Lâm Chính Dương nhìn Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng đi ra khỏi sân vận động mới thu hồi ánh mắt và nhìn về phía Lâm Dật Thiên, cười khổ một tiếng:
- Phương Dật Thiên, con gái của tôi sống sung sướng từ nhỏ, nhưng mẹ của nó mất sớm, tôi thì lại đi làm bận rộn công việc suốt ngày, bởi vậy từ nhỏ đến lớn không ai quan tâm nó, lại không có ai quản giáo, tự do tự tại, ai…nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy nó vẫn còn bị thua thiệt nhiều lắm, bởi vậy trước giờ nó vẫn tùy ý làm theo tính tình của nó, cho nên lúc nãy mới xảy ra chuyện như thế, cho nên…..tôi hy vọng cậu không nên chấp nhất nó làm gì, xem như tôi xin lỗi cậu đi.
Phương Dật Thiên nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, đường đường là nhân vật đứng đầu một tập đoàn cường đại nằm trong mười tập đoàn hung mạnh nhất nước lại dùng ngữ khí bình thản khiêm tốn nói chuyện cùng hắn, đồng thời thay con gái mình thành tâm xin lỗi hắn, tư thế không mảy may gượng ép.
Hắn vội vàng nói:
- Chủ tịch quá lời rồi, Lâm tiểu thư tuy tính tình có hơi ngang ngạnh, nhưng nàng bản tính thẳng thắn, dám yêu dám hận, nàng không làm sai gì cả. Ngược lại là tôi, tôi có vẻ không hiểu rõ nhân tình cho lắm.
- Ha ha, Không phải cậu không hiểu nhân tình, mà là kiên trì giữ vững nguyên tắc của chính mình, trước giờ tôi rất xem trọng những người giữ vững nguyên tắc của chính mình.
Lâm Chính Dương sang sảng cười, tiếp theo lại nói:
- Không biết cậu có thời gian vào văn phòng của tôi một chút không, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Hả?
Phương Dật Thiên suy nghĩ một hồi, hắn nghe ra được sự chân thành trong ngữ khí của Lâm Chính Dương, cười cười nói:
- Chủ tịch cho mời tôi sao tôi có thể từ chối?
- Tốt lắm,vậy thì đi theo tôi.
Lâm Chính Dương cười nói.
Lâm Dật Thiên cũng nhìn ra được biểu hiện hiền hòa và sự bình dị gần gũi của Lâm Chính Dương không phải đang cố ý giả vờ, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được thành quả sự nghiệp huy hoàng ngày nay của người đàn ông này làm cho toàn thân toát ra một cỗ khí chất nho nhã nội liễm, khí thế này không phải người có lòng dạ hẹp hòi tiểu nhân có thể phát ra được.
Bỗng dưng hắn cảm thấy hoảng hốt, trước đây có lẽ hắn đã hiểu lầm nhân vật đứng đầu số một tập đoàn hùng mạnh Hoan Thiên này rồi.
Hắn đi theo Lâm Chính Dương lên tầng 18, vào văn phòng của chủ tịch, nơi tượng trưng cho quyền lực tối cao của công ty.
Văn Phòng làm việc của Chủ tịch giống y như tưởng tượng của Phương Dật Thiên, nhưng không hề xa xỉ, phòng làm việc bố trí vô cùng đơn giản, mộc mạc. Thoạt nhìn không hề tương xứng với thân phận của một chủ tịch tập đoàn Lâm Chính Dương.
- Mời ngồi.
Lâm Chính Dương chỉ vào sôpha đặt ở trong văn phòng, mỉm cười nói. Lúc này trong phòng chỉ có hai người Lâm Chính Dương và Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên thản nhiên ngồi xuống sôpha, sôpha rất lớn được làm bằng gỗ trà được chạm khắc rất chi tiết và tinh xảo, phía trên bàn trang trí bằng đồ gốm các loại sang quý (sang trọng và quý giá) cực kỳ.
Lâm Chính Dương ngồi xuống đối mặt với Phương Dật Thiên, mỉm cười thật tươi, sau đó vươn tay châm cho Phương Dật Thiên một tách trà, hương vị nồng đậm từ tách trà tản mác ra, mang theo mùi thơm ngát thanh thuần của mùa xuân, vừa tinh tế vừa êm dịu của trà Bích Loa Xuân.
- Vừa rồi cậu đối chiến với Vương Hổ là do tôi bày ra.
Lâm Chính Dương hớp một ngụm trà Bích Loa Xuân, ngữ khí bình thản nói.
- Oh, Chủ tịch muốn nói gì thì đi thẳng vào vấn đề đi.
Phương Dật Thiên nâng tách trà trên bàn và dứt một hơi cạn đáy.
Đối với vấn đề phẩm trà, mười mấy năm qua nếu không huấn luyện quyền cước thì là làm nhiệm vụ, hàng ngày kinh qua sinh tử thì làm gì có thời gian rãnh rổi, bởi thế hắn không hề biết gì về trà đạo, bất quá…trà dở trà ngon thì hắn vẫn có thể nhận ra được.
Huống hồ, chỉ cần biết dùng đầu để nghĩ thì cũng biết được, trà của chủ tịch uống làm sao lại không ngon được?
Chiếu theo cuộc sống hiện nay của Phương Dật Thiên nếu muốn uống loại trà cao cấp như thế này…thật là không có khả năng, tận dụng tận dụng, uống một ngụm rồi lại rót đầy…-(DG:vãi chúi…tranh thủ dã man)
Lâm Chính Dương cười nhạt, không nói, ý cười thâm trầm toát ra làm người khác cơ hồ không nhìn ra tâm cơ của hắn.
- Như vậy cậu cũng biết vì sao tôi phải làm như vậy?
Lâm Chính Dương hứng thú hỏi.
- Vì sao? có lẽ là đang thử tôi, đúng không?
Phương Dật Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng đôi mắt thâm thúy phẳng lặng như sóng nước nhìn về phía Lâm Chính Dương.
Lâm Chính Dương cười cười, không ý kiến, hắn nói tiếp:
- Cậu quả nhiên là một người thông minh.
- Ách!
Phương Dật Thiên cười giễu:
- Nếu tôi là người thông minh thì khi biết được Lâm tiểu thư chính là thiên kim tiểu thư thì nhất định không nên tiếp tục cản trở cô ấy.
- Không, đó là vấn đề nguyên tắc, tôi coi trọng cậu chính là vì nguyên tắc làm việc của cậu.
Lâm Chính Dương ngữ khí bất ngờ trở nên nghiêm nghị hẳn lên, trong mắt quang mang chớp động, hắn tiếp tục nói:
- Đàn ông phải có nguyên tắc riêng của chính mình mới có thể thể hiện tính quyết đoán, mới được người khác xem trọng và tôn kính!
Phương Dật Thiên thoáng trầm mặc, cẩn thận cầm tách trà trong tay, cảm thán cho tách trà tinh mỹ đồng thời cười nhẹ, không chút để ý nói:
- Chủ tịch lần này mời tôi đến đây không phải là chỉ bàn về vần đề nguyên tắc sống và làm việc chứ hả?
Đường đường là một người nắm trong tay một tập đoàn xí nghiệp mà lại mời một tay bảo an nho nhỏ nhàn hạ thoải mái ngồi phẩm trà trong văn phòng làm việc, việc này...phải nói là chẳng bình thường tẹo nào.
Phương Dật Thiên đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tự cho rằng chủ tịch mời hắn đến đây uống trà và coi trọng hắn là vì nguyên tắc sống và làm việc ngớ ngẩn kia. Lại thỉnh hắn tới phòng làm việc to nhất tòa nhà Hoa Thiên ngồi....uống trà chém gió.
Lâm Chính Dương là thương nhân, mà thương nhân thì toàn bộ thời gian điều được dành thời gian cho kinh doanh và kiếm tiền, tuyệt đối không có thời gian phè phởn để ngồi uống trà, chém gió với người khác, vởi vậy hắn biết rõ, Lâm Chính Dương làm việc này là có mục đích khác.
- Ha ha, sảng khoái, không sai, tôi muốn bàn với cậu một việc. Lâm Chính Dương cũng không tiếp tục che che dấu dấu, đi thẳng vào vấn đề nói.
- Hửm?
Phương Dật Thiên ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía lâm Chính Dương, lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời.
- Ta muốn mời cậu làm vệ sỹ, bảo vệ an toàn cho nó!
Lâm Chính Dương nói một câu, ánh mắt dừng lại âm trầm nhìn Phương Dật Thiên.
Thành thật mà nói, nghe Lâm Chính Dương đưa ra yêu cầu vào lúc này Phương Dật Thiên không nhịn được bị dọa một cú shock, nhất thời hiểu ra dụng tâm của lão già này, thì ra muốn hắn lên lôi đài tỷ thí với Vương Hổ là thăm dò thực lực của hắn để đưa ra cái yêu cầu chết tiệt này...làm vệ sĩ cho Lâm Thiên Tuyết.
- Làm vệ sĩ?
Phương Dật Thiên cười khổ trong lòng, nói thật ra, thân là một trong những đặc công của Long Tổ, bình thường Long Tổ hay cấp cho hắn những nhiệm vụ cấp S tư mật, mà những nhiệm vụ cỡ đó...cũng chính là làm vệ sĩ, chuyên bảo vệ an toàn cho những nhân vật và thân nhân có địa vị lớn.
Bất quá, nhớ đến ánh mắt chết người đầy hận ý mà Lâm Thiên Tuyết nhìn hắn, cùng với cái liếc đầy oán khí....Ôi!. Một đại mỹ nữ không thèm nói lý, tính tình thì đáng sợ, mới nghĩ tới thì hắn liền cảm thấy đau đầu rồi. Nói thật ra, tận đáy lòng của hắn không những không muốn ở cạnh một đại mỹ nữ tính tình như mẫu bạo long này một giây một khắc nào cả chứ đừng nói đến chuyện làm vệ sĩ.
- Nếu làm vệ sĩ cho cô ta chỉ sợ chính mình đừng biết đến những ngày an bình là cái quái gì nữa, không chừng còn bị cô ta làm rối loạn mất cân bằng nội tiết-(DG:chắc bị abc xyz quá độ nên rối,hắc hắc)....mất nhìu hơn được ahh!
Phương Dật Thiên suy đoán, đồng thời cố gắng tìm ra những từ ngữ uyển chuyển khéo léo từ chối Lâm Chính Dương, nói thế nào thì nói ông ta cũng là chủ tịch, dứt khoát từ chối không biết cái mặt già nua của ông ta có bị bũng sữa không nữa?
Không đợi hắn mở miệng từ chối, Lâm Chính Dương nói tiếp:
- Dật Thiên, cuộc đời ta chỉ có một đứa con gái là nó, kỳ thật, ta cũng biết bên người nó cũng chẳng có nguy hiểm gì lớn, nhưng ta không yên tâm, tình thương của cha mẹ mà. Tôi nhờ cậu làm vệ sĩ cho Tiểu Tuyết là có mục đích, vài ngày nữa tôi sẽ ra nước ngoài khảo sát việc sinh ý làm ăn một chuyến, đồng thời cũng đi tìm nguồn đầu tư, có thể mất nửa tháng, trong khoảng thời gian này tôi không ở bên cạnh nó được, bởi thế nên có điểm không yên tâm. Tiểu Tuyết rất ham chơi, ta cứ lo những đêm khuya khoắt nó cứ chạy đi mấy cái nơi....quán rượu, hay là bar, vũ trường...những cái địa phương đó rất là phức tạp, thế nên ta mới mời cậu làm vệ sĩ cho nó, âm thầm bảo vệ.
Lâm Chính Dương nhìn chằm chằm vào mắt Phương Dật Thiên, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của hắn và nói:
- Có phải cậu đang...lo lắng vì tính tình của Tiểu Tuyết quá...quá không an phận, bởi như thế sẽ không nghe lời cậu nói? Ài...điểm ấy thì cậu cứ yên tâm đi. Ta là phụ thân của nó nên mềm lòng không đành lòng la mắng nó, nhưng cậu đã làm vệ sĩ của nó nếu nó bướng hay đến những nơi không nên đến cậu cứ thẳng tay, cho dù dùng đến thủ đoạn khống chế cũng được-(DG:sướng nhá....hắc hắc gì cũng dc kìa) chỉ cần ngăn cản nó làm những việc dại dột là được. Đó là đặc quyền ta dành cho cậu.
Phương Dật Thiên nghe xong trong lòng khẽ động-(DG:dâm ý bừng bừng)thầm nghĩ nếu làm như lời ông ta nói thì..sau này chỉ cần cô ta không nghe lời, bắt cô ta đè xuống đất hung hăng tát vào mông cô ta vài cái nghĩ .... cũng phê, dù sao đây cũng là đặc quyền mà Ba ba cô ta cấp cho, nếu muốn khóc lóc thì tìm Ba ba cô ta mà khóc lóc kể lể, hắc hắc.
Bất quá ý tưởng này chỉ là...nghĩ chơi trong đầu mà thôi, trong tiềm thức hắn vẫn thích hợp với tiêu diêu tự tại hơn, mặc kệ nói như thế nào, một khi chấp nhận làm vệ sĩ thì...ăn chơi ngủ nghỉ không còn do mình quyết định nữa mà do...bà chủ quyết định!
- Ách....chuyện đó, Lâm chủ tịch, muốn làm cận vệ nhất định phải thật là lợi hại, đúng không? như thế mới đảm bảo được an toàn cho lâm tiểu thư, ta không có một chút bản lĩnh cũng chỉ là khoa chân múa tay nếu muốn ta bảo vệ cho Lâm tiểu thư...không giỡn được đâu!
Phương Dật Thiên uyển chuyển từ chối.
- Tiểu phương, cậu thật là khiêm tốn. Vương Hổ đi theo ta bao nhiêu năm rồi, năm đó ở giới Mafia hắn cũng là một đại nhân vật, nhưng vẫn không phải là đối thủ của cậu, bằng vào chừng đó bản lĩnh cũng đã đủ cho ta cảm thấy an tâm rồi.
- Lâm Chính Dương cười cười đổi cách xưng hô từ Lâm Dật Thiên lên Tiểu Phương ngày càng thân mật, hắn tiếp tục nói:
- Chẳng lẽ cậu không chấp nhận yêu cầu này của ta? coi như Lâm Chính Thiên ta cầu xin cậu không được hay sao?
Từ lúc Lâm Chính Dương làm thương nhân đến nay tự mình gây dựng nên những thành tựu như thế này, hắn chưa từng cầu xin qua một ai, mà hôm nay lại hướng về phía Lâm Dật Thiên thỉnh cầu, vì lúc này cần một người đáng tin cậy để bảo vệ con gái cho hắn và cũng vì hắn cảm thấy Phương Dật Thiên không phải là một thanh niên đơn giản nên tìm cách lưu hắn lai.
Đường đường là một chủ tịch tập đoàn mà lại thỉnh cầu một gã bảo an nho nhỏ nếu được truyền ra ngoài sẽ chẳng ai tin tưởng và con bị mắng là chém gió...có lẽ tình huống bây giờ y như vậy.
Lâm Chính Dương nói như thế mà Phương Dật Thiên còn từ chối thì rõ ràng là không cho hắn một xíu mặt mũi nào nữa nên hắn cũng chỉ có thể thở dài một hơi, nói:
- Chủ tịch, ngài không phải không thấy ánh mắt của lâm tiểu thư nhìn tôi sao, hận a, nếu tôi đi làm cận vệ cho nàng khẳng định nàng sẽ quậy tưng bừng luôn, không có chấp nhận đâu.
- Ha ha… Lâm Chính Dương sảng khoái cười, nói:
- Nguyên lai đây là vấn đề mà cậu lo lắng, điểm đấy thì cậu không cần phải lo, tự ta có biện pháp, bảo đảm tiểu Tuyết sẽ không cự tuyệt, như vậy cậu sẽ không còn gì để lo nữa chứ?
“Tôi...tôi” Phương Dật Thiên cảm thấy khó xử, hắn cảm thấy thịnh tình của Lâm Chính Dương, từ đáy lòng của hắn không đành lòng cự tuyệt, nhưng làm bảo vệ cho cô nàng điêu ngoa vô lý đó thì lại....
- Như vậy..có đúng hay không sau khi chủ tịch xuất ngoại trở về ta sẽ từ bỏ không làm vệ sĩ nữa?
Phương Dật Thiên thăm dò hỏi.
Nghe vậy Lâm Chính Dương trong lòng mừng thầm, hắn thấy Phương Dật Thiên hỏi như thế nghĩa là đã gần như đồng ý yêu cầu của hắn, bất quá hắn không muốn Phương Dật Thiên chỉ làm vệ sĩ có nửa tháng mà làm lâu dài một chút.
Thế nhưng trong lòng Lâm Chính Dương hiểu rõ rằng nếu như bậy giờ đề nghị với hắn thì nhất định hắn sẽ khéo léo cự tuyệt, điều kiện hiện nay là trấn an Phương Dật Thiên trước tiên bắt hắn làm vệ sĩ trước đi rồi hãy tính tiếp.
Vì thế hắn cười cười-(DG:cáo già):
- Tốt, ta đồng ý, khi ta xuất ngoại cậu sẽ phụ trách bảo vệ Tiểu Tuyết khi ta trở về thì cậu muốn đi hay ở ta không ép buộc, được chưa nào?
“Ân!” Phương Dật Thiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ. Cùng lắm thì làm vệ sĩ cho đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng kia nửa tháng, xem như bán cho lão Lâm Chính Dương một cái nhân tình đi, nữa tháng sau lại trở về làm bảo vệ.
Chỉ là, Phương Dật Thiên ngàn vạn lần không ngờ đến lần đáp ứng này mở ra một mặt khác nhiều nguy hiểm và kích thích xảy ra trong cuộc đời hắn.
- Sảng khoái, vậy đi ta cùng với cậu cùng nhau bàn bạc một ít về điều kiện làm vệ sĩ đi.
Lâm Chính Dương cao hứng cười ha gả nói.
- Điều kiện? điều kiện gì?
Phương Dật Thiên kinh ngạc nhìn Lâm Chính Dương.