Biến cố đột nhiên xuất hiện này khiến đám người trong đại sảnh ngẩn ngơ, Mộ Dung Vãn Tình căn bản không có kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, cơ hồ chỉ trong mấy hơi thở, đã thấy Phương Dật Thiên dẫn theo tên nam nhân bưu hãn kia tới trước mặt Thư Di Tĩnh. Giờ khắc này trên người Phương Dật Thiên đã không còn vẻ lười nhác như lúc trước nữa, thay vào đó, khuôn mặt mang theo một cỗ hàn ý sắc bén rét lạnh cùng sát khí thâm trầm, nếu như ở trên chiến trường, chỉ sợ tên nam nhân bưu hãn này đã đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Mộ Dung Vãn Tình cảm giác được hô hấp của mình thoáng có điểm dồn dập, giờ phút này Phương Dật Thiên trong thoáng chốc làm cho nàng nhớ tới lúc trước trong cao ốc của ngân hàng, Phương Dật Thiên hạ xuống giống như Chiến Thần vậy, lãnh huyết như vậy, cường hãn như vậy. Khí thế giống như nhìn đời bằng nửa con mắt, ngạo nghễ trước tất cả! Tần Dũng cùng với mấy nam nhân khác lúc này cũng đều phục hồi lại tinh thần, đều chụm lại đi lên, Tần Dũng tức giận nói: "Phương Dật Thiên, mày không cần phải khinh người quá đáng, thả hắn ra cho tao!" "Thả hắn? Hừ, nếu như không dập đầu xin lỗi, như vậy kế tiếp tao sẽ cắt đứt tay chân của hắn, đập nát miệng của hắn, ai bảo miệng hắn thối như vậy? Hắn có thể vũ nhục tao, thế nhưng không thể vũ nhục đến nàng!" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói. "Mày, mày không cảm thấy mình quá cuồng vọng sao? Biết hắn là ai không? Biết Dũng ca là ai không?" Một nam tử bên cạnh Tần Dũng lên tiếng quát. "Tao không có tâm tư để quản tới hắn, cho dù là Thiên hoàng lão tử đến đây, tao cũng phải bắt hắn dập đầu xin lỗi mới thả người!" Ánh mắt Phương Dật Thiên lạnh lẽo nói. Mộ Dung Vãn Tình phục hồi lại tinh thần, tiến tới, lạnh lùng nói: "Phương tiên sinh, nơi này là Hoàng Quan đại tửu ****, anh làm náo loạn chỗ này như vậy, bây giờ sao có thể tiếp đãi khách nhân đây?" Phương Dật Thiên ánh mắt liếc nhìn Mộ Dung Vãn Tình, nhàn nhạt nói: "Được, tạm thời tôi cấp cho cô chút mặt mũi, tôi đi ra ngoài chơi vậy!" Nói xong, Phương Dật Thiên tóm tên kia nam nhân bưu hãn đang nằm ở một chỗ rên rỉ kia lên, rồi sau đó một tay kéo Thư Di Tĩnh đi ra ngoài. Ra khỏi Hoàng Quan đại tửu ****, Phương Dật Thiên liền một cước trực tiếp đạp ngã tên nam nhân kia xuống mặt đất, lạnh lùng nói: "Tao đếm từ một tới ba, con mẹ nó nếu mày không dập đầu xin lỗi cho tao, như vậy hai chân của mày chỉ có đường đi gặp quỷ mà thôi!" "Một!" "Hai!" "Phương Dật Thiên, mày dám? Mày nếu như dám tiếp tục động thủ, như vậy mày cũng không sống được ở đây đâu!" Cả đám người Tần Dũng đều bước ra, lớn tiếng quát! Trong mắt Phương Dật Thiên lóe lên một tia sát khí cực kỳ lạnh lẽo, hắn đột nhiên nhấc chân trái của nam tử bưu hãn lên, rồi sau đó bắt lấy hai đầu cẳng chân, hai tay dùng sức hướng xuống đầu gối nện mạnh! Răng rắc! Tiếng xương gãy chói tai vang lên, giống như mũi nhọn đâm vào trong tim mỗi người, tràng diện này quá rung động rồi, động tác của Phương Dật Thiên khiến đám người đứng đó đều có cảm giác tên đang đứng trước mặt mình không khác gì một ác ma lãnh huyết tàn nhẫn! Mộ Dung Vãn Tình vừa đi ra khỏi Hoàng Quan đại tửu ****, thấy một màn như vậy lập tức nhịn không được dùng tay phải che cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt lộ vẻ không chịu nỗi, từ nhỏ đến lớn, nàng luôn sống trong an nhàn sung sướng, được chiều chuộng như công chúa, khi nào đã thấy cảnh máu huyết tàn nhẫn này? Đám người Tần Dũng thấy thế trong lòng cực kỳ oán giận, trong đó có bốn nam tử nhịn không được xông lên. Lúc này Phương Dật Thiên bỗng nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn mấy tên gia hỏa đang muốn xông lên, thanh âm mang theo sát khí trầm thấp vang lên: - Ai dám xông lên? Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, thế nhưng lại mang trong đó cỗ sát khí đằng đằng mãnh liệt như sóng triều, có lẽ là sát khí cực kỳ sắc bén trên người Phương Dật Thiên tỏa ra, cho nên mấy tên gia hỏa đang xông lên đều dừng lại, mỗi một người trọng bọn họ đều cảm nhận được trước ánh mắt rét lạnh như đao của Phương Dật Thiên, bao nhiêu dũng khí cứ dần dần sụt đổ từng điểm từng điểm một. Phương Dật Thiên chỉ trong nháy mắt đã đánh bại tên nam nhân bưu hãn, thân thủ như vậy rõ ràng đã cảnh cáo bọn họ nếu xông lên cũng chỉ đàng rước nhục vào thân mà thôi, huống hồ bọn họ cũng không quên chuyện tối ngày hôm qua! Tối hôm qua Hỏa Xà mang theo hai mươi mấy người muốn đi đối phó với Phương Dật Thiên, nhưng kết quả là, giờ phút này Hỏa Xà giống như một đống bùn nhão xụi lơ trên giường bệnh, ngay cả sinh hoạt của bản thân cũng không tự làm được! Bọn họ sao lại không biết cho dù bọn họ cộng lại cũng không lợi hại bằng hai mươi mấy người tinh nhuệ dưới tay Hỏa Xà. Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng tràn ngập vẻ khinh thường, quay đầu lại nhìn cái chân gãy gập của nam tử bưu hãn, ngữ khí như đao, lạnh lùng nói: - Tao đếm ba tiếng, nếu như mày vẫn không xin lỗi, như vậy mày nên chào từ biệt hai cánh tay mình đi! "Một!" - Dật Thiên, thôi, coi như xong đi, chúng ta đi đi nhé, nếu cứ gây chuyện nữa sẽ có người chết đó! Đôi mắt Thư Di Tĩnh cũng nhịn không được mà ngân ngấn nước, níu lấy cánh tay Phương Dật Thiên, năn nỉ. - Tĩnh, việc này em không cần quản, tóm lại, tên hỗn đản này dám không dập đầu xin lỗi, mẹ nó, anh sẽ khiến hắn tàn phế! Ai bảo miệng hắn thối như vậy? Hơn nữa đối mặt với loại chó điên này không cần nhượng bộ, bằng không bọn chúng sẽ càng lấn tới, không cho bọn nó một chút giáo huấn, bọn chúng lại tưởng rằng ở Thiên Hải muốn làm gì là làm! Phương Dật Thiên lạnh lùng nói. Trong giọng nói của Phương Dật Thiên không chứa chút tình cảm nào, tiếp tục đếm: "Hai!" Trong mắt Phương Dật Thiên lại lần nữa lóe lên hàn quang, hắn duỗi tay ra nắm lấy thân thể tên nam tử bưu hãn này, ánh mắt sắc bén như đao lóe lên một tia nghiền ngẫm. - Tôi, tôi sẽ nói, sẽ nói xin lỗi, van xin anh giơ cao đánh khẽ... Tên nam tử bưu hãn thật sự là không thể cứng đầu được nữa, hắn mở miệng cầu xin tha thứ nói. Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, đem bưu hãn bưu hãn này vứt trên mặt đất, quát: "Nói!" - Vâng, thực xin lỗi, vừa rồi tôi nói bậy, van xin cô hãy tha thứ cho tôi! Nam tử bưu hãn chuyển hướng về phía Thư Di Tĩnh, mở miệng nói. Trong lòng Thư Di Tĩnh khẽ động, đang muốn nói cái gì đó đã thấy Phương Dật Thiên tung ra một cước dẫm lên người nam tử bưu hãn, nhàn nhạt nói: - Mày còn chưa dập đầu! Không dập đầu sao có thể tỏ lòng thành ý của mày? Nam tử bưu hãn trên mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng dưới sự bức bách của Phương Dật Thiên hắn liền cúi thấp cái trán xuống đất, lập tức mở miệng xin lỗi, hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh nữa. - Tĩnh, em xem như thế đã đủ chưa? Nếu không đủ vậy tiếp tục để hắn dập đầu đi! Phương Dật Thiên nhìn về phía Thư Di Tĩnh, hỏi. - Đủ, đủ rồi, anh không nên gây chuyện nữa, bằng không... Sự tình khẳng định sẽ không cách nào thu xếp được nữa đâu. Thư Di Tĩnh lo lắng nói. - Không có việc gì, ai bảo hắn mở miệng nhục mạ trước? Rõ ràng là muốn ăn đòn mà! Phương Dật Thiên nói xong, lại tung ra một cước đá lên mặt nam tử bưu hãn, thanh âm có chút âm u, nói: - Cút cho tao! Một cước này đá văng nam tử bưu hãn đi, đám người bên cạnh Tần Dũng vội vàng chạy tới xem cái chân bị đá gãy của nam tử bưu hãn, trong mắt lộ vẻ phẫn hận cực điểm, đều nhìn về phía Phương Dật Thiên. - Họ Phương, Xem như mày lợi hại, có giỏi thì đừng chạy! Trong mắt Tần Dũng lóe lên hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, trong giọng nói tràn đầy sát khí. - Ăn uống no đủ tao không đi thì ở lại chỗ này làm gì? Cùng mày phơi nắng à? Hay là Tần tiên sinh mày chuẩn bị mời tao tới hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng sung sướng một lần? Úc, thật xin lỗi, phong cách thưởng thức nghệ thuật của tao không giống mày, mấy vị tiểu thư ở hộp đêm không hợp khẩu vị của tao, cho nên Tần tiên sinh có lẽ đã tìm nhầm người rồi! Phương Dật Thiên cười cười, nhàn nhạt nói, ngữ khí cứ như Tần Dũng thật sự muốn mời hắn đi Kim Bích Huy Hoàng chơi gái một lần, nhưng bị hắn cật lực từ chối vậy. Trên mặt Tần Dũng hiện lên vẻ khó coi, đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên tiếng còi xe cảnh sát từ xa vang tới, ngay sau đó là tiếng động cơ gào rít phóng tới. Nghe thấy thanh âm máy xe không thể nào quen thuộc hơn được nữa, trong lòng biết Phương Dật Thiên biết bà cô bưu hãn Quan Lâm này đã chạy tới rồi, cũng không biết là ai báo cảnh sát tới nữa. Dựa theo phán đoán của hắn, đám người Tần Dũng chắc chắn sẽ không báo cảnh sát, bọn họ chỉ có thể gọi đồng bọn tới mà thôi, như vậy còn lại chỉ có... Phương Dật Thiên nghĩ thầm, sau đó ánh mắt nhìn hướng về phía Hoàng Quan đại tửu ****, nhìn dung mạo điên đảo chúng sinh của Mộ Dung Vãn Tình, cặp mắt tĩnh mịch lặng như nước thu của Mộ Dung Vãn Tình cũng nhìn về phía hắn, thế nhưng trên mặt ngọc trắng nõn lại không chút biểu tình, cực kỳ bình tĩnh. Trông thấy như vậy, Phương Dật Thiên cũng có thể kết luận được chuyện này nhất định là do Mộ Dung Vãn Tình báo cảnh sát! Xe cảnh sát sắp tới, thế nhưng đột nhiên lại là có thêm ba chiếc Benz màu đen nhanh chóng vượt qua xe cảnh sát, chạy tới trước Hoàng Quan đại tửu ****. Ngay tức khắc Phương Dật Thiên chú ý thấy trong mắt Tần Dũng bọn họ lóe lên một tia kích động! - Hừ, cứu binh đến à? Trong lòng Phương Dật Thiên âm thầm cười lạnh một tiếng.
Da thịt trên người Phương Dật Thiên cũng dày, cuối cùng cũng không phải là sắt thép, bị người dùng sức cắn, cũng cảm thấy đau đớn, thậm chí khiến da rách máu rơi.
Nhưng Chân Khả Nhân có cố sức cắn thế nào hắn cũng không tỏ vẻ đau đớn, hắn vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không né tránh, ngăn cản.
Chân Khả Nhân lúc này đang tức giận, cho nên cắn cũng dùng hết sức, mà Phương Dật Thiên lại sợ sử dụng động tác sẽ khiến hàm răng của Chân Khả Nhân bị thương, cho nên hắn không dám lộn xộn, tùy ý để Chân Khả Nhân dùng sức phát tiết cắn lên vai mình, cho dù là cắn rơi một miếng thịt xuống hắn cũng lù lù bất động.
Cuối cùng, Chân Khả Nhân kêu lên một tiếng nhỏ, dường như đã phát tiết xong, sau đó ngừng lại, đôi mắt mỹ lệ động lòng người nhìn thẳng Phương Dật Thiên, trên gương mặt lãnh ngạo mỹ lệ phảng phất vẫn còn tức giận, chẳng qua là vết nước mắt như ngọc lưu lại trên mặt càng khiến người ta thương yêu hơn.
"Có thấy khá hơn chút nào không?" Phương Dật Thiên ôn hòa nói.
Chân Khả Nhân vẫn còn vẫn chưa nguôi giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt ôn hòa cùng khó hiểu của Phương Dật Thiên lập tức khiến trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn đối mặt với Phương Dật Thiên.
Quay đầu đi chỗ khác xong, sau đó nàng liền nhìn thấy vết cắn in trên vai trái của hắn, nàng khẽ giật mình, nhớ lại vừa rồi tức giận cho nên khi cắn cũng dùng hết sức, bình thường chỉ khẽ dùng lực một chút cũng khiến mình đau không chịu nổi, chớ nói chi là dùng toàn lực để cắn!
Hắn, hắn khẳng định là rất đau nhỉ? Nhưng hắn sao lại không rên lên một tiếng? Chân Khả Nhân nghĩ thầm, sau đó liền kéo vạt áo của Phương Dật Thiên, nói: "Cho tôi xem qua bả vai trái của anh một chút."
- Cô, cô làm gì vậy? Cô định phi lễ tôi à!
Nhưng mà lúc này Chân Khả Nhân đã vạch cổ áo của hắn lên, kéo tới chỗ vai trái, lúc này thấy rõ ràng vết răng lớn bằng quả trứng, thấy rõ vết của từng chiếc răng nữa, vài chỗ bị chiếc răng bén nhọn cắn phải còn rỉ cả máu ra, tất cả xung quanh vết răng đều tím bầm lại!
Chân Khả Nhân tựa hồ như ngẩn ngơ, ánh mắt kinh ngạc nhìn vết cắn trên vai Phương Dật Thiên, trong mắt hiện vẻ rất phức tạp, khuôn mặt mĩ lệ thoáng chốc hiện lên vẻ thương xót, nàng thoáng tưởng tượng cũng biết vừa rồi Phương Dật Thiên chịu đựng nỗi đau kịch liệt cỡ nào!
Nhưng hắn lại không rên một tiếng, chỉ cần hắn thoáng hô đau một tiếng bản thân mình cũng không dùng sức nữa, thế nhưng hắn lại không lên tiếng, vì cái gì, vì cái gì... Chân Khả Nhân cảm thấy cặp mắt của mình lại không nhịn được mà trở nên ướt át.
- Anh, anh không thấy đau à? Anh vì sao lại không nói ra?
Chân Khả Nhân ngẩn mặt lên, ánh mắt có chút ướt át nhìn đường cong kiên cường trên mặt Phương Dật Thiên, nàng phát giác ra đây là lần đầu nàng nhìn chăm chú Phương Dật Thiên như vậy, nhìn kỹ nàng mới phát giác ra khuôn mặt này cũng không đến mức chán ghét lắm.
Đổi lại là nam nhân khác, bọn họ có lẽ không quan tâm tới hết thảy mà hô to đau đớn, nhưng mà Phương Dật Thiên đơn giản chỉ nói: "Đau, đương nhiên là rất đau, chẳng qua là lúc ấy cô chăm chú dùng sức cắn tôi, tôi sợ làm ra động tác sẽ khiến cô bị thương cho nên không mở miệng lên tiếng."
Chân Khả Nhân khẽ giật mình, trong lòng nổi lên một cỗ cảm giác không biết là đau lòng hay là vui mừng, nàng có chút nghẹn ngào chớp con mắt đẹp, nhưng lại không nói lên lời.
- Được rồi, Khả Nhân đừng khóc, cô vừa khóc lại khiến sự thống khổ lúc nãy mà tôi chịu đựng trở nên uổng phí, nếu không cô cắn tôi một ngụm nữa đi, chỉ cần cô không khóc nữa, làm cái gì cũng được, được không?
- ...Tại sao anh phải làm như vậy, không phải nói là không để ý tới tôi sao, tại sao anh phải làm như vậy...
Nước mắt của Chân Khả Nhân cũng nhịn không được nữa mà chảy xuống, thanh âm mang vẻ trách cứ tuôn ra.
Trong lòng Phương Dật Thiên khẽ thở dài, sau khi nâng cằm Chân Khả Nhân lên, nhìn mặt ngọc tràn đầy nước măt, cuối cùng hắn nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hơi hé ra của Chân Khả Nhân.
Vượt ra ngoài ý liệu, Chân Khả Nhân cũng không tránh né, cũng không biết là không có kịp phản ứng hay là cố ý tiếp nhận, cứ như vậy trực tiếp bị Phương Dật Thiên hôn lên đôi môi mê người kia.
Thời khắc này thân thể mê người của Chân Khả Nhân giống như bị điện giật, nàng có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy đầu lưỡi của Phương Dật Thiên đã tham lam tiến vào trong miệng mình, đang nhẹ nhàng mà trêu chọc cái lưỡi thơm tho của nàng, nhẹ nhàng mà mút, mang theo ngàn vạn nhu tình.
Chân Khả Nhân ban đầu có ý định kháng cự, thế nhưng không biết tại sao, ở sâu trong nội tâm lại mang theo tâm tình muốn nghênh hợp cùng hắn, nội tâm của nàng đã bán đứng nàng, không tự chủ được mà dâng lên khát vọng. Ý thức của nàng đúng là khát khao từ trước tới nay muốn được tên nam nhân mà nàng thường mắng là hỗn đản này ôm chặt cùng với một nụ hôn nóng bỏng!
Vì cái gì, tại sao phải như vậy? Chính nàng cũng không biết mình bị sao vậy, rõ ràng là căm hận hắn, thế nhưng căn bản vô lực từ chối tên nam nhân mà nàng căm hận này, phảng phất như một ít chướng ngại vật cứng rắn trong nội tâm bị phá tan, phá tan bộ mặt mềm mại yếu ớt nguyên bản của nàng.
Nàng vô ý thức nhắm hai mắt lại, mà ngay cả hai tay nàng lúc trước đang dãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực Phương Dật Thiên, trải qua cái lưỡi của Phương Dật Thiên trêu chọc, lúc này khiến nàng kìm lòng không được cũng chủ động, chủ động ôm chặt Phương Dật Thiên, đầu lưỡi cũng triền miên mập mờ dây dưa cùng đầu lưỡi Phương Dật Thiên!
Trong lòng Phương Dật Thiên thoáng kinh ngạc vì Chân Khả Nhân lại nhu thuận phối hợp, nhưng mà điều này cũng không còn trọng yếu nữa, hắn ôm chặt thân thể yêu kiều nổi bật mê người của Chân Khả Nhân, mãnh liệt hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng, trong lúc lơ đãng, dục vọng của hắn đã bị câu dẫn ra.
Nguyên bản tối hôm qua xem qua video của nữ thần Monica, dục vọng của hắn đã bị thái độ điên cuồng của Monica khơi lên, khó có thể kiềm chế, hôm nay lại mập mờ cùng Chân Khả Nhân triền miên, lúc này đã không nhịn được nữa.
Nhớ lại đêm đó ở trên đỉnh núi, Chân Khả Nhân lãnh ngạo mỹ lệ này ở phương diện nào đó vẫn còn khiếm khuyết kinh nghiệm, thế nhưng u cốc âm u của nàng lại rất khít khao. Tâm tình của hắn khó tránh khỏi lung lay, mạnh mẽ ôm hôn, hai tay của hắn cũng nhịn không được nữa mà nắm chặt nhũ phong của nàng!
Thật sự là mềm mại a, loại đầy đặn này nắm đủ trong tay quả thật là đàn hồi, bộ ngực sữa như thế chắc hẳn là có tiềm lực để khai phá đây?
Nhiệt huyết toàn thân sôi trào khó có thể kìm được, Phương Dật Thiên đột nhiên bế Chân Khả Nhân lên, đi tới chiếc giường mềm mại của Lâm Thiển Tuyết, đặt Chân Khả Nhân ở trên giường, Chân Khả Nhân chẳng qua là chỉ khẽ thở ra một tiếng, toàn thân không còn chút sức lực nào để phản kháng, mà cũng không muốn phản kháng, tựa hồ là đồng ý nghênh hợp với động tác kế tiếp của Phương Dật Thiên.
Làm ở trên giường của Lâm Thiển Tuyết a? Liệu có ảnh hưởng gì hay không đây? Không quản nữa, lúc này hắn muốn nhẹ nhàng mà làm Khả Nhân! Trong lòng Phương Dật Thiên vừa suy nghĩ, thế nhưng thân thể đã đè lên người Chân Khả Nhân.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Biến cố đột nhiên xuất hiện này khiến đám người trong đại sảnh ngẩn ngơ, Mộ Dung Vãn Tình căn bản không có kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, cơ hồ chỉ trong mấy hơi thở, đã thấy Phương Dật Thiên dẫn theo tên nam nhân bưu hãn kia tới trước mặt Thư Di Tĩnh. Giờ khắc này trên người Phương Dật Thiên đã không còn vẻ lười nhác như lúc trước nữa, thay vào đó, khuôn mặt mang theo một cỗ hàn ý sắc bén rét lạnh cùng sát khí thâm trầm, nếu như ở trên chiến trường, chỉ sợ tên nam nhân bưu hãn này đã đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Mộ Dung Vãn Tình cảm giác được hô hấp của mình thoáng có điểm dồn dập, giờ phút này Phương Dật Thiên trong thoáng chốc làm cho nàng nhớ tới lúc trước trong cao ốc của ngân hàng, Phương Dật Thiên hạ xuống giống như Chiến Thần vậy, lãnh huyết như vậy, cường hãn như vậy. Khí thế giống như nhìn đời bằng nửa con mắt, ngạo nghễ trước tất cả! Tần Dũng cùng với mấy nam nhân khác lúc này cũng đều phục hồi lại tinh thần, đều chụm lại đi lên, Tần Dũng tức giận nói: "Phương Dật Thiên, mày không cần phải khinh người quá đáng, thả hắn ra cho tao!" "Thả hắn? Hừ, nếu như không dập đầu xin lỗi, như vậy kế tiếp tao sẽ cắt đứt tay chân của hắn, đập nát miệng của hắn, ai bảo miệng hắn thối như vậy? Hắn có thể vũ nhục tao, thế nhưng không thể vũ nhục đến nàng!" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói. "Mày, mày không cảm thấy mình quá cuồng vọng sao? Biết hắn là ai không? Biết Dũng ca là ai không?" Một nam tử bên cạnh Tần Dũng lên tiếng quát. "Tao không có tâm tư để quản tới hắn, cho dù là Thiên hoàng lão tử đến đây, tao cũng phải bắt hắn dập đầu xin lỗi mới thả người!" Ánh mắt Phương Dật Thiên lạnh lẽo nói. Mộ Dung Vãn Tình phục hồi lại tinh thần, tiến tới, lạnh lùng nói: "Phương tiên sinh, nơi này là Hoàng Quan đại tửu ****, anh làm náo loạn chỗ này như vậy, bây giờ sao có thể tiếp đãi khách nhân đây?" Phương Dật Thiên ánh mắt liếc nhìn Mộ Dung Vãn Tình, nhàn nhạt nói: "Được, tạm thời tôi cấp cho cô chút mặt mũi, tôi đi ra ngoài chơi vậy!" Nói xong, Phương Dật Thiên tóm tên kia nam nhân bưu hãn đang nằm ở một chỗ rên rỉ kia lên, rồi sau đó một tay kéo Thư Di Tĩnh đi ra ngoài. Ra khỏi Hoàng Quan đại tửu ****, Phương Dật Thiên liền một cước trực tiếp đạp ngã tên nam nhân kia xuống mặt đất, lạnh lùng nói: "Tao đếm từ một tới ba, con mẹ nó nếu mày không dập đầu xin lỗi cho tao, như vậy hai chân của mày chỉ có đường đi gặp quỷ mà thôi!" "Một!" "Hai!" "Phương Dật Thiên, mày dám? Mày nếu như dám tiếp tục động thủ, như vậy mày cũng không sống được ở đây đâu!" Cả đám người Tần Dũng đều bước ra, lớn tiếng quát! Trong mắt Phương Dật Thiên lóe lên một tia sát khí cực kỳ lạnh lẽo, hắn đột nhiên nhấc chân trái của nam tử bưu hãn lên, rồi sau đó bắt lấy hai đầu cẳng chân, hai tay dùng sức hướng xuống đầu gối nện mạnh! Răng rắc! Tiếng xương gãy chói tai vang lên, giống như mũi nhọn đâm vào trong tim mỗi người, tràng diện này quá rung động rồi, động tác của Phương Dật Thiên khiến đám người đứng đó đều có cảm giác tên đang đứng trước mặt mình không khác gì một ác ma lãnh huyết tàn nhẫn! Mộ Dung Vãn Tình vừa đi ra khỏi Hoàng Quan đại tửu ****, thấy một màn như vậy lập tức nhịn không được dùng tay phải che cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt lộ vẻ không chịu nỗi, từ nhỏ đến lớn, nàng luôn sống trong an nhàn sung sướng, được chiều chuộng như công chúa, khi nào đã thấy cảnh máu huyết tàn nhẫn này? Đám người Tần Dũng thấy thế trong lòng cực kỳ oán giận, trong đó có bốn nam tử nhịn không được xông lên. Lúc này Phương Dật Thiên bỗng nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn mấy tên gia hỏa đang muốn xông lên, thanh âm mang theo sát khí trầm thấp vang lên: - Ai dám xông lên? Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, thế nhưng lại mang trong đó cỗ sát khí đằng đằng mãnh liệt như sóng triều, có lẽ là sát khí cực kỳ sắc bén trên người Phương Dật Thiên tỏa ra, cho nên mấy tên gia hỏa đang xông lên đều dừng lại, mỗi một người trọng bọn họ đều cảm nhận được trước ánh mắt rét lạnh như đao của Phương Dật Thiên, bao nhiêu dũng khí cứ dần dần sụt đổ từng điểm từng điểm một. Phương Dật Thiên chỉ trong nháy mắt đã đánh bại tên nam nhân bưu hãn, thân thủ như vậy rõ ràng đã cảnh cáo bọn họ nếu xông lên cũng chỉ đàng rước nhục vào thân mà thôi, huống hồ bọn họ cũng không quên chuyện tối ngày hôm qua! Tối hôm qua Hỏa Xà mang theo hai mươi mấy người muốn đi đối phó với Phương Dật Thiên, nhưng kết quả là, giờ phút này Hỏa Xà giống như một đống bùn nhão xụi lơ trên giường bệnh, ngay cả sinh hoạt của bản thân cũng không tự làm được! Bọn họ sao lại không biết cho dù bọn họ cộng lại cũng không lợi hại bằng hai mươi mấy người tinh nhuệ dưới tay Hỏa Xà. Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng tràn ngập vẻ khinh thường, quay đầu lại nhìn cái chân gãy gập của nam tử bưu hãn, ngữ khí như đao, lạnh lùng nói: - Tao đếm ba tiếng, nếu như mày vẫn không xin lỗi, như vậy mày nên chào từ biệt hai cánh tay mình đi! "Một!" - Dật Thiên, thôi, coi như xong đi, chúng ta đi đi nhé, nếu cứ gây chuyện nữa sẽ có người chết đó! Đôi mắt Thư Di Tĩnh cũng nhịn không được mà ngân ngấn nước, níu lấy cánh tay Phương Dật Thiên, năn nỉ. - Tĩnh, việc này em không cần quản, tóm lại, tên hỗn đản này dám không dập đầu xin lỗi, mẹ nó, anh sẽ khiến hắn tàn phế! Ai bảo miệng hắn thối như vậy? Hơn nữa đối mặt với loại chó điên này không cần nhượng bộ, bằng không bọn chúng sẽ càng lấn tới, không cho bọn nó một chút giáo huấn, bọn chúng lại tưởng rằng ở Thiên Hải muốn làm gì là làm! Phương Dật Thiên lạnh lùng nói. Trong giọng nói của Phương Dật Thiên không chứa chút tình cảm nào, tiếp tục đếm: "Hai!" Trong mắt Phương Dật Thiên lại lần nữa lóe lên hàn quang, hắn duỗi tay ra nắm lấy thân thể tên nam tử bưu hãn này, ánh mắt sắc bén như đao lóe lên một tia nghiền ngẫm. - Tôi, tôi sẽ nói, sẽ nói xin lỗi, van xin anh giơ cao đánh khẽ... Tên nam tử bưu hãn thật sự là không thể cứng đầu được nữa, hắn mở miệng cầu xin tha thứ nói. Phương Dật Thiên hừ lạnh một tiếng, đem bưu hãn bưu hãn này vứt trên mặt đất, quát: "Nói!" - Vâng, thực xin lỗi, vừa rồi tôi nói bậy, van xin cô hãy tha thứ cho tôi! Nam tử bưu hãn chuyển hướng về phía Thư Di Tĩnh, mở miệng nói. Trong lòng Thư Di Tĩnh khẽ động, đang muốn nói cái gì đó đã thấy Phương Dật Thiên tung ra một cước dẫm lên người nam tử bưu hãn, nhàn nhạt nói: - Mày còn chưa dập đầu! Không dập đầu sao có thể tỏ lòng thành ý của mày? Nam tử bưu hãn trên mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng dưới sự bức bách của Phương Dật Thiên hắn liền cúi thấp cái trán xuống đất, lập tức mở miệng xin lỗi, hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh nữa. - Tĩnh, em xem như thế đã đủ chưa? Nếu không đủ vậy tiếp tục để hắn dập đầu đi! Phương Dật Thiên nhìn về phía Thư Di Tĩnh, hỏi. - Đủ, đủ rồi, anh không nên gây chuyện nữa, bằng không... Sự tình khẳng định sẽ không cách nào thu xếp được nữa đâu. Thư Di Tĩnh lo lắng nói. - Không có việc gì, ai bảo hắn mở miệng nhục mạ trước? Rõ ràng là muốn ăn đòn mà! Phương Dật Thiên nói xong, lại tung ra một cước đá lên mặt nam tử bưu hãn, thanh âm có chút âm u, nói: - Cút cho tao! Một cước này đá văng nam tử bưu hãn đi, đám người bên cạnh Tần Dũng vội vàng chạy tới xem cái chân bị đá gãy của nam tử bưu hãn, trong mắt lộ vẻ phẫn hận cực điểm, đều nhìn về phía Phương Dật Thiên. - Họ Phương, Xem như mày lợi hại, có giỏi thì đừng chạy! Trong mắt Tần Dũng lóe lên hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, trong giọng nói tràn đầy sát khí. - Ăn uống no đủ tao không đi thì ở lại chỗ này làm gì? Cùng mày phơi nắng à? Hay là Tần tiên sinh mày chuẩn bị mời tao tới hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng sung sướng một lần? Úc, thật xin lỗi, phong cách thưởng thức nghệ thuật của tao không giống mày, mấy vị tiểu thư ở hộp đêm không hợp khẩu vị của tao, cho nên Tần tiên sinh có lẽ đã tìm nhầm người rồi! Phương Dật Thiên cười cười, nhàn nhạt nói, ngữ khí cứ như Tần Dũng thật sự muốn mời hắn đi Kim Bích Huy Hoàng chơi gái một lần, nhưng bị hắn cật lực từ chối vậy. Trên mặt Tần Dũng hiện lên vẻ khó coi, đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên tiếng còi xe cảnh sát từ xa vang tới, ngay sau đó là tiếng động cơ gào rít phóng tới. Nghe thấy thanh âm máy xe không thể nào quen thuộc hơn được nữa, trong lòng biết Phương Dật Thiên biết bà cô bưu hãn Quan Lâm này đã chạy tới rồi, cũng không biết là ai báo cảnh sát tới nữa. Dựa theo phán đoán của hắn, đám người Tần Dũng chắc chắn sẽ không báo cảnh sát, bọn họ chỉ có thể gọi đồng bọn tới mà thôi, như vậy còn lại chỉ có... Phương Dật Thiên nghĩ thầm, sau đó ánh mắt nhìn hướng về phía Hoàng Quan đại tửu ****, nhìn dung mạo điên đảo chúng sinh của Mộ Dung Vãn Tình, cặp mắt tĩnh mịch lặng như nước thu của Mộ Dung Vãn Tình cũng nhìn về phía hắn, thế nhưng trên mặt ngọc trắng nõn lại không chút biểu tình, cực kỳ bình tĩnh. Trông thấy như vậy, Phương Dật Thiên cũng có thể kết luận được chuyện này nhất định là do Mộ Dung Vãn Tình báo cảnh sát! Xe cảnh sát sắp tới, thế nhưng đột nhiên lại là có thêm ba chiếc Benz màu đen nhanh chóng vượt qua xe cảnh sát, chạy tới trước Hoàng Quan đại tửu ****. Ngay tức khắc Phương Dật Thiên chú ý thấy trong mắt Tần Dũng bọn họ lóe lên một tia kích động! - Hừ, cứu binh đến à? Trong lòng Phương Dật Thiên âm thầm cười lạnh một tiếng.