Phương Dật Thiên đâu biết rằng ngay khi hắn lấy ô tô chạy về biết thự Tuyết Hồ thì Mộ Dung Vãn Tình đã điện thoại nói ra hành tung của hắn cho Lam Tuyết, còn nói rằng tối hôm qua hắn cùng với Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ. Lam Tuyết sau khi nghe được tin tức thì cảm thấy thương tâm, thì ra tối hôm qua hắn không về là vì ở chung chỗ với đại minh tinh Cố Khuynh Thành, điện thoại cũng gọi không được, chính là cùng vị mỹ nhân này ước hẹn sao? Cố Khuynh Thành là một đại minh tinh cho dù Lam Tuyết không thường xuyên đọc báo cũng biết nàng, lại nói tiếp nàng cũng thưởng thức vẻ của Cố Khuynh Thành cùng với nhân cách của nàng, từ lúc xuất đạo đến nay đều không ra vụ sờ can đan nào. Tối hôm qua đại minh tinh này lại cùng với chồng mình ở chung một chỗ. Nếu Phương Dật Thiên trở về có thể nói ra chuyện tối hôm qua hắn ở chung một chỗ với Cố Khuynh Thành thì trong nội tâm của nàng sẽ không tức giận như vậy, nói không chừng còn có thể tha thứ cho hắn. Nhưng mà lại không nghĩ đến hắn lại nói ra cái cớ miễn cưỡng này, việc này phải chăng đã chứng minh rằng trong lòng hắn có quỷ sao? Càng nói thì trong lòng Lam Tuyết càng cảm thấy thương cảm, cuối cùng nàng cũng bật khóc. Tối hôm qua nàng đã chờ đợi hắn suốt cả đêm chưa ăn cái gì, toàn bộ thể xác và tinh thần đều không chống đỡ nổi, suýt chút nữa nàng đã ngất đi rồi. Phương Dật Thiên thở dài, không khỏi giang tay ôm lấy thân hình của Lam Tuyết, Lam Tuyết liều mạng giãy dụa nói: - Anh không nên đụng đến em, Cố Khuynh Thành xinh đẹp như vậy hơn nữa lại có danh tiếng, anh đi tìm nàng đi còn quay trở về đây để làm gì nữa? - Lam Tuyết sự việc không phải như em nghĩ đâu Nói xong, hai tay Phương Dật Thiên vội tăng chút lực, ôm Lam Tuyết đặt trên hai chân mình, thấy Lam Tuyết vẫn còn giãy dụa thì hắn đành phải lấy hai chân kẹp lấy hai chân của nàng, chỉ có như thế nàng mới không thể động đậy được - Anh sợ nói thật sẽ làm em hiểu lầm bởi thế mới gạt em, tối hôm qua đúng là anh ở cùng một chỗ với Cố Khuynh Thành nhưng chẳng qua anh chỉ là vệ sỹ của nàng, anh cùng nàng không có quan hệ gì cả, em tin tưởng anh không? Phương Dật Thiên nói. - Anh buông em ra, bộ dạng của anh làm sao có thể để em tin tưởng được, anh buông ra, em không muốn ở chung một chỗ với anh, em sẽ trở về để đỡ phải chứng kiến anh ở bên ngoài hái hoa bắt bướm làm cho người ta thương tâm. Ngữ khí Lam Tuyết nức nở - Lam Tuyết, anh có thể thề với ông trời, anh với Cố Cố Khuynh Thành cũng không có quan hệ gì, anh như thế nào lại có thể quên ở trong nhà lại có vợ xinh đẹp như hoa như ngọc này? Em biết không, anh thật vất vả lắm mới có thể đối mặt với cuộc sống hiện tại, nếu em đi rồi thì chỉ sợ anh sẽ trở lại cuộc sống trước kia. Phương Dật Thiên gắt gao ôm lấy Lam Tuyết, bên tai nói lời ôn nhu. Lam Tuyết nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy nao nao, cho tới nay nàng đều có thể nhìn ra rằng Phương Dật Thiên che dấu nội tâm thật sâu, đối với cuộc sống trước kia của hắn thì nàng hoàn toàn không biết gì cản, giờ phút này lại nghe thấy được lời nói của Phương Dật Thiên thì trong lòng nàng khẽ động. Mà lúc này thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run rẩy, thì ra ở một bên Phương Dật Thiên đã dùng môi hôn lên vành tai của nàng, không ngờ hắn còn vươn đầu lưỡi trêu trọc vàng tai của nàng nữa, nhất thời từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân bí mật mang thêm một cỗ kích thích, khoái cảm khác thường. Lam Tuyết chịu không nổi liền hờn dỗi một tiếng, sau đó liền thở gấp, vốn khuôn mặt tái nhợt bỗng trở nên ứng đỏ, nhìn qua quả thật là mê người. Thân thể Lam Tuyết vốn là cực kỳ mẫn cảm lần này lại bị Phương Dật Thiên là một tay tình trường già đời không ngừng lay động vanh tai tương đối mẫn cảm của nàng, trong lúc nhất thời nàng cũng không nhịn được mà kêu lên, cả thân thể mềm mại bỗng trở nên vô lực. Đổi lại nếu là lúc trước, Phương Dật Thiên làm ra động tác thân thiết như vậy thì nàng cũng sẽ âm thầm vui sướng nhưng giờ phút này thì nàng lại còn đang nổi nóng, không muốn bỏ qua cho Phương Dật Thiên, nhất thời liền giãy dụa, đẩy thân thể của Phương Dật Thiên ra khỏi bản thân mình. - Vợ à, em nhìn xem anh cũng đã nhận lỗi rồi. Em phải ăn bát cháo này đi, Lý mụ đã nói rằng từ tối hôm qua đến giờ em chưa ăn cái gì, vì tên hỗn đản như anh, em cảm thấy cái gì cũng không ăn là đáng giá sao? Lấy thân hình mệt muốn chết của em khiến Lam lão gia tử tới cửa tìm giết anh à. Phương Dật Thiên nhìn vào khuôn mặt chuyển biến tốt hơn của Lam Tuyết, sau đó ôn nhu nói. - Em, em không ăn, em chính là đang tức giận, em sẽ không ăn. Lam Tuyết cắn chặt răng, quay đầu đi chỗ khác, hừ hừ nói - Không ăn thật sao? Ngữ khí Phương Dật Thiên giận dữ, sắc mặt tái mét, cực kỳ phẫn nộ - Không ăn! Lam Tuyết cắn chặt răng, cố gắng lắc lắc đầu. Hôm nay, nàng đã quyết định, không quan tâm đến hắn cho dù hắn có nói gì đi chẳng nữa thì cũng không ăn. - Aiizzz Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, biểu tình tức giận bỗng trở nên tiêu tán, thần sắc bỗng trở nên thất vọng. Cả người bỗng trở nên mệt mỏi, nhìn qua cả người giống như là già nua, tiều tụy cả chục tuổi. - Quên đi, em không ăn thì thôi thật sự là làm cho anh thất vọng. Phương Dật Thiên lắc lắc đầu, có điểm nản lòng thoái chí, chậm rãi buông lỏng hai tay đang ôm chặt lấy thân hình của Lam Tuyết. Lam Tuyết bỗng chốc chứng kiến vẻ mặt của Phương Dật Thiên, thấy biểu tình tiều tụy, mỏi mệt của hắn thì không khỏi cẩm thấy đau lòng. Giờ phút này nàng cảm thấy bộ dạng bình thường của hắn cùng với bộ dạng lười nhác, bất cần đời, cà lơ phất phơ thật sự là có khác biệt quá lớn. Trong lòng Lam Tuyết cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ vừa rồi mình có phải là có chút quá đáng mới khiến hắn thất vọng như vậy? Hay là hắn đang giả vờ cố gắng tranh thủ sự đồng tình của mình? Phương Dật Thiên sau đó bưng chén cháo đã nguội lên, im lặng không nói gì cả. Giờ phút này hắn cũng không có mạnh mẽ ôm lấy Lam Tuyết, nếu Lam Tuyết muốn rời đi theo lời nói vừa nãy của nàng thì hắn sẽ gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực của mình, hơn nữa sau một phen khiêu khích trêu chọc lúc nãy thì bản thân nàng cũng quen dần cảm giác ấm ấp được nằm trong lòng ngực của Phương Dật Thiên. Hơn nữa, giờ phút này trên mặt của Phương Dật Thiên lại hiện lên vẻ cô đơn, trong lòng nàng không khỏi áy náy, không khỏi tự trách bản thân của mình sao quá đáng như thế. Nói như thế nào đi nữa hắn cũng ăn nói nhũn nhặn, đau khổ cầu xin mình nhưng mình còn không cảm kích ngược lại còn giận dỗi nữa. Nàng đang chần chừ muốn mở miệng nói tha thứ cho hắn. Nhưng mà lúc nãy, Phương Dật Thiên bỗng bưng chén cháo lên, đột nhiên cười, vẻ mặt tỏ ra thích ý, nói: - Em không ăn như vậy thì anh sẽ ăn, lại nói bây giờ anh đang đói bụng, thật sự là quá đói bụng đi a. Nói xong tên gia hỏa này lại dùng thìa múc lên một muỗng cháo bỏ vào miệng ăn, đã ăn còn đắc ý khen cháo ngon nữa, khen không dứt miệng, vẻ mặt có vẻ hào hứng. Người này sắc mặt biến hóa cực kỳ nhanh, Lam Tuyết nhìn hắn mà phải trợn mắt há hốc mồm, cảm giác áy náy trong lòng bỗng biến mất, tên gia hỏa này thật sự là đáng giận a, thần sắc giả bộ vừa rồi của hắn là muốn lừa gạt sự đồng tình của mình! Hừ, chính mình cũng suýt mắc mưu chủ động mà ăn cháo, cũng chưa từng nghĩ đến tên bại hoại này sẽ dùng khổ nhục kế. Rất là đang giận, ngay cả gian kế này tên bại hoại này cũng nghĩ ra được, hôm nay mình tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn, mặc cho hắn nói cái gì đi chăng nữa thì mình cũng phải thờ ơ. Lam Tuyết thở hồng hộc, trong lòng không nhịn được mà nghĩ muốn đem tên gia hỏa này hung hăng giáo huấn một trận, nhưng mà lại nhìn thấy cảnh hắn đang ăn chén cháo một cách ngon lành thì nàng cũng có chút động tâm, lại nói tiếp quả thật là nàng đang đói bụng chẳng qua với tính cách quật cường của nàng thì nàng cũng quay đầu đi chỗ khác, không chịu nhìn vào bộ dạng đáng giận của Phương Dật Thiên Nhưng mà đột nhiên nàng cảm giác được vòng eo của mình tê rần, trong lòng kinh ngạc không khỏi há miệng thở dốc. Mà lúc này chỉ thấy hai tay của Phương Dật Thiên đang gắt gao ôm lấy thân thể của nàng, làm cho nàng không thể cử động được, nàng chưa kịp phản ứng thì bờ môi của hắn đã nhanh chóng áp sát vào bờ môi anh đào của mình. Tiếp theo, thân hình của nàng thoáng như bị điện giật, tên gia hỏa này cũng đúng là bá đạo thật, đầu lưỡi của hắn đang khẽ cạy môi của nàng ra, sau đó chỉ thấy một ngụm cháo từ trong miệng của hắn chảy từ từ vào trong miệng của mình. Đầu óc Lam Tuyết bỗng trở nên trống rống, thân hình mềm mại cũng quên giãy dụa, cả người ngây dại. Cặp mắt của nàng trợn lên, biểu tình cực kỳ kinh ngạc, nàng không thể tưởng tượng được Phương Dật Thiên đúng là một tên vô liêm sĩ, thật không ngờ hắn dùng cách này để làm mình ăn cháo? Oh my god, trong lúc nhất thời đủ loại cảm giác ùn ùn kéo đến, đặc biệt là miếng cháo mà từ trong miệng Phương Dật Thiên đưa vào trong miệng của nàng theo bản năng nàng muốn cản lại vì thế cái lưỡi thơm tho kẽ động, khẽ đẩy về phía trước nhưng mà không ngờ lại đụng trúng đầu lưỡi của Phương Dật Thiên. Mà khiến cho nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ chính là lúc này đầu lưỡi của tên gia hỏa này lại mút lấy đầu lưỡi của mình, đã vậy hắn còn mút lấy nữa chứ. Một trận đá lưỡi trôi qua làm cho nàng không tự chủ được mà nuốt ngụm cháo kia xuống.
Phương Dật Thiên mở cửa phòng mình thuê, đưa Lâm Thiển Tuyết, Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi ba mỹ nữ lớn nhỏ đi vào. Căn phòng này của Phương Dật Thiên đã vài ngày không có trở về, mà người khác lại không ở, Tô Uyển Nhi vài lần muốn giúp hăn quét tước nhưng không có chìa khóa phòng, bởi vậy căn phòng có phần lộn xộn, so với biệt thự ở Lâm gia thì nơi này được coi là ổ chuột cũng không sai. Lâm Thiển Tuyết đi vào nhìn vết bẩn vàng ố ở trên sàn nhà với sô pha, mày liễu khẽ nhíu, hỏi:
- Nơi này chính là chỗ ở của ngươi?
- Lâm tỷ tỷ, chị có phải cũng nhìn không nổi? Ha ha, mới đầu ta cũng không nhìn được, chẳng qua lâu rồi cũng thành quen. Phương ca ca là như thế đó, không chịu thu thập gọn gàng, mấy ngày nay cũng không có trở về, bởi vậy em chưa có cơ hội giúp anh ấy dọn dẹp.
Tô Uyển Nhi nói xong lại giống như thói quen tiêu sái đi đến góc nhà cầm lấy cái chổi bắt đầu quét dọn. Khuôn mặt già nua của Phương Dật Thiên nhất thời xấu hổ một trận, cười khổ một tiếng, đem mấy thứ hỗn độn trên sô pha thu thập lại, nói:
- Phòng này tuy có chút bừa bộn, nhưng không đến nỗi bẩn lắm, mọi người ngồi xuống đi.
- Chú, thì ra chú so với ta còn lười hơn nha, lại còn muốn Uyển Nhi tỷ tỷ giúp chú quét tước, thật là.
Lâm Quả Nhi cả giận nói đạo nghĩa.
- Chú ?
Tô Uyển Nhi đang quét dọn nghe vậy không khỏi giương mắt nhìn Phương Dật Thiên, rồi sau đó nhịn không được mà che miệng cười. Trải qua một phen quét dọn của Tô Uyển Nhi, căn phòng lúc này sạch sẽ lên không ít, ít nhất nhìn vào có thể coi như nơi người ở. Phương Dật Thiên liền từ tủ lạnh lấy ra vài loại đồ uống nói:
- Quả Nhi em tuổi còn nhỏ biết cái gì, ta như vậy mới có thể chứng minh được Uyển Nhi chịu khó đúng không? - Hừ Phương ca ca anh còn không biết xấu hổ nói ra, lần sau em sẽ không giúp anh quét tước nữa
Tô Uyển Nhi cả giận nói. Phương Dật Thiên rùng mình, cười khổ một tiếng, vội vàng lảng sang chuyện khác, nói:
- Quả Nhi, em tìm Uyển Nhi không phải có chút tình huống muốn hỏi nàng sao,còn không mau hỏi đi. Lâm Thiển Tuyết lúc này lại hỏi:
- Uyển Nhi, chị vừa rồi nói cái gì ấy nhỉ? Phương Dật Thiên vài ngày không trở về nhà ở? Vậy hắn ngủ ở chỗ nào? Phương Dật Thiên rùng mình không nghĩ tới Lâm Thiển Tuyết lại nhắc tới vấn đề này, thật đúng là khổ a. Tô Uyển Nhi nghe vậy sắc mặt buồn bã, u oán liếc nhìn Phương Dật Thiên, nhớ tới lần trước hắn nói với mình chuyện vị hôn thê tới thành phố Thiên Hải, nàng cũng đoán ra được mấy ngày nay Phương Dật Thiên không trở về là ở cùng một chỗ với vị hôn thê của hắn. - Phương ca ca nói anh ấy chưa….
Tô Uyển Nhi đang muốn nói xong, thình lình bị Phương Dật Thiên giành trước cát ngang nói:
- Ai nói ta không có trở về, mấy ngày hôm trước….. có chút việc không thể trở về. Tốt lắm,Uyển Nhi em cùng Quả Nhi nói chuyện đi. Tô Uyển Nhi gật đầu, đối với lời nói của Phương Dật Thiên nàng cực kì nghe theo, nghe được Phương Dật Thiên nói như thế nàng cũng không nói gì nữa, lôi kéo Lâm Quả Nhi đi đến nói chuyện. - Ngươi… Phương Dật Thiên, ngươi thật quá đáng, ngươi dựa vào cái gì mà không cho Uyển Nhi nói chuyện? Nhìn ngươi như vậy khảng định là trước kia thường xuyên ăn hiếp Uyển Nhi nhỉ?
Lâm Thiển Tuyết trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, buồn cười nói. - Chú, Uyển Nhi tỷ tỷ đã có ý tốt giúp ngươi quét dọn vậy mà ngươi còn ăn hiếp nàng ? Rất đáng giận, chú xấu xa, vừa hư lại vừa háo sắc !
Lâm Quả Nhi bất mãn nói. Ở chung với Tô Uyển Nhi hơn mười phút ngắn ngủi, Lâm Quả Nhi đã thích vị học tỷ xinh đẹp mà thanh thuần này, rất nhanh đã đứng cùng một trận tuyến với Tô Uyển Nhi, nhất mức phê phán Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên cảm thấy đầu mình to ra, rõ ràng là mang Lâm Quả Nhi đến làm quen với Tô Uyển Nhi, để Lâm Quả Nhi hỏi Tô Uyển Nhi một số vấn đề tin tức về các chuyên ngàng đại học, như thế nào mà trở thành đại hội phê bình hắn rồi? Nhưng lại là ba nữ nhân cùng nhau bức cung phê bình, khiến hắn thật đúng là thành bao cát để các nàng công kích, khóc không ra nước mắt. - Lâm tỷ tỷ, Quả Nhi, kỳ thật không nghiêm trọng như mọi người nói, bình thường Phương ca ca đối với ta rất tốt, cũng không có ăn hiếp ta.
Tô Uyển Nhi chứng kiến Lâm Thiển Tuyết cùng Lâm Quả Nhi trách móc Phương Dật Thiên như vậy thì vội vàng nói, trong nội tâm nàng rất bao che Phương Dật Thiên, không muốn người khác nói hắn có gì không phải. Phương Dật Thiên thản nhiên cười nói:
- Thấy chưa, Uyển Nhi chính mồm nàng nói, ta nào có ăn hiếp nàng.
- Hừ, Uyển Nhi khăng định là bị ngươi ăn hiếp quen rồi lên sợ hãi mới nói như vậy ! Uyển Nhi, em nói với chị,có Lâm tỷ tỷ, chị không cần sợ, gia hỏa này ăn hiếp chị như thế nào cứ việc nói ra, Lâm tỷ tỷ sẽ làm chủ cho chị.
Lâm Thiển Tuyến chuyển hướng sang Lâm Quả Nhi nói.
- Thật sự không có mà, Phương ca ca các phương diện đều rất chiếu cố ta. Phương ca ca hay hay không về nhà các phương diện khác đều rất tốt.
Tô Uyển Nhi vội vàng nói. Lâm Thiển Tuyết rất kinh ngạc không nghĩ tới Tô Uyển Nhi bao che Phương Dật Thiên như vậy, nàng thật nhìn không ra trên người Phương Dật Thiên có điểm gì tốt đáng để Lâm Quả Nhi làm vậy. Chẳng qua nhớ tới Phương Dật Thiên cứu mình vài lần, Lâm Thiển Tuyết trong lòng cũng không khỏi có chút cảm kích, khẽ ấm áp, mình nếu xảy ra chuyện thì hỗn đản này cũng liều mạng cứu giúp, cũng chỉ khi đó mới nhìn ra hắn đối với mình cực kỳ quan tâm, chẳng qua bình thường cũng không nhìn ra hắn có cái gì tốt, lại còn làm nàng tức giận mới thôi. Thừa dịp Lâm Quả Nhi đang vui vẻ cùng Tô Uyển Nhi trao đổi, Lâm Thiển Tuyết lặng lẽ đánh giá nơi ở của Phương Dật Thiên, vừa bẩn vừa bừa bộn, còn thiếu ánh sáng, trong phòng không khí âm u, người ở lâu nơi này sợ rằng đều phải đến bệnh viện. Nàng không khỏi nhớ tới thời điểm cha nàng đưa ra yêu cầu để Phương Dật Thiên làm vệ sĩ cho nàng, cha nàng cũng yêu cầu hắn ở tại biệt thự Lâm gia, chẳng qua là lúc đó nàng sống chết không đáp ứng, giờ phút này nhìn vào nơi ở bẩn thỉu của Phương Dật Thiên, nàng sinh ra lòng trắc ẩn, thầm nghĩ bảo Phương Dật Thiên chuyển tới biệt thự Lâm gia xem sao. Dù sao biệt thự cũng còn rất nhiều phòng trống. Chẳng biết như thế nào nhưng nhớ tới muốn cho Phương Dật Thiên tới ở biệt thự Lâm gia, trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thiển Tuyết không tự chủ được mà nổi lên một tia ửng đỏ, tựa như đóa hồng nở rộ kiều diễm, quả thực là xinh đẹp vạn phần. Phương Dật Thiên ở bên nhìn vào, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ Lâm Thiển Tuyết có phải đau bụng không mà sắc mặt thay đổi như thế? Hắn nghĩ thầm có nên gọi Lâm Thiển Tuyế vào phòng ngủ giúp nàng matxa một phen, nhưng trước mặt Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi không thế làm vậy, ngẫm lại việc này cũng không dễ thực hiện .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phương Dật Thiên đâu biết rằng ngay khi hắn lấy ô tô chạy về biết thự Tuyết Hồ thì Mộ Dung Vãn Tình đã điện thoại nói ra hành tung của hắn cho Lam Tuyết, còn nói rằng tối hôm qua hắn cùng với Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ. Lam Tuyết sau khi nghe được tin tức thì cảm thấy thương tâm, thì ra tối hôm qua hắn không về là vì ở chung chỗ với đại minh tinh Cố Khuynh Thành, điện thoại cũng gọi không được, chính là cùng vị mỹ nhân này ước hẹn sao? Cố Khuynh Thành là một đại minh tinh cho dù Lam Tuyết không thường xuyên đọc báo cũng biết nàng, lại nói tiếp nàng cũng thưởng thức vẻ của Cố Khuynh Thành cùng với nhân cách của nàng, từ lúc xuất đạo đến nay đều không ra vụ sờ can đan nào. Tối hôm qua đại minh tinh này lại cùng với chồng mình ở chung một chỗ. Nếu Phương Dật Thiên trở về có thể nói ra chuyện tối hôm qua hắn ở chung một chỗ với Cố Khuynh Thành thì trong nội tâm của nàng sẽ không tức giận như vậy, nói không chừng còn có thể tha thứ cho hắn. Nhưng mà lại không nghĩ đến hắn lại nói ra cái cớ miễn cưỡng này, việc này phải chăng đã chứng minh rằng trong lòng hắn có quỷ sao? Càng nói thì trong lòng Lam Tuyết càng cảm thấy thương cảm, cuối cùng nàng cũng bật khóc. Tối hôm qua nàng đã chờ đợi hắn suốt cả đêm chưa ăn cái gì, toàn bộ thể xác và tinh thần đều không chống đỡ nổi, suýt chút nữa nàng đã ngất đi rồi. Phương Dật Thiên thở dài, không khỏi giang tay ôm lấy thân hình của Lam Tuyết, Lam Tuyết liều mạng giãy dụa nói: - Anh không nên đụng đến em, Cố Khuynh Thành xinh đẹp như vậy hơn nữa lại có danh tiếng, anh đi tìm nàng đi còn quay trở về đây để làm gì nữa? - Lam Tuyết sự việc không phải như em nghĩ đâu Nói xong, hai tay Phương Dật Thiên vội tăng chút lực, ôm Lam Tuyết đặt trên hai chân mình, thấy Lam Tuyết vẫn còn giãy dụa thì hắn đành phải lấy hai chân kẹp lấy hai chân của nàng, chỉ có như thế nàng mới không thể động đậy được - Anh sợ nói thật sẽ làm em hiểu lầm bởi thế mới gạt em, tối hôm qua đúng là anh ở cùng một chỗ với Cố Khuynh Thành nhưng chẳng qua anh chỉ là vệ sỹ của nàng, anh cùng nàng không có quan hệ gì cả, em tin tưởng anh không? Phương Dật Thiên nói. - Anh buông em ra, bộ dạng của anh làm sao có thể để em tin tưởng được, anh buông ra, em không muốn ở chung một chỗ với anh, em sẽ trở về để đỡ phải chứng kiến anh ở bên ngoài hái hoa bắt bướm làm cho người ta thương tâm. Ngữ khí Lam Tuyết nức nở - Lam Tuyết, anh có thể thề với ông trời, anh với Cố Cố Khuynh Thành cũng không có quan hệ gì, anh như thế nào lại có thể quên ở trong nhà lại có vợ xinh đẹp như hoa như ngọc này? Em biết không, anh thật vất vả lắm mới có thể đối mặt với cuộc sống hiện tại, nếu em đi rồi thì chỉ sợ anh sẽ trở lại cuộc sống trước kia. Phương Dật Thiên gắt gao ôm lấy Lam Tuyết, bên tai nói lời ôn nhu. Lam Tuyết nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy nao nao, cho tới nay nàng đều có thể nhìn ra rằng Phương Dật Thiên che dấu nội tâm thật sâu, đối với cuộc sống trước kia của hắn thì nàng hoàn toàn không biết gì cản, giờ phút này lại nghe thấy được lời nói của Phương Dật Thiên thì trong lòng nàng khẽ động. Mà lúc này thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run rẩy, thì ra ở một bên Phương Dật Thiên đã dùng môi hôn lên vành tai của nàng, không ngờ hắn còn vươn đầu lưỡi trêu trọc vàng tai của nàng nữa, nhất thời từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân bí mật mang thêm một cỗ kích thích, khoái cảm khác thường. Lam Tuyết chịu không nổi liền hờn dỗi một tiếng, sau đó liền thở gấp, vốn khuôn mặt tái nhợt bỗng trở nên ứng đỏ, nhìn qua quả thật là mê người. Thân thể Lam Tuyết vốn là cực kỳ mẫn cảm lần này lại bị Phương Dật Thiên là một tay tình trường già đời không ngừng lay động vanh tai tương đối mẫn cảm của nàng, trong lúc nhất thời nàng cũng không nhịn được mà kêu lên, cả thân thể mềm mại bỗng trở nên vô lực. Đổi lại nếu là lúc trước, Phương Dật Thiên làm ra động tác thân thiết như vậy thì nàng cũng sẽ âm thầm vui sướng nhưng giờ phút này thì nàng lại còn đang nổi nóng, không muốn bỏ qua cho Phương Dật Thiên, nhất thời liền giãy dụa, đẩy thân thể của Phương Dật Thiên ra khỏi bản thân mình. - Vợ à, em nhìn xem anh cũng đã nhận lỗi rồi. Em phải ăn bát cháo này đi, Lý mụ đã nói rằng từ tối hôm qua đến giờ em chưa ăn cái gì, vì tên hỗn đản như anh, em cảm thấy cái gì cũng không ăn là đáng giá sao? Lấy thân hình mệt muốn chết của em khiến Lam lão gia tử tới cửa tìm giết anh à. Phương Dật Thiên nhìn vào khuôn mặt chuyển biến tốt hơn của Lam Tuyết, sau đó ôn nhu nói. - Em, em không ăn, em chính là đang tức giận, em sẽ không ăn. Lam Tuyết cắn chặt răng, quay đầu đi chỗ khác, hừ hừ nói - Không ăn thật sao? Ngữ khí Phương Dật Thiên giận dữ, sắc mặt tái mét, cực kỳ phẫn nộ - Không ăn! Lam Tuyết cắn chặt răng, cố gắng lắc lắc đầu. Hôm nay, nàng đã quyết định, không quan tâm đến hắn cho dù hắn có nói gì đi chẳng nữa thì cũng không ăn. - Aiizzz Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, biểu tình tức giận bỗng trở nên tiêu tán, thần sắc bỗng trở nên thất vọng. Cả người bỗng trở nên mệt mỏi, nhìn qua cả người giống như là già nua, tiều tụy cả chục tuổi. - Quên đi, em không ăn thì thôi thật sự là làm cho anh thất vọng. Phương Dật Thiên lắc lắc đầu, có điểm nản lòng thoái chí, chậm rãi buông lỏng hai tay đang ôm chặt lấy thân hình của Lam Tuyết. Lam Tuyết bỗng chốc chứng kiến vẻ mặt của Phương Dật Thiên, thấy biểu tình tiều tụy, mỏi mệt của hắn thì không khỏi cẩm thấy đau lòng. Giờ phút này nàng cảm thấy bộ dạng bình thường của hắn cùng với bộ dạng lười nhác, bất cần đời, cà lơ phất phơ thật sự là có khác biệt quá lớn. Trong lòng Lam Tuyết cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ vừa rồi mình có phải là có chút quá đáng mới khiến hắn thất vọng như vậy? Hay là hắn đang giả vờ cố gắng tranh thủ sự đồng tình của mình? Phương Dật Thiên sau đó bưng chén cháo đã nguội lên, im lặng không nói gì cả. Giờ phút này hắn cũng không có mạnh mẽ ôm lấy Lam Tuyết, nếu Lam Tuyết muốn rời đi theo lời nói vừa nãy của nàng thì hắn sẽ gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực của mình, hơn nữa sau một phen khiêu khích trêu chọc lúc nãy thì bản thân nàng cũng quen dần cảm giác ấm ấp được nằm trong lòng ngực của Phương Dật Thiên. Hơn nữa, giờ phút này trên mặt của Phương Dật Thiên lại hiện lên vẻ cô đơn, trong lòng nàng không khỏi áy náy, không khỏi tự trách bản thân của mình sao quá đáng như thế. Nói như thế nào đi nữa hắn cũng ăn nói nhũn nhặn, đau khổ cầu xin mình nhưng mình còn không cảm kích ngược lại còn giận dỗi nữa. Nàng đang chần chừ muốn mở miệng nói tha thứ cho hắn. Nhưng mà lúc nãy, Phương Dật Thiên bỗng bưng chén cháo lên, đột nhiên cười, vẻ mặt tỏ ra thích ý, nói: - Em không ăn như vậy thì anh sẽ ăn, lại nói bây giờ anh đang đói bụng, thật sự là quá đói bụng đi a. Nói xong tên gia hỏa này lại dùng thìa múc lên một muỗng cháo bỏ vào miệng ăn, đã ăn còn đắc ý khen cháo ngon nữa, khen không dứt miệng, vẻ mặt có vẻ hào hứng. Người này sắc mặt biến hóa cực kỳ nhanh, Lam Tuyết nhìn hắn mà phải trợn mắt há hốc mồm, cảm giác áy náy trong lòng bỗng biến mất, tên gia hỏa này thật sự là đáng giận a, thần sắc giả bộ vừa rồi của hắn là muốn lừa gạt sự đồng tình của mình! Hừ, chính mình cũng suýt mắc mưu chủ động mà ăn cháo, cũng chưa từng nghĩ đến tên bại hoại này sẽ dùng khổ nhục kế. Rất là đang giận, ngay cả gian kế này tên bại hoại này cũng nghĩ ra được, hôm nay mình tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn, mặc cho hắn nói cái gì đi chăng nữa thì mình cũng phải thờ ơ. Lam Tuyết thở hồng hộc, trong lòng không nhịn được mà nghĩ muốn đem tên gia hỏa này hung hăng giáo huấn một trận, nhưng mà lại nhìn thấy cảnh hắn đang ăn chén cháo một cách ngon lành thì nàng cũng có chút động tâm, lại nói tiếp quả thật là nàng đang đói bụng chẳng qua với tính cách quật cường của nàng thì nàng cũng quay đầu đi chỗ khác, không chịu nhìn vào bộ dạng đáng giận của Phương Dật Thiên Nhưng mà đột nhiên nàng cảm giác được vòng eo của mình tê rần, trong lòng kinh ngạc không khỏi há miệng thở dốc. Mà lúc này chỉ thấy hai tay của Phương Dật Thiên đang gắt gao ôm lấy thân thể của nàng, làm cho nàng không thể cử động được, nàng chưa kịp phản ứng thì bờ môi của hắn đã nhanh chóng áp sát vào bờ môi anh đào của mình. Tiếp theo, thân hình của nàng thoáng như bị điện giật, tên gia hỏa này cũng đúng là bá đạo thật, đầu lưỡi của hắn đang khẽ cạy môi của nàng ra, sau đó chỉ thấy một ngụm cháo từ trong miệng của hắn chảy từ từ vào trong miệng của mình. Đầu óc Lam Tuyết bỗng trở nên trống rống, thân hình mềm mại cũng quên giãy dụa, cả người ngây dại. Cặp mắt của nàng trợn lên, biểu tình cực kỳ kinh ngạc, nàng không thể tưởng tượng được Phương Dật Thiên đúng là một tên vô liêm sĩ, thật không ngờ hắn dùng cách này để làm mình ăn cháo? Oh my god, trong lúc nhất thời đủ loại cảm giác ùn ùn kéo đến, đặc biệt là miếng cháo mà từ trong miệng Phương Dật Thiên đưa vào trong miệng của nàng theo bản năng nàng muốn cản lại vì thế cái lưỡi thơm tho kẽ động, khẽ đẩy về phía trước nhưng mà không ngờ lại đụng trúng đầu lưỡi của Phương Dật Thiên. Mà khiến cho nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ chính là lúc này đầu lưỡi của tên gia hỏa này lại mút lấy đầu lưỡi của mình, đã vậy hắn còn mút lấy nữa chứ. Một trận đá lưỡi trôi qua làm cho nàng không tự chủ được mà nuốt ngụm cháo kia xuống.