Phương Dật Thiên lật xem ví tiền trong tay, lẩm bẩm: '' Ách, nguyên lai là ví tiền hàng hiệu, một cái ví tiền như vậy ít nhất cũng hơn vạn đồng, xem ra lai lịch Hạ Băng này không nhỏ, cái ví tiền này cũng không phải kẻ bình thường có thể có được !" Huống hồ, thế giới này không phải biết nhiều bí mật là tốt, có vài bí mật một khi ngươi biết kết quả sẽ mang đến họa sát thân. Giữa dòng người đông đúc Phương Dật Thiên liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Băng vội vàng mà kích động chạy tới, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là tìm kiếm Phương Dật Thiên, trên mặt nàng thần sắc sốt ruột cùng bối rối không thể nghi ngờ. Phương Dật Thiên bước lại, lúc này Hạ Băng vẫn đang tìm kiếm xung quanh, cũng không biết người mà nàng muốn tìm Phương Dật Thiên ở ngay bên cạnh, Phương Dật Thiên vươn tay vỗ vỗ vào bả vai nàng, không nhẹ không nặng, ưu nhã đến cực điểm. Cùng lúc đó Hạ Băng nhìn lại thấy trong tay Phương Dật Thiên có một cái ví tiền---- đúng là ví tiền của nàng! Hạ Băng vội vàng giật lấy ví tiền trong tay Phương Dật Thiên, sau đó xem xét một hồi, xác nhận trong ví hoàn hảo không mất mát gì lúc đó mới thở ra, hỏi:" Người đâu?" "Người ?Người nào?" "Chính là tên trộm kia a!" "Kẻ trộm? Người nào trộm?" "Chính là kẻ trộm ví tiền kia a, hắn chạy đâu rồi?" Hạ Băng trợn mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng bùng lên lửa giận, như muốn dùng ánh mắt đốt Phương Dật Thiên thành tro. "Nga, ngươi nói kẻ kia, hắn đi rồi !" Phương Dật Thiện lạnh nhạt nói. "Đi.........Đi rồi? Là ngươi thả hắn đi?" Hạ Băng kinh ngạc nói. "Đúng vậy, ta không ăn được hắn, hắn không phải bảo bối, lưu hắn lại làm gì?" Phương Dật Thiên cười cười, nói. Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của Phương Dật Thiên, Hạ Băng chỉ thấy một trận tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lớn tiếng nói:" Ngươi, ngươi sao lại có thể thả hắn đi? Ngươi hắn phải đem hắn đến cục công an, cho hắn chịu tội, hừ!" "Vì sao? Vì sao lại muốn hắn đến cục công an chịu tội?" Phương Dật Thiên hỏi lại. "Bởi vì hắn trộm ví tiền của ta, hắn là tiểu thâu!" Hạ Băng nói. "Bây giờ ví tiền trong tay ai a? " Phương Dật Thiên lại hỏi. "Ở, ở trong tay ta a!" Hạ Băng cảm thấy không ổn. "Nếu ví tiền trong tay ngươi sao lại nói người kia ăn trộm? Nếu ví tiền không bị trộm vậy xin hỏi tiểu thư muốn bắt ai đến cục công an?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói. "Nhưng mà lúc trước, lúc trước........." Hạ Băng đang muốn lớn tiếng biện giải, nhưng Phương Dật Thiên không cho nàng cơ hội, trực tiếp ngắt lời, nói:" Người ta phải luôn hướng về phía trước a, cho nên để ý chuyện trước kia nhiều như vậy làm gì? Hiện tại ví tiền đang trong tay ngươi, hơn nữa tiền cũng không mất, ngươi nói xem nên cho ai chịu tội a?" "Ngươi............" Hạ Băng ngực phập phồng, thở hổn hển, song phong ngạo nghễ cũng vì thế mà mãnh liệt rung động, nàng giận quá hóa cười, nói:" Hảo, hảo, hảo hóa ra vừa rồi chỉ là tuyệt luân thiên y vô phùng song hoàng (1) diễn a, không nghĩ ngươi nông cạn như vậy !" "Ta? Nông cạn? Ách, có lẽ trong mắt ngươi ta chính là nông cạn, nhưng song hoàng diễn là thế nào?" Phương Dật Thiên khó hiểu nói. "Người đừng giả bộ, từ lúc bắt đầu các ngươi đều chỉ là diễn trò thôi! Trên xe buýt mượn cơ hội phi lễ ta, rồi sau đó lưỡi lại trơn như trạch, nói đông nói tây, nói ta là cái gì honey của ngươi, mà ngươi biểu diễn cũng thật hấp dẫn mọi người ngay cả ta cũng bị hấp dẫn sự chú ý, bởi vậy tên tiểu thâu kia mới có cơ hội trộm tiền, sau khi hắn trộm ví tiền của ta, ngươi ra vẻ anh hùng giúp ta lấy trở về, kì thật ngươi cùng tên tiểu thâu kia chỉ diễn một hồi Song Hoàng thôi! Thật sự đáng giận! !" Hạ Băng tức giận nói. "Quá hay, quá hay! "Phương Dật Thiên nghe vậy không nhịn được vỗ tay, sau đó khó hiểu nói :" Chính là ta không nghĩ ra vì sao lại phải làm vậy a? Vì cái gì khi không lại lấy lòng ngươi? Nói trắng ra, ta rút cuộc cần ngươi cái gì?" "Ngươi khẳng định muốn ta bởi vì cảm kích, làm cho ta với ngươi tâm sinh hảo cảm, làm cho ta.........."Hạ Băng nói. "Cho ngươi bởi vì cảm kích mà yêu ta, hoặc lấy thân báo đáp? Đúng hay không? " Phương Dật Thiên ngắt lời của nàng, nói. "Hừ, ngươi muốn mình là một cái nam nhân nổi bật, muốn tạo ra một hình tượng anh hùng thu lấy hảo cảm nữ nhân, tự cho là đúng, nói năng ba hoa, thể diện nam nhân đều bị ngươi bôi nhọ hết!" Hạ Băng một cỗ lửa giận đều phun hết ra. Phương Dật Thiên vẫn như cũ mỉm cười, cùng với bộ dạng manh mẽ kích động của Hạ Băng hắn lại có vẻ thong dong nhàn nhã, bởi hắn biết ngàn vạn lần không nên cùng một nữ nhân đang tức giận cãi nhau, nếu không kết quả không phải chỉ đơn giản là nhận lấy sư tử hà đông rống mà thôi. Đợi cho Hạ Băng mắng xong Phương Dật Thiên lạnh nhạt hỏi: " Ta không hiểu vì sao mình lại cần ngươi có hảo cảm? Vì sao cần ngươi lấy thân báo đáp? Ngươi nghĩ ngươi rất đẹp sao? Ách, ánh mắt không tồi, bất quá giống mắt trư, một khoảng trắng dã, cái mũi không sai, rất tinh xảo, bất quá lông mũi quá dài đi ( ặc ), môi cũng vậy, đỏ tươi như hoa hồng, bất quá..........." Phương Dật Thiên còn chưa dứt lời còn chưa miêu tả xong Hạ Băng sắc mặt trắng bệnh lạnh lùng nói:" Đủ rồi! Đúng là không thể nói lí với loại người như ngươi, hỗn đản hỗn đản, ta về sau không bao giờ ...........muốn nhìn thấy ngươi nữa,hừ!" "Chờ !" Phương Dật Thiên nói. "Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Hạ Băng đi được hai bước xoay người lại, nhìn Phương Dật Thiên, hỏi. "Ngươi tựa hồ đã quên nói cảm ơn!" Phương Dật Thiên mỉm cười nói. "Cảm ơn? Ta sao phải cảm ơn ngươi?" Hạ Băng lanh nhạt nói. "Nếu không có ta ví tiền của ngươi sao lại về tay ngươi!" Phương Dật Thiên nói. "Hừ , nếu không có ngươi ví tiền của ta cũng chẳng rời khỏi tay ta!" Hạ Băng nói xong liền nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi, bộ dạng nàng rõ ràng uất hận đến cực điểm, cái này cũng khó trách, một nữ hài vội vàng đi xe buýt đi làm, liền trên xe liên tiếp bị nam nhân xa lạ ôm, hơn nữa còn bị gọi là honey, làm người trên xe còn tưởng họ là một đôi, làm cho nàng khổ không nói nên lời! Sau đó lại mất ví tiền, cuối cùng là do Phương Dật Thiên lấy trở về, nhưng nàng cho rằng là do Phương Dật Thiên diễn kịch, nên đương nhiên tức giận tới cực điểm. Phương Dật Thiên nhìn thân ảnh Hạ Băng rời đi không khỏi cười khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là chó cắn lữ đồng tân, cái gì là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú. Hắn trong lòng hi vọng về sau không bao giờ........đụng phải nữ nhân như vậy nữa, chính là vận mênh luôn trêu người, ông trời muốn đùa giỡn với hắn, hắn có lẽ không ngờ, phía trước đang đợi hắn chính là Hạ Băng. (1): Thiên y vô phùng: may áo không có vết khâu Song Hoàng: hát đôi, một người biểu diễn đông tác, người kia bên trong hát theo.
Hạ Băng đi rồi Phương Dật Thiên chợt nhớ tới mình phải đến Hoa Thiên tập đoàn phỏng vấn, hắn vội vàng giơ tay nhìn đồng hồ đã là 8 giờ kém, chỉ còn dư hai mươi phút, nếu muốn từ đây chạy ra trạm xe buýt sau đó lại đợi đi tiếp nhất định không kịp.
Hắn đành phải sờ sờ cái túi tiền quắt queo của mình, buông tiếng thở dài: " Vô duyên vô cớ gặp phải mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này làm chậm trễ thời gian, xem ra chỉ còn cách bắt taxi !"
Chính là chờ lên chờ xuống vẫn không bắt được taxi, bất đắc dĩ, hắn đành chọn xe ôm, hơn nữa còn một phen cò kè mặc cả cuối cùng phải trả 15 đồng.
Phương Dật Thiên ngồi trên xe còn chưa ấm mông vị tài xế đã cho xe dừng lại.
"Tới rồi?" Phương Dật Thiên nghi thanh hỏi, bởi vì hắn có cảm giác 15 đồng tối thiểu cũng hơn mười lăm phút mới đến, chính là hắn mới bừa ngồi vài phút vị đại ca này lại nói đã đến!
"Đúng vậy, đây là Hoa Thiên tập đoàn mà đại ca nói !" Vị tài xế xe ôm trả lời.
Phương Dật Thiên nhìn qua một chút, liền thấy một tòa buiding cao chọc trời trước mắt, 'Hoa Thiên Tập Đoàn' bốn chữ màu vàng kim chói mắt dưới ánh mặt trời tỏa lấp lánh hào quang, lúc này Phương Dật Thiên nhìn không được nói:" Anh bạn, ngươi thật đúng là hội 'kiếm khách', vài phút lộ trình mà chém ta 15 đồng, cao, thật sự quá cao!" Nói xong mặc kệ lái xe sau lưng lập tức hướng tòa nhà Hoa Thiên tập đoàn đi tới.
Vị đại ca kia nhìn bóng dáng Phương Dật Thiên đi xa không nhịn được nhỏ giọng thì thầm:" Có thể ra vào Hoa Thiên tập đoàn người nào không phải lương một năm hơn mười vạn? Mới có lấy của ngươi 15 đồng liền ngạc nhiên, thật sự càng giàu càng keo kiệt !"
Phỏng chừng Phương Dật Thiên nghe được câu này sẽ té xỉu !
o l o
Hoa Thiên tập đoàn quả không hổ danh thực lực hùng hậu, ngay trước cửa nhân viên tiếp tân cũng là siêu cấp mĩ nữ, bởi vì lúc này quầy tiếp tân đông người công việc bận rộn, bởi vậy năm vị mĩ nữ trẻ tuổi cũng đang tất bật, mà Phương Dật Thiên nhân cơ hội này trừng mắt vuốt cằm đánh giá năm vị mĩ nhân trước mặt, đem hình dáng, nụ cười cử chỉ các nàng thu hết vào trong mắt, còn thường xuyên dừng lại trên phần da thịt trắng noãn lộ ra trước ngực các nàng.
"Vị tiên sinh này, ngài hảo ! Xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì không?" Một âm thanh ưu mĩ vang lên bên tai Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên vội vàng hoàn hồn, vừa thấy nguyên lai những người phía trước đã xong việc giờ đến lượt hắn, vì vậy đi lên, lạnh nhạt cười, nói:" Thật ngại quá, vừa rồi ta tự hỏi rút cuộc là gà sinh trứng hay trứng sinh gà, nên thất thần, mong mĩ nữ thông cảm !"
Trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn trề nụ cười, nàng lễ phép nói:" Tiên sinh thật vui tính, xin hỏi tiên sinh có việc gì cần cố vấn sao? "
"A, là như vậy, ta đến phóng vấn. " Phương Dật Thiên di chuyển ánh mắt dần dần xuống dưới, nói.
"Phỏng vấn? Xin hỏi ngài mang theo giấy gọi của công ty sao?" Nhân viên tiếp tân hỏi.
"Không có, là một vị trợ lý họ Trương của quý công ti gọi điện báo ta đến. " Phương Dật Thiên nói.
"Tỉnh ngài đem tính danh nói cho ta, ta cần kiểm tra một chút."
"Ta họ Phương tên Dật Thiên !"
"Phương Dật Thiên tiên sinh, đúng không? Đã kiểm tra xong, mời tiên sinh lên tầng tám, nơi đó phong nhân sự, bên trong có người phụ trách phỏng vấn ngài. "Vị nhân viên tiếp tân kia nói.
"Cám ơn! Đúng rồi nếu ta may mắn ở lại quý công ty như vậy nàng nhất định phải đem tính danh cùng tình trạng hôn nhân nói cho ta biết !" Phương Dật Thiên cười cười, sau đó đi vào thang máy lên tầng 8.
o l o
Phương Dật Thiên vừa đi thang máy lên tầng tám, rất nhanh tìm được phòng nhân sự, hắn gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng trung niên nam nhân : "Mời vào!"
Phương Dật Thiên đẩy cửa đi vào, bên trong là một gian phòng lớn, phía trước là nơi xử lí công việc, phía sau có bộ sô pha bàn trà, lúc này đang có một vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi phía trước bàn làm việc, nhìn bộ âu phục hàng hiệu trên người cũng đủ biết sinh ra trong một gia đình quý phú.
"Xin chào, xin hỏi ngài là Trương trợ lý sao? " Phương Dật Thiên cười hỏi.
"Đúng vậy, bạn là Phương Dật Thiên? Đây, đến đây mời ngồi !" Trương trợ lí lịch sự nói.
"Không nên khách khí, ta chính là Phương Dật Thiên, nhận lời mời của quý công ti đến phỏng vấn vào bộ phận quản lý tiếp thị sản phẩm. " Phương Dật Thiên nói.
"Như vậy Phương tiên sinh đã mang theo tư liệu cùng các loại văn bằng chứng nhận của ngài đến đây sao?" Trương trợ lý hỏi.
"Không mang, ách, ta cái hồ sơ kia không phải đã nói rõ ràng sao? " Phương Dật Thiên nói.
"Đây........." Trương trợ lý lộ vẻ khó xử, lập tức lấy từ một kiện hồ sơ ra đó là lý lịch sơ lược của Phương Dật Thiên, nói: "Bạn viết trong lí lịch sơ lược quá đơn giản, một tờ A4 chỉ chiếm hơn một nửa. Mặt trên có tính danh, phương thức liên hệ, những thứ tinh thông, bằng cấp bạn viết tốt nghiệp chính quy, cũng không viết rõ trường đại học nào, trình độ tiếng anh cùng máy tính cũng không có, nơi học việc và làm việc trước đó cũng để trống, chỗ này có chút làm khó chúng ta, chúng ta cần thêm một ít tư liệu nữa từ bạn."
"Cái này là lí lịch sơ lược tất nhiên viết càng đơn giản càng tốt, ta chỉ muốn nói, nếu ta không đủ năng lực sẽ không nhân lời mời của quý công ty phỏng vấn chức vụ quản lí kia." Phương Dật Thiên tự tin nói.
" Oh? Bạn có thể nói về những gì bạn có khả năng làm được cho vị trí quản lý này? " Trương trọ lý hứng thú hỏi.
"Đầu tiên chuyện của quý công ti, quý công ty kinh doanh bao gồm bất động sản, ẩm thực, khách sạn, dịch vụ du lịch, các ngành công nghiệp khác. Trước tiên ta sẽ nói về ngành công nghiệp bất động sản, quý công ti nắm giữ tỷ lệ thị trường quốc nội bất động sản chỉ là 12%, và 12% này thị phần chủ yếu ở khu vực phía đông nam, tây nam cùng với phía nam đất nước, mà tây bắc cùng với thị trường bất động sản miền bắc đã bị tập đoàn bất động sản Thiên Khoa lũng đoạn, do đó, thị trường bất động sản của quý công ty ở phía bắc, tây bắc gần như là bằng không. Các ngành công nghiệp có lợi nhuận nhất hiện nay cũng không thể so với bất động sản, quý công ty muốn phát triển mạnh hơn như vậy tuyệt không thể buông tha cho khu vực phía bắc và tây bắc ! Bởi vậy, việc cấp bách hiện giờ là làm sao xâm nhập vào thị trường khu vực phía bắc và tây bắc, cạnh tranh với Thiên Khoa tập đoàn, như vậy mới có thể mở rộng thị trường bất động sản khắp đất nước, mặt khác mới có thêm cơ sở để mở rộng các nghiệp vụ khác của mình !........."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phương Dật Thiên lật xem ví tiền trong tay, lẩm bẩm: '' Ách, nguyên lai là ví tiền hàng hiệu, một cái ví tiền như vậy ít nhất cũng hơn vạn đồng, xem ra lai lịch Hạ Băng này không nhỏ, cái ví tiền này cũng không phải kẻ bình thường có thể có được !" Huống hồ, thế giới này không phải biết nhiều bí mật là tốt, có vài bí mật một khi ngươi biết kết quả sẽ mang đến họa sát thân. Giữa dòng người đông đúc Phương Dật Thiên liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Băng vội vàng mà kích động chạy tới, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là tìm kiếm Phương Dật Thiên, trên mặt nàng thần sắc sốt ruột cùng bối rối không thể nghi ngờ. Phương Dật Thiên bước lại, lúc này Hạ Băng vẫn đang tìm kiếm xung quanh, cũng không biết người mà nàng muốn tìm Phương Dật Thiên ở ngay bên cạnh, Phương Dật Thiên vươn tay vỗ vỗ vào bả vai nàng, không nhẹ không nặng, ưu nhã đến cực điểm. Cùng lúc đó Hạ Băng nhìn lại thấy trong tay Phương Dật Thiên có một cái ví tiền---- đúng là ví tiền của nàng! Hạ Băng vội vàng giật lấy ví tiền trong tay Phương Dật Thiên, sau đó xem xét một hồi, xác nhận trong ví hoàn hảo không mất mát gì lúc đó mới thở ra, hỏi:" Người đâu?" "Người ?Người nào?" "Chính là tên trộm kia a!" "Kẻ trộm? Người nào trộm?" "Chính là kẻ trộm ví tiền kia a, hắn chạy đâu rồi?" Hạ Băng trợn mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng bùng lên lửa giận, như muốn dùng ánh mắt đốt Phương Dật Thiên thành tro. "Nga, ngươi nói kẻ kia, hắn đi rồi !" Phương Dật Thiện lạnh nhạt nói. "Đi.........Đi rồi? Là ngươi thả hắn đi?" Hạ Băng kinh ngạc nói. "Đúng vậy, ta không ăn được hắn, hắn không phải bảo bối, lưu hắn lại làm gì?" Phương Dật Thiên cười cười, nói. Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của Phương Dật Thiên, Hạ Băng chỉ thấy một trận tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lớn tiếng nói:" Ngươi, ngươi sao lại có thể thả hắn đi? Ngươi hắn phải đem hắn đến cục công an, cho hắn chịu tội, hừ!" "Vì sao? Vì sao lại muốn hắn đến cục công an chịu tội?" Phương Dật Thiên hỏi lại. "Bởi vì hắn trộm ví tiền của ta, hắn là tiểu thâu!" Hạ Băng nói. "Bây giờ ví tiền trong tay ai a? " Phương Dật Thiên lại hỏi. "Ở, ở trong tay ta a!" Hạ Băng cảm thấy không ổn. "Nếu ví tiền trong tay ngươi sao lại nói người kia ăn trộm? Nếu ví tiền không bị trộm vậy xin hỏi tiểu thư muốn bắt ai đến cục công an?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói. "Nhưng mà lúc trước, lúc trước........." Hạ Băng đang muốn lớn tiếng biện giải, nhưng Phương Dật Thiên không cho nàng cơ hội, trực tiếp ngắt lời, nói:" Người ta phải luôn hướng về phía trước a, cho nên để ý chuyện trước kia nhiều như vậy làm gì? Hiện tại ví tiền đang trong tay ngươi, hơn nữa tiền cũng không mất, ngươi nói xem nên cho ai chịu tội a?" "Ngươi............" Hạ Băng ngực phập phồng, thở hổn hển, song phong ngạo nghễ cũng vì thế mà mãnh liệt rung động, nàng giận quá hóa cười, nói:" Hảo, hảo, hảo hóa ra vừa rồi chỉ là tuyệt luân thiên y vô phùng song hoàng (1) diễn a, không nghĩ ngươi nông cạn như vậy !" "Ta? Nông cạn? Ách, có lẽ trong mắt ngươi ta chính là nông cạn, nhưng song hoàng diễn là thế nào?" Phương Dật Thiên khó hiểu nói. "Người đừng giả bộ, từ lúc bắt đầu các ngươi đều chỉ là diễn trò thôi! Trên xe buýt mượn cơ hội phi lễ ta, rồi sau đó lưỡi lại trơn như trạch, nói đông nói tây, nói ta là cái gì honey của ngươi, mà ngươi biểu diễn cũng thật hấp dẫn mọi người ngay cả ta cũng bị hấp dẫn sự chú ý, bởi vậy tên tiểu thâu kia mới có cơ hội trộm tiền, sau khi hắn trộm ví tiền của ta, ngươi ra vẻ anh hùng giúp ta lấy trở về, kì thật ngươi cùng tên tiểu thâu kia chỉ diễn một hồi Song Hoàng thôi! Thật sự đáng giận! !" Hạ Băng tức giận nói. "Quá hay, quá hay! "Phương Dật Thiên nghe vậy không nhịn được vỗ tay, sau đó khó hiểu nói :" Chính là ta không nghĩ ra vì sao lại phải làm vậy a? Vì cái gì khi không lại lấy lòng ngươi? Nói trắng ra, ta rút cuộc cần ngươi cái gì?" "Ngươi khẳng định muốn ta bởi vì cảm kích, làm cho ta với ngươi tâm sinh hảo cảm, làm cho ta.........."Hạ Băng nói. "Cho ngươi bởi vì cảm kích mà yêu ta, hoặc lấy thân báo đáp? Đúng hay không? " Phương Dật Thiên ngắt lời của nàng, nói. "Hừ, ngươi muốn mình là một cái nam nhân nổi bật, muốn tạo ra một hình tượng anh hùng thu lấy hảo cảm nữ nhân, tự cho là đúng, nói năng ba hoa, thể diện nam nhân đều bị ngươi bôi nhọ hết!" Hạ Băng một cỗ lửa giận đều phun hết ra. Phương Dật Thiên vẫn như cũ mỉm cười, cùng với bộ dạng manh mẽ kích động của Hạ Băng hắn lại có vẻ thong dong nhàn nhã, bởi hắn biết ngàn vạn lần không nên cùng một nữ nhân đang tức giận cãi nhau, nếu không kết quả không phải chỉ đơn giản là nhận lấy sư tử hà đông rống mà thôi. Đợi cho Hạ Băng mắng xong Phương Dật Thiên lạnh nhạt hỏi: " Ta không hiểu vì sao mình lại cần ngươi có hảo cảm? Vì sao cần ngươi lấy thân báo đáp? Ngươi nghĩ ngươi rất đẹp sao? Ách, ánh mắt không tồi, bất quá giống mắt trư, một khoảng trắng dã, cái mũi không sai, rất tinh xảo, bất quá lông mũi quá dài đi ( ặc ), môi cũng vậy, đỏ tươi như hoa hồng, bất quá..........." Phương Dật Thiên còn chưa dứt lời còn chưa miêu tả xong Hạ Băng sắc mặt trắng bệnh lạnh lùng nói:" Đủ rồi! Đúng là không thể nói lí với loại người như ngươi, hỗn đản hỗn đản, ta về sau không bao giờ ...........muốn nhìn thấy ngươi nữa,hừ!" "Chờ !" Phương Dật Thiên nói. "Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Hạ Băng đi được hai bước xoay người lại, nhìn Phương Dật Thiên, hỏi. "Ngươi tựa hồ đã quên nói cảm ơn!" Phương Dật Thiên mỉm cười nói. "Cảm ơn? Ta sao phải cảm ơn ngươi?" Hạ Băng lanh nhạt nói. "Nếu không có ta ví tiền của ngươi sao lại về tay ngươi!" Phương Dật Thiên nói. "Hừ , nếu không có ngươi ví tiền của ta cũng chẳng rời khỏi tay ta!" Hạ Băng nói xong liền nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi, bộ dạng nàng rõ ràng uất hận đến cực điểm, cái này cũng khó trách, một nữ hài vội vàng đi xe buýt đi làm, liền trên xe liên tiếp bị nam nhân xa lạ ôm, hơn nữa còn bị gọi là honey, làm người trên xe còn tưởng họ là một đôi, làm cho nàng khổ không nói nên lời! Sau đó lại mất ví tiền, cuối cùng là do Phương Dật Thiên lấy trở về, nhưng nàng cho rằng là do Phương Dật Thiên diễn kịch, nên đương nhiên tức giận tới cực điểm. Phương Dật Thiên nhìn thân ảnh Hạ Băng rời đi không khỏi cười khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là chó cắn lữ đồng tân, cái gì là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú. Hắn trong lòng hi vọng về sau không bao giờ........đụng phải nữ nhân như vậy nữa, chính là vận mênh luôn trêu người, ông trời muốn đùa giỡn với hắn, hắn có lẽ không ngờ, phía trước đang đợi hắn chính là Hạ Băng. (1): Thiên y vô phùng: may áo không có vết khâu Song Hoàng: hát đôi, một người biểu diễn đông tác, người kia bên trong hát theo.