Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, Lam Tuyết còn đang mơ màng chưa tỉnh giấc đã loáng thoáng nghe thấy tiếng quát tháo cùng tiếng kình phong ở hậu viện. Nàng thoáng nhíu mày, thầm nghĩ sáng sớm sao đã có người sinh sự.
Nghĩ xong nàng liền đứng dậy tiến ra ban công xem xét. Từ ban công nhìn xuống liền thấy Phương Dật Thiên đang luyện quyền, chiêu thức bài bản hẳn hoi, đôi chân khỏe mạnh bước từng bước vững chắc, quyền ra liên tục mang theo kình phong vừa nhìn vào cũng có vài phần khí thế. Một nam nhân chỉ cần chuyên chú vào một việc gì cũng đều phát ra mị lực.
Giống như Phương Dật Thiên lúc này, hắn đang rất tập trung, mỗi bước đi mỗi quyền xuất ra đều mang theo sức mạnh, vầng trán đã toát mồ hôi, chiếc áo mỏng cũng đã bó sát vào ngực để lộ thân thể săn chắc! Lam Tuyết chưa từng nghĩ đến Phương Dật Thiên sẽ dậy sớm luyện quyền, hơn nữa lại vô cùng chuyên chú, khuôn mặt đẹp nổi lên ý cười, hay tay chống lên má, đôi mắt ôn nhu theo dõi từng động tác của hắn…
Nhìn một lúc nàng như dung nhập hoàn toàn vào quyền pháp của hắn, cảm nhận được lực đạo mãnh liệt mỗi khi hắn xuất quyền cước! Lúc này Lam Tuyết như thấy được một con người khác của Phương Dật Thiên: bình tĩnh, dũng mãnh, nhiệt huyết! Nàng tự hỏi vì sao bản thân lại thích tên hỗn đản này, nàng luôn cảm thấy trên người hắn phát ra một khí tức hấp dẫn khác hẳn thường nhân rồi dần dần bị khí tức đó hấp dẫn!
Lúc này Phương Dật Thiên cũng luyện xong bài quyền, hắn hít một hơi thật sâu sau đó từ từ thở ra. Hắn vô tình quay đầu nhìn về phía ban công, lại nhìn thấy Lam Tuyết đang nhìn mình, trong phúc chốc ánh mắt hai người chạm nhau. Lam Tuyết cảm thấy xấu hổ, có cảm giác như kẻ nhìn trộm người khác bị phát hiện nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh:
-Tập thể dục buổi sáng hay là luyện võ vậy?
-Tất nhiên là luyện võ, nàng không thấy vừa rồi ta xuất quyền như hành vân lưu thủy sao? Nàng cũng không hiền lành gì đâu, định nhìn lén ta luyện võ để học trộm võ công phải không?
Phương Dật Thiên cười nói.
-Trời ạ, cái thể loại Thái Cực quyền nhàm chán đó mà ngươi lại định cho lên làm tuyệt thế võ công à?
Lam Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, đột nhiên nàng chú ý ánh mắt hắn nhìn mình có chút kì lạ, vẻ mặt còn có chút hưởng thụ.
Nàng cả kinh cúi đầu nhìn lại toàn thân mình, sau đó lập tức biến sắc. Đêm qua trước khi ngủ nàng đã thay một bộ đồ ngủ gần như trong suốt, lúc nãy nàng cũng không để ý đã đi đến ban công để tên lưu manh kia chiếm tiện nghi, lúc này chỉ đành thẹn thùng la lên một tiếng rồi phóng như bay vào phòng. Lúc đầu nàng còn kì quái tại sao Phương Dật Thiên lại chăm chú nhìn ngực mình, thì ra là do bộ đồ trong suốt này…
Thật là xấu hổ vô cùng, lại để tên hỗn đản ấy nhìn vào… Khuôn mặt Lam Tuyết đã trở nên đỏ bừng, hai tay bắt đầu thay quần áo. Nàng bước đến tủ đồ trút bỏ quần áo, lúc này một thân thể mềm mại xinh đẹp hiện ra trước gương, làn da trắng như tuyết lại còn mềm mại ôn nhu không chút tì vết! Lam Tuyết nhìn thấy thân thể mình trong gương, nghĩ đến ánh mắt Phương Dật Thiên khuôn mặt lại càng đỏ.
Nàng vội thở sâu, tìm nội y cùng quần áo mặt vào sau đó bắt đầu vệ sinh cá nhân. Vào lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ, nàng rùng mình khẽ hỏi:
-Ai vậy?
-Là ta, là tên hỗn đản ở đối diện phòng nàng đây!
Thanh âm Phương Dật Thiên truyền đến.
Lam Tuyết nghe xong không nhịn được cười, cố gắng trầm giọng hỏi:
-Có việc gì sao?
-Không có việc thì không thể tìm nàng sao?
-Ta và ngươi tuy ở cùng nhà nhưng dù sao cũng là nam nữ, không có việc gì thì không nên tiếp xúc nhiều để cho người khác bàn tán.
-Uầy, ta chỉ muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ thôi, xem ra không cần rồi!
Ầm một tiếng, cảnh cửa lập tức mở ra, đôi mắt xinh đẹp của Lam Tuyết nhìn Phương Dật Thiên tràn đầy chờ mong:
-Là gì thế?
-Nàng vừa rồi còn nói cái gì nam nữ gì gì thì phải?
Phương Dật Thiên lại trêu chọc.
-Nói hay không, không nói thì thôi nhé!
Lam Tuyết hừ một tiếng chuẩn bị đóng cửa.
Phương Dật Thiên thấy thế vội vàng đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra, trên tay là một đóa hoa hồng còn vương sương sớm, bàn tay nhẹ nhàng đưa hoa đến trước mặt Lam Tuyết:
-Đã có nhiều nghiên cứu cho thấy nếu nữ nhân nhận được một bó hoa buổi sáng tâm tình sẽ vô cùng tốt đẹp, thân thể cùng nhan sắc sẽ luôn trẻ trung tươi tắn! Tuy trong tay ta chỉ có một đóa hoa, nhưng một bó hay một đóa hoa cũng đều là hoa! Buổi sáng tốt lành, ta cũng hi vọng nàng sẽ như hoa, luôn luôn tươi đẹp rạng rỡ!
Lam Tuyết nhận lấy đóa hoa, nhẹ nhàng ngửi, lại nhìn thấy dấu vết trên cành hoa, rõ ràng là bị bẻ gãy một cách thô bạo, nàng dở khóc dở cười:
-Cái này là niềm vui bất ngờ mà ngươi nói à?
-Ừm, chẳng lẽ sau khi nhận hoa nàng không có chút cảm động nào sao?
Phương Dật Thiên hoài nghi.
-Ta hỏi ngươi, hoa này là ngươi lấy ở đâu?
-Ấy, vấn đề này nàng không cần biết, lúc này nàng chỉ cần hưởng thụ bầu không khí lãng mạng này thôi.
Phương Dật Thiên bắt đầu đánh lạc hướng.
-Lãng mạn cái gì? Ngươi rõ ràng là một tên thô lỗ mà, đóa hoa này có phải ngươi hái từ hậu viện hay không?
Lam Tuyết thở phì phò.
-Ớ, cái này gọi là hoa đẹp thì phải để người khác hái đó mà… Đúng rồi, ta có chuyện gấp phải đến Lâm gia đây, gặp sau nhé!
Khuôn mặt Phương Dật Thiên hiện lên vẻ xấu hổ vội vàng tìm cách bỏ trốn. Thật không ngờ hắn tiện tay bẻ một đóa hoa ở hậu viện lại bị Lam Tuyết biết được, quả là vô cùng xấu hổ. Xem ra sau này không thể làm lại hành động này được, hắn đang suy nghĩ có nên trực tiếp tìm một cửa hàng hoa đặt hàng, mỗi sáng đều đem một đóa hoa hồng đến cổng biệt thự!
-Phương Dật Thiên… không được chạy, ngươi đứng lại cho ta!
Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên quay đầu bỏ chạy lập tức hét lớn, nhưng chỉ trong vài giây hắn chỉ còn là cái bóng, sau đó tiếng ô tô vang lên…
Lam Tuyết lắc đầu cười khổ, nhìn lại đóa hoa trong tay lại không nhịn được đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, cảm thụ mùi hương ngọt ngào, nàng khẽ cười:
-Tuy không biết lãng mạn nhưng xem ra cũng có chút thành ý!
Nghe Mạc Vũ Phi hỏi thăm, Phương Dật Thiên thoáng mất tự nhiên rồi trả lời
-Đúng vậy, sáu năm trôi qua, bạn bè học chung khi xưa giờ phân bố khắp nơi rất khó liên lạc, tình cờ gặp ngươi tại đây cũng thật may mắn!
-Đúng vậy, đã sáu năm trôi qua, bây giờ đúng là cảnh còn người mất, ta cũng không nghĩ tới có thể gặp ngươi ở hoàn cảnh này!” Mạc Vũ Phi cảm khái cười nói.
-Ha ha, cái gì mà cảnh còn người mất, cho dù là vật đổi sao dời cũng không khoản thời gian tốt đẹp trước kia. Lúc này ta vẫn còn nhớ đến lão lớp trưởng nhiệt tình hăng hái trước kia, tất nhiên càng nhớ tới những lúc hắn luôn thúc giục ta nộp bài tập , khuyên bảo ta không nên về sớn, không nên trốn học…!
Phương Dật Thiên nói xong, khẽ thở dài :
-Đáng tiếc ta lại phụ lòng lão lớp trưởng!
Mạc Vũ Phi nghe hắn kể lại chuyện xưa cũng không nhịn được cười rộ lên, thiếu niên ngay ngô năm đó hiện nay đã trưởng thành rồi, nàng cười nói:
-Năm đó ngươi không an phận, trốn học về sớm không nói, còn thường xuyên chạy ra ngoài cùng người khác đánh nhau. Ngươi có biết đã nhiều lần có người bị ngươi cho ăn hành đến trước mặt ta khóc lóc không.
Nhắc đến Thư Di Tĩnh, Phương Dật Thiên trong lòng trầm xuống, sau đó cười nói:
-Lần này tới thành phố Thiên Hải có ở lại lâu dài không?
-Cũng không biết rõ, phải nhìn xem công ty điều động ra sao. Đúng rồi, ngươi còn ở cùng với Tĩnh Tĩnh không?
Mạc Vũ Phi chần chừ hỏi thăm.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, lạnh nhạt cười:
-Thực ra ta cũng đã sáu năm rồi không gặp nàng, nhưng cũng khéo lại vừa gặp nàng ở Thiên Hai cách đây vài ngày, nàng hiện đang làm giáo viên tại đại học Thiên Hải!
-Tĩnh Tĩnh cũng ở tại Thiên Hải? Tốt quá, ngươi có số fone của nàng không? Có thời gian ta muốn rủ cô ấy đi chơi.
Mạc Vũ Phi thoáng vui mừng sau đó chần chừ hỏi:
-Vậy ra sáu năm qua ngươi không liên lạc với nàng?
Không biết tại sao, lúc hỏi những lời này nội tâm Mạc Vũ Phi có chút rung động, đôi mắt như trăng rằm bên trong hàm chứa một tình cảm sâu đậm, một cỗ kí ức đã bị phủ đầy bụi lại hiện về trước mắt!
Có lẽ, chỉ có Mạc Vũ Phi biết đoạn hồi ức đã trôi qua theo năm tháng, mối tình khờ của một cô bé thầm yêu một cậu bé, nhưng cậu bé này đã có người mình thức, cô bé kia chỉ có thể lặng yên chôn giấu mối tình thầm kín của mình.
Cũng vì vậy cô bé này mới nhiều lần đối nghịch cùng cậu bé tại trường học, chỉ vì muốn được nhìn thấy cậu bé nhiều một chút, được nói chuyện với cậu nhiều một chút!
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã tốt nghiệp, mọi người đều đã chọn cho mình một con đường, nhưng cô bé không thể biết được rằng cậu bé lại bất chợt biến mất suốt sáu năm như bốc hơi khỏi thế gian.
Nhưng hôm nay có lẽ lão thiên đã âm thầm an bài, hoặc là có lẽ do duyên phận, tóm lại, ở nơi sân tennis này không ngờ lại một lần nữa nàng gặp lại hắn, người nàng đã từng thầm yêu trộm nhớ: Phương Dật Thiên!
Khi đó Phương Dật Thiên rất xấu xa, du côn, vô luận lấy cái tiêu chuẩn gì để cân nhắc cũng không phù hợp, trên người của hắn tràn đầy một cỗ kiệt ngạo bất tuân, ở thời điểm đó hắn là một học sinh xấu.
Mà hết lần này tới lần khác, nàng lại yêu thích tên học sinh xấu này! Vốn đoạn hồi ức đã phủ đầy bụi trong tim nàng theo Phương Dật Thiên xuất hiện hôm nay lại bùng lên, giờ khắc này sắc mặt nàng vô cùng kích động.
Sáu năm trôi qua, nàng không biết Phương Dật Thiên đã trải ra chuyện gì, chỉ có điều trên người hắn đã không còn cỗ kiệt ngạo bất tuân, khí thế sắc bén như lúc ở trường học. Hiện giờ chỉ còn lại vẻ bình thản, cực kỳ hiền hòa cùng lười nhác, khuôn mặt hắn cũng không có biến hóa gì lớn, chẳng qua chỉ có thêm một phần thành thục cùng tang thương!
Sáu năm qua nhất định là hắn nếm khổ không ít , cũng không biết hắn đã làm gì, bằng không trên thân hắn cỗ ngạo khí kia biến mất đâu không thấy? Mạc Vũ Phi âm thầm suy nghĩ
Lúc này Phương Dật Thiên mở miệng gượng cười:
-Ta..ta cùng nàng sáu năm qua cũng không gặp lại nhau, nàng là một nữ nhân tốt, ta không thể cho nàng hạnh phúc!
Mạc Vũ Phi nao nao, kinh ngạc nhìn vào Phương Dật Thiên, từ trong lời nói của Phương Dật Thiên nàng nghe ra được Phương Dật Thiên cùng Thu Di Tĩnh đã chia tay, nhưng…
-Phương Dật Thiên, chẳng lẽ ngươi không biết Tĩnh Tĩnh cũng đang chờ ngươi sao?
Mạc Vũ Phi hỏi.
Phương Dật Thiên cười cười, hít sâu một hơi, phất phất tay:
-Không nói chuyện này nữa , lão lớp trưởng một khi đã tới thành phố Thiên Hải, như vậy dù thế nào cũng nên mời ta một bữa cơm nhé?
-Cái gì? Ta còn chưa bắt ngươi phải tận tình địa chủ , ngươi như thế nào lại bắt ta mời ngươi đây?
Mạc Vũ Phi buồn cười nói.
-Lúc trước trong trường học ngươi không ít lần tố cáo ta, ta còn chưa tính với ngươi , mời ta một bữa cơm lại không được sao?
Phương Dật Thiên cười cười.
Đôi mắt như trăng non của Mạc Vũ Phi khẽ xoay chuyển:
-Lúc trước ngươi không tuân thủ kỷ luật, ta là trực ban nên đươn nhiên phải quản ngươi! Được đi, người đã mở miệng ta cùng không thể không mời phải không? Có muốn…
Mới vừa nói được một nửa liền dừng lại, nàng vốn định hỏi có muốn gọi cho Thư Di Tĩnh cùng đi, nhưng nghe ý tứ của Phương Dật Thiên bọn họ hai người đã chia tay, gọi Thư Di Tĩnh tới có thể hay không khiến cho Phương Dật Thiên có chút xấu hổ?
Hơn nữa lần này là nàng mời Phương Dật Thiên ăn cơm, như vậy chỉ cần mời Phương Dật Thiên là đủ rồi, còn như Thư Di Tĩnh thì sau này tìm nàng đi chơi cũng được. Nghĩ xong, Mạc Vũ Phi cười nói:
-Vậy được rồi, tối nay được không?
-Tối nay?
Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ:
-Được, đây là số điện thoại của ta, chờ chút ta đưa ngươi số điện thoại của Tĩnh Tĩnh.
-Tốt, đêm nay không gặp không về!
Mạc Vũ Phi nhìn Phương Dật Thiên nũng nịu.
Phương Dật Thiên cũng nhịn không được, thở dài:
-Ai nha, lão thiên gia thật sự rất không công bằng, ngươi sau sáu năm đã trở thành một đại mỹ nhân còn ta lại già đi… Thôi ngươi cứ tiếp tục chơi với bạn đi, ta còn có việc, tối nay gặp lại!
Phương Dật Thiên nói liến khoác tay chào Mạc Vũ Phi rồi chạy vào wc.
Mạc Vũ Phi nhìn vào bóng dáng Phương Dật Thiên rời đi, thần sắc cực kỳ phức tạp. Sáu năm trước chưa bao giờ nàng có cơ hội ở cùng một chỗ với Phương Dật Thiên. Chẳng lẽ sáu năm sau điều đó sẽ thay đổi? Sáu năm trước không có cơ hội nói ra được, đêm nay có thể hay không thực hiện?