Phương Dật Thiên đến gần thì liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Tô Uyển Nhi, khuôn mặt vốn sáng bóng như ngọc bây giờ đã nổi lên một màu hồng diễm lệ, tràn xuống chiếc cổ thon dài tuyết trắng, lúc này khi nhìn nàng quả thật có cảm giác kinh diễm.
So sánh với khí chất thanh thuần thoát tục trước kia của Tô Uyển Nhi, giờ phút này lại tự nhiên thêm vào một chút quyến rũ mê người, bây giờ nhìn nàng không còn giống một nữ hài tử nữa mà giống như một nữ nhân trưởng thành đang ở độ chín.
Có lẽ là trước đây Phương Dật Thiên chưa bao giờ ngắm kỹ Tô Uyển Nhi, bây giờ khi chăm chú nhìn ngắm cũng nhận ra tiểu cô nương này quả thật xinh đẹp, lúc này quả thật phong tình kiều mị tỏ rõ ra ngoài.
"Uyển Nhi, tỉnh lại, Uyển Nhi, anh là Phương ca ca đây, tỉnh lại đi." Phương Dật Thiên lắc lắc bả vai Tô Uyển Nhi ôn nhu nói.
Tới lúc này thì ngoài Toa Toa đã đi ra ngoài, những cô gái trong phòng đối với Phương ca ca trong miệng Tô Uyển Nhi thập phần tò mò, đặc biệt là lúc ở trong sân thể dục Đại học Thiên Hải Phương Dật Thiên lên tiếng giáo huấn Triệu Hải cùng với hành động sau đó thổ lộ tình cảm với Tô Uyển Nhi thì những tiểu cô nương này lại càng thêm tò mò đối với hắn, đều muốn một lần được gặp mặt Phương Dật Thiên.
Giờ phút này lại thấy Phương Dật Thiên khác xa với bọn nam sinh nhu nhược trong trường Đại học, điều đó có thể từ thân thể tuy không to lớn nhưng có vẻ rất cường tráng của Phương Dật Thiên mà đoán ra, nhưng mà cũng có điểm thất vọng là tướng mạo Phương Dật Thiên cũng không giống "Bạch mã hoàng tử" như trong tưởng tượng của các nàng.
Các nàng quả thật rất tò mò vì sao Tô Uyển Nhi lại đối với Phương ca ca này nhớ mãi không quên.
Sau khi Phương Dật Thiên lay một lúc thì Tô Uyển Nhi cũng đã hé mở đôi mắt đang lờ đờ vì say rượu ra. Khẽ giật mình, nàng tựa hồ là nhìn thấy hình dáng cực kỳ quen thuộc của Phương Dật Thiên đang từ từ từng chút một hiện ra trước mặt nàng khiến cho nàng nhất thời tỉnh rượu không ít, nói với giọng điệu không tin tưởng chút nào: "Phương, Phương ca ca , thật sự là anh sao?"
"Là anh, Uyển Nhi, em sao lại uống nhiều rượu như vậy? Em xem lại bản thân mình bây giờ say say tỉnh tỉnh như vậy còn giống cái gì!" Phương Dật Thiên cất giọng giáo huấn.
Tô Uyển Nhi chu miệng, lộ ra bộ dáng cực kỳ đáng yêu, trong mắt tỏ rõ vui mừng kích động, nàng nhẹ giọng nói: "Cũng tới kỳ nghỉ, nên em mới cùng với Toa Toa các nàng đi chơi, cũng có uống một chút. . ."
"Cho dù uống cũng không thể uống nhiều như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao đây? Tiểu cô nương như em lại càng phải tự biết bảo vệ mình, sau này không được uống nhiều như vậy, biết không!"
Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng cười, gật gật đầu, giọng khe khẽ, tựa hồ đang nói với chính mình: "Có Phương ca ca ở đây thì làm sao có chuyện gì xảy ra chứ, Phương ca ca sẽ bảo vệ em!"
Phương Dật Thiên khẽ thở dài : "Anh đưa em về nhà, nhìn em như thế này tốt nhất nên về nghỉ ngơi sớm đi!"
"n." Trước mặt Phương Dật Thiên, Tô Uyển Nhi ngoan ngoãn như một chú nai con nhút nhát, khiến cho những cô bạn của nàng ở đó kinh ngạc không thôi.
Sau đó Phương Dật Thiên xoay người, nói với các cô gái đang lén lút đánh giá hắn: "Các em cũng về đi, khuya như vậy có hát nữa cũng không hát thâu đêm được, dù thế nào thì cũng không thể đi sáng đêm, nghe lời anh về nhà đi."
Mấy cô gái nghe vậy thì tròn mắt nhìn nhau, từ trong đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy của Phương Dật Thiên mang theo một cỗ áp bức không thể chống lại, những nữ sinh bình thường được nuông chiều chỉ biết đến trường này cũng không dám có điều gì dị nghị.
u Dương Toa Toa lúc này đi tới, trên khuôn mặt ôn nhu trắng nõn nở nụ cười tiễn khách: "Vậy được rồi, đêm nay cũng đã tới bến rồi, tất cả mọi người về đi thôi, hôm khác chúng ta lại đi chơi."
Những tiểu cô nương khác nghe vậy sau đều phụ họa gật đầu, chấm dứt một đêm tận hứng.
"Phương Dật Thiên, anh đưa Uyển Nhi về sao?" Âu Dương Toa Toa hỏi.
Phương Dật Thiên gật gật đầu nói: "Em thì sao? Nếu không ngại anh có thể đưa em về cùng."
"Không cần đâu, anh chiếu cố Uyển Nhi cho tốt, em cùng các nàng đi chung." Âu Dương Toa Toa nhẹ nhàng cười, đôi mắt long lanh như thu thủy nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cũng không cưỡng cầu, dặn các nàng trên đường cẩn thận, sau đó liền nói với Tô Uyển Nhi: "Uyển Nhi, nhanh lên xe, Phương ca ca đưa em về."
Tô Uyển Nhi cố gắng dựng thân thể mềm mại vô lực đứng lên, nhưng cố gắng lắm cũng đứng không vững phải vịn vào sofa, mười phần đáng yêu, khuôn mặt đỏ ửng trong suốt như có nước, càng lộ rõ vẻ xinh đẹp động lòng người.
Phương Dật Thiên than nhẹ một tiếng, xem ra cô bé này uống rượu còn nhiều hơn hẳn bình thường, hắn vươn tay đỡ thân thể mềm mại của Tô Uyển Nhi. Âu Dương Toa Toa mang ba lô và laptop lại cho Tô Uyển Nhi, thấy vậy mới nói: "Phương ca ca, anh xem Uyển Nhi đi không nổi rồi, anh mau bế nàng đi thôi!"
Phương Dật Thiên rùng mình, thầm nghĩ ôm một tiểu cô nương như hoa như ngọc giữa chốn đông người có chút không ổn, nhưng hắn có thể xem Uyển Nhi như muội muội mà hành động thì cũng không có gì quá đáng, thế nên hắn ung dung bế thốc Tô Uyển Nhi lên đi ra ngoài.
Trong một khắc đó phương tâm của Tô Uyển Nhi nhịn không được mà thình thịch nảy lên, trên mặt nhiệt huyết lưu chuyển, đỏ bừng tới tận mang tai, nhưng trong nội tâm của nàng lại cảm thấy cực kỳ sung sướng tựa như có một cỗ nhu tình ấm áp đang bao bọc lấy nàng. Từ đó tới nay mới cảm nhận được sự ấm áp và kiện định của Phương Dật Thiên, thế nên hai tay nàng chủ động choàng lên ôm cổ Phương Dật Thiên, cả người rúc vào lòng Phương Dật Thiên, bộ dáng như một chú chim non cần che chở.
Phương Dật Thiên ôm Tô Uyển Nhi đi ra khỏi bar KTV, Âu Dương Toa Toa giúp Tô Uyển Nhi mang máy tính và ba lô bỏ vào trong xe, sau đó dặn dò Phương Dật Thiên đưa Tô Uyển Nhi về nghỉ ngơi cho tốt.
Phương Dật Thiên gật gật đầu nói: "Em và mọi người cũng về sớm đi, khuya như vậy không nên đi chơi chỗ khác nữa."
"Biết rồi, Phương ca ca..." Âu Dương Toa Toa nhướng mắt lên quyến rũ liếc Phương Dật Thiên, cuối cùng kéo dài một tiếng sau cùng "Phương ca ca" khiến Phương Dật Thiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Sau khi Âu Dương Toa Toa cùng mấy tiểu cô nương kia rời đi, Phương Dật Thiên mới mở cửa xe chuẩn bị đặt Tô Uyển Nhi vào ghế lái phụ, nhưng không ngờ hai tay Tô Uyển Nhi vẫn cứ một mực ôm lấy cổ hắn, một chút cũng không chịu buông ra.
Hắn nhíu nhíu mày nói: "Uyển Nhi, nhanh buông tay ra để Phương ca ca lái xe đưa em về."
"Phương ca ca, em thích anh ôm em, em không buông tay ra đâu!" thanh âm Tô Uyển Nhi mềm mại như gió mà lại nhẹ nhàng quanh quẩn trong tai Phương Dật Thiên, cùng với mùi hương thơm ngát trên người nàng, tự dưng làm cho tim người ta đập thình thịch.
Phương Dật Thiên trong lòng nổi lên một gợn sóng cực nhỏ, tâm tư cứng rắn chết lặng kia cũng mềm ra, hắn hít sâu một hơi nói: "Nghe lời anh buông tay ra, nếu không Phương ca ca sẽ đánh mông em!"
Tô Uyển Nhi trề môi, trong lòng tựa hồ là có điểm bất mãn, thầm nghĩ Phương ca ca thật sự là một tên đầu gỗ mà, người ta nói tới như vậy mà hắn còn không biết lãng mạn một lần!
Thầm nghĩ, đôi môi Tô Uyển Nhi bỗng áp sát tai Phương Dật Thiên, sau đó mở ra hé lộ hai hàm răng ngay ngắn trắng bóng cắn một cái bên tai Phương Dật Thiên như là để phát tiết bất mãn, lúc này mới cười một tiếng, buông lỏng hai tay.
Phương Dật Thiên bất đắc dĩ cười cười đem Tô Uyển Nhi đặt vào bên trong xe. Sau khi xong việc hắn mới vòng qua chỗ tay lái, nhằm hướng ngã tư mà phóng như bay.
Phương Dật Thiên cũng không phải ngốc tử, hắn nghe Monica vừa nói mà khuôn mặt lại từ từ đỏ lên, nảng nở một nụ cười yêu kiều mị hoặc, thanh âm rên rĩ phảng phất giống như lần trước nàng cùng hắn kích tình qua video, hắn đã sớm hiểu rõ ý tứ của vưu vật này.
Lúc trước hắn và Monica cũng đã từng chơi trò này qua video, bất quá chỉ có hai lần, cũng không tính là nhiều. Mỗi lần điên cuồng cùng nàng đều khiến hắn khắc cốt ghi tâm bởi vì mỗi lần như vậy Monica đều thật phóng túng, thật mê người.
Monica thấy sắc mặt Phương Dật Thiên có vẻ hơi do dự, nàng yêu kiều một tiếng, nói: "Chiến Lang, thỏa mãn em một lần được không, em thật sự rất nhớ anh..."
Đưa ánh mắt tràn đầy nhu tình về phía Monica, hắn thở sâu một cái, nói: "Được rồi, anh cũng rất nhớ em!"
Sau khi nghe hắn nói vậy Monica trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, nàng đi tới kéo rèm cửa xuống sau đó mới khóa trái của lại. Khi trở lại trước camera ánh mắt nàng đã tràn ngập xuân tình, lộ ra vẻ cuồng nhiệt cực kỳ quyến rũ.
Gương mặt thập phần xinh đẹp của nàng đột nhiên nở một nụ cười đầy khiêu khích, cái lưỡi đinh hương nhẹ nhàng liếm láp hai bờ môi đỏ mọng, trong miệng phát ra những tiếng rên rĩ nho nhỏ.
"Chiến Lang yêu quý, em muốn, em muốn anh vuốt ve em...A, anh mau đến đây, mau dùng phương thức thô bạo nhất mà lộng em đi, em mãi là của anh...Chiến Lang, em muốn, em muốn..."
Monica thở hổn hển, hai tay chậm rãi đem áo sơ mi cởi ra, sau đó cái áo ngực Lace màu đen cũng được kéo xuống, nhất thời hai khối to tròn vĩ đại của nàng bung ra gần như muốn bít cả màn hình. Monica liên tục nhào nặn hai khối nhũ phong mê người ấy thành những hình dạng quái lạ, lúc tròn lúc dẹt không cái nào giống cái nào, từng đợt cảm xúc ào ào như vũ bão kéo đến, trực tiếp đánh sâu vào trong nội tâm vốn đang rất khát khao của nàng.
Phương Dật Thiên cũng trở nên cực kỳ kích động, cổ họng phát ra tiếng thở ồ ồ, toàn thân nháy mắt bị dục hỏa thiêu đốt, vội vàng chồm tới trước màn hình như muốn vùi đầu vào cái khe sâu hút trước ngực Monica.
"A...Chiến Lang, vuốt ve em đi, tận tình vuốt ve em...Mau dùng sức, a, mạnh lên nữa... Chiến Lang, em cũng muốn nhìn thân thể của anh!" Monica trên mặt một mảng phấn hồng, mị nhãn như tơ, yêu kiều nói.
Phia dưới cảm thấy nóng bức khó chịu, Phương Dật Thiên vội vàng đem tất cả quần áo cởi ra, lộ ra một thân hình cường tráng rắn chắc trông vô cùng mạnh mẽ.
Trên video Monica làm động tác như đang mơn trớn thân thể của hắn, mặc dù không phải tận tay vuốt ve nhưng đối với nàng đây đã là thật sự thỏa mãn.
Chỉ trong tíc tắc, phía bên kia Monica cũng đã trần truồng như nhộng, cái loại hấp dẫn này quả là tuyệt đối không thể ngăn cản, hai chân nàng thon dài chắc nịch, kiều đồn đẫy đà to lớn không ngừng uốn éo nâng lên hạ xuống.
Phương Dật Thiên khi nhìn thấy Monica khỏa thân thì hơi thở càng thêm nặng nề, trong mắt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt vô cùng hoang dã.
Monica ở trước camera cũng càng thêm điên cuồng mãnh liệt, tận lực vuốt ve khắp thân thể làm cho người ta nhìn thấy phải huyết mạch sôi trào, trong mắt một mảnh mê ly, hai má ửng hồng, phong tình vạn chủng, cái miệng xinh xắn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ động lòng người.
Bộ dáng Monica lúc này không thể nghi ngờ chính là cực kỳ phóng đãng, cực kỳ lẳng lơ. Bất quá, toàn bộ thế giới cũng chỉ có Phương Dật Thiên có khả năng làm cho nàng thành ra bộ dạng này, thật sự đối với hắn quả là một vinh hạnh cực kỳ đặc biệt.
May mắn là Tô Uyển Nhi đã ngủ say, bằng không, nếu nàng chứng kiến thân hình của Phương Dật Thiên lúc này nhất định là sẽ quay đầu chạy trốn, một cái cũng không dám nhìn lại.
Kích tình hãy còn chưa chấm dứt, không bao lâu sau Monica tựa hồ đã lên đến đỉnh, hai mắt nàng nhắm nghiền lại, động tác vuốt ve ngày càng mạnh bạo, trong miệng thở gấp, không còn kiêng nể gì nữa mà hét lớn lên:
"A...Chiến Lang, xin anh dùng sức mạnh lên, mạnh hơn nữa. Anh là nam nhân giỏi nhất, là nam nhân duy nhất của em, tiếp tục mạnh lên...Em thích anh mạnh mẽ như vậy, a..."
Đột nhiên, một tiếng rên rĩ cao vút triền miên vang lên, thân thể Monica tựa hồ hơi run rẩy, tay phải vô lực đặt ở trên bàn, thanh âm rên rĩ đứt quãng:
"Ân...Chiến Lang, em không được...A, xin anh....Em, em không được..."
Tiếp theo, Monica hét lên một tiếng, tất cả động tác đều dừng lại, cả người mệt mỏi dựa vào lưng ghế, thở từng ngụm phì phò, hiển nhiên cái dư vị cực khoái tuyệt vời khiến cả người nàng lâng lâng bay bổng trên đỉnh Vu Sơn vẫn còn chưa kết thúc.
Phương Dật Thiên nặng nề thở dốc, tựa hồ cũng chịu hết nổi. Ngực hắn phập phồng kịch liệt, không nhịn được nữa mà đưa tay lên màn hình làm động tác vuốt ve những bộ vị nóng bỏng gợi cảm của Monica, bất quá dường như bấy nhiêu vẫn chưa khiến cho hắn thỏa mãn.
Nếu có thể, hắn muốn ngay lập tức đem cực phẩm vưu vật của thế gian này đặt dưới thân mà thô bạo phát tiết một phen.
Thật lâu sau, Monica mới chậm rãi mở mắt ra, hướng về phía camera nhìn Phương Dật Thiên nhoẻn miệng cười, trong mắt thoáng hiện một tia thẹn thùng, sau đó nàng mới cầm cái khăn tay trên bàn lau lau phía dưới hạ thân vài cái.
"Chiến Lang, anh lại mang đến cho em một lần sung sướng tuyệt vời. Nếu lúc này anh ở bên cạnh em thì em không còn mong gì thêm nữa!" Monica sâu kín nói.
Phương Dật Thiên thở sâu, trong nội tâm hắn có chút xao động, nhẹ nhàng đáp: "Em biết vì sao anh dù cố gắng thế nào cũng không quên được em không? Bởi vì em rất táo bạo, rất phóng đãng, anh lúc nào cũng muốn cùng em một chỗ triền miên không dứt".
Monica nghe vậy trên mặt nhất thời cao hứng hẳn lên, nhưng vẫn hờn dỗi nói: "Hừ, em mới không tin anh. Nếu nghĩ đến em thì vì cái gì lâu vậy không đến tìm em? Anh có biết hay không, vì anh, hơn một năm nay em đã từ chối biết bao nam nhân tốt, anh làm sao để bồi thường cho em đây?"
Phương Dật Thiên cười cười, nói: "Em muốn bồi thường sao? Haha, khi có cơ hội anh lập tức cùng em làm một trận ba ngày ba đêm không nghỉ, được chưa?"
Monica sắc mặt đỏ lên, lí nhí nói: "Không đủ, em muốn một tháng, không, một năm, mười năm...Mỗi ngày anh phải cùng em làm mới được".
"Ặc, ặc...Anh đây sớm muộn cũng bị em hấp khô mất". Phương Dật Thiên châm một điếu thuốc, cười nói.
"Em chính là muốn hấp khô anh, ai bảo anh đi hơn một năm, ngay cả một chút tin tức cũng không có, mỗi lần nhớ tới việc này thật sự đáng giận" Monica thở phì phì trách móc.
Đối với việc này, Phương Dật Thiên trong lòng cũng có chút áy náy. Monica xinh đẹp gợi cảm là thế, hơn nữa lại ở trong một tổ chức phiến loạn vô cùng phức tạp, cũng không biết có bao nhiêu nam nhân hàng ngày âm thầm hy vọng có được thân thể nàng. Nếu không có lão đại của tổ chức U Linh là Danny ra mặt chống đỡ chỉ sợ nữ nhân gợi cảm này đã sớm bị những tên sắc lang trong tổ chức dùng thủ đoạn xấu xa mà đoạt lấy.
Danny lão đại cũng là một người rất trọng nghĩa khí, Phương Dật Thiên đã cứu hắn một mạng, hắn luôn ghi nhớ trong lòng. Hắn cũng biết Monica là nữ nhân của Phương Dật Thiên, bởi vậy ở trong tổ chức luôn đặc biệt lưu ý tới nàng, từng có mấy tên gia hỏa không biết sống chết mở miệng trêu ghẹo nàng đều bị hắn chặt đứt cả hai chân.
Nhờ vào sự bảo vệ của Danny mà Monica mới có thể bình an vô sự sống trong tổ chức đến ngày hôm nay.
Nói thì nói vậy, nhưng hơn một năm qua Monica cũng có nỗi khổ riêng, tất cả những việc này Phương Dật Thiên đều biết, bởi vậy trong lòng hắn đối với nàng luôn có cảm giác áy náy.
"Bảo bối, em cứ yên tâm, nhất định sẽ có ngày anh mang em trở về bên anh". Phía sau làn khói thuốc đang lượn lờ che phủ, sắc mặt Phương Dật Thiên cực kỳ dứt khoát chậm rãi nói, lộ ra một vẻ quyết đoán mạnh mẽ.
Monica nghe vậy nhất thời ngẩn ra, lúc kịp phản ứng thì trong mắt hiện lên một tia vui sướng cuồng nhiệt cùng xúc động. Hai mắt nàng tựa hồ có chút ươn ướt, bất quá trên mặt nàng vẫn cười tươi như hoa, mừng rỡ nói: "Chiến Lang, nghe anh nói như vậy em thật sự vô cùng cao hứng. Từ nay về sau mặc kệ như thế nào, có những lời này của anh thì sự chờ đợi của em tuyệt đối đáng giá! Em yêu anh. Nếu anh không thể tới tìm em, hoặc chúng ta vĩnh viễn không thể ở cùng một chỗ, có lẽ em cũng sẽ tìm một nam nhân để gả đi, nhưng anh thủy chung vẫn là nam nhân mà em yêu nhất".
Phương Dật Thiên cười cười, hờ hững đáp: "Anh khuyên em không cần tìm nam nhân để gả, nếu không..."
"Nêu không thì sao?" Monica chớp chớp hai mắt vẫn còn đang ngân ngấn nước.
"Nếu không anh sẽ đem tên kia giết đi, anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhân của anh bị người khác cướp đoạt". Phương Dật Thiên ngữ khí nghiêm túc nói.
Monica đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó nhịn không được mà cười khanh khách. Cùng với tiếng cười của nàng, giọt nước mắt còn đọng trên mi cuối cùng cũng không nhịn được mà chảy xuống. Trong khoảnh khắc đó, quả thật nàng cực kỳ hạnh phúc.
"Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Chẳng phải em đã từng nói với anh, đời này trừ anh ra thì em không còn quan tâm đến nam nhân nào khác sao." Monica cười nhẹ. ôn nhu nói.
"Anh biết, cho nên nhất định anh phải đem bằng được em về bên cạnh anh." Phương Dật Thiên cũng cười theo.
Monica cắn cắn môi, gật đầu, trên khuôn mặt mị hoặc nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Kỳ thật, nàng cũng không cần Phương Dật Thiên vì nàng mà làm cái gì. Chỉ cần một bức mail, một cú điện thoại, một câu hỏi thăm nhẹ nhàng ấm áp của hắn là nàng cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Sau một thời gian dài bên cạnh Phương Dật Thiên, nàng hiểu rõ một nam nhân như hắn không có khả năng chỉ thuộc về một nữ nhân, nàng còn biết Phương Dật Thiên sau lưng nàng có rất nhiều nữ nhân khác, chuyện này Phương Dật Thiên cũng không có giấu nàng. Bất quá, nàng cũng không quan tâm đến điều đó.
"Được rồi, Chiến Lang, anh cũng nên nghỉ ngơi đi. Bây giờ ở chỗ anh hẳn là đã rạng sáng, nhanh ngủ một chút đi. Chuyện anh giao phó em sẽ hết sức giúp anh thực hiện." Monica nhẹ nhàng nói.
"Ân, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh". Phương Dật Thiên nói xong đem số di động của mình nói cho nàng.
Sau khi biết số di động của Phương Dật Thiên Monica vẫn còn chưa đăng xuất, tiếp tục nói mấy câu cái gì mà "Tạm biệt tình yêu của em..." bằng tiếng Anh, thanh âm câu hồn đoạt phách khiến người ta nổi da gà sau đó mới cùng Phương Dật Thiên kết thúc trò chuyện.