Phương Dật Thiên mang bụng đói bước vào buổi tiệc, yến hội đã bắt đầu, yến tiệc cũng không rườm rà mà tổ chức theo kiểu tiệc đứng. Khách dự tiệc nếu thấy đói hoặc muốn ăn món mình thích có thể tự đi lấy món ăn cho mình.
Phương Dật Thiên bước đến bàn ăn, nhìn thức ăn phong phúc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó Phương Dật Thiên bắt đầu tấn công thức ăn, hắn chuyên chọn những thức ăn đắt tiền, rất nhanh sau đó trước mặt hắn đã có một đống to thức ăn, hai tay không thể mang hết hắn liền gọi nhân viên phục vụ đến giúp mang vào góc sô pha lúc nãy rồi bắt đầu chiến đấu.
Hắn ăn như thể chưa từng được ăn, từng ngụm thức ăn vứt vào miệng, xung quanh còn có vô số rượu ngon, trông dáng bộ sung sướng cực kỳ. Tiêu Di ở phía xa đang nói chuyện với Hồng Vinh vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn lập tức kinh hãi đứng yên như trời trồng, ly rượu trên tay cũng suýt rơi xuống.
Hồng Vinh thấy sắc mặc Tiêu Di biến đổi cũng theo ánh mắt nàng nhìn lại, trông thấy đống thức ăn xung quanh Phương Dật Thiên cũng giật mình mở to mắt, sau đó cười to:
-Tiêu Di à, bằng hữu này của em thật là tốt bụng nha, có thể ăn được nhiều thức ăn như thế!
Tiêu Di nghe Hồng Vinh trêu chọc vô cùng xấu hổ chỉ muốn tìm một lỗ mà chui xuống, dáng vẻ ung dung thanh tao vừa rồi cũng biết mất. Tuy nàng biết sức ăn của Phương Dật Thiên rất lớn nhưng tại một yến hội sang trọng như thế này cũng không ngờ hắn lại làm thế.
Dưới ánh mắt Hồng Vinh, Tiêu Di đành phải xấu hổ cười trừ, chỉ muốn hét lên là không quan hệ với hắn.
Lúc này Cố Khuynh Thành cũng bước vào, trông thấy Hồng Vinh cùng Tiêu Di liền mỉm cười chào, thấy hai người trợn mắt há mồm nàng cũng tò mò nhìn theo, vừa lúc thấy Phương Dật Thiên một tay cầm cá một tay cầm tôm hùm đang nhai ngồm ngoàm, nàng cũng giật mình sửng sốt. Cách ăn uống như thế cho dù ở ngoài nàng cũng chưa từng thấy qua, đừng nói tại một bữa tiệc!
-Ha ha..
Nhìn Phương Dật Thiên ra sức chiến đấu, Cố Khuynh Thành cũng không nhịn được phải bật cười:
-Chị Tiêu Di à, vệ sĩ của chị thật là một mãnh nam nha, ăn uống như thế này lần đầu em mới nhìn thấy đó.
Tiêu Di lúc này đã phục hồi tinh thần, xấu hổ nhìn Cố Khuynh Thành:
-Em biết hắn hả Khuynh Thành?
-Hi hi, vừa rồi em ra phía sau nghe điện thoại vô tình gặp Phương tiên sinh hút thuốc nên hàn huyên cùng hắn vài câu. Phương tiên sinh thật là khôi hài, nhưng không ngờ lúc ăn uống lại như quỷ đói thế này. Chị Tiêu Di không trả lương đủ cho hắn sao?
Cố Khuynh Thành bắt đầu trêu chọc.
-Hắn… hơi xấu tính một tí nhưng những điểm còn lại đều rất được!
Tiêu Di xấu hổ biện hộ, dù gì Phương Dật Thiên cũng do nàng mang đến, nàng cũng phải giữ gìn mặt mũi cho hắn.
-Nhìn hắn ăn em cũng thấy đói rồi, chúng ta cùng đến ăn thôi!
Cố Khuynh Thành đề nghị. Tiêu Di thở dài, thầm nghĩ có cơ hội nhắc nhở Phương Dật Thiên, dù sao ở nơi đông người cũng nên có ý tứ một chút, nghe Cố Khuynh Thành đề nghị liền mỉm cười đồng ý.
Phương Dật Thiên ăn uống như thế đã sớm bị cả hội trường chú ý. Vài nam thân sĩ thì lắc đầu khinh thường, còn nữ sĩ lại cười nhạt thầm đoán tên quỷ chết đói này ở đâu trà trộn vào dự tiệc.
Tất nhiên Phương Dật Thiên chẳng thèm quan tâm đến mọi người, hắn luôn chú tâm vào việc ăn uống mặc kệ người ta nói. Hắn thản nhiên bắt chéo chân, tay cầm rượu, thức ăn xung quanh đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó lại còn đưa ngón tay vào miệng liếm vài lần rồi chùi vào túi quần… Hành động này lập tức khiến các nữ sĩ đang quan sát hắn tái mặt chạy vào wc như muốn nôn mửa.
-Thức ăn ngon thật, chỉ tiếc là quá ít, đầu cá thì nhỏ, lại chỉ có vài ba cái, còn canh cá nữa chứ! Con bà nó chỉ một chén uống làm sao đủ? Tôm hùm cũng chỉ có vài con mà chẳng có tí thịt nào, lại còn bỏ vào dĩa to như muốn lừa người à?
Phương Dật Thiên thầm chửi, sau đó quay đầu nhìn nhân viên phục vụ:
-Làm phiền mang cho ta một, à không hai con cua đế vương, còn cá cũng mang thêm vài con đi, à còn hức ăn gì ngon cứ đưa hết lên!
Nghe Phương Dật Thiên nói xong nữ phục vụ suýt ngất xỉu tại chỗ, nàng thầm nghĩ: hôm nay xem như đai khai nhãn giới, cuộc đời nàng đây là lần đầu gặp tên háu ăn như thế. Đến đây phần lớn đều là người có tiền hoặc có thân phận, lại còn có không ít nam nữ minh tinh. Cho dù là nhà giàu mới nổi cũng phải để ý hình tượng ăn uống bình thường chứ. Cho dù là một tên thô tục khi vào đây cũng phải cố tỏ ra vẻ lịch sự thân sĩ. Hơn nữa mọi người đến đây hầu hết để làm quen bắt chuyện tìm kiếm cơ hội, chỉ có người này đến đây để ăn uống… mà hắn ăn cũng gần hết một phần cho mười người rồi…
-Tiên sinh.. cái này…
Nữ phục vụ chần chứ, đối với yêu cầu của Phương Dật Thiên nàng cũng cảm thấy khó xử. Nàng chỉ là một phục vụ bình thường, làm sao có quyền mang cho Phương Dật Thiên nhiều đò ăn như thế, hơn nữa thức ăn ở đây đều cực kỳ đắt tiền.
Lúc này ba người Tiêu Di, Khuynh Thành và Hồng Vinh cũng bước đến giải quyết vấn đề khó xử.
-Phương Dật Thiên, ngươi… ngươi ăn hết tất cả sao?
-Ta còn chưa dùng xong mà, chị Hồng Vinh ơi, đầu bếp ở đây làm thức ăn ngon thật, chỉ tiếc là hơi ít…
Phương Dật Thiên quẹt mũi đáp lời.
Cố Khuynh Thành phì cười:
-Phương tiên sinh nếu vẫn chưa no thì ăn luôn phần của ta đi!
Phương Dật Thiên giật mình, chưa kịp trả lời đã nghe Hồng Vinh nói:
-Phương tiên sinh, ngài còn muốn dùng gì cứ nói, ta sẽ phân phó cho phục vụ mang lên. Dù sao ngài cũng là khách, nếu không lo đầy đủ chủ nhân là ta cũng cảm thấy có lỗi.
Nếu là người khác, nếu đã nghe chủ nhân nói thế thì cũng nên lịch sự từ chối rồi khách sáo cám ơn. Nhưng Phương Dật Thiên lại không phải người bình thường, hắn gật đầu:
-Tốt lắm, sớm nghe chị Hồng Vinh rất tốt bụng, ta cũng không phải khách khí nữa. Phục vụ, mang thêm hai con cua đế vương nữa, à lựa con to một tí nha. Cá này thịt ngọt nhiều nước, Tiêu Di cũng dùng thử đi.
Tiêu Di chợt có cảm giác muốn tống hắn ra ngoài, tổ tông ơi ngươi cũng phải để mặt mũi cho ta chứ. Dù sao cũng là ta mang ngươi đến, người khác không biết còn cho rằng ta mang ngươi đến để ăn bù đó!
Đã quen nhìn những nam nhân giả dối xung quanh, Cố Khuynh Thành lúc này lại thế Phương Dật Thiên rất dễ thương, bước đến ngồi xuống cạnh hắn. Không hiểu sao mỗi khi gần hắn nàng luôn có một cảm giác thoải mái, bản thân không cần phải mang một lớp mặt nạ khách sáo xã giao. Cả ngày tiếp chuyện mọi người, Cố Khuynh Thành cũng đã cảm thấy mệt mỏi, nàng ngồi xuống bắt đầu ăn, có điều cử chỉ ăn uống của nàng tao nhã hơn rất nhiều.
Tiêu Di cũng lắc đầu cười ngồi xuống bên kia Phương Dật Thiên, thầm lấy tay nhéo hắn một cái. Đống thức ăn trước mặt Phương Dật Thiên đã được nhân viên phục vụ dọn đi, trên mặt bàn lúc này đã đầy những món ăn mới. Phương Dật Thiên liếm môi, bộ dạng them khát cầm thức ăn gắp cho Tiêu Di;
-Thức ăn ngon lắm, ngươi dùng thử đi.
Tiêu Di không từ chối được, đành nhận lấy, nói thật nàng cũng đã nói.
Phương Dật Thiên lại bẻ càng một con cua đế vương đưa cho Cố Khuynh Thành:
-Cố tiểu thư, cua này cũng rất ngon, cô ăn đi. Còn chị Hồng Vinh nữa, chị là chủ nhân mà không dùng bữa thì ta cũng ngượng không ăn đâu.
Hồng Vinh im lặng nhìn Phương Dật Thiên, thầm nghĩ ngươi còn biết ngượng sao? Ngươi biết ngượng sao lúc trước lại ăn như ma đói thế!
Cố Khuynh Thành thực không hiểu Phương Dật Thiên đeo kính cho nàng là có ý tứ gì, nhưng chẳng qua lúc Phương Dật Thiên cầm kính râm trong tay tự mình đeo lên mặt nàng, khuôn mặt non mềm bóng loáng của nàng rõ ràng cảm ứng được hai bàn tay thô ráp cùng với một mùi hương thuốc lá nhàn nhạt. Run sợ, nàng rõ ràng là cảm thấy trong thâm tâm mình đang run lên, cõ lẽ là do uống chút rượu vào, có điểm ý loạn tình mê, giờ phút này nàng đang hưởng thụ loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt này. Rồi sau đó nàng liền nghe được phía sau nàng có tiếng bước chân đi tới, một thanh niên dáng vẻ lưu manh đứng ở trước bàn của họ, người thanh niên này nghiêng người nhìn về phía Cố Khuynh Thành suy nghĩ. Trên mặt của Cố Khuynh Thành đã đeo kính râm che mất hơn phân nửa dung nhan của nàng, chẳng qua là không che lấp được cái mũi ngọc thẳng cùng với đôi môi anh đào nhuận hồng như đóa hoa, làm cho hắn hít thở không thông thật sự là rất đẹp! Nói một câu tuyệt sắc giai nhân cũng không có gì quá, đặc biệt giờ phút này Cố Khuynh Thành trên ánh mắt nhiễm một chút men say, lại càng tăng thêm mấy phần kiều mị, như vậy là đủ để cho tuyến thượng thận của nam nhân phản ứng kịch liệt! Hai mắt của Phương Dật Thiên có chút khẽ nheo lại, khẽ lắc chén rượu trong tay, chậm rãi nhìn về phía người thanh niên trước mặt tựa hồ là đang bị vẻ đẹp của Cố Khuynh Thành làm cho ngây người, nhưng vẫn ung dung nhàn nhạt cười.
- Này mỹ nữ, đêm nay là sinh nhật lão đại của chúng ta, lão đại của chúng ta muốn mời nàng qua cùng ngài uống một chén chúc mừng.
Người thanh niên này hồi phục tinh thần, nhớ tới mục đích của mình, nói. Cố Khuynh Thành cũng đoán được người thanh niên này có mục đích không tốt, từ đầu đến cuối khuôn mặt nàng cũng không có nhìn về phía người thanh niên này một cái liếc mắt, chỉ có điều đôi mắt phía sau đôi kính râm đang nhìn về phía Phương Dật Thiên tràn ngập ý tứ xin giúp đỡ. Phương Dật Thiên ung dung cười nhạt nói:
- Lão đại của các ngươi đã là cái gì? Thật có lỗi, nàng đêm nay là do ta bao cả đêm để hầu rượu ta rồi, ngươi đi tìm người khác đi. Cái gì? Bảo ta đêm nay là do hắn bao cả đêm! Cố Khuynh Thành nghe vậy khuôn mặt ngọc tức khắc nóng bỏng lên, ửng đỏ một cách quyến rũ mê người, trái tim của nàng không nhịn được mà trở nên dồn dập cả lên, nhưng nam nhân tán tỉnh nàng trước đây không phải là không có, chỉ có điều ăn nói trực tiếp thô tục như Phương Dật Thiên thì nàng chưa từng gặp qua! Chẳng qua sau đó Cố Khuynh Thành lại cảm thấy buồn cười, nam nhân bất cần đời này đôi khi cũng rất là khôi hài. Người thanh niên kia khuôn mặt tức khắc trắng bệch lên, trong ánh mắt còn có một tia hàn quang lạnh lùng nhìn về phía Phương Dật Thiên, ngữ khí âm u nói:
- Tiểu tử là ngươi muốn tìm cái chết sao?
- Biến!
Ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, sát khí trong khoảnh khắc giống như thực chất nổ bắn ra, bao phủ về phía người thanh niên này, hắn thực sự là không có hứng thú đánh nhau với người thanh niên này, không bằng ngồi tâm sự tình cảm với Cố đại mĩ nhân. Người thanh niên trong lòng có chút khẽ run lên, bị ánh mắt giống như đao phong của Phương Dật Thiên chăn chú nhìn trong lòng không khỏi phát lạnh, lúc sau phản ứng trở lại hắn âm thầm bởi vì bản thân mình nhát gan mà cảm thấy khó chịu, đối phương không phải là chỉ có một mình sao, mình còn có đại ca cùng với năm sáu huynh đệ làm hậu thuẫn còn sợ hắn sao?
- Tiểu tử ngươi quả thật là đi tìm chết!
Ngươi thanh niên nói xong liền vọt tới chỗ Phương Dật Thiên bộ dáng như muốn gây chiến. Phương Dật Thiên âm thầm buông tiếng thở dài, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. nhìn thấy mĩ nữ thì giống như là ruồi bọ chen chúc mà đến, chẳng lẽ không biết mĩ nữ bình thường đều là đại biểu cho tai nạn sao? hồng nhan họa thủy!
- Muốn mỹ nữ của ta, cô chờ ta mấy phút, ta nghĩ ta phải nói chuyện với lão đại của hắn một chút.
Phương Dật Thiên nhìn về phía Cố Khuynh Thành cười nói, trong lúc đó nắm tay của người thanh niên lày cũng lao tới muốn đánh về phía cánh tay phải của hắn. Rồi sau đó Phương Dật Thiên đứng lên, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ vẻn vẹn là hai tay xoay ngược về giữa liền làm cho người thanh niên này bị khắc chế kêu lên thảm thiết không thôi, tiếp đó Phương Dật Thiên nắm lấy người thanh niên này hướng tới bàn rượu phía xa đi đến. Lúc trước hắn đúng là nhìn thấy tên thanh niên này là từ chiếc bàn rượu đó đi đến chỗ hắn và Cố Khuynh Thành. Bên chỗ chiếc bàn rượu kia có năm sáu nam tử đang đứng lên, cả một đám chăm chú nhìn về phía tên thanh niên trẻ tuổi đang nằm trong tay Phương Dật Thiên, trong đó có mấy người âm thầm nắm chai rượu lên.
- Nghe nói nơi này có lao đại của tên này, ta tiến đến hỏi thăm một chút.
Phương Dật Thiên đẩy người thanh niên trong tay hướng về phía trước ung dung nói. Người thanh niên thoát khỏi sự khống chế của Phương Dật Thiên lúc sau chạy đến trước mặt một tên nam tử khôi ngô nói:
- Đại ca, tiểu tử này quả thực là quá cuồng vọng, quả thực là không để đại ca và nhóm chúng ta vào trong mắt.
- Ngươi chính là đai ca của bọn chúng? Nghe nói đêm nay sinh nhật ngươi, còn muốn bạn gái của ta đến uống rượu với ngươi? Ngươi có biết hay không nàng đêm nay là do ta bao, nàng tại sao lại không theo một vị công tử tiểu bạch kiểm như ta mà lại theo uống rượu với ngươi? Ngươi có thể so được với ta sao? đề nghị ngươi hay là đi về tự soi gương xem lại mình, nhìn xem có thể bao được nàng trước rồi hãy nói sau.
Phương Dật Thiên ngữ khí trào phúng nói. Cố Khuynh Thành ở bên bàn bên kia lặng lẽ quay đầu nhìn về phía bên này nghe thấy mấy lời nói này của Phương Dật Thiên suýt chút nữa tức hộc máu, gia hỏa này không ngờ da mặt dày đến trình độ này, còn tự xưng mình là công tử tiểu bạch kiểm, nàng thật không nhìn ra trên người hắn có điểm nào giống tiểu bạch kiểm. Lời này nếu truyền ra ngoài, Cố Khuynh Thành nàng nuôi nam nhân này, chỉ sợ là làm cho cả giới giải trí, cả xã hội oanh động.
- Con mẹ nó, tiểu tử ngươi là cái thứ gì chứ? Tính làm loạn hả?
Bên cạnh muộn người thanh niên gầm lên, trực tiếp cầm một chia bia đập về phía đầu của Phương Dật Thiên.
- A… Phương, Phương…
Cố Khuynh Thành thấy như vậy không nhịn được gọi to một tiếng duyên dáng, trong lòng khẩn trương cực kỳ. Nhưng mà Phương Dật Thiên cũng cười lạnh một tiếng, trực tiếp hướng một quyền lên nghênh tiếp chai bia.
- Phanh!
Bọt văng tung tóe khắp nơi, cả chai bia trực tiếp bị đánh vỡ tung, rồi sau đó ánh mắt của Phương Dật Thiên phát lạnh, trực tiếp túm lấy tên thanh niên này trong tay phải, lấy đi nửa chai bia còn lại trong tay hắn, ấn cổ tên thanh niên kia xuống bàn, rồi sau đó cầm nửa chai bia sắc bén hung hăng đâm xuống! Tức khắc, đám người bốn phía kinh sợ hô lên, nếu không ngoài dự kiến thì tên thanh niên kia sẽ bị nửa chai bia kia đâm vào mặt! Tên thanh niên kia trong lòng kinh hãi, hắn cảm thấy bên tai chợt lạnh, đến khi hắn hồi phục tinh thần lại thì thấy nửa chai bia kia đâm lên bàn cách mặt của hắn không đến một ly, nếu nửa chai bia này thoáng lệch đi vài cm… hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi! Phương Dật Thiên sau đó buông hai tay ra, vỗ vỗ tay nhàn nhạt nhìn về phía tên lão đại đang run nhè nhẹ nói:
- Ngươi nếu còn muốn mời bạn gái của ta tới cùng ngươi uống rượu, như vậy cứ việc đi, nếu ngươi hiện tại cảm thấy người của ngươi còn chưa đủ, như vậy cứ việc gọi điện thoại kêu đến, ta có thể đợi! chẳng qua nói trước đến lúc đó có mất tay, mất chân cũng đừng có hối hận! Phương Dật Thiên nói xong cười lạnh một tiếng, xoay người đi về chỗ Cố Khuynh Thành.
- Lão, lão đại cứ để hắn đi như vậy sao?
Một tên thanh niên nhìn Phương Dật Thiên iêu sai đi xa lúc sau không nhịn được mở miệng hỏi.
- Sao cái con mẹ ngươi, không cho hắn đi, ngươi có thể đánh thắng được hắn sao? ngươi không thấy thân thủ của hắn sao? tất cả chúng ta gộp lại phỏng chừng cũng không thể động đến người hắn, mà hắn cũng không cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể đánh hạ hết chúng ta, vừa rồi xem như hắn đã hạ thủ lưu tình nếu không thì A Thanh đã sớm vào viện rồi!
Tên lão đại thấp giọng giận dữ nói.
- Kìa đại ca, mỹ nữ bên cạnh hắn…
- Mỹ cái đầu ngươi, con mẹ nó, tính tiền sớm một chút đi, hắn không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc được.
Mấy tên thanh niên kia tức khắc khúm núm một trận, nhìn về phía Phương Dật Thiên thần tình thành kính.