Vốn tham gia hành động lần này thì chủ lực mạnh mẽ nhất chính là lão quỷ cùng với hai gã đại hán có lực lượng hùng hậu, nhưng bây giờ hay tay của lão quỹ đã bị Phương Dật Thiên bẻ gãy, xương cốt toàn thân lại bị Phương Dật Thiên dùng "Thiếp sơn kháo" đánh cho suýt nữa tan rã, cả ngươi không còn tí chiến đấu lực nào. Ngoài ra, một gã võ sĩ có lực lượng mạnh mẽ kia cũng đã bị Phương Dật Thiên dùng một quyền đối chiến hủy đi cánh tay phải, có đấu nữa cũng vô vị, chẳng qua là giẫy giụa trước lúc chết mà thôi. Oanh! Bên phía Tiểu Đao, gã đại hán còn lại cũng bị một quyền của hắn đánh bay. Kể từ đó, chỉ còn sáu tên cầm đao là còn có thể duy trì chiến đấu. Nhưng lúc này, sáu gã kia cũng đã tay chân run rẩy, Phương Dật Thiên và Tiểu Đao dũng mãnh như thiên thần hạ phàm khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của chúng đều run lên, chúng nhận ra rằng đối mặt với Phương Dật Thiên và Tiểu Đao như chiến thần này cho dù là có cắn răng gắng gượng xông lên thì cũng có con đường chết mà thôi. Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy tất cả đã bị chế phục thì bước thẳng đến Hỏa Xà, khóe miệng nổi lên một nụ cười trào phúng. Tiểu Đao lắc lắc đầu, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Cái chim gì chứ, ta còn chưa có khởi động xong!" Nói xong, nhìn về phía sáu đối thủ không dám tiến lên đang câm như hến, liền không thèm để ý tới bọn chúng, lập tức hướng tới Hỏa Xà đi đến. Sắc mặt Hỏa Xà chuyển thành trắng bệch, hô hấp không tự chủ được mà dồn dập hẳn lên, nhìn Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao đang đi về phía hắn đang đứng, nghe rõ ràng tiếng tim đập của chính mình, một tia sợ hãi khó hiểu bao phủ lấy toàn thân! Hắn biết Phương Dật Thiên thiện chiến, nhưng không thể ngờ thiện chiến đến như vậy, có lẽ cũng không thể dùng "thiện chiến" mà hình dùng, vì quả thực hắn rất cường đại, thật không gì sánh nổi! Ngay dưới chân hắn là thân thể thảm hại của lão quỷ, lão quỷ vẫn còn chưa tắt thở, dẫu sao cũng còn một hơi thở, nhưng trên thân hình chỉ có da bọc xương của hắn tràn ngập sợ hãi và thống khổ, nhìn qua lại thêm phần dọa người. Nhìn lão quỷ Hỏa Xà đã phần nào đoán được kết cục của chính hắn, hắn thở sâu, một tia hàn quang hung ác lóe lên trong mắt, sau đó hắn sờ sờ trên người rút ra một khẩu súng ngắn K54. Khẩu súng trên tay chỉ thẳng vào Phương Dật Thiên, một mặt nói: "Họ Phương kia, thân thủ của ngươi dù nhanh nhưng có thể so sánh với đạn được sao? Đứng lại đó, còn bước thêm một bước về phía trước đừng trách ta nổ súng!" Phương Dật Thiên làm bộ như rùng mình, sau đó lại nhún vai cười đầy vẻ châm biếm, nói với Tiểu Đao đang đi bên cạnh: "Tiểu Đao, tên gia hỏa này cư nhiên dám cầm súng chĩa vào ta, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ? Có lẽ nên đầu hàng thì có thể duy trì mạng nhỏ a!" "Cứ tưởng rằng gia hỏa này có chút cốt khí một mình đấu hai chúng ta, không nghĩ tới lại rút súng ra! Chẳng phải hắn bắn một viên thì cũng chỉ có một người chết sao? Một mạng đổi một mạng cũng là không lỗ vốn!" Tiểu Đao nhăn mũi nói. "Các ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi, nghĩ sao trong súng của ta chỉ có một viên đạn? Đạn trong súng đủ để bắn chết cả hai người các ngươi !" Hỏa Xà trong giọng nói lộ rõ vẻ khẩn trương, từ trong thanh âm nghe thấy rõ ràng sâu trong nội tâm hắn chỉ có sợ hãi và khủng hoảng. "Nếu vậy sao ngươi còn không bắn đi?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, không hề dừng bước mà đi thẳng về phía trước, trong lòng bàn tay phải đã lặng lẽ xuất hiện một ngọn chủy thủ. "Đúng vậy, thật sự là kỳ quái, không phải chỉ là nổ súng thôi sao? Ngươi còn chờ cái gì? Hay là ngươi đến cả súng cũng không biết bắn?" Tiểu Đao lạnh lùng nói xong, dừng một chút, "Đại ca, anh nói xem tên gia hỏa lần trước chĩa súng vào chúng ta có kết cục như thế nào?" "Cũng còn sống tốt lắm, mỗi tội hai tay hai chân đều không có, à mà lần trước chính ngươi một cước giẫm nát hai trứng của hắn, đúng không?" Phương Dật Thiên thản nhiên cười, hỏi. "Đại ca, đừng đổ oan cho em, một cước kia rõ ràng là chính anh động thủ!" Tiểu Đao trêu chọc nói. Trên mặt Hỏa Xà càng thêm tái nhợt, hắn không thể ngờ hai tên này bị mình chĩa súng vào đầu mà còn có tâm tư đi đùa giỡn, thật sự chủ quan cho rằng hắn không dám nổ súng sao? "Ta lặp lại lần nữa, nếu các ngươi còn bước thêm một bước nữa thì ta sẽ không khách khí đâu!" Hỏa Xà tựa như là đã nói ra giới hạn cuối cùng, nhưng tay phải đang cầm súng của hắn lại run lên nhè nhẹ . Thật là gần! Với khoảng cách này Phương Dật Thiên tự tin hắn ném phi đao không hề thua lão quỷ, thậm chí lại càng xuất sắc hơn lão quỷ! "Con mẹ nó, các ngươi còn dám tiến tới? Rõ ràng là không muốn sống mà..." Hỏa Xà trong mắt hung quang chợt lóe, sắc mặt dữ tợn cực kỳ, tay phải cầm súng lục nhắm thẳng về phía Phương Dật Thiên. Ngay trong tích tắc lời nói phát ra, Phương Dật Thiên hai mắt trầm xuống, giơ tay phải lên, chủy thủ trong lòng bàn tay bắn ra! "A... . . ." Cổ tay phải Hỏa Xà đau nhói, tay phải thoáng hạ xuống, tiếng súng vang lên nhưng đã mất đi độ chính xác, một phát đạn này bắn xuống đất, nổi lên một tia lửa. Hỏa Xà nhìn thấy chủy thủ sắc bén đang cắm vào cổ tay phải của mình thì trong lòng kinh hãi, vội vàng chuyển súng sang tay trái, đang muốn nhắm về phía trước thì trước mặt hắn xuất hiện một bóng người hùng vĩ như một quả núi, khi hắn còn đang bần thần thì trái núi đó đã đem hắn tung lên trời rồi ném mạnh xuống đất! Phanh! Hỏa Xà cảm giác được xương cốt toàn thân như vỡ ra, khẩu súng cũng văng ra khỏi tay hắn rơi trên mặt đất. Tiểu Đao nhìn Hỏa Xà dưới chân, hung hăng nhổ một cục đờm, chân phải to lớn nhấc lên cao, dẫm mạnh xuống thân thể của Hỏa Xà. Lúc này, Phương Dật Thiên từ từ đi đến rồi ngồi xổm xuống, cầm khẩu K54 dưới đất lên, sau vài thao tác khẩu súng hoàn chỉnh trong tay hắn đã bị tháo rời ra từng mảnh rơi xuống mặt đất. Hắn nhàn nhạt nói một câu: "Dựa vào mấy thứ đồng nát này cũng muốn đối phó với ta? Hỏa Xà, ngươi cũng là lão đại hùng bá một phương ở Thiên Hải, chẳng lẽ không biết chân lý muốn đối phó một người thì phải điều tra đầy đủ chi tiết lý lịch của hắn? Tiếc là ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi!" "Phương, Phương tiên sinh, ta vốn không có ác ý, khẩn cầu Phương tiên sinh cho ta một cơ hội, vấn đề gì cũng có thể ngồi xuống nói chuyện! Chỉ cần đêm nay tiên sinh không giết ta thì tiên sinh chính là đại ca của ta, ở tại thành phố Thiên Hải sẽ không có ai dám đụng vào một cọng lông của tiên sinh, tiên sinh muốn có cái gì sẽ có cái đó!" Sống chết trước mắt, tâm lý sợ hãi cùng với dục vọng sống mãnh liệt khiến Hỏa Xà không còn câu nệ cái gì thân phận, tìm mọi cách cầu xin tha thứ. "Lời ngươi nói ra cũng có vài phần hợp lý!" Phương Dật Thiên cười nhạt rồi rút ra một bao thuốc lá, đưa một điếu cho Tiểu Đao, lại tự mình châm một điếu, rít một hơi thật sâu, hắn khẽ cười nói, "Một khi đã như vậy, ngươi còn không bảo thủ hạ thu lại thiết côn với khảm đao lại? Bọn hắn tốt nhất là bất kể còn đứng đó hay đã nằm xuống cũng ngoan ngoãn vào trong đây mà ngồi xổm xuống, bằng không lợi khí trong tay trong tay bọn họ khiến ta không thể nào yên tâm được." "Dạ, vâng!" Hỏa xà trong lòng còn tưởng rằng Phương Dật Thiên còn lo lắng hắn mà đưa ra điều kiện, liền hạ lệnh với thủ hạ. Ngay cả lão quỷ cùng với hai đại hán vốn rất mạnh mà đều bị hai chiến thần khủng bố Phương Dật Thiên và Tiểu Đao đánh đo đất, bọn họ lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi nghe phân phó của Hỏa Xà đều chuyển thân ném vũ khí trong tay xuống, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống vị trí Phương Dật Thiên chỉ định, hai tay ôm đầu, không dám cử động. Thấy vậy Phương Dật Thiên rất vừa lòng, đối với đám người kia nhàn nhạt nói: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, theo như ta thấy thì đám các ngươi con mẹ nó cũng là tuấn kiệt! Tất cả đều nghe lời ta ngồi xổm xuống, nếu các ngươi còn động tay động chân, như vậy đừng trách ta động đao động thương!" "Phương tiên sinh, ta đều làm theo lời của ngươi, ta có phải là..." Hỏa Xà mở miệng lấy lòng. Phương Dật Thiên nhẹ nhàng thở ra một làn khói thuốc, không để ý đến lời nói của Hỏa Xà, mà là chuyển hướng về phía Tiểu Đao, nhíu mày nói: "Tiểu Đao, ngươi xem, tên khốn này đổi sắc mặt cũng thật nhanh, phỏng chừng đổi mặt so với đóng kịch còn nhanh hơn! Ngươi nói xem hắn là cái chim gì a?" "Đương nhiên là cái loại trứng mỏng không xương! Lão tử ghét nhất là loại hèn nhát này!" Tiểu Đao lạnh lùng nói. "Thế thì làm sao bây giờ? Hắn muốn đàm phán cùng chúng ta, ngươi cũng không thể thẳng mặt ra mà ghét hắn chứ?" Phương Dật Thiên tràn ngập hứng thú hỏi. "Cũng đơn giản thôi, làm xương cốt của hắn cứng rắn lên là được! Như vậy lão tử nhìn hắn mới thuận mắt !" Tiểu Đao lạnh lẽo cười. "Nhưng hắn trời sinh trên người toàn là sụn, làm sao biến thành cứng rắn được? Thật sự là hao tổn tâm trí!" Phương Dật Thiên thản nhiên nhả khói, ung dung hỏi tiếp. "Cũng dễ thôi, để đệ bóc sạch hết xương cốt của hắn, vậy thì khi hắn mọc ra xương mới sẽ cứng rắn!" Tiểu Đao nói xong hai tay nắm chặt lại phát ra âm thanh rốp rốp. "Phương tiên sinh, có chuyện gì thì đều có thể bàn lại, không cần biết tiên sinh muốn ta làm gì, ta cũng đáp ứng..." Hỏa Xà nghe Phương Dật Thiên và Tiểu Đao nói chuyện, trong lòng biết không ổn, sắc mặt hắn biến trở thành trắng bệch hoảng sợ cầu khẩn. Phương Dật Thiên trong mắt trầm xuống, cầm điếu thuốc đang cháy dở nhét vào miệng Hỏa Xà , Hỏa Xà lập tức thê lương kêu lên hết sức thảm thiết. "Hỏa Xà, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi không có tư cách đàm phán với ta, càng không có tư cách yêu cầu ta làm cái gì! Nói, lúc nãy là ai phái ngươi tới? Là cửu gia? Hay còn có ai khác?" Phương Dật Thiên ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lùng hỏi. Hỏa Xà nghe vậy liền biến sắc, vừa mở miệng thì đầu lưỡi vừa rồi bị Phương Dật Thiên dùng điếu thuốc đốt cháy rát bỏng cực kỳ đau đớn, dùng ánh mắt đã có lẫn một chút phẫn nộ sắc bén trừng lên nhìn Phương Dật Thiên . "Ta ghét cái ánh mắt ngươi nhìn ta, lại càng chán ghét cái kiểu ngậm miệng không nói lời nào! Không chịu nghe lời? Tốt, vậy ngươi cứ ở đó mà run rẩy đi!" Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên, nháy mắt với Tiểu Đao, rồi đi đến đám đàn em đang ngồi xổm kia. Tiểu Đao hiểu được ý tứ của Phương Dật Thiên, tay hắn đã sớm ngứa ngáy đến khó nhịn , một tay nắm lấy Hỏa Xà, trên gương mặt ngăm đen toát ra từng trận cười lạnh lẽo. Hắn thực muốn làm cho Hỏa Xà muốn sống không được, muốn chết không xong!
Bất kể ánh mắt của ngươi nhanh nhẹn và bí mật đến đâu, nữ nhân luôn biết khi nào thì ánh mắt nam nhân lướt qua ngực mình.
Những lời này tuyệt đối là chính xác, Phương Dật Thiên vừa hơi khinh nhờn Quan Lâm mà đảo mắt dò xét bộ ngực cực kì phập phồng của nàng, Quan Lâm trong lòng đã phát hiện ra, nếu trong này không phải phòng thẩm vấn thì với tính tình của nàng thì đã nỗi bão ngay tại chỗ rồi .
"Chú ý ánh mắt của ngươi, chẳng lẽ muốn ta móc nó ra thì mới biết an phận?" Quan Lâm ngồi xuống trước mặt Phương Dật Thiên, tập văn kiện trong tay đập thật mạnh lên bàn.
Phương Dật Thiên bị dọa một cú, vỗ vỗ ngực nói: "Hãn nữu, đừng có bày ra bộ dạng khủng bố như vậy chứ, tim của ta thiếu chút nữa bị cô dọa rớt ra ngoài rồi."
Hãn nữu? Tiểu Vương đang ngồi một bên ghi chép nổi lên một trận xấu hổ, mồ hôi toát ra như suối, hắn không nghĩ tới người này lại dám kêu Bá Vương Hoa tiếng tăm lừng lẫy giới cảnh quan là hãn nữu, trời ạ, cho dù là cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám nói ra.
"Không cần ba hoa với ta, ta nhất định phải đem chuyện đêm nay ra nói cho rõ ràng." Quan Lâm lạnh lùng nói.
Tiểu Vương trong lòng lại thêm một trận ngạc nhiên, Bá Vương Hoa không ngờ đối với người xưng hô nàng là hãn nữu sao lại không có hành động gì? Thật là chuyện kì lạ, ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Dật Thiên bất giác thêm vào một tia kính nể, bất kể như thế nào thì nam nhân làm được chuyện này đúng thực là cực phẩm.
"Chuyện đã xảy ra như vậy, ta và vị huynh đệ kia đã nhiều năm không gặp, lần này gặp lại thì bị hắn kéo đi ra quán nướng ăn đồ nướng uống rượu xái, sau đó thì tên Hỏa Xà xui xẻo kia lại dẫn băng nhóm của hắn tới, người nào cũng cầm đao cầm thương uy hiếp bức ta rời khỏi Thiên Hải! Con mẹ nó chứ, ngữ khí hắn cứ như cả Thiên Hải này là của hắn, hắn nói gì thì ta phải làm đó! Lão tử không đồng ý, hắn liền kêu bọn đàn em nhắm ta chém tới... kết quả cuối cùng các người cũng thấy được..." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Tiểu Vương trong lòng lại thở ra một hơi, chỉ có hai người mà đem Hỏa Xà cùng với hơn hai mươi tên thuộc hạ đắc ý đánh cho sống dở chết dở? Trước đây hắn cho là chuyện như vậy chỉ xảy ra trên truyền hình mà thôi, không ngờ rằng lại là hiện thực trước mắt.
"Ngươi xác định là cùng với Hỏa Xà không hề có ân oán tư thù? Hỏa Xà vì cái gì lại vô duyên vô cớ kiếm chuyện với ngươi?" Quan Lâm lại trầm giọng hỏi.
"Vấn đề này cô đi mà hỏi Hỏa Xà, có trời mới biết có phải vì hắn ăn no rửng mỡ hay cả đời sống sung sướng đâm ra buồn chán mà kiếm người ngược đãi hắn, loại người biến thái như vậy quả thật có tồn tại." Phương Dật Thiên nằm dài trên mặt bàn thản nhiên nói.
"Phương Dật Thiên, thái độ của ngươi có thể hay không đàng hoàng một chút? Hỏa Xà đã hôn mê, ngươi nói xem ta làm sao hỏi hắn?" Quan Lâm nhịn không được tức giận nói.
"Vậy thì, hãn nữu tiểu thư, ta cũng không biết nói chuyện này với cô như thế nào? Cô có thật muốn ta nói dối qua loa lấy lệ với cô không? Hảo hài tử thì không nói dối, mẹ ta từ nhỏ đã nói với ta như vậy ." Phương Dật Thiên nhún vai.
Rầm!
Quan Lâm trong lòng không nhịn được mà vỗ bàn một cái gầm lên: "Phương Dật Thiên, ngươi nếu còn cà lơ phất phơ như vậy không chịu hợp tác thì đừng trách ta không khách khí!”"
Phương Dật Thiên rùng mình, mắt chăm chăm nhìn Quan Lâm vài giây: "Ách... Cô tốt nhất đừng đem ân oán tình thù của chúng ta hỏi trong lúc thẩm vấn được không? Lúc đó có trời đất chứng giám ta chỉ có cởi áo ngoài của cô mà thôi, hoàn toàn cái gì cũng chưa có làm!"
"Ngươi... Phương Dật Thiên, ngươi hỗn đản, ngươi thật sự muốn chết?" Quan Lâm không thể ngờ tới tên hỗn đản này lại đem chuyện xấu hổ nhắc lại lúc này, không kềm chế được đứng dậy quát lớn.
Tiểu Vương ở một bên hoàn toàn ngạc nhiên, trong lời nói hắn nhận ra giữa Phương Dật Thiên và Quan Lâm có một đoạn gian tình không thể để cho ai biết, đây thực sự là một việc chấn động đến toàn bộ cảnh cục!
"Ta thật sự là sợ cô hiểu lầm, lúc đó ta cái gì cũng đều không có làm!" Phương Dật Thiên vẻ mặt vô tội nói!
"Câm mồm! Ngươi thử nói thêm một lời nữa xem?" Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Lâm cũng vì tức giận mà trở nên trắng bệch.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, ngậm miệng không nói chuyện nữa, trong lòng hiểu rõ không cần lại khơi lên cảm xúc phẫn nộ của Bá Vương Hoa này, bằng không khi nàng tức giận đến mức không thể khống chế chỉ sợ lại xảy ra xô xát.
Quan Lâm chưa hết tức giận há miệng thở dốc, hướng đôi mắt hung hăng trừng về phía Tiểu Vương đang làm công tác ghi chép tỏ rõ uy hiếp: "Ngươi nãy giờ làm cái gì? Đoạn đối thoại vừa rồi không cần ghi lại! Mà nãy giờ ngươi cũng không có nghe được cái gì, nếu ta nghe được lời ong tiếng ve bên ngoài thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Tiểu Vương sau khi nghe vậy thì nhanh chóng khép nép lại, tuyên bố nãy giờ mình không nghe được gì cả. Sắc mặt Quan Lâm lúc này mới dịu đi nhiều.
Phương Dật Thiên liếc Tiểu Vương, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm tiểu tử này là thủ hạ của Bá Vương Hoa thì mỗi ngày đều không được yên ổn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, thật sự là quá mức khổ sở.
"Phương Dật Thiên..." Quan Lâm thở dài rồi dùng ngữ khí nghiêm túc nói, "Sự tình đêm nay không phải là việc nhỏ, Hỏa Xà là người của Cửu gia, ngươi lại đánh hắn ra nông nỗi này, việc này không phải chỉ chấm dứt như vậy. Nên ta hy vọng ngươi phối hợp cùng cảnh sát chúng ta điều tra kỹ càng, trợ giúp cảnh sát chúng ta hoàn thành công tác sau này."
Phương Dật Thiên nhìn về phía Quan Lâm, từ trong ánh mắt của nàng Phương Dật Thiên nhìn thấy vẻ quan tâm chân thành, hắn có chút động lòng, biết rằng Quan Lâm làm vậy là vì muốn tốt cho hắn, nhưng có một số việc hắn thực sự tuyệt không thể nói ra, trong lòng hắn cũng không muốn Quan Lâm bị cuốn vào vòng xoáy thị phi này.
Trên khuôn mặt lười biếng của hắn nở một nụ cười ảm đạm: "Quan đại cảnh quan, ta vừa rồi đã nói rõ tất cả những gì ta biết , những chuyện khác ta thật sự là không biết."
"Ngươi..." Quan Lâm khó chịu trong lòng thở dốc một trận, có một loại nhụt chí bất đắc dĩ do rèn sắt không thành thép.
"Hỏa Xà làm như vậy cũng phải có một mục đích chứ? Mục đích của hắn là cái gì? Vì cái gì muốn ngươi rời khỏi Thiên Hải?" Quan Lâm lại hỏi.
"Thực không dám giấu, lúc đó ta vừa muốn hỏi hắn thì ngay lúc đó cảnh sát các ngươi lại tới, nên ta cũng đem hắn giao cho cảnh sát các ngươi thẩm vấn. Đúng rồi, sau khi hỏi rõ mục đích của hắn này thì đến nói cho ta, hiện nay ta còn chưa rõ nguyên do a." Phương Dật Thiên nói như thật.
Quan Lâm lại hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng biết rõ có hỏi nữa cũng chỉ phí sức, tên khốn này lộ ra một bộ dáng không hay không biết, cho dù hắn thật sự biết cái gì thì cũng sẽ không nói ra.
Không có biện pháp, Quan Lâm đang chuẩn bị chấm dứt lần thẩm vấn này, nhưng cửa phòng thẩm vấn lại bất ngờ mở ra, đi vào một cảnh quan nói với Quan Lâm: "Quan cảnh quan, Triệu cục trưởng đến đây, muốn gặp Phương Dật Thiên."
Quan Lâm rùng mình liếc nhìn Phương Dật Thiên rồi nói: "Biết rồi, ta liền đi ra ngoài!" Nói xong, nàng liền đứng lên, lắc lắc kiều đồn thập phần co dãn ngúng nguẩy ra ngoài.
Triệu cục trưởng đến đây? Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, không biết tiếp theo Triệu cục trưởng lại đối với hắn như thế nào, trong lòng hắn lo lắng Triệu cục trưởng và Cửu gia có quan hệ, nếu Triệu cục trưởng và Cửu gia âm thầm cấu kết với nhau thì tình hình này lại càng thêm phức tạp .