cũng không muốn dính vào giữa trận lốc xoáy này.
Lúc này, một nam tử mặc âu phục có vẻ nhã nhặn lịch sự, trên mắt đeo kính gọng vàng đứng kế bên Hỏa Xà, đi đến trước mặt lão bản, nói hai câu, lão bản liền bắt đầu thu thập quán, xem ra là phải đóng cửa sớm.
Khóe mắt Tiểu Đao dư quang lóe lên sắc hỏa, sắc mặt ngăm đen nhìn không ra một chút biến hóa nào, trong mắt hiện lên một tia kinh thường, nhàn nhạt cười, nói: "Đại ca, những người này là do anh kêu tới sao? Cố ý gọi cả một đoàn đến cổ vũ cho tiểu đệ sao? Cái này không cần, long trọng như vây nhất thời em không thích ứng."
"Kêu con mẹ nó, Tiểu Đao, ngươi khi nào trở nên hài hước như vậy? Không thấy bọn chúng đều là những tên xã hội đen? Đại ca trong sạch một đời, tất nhiên không biết mấy thứ này." Phương Dật Thiên cười cười, thản nhiên nói.
"Chẳng qua, xem chừng mấy tên vương bát đản này là tới tìm đại ca hả, Đại ca có phải thay đổi khẩu vị, ngủ với nữ nhân của lão đại bọn chúng sao?" Tiểu Đao phát huy trình độ hài hước của mình, tận tình chế nhạo nói.
"Huynh đệ … Ngươi cũng biết đại ca không phải thứ thọc gậy bánh xe phải không, chẳng qua là … ta cũng đắc tội với không ít người." Phương Dật Thiên nói xong liền nở nụ cười, Tiểu Đao nghe vậy cũng cười lớn, cầm lấy chén rượu, hai người lại làm một ly.
Giờ phút này, tại nơi mà bị hai mươi mấy tên đại hán vây quanh mà vẫn có thể chuyện trò vui vẻ không coi ai ra gì, có lẽ chỉ có Phương Dật Thiên cùng với huynh đệ của hắn là làm được, cái này không phải bọn hắn tự đại, mà là một loại tự tin qua nhiều năm tháng mới có được.
Đồng thời cũng là một loại ăn ý, Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao vào sinh ra tử vô số lần, mỗi lần gặp nguy hiểm là mỗi lần bọn họ lại trêu đùa lẫn nhau, mục đích chính là tự khiến thể xác và tinh thần mình trầm tĩnh lại, bọn họ ngoài mặt trêu đùa thoải mái, nhưng trong lòng sớm đã mắt xem tám hướng, tai nghe tứ phương.
Bọn hắn tuy nói tự tin nhưng cũng không phải cuồng vọng, khi bắt đầu, họ đã sớm nhìn ra bọn này đến không có ý tốt, âm thầm đem nhất cử nhất động của bọn chúng thu vào trong mắt, chẳng qua bên ngoài vẫn như là không xem bọn chúng ra gì mà vẫn ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, dường như đám người này chưa từng xuất hiện.
Lúc này, Hỏa Xà đi tới trước mặt bọn người Phương Dật Thiên, đối với biểu hiện trò chuyện vui vẻ của Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao, ánh mắt hắn khẽ nheo lại, nhưng rất lễ độ nói: "Hai vị bằng hữu, không biết tôi có thể ngồi xuống cùng uống một chén?"
"Đại ca, hắn đang nói với anh kìa?" Tiểu Đao long mày nheo lại, hỏi.
"Nói đùa gì thế, ta với ngươi khi nào lại là bằng hữu?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Tiểu Đao cười, quay đàu lại nhìn về phía Hỏa xà, nhàn nhạt nói: "Này tên tóc đỏ, đại ca ta nói rồi, không quen biết ngươi, nhanh tránh chỗ khác đi, đừng quấy nhiễu ta cùng với đại ca uống rượu."
Tiếng nói ồm ồm của Tiểu Đao truyền đi, hai mươi mấy tên bên cạnh biến sắc, trong mắt hiện lên hàn quang nhìn Tiểu Đao, dấu hiệu chỉ cần thủ lĩnh ra lệnh là lập tức xông vào.
"Hai vị cũng không nên không biết điều, tại Thiên Hải này người có thể khiến Hỏa Xà ca kêu một tiếng bằng hữu cũng không nhiều đâu." Tên trung niên nam tử trầm xuống, nhàn nhạt diễn thuyết. Hắn tên là Lão Quỷ, chính là cao thủ phi đao, hắn đi theo Hỏa Xà cũng không ít năm, nhân vật nào cũng đã thấy qua. Trong mắt hắn hai người trước mặt cũng không phải là dạng tài giỏi gì, lại dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với Hỏa Xà ca, trong lòng âm thầm nghĩ bọn này chán sống rồi.
"Ta nói, tránh xa lão tử ra, đừng quấy nhiễu ta cùng đại ca uống rượu. Không phải đại ca ta không biết điều, mà là ta thừa nhận không chịu nỗi cách cư xử của các ngươi." Tiểu Đao ngữ khí lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên lúc này mới thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kì bình tĩnh nhìn về phía Hỏa Xà, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là Hỏa Xà?"
Hỏa Xà trên giang hồ cũng là chém giết tàn nhẫn, không biết như thế nào, khi bị Phương Dậtt Thiên dùng ánh mắt bình tĩnh kia nhìn chăm chú, hắn ẩn ẩn có loại cảm giác bị lang sói nhìn thẳng vào, cảm giác như thế khiến trong lòng hắn một trận không thoải mái, chẳng qua ngoài mặt hắn vẫn biểu hiện cười cười nói: "Không sai, ta chính là Hỏa Xà. Nghe danh Phương tiên sinh đã lâu, hôm nay thật sự đúng là hạnh ngộ."
Phương Dật Thiên từ trong miệng Quan Lâm cũng nghe nói qua Hỏa Xà, trong lòng hắn biết Hỏa Xà chính là người của hoàng đế trong bóng tối Cửu gia, hắn ảm đạm cười, nói: "Vô sự không lên điện tam bảo, Hỏa Xà ngươi lần này đến chỉ là muốn cùng ta uống một chén rượu? Ta thật không có thói quen uống rượu trước mặt nhiều người, mặc khác, ta với ngươi cũng không có giao tình gì, uống rượu thì xin miễn. Có chuyện gì có thể nói, không có việc gì thì xin mời rời đi."
"Phương tiên sinh thật là người thẳng thắn, như vậy ta sẽ nói rõ," Hỏa Xà ánh mắt phát lạnh, tiếp theo lạnh lùng nói: "Từ bây giờ đến 0h cũng là thời điểm ngày mai, ta hy vọng là tại Thiên Hải này sẽ không thấy tiên sinh nữa."
Phương Dật Thiên nhướng mày, nhàn nhạt nói: " Ý của người là muốn ta chủ động rời đi?"
"Phương tiên sinh quả thật là thông minh, một lời liền thông suốt, không sai, ta chính là có ý này." Hỏa Xà cười, thản nhiên nói.
"Nếu ta không rời khỏi thì sao?" Phương Dật Thiên vẫn thong dong hỏi.
"Không rời khỏi? Như vậy Phương tiên sinh chỉ sợ không thể toàn vẹn tứ chi mà rời khỏi Thiên Hải này." Hỏa Xà lạnh lùng nói.
Tiểu Đao nghe vậy nhất thời giận dữ, tâm huyết đang muốn phát ác thì Phương Dật Thiên đã cho hắn một ánh mắt âm trầm, sau đó Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói: "Muốn ta rời đi không phải là ý của ngươi? Có phải là có người làm phiền Hỏa Xà ngươi làm như vậy?"
Hỏa Xà do dự một lúc, nói rõ: "Chuyện tình đến nước này ta cũng không giấu, đích thật là có người mời Phương tiên sinh rời khỏi nơi này. Nếu Phương tiên sinh thức thời theo ý ta rời đi, ta cũng không muốn cùng với Phương tiên sinh tổn hao hòa khí.
"Hòa khí? Ha ha … Cho dù ta tự nguyện rời đi, chỉ sợ nửa đường lại gặp chuyện gì không may? Tỷ như bị một người âm thầm ấm sát hay gì đó, nói trắng ra là Hỏa Xà ngươi không muốn ta tại Thiên Hải gặp chuyện gì bất trắc, ra khỏi Thiên Hải ta sống hay chết cũng không quan hệ gì đến một vài nhân vật quan trọng, đúng không?" Phương Dật Thiên nhẹ nhàng chuyển tay đến chén rượu, nhàn nhạt nói.
Hỏa xà biến sắc, ánh mắt nheo lại hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn không nghĩ tới Phương Dật Thiên lại đoán trúng một tầng kế hoạch này của hắn.
"Nói như vậy Phương tiên sinh không muốn rời khỏi nơi này, đúng không?"Hỏa Xà ngữ khí lạnh lẽo nói, mang theo một tia sát khí.
"Hiện nay xã hội công bằng, tự do thân thể, tại Thiên Hải cũng không phải chỉ có một mình ngươi? Vì sao lại không buông bỏ một người không có danh tiếng gì như ta?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hỏa Xà, nói.
"Tốt lắm, tốt lắm, Phương tiên sinh một khi đã không muốn tự mình rời khỏi, như vậy ta không ngại tống tiễn tiên sinh một đoạn đường." Hỏa Xà vừa nói vừa từng bước một lui về phía sau, đồng thời, hai mươi mấy tên xung quanh cũng bắt đầu đi lên.
Gần như cùng lúc đó, hai mắt của Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao phát lạnh, chẳng qua hai người mặt ngoài vẫn như trước lạnh nhạt cực kì, Phương Dật thiên nâng chén rượu lên, nói: "Tiểu Đao, ngươi sau khi trở về tâm huyết đã thu liễm rất nhiều, không biết là có bị xuống dốc không đó."
"Ha ha, Đại ca, tiếp theo chẳng phải sẽ biết sao? Thằng nhóc cứng đầu không sợ chết trong lòng đã nhịn lâu rồi, vừa lúc có chỗ để phát tiết." Tiểu Đao đem chén rượu trong tay uống cạn, lau miệng, hào sảng nói.
"Lúc này, hai tay Lão Quỷ bên cạnh Hỏa Xà vừa lật, hàn quang hiện ra, một khắc đó, Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao hai người như biết trước, dừng nói chuyện đồng thời hai người lật bàn uống rượu lên, ném ra ngoài.
Xuy! Xuy! Xuy!
Bàn rượu rõ ràng bị cắm xuyên qua ba phi đao long lánh.
Đúng là phi đao xuất từ hai tay Lão Quỷ, cùng lúc đó, hai mươi mấy tên kia không lên tiếng xông lên hướng tới Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao, các loại khảm đao, thiết côn đều được lấy ra.
Mà Hỏa xà cũng đã lùi về một bên, lạnh lùng nhìn hết thẩy, hắn cũng biết thân thủ Phương Dật Thiên cũng được, nhưng hắn đêm nay mang theo nhân thủ mỗi người trên giang hồ đều đẫm máu tanh, hắn không tin không đủ làm cho Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao hóa thành thịt vụn.
Hắn lấy điện thoại ra, đang nghĩ có nên kêu Dũng ca đến xem mình biểu diễn.
Bóng đêm bao trùm, một trận sát khí tỏa ra khắp bốn phía, giờ khắc này, chỗ này ngoài nhân thủ của Hỏa xà cùng với Phương Dật Thiên, Tiểu Đao ra đã không còn người nào khác. Ông chủ quán thịt nướng cũng với các thực khách đã sớm rời xa chỗ này.
Rất nhanh, xem ra một trận hỗn chiến kịch liệt mà như mắt thường nhìn thấy là nghiêng về một bên Hỏa Xà sắp diễn ra.
Vốn tham gia hành động lần này thì chủ lực mạnh mẽ nhất chính là lão quỷ cùng với hai gã đại hán có lực lượng hùng hậu, nhưng bây giờ hay tay của lão quỹ đã bị Phương Dật Thiên bẻ gãy, xương cốt toàn thân lại bị Phương Dật Thiên dùng "Thiếp sơn kháo" đánh cho suýt nữa tan rã, cả ngươi không còn tí chiến đấu lực nào. Ngoài ra, một gã võ sĩ có lực lượng mạnh mẽ kia cũng đã bị Phương Dật Thiên dùng một quyền đối chiến hủy đi cánh tay phải, có đấu nữa cũng vô vị, chẳng qua là giẫy giụa trước lúc chết mà thôi.
Oanh!
Bên phía Tiểu Đao, gã đại hán còn lại cũng bị một quyền của hắn đánh bay. Kể từ đó, chỉ còn sáu tên cầm đao là còn có thể duy trì chiến đấu.
Nhưng lúc này, sáu gã kia cũng đã tay chân run rẩy, Phương Dật Thiên và Tiểu Đao dũng mãnh như thiên thần hạ phàm khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của chúng đều run lên, chúng nhận ra rằng đối mặt với Phương Dật Thiên và Tiểu Đao như chiến thần này cho dù là có cắn răng gắng gượng xông lên thì cũng có con đường chết mà thôi.
Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy tất cả đã bị chế phục thì bước thẳng đến Hỏa Xà, khóe miệng nổi lên một nụ cười trào phúng.
Tiểu Đao lắc lắc đầu, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Cái chim gì chứ, ta còn chưa có khởi động xong!" Nói xong, nhìn về phía sáu đối thủ không dám tiến lên đang câm như hến, liền không thèm để ý tới bọn chúng, lập tức hướng tới Hỏa Xà đi đến.
Sắc mặt Hỏa Xà chuyển thành trắng bệch, hô hấp không tự chủ được mà dồn dập hẳn lên, nhìn Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao đang đi về phía hắn đang đứng, nghe rõ ràng tiếng tim đập của chính mình, một tia sợ hãi khó hiểu bao phủ lấy toàn thân!
Hắn biết Phương Dật Thiên thiện chiến, nhưng không thể ngờ thiện chiến đến như vậy, có lẽ cũng không thể dùng “thiện chiến” mà hình dùng, vì quả thực hắn rất cường đại, thật không gì sánh nổi!
Ngay dưới chân hắn là thân thể thảm hại của lão quỷ, lão quỷ vẫn còn chưa tắt thở, dẫu sao cũng còn một hơi thở, nhưng trên thân hình chỉ có da bọc xương của hắn tràn ngập sợ hãi và thống khổ, nhìn qua lại thêm phần dọa người.
Nhìn lão quỷ Hỏa Xà đã phần nào đoán được kết cục của chính hắn, hắn thở sâu, một tia hàn quang hung ác lóe lên trong mắt, sau đó hắn sờ sờ trên người rút ra một khẩu súng ngắn K54. Khẩu súng trên tay chỉ thẳng vào Phương Dật Thiên, một mặt nói: "Họ Phương kia, thân thủ của ngươi dù nhanh nhưng có thể so sánh với đạn được sao? Đứng lại đó, còn bước thêm một bước về phía trước đừng trách ta nổ súng!"
Phương Dật Thiên làm bộ như rùng mình, sau đó lại nhún vai cười đầy vẻ châm biếm, nói với Tiểu Đao đang đi bên cạnh: "Tiểu Đao, tên gia hỏa này cư nhiên dám cầm súng chĩa vào ta, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ? Có lẽ nên đầu hàng thì có thể duy trì mạng nhỏ a!"
"Cứ tưởng rằng gia hỏa này có chút cốt khí một mình đấu hai chúng ta, không nghĩ tới lại rút súng ra! Chẳng phải hắn bắn một viên thì cũng chỉ có một người chết sao? Một mạng đổi một mạng cũng là không lỗ vốn!" Tiểu Đao nhăn mũi nói.
"Các ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi, nghĩ sao trong súng của ta chỉ có một viên đạn? Đạn trong súng đủ để bắn chết cả hai người các ngươi !" Hỏa Xà trong giọng nói lộ rõ vẻ khẩn trương, từ trong thanh âm nghe thấy rõ ràng sâu trong nội tâm hắn chỉ có sợ hãi và khủng hoảng.
"Nếu vậy sao ngươi còn không bắn đi?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, không hề dừng bước mà đi thẳng về phía trước, trong lòng bàn tay phải đã lặng lẽ xuất hiện một ngọn chủy thủ.
"Đúng vậy, thật sự là kỳ quái, không phải chỉ là nổ súng thôi sao? Ngươi còn chờ cái gì? Hay là ngươi đến cả súng cũng không biết bắn?" Tiểu Đao lạnh lùng nói xong, dừng một chút, "Đại ca, anh nói xem tên gia hỏa lần trước chĩa súng vào chúng ta có kết cục như thế nào?"
"Cũng còn sống tốt lắm, mỗi tội hai tay hai chân đều không có, à mà lần trước chính ngươi một cước giẫm nát hai trứng của hắn, đúng không?" Phương Dật Thiên thản nhiên cười, hỏi.
"Đại ca, đừng đổ oan cho em, một cước kia rõ ràng là chính anh động thủ!" Tiểu Đao trêu chọc nói.
Trên mặt Hỏa Xà càng thêm tái nhợt, hắn không thể ngờ hai tên này bị mình chĩa súng vào đầu mà còn có tâm tư đi đùa giỡn, thật sự chủ quan cho rằng hắn không dám nổ súng sao?
"Ta lặp lại lần nữa, nếu các ngươi còn bước thêm một bước nữa thì ta sẽ không khách khí đâu!" Hỏa Xà tựa như là đã nói ra giới hạn cuối cùng, nhưng tay phải đang cầm súng của hắn lại run lên nhè nhẹ .
Thật là gần! Với khoảng cách này Phương Dật Thiên tự tin hắn ném phi đao không hề thua lão quỷ, thậm chí lại càng xuất sắc hơn lão quỷ!
"Con mẹ nó, các ngươi còn dám tiến tới? Rõ ràng là không muốn sống mà..." Hỏa Xà trong mắt hung quang chợt lóe, sắc mặt dữ tợn cực kỳ, tay phải cầm súng lục nhắm thẳng về phía Phương Dật Thiên.
Ngay trong tích tắc lời nói phát ra, Phương Dật Thiên hai mắt trầm xuống, giơ tay phải lên, chủy thủ trong lòng bàn tay bắn ra!
"A... . . ."
Cổ tay phải Hỏa Xà đau nhói, tay phải thoáng hạ xuống, tiếng súng vang lên nhưng đã mất đi độ chính xác, một phát đạn này bắn xuống đất, nổi lên một tia lửa.
Hỏa Xà nhìn thấy chủy thủ sắc bén đang cắm vào cổ tay phải của mình thì trong lòng kinh hãi, vội vàng chuyển súng sang tay trái, đang muốn nhắm về phía trước thì trước mặt hắn xuất hiện một bóng người hùng vĩ như một quả núi, khi hắn còn đang bần thần thì trái núi đó đã đem hắn tung lên trời rồi ném mạnh xuống đất!
Phanh!
Hỏa Xà cảm giác được xương cốt toàn thân như vỡ ra, khẩu súng cũng văng ra khỏi tay hắn rơi trên mặt đất.
Tiểu Đao nhìn Hỏa Xà dưới chân, hung hăng nhổ một cục đờm, chân phải to lớn nhấc lên cao, dẫm mạnh xuống thân thể của Hỏa Xà.
Lúc này, Phương Dật Thiên từ từ đi đến rồi ngồi xổm xuống, cầm khẩu K54 dưới đất lên, sau vài thao tác khẩu súng hoàn chỉnh trong tay hắn đã bị tháo rời ra từng mảnh rơi xuống mặt đất. Hắn nhàn nhạt nói một câu: "Dựa vào mấy thứ đồng nát này cũng muốn đối phó với ta? Hỏa Xà, ngươi cũng là lão đại hùng bá một phương ở Thiên Hải, chẳng lẽ không biết chân lý muốn đối phó một người thì phải điều tra đầy đủ chi tiết lý lịch của hắn? Tiếc là ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi!"
"Phương, Phương tiên sinh, ta vốn không có ác ý, khẩn cầu Phương tiên sinh cho ta một cơ hội, vấn đề gì cũng có thể ngồi xuống nói chuyện! Chỉ cần đêm nay tiên sinh không giết ta thì tiên sinh chính là đại ca của ta, ở tại thành phố Thiên Hải sẽ không có ai dám đụng vào một cọng lông của tiên sinh, tiên sinh muốn có cái gì sẽ có cái đó!" Sống chết trước mắt, tâm lý sợ hãi cùng với dục vọng sống mãnh liệt khiến Hỏa Xà không còn câu nệ cái gì thân phận, tìm mọi cách cầu xin tha thứ.
"Lời ngươi nói ra cũng có vài phần hợp lý!" Phương Dật Thiên cười nhạt rồi rút ra một bao thuốc lá, đưa một điếu cho Tiểu Đao, lại tự mình châm một điếu, rít một hơi thật sâu, hắn khẽ cười nói, "Một khi đã như vậy, ngươi còn không bảo thủ hạ thu lại thiết côn với khảm đao lại? Bọn hắn tốt nhất là bất kể còn đứng đó hay đã nằm xuống cũng ngoan ngoãn vào trong đây mà ngồi xổm xuống, bằng không lợi khí trong tay trong tay bọn họ khiến ta không thể nào yên tâm được."
"Dạ, vâng!" Hỏa xà trong lòng còn tưởng rằng Phương Dật Thiên còn lo lắng hắn mà đưa ra điều kiện, liền hạ lệnh với thủ hạ.
Ngay cả lão quỷ cùng với hai đại hán vốn rất mạnh mà đều bị hai chiến thần khủng bố Phương Dật Thiên và Tiểu Đao đánh đo đất, bọn họ lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi nghe phân phó của Hỏa Xà đều chuyển thân ném vũ khí trong tay xuống, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống vị trí Phương Dật Thiên chỉ định, hai tay ôm đầu, không dám cử động.
Thấy vậy Phương Dật Thiên rất vừa lòng, đối với đám người kia nhàn nhạt nói: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, theo như ta thấy thì đám các ngươi con mẹ nó cũng là tuấn kiệt! Tất cả đều nghe lời ta ngồi xổm xuống, nếu các ngươi còn động tay động chân, như vậy đừng trách ta động đao động thương!"
"Phương tiên sinh, ta đều làm theo lời của ngươi, ta có phải là..." Hỏa Xà mở miệng lấy lòng.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng thở ra một làn khói thuốc, không để ý đến lời nói của Hỏa Xà, mà là chuyển hướng về phía Tiểu Đao, nhíu mày nói: "Tiểu Đao, ngươi xem, tên khốn này đổi sắc mặt cũng thật nhanh, phỏng chừng đổi mặt so với đóng kịch còn nhanh hơn! Ngươi nói xem hắn là cái chim gì a?"
"Đương nhiên là cái loại trứng mỏng không xương! Lão tử ghét nhất là loại hèn nhát này!" Tiểu Đao lạnh lùng nói.
"Thế thì làm sao bây giờ? Hắn muốn đàm phán cùng chúng ta, ngươi cũng không thể thẳng mặt ra mà ghét hắn chứ?" Phương Dật Thiên tràn ngập hứng thú hỏi.
"Cũng đơn giản thôi, làm xương cốt của hắn cứng rắn lên là được! Như vậy lão tử nhìn hắn mới thuận mắt !" Tiểu Đao lạnh lẽo cười.
"Nhưng hắn trời sinh trên người toàn là sụn, làm sao biến thành cứng rắn được? Thật sự là hao tổn tâm trí!" Phương Dật Thiên thản nhiên nhả khói, ung dung hỏi tiếp.
"Cũng dễ thôi, để đệ bóc sạch hết xương cốt của hắn, vậy thì khi hắn mọc ra xương mới sẽ cứng rắn!" Tiểu Đao nói xong hai tay nắm chặt lại phát ra âm thanh rốp rốp.
"Phương tiên sinh, có chuyện gì thì đều có thể bàn lại, không cần biết tiên sinh muốn ta làm gì, ta cũng đáp ứng..." Hỏa Xà nghe Phương Dật Thiên và Tiểu Đao nói chuyện, trong lòng biết không ổn, sắc mặt hắn biến trở thành trắng bệch hoảng sợ cầu khẩn.
Phương Dật Thiên trong mắt trầm xuống, cầm điếu thuốc đang cháy dở nhét vào miệng Hỏa Xà , Hỏa Xà lập tức thê lương kêu lên hết sức thảm thiết.
"Hỏa Xà, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi không có tư cách đàm phán với ta, càng không có tư cách yêu cầu ta làm cái gì! Nói, lúc nãy là ai phái ngươi tới? Là cửu gia? Hay còn có ai khác?" Phương Dật Thiên ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lùng hỏi.
Hỏa Xà nghe vậy liền biến sắc, vừa mở miệng thì đầu lưỡi vừa rồi bị Phương Dật Thiên dùng điếu thuốc đốt cháy rát bỏng cực kỳ đau đớn, dùng ánh mắt đã có lẫn một chút phẫn nộ sắc bén trừng lên nhìn Phương Dật Thiên .
"Ta ghét cái ánh mắt ngươi nhìn ta, lại càng chán ghét cái kiểu ngậm miệng không nói lời nào! Không chịu nghe lời? Tốt, vậy ngươi cứ ở đó mà run rẩy đi!" Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên, nháy mắt với Tiểu Đao, rồi đi đến đám đàn em đang ngồi xổm kia.
Tiểu Đao hiểu được ý tứ của Phương Dật Thiên, tay hắn đã sớm ngứa ngáy đến khó nhịn , một tay nắm lấy Hỏa Xà, trên gương mặt ngăm đen toát ra từng trận cười lạnh lẽo. Hắn thực muốn làm cho Hỏa Xà muốn sống không được, muốn chết không xong!