Ánh mắt thâm trầm của Phương Dật Thiên thoáng hiện hàn ý, sâu trong mắt hiện lên một tia sát khí nồng đậm cự kì dày đặc, dưới tác dụng của men rượu lại thêm vừa nãy phẫn nộ chuyện của Cương Tử, sự tàn nhẫn huyết tinh ẩn sau trong ý thức của hắn bộc phát mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Tiểu Đao bên cạnh nhiệt huyết cũng đã sôi trào , trong ánh mắt lộ vẻ cực kì hưng phấn, trong mắt đỏ bừng bắn ra sát khí làm người ta phải sợ hãi.
"Đại ca, còn nhớ lúc trước một bọn huynh đệ chúng ta chinh chiến sa trường có bao nhiêu nhiệt huyết và hào hùng không? Khi đó, mỗi lần trước khi ra trận ngươi đều nói với ta và Cương Tử một câu "huynh đệ sóng vai, đại sát tứ phương!" Tiểu Đao nhẹ giọng nói xong, thân thể khôi vĩ đột nhiên giống như một con báo cuồng nộ lách người phóng ra, thẳng mặt mà đỡ lấy một đao, thân hình sừng sững như một quả núi của hắn lại tiếp tục đánh vào trên ngực một gã đại hán, trực tiếp khiến cho thân thể khổng lồ của hắn bay ra ngoài!
"Huynh đệ sóng vai, đại sát tứ phương! Ha ha... Tiểu Đao, huynh đệ chúng ta lại ôn lại nhiệt huyết năm đó nào!" Phương Dật Thiên cười một tiếng hào sảng, hai chân vận sức, cả thân hình như một quả đạn pháo lao thẳng vào giữa tám chín đại hán.
Đối phương thật không hổ là những hảo thủ tàn nhẫn mà Hỏa Xà tuyển lựa kỹ càng, thân thủ rất tàn độc, xuất ra liền là sát chiêu, động tác lại thập phần nhanh nhẹn, rất rõ ràng là loại người thường xuyên sát phạt chém giết trên sa trường.
Bọn người này so với mấy tên sát thủ mà Phương Dật Thiên lần trước gặp được tại quán bar còn mạnh mẽ và cao minh hơn nhiều. Bọn họ lúc đó phối hợp rất nhịp nhàng, chém giết như thế này cũng rất lão luyện. Nếu đổi lại là những người khác mặc dù thân thủ rất khá nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến như là bộ đội đặc chủng lúc trước đối kháng với Phương Dật Thiên, chỉ sợ không thể chống đỡ nổi công kích của đám người này.
Chẳng qua đối thủ mà bọn họ đêm nay phải đối mặt đáng tiếc lại là Phương Dật Thiên và Tiểu Đao.
Một người là thần thoại vô địch thanh danh hiển hách mà bất cứ tổ chức hay thế lực lớn trên thế giới nào cũng phải biết đến, Chiến Lang. Mà người còn lại cũng thanh danh vang dội trong giới dong binh thế giới là Hắc Báo, nay đã "biến đổi" thành sĩ quan huấn luyện của Liệp Báo, Tiểu Đao!
Cho nên đêm nay đối với đám tráng hán này cùng với Hỏa Xà mà nói, chính là một tràng bi kịch!
Thân thể nhanh nhẹn của Phương Dật Thiên len vào giữa đám hỏa nhân, thân thể chợt lóe, tránh một đao bổ thẳng xuống. Vừa muốn xuất quyền đánh ra, một đạo kình phong từ bên phải lướt ngang qua, dựa vào độ mạnh yếu của đạo kình phong trong lòng hắn biết có một thanh thiết côn đang từ bên phải vô tình nhằm hướng thân thể hắn mà đánh xuống.
Ngao...
Phương Dật Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, không tránh mà mà giơ ngang cánh tay phải cường tráng lên, ngạnh tiếp một côn đang từ bên phải quét tới!
Phanh!
Phương Dật Thiên dùng chính tay mình ngạnh kháng một côn quét tới, từ trên tay truyền đến một trận đau đớn càng khiến cho bản tính cuồng nộ phát ra. Đại hán bên phải vẫn còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy hai tay Phương Dật Thiên đang nắm chặt lấy cánh tay cùng cổ tay phải của hắn, tiếp theo, một tiếng "Rắc rắc!" vang lên, cổ tay phải của đại hán kia trực tiếp bị vặn gãy, thiết côn trong tay rơi xuống.
Phương Dật Thiên thuận tay chộp lấy thiết côn vừa rơi xuống, thuận tay đảo qua, quét ngang đầu đại hán. "Phanh!" một tiếng, hắn không kịp kêu lên một tiếng đau đớn thì đã ngã xuống đất.
Khi hắn ngã xuống đất thì trong mắt tràn ngập nghi hoặc cùng khiếp sợ, bình thường thì thiết côn trong tay hắn khi quét ngang thừa sức chặt đứt cánh tay người khác. Nhưng khi hắn chứng kiến cánh tay Phương Dật Thiên chặn thiết côn xong lại bình yên vô sự, lại trong một chiêu đánh bại hắn, trong lòng tự hỏi không lẽ cánh tay của người này so với thiết côn còn cứng hơn sao?
Đáng tiếc là đáp án của chuyện này hắn hiện giờ đã không thể biết được!
Thiết côn trong tay Phương Dật Thiên sau đó lại chắn một đao ở bên người, trước mặt lúc này là hai đại hán trong tay cầm Hậu Bối Khảm Đao đang cùng lúc lao tới nhằm vào đầu Phương Dật Thiên mà chém tới.
Phương Dật Thiên trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia đỏ như máu, lúc đầu thì lăng lệ sau lại có phần kinh hãi. Thiết côn trong tay hắn bị ném bay về phía trước, đập vào trên trán một người khiến tên này kêu thảm một tiếng, mà Phương Dật Thiên cũng đã nhún mình phóng lên, thân hình lộn một vòng, né đao của tên còn lại, lại vung nắm đấm to lớn hướng thẳng vào mặt của hắn đấm một đấm!
Thanh Long Phục Hổ quyền mang theo quyền phong đoạt mạng, lực đạo mãnh liệt mà đến, mang theo sát khí uy mãnh độc bộ thiên hạ, rắn chắc một quyền đánh lên trên mặt đối thủ!
Bốp!
Lập tức máu huyết văng tung toe khắp nơi, mũi của người này bị đánh nát, từ miệng cùng mũi tràn ra từng đạo máu tươi!
Có thể thấy được Phương Dật Thiên dưới sự phẫn nộ tung ra một quyền này lực đạo hung mãnh sắc bén đến cỡ nào.
Đột nhiên hắn cảm thấy sau lưng bỗng toát lên một cỗ hàn khí, kình phong dày đặc nổi lên, hai gã đại hán lăm lăm vũ khí trong tay bất ngờ đánh tới.
Phương Dật Thiên lại gầm nhẹ một tiếng, nhờ vào kinh nghiệm khi né tránh tấn công đột ngột từ phía sau thân người mạnh mẽ dịch qua tránh thoát. Sau đó hai tay của hắn vận dụng "Thập nhị cầm long thủ" nắm chặt vào cổ họng một người phía sau, hắn thực ra cũng không muốn ra tay đoạt mạng nhưng một tên tay cầm khảm đao lại một lần nữa xông lên đánh úp.
Phương Dật Thiên ánh mắt đầy hàn ý, vứt thân thể trong tay ra phía sau làm một lá chắn sống !
Một đao của tên kia chém ra đã không kịp thu hồi, chém thẳng vào cánh tay phải đồng bọn, theo một tiếng hét thảm cánh tay phải đồng bọn của hắn bị chém rơi thẳng xuống .
Chỉ trong một thoáng chần chờ của hắn, thân thể quỷ mị của Phương Dật Thiên đã lướt tới trước mặt hắn, rồi sau đó Phương Dật Thiên đá ra một cước, lực đạo mãnh liệt quét lên trên ngực hắn, cùng với âm thanh của xương sườn gãy nát thân thể tên kia như cá chết bay thẳng ra ngoài!
Trong nháy mắt, Phương Dật Thiên đánh ngất năm sáu đối thủ, mà tình hình của Tiểu Đao phái bên kia cũng không sai biệt lắm.
Thân thể cường tráng như núi của Tiểu Đao xông vào giữa đám côn đồ giống như là một chiếc xe tăng đang cày xới trận địa, giật chỏ, lên gối, gạt chân... Những kỹ xảo đánh nhau của hắn lại càng phát huy nhuần nhuyễn.
Hắn giương đôi thiết quyền vô cùng cương mãnh đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ngoại trừ khảm đao và thiết côn chém xuống hắn đều là dựa vào hai tay của mình mà chống đỡ, rồi lại dựa vào hai tay hắn mà đấm nát đối phương, phàm là trải qua hắn hạ thủ đối phương đều gãy tay gãy chân, xương sườn tán loạn.
Chẳng qua trên cánh tay phải và sau lưng hắn cũng đã dính vào nhát dao, nhưng chỉ có bao nhiêu thương tích như vậy như là chất kích thích khiến cho sự khát máu của hắn càng thêm bộc phát, tựa như là một dã thú khổng lồ cực kỳ khủng bố!
Lúc này, ánh mắt lão quỷ đang đứng một bên quan chiến bỗng trầm xuống, trong mắt thoáng hiện sát khí, hai tay hắn khẽ động, lóe ra một ngọn phi đao, rồi vận khởi thân thủ như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động tiếp cận sát sau lưng Phương Dật Thiên!