Chân Khả Nhân nằm trên giường như hoa như ngọc, đôi mắt to khẽ khép lại, khuôn mặt vốn đầy nước mắt đã bị Phương Dật Thiên hôn cho đỏ bừng nhìn như một đóa hải đường nở rộ, xinh đẹp vạn phần. Thân thể mềm mại nằm yên trên giường, đôi chân thon dài khẽ rung lên, chỉ cần khẽ vuốt ve sẽ cảm giác như chạm vào một tấm lụa nhung vừa mượt mà vừa mềm mại.
Lúc này khuôn mặt Chân Khả Nhân đã không còn vẻ lãnh ngạo nữa mà như một nụ hoa hờ hững thẹn thùng vạn phần, tựa như một chú nai vàng ngơ ngác trước móng vuốt con sói hung ác Phương Dật Thiên! Phương Dật Thiên lúc này cũng không để ý nhiều, thân thể hơn trăm cân áp lên thân hình mềm mại nhỏ bé của Chân Khả Nhân, cũng không cần biết Chân Khả Nhân có chịu nổi áp lực hay không, thực khiến người thần đều phẫn, nhưng mà chẳng lẽ lại để Chân Khả Nhân cưỡi ngựa?
Phương Dật Thiên như cuồng phong bạo vũ âu yếm thân thể Chân Khả Nhân rồi lại cuồng nhiệt triền miên nấu cháo lưỡi, hai mắt Chân Khả Nhân không tự chủ trở nên mê ly, lại có chút ướt át, nhìn vào lại như được một tầng sương mỏng phủ quanh, quả thật đúng là chân khả nhân.
Chân Khả Nhân khẽ kêu lên một tiếng yêu kiều, đôi mắt còn mang chút ý giận xen lẫn xấu hổ liếc nhìn Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên đột ngột tấn công bất ngờ, đôi tay không ngờ đã luồn vào áo, nhẹ nhàng se đôi nhũ hoa của nàng khiến thân thể nàng khẽ run lên, từ nhũ hoa truyền lại từng trận cảm giác mê li.
-Phương Dật Thiên, ngươi… không được!
Hai tay Chân Khả Nhân vô lực đẩy Phương Dật Thiên ra xa, tuy trong lòng biết là vô ích nhưng vẫn lên tiếng cự tuyệt.
Phương Dật Thiên lại không hề để ý đến lời nói của nàng, hai tay lúc này vẫn đang thưởng thức hai nụ hoa, sau đó hắn lại rút tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thon thả, lướt nhẹ lên phần đùi khẽ chọc khiến thân thể nàng run lên…
-Ư….Chân Khả Nhân không kìm được lại khẽ thốt lên, đôi mắt mê li như dụ hoặc, cặp môi xinh xắn khẽ mở ra mời gọi khiến Phương Dật Thiên huyết mạch sôi sục!
-Phương Dật Thiên… đừng mà…người ta không muốn mà… tên bại hoại này >"Chân Khả Nhân thở gấp, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, lời nói vừa có phần cự tuyệt lại như mời gọi hấp dẫn.
-Khả Nhân, ta sẽ bồi thường cho nàng, nhưng nàng cũng thật dụ người đó!
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói bên tai Chân Khả Nhân, lại khẽ thổi vào một hơi khiến nàng run lên, từng cơn sóng khoái cảm như triều dâng phủ lấy toàn bộ cơ thể nàng.
Chân Khả Nhân nghe hai chữ bồi thường từ miệng Phương Dật Thiên khuôn mặt lại đỏ ứng, đôi mắt mơ màng mị hoặc nhìn hắn, nội tâm nàng đang kịch liệt đấu tranh, lúc này chính nàng cũng không biết mình đối với hắn đã bắt đầu nảy sinh hảo cảm hay vẫn còn căm hận.
Nhưng Phương Dật Thiên cũng không cho nàng thời gian trả lời, trong tích tắc hắn đã lột áo nàng ra, lập tức một phong cảnh mê người hiện ra, núi đồi nhấp nhô, thảo nguyên phẳng lì hòa quyện cũng hương thơm thiếu nữ khiến hắn muốn phụt máu.
Chân Khả Nhân vô cùng xấu hổ, lúc này nàng cảm giác mình đứng trước hắn như nai vào hang sói, tùy ý để hắn khinh bạc, một tia ý muốn phản kháng cũng không có.
Dưới sự âu yếm của Phương Dật Thiên, nàng nhắm mắt lại, miệng khẽ rên lên, cuối cùng cũng không chịu được vòng tay ôm lấy Phương Dật Thiên.
Cho dù thế nào hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng, tuy chuyện đó vô cùng hoang đường nhưng cũng đã phát sinh, hình bóng hắn đã in đậm trong nàng, bảo muốn quên đi quả thật không có khả năng!
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Phương Dật Thiên gặp ai cũng thể hiện bộ dáng du đãng bất cần đời, nhưng nếu quen biết hắn lâu sẽ phát hiện ẩn chứa bên trong lại là một nam nhân vô cùng nhiệt huyết.
Chân Khả Nhân lại nhớ đến lúc trước Phương Dật Thiên phát uy khi gặp đối thủ, lúc đó hắn vô cùng cường hãn, lãnh huyết, trấn định, đối lập hoàn toàn với hình tượng hắn cố gầy dựng hằng ngày.
Chân Khả Nhân tự nhiên cảm thấy con người Phương Dật Thiên này hơn hẳn lũ công tử mặt trắng quấn quanh mình thường ngày, càng tiếp xúc với hắn lại càng phát giác được con người thật của hắn, nghĩ đến khoảnh khắc hắn giẫm đạp đối thủ dưới chân cũng khiến nàng vô cùng kích động. Càng nghĩ nàng càng phát giác ra bản thân đối với Phương Dật Thiên đã có phần chấp nhận, hắn thế này cũng tốt, thế ckia cũng được, mị lực có đủ, thật là…
Vì vậy nàng lập tức nghĩ đến những điểm xấu của Phương Dật Thiên, như là ở dơ, lười nhác, vô tâm… nhưng bất luận là nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Phương Dật Thiên xấu xa trước đây bỗng trở thành một nam nhân cẩn thận che dấu bản lĩnh.
Nàng đột nhiên phát giác bản thân vô luận là thể xác hay tâm hồn đều đã bị Phương Dật Thiên chinh phục, cảm xúc này nhất thời khiến nàng ngây ra! Trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, hai tay Phương Dật Thiên đã hướng về phía quần soóc ngắn của nàng, nhẹ nhàng cởi ra…
Tim nàng nhảy lên một cái, bộ phận mẫn cảm đã ươn ướt tự lúc nào!
Phương Dật Thiên tâm hồn trong sáng lại thêm tấm thân lương y như từ mẫu nên kiên nhẫn ngồi chờ tin nhắn.Lâm Thiên Tuyết hẳn là chờ Tiêu Di ngủ sâu mới chịu hành động nên vẫn chưa nhắn tin. Phương Dật Thiên nghĩ lại hôm nay Tiêu Di quả thật rất mệt mỏi, có thể vừa lên giường là đã ngủ ngay, tại sao còn chưa thấy Lâm Thiên Tuyết gọi. Chẳng lẽ cô nàng lại đổi ý muốn cho hắn leo cây?
Còn đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đã run, hắn vừa nhìn vào đã thấy Lâm Thiên Tuyết gọi nhanh lên lầu, cửa phòng nàng đang khép hờ. Phương Dật Thiên đọc xong tin nhắn lập tức rón rén bước đi, thân thể như mèo bước lên cầu thang không một chút tiếng động. Lâm Thiên Tuyết đã có tâm cầu, hôm nay hắn nhất định phải nhào nặn… à không, mát xa.. là mát xa!
Phương Dật Thiên liếc qua phòng Tiêu Di thấy bên trong đã tắt đèn, thân thể lập tức len vào khe hở của phòng Lâm Thiên Tuyết, thuận tay khóa trái. Phương Dật Thiên xoay người lại đã thấy Lâm Thiên Tuyết, khuôn mặt nàng lúc này ửng hồng, đôi mắt không tự chủ được tránh né ánh mắt của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên quan sát Lâm Thiên Tuyết, không ngờ hôm nay nàng đã giác ngộ, lúc này đang mang một bộ đồ ngủ, ánh mắt hắn lại chuyển lên bộ ngực Lâm Thiên Tuyết, khẽ hỏi:
-Bắt đầu được chưa? Hay là ngươi còn muốn chuẩn bị tâm lý?
Lâm Thiên Tuyết có chút buồn cười, trừng mắt nhìn hắn:
-Còn chuẩn bị tâm lý gì nữa, đây có phải lần đầu tiên đâu, mau bắt đầu thôi, ta cũng không có nhiều thơi gian đâu.
Lâm Thiên Tuyết vừa nói xong đã nằm lên giường, bộ dáng như tùy ý để Phương Dật Thiên xâm lược khiến hắn suýt không nhịn được. Phương Dật Thiên ho nhẹ một tiếng, thầm hô trẻ nhỏ dễ dạy, mình chưa kịp mở miệng nàng đã chủ động rồi… nếu sau này dạy dỗ tốt hơn… ừm, có lẽ nàng sẽ rất nhu thuận đây.
Phương Dật Thiên cũng không khách khí, trực tiếp tiến tới hay tay bắt đầu bấm nguyệt, từ Khố Phòng đến Nhũ Căn rồi lại chuyển sang Thiên Khuê, đôi tay không ngừng mát xa ba huyệt vị này.
Quả thật vô cùng mềm mại, co dãn đàn hồi thật tốt, da thịt sáng bóng ẩn hiện lại vô cùng dẻo dai, nếu có thể xoa nắn thoải mái thì… nhưng lúc này không phải là hắn đang xoa nắn sao? Ý nghĩ vừa lóe lên Phương Dật Thiên đã khẽ cười dâm, nội tâm hiện lên cảm giác hâm mộ với đôi tay của mình… Thật là con mẹ nó hai tay chiếm tiện nghi sướng thật!
Lâm Thiên Tuyết thấy khóe miệng Phương Dật Thiên khẽ nhếch lên liền nhíu mày lạnh lùng:
-Ngươi cười cái gì?
Phương Dật Thiên rùng mình, vội vàng chống chế:
-Không có gì, không có gì!
-Còn nói không có gì, rõ ràng ta thấy khóe miệng ngươi khẻ cười dâm, rõ ràng trong lòng đang nghĩ đến chuyện xấu!
Lâm Thiên Tuyết không tha, tiếp tục truy vấn.
-Lâm đại tiểu thư này, ta dốc toàn lực giúp cô mát xa, tại sao cô lại nói ta có ý đầu xấu! Rõ ràng là ngậm máu phun người mà!
Phương Dật Thiên ra vẻ vô tội.
-Ngươi…!
Lồng ngực Lâm Thiên Tuyết khẽ phập phòng, nàng tức giận nói:
-Đừng tưởng giấu được ta, chắc chắn trong lòng ngươi đang nghĩ đến những chuyện ghê tởm! Ngươi không sợ chết thì đừng nghĩ bậy, bằng không ta… ta không để yên đâu!
Dọa lão tử sao? Phương Dật Thiên cười nhạt. Lão tử hiện đang sờ ngực ngươi, ngươi chẳng phải cũng đang ngoan ngoãn hưởng thụ đó sao. Cho dù lão tử thật sự không muốn chiếm tiện nghi nhưng những huyệt đạo đó toàn nằm ở nơi nguy hiểm, tránh làm sao được!
-Lâm đại tiểu thư, cô đừng suy nghĩ nhiều quá. Ta lúc này thật sự đang tận lực làm việc, hoàn toàn không có một ý nghĩ bất chính nào.
Phương Dật Thiên lại bày ra khuôn mặt lười nhác cùng nụ cười đáng ghét.
Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không lên tiếng phản bác, quả thật hắn nói toàn là sự thật. Trong suốt quá trình mát xa hai tay Phương Dật Thiên luôn “an phận” tại ba huyệt đạo kia, hắn cũng không nhân cơ hội vuốt ve hay mơn trớn gì cả. Nếu Phương Dật Thiên có can đảm làm thế nàng đã sớm đánh chết hắn. Chẳng qua cho dù hắn an phận như thế nhưng trong lúc mát xa như thế cũng xem như đã sờ ngực chiếm tiện nghi của nàng.
Vừa nghĩ đến đó trong lòng Lâm Thiên Tuyết liền nổi sóng. Nếu việc này lộ ra ngoài, cho dù là Hứa Thiến hay Chân Khả Nhân, chắc chắn hai bằng hữu của nàng cũng phải té xỉu vì ngạc nhiên. Không ngờ nàng lại hào phóng đến mức đưa ngực mình ra cho người khác vuốt ve… Nàng thầm nghĩ đến biểu tình của Hứa Thiến cùng Chân Khả Nhân lúc phát hiện việc này! Nhưng cũng không biết tại sao bản thân nàng lại để tên hỗn đản này mát xa ngực? Chẳng lẽ do xúc động nhất thời sao? Nhưng thực tế nàng cũng vô cùng hi vọng phương pháp này có kết quả, vòng một của bản thân có thể to ra một chút.
Phương Dật Thiên liên tục mát xa, Lâm Thiên Tuyết lúc này chỉ cảm thấy ngực mình có phần muốn bành trước, một cỗ cảm giác khô nóng xuất hiện. Nàng khẽ nhíu mày, rõ ràng tên Phương Dật Thiên đã xoa bóp huyệt đạo đủ ba lượt nhưng vẫn không dừng lại, chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục? Chẳng lẽ là hắn cố ý hay còn có lí do gì khác? Nếu là cố ý thì tên hỗn đản này quả thật đáng giận, Lâm Thiên Tuyết âm thầm suy nghĩ, một lúc sau nàng không nhịn được phải lên tiếng:
-Phương Dật Thiên, người còn muốn làm đến khi nào? Đã qua ba lượt rồi mà!
Phương Dật Thiên giật mình, không ngờ cô gái nhỏ này lại nhớ rõ đến thế, tuy thế nhưng đôi tay vẫn tiếp tục
Hắn lâm nguy bất loạn, khuôn mặt bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời:
-Ta quên nói với ngươi, trị liệu bằng phương pháp này nếu muốn có hiệu quả rõ rệt thì lần sau phải lâu hơn lần đầu, cũng giống như một hài tử đang trưởng thành ăn ngày càng nhiều!
Lâm Thiên Tuyết rùng mình, nếu như hắn nói chẳng lẽ đến lần thứ mười, thứ hai mươi bản thân phải chịu tra tấn một hai giờ sao? Lâm Thiên Tuyết không dám suy nghĩ tiếp.
Cũng may Phương Dật Thiên đã hoàn thành lần thứ tư, lúc này hắn dừng lại, khẽ xoa hay tay rồi nói:
-Ừm, hôm nay như vậy là đủ rồi, ngày mai lại tiếp tục! Sau này mỗi ngày ngươi nên dùng thêm một ít đu đủ để tăng tác dụng phụ trợ.
Lâm Thiên Tuyết bước xuống giường, trừng mắt nhìn hắn:
-Nếu cuối cùng không có kết quả ta không để yên cho ngươi đâu!
Phương Dật Thiên cười khổ, thầm nghĩ nơi đây không nên ở lâu, kiếm cớ chuồn đi:
-Yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ có hiệu quả mà!
Kì thật trong lòng hắn lại muốn nói, chính ta cũng không tin xoa bóp kiểu này có thể khiến ngực cô to lên!
-Được rồi được rồi, nghỉ ngơi đi nhé, ta phải về rồi, có gì thì gọi điện!
Phương Dật Thiên nói tiếp, sau đó khẽ mở cửa, nhìn về phòng Tiêu Di rồi nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Phương Dật Thiên lái xe như bay về nhà. Sau một ngày mệt mỏi cuối cùng có thể trở về ổ chó của mình nghỉ ngơi, ngẫm lại hắn cũng có chút ấm áp. Hai tay hắn như còn chút dư âm từ bộ ngực mềm của Lâm Thiên Tuyết, khẽ bóp vô lăng, một mùi hương từ tay truyền đến, tiểu mĩ nữ Lâm Thiên Tuyết này thật là, cả người đều là hương thơm nha!
Mang theo tâm trạng thích ý, chẳng mấy chốc hắn đã về đến quảng trường thanh thủy, sap đó hắn dừng xe lại, tiện tay lấy chìa khóa xa rồi hướng tới phòng trọ.
-Phương ca ca, anh đã về!
Thanh âm Tô Uyển Nhi đột nhiên truyền đến, Phương Dật Thiên giật mình xoay người liền thấy cô bé đang chạy đến, khuôn mặt ngây thơ khả ái còn mang nét cười.
Phương Dật Thiên nhướng mày làm mặt giận:
-Uyển Nhi, đã trễ rồi sao muội còn chưa đi ngủ? Định làm gì mờ ám à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Uyển Nhi hiện lên nét giận dỗi, nàng chu miệng:
-Phương ca ca toàn nói bậy, người ta không phải là thức chờ huynh trở về sao, một lời khen còn không có, hic hic!
Phương Dật Thiên cười gượng:
-Thôi nào thôi nào, vừa rồi là ca ca đùa thôi… Nhưng không phải ta đã nhắc muội rồi sao, muội cứ ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm, không cần phải chờ ta trở về. Chẳng lẽ muội nghĩ ta gặp phải chuyện gì sao, hay chẳng lẽ muội thích giường của ta rồi nên muốn chờ ta về ngủ cùng?
Đôi mắt Tô Uyển Nhi sáng lên, ranh ma cười:
-Oa, hóa ra Phương ca ca cũng không ngốc lắm. Người ta thật sự là muốn ngủ trên giường ca ca lắm, không ngờ bị phát hiện rồi!
Phương Dật Thiên bị dọa cho phát ngốc, cẩn thận nhìn kĩ Tô Uyển Nhi. Trời đất chứng dám, vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng nói đùa, nếu việc hắn rủ Uyển Nhi ngủ cùng mà lộ ra ngoài chỉ sợ hắn vừa đi hết con đường này đã bị nước bọt của những người xung quanh phut chết.
Tô Uyển Nhi thấy sắc mặt Phương Dật Thiên khó coi, che miệng nhỏ cười khúc khích, sau đó giảo hoạt nói:
-Thôi mà, người ta chỉ là nói giỡn thôi, giường của ca ca vừa hôi vừa xấu, ai mà thèm!
-Nói bậy, giường của ca ca đâu hề như thế!
Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn nàng.
-A, vậy là Phương ca ca thật sự muốn ngủ chung với muội sao?
Uyển Nhi ngây thơ ngẩng mặt lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ đáng yêu thanh thuần.
-Ai da, cái này.. không nên giỡn nữa, được rồi muội mau về nghỉ ngơi đi!
Phương Dật Thiên chịu thua, vội vàng tìm cách bỏ chạy.
Tô Uyển Nhi chu miệng cười nói:
-Muội về đây, Phương ca ca cũng sớm nghỉ ngơi nha, ca ca cũng không được chối bỏ trách nhiệm đó. Tối qua ca ca cùng muội đã ngủ cùng với nhau, nếu mà ca ca vứt bỏ muội thì…
Không kịp để Phương Dật Thiên kịp phản ứng, Tô Uyển Nhi đã xoay người chạy về nhà!
Ngủ cùng? Phương Dật Thiên giật mình, nhìn thấy Tô Uyển Nhi đã đi, hắn lắc lắc đầu. Mới qua một ngày mà nàng đã nói hai người ngủ cùng nhau, chẳng lẽ đến ngày mai sẽ là hai người đã abc xyz gì sao? Hắn lúc này thật muốn kéo nàng lại đánh vào mông vài cái vì tội nói bậy!
Phương Dật Thiên vừa bước về phòng đã trức tiếp quẳng quần áo ra ngoài, một tấm thiệp tinh xảo theo đó rơi ra. Phương Dật Thiên vừa nhìn đã biết đây chính là thẻ miễn phí hắn được mĩ nữ ở khách sạn Hoàng Quan tặng. Hắn mở thiệp ra, bên trong quả thật có một tờ giấy miễn phí, chẳng qua còn có thêm một tấm thiệp mời:
-Kính chào Phương tiên sinh! Ta xin được mạo muội mời ngài đến tham gia buổi tiệc cùng chúng tôi. Ngày ba mươi tháng này khác sạn Hoàng Quan sẽ cử hành một buổi tiệc tối, hi vọng ngài có thể tham gia. Giờ giấc được ghi trên thiệp. Hi vọng qua sự kiện này chúng ta có thể trở thành bằng hữu!
Mộ Dung Vãn Tình.
Phương Dật Thiên sau khi xem xong nội dung không khỏi nhướng mày! Tiệc tối? Việc này lại mời hắn?
Mộ Dung Vãn Tình này thân phận vô cùng cao quý, tại sao nàng lại phải hạ mình mời hắn? Còn muốn kết giao bằng hữu? Hắn hai bàn tay trắng không tiền cũng không quyền, nàng muốn kết giao cuối cùng là có mục đích gì? Bằng hữu? Thành bạn trai cô thì ta cùng suy xét, còn… thôi miễn đi!
Phương Dật Thiên tiện tay quẳng tấm thiệp cùng phong thư lên sô pha, trong đầu lại nhớ đến dung mạo cùng thân hình Mộ Dung Vãn Tình. Nữ nhân này cũng là một mĩ nữ, vẻ đẹp không kém Lam Tuyết hay Lâm Thiên Tuyết. Chẳng qua hắn cũng biết đạo lí hoa hồng có gai, nữ nhân xinh đẹp như vậy tốt nhất bản thân không nên dính vào, không thì tai họa đến lúc nào không biết!
Phương Dật Thiên duỗi người bước vào phòng ngủ, nằm đè lên khuôn mặt một nữ nhân xinh đẹp trong tờ tạp chí người lớn rồi thiếp đi.