Lâm Thiên Tuyết bị Phương Dật Thiên chọc giận một hồi mặt mày đã tối sầm lại, nàng vung tay đẩy tay Phương Dật Thiên ra:
-Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra, đừng làm bộ mặt đó với ta!
-Nói với hắn cũng vô dụng, hắn vốn là một tên vô lại mà!
Chân Khả Nhân hung hăng nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên im lặng mỉm cười, ánh mắt như có như không nhìn Chân Khả Nhân, đặc biệt nhìn vào cặp đùi nàng. Chân Khả Nhân như nhận biết được ánh mắt của Phương Dật Thiên, lại nhớ đến chuyện cũ, khuôn mặt lập tức đỏ lên trừng mắt đáp trả.
-Các ngươi cứ chơi tiếp đi, ta đi wc.
Phương Dật Thiên đánh lạc hướng.
-Tại sao mình có cảm giác tên hỗn đản này lại tinh thong mọi thứ, sau đó lại cố ý khoe khoang trước mặt chúng ta! Thật là đáng giận!
Chân Khả Nhân nhìn theo bóng Phương Dật Thiên hầm hừ. Một câu của nàng lập tức được ba mỹ nữ ủng hộ, hội chợ bắt đầu:
-Hắn không phải giả vờ đâu, ta nghĩ rằng lúc nhỏ hắn từng bị sét đánh!
-Oa, Hứa Thiến bạn sao lại trù hắn bị sét đánh!
-Mình chỉ là thuận miệng nói thôi, chẳng lẽ bạn thật sự để ý đến hắn sao…hi hi!
-Dám chọc mình à, chết đi…
-À Tiểu Tuyết ơi, gần đây bạn ăn thêm gì à, sao mình cảm giác ngực của bạn có phần phát triển nhỉ?
Hứa Thiến và Vương Tư Miểu không nghịch nữa, bắt đầu chú ý đến bộ ngực Lâm Thiên Tuyết. Lâm Thiên Tuyết nghe hỏi trái tim nảy lên một cái, hồ nghi nhìn ngực mình:
-Có khác gì đâu, vẫn như trước thôi mà!
-Thật mà, rõ ràng là to hơn trước kia, có phải gần đây bạn ăn hay uống thuốc kích thích ngực không?
Chân Khả Nhân hâm mộ nhìn Lâm Thiên Tuyết. Dù sao ngực Chân Khả Nhân cũng không lớn lắm, nếu ngực Lâm Thiên Tuyết đột nhiên phát dục chẳng phải nàng sẽ thua kém rất nhiều sao?
Lâm Thiên Tuyết nghe Chân Khả Nhân và Hứa Thiến nói xong cũng hồ nghi nhìn vào ngực mình, chẳng lẽ tên hỗn đản kia mát xa ngực thật sự có kết quả? Nghĩ vậy, khuôn mặt Lâm Thiên Tuyết chợt ửng đỏ nhưng phần vui sướng lại chiếm nhiều hơn, nàng thầm nghĩ cứ thế chẳng bao lâu nàng sẽ sỡ hữu một bộ ngực tuyệt vời!
-Tiểu Tuyết, bạn nói xem, có phải thời gian gần đây bạn có ăn thêm gì hoặc đi trị liệu ngực đúng không?
-Đúng vậy, Tiểu Tuyết khai thật đi, bạn cũng thấy ngoài Hứa Thiến ra ngực của mình và Tư Miểu đều rất nhỏ, chúng mình cũng muốn được như bạn! Ba mỹ nữ lập tức vây lấy Lâm Thiên Tuyết, Lâm Thiên Tuyết tất nhiên sẽ không nói gì về mát xa và Phương Dật Thiên, nàng chỉ có thể đối đáp bừa cho qua.
Vừa may lúc này Phương Dật Thiên đã bước ra khỏi sân, sau khi hỏi người phục vụ vị trí toilet hắn liền đi tắt qua một sân tennis khác. Vừa khéo hắn vừa đi qua một sân tennis bỗng có một quả bóng nhắm hắn bay tới, mà nữ nhân đón bóng cũng không nghĩ hắn sẽ xuất hiện tại thời điểm này, theo đà lao tới quả bóng!
-Cẩn thận!
Phương Dật Thiên nhìn thấy nữ nhân đang lao về phía mình lập tức lên tiếng nhắc nhở. Nữ nhân kia vừa nghe tiếng quát lập tức dừng lại, nhưng thân thể nàng vẫn theo quán tính tiến đến lao vào lòng Phương Dật Thiên! Lúc này Phương Dật Thiên có thể né tránh dễ dàng nhưng sau đó nữ nhân này tất niên sẽ bị té, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo tất nhiên hắn phải đứng yên đón lấy nàng.
Vòng eo nhỏ nhắn co dãn, da thịt lại mềm mại vô cùng!
-Cô không sao chứ?
Phương Dật Thiên thả lỏng tay. Nữ nhân kia ngẩng đầu nhìn Phương Dật Thiên, đang muốn lên tiếng chợt ngừng lại chăm chú nhìn hắn. Phương Dật Thiên cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mặt, đây chính là lớp trưởng của hắn cách đây sáu năm!
-Phương Dật Thiên?
-Lão lớp trưởng?
Hai người đồng thời thốt ra, sau đó kích động:
-Là ngươi thật sao?
Phương Dật Thiên lúc này đã xác định, nữ nhân xinh đẹp cao gầy thon thả trước mặt chính là lớp trưởng thời trung học của hắn: Mạc Vũ Phi. Lúc còn ở trung học Phương Dật Thiên cũng không gọi thẳng tên nàng mà toàn gọi là lão lớp trưởng khiến nàng có vài lần tức giận, người ta là một thiếu nữ như hoa như ngọc mà lại bị gọi là lão!
Có lẽ vì thế mà lúc đó Phương Dật Thiên cùng Mạc Vũ Phi luôn đối nghịch nhau! Nào là trốn thể dục sáng, trốn học, dánh nhau… tất cả tội trạng của hắn hầu hết đều do Mạc Vũ Phi nói với giáo viên chủ nhiệm. Cũng vì thế mà Phương Dật Thiên không ít lần bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên.
Đối với Mạc Vũ Phi lúc đó hắn cũng biết nhưng không hề chấp nhặt, chỉ là thỉnh thoảng lại trêu chọc cô lớp trưởng xinh đẹp này thôi. Không nghĩ đến sau năm sau tại sân tennis hắn lại gặp được nàng.
-Phương Dật Thiên, quả thật là ngươi rồi! Mới đầu ta còn không xác nhận, ngươi quả thật thành thục hơn trước rất nhiều, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ngươi ta liền xác định…
Mạc Vũ Phi vuốt lại mái tóc đang tán loạn, khẽ cười, nàng lúc này đã là một đóa hoa nở rộ tràn đầy xuân sắc.
-Chà chà, tục ngữ nói thiếu nữ mười tám thì đại biến nhưng dùng trên trường hợp lão lớp trưởng ngươi lại không đúng rồi. Sau sáu năm không gặp không ngờ ngươi lại còn đẹp hơn cả các minh tinh trên TV! Nếu lúc nãy ngươi không gọi tên ta ta cũng không dám xác định..
Mạc Vũ Phi mỉm cười khoe hàm răng trắng đẹp:
-Cũng đã nhiều năm rồi ngươi còn gọi ta là lão lớp trưởng hay sao?
Nữ nhân đang đánh tennis cùng Mạc Vũ Phi thấy hai người nói chuyện cũng ngừng đánh ngồi vào ghế nghỉ ngơi.
-Một ngày làm lớp trường cả đời làm lớp trưởng mà! Đúng rồi, ngươi đến Thiên Hải công tác sao?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
Mạc Vũ Phi gật đầu:
-Ta cũng vừa đến Thiên Hải này chưa đến nửa tháng, cuối tuần nên mới cùng đồng nghiệp đến đánh tennis. Mấy năm nay ngươi ra sao rồi, những lần họp lớp trước cũng không ai có tin tức của ngươi, cũng có người tìm ngươi mãi mà không được!
Phương Dật Thiên biết người mạc Vũ Phi nói chính là Thư Di Tĩnh, lúc trước tình cảm của hai người cơ hồ cả lớp đều biết.
Lúc này lại có một số lại gọi đến Phương Dật Thiên lập tức giật mình. Phương Dật Thiên thần sắc trấn định tiếp điện thoại :
-Đúng thế, ngươi là ai?
-A , Là Phương Tiên Sinh Sao? Thế nào? Không nhận ra giọng ta sao?
Trong điện thoại truyền đến một giọng đàn ông hết sức tùy tiện. Phương Dật Thiên hơi ngẩn ra, thanh âm này rất quen, hắn suy nghĩ một chút đã nhớ ra:
-Tần Dũng? Là ngươi? Làm sao ngươi lại biết được số điện thoại của ta?
-Rất đơn giản a, ta từ Lâm tiểu thư biết được số điện thoại của ngươi. A! được rồi, quên nói cho ngươi biết, Cửu gia cho mời Lâm tiểu thư tới nơi này làm khách.
Tần Dũng trong điện thoại cười lạnh nói. Phương Dật Thiên nghe vậy thân thể hơi cứng đờ, trong ánh mắt đột nhiên sát cơ bạo phát, bén nhọn như đao, ở trong này chỉ có Tiểu Đao thân kinh bách chiến mới cảm nhận được sát khí trên người Phương Dật Thiên búng phát.
Tiếu Đao lập tức rùng mình, hắn trong lòng khẳng định nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Phương Dật Thiên hít sâu một hơi, sắc mặt xoay chuyển xoay người đối diện với Tiêu Di:
-Ta ra ngoài nghe điện thoại một chút!
Phương Dật Thiên nói xong liền đi ra, tới một khoảng cách nhất định, sau đó mới cầm điện thoại nói:
-Tần Dũng, ngươi dám phái người bắt cóc Lâm Thiên Tuyết? Ta nói cho ngươi biết, nếu cô ấy có bất kỳ tổn thương nào, tự tay ta sẽ làm thịt ngươi! Người nhà của ngươi, còn cái thằng chó má Cửu gia kia ta cũng sẽ không bỏ qua!
-Hắc hắc, không nên quá cuồng vọng, ngươi yên tâm, ngươi nên biết ta bắt cóc Lâm tiểu thư mục đích là vì đối phó với ngươi. Ta sẽ không tổn hại tới Lâm tiểu thư, nói thế nào thì Cửu gia với phụ thân của Lâm thiểu thư cũng biết nhau, Cửu gia vẫn đối đãi với Lâm tiểu thư như cháu gái. Bất quá nếu muốn Lâm thiểu thư bình yên vô sự được thả ra ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!
Tần Dũng lạnh lùng nói. Ánh mắt Phương Dật Thiên trầm xuống, lạnh lùng hỏi:
-Điều kiện gì?
-Việc này ngươi bàn với Ngô Lực đi.
Tần Dũng nói xong liền đưa điện thoại cho một người khác.
-Họ Phương, ngươi còn nhớ ta không? Lần trước trong khách sạn Hoàng Quan ngươi cắt đứt hai chân đệ đệ của ta, lần này ta hướng ngươi hạ chiến thư, buốn đấu một trận tử chiến với ngươi!
Trong điện thoại thanh âm tràm thấp bén nhọn truyền đến. Phương Dật Thiên cau mày, lập tức nhớ lại chuyện hôm đó trong khách sạn Hoàng Quan, giao đấu vài hiệp ngắn ngủi với một cao thủ hắc quyền. Như vậy, Cửu gia bên kia bắt cóc Lâm Thiên Tuyết chính là muốn bắt hắn tử chiến cùng với tên này?
-Nếu ta nhận chiến thư thì Cửu gia sẽ thả Lâm Thiên Tuyết?
Phương Dật Thiên lạnh lùng hỏi.
-Đúng vậy, chỉ cần ngươi cùng ta đứng trên lôi đài hắc quyền, vô luận ngươi sống hay chết, nữ nhân họ Lâm kia sẽ không có chuyện gì.
Ngô Lực trả lời.
-Lôi đài hắc quyền? Hắc hắc, nói như vậy ngươi muốn đánh một trận hắc quyền với ta?
Phương Dật Thiên cười lạnh một tiếng, hắn cuối cùng đã xác định suy đoán của mình, đối phương quả thật là một hắc quyền cao thủ.
-Không sai! Ta muốn trong loi đài hắc quyền oánh gục ngươi!
Ngô Lực ngữ khí âm hàn nói. Phương Dật Thiên cười lạnh nói:
- Hảo, hảo ( 3k một gói) Chiến thư của ngươi ta tiếp! Cửu gia hiện tại có ở đây không? Ta có lời muốn hỏi lão ta!
-Phương Dật Thiên, ngươi muốn gì hãy cùng ta nói, ngươi không có tư cách cùng Cửu gia trò chuyện.
Tần Dũng tiếp nhận điện thoại.
-Tần Dũng, ta tiếp nhận điều kiện của ngươi, bất quá các ngươi phải thực hiện lời hứa của mình, nếu như Lâm Thiên Tuyết có bất kỳ sơ xuất gì, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Phương Dật Thiên trong ánh mắt lóe lên huyết sắc quang mang, lạnh lùng nói. Điện thoại bên kia Tần Dũng nghe được âm thanh lạnh lẽo của Phương Dật Thiên liền cảm thấy nội tâm không thoải mái, hắn hít một ngụm khí:
-Yên tâm, Cửu gia là người nói được làm được!
-OK! Như vậy thì đem thời gian, địa điểm khiêu chiến nói rõ ràng đi.
Phương Dật Thiên nói.
-Thời gian ngay đêm nay lúc mười giờ! Địa điểm à, ngươi lái xe đến trung tâm xây dựng, ở đó sẽ có người tiếp ngươi.
Tần Dũng nói.
-Đợi chút, còn có vấn đề này, ta cùng Ngô Lực khai chiến, bên ta phải có người chứng kiến? Bằng không đến lúc đó các ngươi lại ăn quỵt thì sao? Ta muốn mang vài người qua đó! Phương Dật Thiên lạnh lùng nói.
-Việc này… ngươi đợi chút ta hỏi Cửu gia một tiếng!
Tần Dũng nói xong liền im lặng, phỏng chừng là đi hỏi Cửu gia.
-Cửu gia nói, ngươi nhiều nhất chỉ được mang theo năm mạng, ta nghĩ ngươi sẽ không ngu ngốc đi báo cảnh sát chứ? Tần Dũng lạnh lùng hỏi.
-Báo cảnh sát? Hừ, ta nếu đã đáp ứng điều kiện của các ngươi thì báo cảnh sát làm cái gì? Ta chỉ có thể mang được năm mạng qua đó? Hừ trong địa bàn của các ngươi tùy thời đều có thể kêu được trăm mạng tới, Như thế nào còn hãi dữ vậy?
Phương Dật Thiên trào phúng.
-Phương Dạt Thiên, hiện giờ Lâm tiểu thư còn đang nằm trong tay chúng ta, ngươi không muốn nghe lời chúng ta cũng phải nghe! Đêm nay 10 giờ hy vọng ngươi có thể tới đúng giờ! Goodbye! See you..
Tần Dũng nói xong liền cúp điện thoại. Phương Dật Thiên nhìn điện thoại di động, trong mắt hàn quang bạo trướng, đêm nay 10 giờ, Cao ốc Trung Hoàn quyết chiến cao thủ hắc quyền, cứu Lâm Thiên Tuyết!
Hắn thực không nghĩ tới, Cửu gia bắt Lâm Thiên Tuyết mục đích là ép hắn cùng với hắc quyền cao thủ phân cao thấp, nếu như trong chiến đấu chiến bại, hắn sẽ bị cao thủ hắc quyền giết chết.
-Lôi đài Hắc Quyền? Hừ, nếu như là ta giết ngươi cũng coi như là chết cũng chưa hết tội!
Phương Dật Thiên thầm suy nghĩ, sau đó bước trở vào nhà. Trông thấy thần sắc lo lắng của Tiêu Di và Ngô mụ, hắn nhẹ nhàng cười nói:
-Tiêu Di, Ngô mụ, các ngươi đừng lo lắng, ta đã có tin tức của Tiểu Tuyết, mới vừa rồi có người gọi điện thoại cho ta nói đã phát hiện cô ấy.
-A! Là ai gọi cho ngươi vậy? Tiêu Di vội vàng hỏi.
-Tiêu Di không biết hắn đâu. Như vậy đi, ta đi đón Tiểu Tuyết về. Đều do ta, có thể do ta hôm nay làm cho nàng bực tức nên mới giận dỗi lái xa ra ngoài. Những rắc rối cũng nên kết thúc, bây giờ sẽ do ta đón nàng trở về.
Phương Dật Thiên ngữ khí như thật. Tiêu Di giật mình, sau đó mừng rỡ nói:
-Nói như vậy Tiểu Tuyết không có việc gì?
-Không có việc gì, yên tâm đi, ta sẽ đi đón cô ta trở lại! Phương Dật Thiên nói xong liền đi lên xe, lại nói:
-Tiểu Đao, lên xe!
Tiểu Đao ngồi lên xe sau đó Phương Dật Thiên phóng ra khỏi biệt thự Lâm gia