Giai nhân như ngọc, cho dù lệ rơi đầy mặt cũng không dấu được dung nhan khuynh quốc khuynh thành thật làm cho người ta đau lòng. Phương Dật Thiên hôn lên mặt Lam Tuyết, nước mắt nàng lạnh như băng hòa với mùi hương trên thân thể tạo thành một sức hấp dẫn kì lạ.
Thân thể Lam Tuyết nhất thời cứng ngắc, Phương Dật Thiên nhẹ nhàng hôn, nụ hôn của hắn như một dòng nước ngọt lành nhẹ nhàng chảy khắp người nàng. Phút chốc toàn bộ bi thương đau lòng trong lòng nàng như biến mất.
Khuôn mặt lởm chởm râu của Phương Dật Thiên khiến nàng thoáng đau nhưng cảm giác kì lạ này lại khiến tậm hồn nàng run rẩy. Mùi rượu nhè nhẹ truyền đến chóp mũi nàng hòa với mùi vị nam nhân nồng đậm khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng.
Ấm áp, ngọt ngào, chua xót…Đủ loại cảm xúc hiện lên trong đầu. Nụ hôn của hắn không phải mình vần mong đợi sao? Nhưng, vì sao trong lòng mình vì vậy mà đau? Tại sao nước mắt mình cứ rơi? Là bởi vì chuyện xưa của hắn sao? Hay là phát giác bản thân mình không phải là nữ nhân được hắn coi như tính mạng của mình?
Trong lòng Lam Tuyết rối loạn, mơ hồ, càng giác chua xót, đau lòng tăng lên, nàng biết đó là cảm giác ghen tị. Nhưng nam nhân này lại đem nước mắt trên hai má nàng hôn khô, sau đó ngừng lại nhẹ nhàng ngắm nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy mà ôn nhu, sự ôn nhu mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Nàng lại không nhịn được muốn khóc, nàng gục vào lòng hắn mà khóc, muốn tựa vào vai hắn để được hắn che chở… nhưng có thể sao? Nghe hắn kể chuyện xưa, nàng cũng không biết là mình có đủ tư cách để yêu hắn hay không!
-Sáu năm phiêu bạc, không chỉ một lần ta nghĩ đến vị hôn thê chưa từng gặp của mình. Nàng ta đẹp như thiên tiên hay là như một bé khủng long? Hay chỉ là một cô gái bình thường? Mãi đến lúc gặp nàng, ta giật mình phát giác toàn bộ suy nghĩ của ta về nàng đều không đúng. Nàng ta không phải tiên trên trời, nàng ấy có được dung mạo thiên tiên nhưng lại nhiễm phải khỏi bụi của trần gian, đương nhiên nàng ấy cũng không phải là một bé khủng long, lại càng không phải là thường thường như mọi người. So sánh với nàng ấy, ta đúng là dung tục bình thường, ta không đành lòng khinh nhờn nàng, cho nên ta chỉ trốn tránh!
Phương Dật Thiên vỗ vai Lam Tuyết, nhẹ giọng.
-Đúng vậy, anh là một tên hỗn đản dung tục, em từng nghĩ, vị hôn phu của em một ngày nào đó sẽ cưỡi Bạch mã đi đến trước mặt em, nhưng không ngờ lại gặp phải một tên khốn kiếp.
Lam Tuyết hờn dỗi.
-Nên khi phát giác phải lấy tên khốn kiếp này, em cảm thấy hối hận sao?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
-Hối hận, em thật sự hối hận vì trước kia không được quen biết anh, không thể làm thanh mai trúc mã với anh, em hối hận trước đó chưa từng tham gia vào cuộc sống của anh.
Lam Tuyết buồn bã trả lời.
-Ngốc quá. chẳng lẽ em không biết Trường Giang sóng sau xô sóng trước sao?
Phương Dật Thiên cười khẽ.
Lam Tuyết ngẩn ra, sau khuôn mặt khẽ ửng đỏ, cắn môi hỏi:
-Vậy anh bây giờ không còn vương vấn gì cô ấy sao?
-Nói thật chỉ sợ em không tin, nói dối lại sợ em ghen, vấn đề này thật khó trả lời…
Phương Dật Thiên nở nụ cười trêu tức.
Lam Tuyết hừ một tiếng, tức giận nói:
-Vậy anh đi tìm nàng đi, như vậy anh không còn nhức đầu nữa!
-Em chịu sao?
Phương Dật Thiên hỏi lại.
-Em… em
Lam Tuyết đúng là không nói nên lời, trong lòng cực kỳ phức tạp, đúng vậy, nàng chịu được sao? Lúc này Phương Dật Thiên gần như là bá đạo đem nàng ôm vào lòng:
-Được rồi, em ngủ đi, vấn đề đau đầu này cứ để cho anh.
-Anh không được ôm em, đã quên ước định của chúng ta rồi sao? Em lúc này cũng không phải vị hôn thê của anh, anh yêu ai thì đi mà ôm người ấy, ôm em trong lòng lại nghĩ đến người khác, nào có chuyện như vậy!
Lam Tuyết nói.
-Em làm sao biết trong lòng anh không nghĩ đến em mà là nhớ đến nữ nhân khác thế?
Phương Dật Thiên cười cười, nhìn mỹ nhân như ngọc trong lòng hỏi.
Lam Tuyết ngẩng mặt, trong mắt vẫn còn có chút hơi nước mông lung, vẻ mặt hồng nhuận, môi anh đào khẽ mở, lòng nàng có chút rung động, lẳng lặng nhìn nam nhân này, có nhiều lời muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.
Phương Dật Thiên cũng là không chút khách khí, đôi môi đỏ mọng mê người của Lam Tuyết khẽ chu lên như hấp dẫn hắn, dựa vào hơi rượu, hắn liều lĩnh cúi xuống, hướng về đôi môi anh đào ướt át mê người của Lam Tuyết nhẹ nhàng mút lấy.
Thân thể mềm mại của Lam Tuyết run lên, môi anh đào nhỏ của mình bị người này mút lấy hôn nhẹ, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ dị, thân thể mềm mại trở nên vô lực. Nàng duyên dáng "ưm" một tiếng, rồi sau đó cũng không tự chủ được nghênh đón nụ hôn nồng nhiệt của nam nhân này, thân thể nóng bỏng giống như là hòa tan trong nháy mắt.
-Chàng là lão công của ta, bất luận là ai cũng không đoạt đượccho dù là cô gái t hanh mai trúc mã kia. Mình tuy không thể cùng chàng trải qua thời thơ ấu, nhưng nửa đời sau, cho đến khi tuổi già, mình tình nguyện dùng tuổi thanh xuân của mình cùng chàng đi nốt con đường!
Lam Tuyết trong đầu chợt hiện lên ý niệm này, rồi sau đó nàng cũng không kìm được ôm lấy Phương Dật Thiên.
-Chàng hôn thật là thành thạo, kỹ thuật hôn cũng thay đổi thất thường, đa dạng, so sánh với chàng, mình vẫn còn ngây ngô, chỉ có thể bị động nghênh hợp. Nhưng thế thì sao, giờ phút này không phải giống như ý nguyện của mình rồi sao? Trước đây mình không phải luôn nghĩ muốn hôn nam nhân này sao?
Cũng không biết qua bao lâu, Phương Dật Thiên dừng lại, cùng Lam Tuyết ôm hôn, đôi môi mềm mại, thơm như mật ngọt làm cho hắn lưu luyền không thôi. Bất quá, vì không để sự viện tiến đến việc khó khống chế, hắn liền chủ động dừng lại. Lam Tuyết nhẹ cúi xuống, khuôn mặt đỏ bừng như hoa hồng nở rộ, tựa như mộng ảo, trong mắt lưu động một tia thần sắc ngột ngào mừng rỡ, đang yêu vô lực dựa vào lòng Phương Dật Thiên, xấu hổ ngẩng đầu lên.
-Đây là nụ hôn đầu tiên của em sao? Khó trách kỹ thuật hôn ngây ngô như vậy.
Phương Dật Thiên cười cười nói. Trong lòng cũng có chút tự hào, đắc ý, nữ nhân này có thể nói là đem mình giữ kỹ, vẻ đẹp của nàng chỉ vì mình nở rộ, người vợ như vậy, chồng còn đòi hỏi gì?
-Anh…Hừ, mới không phải đấy, anh đã hôn không biết bao nhiêu nữ nhân rồi, việc gì em phải giữ nụ hôn đầu cho anh chứ… Không phải, tất nhiên không phải!
Lam Tuyết hờn dỗi.
-Em ngay cả cách nói dối cũng không biết, lúc nói dối ánh mắt không được tránh né đối phương, như vậy rất dễ bị người ta nhìn ra!
Phương Dật Thiên nhịn không được cười nói.
Lam Tuyết ngẩn ra rồi sau đó lại thẹn tùng không dứt, chút điểm tâm tư của nàng bị tên hỗn đản này trực tiếp vạch trần, giọng nói của nàng cứng lại, quệt quệt miệng nói:
-Anh chỉ biết bắt nạt em thôi, anh thật là hư…
Lam Tuyết nói xong, không nhịn được, tay ngọc nắm lại đánh lên lồng ngực Phương Dật Thiên, hết lần này tới lần khác đánh lên phía ngực phải Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên nhịn đau không được kêu một tiếng, nửa nghiêm túc, nửa đùa:
-A, đau quá a, tâm hồn thiện lương của anh bị em đánh cho tan nát rồi.
Lam Tuyết ngẩn ra, nàng rõ ràng đánh rất nhẹ a, nhưng nhìn Phương Dật Thiên sắc mặt lại không giống như giả bộ, nàng nhịn không được dừng tay, kinh ngạc hỏi:
-Thực, thật sự rất đau sao?
-Ngốc quá, gạt em thôi! Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi!
Phương Dật Thiên nắm tay nàng nhẹ giọng khuyên.
-Em ngủ không được, hay là anh ngủ cùng em nhé!
Trong đêm tối, đôi mắt đẹp của Lam Tuyết sáng ngời quyến rũ, lại tựa như mộng ảo, tràn đầy nhu tình, cho dù là người có tâm sắt đá phải mềm lòng.
Thân thể cường tráng quấn đầy băng vải, giờ phút này, trên ngực hắn đỏ thẫm một mảng, màu đỏ còn đang không ngừng lan rộng. Quan Lâm nhịn không được kinh hô một tiếng, trong mắt hiên lên tia áy náy, nàng đương nhiên biết giờ này vết thương trên ngực Phương Dật đang chảy máu chính là một quyền của nàng ban tặng.
-Ngươi, ngươi bị thương? Nghiêm trọng như vậy sao ngươi không đi bệnh viện a
Quan Lâm trách cứ Phương Dật Thiên, trong ánh mắt lộ vẻ thân thiết, mơ hồ có một chút nhu tình.
Phương Dật Thiên trong lòng nhịn không được âm thầm cười, giờ phút này hắn rất hưởng thụ a, phải biết rằng Quan Lâm bị hắn xé áo lại không có ý che đậy, kết quả là, chỉ cần nhìn một ngắm liền có thể đem kia hơn phân nửa cặp đào kia thu vào mắt, lại còn cái khe sâu không thấy đáy, làm hại hắn không nhịn được muốn duỗi tay đi đo đạc.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ cười trộm trong lòng mà thôi, ở mặt ngoài hắn thể hiện bộ dáng vô liêm sỉ, giả bộ đau đớn, duỗi tay bắt lấy tay Quan Lâm, giọng nói thống khổ:
-Quan..Quan Lâm, ta, ta cảm giác ta sắp không được, vốn ta còn có thể sống lâu ba ngày, nhưng bị một quyền của cô đánh cho vỡ miệng vết thương. Ta, ta chỉ là có cái tiếc nuối, đó chính là cũng không thể để lão nhân nhà ta được bế cháu. Thế này đi, thừa dịp ta bây giờ còn có sức, cô giúp ta hoàn thành tâm nguyện nhé. Dù sao, ta cũng đang cởi áo, nhân tiện cũng cởi quần luôn!
Quan Lâm nghe lời nói phía trước trong lòng đã vô cùng khẩn trương, nhưng nghe được câu cuối lập tức biết người này cố ý trêu đùa nàng, trong nội tâm nàng nhịn không được tức giận, giơ tay muốn hung hăng giáo huấn, nhưng vừa thấy thương thích trên người hắn lại thôi,hừ một tiếng:
-Ngươi là tên gia hỏa chết tiệt, có chết hay không ta không quan tâm! Đi tới ngồi bên này, ta cũng có thuốc trị ngoại thương.
Quan Lâm nói xong kéo Phương Dật Thiên đến sô pha ngồi,đem băng vải trên người Phương Dật Thiên cởi bỏ,bỏ xong băng gạc liền lộ ra miệng vết thương trên ngực hắn. Nàng giật mình:
-Trúng đạn?
-Đúng vậy, bác sĩ nói ta sống không được vài ngày, tuy nói ta khỏe manh nhưng không phải nữ nhân, không thể sinh con. Thời gian cấp bách, chúng ta hiện tại bắt đầu làm chính sự đi!
Phương Dật Thiên đem mục đích nói ra,còn không quên nhấn mạnh từ “làm”,đôi mắt nhìn chằm chằm hai quả đào trước ngực Quan Lâm, vẻ mặt háo sắc, chỉ còn thiếu không chảy ra nước miếng thôi.
Quan Lâm theo ánh mắt Phương Dật Thiên nhìn xuống, lúc này mới nhớ tới trong lúc lộn xộn quần áo mình bị xé rách, khuôn mặt nàng tức khắc đỏ lên, cả giận hừ một tiếng:
-Cái miệng ngươi chỉ biết nói bậy thôi sao? Có tin ta bỏ mặc ngươi không?
Nói xong, nàng liền xoay người đi vào phòng. Lúc đi ra trên người nàng đã mặc một bộ quần áo khác, sau đó từ trong nhà cầm ra thuốc mỡ cầm máu, cồn cùng với băng vải ngưc hắn, trộn cồn cùng thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên, sau đó lại dùng băng vải băng bó vết thương của Phương Dật Thiên.
-Vết trúng đạn này là do việc đêm qua?
-Không có việc gì, tối hôm qua bị một tên đàn em của Cửu gia nổ súng, nhưng hắn cũng đã trả giá rồi.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
-Tối hôm qua phát sinh chuyện như vậy sao ngươi không báo cảnh sát?
Quan Lâm lạnh lùng hỏi.
-Báo cảnh sát? Cửu gia nói, báo cảnh sát sẽ lập tức giết con tin , nếu ta nhận quyết đấu công bằng, như vậy Lâm Thiên Tuyết có cơ hội được phóng thích, cô nói ta dám báo cảnh sát sao? Hơn nữa, ta không tin cao thủ hắc quyền của Cửu gia có thể đánh bại ta.
Phương Dật Thiên cười lạnh.
-Hắc quyền cao thủ?
Quan Lâm giật mình.
-Không sai. Kỳ thật cao ốc Trung Hoàn ngoại trừ hai tầng ở ngoài còn có tầng ngầm, ta hoài nghi này tầng ngầm này có thể là nơi Cửu gia tổ chức võ đài đen. Cô cũng biết, tổ chức một trận đấu như vậy lợi ích rất lớn,Cửu gia ở trung gian có thể nắm giữ lợi nhuận cao nhất. Đương nhiên, sau sự tình tối qua, giờ cái tầng ngầm ấy hẳn đã là một sân trống, cho dù cảnh sát các người đi khám xét cũng không có thu hoạch gì.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
-Cửu gia có thể nói là khối u ác tính ở thành phố Thiên Hải. Xhỉ tiếc cảnh sát chúng ta không đủ chứng cứ để bắt hắn. Phương Dật Thiên, ta trịnh trọng nói cho ngươi, sau này nếu phát sinh chuyện như vậy,ta hy vọng ngươi có thể trước tiên báo cảnh sát chúng ta.
Quan Lâm ngữ khí chân thành.
Phương Dật Thiên cười nhạt nói:
-Nói như vậy nghĩa là cô muốn hợp tác với ta?
-Ngươi cho là chỉ bằng một mình ngươi là có thể đối phó với Cửu gia sao?
Quan Lâm hừ một tiếng.
Phương Dật Thiên cười cười, không nói gì.
-Còn nữa, thân phận thật sự của ngươi là gì? Ta điều tra lý lịch ngươi, sáu năm trước không hề có một tư liệu gì về ngươi! Ngươi đã đi đâu, làm gì?
-Oái, đây chính là riêng tư nha, Quan đại cảnh sát tò mò sao? Nói cho cô nghe cũng được, chẳng qua dù thế nào cũng phải tìm một phòng yên tĩnh rồi từ từ chúng ta tâm sự!
Phương Dật Thiên cười cười, nhìn bộ ngực của Quan Lâm châm chọc.
-Ngươi... Phương Dật Thiên, ngươi không thể không đùa giỡn sao? Không thể nghiêm túc một chút sao?
Quan Lâm tức giận nói.
-Nổi nóng rồi sao? Ha ha, sáu năm trước ta làm công ở nước ngoài. Còn muốn biết ta làm gì không? Cám ơn cô băng bó vết thương giúp ta nhé, ta sẽ ghi nhận.
Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên.
-Còn muốn chạy? Phương Dật Thiên, chuyện ta với ngươi còn chưa tính xong đâu!
Quan Lâm nói xong duỗi tay kéo cánh tay Phương Dật Thiên, đúng là không muốn cho hắn đi. Phương Dật Thiên giật mình, sau đó khẽ cười. Thân thể đột nhiên phản kích bắt được cánh tay Quan Lâm, sau đó dùng sức lôi kéo.
Quan Lâm bất ngờ không kịp phòng, hơn nữa Phương Dật Thiên kéo mạnh tay, thân thể của nàng lập tức lảo đảo ngã vào người Phương Dật Thiên.
-Cẩn thận kẻo ngã!
Phương Dật Thiên nói xong liền "hảo tâm" duỗi tay ôm lấy thân thể Quan Lâm!
Lúc Quan Lâm phục hồi tinh thần cũng phát giác mình rốt cuộc bị người này ôm vào lòng, người này còn rất vô liêm sỉ,dùng ngực hắn cọ bộ ngực của nàng, sắc mặt nàng tức khắc đỏ lên, rồi sau đó từng đợt cảm giác tê dại nảy lên trong lòng, hai gò má nóng bỏng không thôi.
-Hãn nữu, cô không sao chứ?
Phương Dật Thiên thân thiết hỏi, ngầm khen ngợi hai quả đào trước ngực Quan Lâm thật co dãn , mềm mại cực kỳ, quả không hổ là nhân gian hung khí.
-Phương Dật Thiên, ngươi muốn chết!"
Quan Lâm giận dữ, vung tay lên đang muốn đánh Phương Dật Thiên, không ngờ hắn sớm có chuẩn bị, duỗi tay bắt được hai cánh tay Quan Lâm, nhìn sát khuôn mặt nàng, trêu chọc:
-Qua cầu rút ván sao? Lúc nãy ta không giữ cô lại cô đã ngã ra đất rồi!
-Ngươi... Ngươi buông ta ra, ngươi thích bắt nạt ta lắm sao?
Quan Lâm mắc cỡ đỏ mặt, tên mặt dày này dùng thân thể kề sát nàng, lại còn cọ xát nửa thân trên của nàng. Nhưng thân thể của nàng quả thật rất mẫn cảm, cho dù là cách vài lớp quần áo nhưng cơ thể nàng cũng bắt đầu có phản ứng…
-Được, ta buông tay ra, nhưng cô không được rat ay đánh ta!
Phương Dật Thiên cẩn thận nói trước:
-Không thể đánh , bằng không... Ha ha, bốn bề vắng lặng, cô cũng đừng trách ta được một tấc lại muốn tiến một thước.
Phương Dật Thiên nói xong buông hai tay Quan Lâm ra, rồi sau đó thân thể lui về phía sau hai bước.
-Phương Dật Thiên! Tên vô liêm sỉ… tên hỗn đản!
Quan Lâm quát to muốn tiến lên. Lúc này di động trong túi quần Phương Dật Thiên vang lên , hắn vội vàng nói:
-Đợi chút, ta nghe điện thoại.
Quan Lâm giật mình, nổi giận nhìn hắn. Phương Dật Thiên lấy điện thoại ra, vừa nhìn màn hình lập tức giật mình:
-Là Triệu cục trưởng gọi.