-Thanh nhi của huynh thay đổi thật rồi…Rất kiên cường…Nhưng tính mạng vốn rất là quý giá, lại thêm đứa bé trong bụng nữa…Lúc nãy nếu thật tình gặp kẻ không màng tới mạng muội thì phải làm sao?
-Lăng đại ca…Cám ơn huynh đã cứu muội và mọi người…Nhưng muội không hiểu…Thật sự không hiểu…
-Lăng đại ca của muội vốn không thay đổi. Chẳng qua là có nhiu việc không thể nói hết trong một sớm một chiều. Muội có đại sư phụ, có những người thân khác…Ta cũng có….Ta cũng có một tỷ tỷ để lo
-Là Hương tỷ…Là Hương tỷ sao?
Lời đồn giang hồ…
-Người ta nói là thật? Lăng đại ca…Hương tỷ…Hương tỷ giờ sao rồi?
-Tỷ tỷ chết rồi.
-Chết!
Lam Thanh nhìn vẻ tĩnh lặng của Lăng Thạch Bằng mà lòng nhói đau. Nàng không thể quên, một tỷ tỷ dịu dàng, giây phút đến Nga my để nạp lễ đã ân cần nắm tay nàng ” Từ nay mong muội và tiểu đệ sống với nhau hạnh phúc”
-Hương tỷ…Hương tỷ làm sao chết? Sao lại chết vậy Lăng đại ca?
-Bị sư phụ của ngươi hại chết? Và ngươi ban đầu bắt chúng ta cũng vì chúng đã mang mạng sống của tỷ tỷ ngươi đe đọa ngươi sao?
Thủy Thiên Bình đã hiểu.
Gã thanh niên không nói, không thốt nên những lời bi đau đớn, nhưng con người hắn đều toát lên một nỗi bi ai sâu lắng…
Lam Thanh bật khóc…K
Tiểu Vân, Tiểu Ngọc cũng không kềm được nước mắt:
-Cuối cùng chúng cũng không tha cho tỷ tỷ ngươi?
-Không…Là tỷ tỷ không muốn đệ của mình trọn đời bị khống chế…Phải sống trái với lương tâm…Tỷ tỷ tại hạ đã tự sát…
Lăng Thạch Bằng chợt cười.
Cả đời của tỷ, vốn định làm một vật hy sinh.
Tỷ rất đẹp…Dịu dàng như nước…Số phận của tỷ nếu ông trời công bằng hơn một chút, đã không cho tỷ ngày ấy bước chân vào Thanh Thành.
Tỷ muốn che chở cho đệ đệ của mình, muốn đệ đệ không bị ai khinh rẻ. Tỷ cam tâm làm mọi thứ, đánh đổi tuổi xuân, đánh đổi nhan sắc làm một con cờ cho người ta điều khiển.
Giây phút cuối đời vẫn là vì đệ mà ra đi…
Tiếc là…
-Có một điều ta phải làm cho rõ…Ngươi…ngươi thật sự là ai? Tại sao ngươi lại biết công phu đó? Đó là Thiên Tằm biến công pháp. Vốn từ lâu đã thất truyền trong giang hồ. Ngươi…ngươi
Ta là ai?
Trên môi Lăng Thạch Bằng điểm qua một nụ cười rất nhẹ…
Tay vung lên:
-Thủy phu nhân..Tại hạ xin lỗi…Đúng là bà đã biết quá nhiều…
Một làn khói trắng thoảng qua mũi Lam Thanh…
Tiểu Vân, Tiểu Ngọc và Tiểu Dung cũng đều ngã quỵ…
Chỉ còn lại Thủy Thiên Bình:
-Nếu bà đã đoán được tại hạ sử dụng Thiên tằm biến công pháp thì phải biết trước đây ta là ai chứ? Những người không liên quan đều đã say ngủ mất rồi. Bà nói đi!
-Người duy nhất sử dụng được Thiên tằm biến công pháp là Sát Tinh chi đế Hoàng Thượng Chí- 20 năm trước đã biệt tích giang hồ…Ngươi…
Lăng Thạch Bằng vẫn còn rất trẻ. Tuổi chưa quá 20, lẽ nào?
-Khi luyện Thiên tằm biến công pháp, con người ta giống như một con tằm trong kén vậy. Khi lột vỏ chỉ là con bướm non…Lại phải trải qua một khoảng thời gian dài để trưởng thành lại từ đầu…Công lực tới khi đại công cáo thành là gấp 10 lần lúc cũ. Hiện nay ta đang trong giai đoạn 20 tuổi, còn khoảng 7 nm nữa…mới có thể hoàn thành. Nên đôi lúc ta cũng cảm thấy bất lực trước một việc mà nếu 20 năm trước đây, ta sẽ dễ dàng làm được.
Trong đầu Lăng Thạch Bằng hiện ra câu chuyện của 3 năm trước, khi gã thanh niên như một kẻ điên gào thét trong hang động mà hắn đang ẩn nấp. Sau đó gã chạy ra ngoài. Thêm vài khắc nữa…
Một cuộc đấu…
Gã và 4 tên khác….Bọn chúng dồn ép gã vào đường cùng…Sau đó một gã trung niên với gương mặt thâm trầm vung cao kiếm…Máu đổ đầm đìa.
-Xin lỗi Thạch Bằng…Chỉ do ngươi không biết tốt xấu. Đừng hận sư thúc…
Vết thương quá nặng, Hoàng Thượng Chí cũng không làm gì được…
Giây phút cuối cùng, hắn vẫn thều thào:
-Tỷ tỷ…Đừng mà…Không được…Tỷ tỷ ta…
Hắn đã chết…
Hoàng Thượng Chí cần một danh phận để thuận lợi hòa nhập cùng người khác…
Hắn trở về Thanh Thành trong lớp vỏ đó và tấm thân đầy thương tích, đến gặp sư phụ bày tỏ lòng hối hận
Sư phụ cũng yêu thương hắn…Thêm sự giận dữ đối với những kẻ tùy tiện đã muốn lấy mạng đồng môn.
Lăng Thạch Bằng…Sự thật hắn vốn không thích cái tên này lắm…
-Ta đã biết nhiều chuyện như vậy. Ngươi sẽ giết ta sao?
-Ta không phải là kẻ thích giết người…Thủy phu nhân, xin bảo trọng!
Một làn khói màu vàng….Thủy Thiên Bình bất động.
-Chỉ một lát nữa, chồng ngươi sẽ đến đón ngươi…
Hắn cúi xuống, xốc lấy Lam Thanh:
Một đêm thật dài… Cho bao nhiêu chuyện…
Từ hôm đó, không ai trông thấy Lam Thanh nữa…
Dù đã tìm kiếm khắp nơi, dù làm mọi cách,bóng nàng vẫn biền biệt như tăm cá…Càng nóng lòng, lại càng không tìm được manh mối, Thủy Thiên Bình lo lắng vô cùng.
Trong lúc đó tin đồn về sự tái xuất của Sát nhân chi đế Hoàng Thượng Chí càng khuấy động giang hồ. Hơn 20 năm trước, gã đột ngột mất tích…Giờ l lại xuất hiện như một bóng ma.
Giang hồ nổi sóng, thế mà trong một tiểu cốc thần tiên, dường như không có tác động gì.
Vẫn mang trên mình lớp mặt nạ Lăng Thạch Bằng, Hoàng Thượng Chí không muốn làm tiểu cô nương sợ hãi, mất lòng tin bởi một người xa lạ…Nàng lại đang mang thai, không được xúc động mới tốt hơn.
Cuộc sống vô cùng yên tĩnh.
Thật tình, hắn cũng khá thích tên tiểu tử ấy…Phóng khoáng, trầm tĩnh, chỉ là thiếu một chút nhẫn tâm thôi.
Với Lam Thanh, tình cảm của hắn thế nào?
Không phải là yêu…Bởi trong lòng hắn, vốn từ lâu chỉ có hình bóng của một người…Nàng trừng phạt hắn, cho hắn đau lòng bởi câu oan oan tương báo. Hắn đã sai nên mới mất nàng…Lam Thanh có cái dịu dàng, thơ ngây của nàng, nhưng đó không phải là nàng…
Hắn vốn muốn tìm cho mình một lý do mà sống.
Trước đây, hắn không thể chết bởi mạng của hắn là do nàng đổi về. Hắn từng hứa sẽ sống giùm nàng…
20 năm như vậy…Hắn đã sống trong cô tịch suốt 20 năm…Chán những chuỗi ngày máu tanh, hắn muốn nếm một cuộc sống bình thường.
-Lăng đại ca…
Tiếng hét thất thanh từ trong nhà.
Hắn vội vã chạy vào.
-Chuyện gì? Thanh nhi…
Lam Thanh đang nằm sóng xoài dưới đất…
-Muội…muội đau quá! Đau quá Lăng đại ca ơi!
Giờ phút này, nàng nhớ Huyết Phong biết bao nhiêu…Nhưng chỉ có thể cắn chặt răng mà chịu đựng.
-Muội bị vỡ nước ối rồi- Hắn bình tĩnh trấn an- Không sao đâu.
Mấy ngày trước, hắn vốn có nghĩ đến tình huống này nên đã tìm về một bà mụ, nhốt trong phòng củi.
Nhìn thấy tình trạng của Lam Thanh, bà nói
-Xuống nấu nước nóng đi…Nương tử sắp sinh rồi.
Tiếng khóc…
Tiếng rên la…
Rồi tiếng khóc:
-Con trai…Là con trai.
Gương mặt Lam Thanh rạng rỡ nhìn sinh vật nhỏ bé sau khi được bà mụ tắm rửa đang nằm ngoan trong chiếc khăn dày.
-Phong huynh…
-Thanh nhi…
-Lăng đại ca…Con của muội đây…Con của muội.
-Ừ.Muội đặt tên cho nó đi…Trông rất dễ thương.
-Con…
Tiểu Phong Phong…Phong huynh từng mong sẽ có một Tiểu Phong Phong như thế chào đời
-Muội muốn gọi con là Phó Tiểu Phong…Tiểu Phong Phong!
Cha con nhất định sẽ rất vui. Đúng không Tiểu Phong Phong của mẹ?
Nhìn gương mặt rạng rỡ đó, trong chốc lát, hắn chợt thở dài…Mong là từ nay đời Thanh nhi sẽ không còn gặp nhiều biến cố nữa.