Thấy Lam Tuyết sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc, Phương Dật Thiên không khỏi thu hồi trên người vẻ cà lơ phất phơ lười nhác sức lực, "Em nghĩ vẫn không có cơ hội nói chuyện giữa chúng ta, anh bị sắp xếp hôn ước xong có ý kiến gì không? Anh nguyện ý không?" Lam Tuyết chăm chú hỏi. Phương Dật Thiên ngẩn ra, im lặng, nhưng trong lòng nhiều lần hỏi mình, mình nguyện ý không? Hoặc là vấn đề chân chính cũng không phải ở chỗ thử, mà mình căn bản không xứng với một người trán phóng u lan tựa như phiêu nhiên tiên nữ! Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên trầm mặc không nói, ánh mắt không khỏi buồn bã, nhẹ nhàng mà thở dài, nói: "Nếu như không muốn chấp nhận hôn ước này như vậy em cũng không cưỡng cầu cùng chung một chỗ, em sẽ quay lại khuyên gia gia cùng phụ thân của anh giải trừ hôn ước này." Theo lời nói nhẹ nhàng của Lam Tuyết thoáng như tan nát cõi lòng như đau thương như mặt nước lặng lẽ chảy xuôi, trong số đó vừa hàm chứa ý kinh hoàng. Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, giải trừ hôn ước? Như vậy, cõi đời này một nữ nhân tốt đẹp nhất chẳng phải rời xa mình sao? "Không, Lam Tuyết, anh, anh không phải là ý tứ này......" Dưới tình thế cấp bách, Phương Dật Thiên nhịn không được chủ động đưa tay qua bắt được tay Lam Tuyết mềm mại như không xương, nói,"Anh, anh chỉ cảm thấy anh không xứng với em!" Lam Tuyết cỏi lòng khẽ run lên, đây là lần đầu tiên Phương Dật Thiên chủ động đưa tay cầm lòng bàn tay nàng, cái loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy run sợ không dứt, loáng thoáng, nàng có thể cảm giác được Phương Dật Thiên rất quan tâm nàng, nếu quả thật là không quan tâm như thế nào không theo lời của nàng đồng ý giải trừ hôn ước rồi sao? "Như vậy anh nhiều lần trốn tránh em bởi vì anh cảm thấy anh không xứng với em sao?" Lam Tuyết nhịn không được hỏi. Phương Dật Thiên cười cười, hút điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nói: " Coi như là một nguyên nhân! Lam Tuyết, anh, anh thật cảm thấy anh không xứng với em, em nhìn em trắng hơn tuyết, anh lại đen thui. Em xinh đẹp, u tĩnh,nhưng anh khí chất bụi bặm, và anh ngay cả tên hỗn đản cũng không bằng! Trừ những điểm đó ra, trên người anh hay đau ốm không ít, sinh hoạt tác phong bừa bãi, em nói, anh thế nào xứng với em?" "Trừ tác phong sinh hoạt em còn có ý kiến, những thứ khác em không quan tâm! Về phần anh nói cái gì em lớn lên so sánh với anh trắng,anh cũng không muốn, em là nữ hài tử a, nếu so sánh với anh đen anh lại càng không muốn em! Anh nếu nói như vậy em cũng có thể nói, anh so với em cao, anh so với em tráng, anh có thể mang cho em cảm giác an toàn, những điều này em không bằng anh a. Theo anh ăn khớp a, em còn cảm thấy em không xứng với anh đâu." Lam Tuyết tức giận nói. Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhịn không được vò đầu cười cười, nói: "Lam Tuyết,em đang giảo biện! anh một nghèo hai trắng, không có tiền, em nhìn, bây giờ giá phòng cao như vậy, hiện tại anh ngay cả đám thước vuông đều không thể mua cho em, em nói, em theo anh trừ ăn ra còn lại chỉ khổ làm sao hưởng thụ sinh niềm vui thú?" "Có bài hát là hạnh phúc cùng nhau chịu khổ, Dật Thiên, có thể cùng chung một chỗ coi như chịu khổ cũng hạnh phúc! Khu biệt thự chính là nhà của chúng ta, nếu như anh không thích ở, em nguyện ý đi theo anh ra ngoài phòng cho thuê ở, anh xem thế nào?" Lam Tuyết sâu kín hỏi. "Cái gì?Em có biệt thự lớn như thế sao đem ra ngoài ở được? Lời này cũng đừng cho Lam gia gia nghe được, nếu không hắn nhất định lột một lớp da trên người của anh!" Phương Dật Thiên cười khổ, vội vàng nói. "Nói như vậy anh đồng ý ở đây, phải không?" Lam Tuyết trong lòng vui vẻ, vội hỏi. "Anh......" Phương Dật Thiên khẽ thở dài, cự tuyệt không đành lòng, ở lại lại cảm thấy không thích hợp, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Lam Tuyết đôi mắt trong suốt như nước, phảng phất có thể nhìn thấu tâm linh ánh mắt si ngốc mà nhìn Phương Dật Thiên, sâu kín nói: "Phương Dật Thiên, em biết trong lòng anh nhất định chôn dấu rất nhiều rất nhiều chuyện, tuy nhiên chưa từng nói với em, em hy vọng có thể được anh kể biết chút quá khứ của anh. Mỗi lần gặp lại anh một mình một chỗ em có thể cảm nhận được từ trên người của anh chảy ra cô đơn cùng bi thương, Dật Thiên, anh rốt cuộc có tâm sự gì đây?" Lam Tuyết đột nhiên bắt hai tay Phương Dật Thiên, nhịn không được kích động vội vàng hỏi. Phương Dật Thiên hít sâu một cái, ánh mắt Lam Tuyết trong suốt không chứa chút nào tạp chất nhìn chăm chú, nội tâm hắn phảng phất như ở trước mặt Lam Tuyết hoàn toàn lộ ra, hắn hít sâu một cái, chậm rãi nói: "Anh có thể có tâm sự gì đây, là em quá lo lắng! Chúng ta hay là nói tiếp vấn đề hôn ước một chút, em nói để cho anh ở cùng một chỗ, em có nhớ hay không đến một số hậu quả nghiêm trọng có thể có xảy ra?" Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên cố ý nói sang chuyện khác, trong lòng biết hắn không muốn nói ra tâm sự chôn dấu, nàng âm thầm khẽ thở dài, coi như muốn dây dưa hỏi Phương Dật Thiên cũng không nói, chỉ có thể đợi đến ngày đó Phương Dật Thiên chủ động cùng nàng tâm sự. "Anh và em cùng nhau ở có thể có cái gì nghiêm trọng hậu quả a?" Lam Tuyết không giải thích được hỏi. "Nói như thế nào anh cũng là thanh niên huyết khí phương cương, em lại xinh đẹp, chẳng lẽ...... Em sẽ không sợ? Tỷ như dẫn sói vào nhà." Phương Dật Thiên hồ nghi hỏi. Lam Tuyết ngẩn ra, sau đó hiểu Phương Dật Thiên nói về cái gì, nhất thời,trên khuôn mặt đẹp của nàng trắng hơn tuyết nhè nhẹ ửng đỏ, tựa như hoa đào tháng hai, nhìn vô cùng quyến rũ mê người. Đôi mắt của nàng tựa như mộng ảo tựa hồ hàm chứa vô hạn phong tình nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói: "Em biết anh có ý gì,em phải sợ anh sao, anh nếu muốn với em...... Cái kia, anh nhất định cưới hay không! Nếu như anh đối với em bội tình bạc nghĩa, hừ, em còn có gia gia thay em làm chủ!" Phương Dật Thiên nghe vậy sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vốn hắn tính toán dọa Lam Tuyết để Lam Tuyết biết khó mà lui, không ngờ, cuối cùng biến thành uy hiếp mình! "Nhưng thật ra em biết hôn ước này đối với em và anh mà nói cũng rất đột ngột, có lẽ trước đó anh đã thích một người, mà lĩnh vực hôn ước phải làm cho người kia rời khỏi anh. Còn nữa, trọng yếu hơn,em và anh tuy nói hôn ước nam nữ chủ giác,nhưng giữa chúng ta không có bất kỳ tình cảm cơ sở,đơn giản anh tạm thời khó có thể chấp nhận hôn ước này, hơn nữa nguyên nhân gì mà nhiều lần trốn tránh em?" Đôi mắt Lam Tuyết hiện ra một hoằng thu thủy nhẹ nhàng mà nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, phảng phất chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên hít một hơi thuốc lá, từ từ nhả khói vẻ mặt lại càng thâm trầm kiên cường, nhưng thật ra hắn biết chính hắn thích Lam Tuyết, Lam Tuyết nữ nhân như vậy trên đời nam nhân nào có thể miễn dịch? Vấn đề hắn căn bản không biết nên như thế nào trước mặt đối mặt Lam Tuyết, đối mặt những mỹ nhân khác đều dáng cà lơ phất phơ lười nhác nhưng trước mặt Lam Tuyết thế nào cũng không cách nào vận dụng tự nhiên, đây là nguyên nhân hắn có chút cảm thấy ủ rũ. Chẳng lẽ mình càng quan tâm người trước mặt sẽ càng thận trọng? "Cho nên a, bản thân em có đề nghị, anh có muốn nghe hay không?" Lam Tuyết nháy mắt, nhìn Phương Dật Thiên, hỏi. Phương Dật Thiên nhất thời phục hồi tinh thần, ứng tiếng, nói: "Cái gì đề nghị? Em nói xem." "Chúng ta bây giờ vấn đề lớn nhất là không có tình cảm cơ sở, nhưng tình cảm cơ sở chúng ta có thể chậm rãi bồi dưỡng, không phải sao? Cho nên nếu chúng ta ở cùng một chỗ chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu, anh hoàn toàn có thể coi em trở thành một nữ hài tử vừa mới quen biết, giống em xinh đẹp cũng không thấy nhiều lắm a, anh nhất định sẽ sinh lòng ái mộ? Nếu sinh lòng ái mộ, như vậy anh có thể theo đuổi em a,anh sẽ phải dùng thủ đoạn cùng với phương pháp đó." Lam Tuyết hứng thú nói. Nhưng mà, một bên Phương Dật Thiên là nghe được trợn mắt há mồm. Tiếp theo Lam Tuyết giọng nói ngưng trọng, trịnh trọng nói: "Vì để cho chúng ta bắt đầu lại từ đầu, em tuyên bố, em với anh hôn ước tạm thời giải trừ,bắt đầu từ bây giờ, anh hoàn toàn tự do!" "Cái gì? Tạm thời giải trừ hôn ước?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, một miếng dưa hấu đang cắn suýt nữa phun ra.
Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di đang oán hận bước lên lầu, trong lòng tuy hơi mờ mịt nhưng đã trút được gánh nặng. Hắn cũng không nghĩ rằng quan hệ giữa mình và Vân Mộng sẽ dấu được Tiêu Di, nếu đã như thế thì cứ để nàng biết trước, chuyện này càng kéo dài lâu sẽ càng rắc rối. Vân Mộng có lẽ cũng đã bắt đầu nghi ngờ Tiêu Di rồi.
Mặc kệ vậy, cùng lắm thì đứng trước mặt hai người thú nhận tất cả rồi ra sao thì ra. Cũng có khi hai đại mỹ nữ này thay đổi quan niệm theo ta song phi 3P cũng không chừng…Nghĩ đến việc này, khóe miệng Phương Dật Thiên không nhịn được cười dâm, tình cảnh song phi cùng hai mỹ nữ Tiêu Di, Vân Mộng này quả là kích thích vô cùng.
Còn đang tự sướng thì từ cầu thang đã truyền xuống tiếng bước chân, Phương Dật Thiên vội tắt ý dâm, điều chỉnh khuôn mặt nghiêm trang. Lâm Thiên Tuyết đang bước xuống lầu, nàng mang một chiếc quần bò cực ngắn, thân trên cũng là một chiếc áo bó sát người để lộ hẳn áo lót và phần eo, vừa bước xuống lầu nàng liền mang vào một đôi hài trắng, phối hợp với trang phục trên người tạo nên một thân thể thanh xuân xinh đẹp tràn đầy nhựa sống.
-Ây da, cô đang cố tình câu dẫn ta phải không?
Phương Dật Thiên thoáng ngây người buộc miệng hỏi.
-Câu dẫn ngươi?
Lâm Thiên Tuyết vừa mang hài vào nghe tiếng hỏi của Phương Dật Thiên suýt nữa xịt máu mũi. Nàng quay lại hung hăn lườm Phương Dật Thiên:
-Lần sau làm ơn vào wc nhìn lại khuôn mặt mình đi rồi hãy tự kỉ nhé!
-Ta không hề tự kỉ, cô ăn mặc lộ liễu như thế ngoại trừ muốn câu dẫn ta thì ta không còn nghĩ được lí do nào khác!
Phương Dật Thiên nghiêm trang trả lời.
-Hừ, ta muốn mặc như thế, xem như là muốn câu dẫn ngươi đó, ngươi có mắc câu không?
Lâm Thiên Tuyết buồn cười trả lời.
-Mắc câu? Cô cho ta dễ động lòng thế sao? Hay là cô hạ thấp ánh mắt thẩm mỹ của ta?
Phương Dật Thiên khẽ nhún vai. Lâm Thiên Tuyết lập tức rùng mình, nàng hiểu Phương Dật Thiên chê bản thân mình xấu xí, thật đáng giận!
-Ngươi có ý gì? Ngươi nhìn ta thấy chướng mắt sau?
Thanh âm Lâm Thiên Tuyết lạnh đi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
-Uầy uầy, ta là vệ sĩ của cô, chức trách của ta là bảo vệ cô nhưng không có nghĩ là phải nịnh nọt cô đúng không? Hay cô xem ta là một vệ sĩ nhỏ nhoi dễ bắt nạt?
Khuôn mặt Phương Dật Thiên lúc này đã tràn đầy vẻ bi thương, hắn lại nói tiếp:
-Lâm đại tiểu thư, ta nói cho cô biết, cho dù cô ép buộc thì cũng chỉ có thể có được cơ thể ta, còn tâm hồn ta vẫn sẽ luôn trong sáng không bao giờ vẩn đục!
-Ngươi… ngươi nói gì!
Cuối cùng Lâm Thiên Tuyết cũng nổi giận hét to, tên hỗn đản này mặt dày vô đối rồi, cuối cùng lại hóa thành mình thèm muốn cơ thể hắn!
Phương Dật Thiên ung dung bịt chặt lỗ tai:
-Chà chà, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cô phải khống chế được bản thân, không nên nóng giận như thế, không tốt đâu!
-Ngươi…ngươi nói lại xem? Ai muốn thân thể ngươi? Tâm hồn ngươi thì thế nào? Thật không biết xấu hổ!
Lâm Thiên Tuyết vừa thở phì phì vừa mắng, hai tay quơ lên như muốn xông đến sống chết với Phương Dật Thiên!
-Định dùng tay không đánh ta sao? Thân thủ ta cô không biết hay sao? Hay định nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta?
Phương Dật Thiên cười đểu. Lâm Thiên Tuyết tức giận nhìn Phương Dật Thiên, cuối cùng tiến thoái lưỡng nan chỉ biết hung hăng chà chân xuống thềm. Ngô mụ vừa đến, thấy tình cảnh này vội vàng làm hòa:
-Buổi sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời đại tiểu thư dùng.
Lâm Thiên Tuyết ừm một tiếng, bước ngang qua Phương Dật Thiên còn trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng rất không cam tâm.
Lúc Lâm Thiên Tuyết dùng điểm tâm, Phương Dật Thiên nói chuyện với Ngô mụ mới biết vì sao nàng ăn vận như thế. Thì ra buổi sáng nàng có hẹn với Chân Khả Nhân, Hứa Thiến và Vương Tư Miểu đi đánh tennis. Khó trách lại ăn vận như thế, hóa ra là trang phục tennis! Ánh mắt Phương Dật Thiên chăm chú nhìn vào đôi chân thon dài cân xứng của Lâm Thiên Tuyết, lại âm thầm nhìn lên cao tí nữa, thầm đánh giá cặp đùi săn chắc của nàng!
Một khi Lâm Thiên Tuyết ra ngoài, Phương Dật Thiên tất nhiên phải đi theo, đây là công việc của hắn. Vì thế khi Lâm Thiên Tuyết dùng xong điểm tâm hắn đã lập tức nói:
-Tiểu Tuyết, để ta lái xe đưa cô đi!
Cơn giận còn chưa tan, Lâm Thiên Tuyết lườm hắn:
-Còn đứng đó làm gì, mau lên đi!
-Rồi rồi!
Phương Dật Thiên cười cười, dúi tắt điếu thuốc trên tay, bước đến cửa xe mời Lâm Thiên Tuyết bước lên, sau đó chiếc xe chậm rãi rời khỏi biệt thự Lâm gia.
Nơi các nàng tập trung chính là một hội quán tennis ở Thiên Hải tên Kim Thai. Lúc trước các nàng thường chơi ở đây, lại còn đăng kí thẻ Vip nên được hưởng rất nhiều ưu đãi!
Lâm Thiên Tuyết im lặng ngồi ở ghế phụ, nàng cố gắng tự nhắc mình không nên cùng Phương Dật Thiên nói chuyện, nếu không chịu thiệt chính là mình.
Vì thế cả xe đều im lặng.
Cuối cùng Phương Dật Thiên chịu không nổi phải lên tiếng:
-Tiểu Tuyết à, chiếc vòng đeo trên tay phải cô nhìn rất đẹp, lại rất phù hợp với cô, cải hai phối hợp lại với nhau thật tuyệt vời! Là vừa mua à? Trước kia ta chưa từng thấy qua.
Lâm Thiên Tuyết khẽ liếc nhìn Phương Dật Thiên:
-Vòng tay này ta đeo từ lâu lắm rồi! Phương Dật Thiên, ngươi muốn nói cũng không cần tìm đề tài như thế đâu!
-Ấy, cái này… Ta thấy cô có vẻ không vui, ta lại theo chủ nghĩa nhân đạo nên muốn giúp cô giải sầu thôi!
-Hừ, ngươi không chọc tức ta là tốt lắm rồi, ta không cần ngươi giúp giải sầu đâu!
Lâm Thiên Tuyết buồn cười nhìn hắn.
-Ấy, cô nói thế cũng không đúng rồi! Không phải ta đang giúp cô mát xa ngực đó sao?
Phương Dật Thiên cười nói. Vừa nhắc đến chuyện này khuôn mặt Lâm Thiên Tuyết lập tức đỏ ửng, hai má cũng nóng lên, nàng oán giận nhìn Phương Dật Thiên:
-Ngươi cũng không vĩ đại đến thế đâu, lúc ngươi mát xa ngực cho ta cũng đã nhân cơ hội chiếm tiện nghi rồi!
Phương Dật Thiên nghe thế lập tức giật mình, sau đó cười gượng vài tiếng, đang muốn nói tiếp đã nghe Lâm Thiên Tuyết chỉ đường. Phương Dật Thiên nhìn ra xa liền trông thấy một hội quán tennis, trước cổng hội quán là ba cô gái: Chân Khả Nhân, Hứa Thiến và Vương Tư Miểu!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thấy Lam Tuyết sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc, Phương Dật Thiên không khỏi thu hồi trên người vẻ cà lơ phất phơ lười nhác sức lực, "Em nghĩ vẫn không có cơ hội nói chuyện giữa chúng ta, anh bị sắp xếp hôn ước xong có ý kiến gì không? Anh nguyện ý không?" Lam Tuyết chăm chú hỏi. Phương Dật Thiên ngẩn ra, im lặng, nhưng trong lòng nhiều lần hỏi mình, mình nguyện ý không? Hoặc là vấn đề chân chính cũng không phải ở chỗ thử, mà mình căn bản không xứng với một người trán phóng u lan tựa như phiêu nhiên tiên nữ! Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên trầm mặc không nói, ánh mắt không khỏi buồn bã, nhẹ nhàng mà thở dài, nói: "Nếu như không muốn chấp nhận hôn ước này như vậy em cũng không cưỡng cầu cùng chung một chỗ, em sẽ quay lại khuyên gia gia cùng phụ thân của anh giải trừ hôn ước này." Theo lời nói nhẹ nhàng của Lam Tuyết thoáng như tan nát cõi lòng như đau thương như mặt nước lặng lẽ chảy xuôi, trong số đó vừa hàm chứa ý kinh hoàng. Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, giải trừ hôn ước? Như vậy, cõi đời này một nữ nhân tốt đẹp nhất chẳng phải rời xa mình sao? "Không, Lam Tuyết, anh, anh không phải là ý tứ này......" Dưới tình thế cấp bách, Phương Dật Thiên nhịn không được chủ động đưa tay qua bắt được tay Lam Tuyết mềm mại như không xương, nói,"Anh, anh chỉ cảm thấy anh không xứng với em!" Lam Tuyết cỏi lòng khẽ run lên, đây là lần đầu tiên Phương Dật Thiên chủ động đưa tay cầm lòng bàn tay nàng, cái loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy run sợ không dứt, loáng thoáng, nàng có thể cảm giác được Phương Dật Thiên rất quan tâm nàng, nếu quả thật là không quan tâm như thế nào không theo lời của nàng đồng ý giải trừ hôn ước rồi sao? "Như vậy anh nhiều lần trốn tránh em bởi vì anh cảm thấy anh không xứng với em sao?" Lam Tuyết nhịn không được hỏi. Phương Dật Thiên cười cười, hút điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nói: " Coi như là một nguyên nhân! Lam Tuyết, anh, anh thật cảm thấy anh không xứng với em, em nhìn em trắng hơn tuyết, anh lại đen thui. Em xinh đẹp, u tĩnh,nhưng anh khí chất bụi bặm, và anh ngay cả tên hỗn đản cũng không bằng! Trừ những điểm đó ra, trên người anh hay đau ốm không ít, sinh hoạt tác phong bừa bãi, em nói, anh thế nào xứng với em?" "Trừ tác phong sinh hoạt em còn có ý kiến, những thứ khác em không quan tâm! Về phần anh nói cái gì em lớn lên so sánh với anh trắng,anh cũng không muốn, em là nữ hài tử a, nếu so sánh với anh đen anh lại càng không muốn em! Anh nếu nói như vậy em cũng có thể nói, anh so với em cao, anh so với em tráng, anh có thể mang cho em cảm giác an toàn, những điều này em không bằng anh a. Theo anh ăn khớp a, em còn cảm thấy em không xứng với anh đâu." Lam Tuyết tức giận nói. Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhịn không được vò đầu cười cười, nói: "Lam Tuyết,em đang giảo biện! anh một nghèo hai trắng, không có tiền, em nhìn, bây giờ giá phòng cao như vậy, hiện tại anh ngay cả đám thước vuông đều không thể mua cho em, em nói, em theo anh trừ ăn ra còn lại chỉ khổ làm sao hưởng thụ sinh niềm vui thú?" "Có bài hát là hạnh phúc cùng nhau chịu khổ, Dật Thiên, có thể cùng chung một chỗ coi như chịu khổ cũng hạnh phúc! Khu biệt thự chính là nhà của chúng ta, nếu như anh không thích ở, em nguyện ý đi theo anh ra ngoài phòng cho thuê ở, anh xem thế nào?" Lam Tuyết sâu kín hỏi. "Cái gì?Em có biệt thự lớn như thế sao đem ra ngoài ở được? Lời này cũng đừng cho Lam gia gia nghe được, nếu không hắn nhất định lột một lớp da trên người của anh!" Phương Dật Thiên cười khổ, vội vàng nói. "Nói như vậy anh đồng ý ở đây, phải không?" Lam Tuyết trong lòng vui vẻ, vội hỏi. "Anh......" Phương Dật Thiên khẽ thở dài, cự tuyệt không đành lòng, ở lại lại cảm thấy không thích hợp, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Lam Tuyết đôi mắt trong suốt như nước, phảng phất có thể nhìn thấu tâm linh ánh mắt si ngốc mà nhìn Phương Dật Thiên, sâu kín nói: "Phương Dật Thiên, em biết trong lòng anh nhất định chôn dấu rất nhiều rất nhiều chuyện, tuy nhiên chưa từng nói với em, em hy vọng có thể được anh kể biết chút quá khứ của anh. Mỗi lần gặp lại anh một mình một chỗ em có thể cảm nhận được từ trên người của anh chảy ra cô đơn cùng bi thương, Dật Thiên, anh rốt cuộc có tâm sự gì đây?" Lam Tuyết đột nhiên bắt hai tay Phương Dật Thiên, nhịn không được kích động vội vàng hỏi. Phương Dật Thiên hít sâu một cái, ánh mắt Lam Tuyết trong suốt không chứa chút nào tạp chất nhìn chăm chú, nội tâm hắn phảng phất như ở trước mặt Lam Tuyết hoàn toàn lộ ra, hắn hít sâu một cái, chậm rãi nói: "Anh có thể có tâm sự gì đây, là em quá lo lắng! Chúng ta hay là nói tiếp vấn đề hôn ước một chút, em nói để cho anh ở cùng một chỗ, em có nhớ hay không đến một số hậu quả nghiêm trọng có thể có xảy ra?" Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên cố ý nói sang chuyện khác, trong lòng biết hắn không muốn nói ra tâm sự chôn dấu, nàng âm thầm khẽ thở dài, coi như muốn dây dưa hỏi Phương Dật Thiên cũng không nói, chỉ có thể đợi đến ngày đó Phương Dật Thiên chủ động cùng nàng tâm sự. "Anh và em cùng nhau ở có thể có cái gì nghiêm trọng hậu quả a?" Lam Tuyết không giải thích được hỏi. "Nói như thế nào anh cũng là thanh niên huyết khí phương cương, em lại xinh đẹp, chẳng lẽ...... Em sẽ không sợ? Tỷ như dẫn sói vào nhà." Phương Dật Thiên hồ nghi hỏi. Lam Tuyết ngẩn ra, sau đó hiểu Phương Dật Thiên nói về cái gì, nhất thời,trên khuôn mặt đẹp của nàng trắng hơn tuyết nhè nhẹ ửng đỏ, tựa như hoa đào tháng hai, nhìn vô cùng quyến rũ mê người. Đôi mắt của nàng tựa như mộng ảo tựa hồ hàm chứa vô hạn phong tình nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói: "Em biết anh có ý gì,em phải sợ anh sao, anh nếu muốn với em...... Cái kia, anh nhất định cưới hay không! Nếu như anh đối với em bội tình bạc nghĩa, hừ, em còn có gia gia thay em làm chủ!" Phương Dật Thiên nghe vậy sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vốn hắn tính toán dọa Lam Tuyết để Lam Tuyết biết khó mà lui, không ngờ, cuối cùng biến thành uy hiếp mình! "Nhưng thật ra em biết hôn ước này đối với em và anh mà nói cũng rất đột ngột, có lẽ trước đó anh đã thích một người, mà lĩnh vực hôn ước phải làm cho người kia rời khỏi anh. Còn nữa, trọng yếu hơn,em và anh tuy nói hôn ước nam nữ chủ giác,nhưng giữa chúng ta không có bất kỳ tình cảm cơ sở,đơn giản anh tạm thời khó có thể chấp nhận hôn ước này, hơn nữa nguyên nhân gì mà nhiều lần trốn tránh em?" Đôi mắt Lam Tuyết hiện ra một hoằng thu thủy nhẹ nhàng mà nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, phảng phất chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên hít một hơi thuốc lá, từ từ nhả khói vẻ mặt lại càng thâm trầm kiên cường, nhưng thật ra hắn biết chính hắn thích Lam Tuyết, Lam Tuyết nữ nhân như vậy trên đời nam nhân nào có thể miễn dịch? Vấn đề hắn căn bản không biết nên như thế nào trước mặt đối mặt Lam Tuyết, đối mặt những mỹ nhân khác đều dáng cà lơ phất phơ lười nhác nhưng trước mặt Lam Tuyết thế nào cũng không cách nào vận dụng tự nhiên, đây là nguyên nhân hắn có chút cảm thấy ủ rũ. Chẳng lẽ mình càng quan tâm người trước mặt sẽ càng thận trọng? "Cho nên a, bản thân em có đề nghị, anh có muốn nghe hay không?" Lam Tuyết nháy mắt, nhìn Phương Dật Thiên, hỏi. Phương Dật Thiên nhất thời phục hồi tinh thần, ứng tiếng, nói: "Cái gì đề nghị? Em nói xem." "Chúng ta bây giờ vấn đề lớn nhất là không có tình cảm cơ sở, nhưng tình cảm cơ sở chúng ta có thể chậm rãi bồi dưỡng, không phải sao? Cho nên nếu chúng ta ở cùng một chỗ chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu, anh hoàn toàn có thể coi em trở thành một nữ hài tử vừa mới quen biết, giống em xinh đẹp cũng không thấy nhiều lắm a, anh nhất định sẽ sinh lòng ái mộ? Nếu sinh lòng ái mộ, như vậy anh có thể theo đuổi em a,anh sẽ phải dùng thủ đoạn cùng với phương pháp đó." Lam Tuyết hứng thú nói. Nhưng mà, một bên Phương Dật Thiên là nghe được trợn mắt há mồm. Tiếp theo Lam Tuyết giọng nói ngưng trọng, trịnh trọng nói: "Vì để cho chúng ta bắt đầu lại từ đầu, em tuyên bố, em với anh hôn ước tạm thời giải trừ,bắt đầu từ bây giờ, anh hoàn toàn tự do!" "Cái gì? Tạm thời giải trừ hôn ước?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, một miếng dưa hấu đang cắn suýt nữa phun ra.