Phương Dật Thiên nhìn Lam Tuyết phiêu bóng lưng nhiên tiên khí chất thoát tục, cười khổ tiếng, trong lòng nổi lên một tia nói không rõ là bất đắc dĩ hay là chua xót sóng lớn?
Rồi sau đó hắn cũng rời đi biệt thự Lam Hồ, đón xe hướng biệt thự Lâm gia địa chạy nhanh tới.
Chẳng lẽ đêm nay thật sự trở lại đây? Nghe Lam Tuyết tựa hồ ý tứ là đêm nay bồi mình...... Thật là nhức đầu! Phương Dật Thiên ngồi ở bên trong xe taxi suy nghĩ miên man, khó khăn chưa bình tâm lại được.
Lam Tuyết đột nhiên xuất hiện làm cho hắn trở tay không kịp, cho đến giờ phút này không khỏi cảm thấy khó có thể tin, trong tiềm thức hắn lại muốn trốn,nhưng là luc này liệu hắn có thể trôn được không?
Đang nghĩ, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, hắn vừa nhìn là Lâm Thiển Tuyết gọi tới, hắn sau đó vừa nhâc máy liền hỏi: "Tiểu Tuyết, là anh, có chuyện gì vậy?"
"anh chết đi đâu rồi, bây giờ còn không có tới!" Lâm Thiển Tuyết hờn giỗi nói. "Ách, xe trục trặc, anh đang muốn đi cửa hang sửa chữa đây." Phương Dật Thiên nói.
"Xe gặp trục trặc? Quên đi, vậy anh trước đem xe đến chỗ sửa rồi đến đây đi." Lâm Thiển Tuyết nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Phương Dật Thiên ngạc nhiên, không biết cô nàng đại tiểu thư xinh đẹp này rốt cuộc có chuyện gì tìm hắn, không phải vội vã muốn mình cho nàng tiến hành xoa bóp ngực?
Nghĩ vậy Phương Dật Thiên đúng là không nhịn được cười cười, cười đến cực kỳ mập mờ cũng đã cực kỳ yy!
Nếu Lâm đại tiểu thư lên tiếng, bắt đem xe trực tiếp đi sửa, Phương Dật Thiên cũng đơn giản bảo taxi tài xế đưa hắn đến cửa hàng sửa xe gần đó, bảo người kéo xe của về sửa.
Kinh thành.
Tương nhã các, trong các.
Ở kinh thành người bình thường nghe nhắc tới tương nhã các rất nhiều người cũng không biết, bất quá ở kinh thành đối với các đại công tử đệ tử thế gia tương nhã các là nơi bọn họ gặp gỡ người, bình thường ngay cả đến gần cũng không thể đến gần, đừng có nói tiến vào.
thật lớn Kinh thành một it hoặc là công tử phần lớn xuất thân đại gia tộc, mỗi cái đều là bối cảnh hiển hách, cũng là đại phú đại quý đại thiếu gia!
Mà ở kinh thành bên trong các thiếu chủ là nổi danh nhất, vì các thiếu chủ kinh thành là thiếu chủ của tam đại gia tộc thế lực nhất kinh thành hế lực đều sàn sàn như nhau,bọn họ cùng với Lam thị gia tộc của Lam Tuyết là ở kinh thành trở thành kinh thành tứ đại gia tộc.
kinh thành thiếu chủ phân biệt là Lăng gia, Chu gia, Trầm gia!
Bất quá phải theo các phương diện xem xét, thì thế lực Lăng gia cường thịnh hơn một ít, Lăng gia không chỉ có quyền lực ở quan trường, hơn nữa trong cả thương giới đều có địa vị hết sức quan trọng, có thể nói là quan thương kết hợp, thế lực cực kỳ khổng lồ.
Cũng chính vì vậy, đại thiếu gia Lăng gia là Lăng Thiên cũng được phong làm kinh thành đại thiếu,tiếp theo chính là đệ đệ của hắn Lăng Nhiên được phong là kinh thành nhị thiếu.
Giờ phút này, ngay tại bên trong tương nhã các, một gian phòng u tĩnh thanh nhã, bên trong đang ngồi bốn người tuổi trẻ, cầm đầu người tuổi trẻ sắc mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, mày kiếm anh tuấn, chính là cái cực kỳ tuấn mỹ thanh niên, chỉ bất quá bình thường trong ánh mắt hắn ngẫu nhiên hiện lên một tia âm nhu, làm cho người ta căn bản ko bắt đươc suy nhĩ của hắn.
ba người người tuổi trẻ còn lại đối với hắn đều là cực kỳ kính trọng, lời nói đối với hắn cũng là rất mực cung kính, kính sợ cực kỳ.
Kỳ thật lại nói thân phận bối cảnh ba người tuổi trẻ cũng không thấp, cũng là trong kinh thành con cái nhà đại quan, bất kỳ một trong bọn họ lúc đối mặt người khác thời gian cũng ko quát thì tháo, bất quá đối với cái thanh niên sắc mặt như quan ngọc kia lại là kính sợ có thừa.
Chỉ vì cái này anh tuấn thanh niên đúng là kinh thành Lăng Thiên, Lăng thị gia tộc đại thiếu gia, nhi tử thư ký thị ủy!
gia gia của Lăng Thiên cũng chính là Lăng thị gia tộc Lăng lão gia tử, hắn cùng như Lam Tuyết gia gia, năm đó cũng là nhân vật phong vân trong quân khu, thế lực cũng rắc rối phức tạp, thâm căn cố đế, bởi vậy cả Lăng gia thế lực ở kinh thành bên trong là cực kỳ khổng lồ.
"Lăng Thiên, tin tức đã vô cùng xác thực, Lam Tuyết đích thật là đi thành phố Thiên Hải." Lăng Thiên bên cạnh một người trẻ tuổi nói, hắn gọi Lưu Vĩ, phụ thân là bên trong kinh thành một gã lãnh đạo văn phòng.
"Kỳ quái, Lam Tuyết nàng bình thường không bao giờ đi ra ngoài sao? Thế nào đột nhiên lại đến thành phố Thiên Hải?" Một người cao lớn khôi ngô, sắc mặt thoáng ngăm đen nói, hắn gọi Lí Đạt, quân đội xuất thân, phụ thân chính là cao tầng lãnh đạo của quân khu kinh thành.
"Thành phố Thiên Hải có biển, cảnh sắc xinh đẹp, ta phỏng chừng nàng đi thành phố Thiên Hải du lịch không chừng." một người tuổi trẻ nói, hắn gọi Phùng Phẩm, cũng là con của một gã cán bộ cao cấp.
Lăng Thiên hai mắt có chút híp lại, tiện tay cầm lấy trên bàn chén trà, khẽ nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: "Khỏi cần đoán Lam Tuyết đi thành phố Thiên Hải mục đích, cái này trọng yếu, quan trọng là ta cũng sẽ đi thành phố Thiên Hải! Lam Tuyết là nữ nhân của ta, ta nhất định phải lấy được nàng, nàng đi tới đó ta cũng sẽ đuổi tới nơi đó!"
"Nói như vậy Lăng Thiên cũng muốn đi thành phố Thiên Hải?" Lưu vĩ hỏi.
"Tất nhiên, hơn nữa ta đã sắp xếp nhân lực đi thành phố Thiên Hải đem sự tình sắp xếp thỏa đáng, ta sẽ liền lập tức qua đó." Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.
"Ha ha, chúng ta đây cũng cùng Lăng Thiên cùng đi chứ, được rồi, có muốn không điều động thành phố Thiên Hải nhân viên? Lăng Thiên đại giá thành phố Thiên Hải chỉ sợ bí thư Thị trưởng đều phải tự mình ra nghênh đón." Phùng Phẩm nói.
"Không, lần này thành phố Thiên Hải hành trình không thể lộ ra, không thể kinh động bất kỳ ai, tận lực giữ bí mật!" Lăng Thiên lạnh lùng nói ra tiếng, còn nói thêm,"Đừng quên, Lam Tuyết bản tính đạm nhã cực kỳ, nàng không thích phô trương thanh thế, bởi vậy hết thảy đều phải yên lặng tiến hành."
"Lăng Thiên, nếu như vậy ta sắp xếp nhân lực đi thành phố Thiên Hải sắp xếp mọi nhu cầu, tỷ như chỗ ở v...v..., nói như thế nào Lăng Thiên cũng phải có địa phương ở có phải không." Lưu Vĩ nói.
"Chỗ ở ta đã sắp xếp tốt rồi, ta nhị thúc trong thành phố Thiên Hải còn có một tòa nhà biệt thự. Được rồi, Trầm Thiên Tinh người này mấy ngày gần đây có cử động gì ko?" Lăng Thiên đột nhiên hỏi.
Trầm Thiên Tinh là một trong số kinh thành thiếu chủ, cũng là một người cuồng vọng theo đuổi Lam Tuyết, cho tới nay luôn cùng Lăng Thiên tranh chấp.
"Họ Trầm người này gần đây hình như không có động tĩnh gì, hắn phỏng chừng cũng biết tin tức Lam Tuyết đi đến thành phố Thiên Hải, cũng không biết hắn có đi thành phố Thiên Hải không nữa." Lí Đạt trầm ngâm nói.
"Hừ, ở kinh thành bởi vì bị hạn chế các phương diện ta cũng không thẳng tay với hắn, nếu như hắn thật muốn đi thành phố Thiên Hải...... Hừ, hắn sẽ không còn được tiêu diêu tự tại như ở kinh thành nữa đâu!" Lăng Thiên ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói.
"Đúng, tiểu tử này nếu cũng đã tới thành phố Thiên Hải như vậy chúng ta tốt tốt chơi đùa hắn!" Lưu Vĩ nhe răng cười nói.
Rồi sau một hồi tán dóc, bốn người liền đi ra khỏi Tương nhã các, tựa hồ là đi chuẩn bị hành trình đến thành phố Thiên Hải.
Có thể tưởng tượng, kinh thành Lăng thị gia tộc Lăng đại thiếu gia đích thân tới thành phố Thiên Hải, tất phải khiến cho bên trong thành phố Thiên Hải mô hồi phong vận
“Cửu gia, mày có mấy cái mạng?”
Những lời này vô hình trung đã lộ ra Phương Dật Thiên trên người mười phần khí phách cùng tự tin cường đại, rất có phong phạm bễ nghễ thiên hạ, không đem Cửu gia đẻ vào mắt!
Đến Cửu gia hắn cũng còn không sợ, huống chi là Tần Dũng? Tần Dũng nghe vậy bộ mặt lạnh lùng, cứng họng không nói được lời nào, bóng lưng kia có thể nói là cực kỳ chật vật.
Tần Dũng đi rồi Hạ Băng đóng cửa lại, tay nàng vẫn đang cầm bó hoa hồng, nguyên bổn khuôn mặt tái nhợt trên đã là hiện ra một chút ửng hồng làm say lòng người, làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, nhìn qua quả thực là quyến rũ động lòng người.
“Phương Dật Thiên, cảm ơn anh , vừa rồi giải vây giúp tôi, còn có...... Còn có cả hoa hồng nữa.” Hạ Băng nhẹ giọng nói.
“Không cần cám ơn, chúng ta khi trước không phải đã nói chuyện điều kiện sao? Tôi không làm việc thiện! Còn có, tiền hoa bó hoa hồng này cô cũng phải trả tiền cho tôi?” Phương Dật Thiên làm như thật nói.
“Cái gì? Anh tặng tôi bó hoa hồng này lại còn bắt tôi trả tiền cho anh?” Hạ Băng trong lòng tức giận, vừa mới nhen nhóm một tia tình cảm lãng mạn nhất thời không còn sót lại chút gì.
Thật sự là rất giận , nguyên lai hỗn đản này cũng không phải thật tình muốn mua hoa hồng tặng cho mình , mà là...... Gặp dịp thì chơi, mình còn phải trả tiền bó hoa hông này, có ai , lại nhỏ mọn như vậy a! Hạ Băng trong lòng thở hổn hển nghĩ.
“Giải quyết xong việc , bó hoa hồng này không đáng giá mấy tiền, nhưng vẫn là tiền cần tính toán rõ răng chứ? Hơn nữa, tôi cũng không phải bạn trai chính thức cô, cũng không phải tình nhân của cô, tôi tặng cô hoa hồng trong lòng tôi cũng không yên ?” Phương Dật Thiên cười cười, không nhịn được trêu Hạ Băng .
“Anh...... Hừ, bao nhiêu tiền anh nói đi, thật là, chưa từng thấy ai nhỏ mọn như vậy, nào có ai tặng hoa hồng nữ hài tử lại lấy tiền a!” Hạ Băng trong lòng tức giận, không nhịn được thở hỗn hển nói.
Nhìn bộ dáng Hạ Băng thở hỗn hển, Phương Dật Thiên cảm giác được thật đúng là thú vị, băng mỹ nhân tức giận đúng là rất có mị lực, hắn nhịn không được tim đập thình thịch.
“Tôi ban đầu là tên hỗn đản, cô cũng không phải không biết! Quên đi quên đi, không trả tiền cũng không sao, ôi chao, mới vừa rồi hoạt động gân cốt đánh Tần Dũng cái kia cặn bã bây giờ bắt đầu xương sống thắt lưng bắt đi mỏi rồi, nếu không cô lại đây giúp tôi đấm lưng đi?” Phương Dật Thiên nói xong ngồi trên ghế trường kỷ, đang xoa xoa bả vai.
Hạ Băng nao nao, nhìn thần sắc trên mặt Phương Dật Thiên nhất thời minh bạch hắn mới vừa rồi bất quá là vui đùa cùng mình cái thôi, mà mình tư nhiên lại tưởng thật, nghĩ đến đó nàng tức giận nở nụ cười.
“Phải không, anh tên hỗn đản này, anh mới vừa rồi có phải chủ tâm chuẩn bị tôi phải không?” Hạ Băng khó chịu mỉm cười, đi tới bên người Phương Dật Thiên, cầm lấy bả vai Phương Dật Thiên bắt đầu xoa bóp.
“Này, điểm nhẹ, điểm nhẹ, đầu khớp xương đều bị cô làm cho rời ra rồi, nào có ai xoa bóp như vậy ?” Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn Hạ Băng một cái, hỏi.
Hạ Băng một đôi mắt băng lãnh nhưng xinh xắn cực kỳ lườm Phương Dật Thiên một cái, sau đó là không nhịn được quan tâm dò hỏi:“Anh, bả vai anh thật sự đau sao?”
Trước sau như một đến xa tựa ngàn dặm băng mỹ nhân tư nhiên lại thật sự bắt đầu giúp Phương Dật Thiên xoa bóp hai vai, làm cho Phương Dật Thiên bất ngờ vô cùng, mới vừa rồi hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, cũng không có nghĩ tới thật sự bắt Hạ Băng giúp hắn xoa bóp, coi như là có muốn cũng đã biết nguyện vọng này sẻ không được đáp ứng.
Cũng không nghĩ đến, thuận miệng nói ra lại được đáp ứng, nhìn giờ phút này vẻ mặt Hạ Băng nghiêm túc lại chuyên chú nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp, một loại cảm giác làm nam nhân biết đến những khoái cảm nhân sinh, hắn nghỉ thầm theo tính cách của Hạ Băng mình chắc là người đầu tiên thật là vinh quang a ?
hai tay Hạ Băng thật đúng là mềm mại a, mềm mại như không xương, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp , quả thực làm cho Phương Dật Thiên cảm thấy toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng, cảm thụ được hai tay Hạ Băng mềm mại nhẵn nhụi, trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra một cái ý niệm, nếu như hai tay Hạ Băng giờ phút này vuốt ve một bộ vị nào đó trên người mình, không biết sẽ là cái tư vị gì đây?
Nghĩ đến đây ,khóe miệng thằng nhãi này xuất một tia vô sỉ xấu xa ý cười, không biết có bao nhiêu hèn mọn.
Nếu như giờ phút này Hạ Băng biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Phương Dật Thiên, chắc nàng sẽ trực tiếp vào phòng bếp lấy dao ra đuổi hắn.
“Ân, Hạ Băng, Tần Dũng lần này rõ ràng cho thấy hắn không phải kẻ thiện lương gì, hắn nhất định uy hiếp cô cái gì đúng không ?” Phương Dật Thiên thu liễm tâm thần, ân cần hỏi han.
Hạ Băng nghe vậy sau sắc mặt buồn bã, nhớ tới Tần Dũng vừa rồi uy hiếp đến phụ thân nàng, nàng thật là lo lắng nếu Tần Dũng chèn ép hãm hại phụ thân của nàng. Như vậy đến lúc đó phụ thân của nàng chỉ sợ là khó thoát một kiếp.
Nghĩ đến đó Hạ Băng không tự chủ được ngừng tay, xinh xắn khuôn mặt kiện ra một tia sầu lo.
Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Hạ Băng, trong lòng biết mới vừa rồi Tần Dũng đến nhất định là gây cho Hạ Băng không ít áp lực tâm lý, hắn ngữ khí ôn nhu, nói:“Hạ Băng, Tần Dũng đối với cô làm sao ? Cô hãy nói thật với tôi.”
Hạ Băng khẽ thở dài, sâu kín nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói:“Hắn hắn không làm cái gì với tôi, nhưng là hắn, hắn uy hiếp được người nhà của tôi. Lần trước tôi không phải đã nói cho anh chuyện của cha tôi, hắn nói nếu như tôi không hướng về phía hắn thỏa hiệp như vậy hắn sẽ vận dụng thế lực trong nhà hắn đối với cha tôi tiến hành hãm hại chính trị, khi đó cha tôi nhất định là khó thoát một kiếp !”
Phương Dật Thiên nghe vậy nhíu mày, trầm ngâm, hỏi:“Phụ than cô cụ thể là ở thành phố nào a?”
“Là thành phố của tỉnh Giang Nam, ai, năm đó cha tôi cũng là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, nếu như hắn lúc ấy hướng về phía cấp trên thẳng thắn thì cũng chỉ bị xử phạt nhẹ thôi, nhưng hắn ko có làm như vậy, cuối cùng bị phụ thân Tần Dũng bắt được điểm yếu!” Hạ Băng khẽ thở dài, nói.
“Tỉnh Giang Nam?” Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng âm thầm xao động, nhưng biểu hiện vẫn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng nói,“Tần Dũng cũng chỉ là cáo mượn oai hùm gia hỏa, không cần sợ hãi, cô yên tâm đi, người nhà cô không có vấn đề gì đâu .”
Hạ Băng nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó ngữ khí không nhịn được mừng rỡ hỏi:“Anh, ý của anh là anh có thể giúp tôi?”
“Tôi cũng không nói như vậy, vì xe tới trước núi tất có đường, cô cũng không nếu lo lắng nhiều lắm, nói không chừng sáng ngày mai ngủ một giấc dậy chuyện gì cũng xong xuôi.” Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói.
Hạ Băng hơi sửng sờ, nàng cũng là người thông minh, từ Phương Dật Thiên bên trong lời nói nàng mơ hồ nghe được một ít ám chỉ, không biết thế nào , nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy trong lòng nàng đúng là cảm giác được nhẹ nhõm cực kỳ, phảng phất chỉ cần ở bên người Phương Dật Thiên thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Phương Dật Thiên uể oải duỗi thắt lưng, nói:“Tốt rồi, bây giời hẳn là nên nói chuyện điều kiện của chúng ta ?” Sau đó, hắn kéo tay Hạ Băng, đem nàng kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình hảo hảo nói chuyện.
Hạ Băng dang định thần suy nghĩ lơ đãng, thình lình bị Phương Dật Thiên lôi kéo nàng không kịp phản ứng, nhất thời lảo đảo, thân thể đứng không vững, trong một tiếng thét kinh hãi nàng trơ mắt mà nhìn mình nhào vào trong ngực Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cũng không ngờ rằng một lần vô tình mà đưa đến thân thể mềm mại thơm ngát của Hạ Băng nhào vào trong ngực của hắn, mãi sau đó hắn tinh thần mới hồi phục lại.
Phục hồi tinh thần lại sau hắn vừa nhìn, lại chút dở khóc dở cười , khuôn mặt Hạ Băng dĩ nhiên lại nằm ở giữa hai chân của hắn, tư thế...... có chút...... Mập mờ lại có chút cười không nổi a!
Theo một góc độ nhìn khác, thì giờ phút này Hạ Băng giống như là diễn viên chính trong phim của đảo quốc đan úp mặt dưới đùi nam nhân mà tích cực hoạt động,cực kỳ giống thật! “...... Ách, Hạ Băng, cô đừng làm tôi có phản ứng !”
Phương Dật Thiên thở sâu, mà nói.