"Cửu gia, mày có mấy cái mạng?" Những lời này vô hình trung đã lộ ra Phương Dật Thiên trên người mười phần khí phách cùng tự tin cường đại, rất có phong phạm bễ nghễ thiên hạ, không đem Cửu gia đẻ vào mắt! Đến Cửu gia hắn cũng còn không sợ, huống chi là Tần Dũng? Tần Dũng nghe vậy bộ mặt lạnh lùng, cứng họng không nói được lời nào, bóng lưng kia có thể nói là cực kỳ chật vật. Tần Dũng đi rồi Hạ Băng đóng cửa lại, tay nàng vẫn đang cầm bó hoa hồng, nguyên bổn khuôn mặt tái nhợt trên đã là hiện ra một chút ửng hồng làm say lòng người, làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, nhìn qua quả thực là quyến rũ động lòng người. "Phương Dật Thiên, cảm ơn anh, vừa rồi giải vây giúp tôi, còn có...... Còn có cả hoa hồng nữa." Hạ Băng nhẹ giọng nói. "Không cần cám ơn, chúng ta khi trước không phải đã nói chuyện điều kiện sao? Tôi không làm việc thiện! Còn có, tiền hoa bó hoa hồng này cô cũng phải trả tiền cho tôi?" Phương Dật Thiên làm như thật nói. "Cái gì? Anh tặng tôi bó hoa hồng này lại còn bắt tôi trả tiền cho anh?" Hạ Băng trong lòng tức giận, vừa mới nhen nhóm một tia tình cảm lãng mạn nhất thời không còn sót lại chút gì. Thật sự là rất giận, nguyên lai hỗn đản này cũng không phải thật tình muốn mua hoa hồng tặng cho mình, mà là...... Gặp dịp thì chơi, mình còn phải trả tiền bó hoa hông này, có ai, lại nhỏ mọn như vậy a! Hạ Băng trong lòng thở hổn hển nghĩ. "Giải quyết xong việc, bó hoa hồng này không đáng giá mấy tiền, nhưng vẫn là tiền cần tính toán rõ răng chứ? Hơn nữa, tôi cũng không phải bạn trai chính thức cô, cũng không phải tình nhân của cô, tôi tặng cô hoa hồng trong lòng tôi cũng không yên?" Phương Dật Thiên cười cười, không nhịn được trêu Hạ Băng. "Anh...... Hừ, bao nhiêu tiền anh nói đi, thật là, chưa từng thấy ai nhỏ mọn như vậy, nào có ai tặng hoa hồng nữ hài tử lại lấy tiền a!" Hạ Băng trong lòng tức giận, không nhịn được thở hỗn hển nói. Nhìn bộ dáng Hạ Băng thở hỗn hển, Phương Dật Thiên cảm giác được thật đúng là thú vị, băng mỹ nhân tức giận đúng là rất có mị lực, hắn nhịn không được tim đập thình thịch. "Tôi ban đầu là tên hỗn đản, cô cũng không phải không biết! Quên đi quên đi, không trả tiền cũng không sao, ôi chao, mới vừa rồi hoạt động gân cốt đánh Tần Dũng cái kia cặn bã bây giờ bắt đầu xương sống thắt lưng bắt đi mỏi rồi, nếu không cô lại đây giúp tôi đấm lưng đi?" Phương Dật Thiên nói xong ngồi trên ghế trường kỷ, đang xoa xoa bả vai. Hạ Băng nao nao, nhìn thần sắc trên mặt Phương Dật Thiên nhất thời minh bạch hắn mới vừa rồi bất quá là vui đùa cùng mình cái thôi, mà mình tư nhiên lại tưởng thật, nghĩ đến đó nàng tức giận nở nụ cười. "Phải không, anh tên hỗn đản này, anh mới vừa rồi có phải chủ tâm chuẩn bị tôi phải không?" Hạ Băng khó chịu mỉm cười, đi tới bên người Phương Dật Thiên, cầm lấy bả vai Phương Dật Thiên bắt đầu xoa bóp. "Này, điểm nhẹ, điểm nhẹ, đầu khớp xương đều bị cô làm cho rời ra rồi, nào có ai xoa bóp như vậy?" Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn Hạ Băng một cái, hỏi. Hạ Băng một đôi mắt băng lãnh nhưng xinh xắn cực kỳ lườm Phương Dật Thiên một cái, sau đó là không nhịn được quan tâm dò hỏi: "Anh, bả vai anh thật sự đau sao?" Trước sau như một đến xa tựa ngàn dặm băng mỹ nhân tư nhiên lại thật sự bắt đầu giúp Phương Dật Thiên xoa bóp hai vai, làm cho Phương Dật Thiên bất ngờ vô cùng, mới vừa rồi hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, cũng không có nghĩ tới thật sự bắt Hạ Băng giúp hắn xoa bóp, coi như là có muốn cũng đã biết nguyện vọng này sẻ không được đáp ứng. Cũng không nghĩ đến, thuận miệng nói ra lại được đáp ứng, nhìn giờ phút này vẻ mặt Hạ Băng nghiêm túc lại chuyên chú nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp, một loại cảm giác làm nam nhân biết đến những khoái cảm nhân sinh, hắn nghỉ thầm theo tính cách của Hạ Băng mình chắc là người đầu tiên thật là vinh quang a? hai tay Hạ Băng thật đúng là mềm mại a, mềm mại như không xương, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp, quả thực làm cho Phương Dật Thiên cảm thấy toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng, cảm thụ được hai tay Hạ Băng mềm mại nhẵn nhụi, trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra một cái ý niệm, nếu như hai tay Hạ Băng giờ phút này vuốt ve một bộ vị nào đó trên người mình, không biết sẽ là cái tư vị gì đây? Nghĩ đến đây,khóe miệng thằng nhãi này xuất một tia vô sỉ xấu xa ý cười, không biết có bao nhiêu hèn mọn. Nếu như giờ phút này Hạ Băng biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Phương Dật Thiên, chắc nàng sẽ trực tiếp vào phòng bếp lấy dao ra đuổi hắn. "Ân, Hạ Băng, Tần Dũng lần này rõ ràng cho thấy hắn không phải kẻ thiện lương gì, hắn nhất định uy hiếp cô cái gì đúng không?" Phương Dật Thiên thu liễm tâm thần, ân cần hỏi han. Hạ Băng nghe vậy sau sắc mặt buồn bã, nhớ tới Tần Dũng vừa rồi uy hiếp đến phụ thân nàng, nàng thật là lo lắng nếu Tần Dũng chèn ép hãm hại phụ thân của nàng. Như vậy đến lúc đó phụ thân của nàng chỉ sợ là khó thoát một kiếp. Nghĩ đến đó Hạ Băng không tự chủ được ngừng tay, xinh xắn khuôn mặt kiện ra một tia sầu lo. Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Hạ Băng, trong lòng biết mới vừa rồi Tần Dũng đến nhất định là gây cho Hạ Băng không ít áp lực tâm lý, hắn ngữ khí ôn nhu, nói: "Hạ Băng, Tần Dũng đối với cô làm sao? Cô hãy nói thật với tôi." Hạ Băng khẽ thở dài, sâu kín nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói: "Hắn hắn không làm cái gì với tôi, nhưng là hắn, hắn uy hiếp được người nhà của tôi. Lần trước tôi không phải đã nói cho anh chuyện của cha tôi, hắn nói nếu như tôi không hướng về phía hắn thỏa hiệp như vậy hắn sẽ vận dụng thế lực trong nhà hắn đối với cha tôi tiến hành hãm hại chính trị, khi đó cha tôi nhất định là khó thoát một kiếp!" Phương Dật Thiên nghe vậy nhíu mày, trầm ngâm, hỏi: "Phụ than cô cụ thể là ở thành phố nào a?" "Là thành phố của tỉnh Giang Nam, ai, năm đó cha tôi cũng là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, nếu như hắn lúc ấy hướng về phía cấp trên thẳng thắn thì cũng chỉ bị xử phạt nhẹ thôi, nhưng hắn ko có làm như vậy, cuối cùng bị phụ thân Tần Dũng bắt được điểm yếu!" Hạ Băng khẽ thở dài, nói. "Tỉnh Giang Nam?" Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng âm thầm xao động, nhưng biểu hiện vẫn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng nói,"Tần Dũng cũng chỉ là cáo mượn oai hùm gia hỏa, không cần sợ hãi, cô yên tâm đi, người nhà cô không có vấn đề gì đâu." Hạ Băng nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó ngữ khí không nhịn được mừng rỡ hỏi: "Anh, ý của anh là anh có thể giúp tôi?" "Tôi cũng không nói như vậy, vì xe tới trước núi tất có đường, cô cũng không nếu lo lắng nhiều lắm, nói không chừng sáng ngày mai ngủ một giấc dậy chuyện gì cũng xong xuôi." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói. Hạ Băng hơi sửng sờ, nàng cũng là người thông minh, từ Phương Dật Thiên bên trong lời nói nàng mơ hồ nghe được một ít ám chỉ, không biết thế nào, nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy trong lòng nàng đúng là cảm giác được nhẹ nhõm cực kỳ, phảng phất chỉ cần ở bên người Phương Dật Thiên thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Phương Dật Thiên uể oải duỗi thắt lưng, nói: "Tốt rồi, bây giời hẳn là nên nói chuyện điều kiện của chúng ta?" Sau đó, hắn kéo tay Hạ Băng, đem nàng kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình hảo hảo nói chuyện. Hạ Băng dang định thần suy nghĩ lơ đãng, thình lình bị Phương Dật Thiên lôi kéo nàng không kịp phản ứng, nhất thời lảo đảo, thân thể đứng không vững, trong một tiếng thét kinh hãi nàng trơ mắt mà nhìn mình nhào vào trong ngực Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên cũng không ngờ rằng một lần vô tình mà đưa đến thân thể mềm mại thơm ngát của Hạ Băng nhào vào trong ngực của hắn, mãi sau đó hắn tinh thần mới hồi phục lại. Phục hồi tinh thần lại sau hắn vừa nhìn, lại chút dở khóc dở cười, khuôn mặt Hạ Băng dĩ nhiên lại nằm ở giữa hai chân của hắn, tư thế...... có chút...... Mập mờ lại có chút cười không nổi a! Theo một góc độ nhìn khác, thì giờ phút này Hạ Băng giống như là diễn viên chính trong phim của đảo quốc đan úp mặt dưới đùi nam nhân mà tích cực hoạt động,cực kỳ giống thật! "...... Ách, Hạ Băng, cô đừng làm tôi có phản ứng!" Phương Dật Thiên thở sâu, mà nói.
Sau khi nam tử thọt chân vào xong , Tiểu Dã Quân lúc này đang giữ lấy nữ phục vụ cậy mạnh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tên nam tử thọt chân, dùng tiếng Nhật hỏi một câu:“ ngươi là ai?”
Tên gầy vội vàng phiên dịch cho Tiểu Dã Quân , nói tên thọt chân kia là chủ quán Vân Cảng Đại Bài Đương , tương đương với trách nhiệm quản lý.
Nam tử thọt chân thấy nữ phục vụ xong trong khóe mắt có chút mỉm cười , giọng nói ôn nhu, hỏi:“Tiểu Lệ,việc này là như thế nào?”
“A Minh!” nữ phục vụ Tiểu Lệ giọng nói mừng rỡ kêu to, trong mắt hiện ra một tia nhu tình ý, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý muốn được giúp đỡ.
“Ngươi chính chủ quản nơi này phải không? Ngươi phục vụ kiểu gì thế ? Ngươi có biết người phục vụ của ngươi vừa mới đắc tội người nào không?” Tên gầy hừ lạnh một tiếng,lớn tiếng nói.
Nam tử thọt chân gọi là “A Minh” sau khi nghe vậy đảo mắt nhìn về phía Tiểu Lệ, lại thấy Tiểu Lệ mặt đầy vẻ ủy khuất , hắn âm thầm hít sâu một cái, nói:“Vị tiên sinh này, nàng mới làm phục vụ, rất nhiều quy củ còn không hiểu, như vậy đi, các vị lần này dùng cơm chúng tôi sẽ miễn phí , các vị xem coi thế nào?”
Tên gầy nghe vậy sau đó dùng tiếng Nhật phiên dịch cho Tiểu Dã Quân nghe, Tiểu Dã Quân nghe vậy sau đó khuôn mặt cực kì dâm đãng đột nhiên cười ha hả, mắt liếc trên dưới đánh giá Tiểu Lệ mấy cái, cười lạnh cùng tên gầy nói ra mấy câu.
Tên gầy liền nói với A Minh :“Tiểu Dã Quân nói, thái độ ngươi nhận lỗi không sai, hắn cũng không truy cứu nữa,nhưng hắn có một điều kiện đó chính là nữ phục vụ này phải ở bên trong bàn tiệc rót rượu , có việc gì xảy ra đi nữa cũng không ai được vào”
A Minh nghe vậy sắc mặt hơi đổi, khuôn mặt khẽ vặn vẹo , ánh mắt vốn tan rã bỗng nhiên trở nên sắc bén , nhưng sau đó hắn nhường đường cười theo nói:“Vị tiên sinh này, bởi vì tối nay khách khá nhiều vì vậy nàng còn phải chiếu cố khách nhân khác, nếu như ngài trong quá trình dùng cơm có cái gì không phải, phục vụ của chúng ta bên này sẽ lập tức chạy tới, các vị xem thế nào?”
Đối phương nói thẳng với mình Tiểu Lệ phải vào phục vụ, hơn nữa trong bữa tiệc không cho bất kỳ ai đi vào quấy rầy, như vậy ở bên trong xảy ra chuyện không ai lại không biết? Bọn họ nếu đúng là làm xằng làm bậy với Tiểu Lệ thì ai biết được đây?
Tiểu Lệ đứng một bên đã nhịn không được nói thật lớn:“Yêu cầu của ngươi không khỏi có quá mức, mới vừa rồi rõ ràng là tay chân của hắn không thành thật, nơi này là nơi ăn uống không phải là sắc điếm, dựa vào cái gì ngươi lại đánh ta ?”
“Tiểu Lệ, im cái miệng lại, còn không lui xuống đi!” A Minh hướng về phía Tiểu Lệ nói vài tiếng.
Tiểu Lệ nghe xong nhìn A Minh liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu đang muốn lui xuống , mà lúc này tên gầy đã đem cuộc nói chuyện của A Minh cùng với Tiểu Lệ phiên dịch cho tên Tiểu Dã Quân nghe.
Tiểu Dã Quân nghe vậy khuôn mặt nhất thời trở nên dử tợn , hắn mắng “ĐM!” Liền tiến lên kéo lại tay Tiểu Lệ, nói:“Còn muốn chạy? Ta còn chưa cho ngươi đi đâu!”
“Ngươi làm cái gì? Buông!” Tiểu Lệ hướng về phía Tiểu Dã Quân gầm lên. A Minh thấy thế vội vàng tiến lên, ngăn trước người Tiểu Lệ, nói:“Vị tiên sinh này, có việc gì cứ nói, cần gì phải......”
Một tên Sơn Khẩu Tố trẻ tuổi bên cạnh Tiểu Dã Quân xông lên trước hung ác trực tiếp đưa tay dùng sức đẩy A Minh ra, một chân A Minh lập tức đứng không vững, thân thể hướng về sau lảo đảo lui về phía sau,trong một khắc, khuôn mặt dần hiện ra một tia tức giận, chôn dấu nhiều năm huyết tính tựa hồ sắp bộc phát
Cùng lúc đó,một gã người trẻ tuổi Sơn Khẩu Tố cũng đã xông lên trước, trực tiếp giơ quả đấm hướng phía khuôn mặt A Minh đấm tới, ra tay cực kỳ hung ác, tình huống nhất thời khó mà tránh được
Mà lúc này, A Minh đột nhiên cảm giác được phía sau lưng của mình được một bàn tay ấm áp nâng đỡ, ngay sau đó, tên thành viên Sơn Khẩu Tố xông lên trước mặt vung quyền bị một cánh tay giữ chặt.
Lúc đó A Minh cảm thấy kinh ngạc, người phía sau nâng thân thể hắn đã thoáng hiện ở trước mặt của hắn,hai mắt cực nóng nhìn hắn, tiếp theo, người này cười nhạt, nói :“Huynh đệ, thật là ngươi sao?”
A Minh nhìn khuôn mặt kiên cường trước mắt, cùng với ánh mắt sâu sắc tràn đầy ấm áp, tình nghĩa, ánh mắt nhiệt huyết,từ đáy lòng trí nhớ hiện lên trong đầu, mũi hắn nhất thời cay cay, một cổ nhiệt huyết nảy lên trong lòng, hắn đột nhiên cảm thấy dòng nước mắt nóng hổi đã trào ra, hắn có chút không thể tin mà nói:“Phương, Phương ca?”
“Ha ha, tiểu tử ngươi cuối cùng còn nhớ rõ ta, cuối cùng vẵn nhớ gọi ta là Phương ca!” Phương Dật Thiên cất tiếng cười to , trong mắt mừng rỡ đầy ý kích động , rồi sau đó hắn dùng sức vỗ vỗ bả vai A Minh
Mà lúc này, tên kia bị Phương Dật Thiên đưa tay giữ lấy cánh tay phải ánh mắt run lên, đùi phải hung hăng đá vào bụng Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, trong mắt bùng nổ một tia sát cơ, đùi phải của hắn nhanh như chớp đá ra, trong nháy mắt đã đến cái đầu của tên kia!
Phanh!
Tên thành viên Sơn Khẩu Tổ một cước còn chưa đá đến, Phương Dật Thiên chân phải đã quét ngang ở trên đầu của hắn , Phương Dật Thiên cực kỳ tức giận một cước này lực đạo thật lớn, nhất thời, tên thành viên Sơn Khẩu Tổ trực tiếp bị đá bay ra ngoài, rơi đập tại góc phòng.
“A Minh, bốn năm , bốn năm ta một mực tìm ngươi, còn nhớ rõ Tiểu Đao thằng nhóc cứng đầu trong bọn họ không? Còn nữa con báo đầu!” Phương Dật Thiên quay đầu nhìn về phía A Minh, thong thả mà nói.
A Minh ánh mắt buồn bả, chép miệng, xin lỗi vừa nói:“Phương ca...... em, em làm sao không muốn cùng với mọi người, còn nữa anh em Tiểu Đao, thằng nhóc cứng đầu , cũng là em...” Nói xong lời cuối cùng, A Minh hai mắt đã ươn ướt ,lòng nhiệt huyết về tình huynh đệ toàn bộ xông lên trong lòng.
“Ngươi là người nào? Dám ra tay đả thương người, còn muốn sống nữa không?” Tên gầy hướng về phía Phương Dật Thiên lạnh lùng gầm lên .
Cùng lúc đó, Tiểu Dã Quân cũng đã buông lỏng tay đang kéo Tiểu Lệ , bọn họ mấy người thành viên Sơn Khẩu Tổ cũng đã vây quanh Phương Dật Thiên, mắt nổi sát cơ lành lạnh, phảng phất muốn giết chết ngay Phương Dật Thiên
“Phương ca, bọn họ là cố ý tới gây chuyện ,đại ca không có quan hệ gì với chúng, hay là để em ra mặt giải quyết .” A Minh vội vàng nói.
Phương Dật Thiên sau khi nghe vậy trừng hai mắt, trợn mắt nhìn A Minh liếc mắt một cái, nói:“Tiểu tử ngươi nói cái gì? Hay là bốn năm không thấy ta ngươi đã không còn coi ta là Phương ca?”
“Không, không có phải, Phương ca, em không phải có ý này...... em, em là......” A Minh sắc mặt quýnh lên, dồn dập nói.
“Vậy là được rồi, ngươi không có tiện ra mặt ,hiện tại do Phương ca thay ngươi ra mặt, giúp ngươi một lần chứ !” Phương Dật Thiên nhẹ nhàng khuyên bảo, đột nhiên quay đầu lại,ánh mắt rét lạnh và sắc bén chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tiểu Dã Quân!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cửu gia, mày có mấy cái mạng?" Những lời này vô hình trung đã lộ ra Phương Dật Thiên trên người mười phần khí phách cùng tự tin cường đại, rất có phong phạm bễ nghễ thiên hạ, không đem Cửu gia đẻ vào mắt! Đến Cửu gia hắn cũng còn không sợ, huống chi là Tần Dũng? Tần Dũng nghe vậy bộ mặt lạnh lùng, cứng họng không nói được lời nào, bóng lưng kia có thể nói là cực kỳ chật vật. Tần Dũng đi rồi Hạ Băng đóng cửa lại, tay nàng vẫn đang cầm bó hoa hồng, nguyên bổn khuôn mặt tái nhợt trên đã là hiện ra một chút ửng hồng làm say lòng người, làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, nhìn qua quả thực là quyến rũ động lòng người. "Phương Dật Thiên, cảm ơn anh, vừa rồi giải vây giúp tôi, còn có...... Còn có cả hoa hồng nữa." Hạ Băng nhẹ giọng nói. "Không cần cám ơn, chúng ta khi trước không phải đã nói chuyện điều kiện sao? Tôi không làm việc thiện! Còn có, tiền hoa bó hoa hồng này cô cũng phải trả tiền cho tôi?" Phương Dật Thiên làm như thật nói. "Cái gì? Anh tặng tôi bó hoa hồng này lại còn bắt tôi trả tiền cho anh?" Hạ Băng trong lòng tức giận, vừa mới nhen nhóm một tia tình cảm lãng mạn nhất thời không còn sót lại chút gì. Thật sự là rất giận, nguyên lai hỗn đản này cũng không phải thật tình muốn mua hoa hồng tặng cho mình, mà là...... Gặp dịp thì chơi, mình còn phải trả tiền bó hoa hông này, có ai, lại nhỏ mọn như vậy a! Hạ Băng trong lòng thở hổn hển nghĩ. "Giải quyết xong việc, bó hoa hồng này không đáng giá mấy tiền, nhưng vẫn là tiền cần tính toán rõ răng chứ? Hơn nữa, tôi cũng không phải bạn trai chính thức cô, cũng không phải tình nhân của cô, tôi tặng cô hoa hồng trong lòng tôi cũng không yên?" Phương Dật Thiên cười cười, không nhịn được trêu Hạ Băng. "Anh...... Hừ, bao nhiêu tiền anh nói đi, thật là, chưa từng thấy ai nhỏ mọn như vậy, nào có ai tặng hoa hồng nữ hài tử lại lấy tiền a!" Hạ Băng trong lòng tức giận, không nhịn được thở hỗn hển nói. Nhìn bộ dáng Hạ Băng thở hỗn hển, Phương Dật Thiên cảm giác được thật đúng là thú vị, băng mỹ nhân tức giận đúng là rất có mị lực, hắn nhịn không được tim đập thình thịch. "Tôi ban đầu là tên hỗn đản, cô cũng không phải không biết! Quên đi quên đi, không trả tiền cũng không sao, ôi chao, mới vừa rồi hoạt động gân cốt đánh Tần Dũng cái kia cặn bã bây giờ bắt đầu xương sống thắt lưng bắt đi mỏi rồi, nếu không cô lại đây giúp tôi đấm lưng đi?" Phương Dật Thiên nói xong ngồi trên ghế trường kỷ, đang xoa xoa bả vai. Hạ Băng nao nao, nhìn thần sắc trên mặt Phương Dật Thiên nhất thời minh bạch hắn mới vừa rồi bất quá là vui đùa cùng mình cái thôi, mà mình tư nhiên lại tưởng thật, nghĩ đến đó nàng tức giận nở nụ cười. "Phải không, anh tên hỗn đản này, anh mới vừa rồi có phải chủ tâm chuẩn bị tôi phải không?" Hạ Băng khó chịu mỉm cười, đi tới bên người Phương Dật Thiên, cầm lấy bả vai Phương Dật Thiên bắt đầu xoa bóp. "Này, điểm nhẹ, điểm nhẹ, đầu khớp xương đều bị cô làm cho rời ra rồi, nào có ai xoa bóp như vậy?" Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn Hạ Băng một cái, hỏi. Hạ Băng một đôi mắt băng lãnh nhưng xinh xắn cực kỳ lườm Phương Dật Thiên một cái, sau đó là không nhịn được quan tâm dò hỏi: "Anh, bả vai anh thật sự đau sao?" Trước sau như một đến xa tựa ngàn dặm băng mỹ nhân tư nhiên lại thật sự bắt đầu giúp Phương Dật Thiên xoa bóp hai vai, làm cho Phương Dật Thiên bất ngờ vô cùng, mới vừa rồi hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, cũng không có nghĩ tới thật sự bắt Hạ Băng giúp hắn xoa bóp, coi như là có muốn cũng đã biết nguyện vọng này sẻ không được đáp ứng. Cũng không nghĩ đến, thuận miệng nói ra lại được đáp ứng, nhìn giờ phút này vẻ mặt Hạ Băng nghiêm túc lại chuyên chú nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp, một loại cảm giác làm nam nhân biết đến những khoái cảm nhân sinh, hắn nghỉ thầm theo tính cách của Hạ Băng mình chắc là người đầu tiên thật là vinh quang a? hai tay Hạ Băng thật đúng là mềm mại a, mềm mại như không xương, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp, quả thực làm cho Phương Dật Thiên cảm thấy toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng, cảm thụ được hai tay Hạ Băng mềm mại nhẵn nhụi, trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra một cái ý niệm, nếu như hai tay Hạ Băng giờ phút này vuốt ve một bộ vị nào đó trên người mình, không biết sẽ là cái tư vị gì đây? Nghĩ đến đây,khóe miệng thằng nhãi này xuất một tia vô sỉ xấu xa ý cười, không biết có bao nhiêu hèn mọn. Nếu như giờ phút này Hạ Băng biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Phương Dật Thiên, chắc nàng sẽ trực tiếp vào phòng bếp lấy dao ra đuổi hắn. "Ân, Hạ Băng, Tần Dũng lần này rõ ràng cho thấy hắn không phải kẻ thiện lương gì, hắn nhất định uy hiếp cô cái gì đúng không?" Phương Dật Thiên thu liễm tâm thần, ân cần hỏi han. Hạ Băng nghe vậy sau sắc mặt buồn bã, nhớ tới Tần Dũng vừa rồi uy hiếp đến phụ thân nàng, nàng thật là lo lắng nếu Tần Dũng chèn ép hãm hại phụ thân của nàng. Như vậy đến lúc đó phụ thân của nàng chỉ sợ là khó thoát một kiếp. Nghĩ đến đó Hạ Băng không tự chủ được ngừng tay, xinh xắn khuôn mặt kiện ra một tia sầu lo. Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Hạ Băng, trong lòng biết mới vừa rồi Tần Dũng đến nhất định là gây cho Hạ Băng không ít áp lực tâm lý, hắn ngữ khí ôn nhu, nói: "Hạ Băng, Tần Dũng đối với cô làm sao? Cô hãy nói thật với tôi." Hạ Băng khẽ thở dài, sâu kín nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói: "Hắn hắn không làm cái gì với tôi, nhưng là hắn, hắn uy hiếp được người nhà của tôi. Lần trước tôi không phải đã nói cho anh chuyện của cha tôi, hắn nói nếu như tôi không hướng về phía hắn thỏa hiệp như vậy hắn sẽ vận dụng thế lực trong nhà hắn đối với cha tôi tiến hành hãm hại chính trị, khi đó cha tôi nhất định là khó thoát một kiếp!" Phương Dật Thiên nghe vậy nhíu mày, trầm ngâm, hỏi: "Phụ than cô cụ thể là ở thành phố nào a?" "Là thành phố của tỉnh Giang Nam, ai, năm đó cha tôi cũng là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, nếu như hắn lúc ấy hướng về phía cấp trên thẳng thắn thì cũng chỉ bị xử phạt nhẹ thôi, nhưng hắn ko có làm như vậy, cuối cùng bị phụ thân Tần Dũng bắt được điểm yếu!" Hạ Băng khẽ thở dài, nói. "Tỉnh Giang Nam?" Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng âm thầm xao động, nhưng biểu hiện vẫn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng nói,"Tần Dũng cũng chỉ là cáo mượn oai hùm gia hỏa, không cần sợ hãi, cô yên tâm đi, người nhà cô không có vấn đề gì đâu." Hạ Băng nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó ngữ khí không nhịn được mừng rỡ hỏi: "Anh, ý của anh là anh có thể giúp tôi?" "Tôi cũng không nói như vậy, vì xe tới trước núi tất có đường, cô cũng không nếu lo lắng nhiều lắm, nói không chừng sáng ngày mai ngủ một giấc dậy chuyện gì cũng xong xuôi." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói. Hạ Băng hơi sửng sờ, nàng cũng là người thông minh, từ Phương Dật Thiên bên trong lời nói nàng mơ hồ nghe được một ít ám chỉ, không biết thế nào, nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy trong lòng nàng đúng là cảm giác được nhẹ nhõm cực kỳ, phảng phất chỉ cần ở bên người Phương Dật Thiên thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Phương Dật Thiên uể oải duỗi thắt lưng, nói: "Tốt rồi, bây giời hẳn là nên nói chuyện điều kiện của chúng ta?" Sau đó, hắn kéo tay Hạ Băng, đem nàng kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình hảo hảo nói chuyện. Hạ Băng dang định thần suy nghĩ lơ đãng, thình lình bị Phương Dật Thiên lôi kéo nàng không kịp phản ứng, nhất thời lảo đảo, thân thể đứng không vững, trong một tiếng thét kinh hãi nàng trơ mắt mà nhìn mình nhào vào trong ngực Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên cũng không ngờ rằng một lần vô tình mà đưa đến thân thể mềm mại thơm ngát của Hạ Băng nhào vào trong ngực của hắn, mãi sau đó hắn tinh thần mới hồi phục lại. Phục hồi tinh thần lại sau hắn vừa nhìn, lại chút dở khóc dở cười, khuôn mặt Hạ Băng dĩ nhiên lại nằm ở giữa hai chân của hắn, tư thế...... có chút...... Mập mờ lại có chút cười không nổi a! Theo một góc độ nhìn khác, thì giờ phút này Hạ Băng giống như là diễn viên chính trong phim của đảo quốc đan úp mặt dưới đùi nam nhân mà tích cực hoạt động,cực kỳ giống thật! "...... Ách, Hạ Băng, cô đừng làm tôi có phản ứng!" Phương Dật Thiên thở sâu, mà nói.