Tối nay nhất định là một đêm bận rộn. Phương Dật Thiên cùng huynh đệ của hắn Nghiêm Minh còn đang ở Vân Cảng Đại Bài đương uống rượu tán gẫu, thì ở vùng ngoại thành bên trong một khu biệt thự cực kỳ xa hoa, có một biệt thự tư nhân. Biệt thự này cùng những biệt thự xung quanh khác cũng không có gì khác lạ, ít nhất nhìn từ bên ngoài không có chút gì khác nhau, nhưng mà, muốn xông vào biệt thự này ít nhất phải vượt qua ba trạm kiểm soát. Bên trong trạm kiểm soát thứ nhất năm người tinh anh âm thầm canh giữ võ trang đầy đủ, trạm kiểm soát thứ hai ẩn núp hai tên bắn tỉa, trạm kiểm soát thứ ba còn lại là một tên cự hán như tháp sắt. Tất nhiên, bình thường người ngoài không nhìn ra được biệt thự được canh phòng cẩn mật, bởi vì người ngoài không thể nhìn thấy những người có vũ trang ẩn núp bên trong biệt thự. Khi có tình huống khẩn cấp những người đó sẽ xuất hiện trước mặt đầu tiên, nếu như không có ý tốt thì chỉ cần mấy giây ngắn ngủi sẽ bị chế phục hoặc bị đánh chết. Bởi vì... bên trong biệt thự này người ở chính là Địa hạ hoàng đế của thành phố Thiên Hải -- Cửu gia. Giờ phút này bên trong sảnh lớn của biệt thự có ba người đang ngồi, ở giữa có một người trên dưới khoảng năm mươi tuổi mặc Đường giả nam nhân, hắn rất gầy, cái mũi ưng, hai ánh mắt có chút âm chí, ngồi lẳng lặng, là loại làm cho người ta không dám nhìn thẳng đầy khí thế uy nghiêm. Người mặc Đường giả nam nhân chính là Địa hạ hoàng đế Cửu gia của thành phố Thiên Hải. Ngồi bên phải Cửu gia là một người cạo đầu trọc, vẻ trung niên cứng cáp và mơ hồ lộ ra một tia tàn nhẫn máu tanh, hắn chính là hắc quyền đệ nhất cao thủ "Sát Nhân Ma" Ngô Lực trên đất Thiên Hải này! Ngồi bên trái Cửu gia có quy tắc là một người trẻ tuổi, khuôn mặt vốn anh tuấn nhưng vì chuyện lần trước mặt mũi bị sưng, hai mắt toát ra một tia oán độc căm hận, hắn chính là Tần Dũng. "Cửu thúc, Phương Dật Thiên quả thực rất ác, khinh người quá đáng, có thể nói hắn căn bản không đem Cửu thúc để vào trong mắt!" Tần Dũng trong mắt lộ toàn vẻ phẫn nộ, tức giận nói. Hiển nhiên, xế chiều hôm nay trong trụ sở Hạ Băng Tần Dũng bị Phương Dật Thiên chặn lại hung hăng đánh đập sau đó chạy tới Cửu gia tố cáo, hắn đồng thời cũng chuyển cáo câu nói của Phương Dật Thiên tới Cửu gia! -- Cửu gia, ngươi có mấy cái mạng? Thành thật mà nói, Cửu gia nghe được Tần Dũng chuyển cáo những lời này, đã lâu chưa đối phó ai hai mắt khẽ nổ bắn ra một tia tinh quang. Tinh quang chợt lóe lên, tán lộ ra một tia rét lạnh lãnh băng đầy sát cơ làm cho khắp cả người phát rét! Những năm gần đây, người dám can đảm cùng Cửu gia nói lời bất kính thì đã sớm nằm dưới đất, cả thành phố Thiên Hải có ai dám chống lại Cửu gia khẩu xuất cuồng ngôn? Trong mắt người ta dám can đảm nói như vậy không khác gì người điên thần trí mơ hồ,ngu ngốc sống không nhịn được mà không biết trời cao đất rộng! Nhưng mà, Cửu gia biết được đối thủ trước mắt dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của hắn tuyệt không phải là một kẻ điên thần trí không rõ, như vậy là đối thủ này quá cuồng vọng? Cuồng vọng đến mức không biết trời cao đất rộng? Cửu gia âm thầm cười lạnh, trong thành phố Thiên Hải không một ai mà hắn không thể đối phó được!Ngay cả thị ủy thư ký Trầm Chánh Quốc của thành phố Thiên Hải không phải bị hắn âm thầm kiềm chế sao? Tất nhiên, chỉ là hắn chắc như vậy mà thôi. Một Phương Dật Thiên, trong mắt hắn đơn giản thân thủ có một chút lợi hại thôi,bên cạnh hắn không thiếu nhân vật thân thủ lợi hại, tỉ như hắc quyền đệ nhất cao thủ Ngô Lực! "Cửu gia, tên Phương Dật Thiên này ta nhất định phải chính tay giết hắn!" Hắc quyền vương Ngô Lực giọng nói trầm xuống, lạnh lùng nói. Cửu gia nghe vậy ánh mắt thoáng nhìn, nhẹ nhàng nhìn Ngô Lực liếc mắt một cái, nói: "Ngày hôm qua ngươi cùng hắn đã giao thủ, thực lực của hắn như thế nào? Ngươi có mười phần nắm chắc đánh bại hắn?" "Thực lực của hắn cũng không sai, bất quá nếu như đánh trên lôi đài ta tự tin ta có thể đánh được hắn thậm chí là giết chết hắn!" Ngô Lực giọng nói trầm xuống, tràn đầy tự tin mà nói. Tần Dũng nghe vậy hai mắt tỏa sáng, nói: "Tốt nhất là giết chết hắn, người này thật sự rất là ác, nhiều lấn làm nhục ta, còn không coi Cửu thúc để vào trong mắt, cũng không nhìn bầu trời Hải thị là thiên hạ của ai!" "A Dũng, có những chuyện ra ngoài cũng không thể nói lung tung. Về phần Phương Dật Thiên, A Lực ngươi nói có nắm chắc đối phó được với hắn, ta nghĩ rốt cục nắm chắc được mấy phần?" Cửu gia nhẹ nhàng hỏi. "Nếu dùng toàn lực thì ít nhất nắm chắc sáu bảy phần, dù sao trên lôi đài tình huống cũng khó nắm giữ, ta cũng không dám nói mười phần nắm chắc!" Ngô Lực suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói. "Sáu bảy phần nắm chắc, ân, bằng ngươi đánh lần thành phố Thiên Hải dưới đất hắc quyền vô địch thủ thực lực đến xem, có sáu bảy phần nắm chắc như vậy cũng đã đủ rồi. Chỉ có, Phương Dật Thiên hắn lại nguyện ý cùng hắc quyền trên lôi đài đánh sinh tử chiến?" Cửu gia trong mắt tinh quang chợt lóe, hỏi. "Cho nên chỗ này làm ta nhức đầu, nếu như hắn dám can đảm lên hắc quyền lôi đài như vậy phải ký xuống giấy sinh tử, trên lôi đài coi như là đánh chết hắn cũng không có chút nào oán hận, và chúng ta cũng không cần gánh hậu quả, vấn đề chính là như thế nào đưa cho hắn biết điều một chút thượng hắc quyền lôi đài theo phân cao thấp." Ngô Lực trầm thấp nói. Một bên Tần Dũng nghe vậy sau khi xoay chuyển ánh mắt, nói: "Cửu thúc, lần trước điều tra cái tiểu tử này lai lịch thời gian điều tra ra hắn trước mắt chức trách là đảm nhiệm tập đoàn Hoa Thiên công ty chủ tịch Lâm Chính Dương nữ nhi Lâm Thiển Tuyết tư nhân vệ sỷ, Cửu thúc cảm thấy có thể hay không từ nơi này một mặt vào tay?" "Lâm Chính Dương? Thúc cùng hắn cũng gặp mặt vài lần, cũng cố gắng mượn sức từ hắn, bất quá hắn dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt, nhưng lại không có ý đứng về phía đối lập, xem ra hắn là muốn đứng ở giữa phát triển xí nghiệp công ty hắn thật tốt. Về phần nữ nhi của hắn...... A Dũng, ý của cháu là mời nữ nhi của Lâm Chính Dương đi, dùng cái này uy hiếp Phương Dật Thiên?" Cửu gia đúng là một nhân vật rất mực khôn khéo, nghe Tần Dũng nói rồi trực tiếp thăm dò tâm ý. "Dù sao chúng ta cũng không biết Lâm Thiển Tuyết thế nào, Phương Dật Thiên thân là vệ sỷ của Lâm Thiển Tuyết, chỉ cần chúng ta nói Lâm Thiển Tuyết ở với chúng ta bên này làm khách, nếu như hắn muốn Lâm Thiển Tuyết trở về như vậy phải đáp ứng chúng ta một điều kiện, đó chính là cùng hắc quyền Ngô ca đơn đấu trên lôi đài! Cháu nghĩ dựa vào sự thông minh của Phương Dật Thiên hắn quyết định sẽ không đi thông báo công an loại chuyện ngu xuẩn này." Tần Dũng chậm rãi nói. Cửu gia gật đầu, âm trầm cười, nhẹ nhàng nói: "Cái phương pháp này không tồi, thúc cùng Lâm Chính Dương coi như có một cuộc tương giao, nữ nhi của hắn coi như cháu gái thúc, mời nữ nhi hắn đến làm khách cũng không phải không thể. Coi như báo công an thì sao, ngoài ra, thúc nghĩ Phương Dật Thiên đối với việc này tuyệt không muốn kinh động công an." "Nói như vậy Cửu thúc đồng ý?" Tần Dũng không khỏi mừng rỡ nói. Cửu gia trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Chuyện này nhất định phải làm được gọn gàng, tuyệt không thể có sơ suất, hiểu chưa?" "Cửu thúc yên tâm đi, chuyện này cháu nhất định sẽ toàn lực làm tốt, làm tốt xong sẽ gọi điện thoại cho tên tiểu tử kia, hừ, đến lúc đó hắn nhất định sẽ biết điều một chút đến nhận lấy cái chết!" Tần Dũng trong mắt hiện lên một tia oán độc, lạnh lùng nói. "Như vậy sẽ làm cho tên tiểu tử kia sống lâu mấy ngày!" Ngô Lực ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, lành lạnh nói. Sau đó, hội trường bên trong biệt thự đột nhiên đi tới một người trung niên, người này trực tiếp đi tới trước mặt Cửu gia, rồi trước mặt Cửu gia nhẹ nói vài câu. Cửu gia khuôn mặt sắc hơi đổi, hai mắt nhíu lại, trầm thấp hỏi: "A Phong, tin tức này đến lúc nào? Người Sơn Khẩu Tổ xuất hiện ở thành phố Thiên Hải?" "Đúng vậy Cửu gia, hơn nữa mới vừa lấy được tin tức, ngay tại Vân Cảng Đại Bài đương có mấy người người Sơn Khẩu Tổ cùng một người nổi lên xung đột, song phương còn đánh nhau, và người kia là Phương Dật Thiên." Tên trung niên chậm rãi nói. "Phương Dật Thiên đánh người Sơn Khẩu Tổ?" Cửu gia ánh mắt hơi trầm xuống, trầm ngâm một hồi lâu, nói,"Phân phó xuống, đối với Sơn Khẩu Tổ mật thiết chú ý xem lần này tới thành phố Thiên Hải là có hành động gì." "Dạ, Cửu gia!" Tên trung niên kia nghe vậy sau đó lui xuống. "Người Sơn Khẩu Tổ tới Thiên Hải làm gì?" Tần Dũng nhíu mày, rồi hỏi,"Như vậy Cửu gia, kế hoạch đối với Phương Dật Thiên có tiếp tục hay không?" "Tiếp tục!" Cửu gia vung tay, nhẹ nhàng nói, trong mắt hàn quang hiện ra.
Vô cùng a , nước mắt của nữ nhân đúng là vũ khí hữu hiệu nhất với nam nhân.
Nhìn Lam Tuyết chảy ra giọt nước mắt trong suốt trong sáng tựa như trân châu, Phương Dật Thiên nhất thời sợ, trong lúc thúc thủ vô sách, hắn sợ nhất nhìn nước mắt Lam Tuyết , đối với hắn mà nói đúng là trí mạng nhất lực sát thương!
“Lam Tuyết, em, em làm sao vậy? Có phải hay không xảy ra chuyện gì?” Phương Dật Thiên hoảng hốt, vội vàng mở miệng hỏi.
Lam Tuyết mở miệng, đang muốn hỏi Phương Dật Thiên trễ như thế trở lại rốt cục bên ngoài làm gì ,định nói đến khóe miệng nàng lại đột ngột dừng lại.
Phương Dật Thiên tuy nói là vị hôn phu của nàng, hai người kết hợp cũng chỉ song phương chủ nhà là lão đầu lĩnh năm đó định ra hôn ước, bây giờ hai người ở cùng nhau ,hai bên cũng không có cái gì tình cảm cơ sở, mình tuy nói rất thích thậm chí là yêu hắn, cũng là hắn đây? Hắn thích mình không?
Nếu như hắn không phải thích mình, như vậy mình có quyền gì quan tâm cuộc sống riêng đây? Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt mà nhìn hắn phía ngoài cùng nữ nhân khác ?
Lam Tuyết trong lòng tâm loạn như ma, hai mắt cũng từ từ trở nên ướt át.
Phương Dật Thiên nhìn Lam Tuyết giờ phút này, trên người toát ra mồ hôi nóng, hắn hít sâu một cái, rồi sau đó đưa tay qua nhẹ nhàng mà lau nước mắt trên mặt ngọc vô cùng trắng nõn mềm mại của Lam Tuyết , ôn nhu nói:“Lam Tuyết, có phải hay không anh làm em đau lòng ?”
Lam Tuyết thân thể mềm mại bỗng nhiên nhẹ nhàng mà run rẩy , nàng cảm thấy tay Phương Dật Thiên thô ráp hiện đầy vết chai nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, nàng không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Phương Dật Thiên, mới hai mươi mấy tuổi hai tay thế nào lại vì vậy thô ráp đây?
Đến tột cùng, hai tay cũng trải qua chút gì? Tại sao mình có thể trên hai tay thô ráp đường vân cảm nhận được bên trong nội tâm của hắn che dấu thật sâu bi thương cùng với cô đơn?
Tinh thần hoảng hốt, Lam Tuyết nhịn không được vươn tay của mình bắt được hai tay Phương Dật Thiên khẽ vuốt trên mặt đẹp của nàng, nắm chặt ở trong tay, nhẹ nhàng đụng vào vuốt ve vết chai trên hai tay, trong mắt toát ra một tia nhu tình cùng yêu quý.
“Lam Tuyết......” Phương Dật Thiên nội tâm khẽ xúc động, Lam Tuyết hành động giờ phút này tràn đầy nhu tình làm hắn trong lúc nhất thời khó có thể kiềm chế, cảm giác mình lại càng đắc tội cô bé xinh đẹp thiện lương chuẩn bị khóc !
“Em, em không sao, không có liên quan .” Lam Tuyết nói ,phóng nụ cười xinh đẹp, rồi nàng lại nói,“Có chuyện em nghĩ muốn nói cùng anh.” “Ừ, chuyện gì?” Phương Dật Thiên hỏi.
“Anh......” Lam Tuyết thật sâu nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói,“Anh đầu tiên đi lên lầu tắm rửa , em không thích mùi vị bây giờ trên người của anh.”
Phương Dật Thiên nhất thời ngẩn ra, ngửi trên người của mình, liền ngửi được mùi của Vân Mộng nhẹ nhàng trên người.
Hắn lập tức hiểu mới vừa rồi Lam Tuyết nhất định ngửi được trên người hắn một mùi thơm , vì vậy đột nhiên mới có biểu hiện khác thường, hắn chép miệng, đang muốn nói gì có thể nghĩ lại, hay là dừng lại, nói:“Cũng tốt, anh lên trước đi tắm rửa !”
Phương Dật Thiên nói sau đó đứng lên, hướng phía trên lầu đi tới, Lam Tuyết cũng đi lên theo, sau khi lên lầu Lam Tuyết chỉ vào một gian phòng nói:“Dật Thiên, sau này anh sẽ ngụ ở căn phòng này, em ở tại đối diện.”
Phương Dật Thiên ngẩn ra, nói hắn như vậy cùng Lam Tuyết cùng ở tại lầu hai? Như vậy hai người chẳng phải là cùng xài chung phòng tắm nhà vệ sinh lầu hai giống như?
Lam Tuyết nhìn thần sắc hồ nghi của Dật Thiên , không khỏi cười nói:“Anh phát cái gì ngốc a, còn không mau đi tắm rửa đi, y phục em cũng chuẩn bị xong cho anh rồi.”
Phương Dật Thiên trong lòng không khỏi cảm thán Lam Tuyết tỉ mỉ nhẵn nhụi, đừng nói y phục, mà ngay cả quần lót cũng chuẩn bị xong, xem chừng những điều này là do nàng cố ý bán cho hắn a?
“Anh, anh hay là đi dưới lầu tắm .” Phương Dật Thiên nói, hắn cảm thấy cùng Lam Tuyết dùng chung phòng tắm rửa có thể hay không hoen ố nàng thánh khiết?
“Tại sao a? Lầu hai cũng có phòng tắm a, bên trong tắm rửa đồ dùng em cũng chuẩn bị xong, bên trong có sữa tắm nam giới,anh đi vào tắm đi .” Lam Tuyết thì ngược lại không sao cả mà nói.
Phương Dật Thiên im lặng, hắn thấy mình ở trước mặt Lam Tuyết vẫn không thể hoàn toàn thoải mái, luôn cố gắng trốn tránh cái gì, về phần nguyên nhân chính hắn trong lòng cũng rõ ràng, đó chính là hắn thấy mình không có khả năng chân chính đi đến đối mặt Lam Tuyết.
Về phần tạm thời không mở ra có lẽ tại đối mặt với người chân chính thích mình ,thời gian sau chắc mới có thể không tự chủ mà cởi mở . Không tới mười phút, Phương Dật Thiên liền từ trong phòng tắm chạy ra.
Phòng khách lầu hai, Lam Tuyết từ dưới lầu trong tủ lạnh lấy ra một quả dưa hấu ướp lạnh cắt sau đó đặt lên đĩa bưng lên lầu hai, thình lình thấy Phương Dật Thiên đi ra.
“...... Ách, Lam Tuyết, có cái gì có cái gì không đúng không?” Phương Dật Thiên nhíu mày, nhìn Lam Tuyết trên mặt lộ thần sắc kinh ngạc, nhịn không được mở miệng hỏi.
Lam Tuyết phục hồi tinh thần lại sau đó tức giận cười nói:“Anh bình thường tắm rửa cũng rửa nhanh như vậy sao?”
“Bình thường phải nhanh hơn nhiều,lúc nãy anh còn cố ý lau hai lần xà bông thơm.” Phương Dật Thiên lấy tay lắc lắc tóc, xem thường mà nói. “Xà bông thơm? Tại sao không dùng sữa tắm a?” Lam Tuyết hỏi.
“Dùng không quen , sát bên người thấy nhơ nhớp , không bằng xà bông thơm thấy thoải mái.” Phương Dật Thiên liền đi tới cái khay dưa hấu đặt ở trên bàn trà Lam Tuyết vừa bưng lên nói,“ Dưa hấu hay là băng a, thật tốt quá, tới lấy một miếng ăn đi.”
Lam Tuyết tức giận cười cười, nghe vậy cũng đi tới bên người Phương Dật Thiên ngồi xuống, cầm lấy một miếng dưa hấu khẽ cắn một ngụm, tròng mắt tựa như mộng ảo dừng ở Phương Dật Thiên, nhưng trong lòng lại tính toán thế nào mở miệng tìm từ.
Phương Dật Thiên tựa hồ nhìn thấu tâm tư Lam Tuyết, trong lòng cũng biết Lam Tuyết có việc muốn nói với hắn, hắn cắn hai phát ăn xong miếng dưa hấu mở miệng nói:“Lam Tuyết,em không phải có việc muốn nói với anh sao? Nói đi.”
“Được...... Dật Thiên, em nghĩ nghiêm túc nói chuyện hôn ước giữa chúng ta một chút.” Lam Tuyết nhìn Phương Dật Thiên, nghiêm túc nói.
Phương Dật Thiên hơi ngẩn ra, rồi sau đó suy nghĩ một chút, mình vẫn trốn tránh cũng không phải là cơ hội, có lẽ nên nói chuyện cho thật tốt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tối nay nhất định là một đêm bận rộn. Phương Dật Thiên cùng huynh đệ của hắn Nghiêm Minh còn đang ở Vân Cảng Đại Bài đương uống rượu tán gẫu, thì ở vùng ngoại thành bên trong một khu biệt thự cực kỳ xa hoa, có một biệt thự tư nhân. Biệt thự này cùng những biệt thự xung quanh khác cũng không có gì khác lạ, ít nhất nhìn từ bên ngoài không có chút gì khác nhau, nhưng mà, muốn xông vào biệt thự này ít nhất phải vượt qua ba trạm kiểm soát. Bên trong trạm kiểm soát thứ nhất năm người tinh anh âm thầm canh giữ võ trang đầy đủ, trạm kiểm soát thứ hai ẩn núp hai tên bắn tỉa, trạm kiểm soát thứ ba còn lại là một tên cự hán như tháp sắt. Tất nhiên, bình thường người ngoài không nhìn ra được biệt thự được canh phòng cẩn mật, bởi vì người ngoài không thể nhìn thấy những người có vũ trang ẩn núp bên trong biệt thự. Khi có tình huống khẩn cấp những người đó sẽ xuất hiện trước mặt đầu tiên, nếu như không có ý tốt thì chỉ cần mấy giây ngắn ngủi sẽ bị chế phục hoặc bị đánh chết. Bởi vì... bên trong biệt thự này người ở chính là Địa hạ hoàng đế của thành phố Thiên Hải -- Cửu gia. Giờ phút này bên trong sảnh lớn của biệt thự có ba người đang ngồi, ở giữa có một người trên dưới khoảng năm mươi tuổi mặc Đường giả nam nhân, hắn rất gầy, cái mũi ưng, hai ánh mắt có chút âm chí, ngồi lẳng lặng, là loại làm cho người ta không dám nhìn thẳng đầy khí thế uy nghiêm. Người mặc Đường giả nam nhân chính là Địa hạ hoàng đế Cửu gia của thành phố Thiên Hải. Ngồi bên phải Cửu gia là một người cạo đầu trọc, vẻ trung niên cứng cáp và mơ hồ lộ ra một tia tàn nhẫn máu tanh, hắn chính là hắc quyền đệ nhất cao thủ "Sát Nhân Ma" Ngô Lực trên đất Thiên Hải này! Ngồi bên trái Cửu gia có quy tắc là một người trẻ tuổi, khuôn mặt vốn anh tuấn nhưng vì chuyện lần trước mặt mũi bị sưng, hai mắt toát ra một tia oán độc căm hận, hắn chính là Tần Dũng. "Cửu thúc, Phương Dật Thiên quả thực rất ác, khinh người quá đáng, có thể nói hắn căn bản không đem Cửu thúc để vào trong mắt!" Tần Dũng trong mắt lộ toàn vẻ phẫn nộ, tức giận nói. Hiển nhiên, xế chiều hôm nay trong trụ sở Hạ Băng Tần Dũng bị Phương Dật Thiên chặn lại hung hăng đánh đập sau đó chạy tới Cửu gia tố cáo, hắn đồng thời cũng chuyển cáo câu nói của Phương Dật Thiên tới Cửu gia! -- Cửu gia, ngươi có mấy cái mạng? Thành thật mà nói, Cửu gia nghe được Tần Dũng chuyển cáo những lời này, đã lâu chưa đối phó ai hai mắt khẽ nổ bắn ra một tia tinh quang. Tinh quang chợt lóe lên, tán lộ ra một tia rét lạnh lãnh băng đầy sát cơ làm cho khắp cả người phát rét! Những năm gần đây, người dám can đảm cùng Cửu gia nói lời bất kính thì đã sớm nằm dưới đất, cả thành phố Thiên Hải có ai dám chống lại Cửu gia khẩu xuất cuồng ngôn? Trong mắt người ta dám can đảm nói như vậy không khác gì người điên thần trí mơ hồ,ngu ngốc sống không nhịn được mà không biết trời cao đất rộng! Nhưng mà, Cửu gia biết được đối thủ trước mắt dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của hắn tuyệt không phải là một kẻ điên thần trí không rõ, như vậy là đối thủ này quá cuồng vọng? Cuồng vọng đến mức không biết trời cao đất rộng? Cửu gia âm thầm cười lạnh, trong thành phố Thiên Hải không một ai mà hắn không thể đối phó được!Ngay cả thị ủy thư ký Trầm Chánh Quốc của thành phố Thiên Hải không phải bị hắn âm thầm kiềm chế sao? Tất nhiên, chỉ là hắn chắc như vậy mà thôi. Một Phương Dật Thiên, trong mắt hắn đơn giản thân thủ có một chút lợi hại thôi,bên cạnh hắn không thiếu nhân vật thân thủ lợi hại, tỉ như hắc quyền đệ nhất cao thủ Ngô Lực! "Cửu gia, tên Phương Dật Thiên này ta nhất định phải chính tay giết hắn!" Hắc quyền vương Ngô Lực giọng nói trầm xuống, lạnh lùng nói. Cửu gia nghe vậy ánh mắt thoáng nhìn, nhẹ nhàng nhìn Ngô Lực liếc mắt một cái, nói: "Ngày hôm qua ngươi cùng hắn đã giao thủ, thực lực của hắn như thế nào? Ngươi có mười phần nắm chắc đánh bại hắn?" "Thực lực của hắn cũng không sai, bất quá nếu như đánh trên lôi đài ta tự tin ta có thể đánh được hắn thậm chí là giết chết hắn!" Ngô Lực giọng nói trầm xuống, tràn đầy tự tin mà nói. Tần Dũng nghe vậy hai mắt tỏa sáng, nói: "Tốt nhất là giết chết hắn, người này thật sự rất là ác, nhiều lấn làm nhục ta, còn không coi Cửu thúc để vào trong mắt, cũng không nhìn bầu trời Hải thị là thiên hạ của ai!" "A Dũng, có những chuyện ra ngoài cũng không thể nói lung tung. Về phần Phương Dật Thiên, A Lực ngươi nói có nắm chắc đối phó được với hắn, ta nghĩ rốt cục nắm chắc được mấy phần?" Cửu gia nhẹ nhàng hỏi. "Nếu dùng toàn lực thì ít nhất nắm chắc sáu bảy phần, dù sao trên lôi đài tình huống cũng khó nắm giữ, ta cũng không dám nói mười phần nắm chắc!" Ngô Lực suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói. "Sáu bảy phần nắm chắc, ân, bằng ngươi đánh lần thành phố Thiên Hải dưới đất hắc quyền vô địch thủ thực lực đến xem, có sáu bảy phần nắm chắc như vậy cũng đã đủ rồi. Chỉ có, Phương Dật Thiên hắn lại nguyện ý cùng hắc quyền trên lôi đài đánh sinh tử chiến?" Cửu gia trong mắt tinh quang chợt lóe, hỏi. "Cho nên chỗ này làm ta nhức đầu, nếu như hắn dám can đảm lên hắc quyền lôi đài như vậy phải ký xuống giấy sinh tử, trên lôi đài coi như là đánh chết hắn cũng không có chút nào oán hận, và chúng ta cũng không cần gánh hậu quả, vấn đề chính là như thế nào đưa cho hắn biết điều một chút thượng hắc quyền lôi đài theo phân cao thấp." Ngô Lực trầm thấp nói. Một bên Tần Dũng nghe vậy sau khi xoay chuyển ánh mắt, nói: "Cửu thúc, lần trước điều tra cái tiểu tử này lai lịch thời gian điều tra ra hắn trước mắt chức trách là đảm nhiệm tập đoàn Hoa Thiên công ty chủ tịch Lâm Chính Dương nữ nhi Lâm Thiển Tuyết tư nhân vệ sỷ, Cửu thúc cảm thấy có thể hay không từ nơi này một mặt vào tay?" "Lâm Chính Dương? Thúc cùng hắn cũng gặp mặt vài lần, cũng cố gắng mượn sức từ hắn, bất quá hắn dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt, nhưng lại không có ý đứng về phía đối lập, xem ra hắn là muốn đứng ở giữa phát triển xí nghiệp công ty hắn thật tốt. Về phần nữ nhi của hắn...... A Dũng, ý của cháu là mời nữ nhi của Lâm Chính Dương đi, dùng cái này uy hiếp Phương Dật Thiên?" Cửu gia đúng là một nhân vật rất mực khôn khéo, nghe Tần Dũng nói rồi trực tiếp thăm dò tâm ý. "Dù sao chúng ta cũng không biết Lâm Thiển Tuyết thế nào, Phương Dật Thiên thân là vệ sỷ của Lâm Thiển Tuyết, chỉ cần chúng ta nói Lâm Thiển Tuyết ở với chúng ta bên này làm khách, nếu như hắn muốn Lâm Thiển Tuyết trở về như vậy phải đáp ứng chúng ta một điều kiện, đó chính là cùng hắc quyền Ngô ca đơn đấu trên lôi đài! Cháu nghĩ dựa vào sự thông minh của Phương Dật Thiên hắn quyết định sẽ không đi thông báo công an loại chuyện ngu xuẩn này." Tần Dũng chậm rãi nói. Cửu gia gật đầu, âm trầm cười, nhẹ nhàng nói: "Cái phương pháp này không tồi, thúc cùng Lâm Chính Dương coi như có một cuộc tương giao, nữ nhi của hắn coi như cháu gái thúc, mời nữ nhi hắn đến làm khách cũng không phải không thể. Coi như báo công an thì sao, ngoài ra, thúc nghĩ Phương Dật Thiên đối với việc này tuyệt không muốn kinh động công an." "Nói như vậy Cửu thúc đồng ý?" Tần Dũng không khỏi mừng rỡ nói. Cửu gia trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Chuyện này nhất định phải làm được gọn gàng, tuyệt không thể có sơ suất, hiểu chưa?" "Cửu thúc yên tâm đi, chuyện này cháu nhất định sẽ toàn lực làm tốt, làm tốt xong sẽ gọi điện thoại cho tên tiểu tử kia, hừ, đến lúc đó hắn nhất định sẽ biết điều một chút đến nhận lấy cái chết!" Tần Dũng trong mắt hiện lên một tia oán độc, lạnh lùng nói. "Như vậy sẽ làm cho tên tiểu tử kia sống lâu mấy ngày!" Ngô Lực ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, lành lạnh nói. Sau đó, hội trường bên trong biệt thự đột nhiên đi tới một người trung niên, người này trực tiếp đi tới trước mặt Cửu gia, rồi trước mặt Cửu gia nhẹ nói vài câu. Cửu gia khuôn mặt sắc hơi đổi, hai mắt nhíu lại, trầm thấp hỏi: "A Phong, tin tức này đến lúc nào? Người Sơn Khẩu Tổ xuất hiện ở thành phố Thiên Hải?" "Đúng vậy Cửu gia, hơn nữa mới vừa lấy được tin tức, ngay tại Vân Cảng Đại Bài đương có mấy người người Sơn Khẩu Tổ cùng một người nổi lên xung đột, song phương còn đánh nhau, và người kia là Phương Dật Thiên." Tên trung niên chậm rãi nói. "Phương Dật Thiên đánh người Sơn Khẩu Tổ?" Cửu gia ánh mắt hơi trầm xuống, trầm ngâm một hồi lâu, nói,"Phân phó xuống, đối với Sơn Khẩu Tổ mật thiết chú ý xem lần này tới thành phố Thiên Hải là có hành động gì." "Dạ, Cửu gia!" Tên trung niên kia nghe vậy sau đó lui xuống. "Người Sơn Khẩu Tổ tới Thiên Hải làm gì?" Tần Dũng nhíu mày, rồi hỏi,"Như vậy Cửu gia, kế hoạch đối với Phương Dật Thiên có tiếp tục hay không?" "Tiếp tục!" Cửu gia vung tay, nhẹ nhàng nói, trong mắt hàn quang hiện ra.