Sau khi Monica đăng xuất, Phương Dật Thiên cũng tắt laptop rồi đem bỏ lại vào trong ba lô như cũ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cùng kích tình với Monica qua camera xong, thể xác và tinh thần của Phương Dịch Thiên đột nhiên có cảm giác mệt mỏi, nhớ lại dáng người của Monica ngày càng gợi cảm mê hồn, dục hỏa trong người vẫn hắn lại muốn bùng lên, mị lực của nữ nhân này khiến nam nhân muốn "ngừng" mà không được.
Hắn thầm nghĩ nếu như Monica chụp một tấm ảnh chân dung sau đó in thành lịch, nhất định có thể tiêu thụ khắp thế giới, hơn nữa đây tuyệt đối sẽ là một món lợi rất lớn.
Bất kể nói như thế nào thì một người đàn ông có được một nữ nhân như vậy tuyệt đối là một chuyện đáng để tự hào.
Cả người có chút mệt mỏi, Phương Dật Thiên nằm trên sô pha dần dần cảm thấy buồn ngủ, hắn không kể gì nữa mà nằm hẳn xuống, chỉ chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Phải nói thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt trời đã sáng tỏ.
"A…"
Phương Dật Thiên cũng không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên bị một tiếng kêu chói tai làm hắn giật hết cả người, lập tức vươn mình ngồi dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Uyển Nhi đang che cái miệng nhỏ xinh xắn đứng trước mặt hắn.
Nhìn gương mặt xinh đẹp thuần khiết của Tô Uyển Nhi còn đang kinh ngạc, hắn nhíu nhíu mày, khẽ thở dài nói: "Uyển Nhi, em đã dậy rồi àh? Dù có dậy thì cũng không nên hét to như vậy chứ, thật bất lịch sự quá."
Tô Uyển Nhi ngơ ngác nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt linh động đảo khắp bốn phía xác định đúng là Phương Dật Thiên đang ở trong phòng, nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Phương ca ca, anh, anh sao lại ở chỗ này?"
Phương Dật Thiên không chút tức giận cười cười, nói: "Đây là chỗ ở của anh, anh không ở nơi này thì ở đâu?"
Tô Uyển Nhi vừa nhìn chính mình, lại nhìn Phương Dật Thiên, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi ửng hồng, cái này cũng khó trách, lúc này Phương Dật Thiên nằm trên sô pha thân thể gần như trần truồng, bởi vì khí trời nóng bức, hắn đã cởi cái quần dài ra, bởi vậy khi Tô Uyển Nhi nhì thấy hình dạng này của Phương Dật Thiên mới nhịn không được la hoảng lên.
"A… Em, em tối hôm qua là ngủ ở phòng của anh?" Tô Uyển Nhi lấy làm lạ hỏi.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, nghĩ thầm cô gái nhỏ này sẽ không sau khi ngủ một đêm lại bị chứng mau quên, cái gì cũng không nhớ rõ chứ? Tối hôm qua rõ ràng là nàng kêu gào đòi ngủ ở giường của hắn, sáng nay tỉnh dậy lại kinh ngạc hỏi như vậy, hắn thật hoài nghi đầu cô nàng này có xảy ra vấn đề gì hay không nữa.
"Tối hôm qua em uống rượu say, là anh đưa em về, em không phải là muốn sống chết đòi ngủ trên giường của anh sao, anh chỉ đành để em ngủ trên đó. Thế nào, em không phải là cái gì cũng không nhớ đó chứ?" Phương Dật Thiên hỏi.
Nghe Phương Dật Thiên nói xong, Tô Uyển Nhi quả thật cũng có chút ấn tượng, mơ hồ nhớ tới thời điểm tối hôm qua, dưới sự kích thích của men rượu, nàng lớn mật phóng túng đưa ra yêu cầu này.
Sau khi chuyện xảy ra tối qua dần dần hiện lên trong đầu Tô Uyển Nhi thì nàng thấy tim đập thình thịch, mặt ngọc đỏ bừng. Tối hôm qua nàng mượn rượu can đảm mới nói như vậy, hiện tại cả người tỉnh táo lại cảm thấy thẹn thùng cực kỳ, cả người cũng trở nên thật ngượng ngùng, chính mình lại giống như một nữ hài tử không biết cảm thấy thẹn mà lại kêu gào đòi ngủ trên giường của một nam nhân sao?
Tô Uyển Nhi tim đập như hươu chạy, thầm nghĩ Phương ca ca sẽ có hay không cho mình là loại con gái phóng túng này nhỉ? Nhưng ngoại trừ hắn ra, mình sẽ không đối với nam nhân khác nói ra lời như thế a!
Phương Dật Thiên nhìn thần sắc trên mặt Tô Uyển Nhi, cười nhạt, nói: "Nghĩ ra rồi sao? Ài, tối hôm qua đúng là bị em hành hạ chết mà. Anh hỏi em, một cô gái nhỏ uống rượu nhiều như vậy để làm gì? Em lần sau lại dám uống như vậy xem anh có kéo quần em xuống mà đánh vào mông không!"
Tô Uyển Nhi sắc mặt đỏ như ráng chiều, đôi môi hồng nhuận khẽ cong lên: "Người ta là lần đầu tiên uống nhiều như vậy chứ bộ, hơn nữa. . .Không phải có Phương ca ca bảo vệ em sao, em mới không sợ đấy"
"Em. . .Em quả thực là hồ đồ, Phương ca ca có thể bảo vệ em cả đời sao? Chính em phải biết tự bảo vệ mình, không thể cứ lệ thuộc vào người khác được" Phương Dật Thiên nhíu mày nói.
Tô Uyển Nhi len lén liếc Phương Dật Thiên một cái, nhưng trong lòng ngầm lẩm bẩm: "Em chính là muốn ỷ lại Phương ca ca cả đời!"
Phương Dật Thiên nhìn bộ dạng biết lỗi của Tô Uyển Nhi liền dịu giọng: "Được rồi, cũng không sao, lần này coi như xong!"
Nói xong, Phương Dật Thiên vội vàng mặc lại quần áo, nói như thế nào cũng không thể ở trước mặt một thiếu nữ mà cởi trần như vậy, dù da mặt hắn có dày đến cỡ nào thì cũng cảm thấy có chụt ngượng ngùng!
"Phương ca ca, em nhớ rõ tối hôm qua tại trên giường của anh, em nói rất nhiều chuyện với anh, anh có nhớ hay không?" Tô Uyển Nhi đôi mắt chớp động lóe sáng, chờ đợi hỏi.
"Hả?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhớ tới Tô Uyển Nhi tối hôm qua nói phải ôm hắn ngủ, nói thích hắn, thoáng cái lại cảm thấy đau đầu "Em tối hôm qua say đến bất tỉnh, nói không ít lời linh tinh hàm hồ, anh sao có thể nhớ rõ."
"Không phải vậy chứ " Tô Uyển Nhi tựa hồ gấp gáp lên, nói, "Tối hôm qua, tối hôm qua em nói Phương ca ca đừng rời xa em, sau đó Phương ca ca cũng đã đáp ứng, em nhớ kỹ mà."
Phương Dật Thiên ngẩn ra, cũng không có tức giận cười nói: "Ừ, đúng là nói như vậy, không phải Phương ca ca tối hôm qua cũng không bỏ mặc em sao? Được rồi, em cũng nên về nhà đi. Đây là ba lô và laptop của em."
"Phương ca ca, anh muốn đuổi em đi sao? Anh đã đáp ứng sau này sẽ không rời khỏi em,anh không được nuốt lời!" Tô Uyển Nhi nổi lên dũng khí, ngữ khí thẹn thùng nói.
"Được được, Phương ca ca đáp ứng em, trước khi em lấy chồng sẽ không rời xa em, được chưa? Thật là một đứa bé ngốc!"
"Em, em mới không cần lập gia đình, không lấy, không lấy chồng. . ." Tô Uyển Nhi lắc đầu quầy quậy..
". . .Ách, không phải là Uyển Nhi em còn nhỏ tuổi mà đã ngộ ra chân lý, nhìn thấu cuộc đời, muốn xuất gia làm ni cô chứ?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, hỏi.
"Anh. . .Phương ca ca anh thật là xấu. Người ta cũng đã như vậy với anh, anh con muốn em gả đi thế nào?" Tô Uyển Nhi thanh âm trách cứ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như gấc chín.
Một khắc kia, Phương Dật Thiên thiếu chút nữa ngừng hô hấp, hắn dở khóc dở cười nói: "Uyển Nhi, cái gì bảo anh với em như vậy? Em tối hôm qua ngủ trên giường của anh, anh ngủ trên ghế sô pha, bất kể cái gì cũng chưa phát sinh, mặc dù em mãnh liệt yêu cầu anh ôm em ngủ, nhưng anh đối với em cũng không. . ."
"Hừ, anh nhìn anh xem. . ." Tô Uyển Nhi thanh âm tức giận ngắt lời hắn, rồi sau đó trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp lộ ra một nụ cười giảo hoạt, ôn nhu nói, "Phương ca ca, người ta cũng đã ngủ trên giường của anh, cả đời này anh cần phải chịu trách nhiệm với em!"
Phanh!
Phương Dật Thiên một trận trời đất quay cuồng, thân thể đang đứng liền ngã ầm xuống ghế salon!
Sau khi thấy Tô Uyển Nhi quả thật mang theo Thi Thi đi ra ngoài chơi, Phương Dật Thiên mới thở phào một cái, bất quá khi nghĩ đến vẻ mặt Tô Uyển Nhi lúc tỏ ra cương quyết phó thác cả cuộc đời cho hắn liền cảm thấy một trận đau đầu.
"Ngọc tỷ, chúng ta đi thôi, em đưa chị đến chợ trước đã." Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp của Liễu Ngọc, nói.
"Nếu cậu vội thì cứ đi trước đi, để chị tự bắt taxi cũng được, cũng không phải xa lắm." Liễu Ngọc mặt hơi đỏ lên, tựa hồ trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
"Haha, Ngọc tỷ đã nói không xa thì cứ để em đưa đi vậy." Phương Dật Thiên nói xong đi ra mở cửa xe, quay đầu nhìn về phía Liễu Ngọc cười cười.
Liễu Ngọc có chút ngẩn ra, sau đó chỉ có thể cười cười, đi tới ngồi vào trong xe.
Bên trong xe lập tức tràn đây một cỗ u hương, nương theo hơi thở có vẻ dồn dập mất tự nhiên của Liễu Ngọc mà từ từ tản ra.
Từ đêm đó cùng Liễu Ngọc ở trên giường vượt qua ranh giới, triền miên âu yếm thì Phương Dật Thiên đã nghĩ đến lúc hai người gặp lại sẽ có tình cảnh này. Bất quá sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngượng ngùng hiện tại của Liễu Ngọc.
Cảm thấy bầu không khí trong xe có chút nặng nề, Liễu Ngọc cười cười, nói: "Chuyện đêm đó còn chưa nói tiếng cảm ơn cậu."
"Không cần, sau này khi Ngọc tỷ đi dự tiệc một mình nên chú ý nhiều một chút là tốt rồi." Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Liễu Ngọc gật gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi : "Sáng nay Thi Thi nói cái gì với cậu phải không?"
"Ách...Cũng không có chuyện gì, chỉ là tiểu hài tử nói đùa ấy mà, bất quá Thi Thi quả thật đúng là rất đáng yêu." Phương Dật Thiên nghĩ tới khi Thi Thi ghé vào lỗ tai hắn nói mẹ cô bé nhớ hắn thì tim lại nhảy lên thình thịch.
"Không có gì là tốt rồi" Liễu Ngọc mỉm cười sau đó mới bảo hắn "Đến phía trước quẹo phải là tới chợ bán nông sản, tới đó để chị xuống xe đi."
Phương Dật Thiên gật gật đầu, bất quá hắn có thể cảm giác được, Liễu Ngọc nói ra câu trước sắc mặt dường như có chút ảm đạm, hắn cũng không biết nói gì, lái xe quẹo phải, đến trước chợ nông sản liền dừng xe.
Liễu Ngọc nhìn về phía hắn, nói: "Cám ơn cậu, cậu cứ đi trước, không cần chờ chị. Cậu còn có việc, chị không tiện làm phiền lâu."
"Nếu không em chờ chị mua đồ xong đưa chị trở về, nhân tiện sửa giúp chị cánh cửa..." Phương Dật Thiên thật đúng là sợ Tô Uyển Nhi khi nhìn thấy Liễu Ngọc một mình trở về sẽ có sinh lòng nghi ngờ.
"Không cần đâu, nếu Tiểu Uyển có hỏi thì chị biết nên trả lời như thế nào. Hơn nữa, nàng dẫn Thi Thi đi chơi, trong một lúc không thể trở về nhanh như vậy được. Cậu không phải chờ chị, sau khi mua đồ xong tự chị đón xe về cũng được." Liễu Ngọc nói.
Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ, quả thật hôm nay hắn có việc cần làm, sau đó nói :"Vậy được rồi, em đi trước vậy."
Liễu Ngọc gật đầu, mỉm cười một tiếng sau đó bước xuống xe.
Nhìn thấy bóng lưng với những đường cong mê người của Liễu Ngọc ngày càng xa, Phương Dật Thiên thầm than nhẹ một tiếng, quay đầu xe sang hướng khác sau đó phóng như bay mà chạy đi.
Phương Dật Thiên lái xe cũng không phải về trang viên Mân Côi mà là đi về phía ngoại ô. Nơi hắn muốn tìm chính là nhà máy gia công máy móc của ông chủ Trương.
Ông chủ Trương nửa đời đều lấy buôn bán vũ khí làm sinh kế, hơn nữa lại còn là người tàn nhẫn giết người không chớp mắt. Sau khi giã từ cuộc sống đen tối lúc trước mới gầy dựng một nhà máy gia công máy móc để làm ăn lương thiện, bất quá cái cỗ sát khí hùng hậu trên người lão cùng với mạng lưới tay chân dày đặc cũng không vì thế mà mất đi.
Mục đích Phương Dật Thiên tìm ông chủ Trương đương nhiên là vì đối phó với Cửu gia. Nếu như Cửu gia được gọi là hoàng đề ngầm của Thiên Hải thì đó chắc chắn không phải là hư danh, thế lực trong bóng tối khẳng định rất lớn, cao thủ bên người chắc cũng không ít.
Kỳ thật bấy nhiêu đó cũng chưa đủ để khiến hắn cảm thấy sợ hãi, chính là nếu chưa thăm dò kỹ lưỡng tình hình bên trong của Cửu gia thì hắn sẽ không tùy tiện hành động. Chỉ có hiểu rõ thế lực của Cửu gia sau đó căn cứ vào sự phân bố thế lực của Cửu gia mà vạch ra một kế hoạch phản kích, đồng thời cũng phải chuẩn bị tốt đường để rút lui, đây mới chính là tác phong trước sau như một của hắn, Chiến Lang!
Một người vô luận có mạnh mẽ đến đâu, mỗi lần hành động đều sẽ không thể đoán trước được những tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Nếu lúc này không chuẩn bị sẵn một đường để rút lui thì khi tình huống phát sinh chắc chắn không thể vô sự trốn thoát, cái chính là nếu không điều tra tỉ mĩ tình hình của địch nhân thì khó có thể chuẩn bị trước được.
Hôm nay đi tìm ông chủ Trương như vậy chắc hẳn không kịp trở về Lâm gia biệt thự. Phương Dật Thiên sau khi nghĩ nghĩ liền cầm lấy điện thoại bấm số của Lâm Thiển Tuyết.
"Tiểu Tuyết, tôi là Phương Dật Thiên, hôm nay tôi có chút việc, có thể muộn một chút mới đến chỗ cô được."
"Biết rồi! Ah, nhân tiện nói cho anh biết một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Sáng nay ba của tôi có gọi điện về, ba nói kế hoạch đàm phán về các hạng mục mới có chút rắc rối, bởi vậy có thể không về sớm được."
"A? Nói như vậy tôi chỉ còn biết tiếp tục làm cận vệ cho cô nữa thôi sao?" Phương Dật Thiên thanh âm cười khổ, nói.
"Hừm anh không vui sao? Nếu cảm thấy không vui thì anh có thể lập tức rời đi, bổn tiểu thư đây cũng không có mặt dày mày dạn mà yêu cầu anh phải lưu lại !" Trong điện thoại Lâm Thiển Tuyết thở phì phì nói.
"Tôi nói thế nào cũng đã đáp ứng với ba cô giúp ông chiếu cố cô đến khi ông trở về mới thôi, sao tôi lại có thể nuốt lời được. Hơn nữa tôi cũng đã đáp ứng giúp cô mát xa ngực thì cũng không thể giữa chừng bỏ dở được, phải không?" Phương Dật Thiên tự nhiên nói.
"Anh...Hừ, không nói với anh nữa. Đúng rồi, anh không phải nói cái kia cần làm mỗi ngày mới có tác dụng sao? Ngày hôm qua..."
"A, được rồi, hôm qua tôi quên mất. Như vậy hôm nay tôi sẽ bù lại là được chứ gì."
"Bù lại? Ý anh là tăng thời gian mát xa lên gấp đôi để bù lại? Sao anh không đi chết đi, tôi xem rõ ràng là anh muốn câu giờ để lợi dụng thì có."
Phương Dật Thiên có chút ngượng ngùng vì ý đồ bị đối phương phát hiện, cười nói: "Cô cũng đừng có tự đề cao mình quá chứ, trước ngực cô ngay cả thịt cũng không có thì ttôi còn chiếm tiện nghi cái gì? Nói đùa gì vậy, tôi thật sự là lo cho cô mới đáp ứng giúp cô mát xa cho ngực lớn ra, không quan hệ tới việc có chiếm tiện nghi hay không."
"Phương Dật Thiên! Tên hỗn đản! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!" Lâm Thiển Tuyết tức giận tới mức cúp ngang điện thoại.
Phương Dật Thiên nhún vai, khẽ thở dài, đối với nữ nhân thật đúng là không thể nói thật a!
Phương Dật Thiên nhấn ga tăng tốc nhanh hơn nữa, chừng 20 phút sau đã thấy phía xa xa vị trí của nhà máy gia công máy móc. Lúc lái xe đến gần thì thấy phía trên có treo biển "Xưởng gia công máy móc Đông Hưng", đây đúng là nhà máy của ông chủ Trương.
Xưởng gia công máy móc này kích thước không lớn cũng không nhỏ, vừa ở bậc trung, về chuyên môn thì có: hàn gia công, gia công máy công cụ, các loại máy cỡ vừa, cỡ nhỏ, đồ đúc, máy bộ, linh kiện...
Ông chủ Trương nhờ có mối quan hệ rộng, bởi vậy gia công ra sản phẩm nào cũng có con đường tiêu thụ ổn định. Nhờ đó mà cuộc sống sau này của hắn cũng có chút dễ chịu, chí ít không cần phải hàng ngày tiếp xúc với súng ống đạn dược nguy hiểm như lúc trước.
Phương Dật Thiên dừng xe ở trước xưởng, sau đó hướng vào trong nhà đi vào. Bên trong xưởng âm thanh của các máy cắt gọt kim loại chói tai truyền đến, ở mỗi phân xưởng công việc đêu bận rộn, ánh mắt của hắn đảo mấy vòng cũng không nhìn thấy ông chủ Trương đâu cả.
"A? Phương ca, thật là anh sao Phương ca, anh đã đến rồi." Một thanh niên trẻ tuổi gầy gò vẻ mặt kích động cười nói, hướng Phương Dật Thiên đi tới.
"Haha, Tiểu Hậu,tôi đã nói ngươi không cần gọi Phương ca, cứ kêu tên là được rồi." Phương Dật Thiên cũng cười, nhận ra thanh niên đang đi tới chính là Trần Hậu, cũng chính là tên trộm mà lần trước hắn bắt được.
"Tôi, tôi đã thành thói quen, trong nhất thời cũng không thể đổi được." Trần Hậu gãi đầu, nhìn về phía Phương Dật Thiên trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích xen lẫn cung kính.
Lại nói, hắn còn muốn cảm tạ Phương Dật Thiên lần trước bắt được hắn chẳng những không giao cho đồn công an mà còn giới thiệu hắn đến xưởng này làm việc. Ở đây hắn theo sư phụ từng bước học nghề lại có thu nhập ổn định, có thể nói hắn xem Phương Dật Thiên như cha mẹ tái sinh, trong lòng đối với Phương Dật Thiên cảm kích không thôi.
"Đúng rồi, Tiểu Hậu, ông chủ Trương đâu?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Ông chủ hẳn là đang tập thể hình trong phòng, để tôi dắt Phương ca vào đó." Trần Hậu nói.
"Không cần, ngươi mau đi làm việc đi, cố gắng làm cho tốt, đừng có nhân cơ hội mà lười biếng đấy!" Phương Dật Thiên cười cười, vỗ vai Trần Hậu.
Trần Hậu nghe vậy cũng thật thà nở một nụ cười, liều mạng gật gật đầu.
Phương Dật Thiên liền hướng về phía sau xưởng mà đi đến. Ở đó ngoài khu vực dành cho công nhân nghỉ ngơi còn có một số khu vực giải trí, phòng tập thể hình chính là một trong số đó.
Phương Dật Thiên đẩy cửa phòng tập đi vào. Sau khi vào trong liền nghe truyền đến một trận âm thanh "Phanh phanh phanh!". Hắn giương mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh, liền thấy một nam nhân ngoài 50 tuổi đang cởi trần đánh quyền anh trên võ đài ở giữa phòng tập, thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh, mỗi quyền phát ra lại tràn đầy uy lực mạnh mẽ.
Phương Dật Thiên hơi hơi nheo mắt lại, cười cười, nam nhân trước mặt chính là người hắn muốn tìm, ông chủ Trương. Mỗi ngày đều phải luyện quyền anh tựa hồ đã trở thành qui tắc bất di bất dịch của ông chủ Trương, bởi vậy mỗi lần hắn đến đây vào thời điểm này không sai biệt lắm đều nhìn thấy ông chủ Trương ở trên võ đài đang ra sức đánh đấm.