Từ đây Thiếp Thân Đặc Công sẽ là dạng Convert/VietPhrase, rất tiếc vì không có ai dịch! Ae đọc tạm! :D
Phương Dật Thiên thành công viên mãn trợ giúp Lâm Thiển Tuyết đấm bóp một phen, cả quá trình thuận lợi cực kỳ, là trọng yếu hơn là, Tô Uyển Nhi cùng Lâm Quả Nhi hai cô lớn nhỏ Loli cũng còn không có trở lại, nếu không nếu như bị hai cái tiểu ny tử cho đụng vào thật đúng là khó xử cực kỳ.
Lại nói Lâm Thiển Tuyết cảm giác được dưới sàng tựa hồ là kềm hãm điều này tạp chí giống như bộ sách, ban đầu trong nội tâm nàng cũng không có cố ý đi đến muốn chuyện này, bất quá chuyển niệm nhớ tới Phương Dật Thiên tên khốn kia lưu manh bản tính, trong nội tâm sẽ do thầm nghĩ tên khốn kiếp này cố ý ẩn ở dưới sàng điều này tạp chí đến tột cùng là cái gì tạp chí đây?
"Ách, Tiểu Tuyết, ngươi nếu là thân thể không thoải mái như vậy bây giờ nằm trên giường, ta đi trước phòng vệ sinh." Phương Dật Thiên cảm thấy trong trong phòng của mình, đối mặt với nằm ở trên giường mình kiều diễm ướt át sắc đẹp có thể ăn được Lâm Thiển Tuyết, trong lòng đích cảm thấy là lạ, nếu như trận này mặt bị Tô Uyển Nhi cùng Lâm Quả Nhi bắt gặp chỉ sợ sẽ hoài nghi mình là không lương ý đồ, cho nên hay là thừa dịp hai cái tiểu ny tử còn chưa có trở lại khi trước chuồn đi.
Phương Dật Thiên đi ra ngoài, đi tới nhà vệ sinh,sau khi tiểu xong nghe được phía ngoài cửa ra vào đẩy ra, Tô Uyển Nhi cùng Lâm Quả Nhi lẫn nhau nói chuyện tiếng truyền đến, hắn liền đi ra ngoài.
Lâm Quả Nhi thấy Phương Dật Thiên sau khi xoay chuyển ánh mắt, không khỏi lên tiếng hỏi: "Đại thúc, Đường tỷ đâu?" "A, Tiểu Tuyết nàng trong phòng ta đây, có thể là có chút không thoải mái vì vậy nằm nghỉ ngơi." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói.
"Đường tỷ trong phòng ngươi? Ta vào xem." Lâm Quả Nhi nói hướng phía Phương Dật Thiên gian phòng đi vào, Tô Uyển Nhi cũng đã theo ở phía sau. Phương Dật Thiên cười khổ tiếng, cũng đã theo ở phía sau đi vào.
Cửa phòng khẩu đẩy ra sau đó là thấy Lâm Thiển Tuyết đã rời giường, trong tay tựa hồ lại đang cầm điều này tạp chí, nàng thình lình thấy Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi đi tới hậu tâm bên trong hoảng hốt, tuyệt mỹ trên mặt ngọc thoáng cái trở nên đỏ bừng cực kỳ, nàng thật nhanh đem vật cầm trong tay tạp chí ẩn ở phía sau, giọng nói dồn dập hỏi: "Ngươi, các ngươi thế nào đi vào? Cũng không trước đó gõ gõ cửa."
Lâm Thiển Tuyết vừa mới cử động bị Phương Dật Thiên thấy trong mắt, nhất thời, hắn chính xác người trực tiếp hoá đá đờ đẫn, hắn nhớ kỹ phòng của hắn trong cũng không có cái gì tạp chí bộ sách giống như, được, tạp chí cũng là có một bản, đó chính là đặt ở dưới sàng cái kia điều này nội dung có thể nói là rất vàng rất bạo lực tạp chí dành cho người lớn, không được gây khó khăn Lâm Thiển Tuyết trong tay cầm cái kia điều này tạp chí là...
Phương Dật Thiên đầu thoáng cái trở nên hai cái lớn, mặt già một trận khó xử, nếu như Lâm Thiển Tuyết trong tay cầm thật đúng là tạp chí dành cho người lớn như vậy hình tượng của hắn chỉ sợ nếu thật là toàn bộ bại hoại.
"Di, Đường tỷ, trong tay ngươi cầm lấy chính là cái gì a?" Mắt sắc Lâm Quả Nhi thoáng cái xem thấy rồi Lâm Thiển Tuyết cố gắng dấu ở phía sau cái kia điều này tạp chí, lên tiếng hỏi.
"Không có, không có gì, Quả Nhi ngươi không phải đi Uyển Nhi chủ nhà sao? Thế nào nhanh như vậy sẽ trở lại?" Lâm Thiển Tuyết một trận mặt đỏ tới mang tai, vội vàng nói, âm thầm là đem dấu ở phía sau cái kia điều này tạp chí cuốn nổi lên, nếu như bị Lâm Quả Nhi các nàng đã gặp nàng trong tay cầm chính là tạp chí dành cho người lớn, khẳng định như vậy là muốn mắc cở chết được.
"Huh, ta đi Uyển Nhi nhà tỷ tỷ trong chơi một hồi sẽ trở lại a, Đường tỷ, ngươi là không phải không thoải mái a? Mặt của ngươi thật là đỏ a." Lâm Quả Nhi như không có việc gì nói, đột nhiên, cô gái nhỏ này dĩ nhiên là thật nhanh vọt đến Lâm Thiển Tuyết phía sau, trong Lâm Thiển Tuyết còn không có phục hồi tinh thần lại thời gian đưa tay thật nhanh đem Lâm Thiển Tuyết trong tay cầm cái kia tạp chí chiếm tới đây.
"Quả Nhi...... Ngươi, ngươi nhanh hãy đưa cho ta để xuống, ngươi không nên nhìn......" Lâm Thiển Tuyết mặt mày biến sắc, lớn tiếng la hét, đáng tiếc, hết thảy đã chậm.
Lâm Quả Nhi đem túm lấy tới tạp chí vừa nhìn, nhất thời liền bị tạp chí bìa mặt thượng gợi cảm bốc lửa gần như muốn lộ ra trọn vẹn gợi cảm nữ lang rung động một chút, và thấu từ thân tới Tô Uyển Nhi cũng nhìn thấy hết thảy, lại thêm tạp chí bìa mặt thượng viết một số nhạy cảm và sắc tình mục lục, nhất thời, hai cái tiểu ny tử lập tức hiểu đây là cái dạng gì tạp chí sách!
Bình sanh lần đầu tiên tiếp xúc đến những đồ này Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi chỉ nhìn trong lòng một trận phác thông nhảy loạn, khuôn mặt nhỏ bé nhất thời đỏ lên không dứt, thẹn thùng cực kỳ.
"Ái chà, rất sức lực phát a, Tiểu Tuyết, nhìn chưa ra ngươi đúng là có yêu thích, một người núp đi nhìn vì vậy sức lực phát đặc sắc tạp chí!" Phương Dật Thiên cười hắc hắc, lớn tiếng doạ người mà nói.
Lâm Thiển Tuyết nhất thời kinh ngạc đến ngây người, trên khuôn mặt là vừa thẹn vừa giận, hết sức ủy khuất, điều này tạp chí rõ ràng là nàng mới vừa rồi tò mò từ Phương Dật Thiên dưới sàng rút ra, cái đó khen ngược, người nầy lại bị cắn ngược lại một cái, nói thành là mình núp đi cố ý nhìn loại sách này!
Ban đầu trong lúc vô tình thấy loại này tạp chí đã làm cho nàng xấu hổ cực kỳ, và Phương Dật Thiên bị cắn ngược lại một cái càng làm cho trong lòng khó có thể chịu được, trong lúc nhất thời, trong suốt nước mắt khống chế không được ở trong hốc mắt đảo quanh lên.
Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi nghe vậy sau khi cũng là kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thiển Tuyết, Lâm Quả Nhi khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng đỏ bừng, trong tay cầm tạp chí dành cho người lớn giống như là cái nhiệt khoai lang đưa, cầm trong tay mơ hồ không ổn, trả lại cho của mình Đường tỷ cũng không phải là! Nàng cảm giác mình Đường tỷ cũng không giống như là cái loại nầy nhìn lén như vậy thô tục hạ lưu tạp chí cũng là người a, cũng là, điều này tạp chí thế nào tựu lại rơi vào Đường tỷ trong tay rồi sao?
"Phương Dật Thiên, ngươi, chào hận thù, điều này tạp chí rõ ràng là của ngươi, ngươi lại..." Lâm Thiển Tuyết một trận ủy khuất nói, nghênh đón Lâm Quả Nhi cùng Tô Uyển Nhi ánh mắt khác thường, trong nội tâm nàng vừa thẹn vừa ủy khuất, thật giống như mình thật đúng là trở thành cái loại nầy chẳng biết xấu hổ phóng đãng nữ nhân như.
Trong lòng vừa tức vừa thẹn dưới, nàng trong mắt nước mắt cuối cùng là nhịn không được chảy xuống trở lại, rồi sau đó nàng dậm chân, một người chạy ra ngoài.
Phương Dật Thiên thấy thế sau khi ngẩn ra, nhịn không được cười khổ tiếng, mới vừa rồi mình bất quá là chỉ đùa một chút, là không nghĩ tới Lâm Thiển Tuyết phản ứng vì vậy kịch liệt, nói về hắn tựa hồ là quên xem xét đến nữ hài tử khuôn mặt da mỏng vấn đề.
"A? Đại thúc, thì ra là điều này tạp chí là của ngươi a, ngươi, chào tao chán a, lại nhìn loại này tạp chí!" Lâm Quả Nhi nhìn về phía Phương Dật Thiên, nhịn không được thở phì phì mà nói.
", cái kia...... Nhưng thật ra là hiểu lầm, điều này tạp chí cũng không phải là ta, mà là...... Tiền nhậm thuê ở cái này phòng khách trọ còn sót lại." Phương Dật Thiên gãi gãi đầu, cười khổ tiếng, nhìn trước mặt hai cô lớn nhỏ Loli đầy mặt không tin khuôn mặt sắc, hắn mới biết được giải thích của hắn là cở nào tái nhợt vô lực.
"Đại thúc, là chính nhà ngươi tạp chí, ngươi còn nói đến rồi Đường tỷ trên đầu, mang Đường tỷ làm cho tức giận, chào hận thù!" Lâm Quả Nhi thở phì phì nói, đem điều này tạp chí nhét vào Phương Dật Thiên trong tay.
"Quả Nhi, ta với ngươi đi xem một chút Lâm tỷ tỷ." Tô Uyển Nhi cũng là sâu kín nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói.
"Tính, vấn đề là nên giải quyết nó, các ngươi hai người tạm thời đừng đi, ta đi tìm Tiểu Tuyết tốt rồi." Phương Dật Thiên khẽ thở dài tiếng, đem vật cầm trong tay tạp chí tùy ý nhét vào một bên liền đi ra ngoài.
Nội tâm Phương Dật Thiên vẫn còn âm ỉ mãi một tia không cam lòng, nhìn mặt ngọc của Cố Khuynh Thành bóng loáng như thế, có lẽ sờ cảm giác không tệ a?
Vì vậy chẳng quan tâm đạo đức chó má gì, hắn liền thò tay sờ nhẹ lên mặt Cố Khuynh Thành, mềm mại như nước, hứng thú của Phương Dật Thiên tăng lên, lại sờ thêm một cái nữa.
Rồi sau đó nhìn bờ môi kiều diễm ướt át của Cố Khuynh Thành, đỏ hồng, tựa như là hoa hồng dính sương vào sáng sớm, trong lòng hắn bắt đầu ngứa ngáy, ngón tay đặt lên đôi môi mềm mại của nàng sờ một cái, trong đầu hiện lên một ý niệm, không biết hôn lên cặp môi đỏ mọng này sẽ như thế nào?
Mẹ nó, bản thân mình làm quân tử cả đêm, bây giờ chiếm một chút tiện nghi nói thẳng ra cũng không có gì quá thất lễ, nghĩ thế hắn liền cúi người xuống, chuẩn bị tiến thêm một bước nữa.
Nhưng ai mà đoán được, ngay lúc gian kế sắp được thực hiện, hai mắt của Cố Khuynh Thành đột nhiên mở ra, hai bên má phồng lên tức giận, một đôi mắt âm u nhìn về phía Phương Dật Thiên.
- À? Em tỉnh rồi à? Ha ha, hôm nay khí trời tốt a, ánh nắng tươi sáng, quang đãng không mây, thời tiết tốt, thời tiết tốt.
Phương Dật thiên một mặt không thấy xấu hổ, ngón tay thì vẫn để trên đôi môi mê người của Cố Khuynh Thành, không hề có ý rút về.
- Có phải là sờ rất đã phải không?
Bất ngờ là Cố Khuynh Thành cũng không hề tức giận, mà là nở một nụ cười vũ mị, cái nụ cười kia quả thực là mê người, giống như là một thiếu phụ thấy trời vừa tối liền vũ mị câu dẫn lão công của mình vậy.
Phương Dật Thiên gật nhẹ đầu, thừa nhận, lúc này làm một chân tiểu nhân thì tốt hơn là một ngụy quân tử.
Cố Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng, sau đó bất ngờ mở đôi môi anh đào ra, cắn vào ngón tay của Phương Dật Thiên, nàng lúc này mới đắc ý cười, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Phương Dật Thiên, tựa hồ không có ý tứ đối mặt với hắn.
Phương Dật Thiên giật mình, rút tay ra, trên đó còn giữ lại một dấu răng rõ ràng, hắn nhịn không được cười khổ.
Nhưng trong lòng thì lại tiếc nuối không thôi, lão hỗn đãn thiên gia cùng hắn có ân oán gì sao, ngay lúc quan trọng lại sắp xếp cho Cố Khuynh Thành mở hai mắt ra, thật là thất bại con mẹ nó trong gang tất a!
Cố Khuynh Thành nằm nghiêng một bên, nhưng trong lòng lại cực kỳ hỗn loạn, sắc mặt đã hơi ửng đỏ, tối hôm qua khi nàng ý thức được đã bị Phương Dật Thiên ôm đến phòng khách sạn, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ làm chuyện hoang đường nào đó, bất quá trong nội tâm nàng chỉ là nghĩ cùng Phương Dật Thiên ngủ cùng giường, nước sông không phạm nước giếng, thêm xíu nữa thì cũng là ôm, tối đa cũng chỉ cho hôn mà thôi.
Đương nhiên, nếu tối hôm qua Phương Dật Thiên thật sự không khống chế được mình, đối với nàng thú tính đại phát, nàng chỉ là một nữ hài tử hai tay trói gà không chặt cũng không phản kháng được, càng không có khả năng báo động gì. Nhưng mà, ngoài ý muốn là tên này chỉ giúp nàng cởi giày cao gót, cả đêm đều đứng đắn đến làm cho người khác tức đến lộn ruột.
Nghĩ như vậy nàng lại nhịn không được cười thầm, giữa lúc đó nàng còn nghịch ngợm bày ra vài tư thế chọc người, nghe tiếng hố hấp của Phương Dật Thiên ngày càng trầm trọng, nội tâm nàng như nở hoa, thầm nghĩ, kìm nén đi, cho chết luôn!
Cho đến cuối cùng, đúng là hắn ngồi trên ghế salon ngủ luôn, nàng lặng lẽ đứng dậy đắp chăn cho hắn rồi lại lên giường chìm vào giấc ngủ.( Mợ cái thằng tác giả, cứ dài dòng văn tự thế nào ấy=.=, dịch mà ức cả chế =.=)
Không nghĩ tới vừa sáng ra tỉnh lại đã thấy hắn ngồi ngay đầu giường, lại còn vô liêm sỉ vuốt ve khuôn mặt nàng, thậm chí còn sờ cả đôi môi anh đào của nàng, phảng phất như đền bù cho tổn thất tối hôm qua, đến khi hắn cúi xuống muốn hôn nàng, cuối cùng nàng cũng không giả bộ được nữa, đành mở hai mắt ra.
Nghĩ tới sắc mặt xấu hổ của hắn, nàng nhịn không được lại nở nụ cười, bất quá thế cũng tốt, tên này xem ra cũng không phải là một tên ngụy quân tử, xứng đáng để gọi là chân tiểu nhân.
Đột nhiên nàng nghe một ít động tĩnh lạ ở bên cạnh, nhịn không được quay đầu lại nhìn, hoa dung liền thất sắc, Phương Dật Thiên, hắn... hắn rõ ràng đang nằm ở trên giường.
Phương Dật Thiên nhìn Cố Khuynh Thành như đang lâm vào đại địch ở bên cạnh, cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, con mẹ nó, ngủ cả đêm ở ghế sô pha, bây giờ thì thoải mái rồi.
- Anh, anh thế nào lại nằm xuống?
Cố Khuynh Thành đỏ mặt, tức giận hỏi.
- Em nằm được sao anh lại không được nằm? Tối hôm qua không phải chúng ta đã nằm cả đêm sao?
Phương Dật Thiên sinh lòng trêu chọc, nói.
- Á? Anh, anh nói cái gì?
Cố Khuynh Thành khẽ giật mình, tối hôm qua nàng nhớ rõ Phương Dật Thiên rõ ràng ngồi trên ghế sa lon mà.
- Tối hôm qua em uống say, anh cũng uống say, sau đó anh đem em đến đây mướn phòng, sau đó lại nằm cùng một chỗ... Bất quá hiện tại anh không nhớ là tối hôm qua đã làm gì rồi, em, em có còn ... ấn tượng gì không?
Phương Dật Thiên cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Khuynh Thành đỏ lên, trong lòng nhảy loạn, từ lúc sinh ra đến giờ là lần đầu tiên cùng giường với một nam nhân, nhưng nàng rõ ràng là biết Phương Dật Thiên đang cùng nàng nói giỡn, còn tưởng rằng nàng không biết gì chuyện tối hôm qua sao.
Sau đó nàng làm ra vẻ biến đổi, thở phì phì, nói:
- Anh.. tối hôm qua tới cùng anh đã làm gì em? Trời ơi (Oh my god), anh tối qua đã thừa dịp phi lễ em đúng không?
- Haizz, lúc ấy tính huống hỗn loạn, sao biết được là ai phi lễ ai, đúng rồi, tối hôm qua hình như là em chủ động tới đấy.
Phương Dật Thiên vui vẻ cười, nhưng mà kỳ quái là hắn lại thấy Cố Khuynh Thành không hề hiện ra thần sắc gì là sốt ruột, ngược lại còn nở nụ cười ranh mãnh.
Chẳng lẽ nàng đối với tối hôm qua không chút hiếu kỳ, không chút quan tâm nào sao?
- Tối hôm qua anh đã làm gì em thì em cũng chỉ có thể chấp nhận, được rồi, anh nhìn cũng không tệ, cả đời này của em đều dựa vào anh đó nha, anh cũng không thể từ chối trách nhiệm, bằng không em sẽ lên tivi tố cáo hành vi của anh.
Cố Khuynh Thành cười, nhưng lại xót xa nói.
Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, vốn định đùa giỡn nàng vài câu, không nghĩ tới nàng lại kêu hắn nhận trách nhiệm, còn muốn lên tivi tố cáo hắn? Hắn vội vàng cười lấy lòng, nói:
- Ách, cái kia... cái kia... là anh giỡn với em thôi, tối hôm qua anh rất là đàng hoàng, cái gì đều không làm, ừ, lại còn ngồi ở trên ghế salon bảo vệ cho em.
- Thật sao?
Cố Khuynh Thành chớp mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không tin, cuối cùng lại nói thêm một câu:
- Anh không phải tự cho mình là sắc lang sao, cả đêm lại không làm gì em?
- Bà cô của anh ơi, sắc lang cũng phải có thời điểm nghỉ ngơi chứ, tối hôm qua anh nằm trên ghế salon thật mà.
Phương Dật Thiên cười khổ, mẹ nó, tối hôm qua cái gì cũng không làm, bây giờ lại bị nàng một mực chắc chắn là mình có làm gì đó, sớm biết như thế, tối hôm qua ta đã xách thương ra trận rồi.
- A, thế vừa rồi anh định làm gì em?
Cố Khuynh Thành cười, lại hỏi
- Vừa rồi? Ách... Là ngứa tay, muốn sờ khuôn mặt em một chút, không có làm gì a.
Phương Dật Thiên hào phóng thừa nhận, dù sao cũng không có làm gì quá phận, còn không bằng thừa nhận là xong.
- Không đúng, anh lừa em!
Cố Khuynh Thành phủ định hoàn toàn.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, cười khổ, nói:
- Anh lừa em? Vừa rồi em tỉnh lại cũng thấy, anh chỉ là sờ lên khuôn mặt của em thôi mà.
- Hừ, anh còn muốn hôn em nữa, đúng không?
Cố Khuynh Thành đỏ mặt, cắn răng lại, cố lấy dũng khí nói ra.
Phương Dật Thiên gãi đầu, cảm giác thoải mái khi nằm trên giường sớm đã không còn chút gì, đúng là giống như rơi vào bẫy rập của người khác, dồn dập bất an, hắn cười khan hai tiếng, nói:
- Ha ha, nói cái việc kia làm gì, chúng ta nên rời giường đi, nằm như vậy cũng không tốt lắm a.
- Thật là không có cốt khí, rõ ràng là nghĩ đến mà không dám thừa nhận
Cố Khuynh Thành hờn dỗi nói một câu.
- Được rồi, anh thừa nhận là anh có nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cũng đâu có làm gì đâu đúng không?
Phương Dật Thiên bực dọc đáp lại.
Cố Khuynh Thành nghe vậy thì bật cười, nhìn Phương Dật Thiên, ngữ khí đột nhiên ôn nhu, nói:
- Nhắm mắt lại.
- Ách?
Phương Dật Thiên mở to hai mắt, có chút khó hiểu nhìn lại.
Cố Khuynh Thành lại cười, đưa tay lại che kín hai mắt của Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên còn đang nghi hoặc thì cảm giác được môi mình được một đôi môi anh đào mềm mại hôn lên, mềm mại quá, ngọt ngào quá, tràn đầy mùi thơm a.
Lúc mở mắt ra thì đã thấy Cố Khuynh Thành bước xuống giường, đưa lưng về phía hắn, mặt mũi đỏ bừng, đôi môi hé mở, nhẹ nhàng nói:
- Nghiêm khắc mà nói, đó cũng không phải là nụ hôn đầu của em, nụ hôn đầu của em từ lúc lên trên màn ảnh đã dâng hiến ra bên ngoài rồi, bất quá, trong sinh hoạt, đây là nụ hôn đầu tiên em cam tâm tình nguyện hôn đó.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, trước đây thấy Cố Khuynh Thành trong phim cũng đã cùng nam nhân vật chính ôm hôn nhau rồi, nhưng đó chỉ là điện ảnh. Bởi vậy bây giờ nghe Cố Khuynh Thanh nói ra cụm từ nụ hôn đầu tiên trong sinh hoạt đó, hắn có chút không kịp phản ứng.
Cố Khuynh Thành mắc cỡ đỏ mặt, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào Phương Dật thiên, trực tiếp đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, nhìn cái gương trong phòng tắm, mình mặt mình đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn nữa, Cố Khuynh Thành náo nức trong lòng.
Nụ hôn đầu tiên trong sinh hoạt cứ như vậy đã mất rồi, vẫn là chính mình chủ động đó, nàng cũng không hối hận, đây là thù lao cho nam nhân đã bảo vệ cho mình cả đêm hôm qua a.
Thật sự chỉ là một lần thù lao đơn giản thôi sao? Chính nàng cũng không rõ, trên môi của nam nhân này truyền ra một khí tức đặc biệt cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến cho tâm của nàng loạn như ma.