Sau khi nam tử thọt chân vào xong, Tiểu Dã Quân lúc này đang giữ lấy nữ phục vụ cậy mạnh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tên nam tử thọt chân, dùng tiếng Nhật hỏi một câu: " ngươi là ai?"
Tên gầy vội vàng phiên dịch cho Tiểu Dã Quân, nói tên thọt chân kia là chủ quán Vân Cảng Đại Bài Đương, tương đương với trách nhiệm quản lý.
Nam tử thọt chân thấy nữ phục vụ xong trong khóe mắt có chút mỉm cười, giọng nói ôn nhu, hỏi: "Tiểu Lệ,việc này là như thế nào?"
"A Minh!" nữ phục vụ Tiểu Lệ giọng nói mừng rỡ kêu to, trong mắt hiện ra một tia nhu tình ý, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý muốn được giúp đỡ.
"Ngươi chính chủ quản nơi này phải không? Ngươi phục vụ kiểu gì thế? Ngươi có biết người phục vụ của ngươi vừa mới đắc tội người nào không?" Tên gầy hừ lạnh một tiếng,lớn tiếng nói.
Nam tử thọt chân gọi là "A Minh" sau khi nghe vậy đảo mắt nhìn về phía Tiểu Lệ, lại thấy Tiểu Lệ mặt đầy vẻ ủy khuất, hắn âm thầm hít sâu một cái, nói: "Vị tiên sinh này, nàng mới làm phục vụ, rất nhiều quy củ còn không hiểu, như vậy đi, các vị lần này dùng cơm chúng tôi sẽ miễn phí, các vị xem coi thế nào?"
Tên gầy nghe vậy sau đó dùng tiếng Nhật phiên dịch cho Tiểu Dã Quân nghe, Tiểu Dã Quân nghe vậy sau đó khuôn mặt cực kì dâm đãng đột nhiên cười ha hả, mắt liếc trên dưới đánh giá Tiểu Lệ mấy cái, cười lạnh cùng tên gầy nói ra mấy câu.
Tên gầy liền nói với A Minh: "Tiểu Dã Quân nói, thái độ ngươi nhận lỗi không sai, hắn cũng không truy cứu nữa,nhưng hắn có một điều kiện đó chính là nữ phục vụ này phải ở bên trong bàn tiệc rót rượu, có việc gì xảy ra đi nữa cũng không ai được vào"
A Minh nghe vậy sắc mặt hơi đổi, khuôn mặt khẽ vặn vẹo, ánh mắt vốn tan rã bỗng nhiên trở nên sắc bén, nhưng sau đó hắn nhường đường cười theo nói: "Vị tiên sinh này, bởi vì tối nay khách khá nhiều vì vậy nàng còn phải chiếu cố khách nhân khác, nếu như ngài trong quá trình dùng cơm có cái gì không phải, phục vụ của chúng ta bên này sẽ lập tức chạy tới, các vị xem thế nào?"
Đối phương nói thẳng với mình Tiểu Lệ phải vào phục vụ, hơn nữa trong bữa tiệc không cho bất kỳ ai đi vào quấy rầy, như vậy ở bên trong xảy ra chuyện không ai lại không biết? Bọn họ nếu đúng là làm xằng làm bậy với Tiểu Lệ thì ai biết được đây?
Tiểu Lệ đứng một bên đã nhịn không được nói thật lớn: "Yêu cầu của ngươi không khỏi có quá mức, mới vừa rồi rõ ràng là tay chân của hắn không thành thật, nơi này là nơi ăn uống không phải là sắc điếm, dựa vào cái gì ngươi lại đánh ta?"
"Tiểu Lệ, im cái miệng lại, còn không lui xuống đi!" A Minh hướng về phía Tiểu Lệ nói vài tiếng.
Tiểu Lệ nghe xong nhìn A Minh liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu đang muốn lui xuống, mà lúc này tên gầy đã đem cuộc nói chuyện của A Minh cùng với Tiểu Lệ phiên dịch cho tên Tiểu Dã Quân nghe.
Tiểu Dã Quân nghe vậy khuôn mặt nhất thời trở nên dử tợn, hắn mắng "ĐM!" Liền tiến lên kéo lại tay Tiểu Lệ, nói: "Còn muốn chạy? Ta còn chưa cho ngươi đi đâu!"
"Ngươi làm cái gì? Buông!" Tiểu Lệ hướng về phía Tiểu Dã Quân gầm lên. A Minh thấy thế vội vàng tiến lên, ngăn trước người Tiểu Lệ, nói: "Vị tiên sinh này, có việc gì cứ nói, cần gì phải......"
Một tên Sơn Khẩu Tố trẻ tuổi bên cạnh Tiểu Dã Quân xông lên trước hung ác trực tiếp đưa tay dùng sức đẩy A Minh ra, một chân A Minh lập tức đứng không vững, thân thể hướng về sau lảo đảo lui về phía sau,trong một khắc, khuôn mặt dần hiện ra một tia tức giận, chôn dấu nhiều năm huyết tính tựa hồ sắp bộc phát
Cùng lúc đó,một gã người trẻ tuổi Sơn Khẩu Tố cũng đã xông lên trước, trực tiếp giơ quả đấm hướng phía khuôn mặt A Minh đấm tới, ra tay cực kỳ hung ác, tình huống nhất thời khó mà tránh được
Mà lúc này, A Minh đột nhiên cảm giác được phía sau lưng của mình được một bàn tay ấm áp nâng đỡ, ngay sau đó, tên thành viên Sơn Khẩu Tố xông lên trước mặt vung quyền bị một cánh tay giữ chặt.
Lúc đó A Minh cảm thấy kinh ngạc, người phía sau nâng thân thể hắn đã thoáng hiện ở trước mặt của hắn,hai mắt cực nóng nhìn hắn, tiếp theo, người này cười nhạt, nói: "Huynh đệ, thật là ngươi sao?"
A Minh nhìn khuôn mặt kiên cường trước mắt, cùng với ánh mắt sâu sắc tràn đầy ấm áp, tình nghĩa, ánh mắt nhiệt huyết,từ đáy lòng trí nhớ hiện lên trong đầu, mũi hắn nhất thời cay cay, một cổ nhiệt huyết nảy lên trong lòng, hắn đột nhiên cảm thấy dòng nước mắt nóng hổi đã trào ra, hắn có chút không thể tin mà nói: "Phương, Phương ca?"
"Ha ha, tiểu tử ngươi cuối cùng còn nhớ rõ ta, cuối cùng vẵn nhớ gọi ta là Phương ca!" Phương Dật Thiên cất tiếng cười to, trong mắt mừng rỡ đầy ý kích động, rồi sau đó hắn dùng sức vỗ vỗ bả vai A Minh
Mà lúc này, tên kia bị Phương Dật Thiên đưa tay giữ lấy cánh tay phải ánh mắt run lên, đùi phải hung hăng đá vào bụng Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, trong mắt bùng nổ một tia sát cơ, đùi phải của hắn nhanh như chớp đá ra, trong nháy mắt đã đến cái đầu của tên kia!
Phanh!
Tên thành viên Sơn Khẩu Tổ một cước còn chưa đá đến, Phương Dật Thiên chân phải đã quét ngang ở trên đầu của hắn, Phương Dật Thiên cực kỳ tức giận một cước này lực đạo thật lớn, nhất thời, tên thành viên Sơn Khẩu Tổ trực tiếp bị đá bay ra ngoài, rơi đập tại góc phòng.
"A Minh, bốn năm, bốn năm ta một mực tìm ngươi, còn nhớ rõ Tiểu Đao thằng nhóc cứng đầu trong bọn họ không? Còn nữa con báo đầu!" Phương Dật Thiên quay đầu nhìn về phía A Minh, thong thả mà nói.
A Minh ánh mắt buồn bả, chép miệng, xin lỗi vừa nói: "Phương ca...... em, em làm sao không muốn cùng với mọi người, còn nữa anh em Tiểu Đao, thằng nhóc cứng đầu, cũng là em..." Nói xong lời cuối cùng, A Minh hai mắt đã ươn ướt,lòng nhiệt huyết về tình huynh đệ toàn bộ xông lên trong lòng.
"Ngươi là người nào? Dám ra tay đả thương người, còn muốn sống nữa không?" Tên gầy hướng về phía Phương Dật Thiên lạnh lùng gầm lên.
Cùng lúc đó, Tiểu Dã Quân cũng đã buông lỏng tay đang kéo Tiểu Lệ, bọn họ mấy người thành viên Sơn Khẩu Tổ cũng đã vây quanh Phương Dật Thiên, mắt nổi sát cơ lành lạnh, phảng phất muốn giết chết ngay Phương Dật Thiên
"Phương ca, bọn họ là cố ý tới gây chuyện,đại ca không có quan hệ gì với chúng, hay là để em ra mặt giải quyết." A Minh vội vàng nói.
Phương Dật Thiên sau khi nghe vậy trừng hai mắt, trợn mắt nhìn A Minh liếc mắt một cái, nói: "Tiểu tử ngươi nói cái gì? Hay là bốn năm không thấy ta ngươi đã không còn coi ta là Phương ca?"
"Không, không có phải, Phương ca, em không phải có ý này...... em, em là......" A Minh sắc mặt quýnh lên, dồn dập nói.
"Vậy là được rồi, ngươi không có tiện ra mặt,hiện tại do Phương ca thay ngươi ra mặt, giúp ngươi một lần chứ!" Phương Dật Thiên nhẹ nhàng khuyên bảo, đột nhiên quay đầu lại,ánh mắt rét lạnh và sắc bén chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tiểu Dã Quân!
Tối nay nhất định là một đêm bận rộn. Phương Dật Thiên cùng huynh đệ của hắn Nghiêm Minh còn đang ở Vân Cảng Đại Bài đương uống rượu tán gẫu, thì ở vùng ngoại thành bên trong một khu biệt thự cực kỳ xa hoa, có một biệt thự tư nhân.
Biệt thự này cùng những biệt thự xung quanh khác cũng không có gì khác lạ, ít nhất nhìn từ bên ngoài không có chút gì khác nhau, nhưng mà, muốn xông vào biệt thự này ít nhất phải vượt qua ba trạm kiểm soát.
Bên trong trạm kiểm soát thứ nhất năm người tinh anh âm thầm canh giữ võ trang đầy đủ , trạm kiểm soát thứ hai ẩn núp hai tên bắn tỉa, trạm kiểm soát thứ ba còn lại là một tên cự hán như tháp sắt.
Tất nhiên, bình thường người ngoài không nhìn ra được biệt thự được canh phòng cẩn mật , bởi vì người ngoài không thể nhìn thấy những người có vũ trang ẩn núp bên trong biệt thự.
Khi có tình huống khẩn cấp những người đó sẽ xuất hiện trước mặt đầu tiên, nếu như không có ý tốt thì chỉ cần mấy giây ngắn ngủi sẽ bị chế phục hoặc bị đánh chết.
Bởi vì ... bên trong biệt thự này người ở chính là Địa hạ hoàng đế của thành phố Thiên Hải -- Cửu gia.
Giờ phút này bên trong sảnh lớn của biệt thự có ba người đang ngồi, ở giữa có một người trên dưới khoảng năm mươi tuổi mặc Đường giả nam nhân, hắn rất gầy, cái mũi ưng, hai ánh mắt có chút âm chí, ngồi lẳng lặng, là loại làm cho người ta không dám nhìn thẳng đầy khí thế uy nghiêm.
Người mặc Đường giả nam nhân chính là Địa hạ hoàng đế Cửu gia của thành phố Thiên Hải.
Ngồi bên phải Cửu gia là một người cạo đầu trọc, vẻ trung niên cứng cáp và mơ hồ lộ ra một tia tàn nhẫn máu tanh, hắn chính là hắc quyền đệ nhất cao thủ “Sát Nhân Ma” Ngô Lực trên đất Thiên Hải này!
Ngồi bên trái Cửu gia có quy tắc là một người trẻ tuổi, khuôn mặt vốn anh tuấn nhưng vì chuyện lần trước mặt mũi bị sưng, hai mắt toát ra một tia oán độc căm hận, hắn chính là Tần Dũng.
“Cửu thúc, Phương Dật Thiên quả thực rất ác, khinh người quá đáng, có thể nói hắn căn bản không đem Cửu thúc để vào trong mắt!” Tần Dũng trong mắt lộ toàn vẻ phẫn nộ, tức giận nói.
Hiển nhiên, xế chiều hôm nay trong trụ sở Hạ Băng Tần Dũng bị Phương Dật Thiên chặn lại hung hăng đánh đập sau đó chạy tới Cửu gia tố cáo , hắn đồng thời cũng chuyển cáo câu nói của Phương Dật Thiên tới Cửu gia !
-- Cửu gia, ngươi có mấy cái mạng? Thành thật mà nói, Cửu gia nghe được Tần Dũng chuyển cáo những lời này , đã lâu chưa đối phó ai hai mắt khẽ nổ bắn ra một tia tinh quang.
Tinh quang chợt lóe lên, tán lộ ra một tia rét lạnh lãnh băng đầy sát cơ làm cho khắp cả người phát rét!
Những năm gần đây, người dám can đảm cùng Cửu gia nói lời bất kính thì đã sớm nằm dưới đất , cả thành phố Thiên Hải có ai dám chống lại Cửu gia khẩu xuất cuồng ngôn? Trong mắt người ta dám can đảm nói như vậy không khác gì người điên thần trí mơ hồ,ngu ngốc sống không nhịn được mà không biết trời cao đất rộng !
Nhưng mà, Cửu gia biết được đối thủ trước mắt dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của hắn tuyệt không phải là một kẻ điên thần trí không rõ , như vậy là đối thủ này quá cuồng vọng? Cuồng vọng đến mức không biết trời cao đất rộng?
Cửu gia âm thầm cười lạnh, trong thành phố Thiên Hải không một ai mà hắn không thể đối phó được!Ngay cả thị ủy thư ký Trầm Chánh Quốc của thành phố Thiên Hải không phải bị hắn âm thầm kiềm chế sao? Tất nhiên, chỉ là hắn chắc như vậy mà thôi.
Một Phương Dật Thiên, trong mắt hắn đơn giản thân thủ có một chút lợi hại thôi,bên cạnh hắn không thiếu nhân vật thân thủ lợi hại, tỉ như hắc quyền đệ nhất cao thủ Ngô Lực!
“Cửu gia, tên Phương Dật Thiên này ta nhất định phải chính tay giết hắn!” Hắc quyền vương Ngô Lực giọng nói trầm xuống, lạnh lùng nói.
Cửu gia nghe vậy ánh mắt thoáng nhìn, nhẹ nhàng nhìn Ngô Lực liếc mắt một cái, nói:“Ngày hôm qua ngươi cùng hắn đã giao thủ, thực lực của hắn như thế nào? Ngươi có mười phần nắm chắc đánh bại hắn?”
“Thực lực của hắn cũng không sai, bất quá nếu như đánh trên lôi đài ta tự tin ta có thể đánh được hắn thậm chí là giết chết hắn!” Ngô Lực giọng nói trầm xuống, tràn đầy tự tin mà nói.
Tần Dũng nghe vậy hai mắt tỏa sáng, nói:“Tốt nhất là giết chết hắn, người này thật sự rất là ác, nhiều lấn làm nhục ta, còn không coi Cửu thúc để vào trong mắt, cũng không nhìn bầu trời Hải thị là thiên hạ của ai!”
“A Dũng, có những chuyện ra ngoài cũng không thể nói lung tung. Về phần Phương Dật Thiên, A Lực ngươi nói có nắm chắc đối phó được với hắn, ta nghĩ rốt cục nắm chắc được mấy phần?” Cửu gia nhẹ nhàng hỏi.
“Nếu dùng toàn lực thì ít nhất nắm chắc sáu bảy phần , dù sao trên lôi đài tình huống cũng khó nắm giữ, ta cũng không dám nói mười phần nắm chắc!” Ngô Lực suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói.
“Sáu bảy phần nắm chắc, ân, bằng ngươi đánh lần thành phố Thiên Hải dưới đất hắc quyền vô địch thủ thực lực đến xem, có sáu bảy phần nắm chắc như vậy cũng đã đủ rồi. Chỉ có, Phương Dật Thiên hắn lại nguyện ý cùng hắc quyền trên lôi đài đánh sinh tử chiến?” Cửu gia trong mắt tinh quang chợt lóe, hỏi.
“Cho nên chỗ này làm ta nhức đầu, nếu như hắn dám can đảm lên hắc quyền lôi đài như vậy phải ký xuống giấy sinh tử, trên lôi đài coi như là đánh chết hắn cũng không có chút nào oán hận, và chúng ta cũng không cần gánh hậu quả, vấn đề chính là như thế nào đưa cho hắn biết điều một chút thượng hắc quyền lôi đài theo phân cao thấp.” Ngô Lực trầm thấp nói.
Một bên Tần Dũng nghe vậy sau khi xoay chuyển ánh mắt, nói:“Cửu thúc, lần trước điều tra cái tiểu tử này lai lịch thời gian điều tra ra hắn trước mắt chức trách là đảm nhiệm tập đoàn Hoa Thiên công ty chủ tịch Lâm Chính Dương nữ nhi Lâm Thiển Tuyết tư nhân vệ sỷ, Cửu thúc cảm thấy có thể hay không từ nơi này một mặt vào tay?”
“Lâm Chính Dương? Thúc cùng hắn cũng gặp mặt vài lần, cũng cố gắng mượn sức từ hắn, bất quá hắn dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt, nhưng lại không có ý đứng về phía đối lập , xem ra hắn là muốn đứng ở giữa phát triển xí nghiệp công ty hắn thật tốt. Về phần nữ nhi của hắn...... A Dũng, ý của cháu là mời nữ nhi của Lâm Chính Dương đi , dùng cái này uy hiếp Phương Dật Thiên?” Cửu gia đúng là một nhân vật rất mực khôn khéo, nghe Tần Dũng nói rồi trực tiếp thăm dò tâm ý.
“Dù sao chúng ta cũng không biết Lâm Thiển Tuyết thế nào, Phương Dật Thiên thân là vệ sỷ của Lâm Thiển Tuyết, chỉ cần chúng ta nói Lâm Thiển Tuyết ở với chúng ta bên này làm khách, nếu như hắn muốn Lâm Thiển Tuyết trở về như vậy phải đáp ứng chúng ta một điều kiện, đó chính là cùng hắc quyền Ngô ca đơn đấu trên lôi đài! Cháu nghĩ dựa vào sự thông minh của Phương Dật Thiên hắn quyết định sẽ không đi thông báo công an loại chuyện ngu xuẩn này .” Tần Dũng chậm rãi nói.
Cửu gia gật đầu, âm trầm cười, nhẹ nhàng nói:“Cái phương pháp này không tồi, thúc cùng Lâm Chính Dương coi như có một cuộc tương giao, nữ nhi của hắn coi như cháu gái thúc, mời nữ nhi hắn đến làm khách cũng không phải không thể. Coi như báo công an thì sao, ngoài ra, thúc nghĩ Phương Dật Thiên đối với việc này tuyệt không muốn kinh động công an .”
“Nói như vậy Cửu thúc đồng ý?” Tần Dũng không khỏi mừng rỡ nói. Cửu gia trầm ngâm một hồi lâu, nói:“Chuyện này nhất định phải làm được gọn gàng, tuyệt không thể có sơ suất, hiểu chưa?”
“Cửu thúc yên tâm đi, chuyện này cháu nhất định sẽ toàn lực làm tốt, làm tốt xong sẽ gọi điện thoại cho tên tiểu tử kia, hừ, đến lúc đó hắn nhất định sẽ biết điều một chút đến nhận lấy cái chết!” Tần Dũng trong mắt hiện lên một tia oán độc, lạnh lùng nói.
“Như vậy sẽ làm cho tên tiểu tử kia sống lâu mấy ngày !” Ngô Lực ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, lành lạnh nói.
Sau đó, hội trường bên trong biệt thự đột nhiên đi tới một người trung niên, người này trực tiếp đi tới trước mặt Cửu gia, rồi trước mặt Cửu gia nhẹ nói vài câu.
Cửu gia khuôn mặt sắc hơi đổi, hai mắt nhíu lại, trầm thấp hỏi:“A Phong, tin tức này đến lúc nào ? Người Sơn Khẩu Tổ xuất hiện ở thành phố Thiên Hải?”
“Đúng vậy Cửu gia, hơn nữa mới vừa lấy được tin tức, ngay tại Vân Cảng Đại Bài đương có mấy người người Sơn Khẩu Tổ cùng một người nổi lên xung đột, song phương còn đánh nhau, và người kia là Phương Dật Thiên.” Tên trung niên chậm rãi nói.
“Phương Dật Thiên đánh người Sơn Khẩu Tổ ?” Cửu gia ánh mắt hơi trầm xuống, trầm ngâm một hồi lâu, nói,“Phân phó xuống, đối với Sơn Khẩu Tổ mật thiết chú ý xem lần này tới thành phố Thiên Hải là có hành động gì.”
“Dạ, Cửu gia!” Tên trung niên kia nghe vậy sau đó lui xuống. “Người Sơn Khẩu Tổ tới Thiên Hải làm gì?” Tần Dũng nhíu mày, rồi hỏi,“Như vậy Cửu gia, kế hoạch đối với Phương Dật Thiên có tiếp tục hay không?”
“Tiếp tục!” Cửu gia vung tay, nhẹ nhàng nói, trong mắt hàn quang hiện ra.