Nghĩ đến việc mua quà sinh nhật cho Thi Thi, Phương Dật Thiên lại nhớ tới hắn còn đáp ứng Liễu Ngọc hôm nay giúp nàng sửa cánh cửa WC, lại nhớ tối hôm qua tình huống xấu hổ trong WC nhà Liễu Ngọc, hắn không nhịn được tim vẫn đập thình thịch, hai mảnh trắng nõn như tuyết còn phiến rừng rậm kia đã sớm in vào trong đầu.
Lượn vài vòng vẫn chưa tìm được chiếc xe đạp cho trẻ nhỏ màu phấn hồng, hắn đột nhiên nhớ ở gần trường đại học Thiên Hải hình như có một cửa hàng bách hóa, bên trong có một tầng bán xe đạp cho trẻ nhỏ cùng xe đạp địa hình.
Nghĩ đến đây Phương Dật Thiên liền quay đầu xe, chạy như bay tới đại học Thiên Hải.
- Di? Đại học Thiên Hải không phải là trường Uyển Nhi đang học sao? Nhiều ngày không gặp, cũng không biết cô bé này tình hình gần đây ra sao.
Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Đại học Thiên Hải nằm trong Thiên Hải thị, Thiên Hải thị chính là một khu đại học nổi tiếng, đồng thời cũng là một trong mười trường đại học lớn nhất, nổi danh từ lâu, bởi vậy, khu vực xung quanh đại học Thiên Hải rất phồn hoa, có thể nói là trung tâm thứ hai của thành phố.
Chỉ một lát, Phương Dật Thiên đã chạy xe tới gần đại học Thiên Hải, trong khi chạy như bay đến cửa hàng bách hóa Phương Dật Thiên liếc mắt ra ngài cửa sổ, ngoài ý muốn lại thấy tại trạm xe buýt bên đường một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều quen thuộc đang đứng đó, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại---
Cô gái này thanh lệ thoát tục, mặt tươi như hoa, mắt như trăng rằm, trên người tỏa ra hương vị thanh nhã, đứng trong đám người, dường như nổi bật chính là mĩ nữ động lòng người nhất, không phải Tô Uyển Nhi thì là ai?
- Thật là Uyển Nhi a, đúng rồi, ngày mai là ngày cuối tuần, nàng hắn là chờ xe buýt về nhà?
Phương Dật Thiên thầm nghĩ, bởi con đường này không thể dừng xe, hắn định lái xe đến cửa hàng bách hóa phía trước dừng xe sau đó chạy tới tìm Tô Uyển Nhi.
Nhìn thấy Tô Uyển Nhi trong nháy mắt hắn đã hạ quyết tâm nhờ nàng mua xe đạp với hắn, ở phương diện này con gái chuyên nghiệp hơn. Ngoài ra, mua xe đạp xong hắn cũng muốn về phòng trọ, bởi vậy thuận tiện lái xe đưa nàng về, như thế cũng tiết kiệm tiền xe buýt cho nàng.
Phương Dật Thiên rất nhanh đã kiếm được chỗ đỗ xe, sau đó liền đi tới trạm xe buýt, Tô Uyển Nhi vẫn chờ xe ở đó, bên cạnh nàng còn có một nữ sinh, ngoài ra, hình như còn một nam sinh nam sinh quấn quít bên cạnh.
- Triệu Hải, ngươi đừng làm phiền ta được không? Ta sẽ không ngồi xe của ngươi, ta có thói quen ngồi xe buýt.
Tô Uyển Nhi thiếu kiên nhẫn nói với nam sinh đang cố quấn lấy nàng.
Nam sinh tên là Triệu Hải này tựa hồ đã sớm tập thành thói quen, xem ra đã sớm bị Tô Uyển Nhi cự tuyệt thành quen, bởi vậy thần sắc vẫn thản nhiên đứng bên cạnh, sắc mặt tươi cười nói:
- Không sao cả, vậy mình cùng chờ xe buýt với bạn.
- Di, Toa Toa, sao xe buýt còn chưa đến? Thật kì quái.
Tô Uyển Nhi nói với cô gái bên cạnh.
Bình thường trong trường, bạn của một nữ sinh xinh đẹp không phải là khủng long thì cũng là một sửu nữ, nhưng mà, lần này tình hình hoàn toàn bất đồng.
Tô Uyển Nhi đã là một mĩ nữ hiếm thấy, nhưng nữ sinh bên cạnh nàng lại xinh đẹp không kém gì Tô Uyển Nhi.
Một dải tóc đen tuyền buông xuống, khuôn mặt như trạm từ bạch ngọc, đôi môi mềm mại hơi cong lên, tựa hồ lúc nào cũng duy trì ở trạng thái tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt như trăng khuyết mềm mại ướt át, giống như là hội tụ thiên địa linh khí vô cùng động lòng người, một cặp mắt kính tinh xảo, vô hình trung làm tăng cho nàng vẻ đẹp dịu dàng trầm tĩnh, nàng cũng có một cái tên rất êm tai --- Âu Dương Toa Toa.
- Chờ chút đi, không cần gấp.
Âu Dương Toa Toa nhẹ giọng nói.
- Uyển Nhi, mình thật tâm thích bạn, xin bạn làm bạn gái của mình đi, vô luận bạn có yêu cầu gì mình đều có thể làm.
Triệu Hải không từ bỏ cơ hội, xem ra là dùng chiêu mặt dày để kua gái.
- Triệu Hải, ngươi không thấy buồn nôn à? Những lời ghê tởm như vậy cũng có thể nói ra, ta đã nói rồi, ta đã có người trong lòng.
Tô Uyển Nhi lạnh lùng nói.
- Uyển Nhi, lời này bạn đã nói với mình nhiều lần, nhưng mà, vẫn như cũ không thể ngăn cản mình thích bạn, mình sẽ dùng chân tình cảm động bạn.
Triệu Hải nói.
- Chân tình? Hiện tại chân tình bán được mấy đồng? Bây giờ cưa gái không thể chỉ dựa vào chân tình mà đả động, vị bạn học này, chưa nói đến dung mạo ngươi ra sao, chỉ biết phương pháp cưa gái của ngươi quá sai lầm! Không ngại lộ cho ngươi biết một chút, Uyển Nhi nhà ta thích người khác quỳ xuống hướng nàng kêu lớn anh yêu em, nếu hiện tại ngươi làm vậy không chừng hơn trăm lần chân tình của ngươi, thật sự không hữu dụng đâu!
Một thanh âm nam nhân bình tĩnh trầm ổn mà khôi hài tràn ngập cuốn hút truyền tới.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này trong lòng Tô Uyển Nhi nhất thời 'thình thịch' một tiếng, quay đầu liền thấy thân thể cường tráng tiêu sái kia đứng trước mặt.
- Phương---Phương ca ca, anh, anh sao lại ở đây?
Tô Uyển Nhi nhất thời kinh hô ra tiếng, ngữ khí cực kì kích động.
Đứng cạnh Tô Uyển Nhi, Âu Dương Toa Toa cũng nhìn về phía Phương Dật Thiên, ấn tượng đầu tiên là nam nhân này chưa nói tới anh tuấn, nhưng thân thể thật cường tráng, trên ngươi mơ hồ có chút nội liễm trầm ổn, đặc biệt ánh mắt thâm thúy bình tĩnh như nước kia khiến người ta có một nỗi kính sợ không tên.
- Anh vừa đi qua đây, thấy em đang đợi xe anh liền tới.
Phương Dật Thiên mỉm cười, lại hỏi:
- À, hết giờ học rồi à?
- Đúng vậy, hết giờ rồi a, ngày mai là cuối tuần, cho nên em chuẩn bị về nhà.
Tô Uyển Nhi ngọt ngào cười, bỗng nhiên chỉ vào cô bạn bên cạnh, nói:
- Phương ca ca, giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn tốt của em Âu Dương Toa Toa, đông thời cũng là một đại mĩ nữ a.
Âu Dương Toa Toa nghe được Tô Uyển Nhi giới thiệu mình còn cố ý bỏ thêm một câu '' đại mĩ nữ '' sắc mặt không khỏi đỏ lên, lập tức cười nhẹ với Phương Dật Thiên, nói:
- Xin chào.
Phương Dật Thiên nhìn Âu Dương Toa Toa cười nhẹ, trong lòng không khỏi tán thưởng cô bé này cười rất xinh, bất quá sắc mặt hắn vẫn như thường, cũng không như những nam nhân khác, nhìn thấy mĩ nữ là bày ra bộ mặt trư ca, hắn cười nói:
- Xin chào, anh là Phương Dật Thiên, đúng là rất xinh đẹp, ha ha.
Phương Dật Thiên nói xong liền rời ánh mắt đi, lúc này hắn thấy Triệu Hải kia đang dùng ánh mắt hằn học nhìn mình, giống như là mình cùng hắn có cừu hận tám đời vậy.
Âu Dương Toa Toa không khỏi liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, dung mạo nàng rất xinh đẹp, nhưng nam nhân này không giống những nam sinh khác nhìn thấy nàng liền chằm chằm mãi không ngừng, mà thái độ bình thản như nước, làm cho nàng hơi ngạc nhiên, đồng thời không khỏi cảm thấy chút hứng thú.
- Vị bạn học này, ta với ngươi không cừu không oán, sao ngươi lại dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm ta? Ta chỉ đường cho ngươi, ngươi không cảm kích lại thù hằn nhìn ta, ai, thật là lấy oán báo ân, ta chưa từng thấy ai trở mặt nhanh như ngươi.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Ngươi--- ngươi là ai? Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất cút xa ra một chút, bằng không---
Triệu Hải hơi giận dữ, lời nói đầy đe dọa.
- Hừ, Triệu Hải, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi Phương ca ca? Nói cho ngươi biết, Phương ca ca chính là người ta thích!
Tô Uyển Nhi trừng đôi mắt đẹp, nói rất hợp lý hợp tình.