Phương Dật Thiên lái xe hướng tới trang viên Mân Côi như bay.Hắn cũng không biết, khi hắn rời khỏi nhà Tô Uyển Nhi thì cha của Uyển Nhi đang đàm luận về hắn xem như hắn là con rể tương lai đến nhà chơi, nếu hắn biết điều này, khẳng định là sẽ bị dọa mất hồn.
Đùa gì chứ.Uyển Nhi còn nhỏ như vậy, so với mình đâu chỉ nhỏ hơn vài tuổi đâu, làm con rể của Tô gia tới cửa hỏi cưới tô Uyển nhi sao? Ách, như thế nào lại thấy có vẻ hiềm nghi như là "trâu già đòi gặm cỏ non"!
Tình cờ có thể cầm bàn tay nhỏ trơn nhẵn, mềm mại kia của Tô Uyển Nhi,được một tấc lại muốn tiến xa thêm một thước (được voi đòi tiên), có thể thông qua cửa thông gió của WC mà rình coi thấy cảnh xuân khi Uyển Nhi thay quần áo, hắn đã thấy cực kỳ thỏa mãn rồi.
Nhưng mà, hắn cũng không thể ngờ rằng, hết thảy những điều đó đối với Tô Uyển Nhi mà nói thì còn chưa đủ, xa xa cũng không đủ.
Giống loại đặc công quy ẩn lui về chốn đô thị như Phương Dật Thiên thì không thể hiểu rõ được tâm tư của các cô gái như kiểu Tô Uyển Nhi, hắn cũng không muốn tốn nhiều thời gian đi tìm hiểu, so sánh một chút, hắn đối với Liễu Ngọc thì cảm thấy có hứng thú hơn một ít.Ai bảo hắn là một nam nhân cợt nhả đây.
Khi Phương Dật Thiên lái xe trở về đến Mân Côi trang viên cũng là hơn 7 giờ 15 phút.Hắn lái xe tiến vào trước sân biệt thự.Dùng xe rồi xuống xe.Ngô mụ đến trước nghênh đón ,cười nói :"Tiểu Phương , Cháu trở về rồi!"
"Uhm,Ngô mụ.Lâm tiểu thư đâu?"Phương Dật Thiên hỏi.
"Tiểu thư nàng đang ở trên lầu tắm đấy.Đúng rồi,tiểu Phương.Cháu ăn cơm chưa vậy ?" Ngô mụ ân cần hỏi.
Phương Dật Thiên sau khi nghe Ngô mụ hỏi mới nhớ ra hắn từ trưa tới giờ chưa có ăn gì,bụng đã có chút đói.Bèn nói thật :"Cháu vẫn chưa ăn"
"Chưa ăn à ,vậy nhanh vào ăn cơm đi.Chúng ta cũng vừa mới ăn xong.Bác đi giúp cháu hâm nóng lại món ăn."Ngô mụ nói.
Phương Dật Thiên nghĩ Lâm Thiên Tuyết vẫn còn đang tắm rửa.Vậy thì nhân lúc này ăn cơm cũng tốt.Liền cười nói :"Được ạ.Vậy thì đa tạ Ngô mụ rồi."
" Ôi dào, đa tạ cái gì.Nhanh vào trong ngồi." Ngô mụ vừa nói xong liền đi vào nhà bếp hâm lại đồ ăn.
Phương Dật Thiên ngồi tại chiếc bàn ăn to như vậy .Ngô mụ rất nhanh chóng đã đem đồ ăn hâm nóng đến.Đồ ăn căn bản đều là những món ăn nhẹ và dễ tiêu.Dù sao đối với gia đình có tiền như Lâm gia mà nói bọn họ đa phần đều là không ăn những món ăn thịt to cá lớn.Bọn họ lại có khuynh hướng ăn những món ăn nhẹ.
Đây chính là gia đình phú quý xác thực so với nhà giàu bình thường khác nhau.Gia đình nhà giàu mới nổi lên trên bàn ăn đều là các loại thịt to cá lớn(Sơn hào hải vị), tựa hồ lấy cái này để làm rõ lên là mình có tiền.Không biết những gia đình phú quý chân chính đều là hết sức bó buộc.Đối với những món những ăn mặn như thịt cá đương nhiên là không để tâm.
Bất quá đối với Phương Dật Thiên mà nói, hắn thà bưng lên những món ăn tôm hùm bào ngư.Bởi vì từ thực chất bên trong hắn cảm thấy hắn là một tên tục nhân( người bình thường).Hắn càng thích cái loại khoái cảm một tay cầm đùi gà một tay cầm tôm hùm cắn miếng lớn.
Rất nhanh, Phương Dật Thiên đã ăn no.Cơm rau trứng tuy nói là món nhẹ,nhưng cũng không thể phủ nhận, nấu rất là tinh xảo hợp khẩu vị.
Bất quá làm cho Phương Dật Thiên thoáng cảm thấy có chút khó chịu cơm thì đã ăn rồi mà Lâm Thiên Tuyết còn chưa xuống.Hắn nhất thời có chút thôi thúc muốn chạy lên lầu thúc giục Lâm Thiên Tuyết mau lên một chút.Nhưng ngay sau đó nghĩ đến quy ước thứ nhất trong ba quy ước của Lâm Thiên Tuyết chính là không được lên tầng hai.Như thế hắn mới bỏ đi ý niệm này trong lòng.
"Tắm có một cái mà lâu như thế.Không phải là tắm rửa thôi sao.Dội nước lên người,mà mất thời gian lâu như thế này à ?" Phương Dật Thiên âm thầm nghĩ.Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ :"Lâm Thiên Tuyết tắm rửa lâu như vậy, chẳng lẽ là ở trong phòng tắm …… "
Ông trời làm chứng.Giờ khắc này , hắn nghĩ đến một từ chính là – tự an ủi ( hé hé, thẩm du ).
Hắn đem việc Lâm Thiên Tuyết tắm lâu như thế cùng tự an ủi liên hệ cùng vớI nhau.Thế là ngay sau đó,trong đầu hắn xuất hiện ra một hình ảnh: Lâm Thiên Tuyết trong tay cầm vòi phun, phun vào thân hình trần truồng trắng như tuyết của mình.Đang rửa rửa.Lâm Thiên Tuyết đem đầu vòi phun đang cầm trong tay để xuống bên dưới …..(á á á) . Sau đó, khuôn mặt khuynh nước khuynh thành kia của Lâm Thiên Tuyết bắt đầu ửng đỏ,trong miệng bắt đầu rên rỉ từng chữ cái tiếng anh :
" a ~~~ o ~~~e~~~" .
Cứ nghĩ cứ nghĩ,Phương Dật Thiên trong đầu đầy tư tưởng xấu xa.Tên gia hỏa này ra vẻ chân chính, khóe miệng nổi lên một điệu cười đểu giả, thì thào nói : "Ài, Không phải là muốn tìm khoái cảm sao,làm gì cần phải tự lực cánh sinh thế(Ý là cần gì phải tự làm ), để ta làm thay cho hiệu quả sẽ hơn gấp mười gấp hang trăm lần rồi."
(Mấy từ tiếng anh trên là cách phát âm của của tiếng Trung mà đọc)
Nếu như, Lâm Thiên Tuyết biết được trong đầu Phương Dật Thiên hắn đang nghĩ như vậy thì khẳng định nàng sẽ tức tới mức cầm dao cắt rau truy đuổi,trong miệng mắng chửi một trận "¥%#¥¥※※......" .Trực tiếp đem Phương Dật Thiên tên súc sinh này tống cổ và xua đuổi cách nàng cả ngàn dặm !
Khi hẹn hò, nam nhân nên là ngồi đến khi chai mông mà đợi nhà gái.Cái này tựa hồ đã hình thành một quy luật phổ biến.Cũng như Phương Dật Thiên lúc này , hắn thật sự cảm thấy có chút đau mông rồi.
Phương Dật Thiên đang nghĩ , đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống.Hắn quay đầu nhìn lại.Cảm ơn thời đất,Lâm Thiên Tuyết cuối cùng cũng đã đi xuống rồi.
Lâm Thiên Tuyết trên người mặc một bộ váy da màu xanh nước biển.Nơi ngực hơi hơi hiện ra hình chữ " V ". Cơ hồ lộ ra một chút tuyết trắng bóng loáng để cho tuyệt đại đa số nam nhân nhìn vào đều phát cuồng lên.Vẻn vẹn là từ tòa băng sơn trước ngực này có thể suy đoán sự to và độ vun cao của nó .
So sánh một chút.Nàng khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ không hề tỳ vết kia càng là tô điểm lên vẻ đẹp mỹ lệ đến kinh tâm động phách
Tô Uyên Nhi cùng Âu Dương Toa Toa Toa cùng Lâm Thiên Tuyết đều là cực phẩm mỹ nữ có thể nói là không thể dễ mà gặp được.Nhưng mà so sánh một chút, Lâm Thiên Tuyết so với Âu Dương Toa Toa và Tô Uyển Nhi lại hơn một phần về độ thành thục diêm dúa.Dù sao Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa cũng là dạng cô gái đang trong giai đoạn phát triển.
Bất quá sự thành thục của Lâm Thiên Tuyết so với sự thành thục của Liễu Ngọc lại không giống nhau.Sự thành thục của Liễu Ngọc là kiểu tràn trề,khiến người ta nhìn một cái thì huyết mạch liền sôi sục.Mà sự thành thục của Lâm Thiên Thiết là không dấu vết,lờ mờ,nhưng là lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Hơn nữa,thân hình của Lâm Thiên Tuyết còn có một loại khí chất trời sinh cao quý.Cái này cùng với việc nàng sinh ra trong gia đình phú quý là có quan hệ nhất định.Trên cổ nàng đeo một sợi dây vòng cổ quý báu lại càng nâng cao khí chất cao quý trên người nàng đến cực hạn.
Không thể không nói.Quá trình Lâm Thiên Tuyết dày công trang điểm là cực kỳ xinh đẹp.Ánh mắt Phương Dật Thiên cũng nhìn thẳng.
Lâm Thiển Tuyết thấy Phương Dật Thiên nhìn mình chằm chằm như vậy, trong tâm không thấy có gì, bất quá sâu trong nội tâm cũng không che dấu được có chút vui sướng kích động nho nhỏ .
Có thể làm cho một người nam nhân như thế nhìn mình chằm chằm, điều đó chứng minh rằng mị lực của mình cũng rất lớn , rất xinh đẹp, rất gợi cảm, theo ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là gián tiếp khẳng định bản thân mình xinh đẹp, bởi vậy lâm thiển tuyết đương nhiên cảm thấy vui mừng cao hứng.
Ở 1 trình độ cao, mức độ xinh đẹp của một người phụ nữ đc quyết định bởi ánh mắt của nam nhân , nếu một người phụ nữ ở trong một trường hợp nào đó chiếm được phần lớn ánh mắt chú ý của nam nhân.Như vậy nữ nhân này tuyệt đối là đẹp nhất , gợi cảm nhất, hấp dẫn nhất giữa đám đông.
Lâm thiển tuyết trong lòng tuy nói có chút vui sướng tự hào nho nhỏ , nhưng khuôn mặt không đổi, trừng mắt hung hăng liếc phương dật thiên, nói:“Nhìn cái gì mà nhìn? Lưu manh!”
“Khụ khụ......” Phương Dật Thiên ho khan hai tiếng, nói,“Là như vậy, ta phát giác đêm nay ngươi cùng lúc trước có chút thay đổi, cho nên phải nhìn nhiều 1 chút.”
“Ồ, có cái gì thay đổi?” Lâm thiển tuyết lạnh lùng hỏi, trong lòng cũng nghĩ đến: Hắn khẳng định là cảm thấy mình đêm nay quá mức xinh đẹp , cho nên cảm thấy cùng trước đây khác biệt đây? Nam nhân a, đều là loại này!
“Ách ---- có thể nói với ngươi 1 chút, không chú ý thấy ngực của ngươi cũng to phết .” Phương dật thiên một bộ dáng muốn nói lại thôi , vẻ mặt kia rõ ràng là phân minh đến cực hạn.
Lâm thiển tuyết nghe vậy liền biến sắc, cúi đầu nhìn thấy, chính mình phía trên ngực thoáng lộ ra một chút miếng silicon bên trong , nhất thời, nàng kia trên khôn mặt xin đẹp có chút ửng hồng, trong mắt không khỏi toát ra một tia ngượng ngùng .
“Ngươi ---- không cho ngươi xem, đại sắc lang!” Lâm thiển tuyết thấy phương dật thiên còn trừng mắt nhìn nàng, nhất thời không nhịn được nói, tiếp theo nàng “rầm rầm” chạy lên trên lầu, vừa chạy vừa nghĩ: mình như thế nào lại không cẩn thận như vậy ? Thực đáng chết, vẫn là tên hỗn đản , thế là bị hắn phát hiện , hắn khẳng định là vẫn nhìn chăm chăm vào Ngực mình ......! Thật sự là trời đánh khốn kiếp!
Dưới lầu vẻ mặt Phương Dật Thiên thật ủy khuất , vốn có ý tốt nhắc nhở nàng, để tránh thời điểm nàng bị người khác nhìn thấy giọt sương mà xấu hổ, k biết...... Thực con mẹ nó là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú a!
Cuối cùng, lâm thiển tuyết đi xuống , lúc này, nàng kiểm tra phía trước phía sau thật cẩn thận , cảm thấy không có gì vấn đề lớn mới đi xuống dưới, trên mặt một chút ửng hồng còn chưa có mất đi hoàn toàn, nhìn qua càng thêm quyến rũ động lòng người.
Sau khi Xuống lầu cặp mắt thu thủy xinh đẹp của nàng trừng mắt hung hăng liếc nhìn phương dật thiên một cái, phương dật thiên mặc kệ, xuất khẩu kháng nghị nói:“Ta nói lâm tiểu thư, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, ta cũng không yêu cầu ngươi cám ơn ta cái gì, nhưng không đến mức nhìn ta hung ác như vậy chứ? Chẳng lẽ nói cho ngươi biết bị lô ngực là cố ý ? Để khi đi tiệc tối cố ý làm cho người ta xem, cho nên ngươi đang trách tội ta ‘Nhắc nhở’ ngươi? Nếu thật sự là như vậy ta còn con mẹ nó đáng chết a!”
Phương dật thiên nói phản đối 1 hồi làm cho lâm thiển tuyết trong lòng nháy mắt lại nổi lên ức khí, khuôn mặt xinh đẹp liền băng sương , thở phì phì nhìn phương dật thiên, nói:“Cảm tạ ngươi? Hừ, ta vì cái gì phải cảm tạ ngươi? Ta thích thế nào mặc thế ấy , ngươi quản được sao?”
Phương dật thiên nghe vậy hơi hơi sửng sốt, đành cười khổ, không nói gì nữa, hắn cuối cùng cũng hiểu, thân mình lâm thiển tuyết chính là một cái thùng chứa đầy thuốc nổ , tùy thời tùy chỗ đều có thể tưởng bùng nổ giống như núi lửa, nếu muốn làm cho chỗ này núi lửa không bùng nổ hoạt động biện pháp tốt nhất chính là tận lực không cần trêu chọc đến nàng .
“Ta lái xe hả?” Phương dật thiên vấn nói.
“Nói nhảm, chẳng lẽ muốn ta lái xe cho ngươi nữa sao? Thật không biết ngươi làm bảo tiêu như thế nào .” Lâm thiển tuyết tức giận nói.
“Được rồi,Lâm hiểu tình, mời.” Phương dật thiên chạy vội tới mở cửa nhà xe.
“Lấy xe của ta đi thôi.” Lâm thiển tuyết nói xong đem chìa khóa xe Porche thể thao màu đỏ đưa cho phương dật thiên.
Phương dật thiên nhận lấy liền đi qua mở cửa xe Porche thể thao , đợi lâm thiển tuyết lên xe hắn mới ngồi vào chỗ tay lái , đưa xe chạy ra khỏi biệt thự.
Ngô mụ nhìn xe chạy hẳn ra ngoài mới đóng cửa biệt thự lại , trong miệng thì thào tự nói :“Vừa thấy mặt liền đấu võ mồm, xem ra thật đúng là 1 đôi oan gia !”
Phỏng chừng phương dật thiên cùng lâm thiển tuyết nghe được ngô mụ nói như vậy có lẽ hộc máu mà chết.
Sau khi Xe đi ra ngoài phương dật thiên vấn nói:“Đi đâu?”
“Quán bar Quán Bình.” Lâm thiển tuyết trả lời, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh như băng như cũ .
“Uhm,” Phương dật thiên ứng thanh, nói,“Lâm tiểu thư, ta tựa hồ chưa thấy ngươi cười đến 1 lần a.”
“Nhìn thấy ngươi là đã bực mình rồi, ngươi cảm thấy ta còn có thể cười được à ?” Lâm thiển tuyết nói.
“Ài, thật sự là đáng tiếc ,” Phương dật thiên buông tiếng thở dài, nói,“Cho dù là 1 cô gái xinh đẹp,một khi không tươi cười cũng sẽ trở thành không còn đáng yêu nữa.”
“Thật có lỗi, ta sẽ cười, nhưng không phải là lúc nhìn thấy ngươi.” Lâm thiển tuyết không lưu tình chút nào đả kích nói.
“Xem ra ngươi đối với ta oán hận rất sâu a, nhưng là ngươi nghĩ tới không ,nếu trước mặt ngoài ngươi đối với ta còn có thần sắc oán hận như vậy, thực dễ dàng để cho người khác sinh ra hiểu lầm.” Phương dật thiên làm như thật nói.
Lâm thiển tuyết tựa hồ đã bị lời nói của phương dật thiên gợi lên chút hứng thú, quay đầu hỏi:“Sinh ra hiểu lầm gì?”
“Ta xem tv thường xuyên thấy có cảnh nữ nhân bị nam nhân bội tình bạc nghĩa khi đối mặt với nam nhân này trên mặt luôn có thần sắc oán hận như vậy,ta cũng không muốn cho người khác đối với ta sinh ra hiểu lầm như vậy,đây chính là tổn hại sự trong sạch của ta .” Phương dật thiên nghiêm trang nói .
“Ngươi......” Lâm thiển tuyết trong lòng quả thực là bực mình, nàng cảm giác tên hỗn đản này luôn đem chuyện ra nói, giống như tất cả sai lầm đều là của nàng, giống như bị bắt nạt ?
“Ngươi yên tâm đi, nhìn dáng vẻ của ngươi không ai có thể liên tưởng đến ngươi bội tình bạc nghĩa ta đâu,ngươi không có bản sự như vậy đâu.” Lâm thiển tuyết trắng hắn liếc mắt một cái, nói.
“ Ồ, vậy thật sự là quá tốt rồi, ta còn lo lắng ta phải đội lên đầu cái mũ hoa tâm bội tình bạc nghĩa , ngươi phải biết rằng, ta còn chưa cưới vợ,đội mũ như vậy cũng không phải là cái chuyện tốt đẹp gì.” Phương dật thiên cười, nói.
Lâm thiển tuyết trong lòng phát hoảng, trong lòng hờn dỗi lại không có chỗ để phát, chỉ có âm thầm hung hăng đánh xuống chỗ ngồi.
“Lâm tiểu thư, ngươi sẽ không đem xe trở thành chỗ trút bực chứ? Ngươi nếu muốn đánh thì đánh ta này,không phải đang ngồi ở bên cạnh ngươi sao?
Bực mình cứ việc hướng ta mà xả, đem ta làm nơi trút giận cũng không có việc gì đâu, đàn ông mà , phải độ lượng như vậy chứ,ngươi nói xem?” Phương dật thiên nghiêm nghị đại nghĩa nói xong, một câu liền đem hắn trở thành cực kỳ vĩ đại .
Lâm thiển tuyết nghe phương dật thiên nói, cuối cùng vẫn là nhịn không được nở nụ cười khổ, nàng không nghĩ ra mình kiếp trước đến tột cùng là tạo cái gì nghiệt , kiếp này như thế nào đụng phải tên vô lại này ?
“a, ngươi cười , nói thật tâm , ngươi cười thật đúng là xinh đẹp, may mắn không phải cười đối với ta, nếu không ta bảo đảm là đầu óc choáng váng.” Phương dật thiên cười cười, nói.
Lâm thiển tuyết lắc lắc đầu, khẽ thở dài thanh, nói:“Phương dật thiên, ngươi có thể không nói hay không ? Im lặng mà lái xe biết không?”
“Ta không phải sợ ngươi buồn sao, ngươi đã nói như vậy ta im miệng vậy.” Phương dật thiên vẻ mặt vô tội nói.
“Ngươi sớm nên im miệng .” Lâm thiển tuyết trừng mắt liếc nhìn hắn một cái nói.
Phương dật thiên cười cười, quả thực không nói them gì nữa, hắn cuối cùng là hiểu, cùng mỹ nữ đấu võ mồm, thật là thích thú a!