Trong hang động nhỏ, Lam Thanh co người vì hơi lạnh giữa rừng. Khoác lên vai nàng chiếc áo ngoài, Phó Huyết Phong dịu dàng:
-Còn lạnh không?
-Không cần đâu. Người cũng ướt hết rồi.
- Ta là đàn ông mà. Thanh Thanh cô nương ngồi đây nhé, ta tìm thứ gì về ăn tạm. Trời này có lẽ mưa sẽ còn lâu.
-Nhưng trời m lớn như vậy…Công tử dầm mưa sẽ bệnh mất. Chúng ta cứ ngồi lại đây đi, khi nào bớt mưa thì hãy ra ngoài.
Ngoài hắn ra nàng không còn một chỗ dựa nào khác.
Hắn bệnh đồng nghĩa với việc không thể đưa nàng đi tìm sư phụ được.
Nàng lo cho hắn vì hắn còn cần trong quãng đường sắp tới của nàng.
Phải thế không?
Nhìn vào đôi mắt trong veo đang hướng vào mình, hắn không tìm thấy chút gì là tính toan trong ấy.
Nàng đối với hắn là thật lòng.
Thật lòng lo lắng.
Thật lòng quan tâm.
Đúng không?
- Thanh Thanh cô nương không cần phải lo…Chỉ là một cơn mưa thôi mà. Chúng ta cũng cần lương thực cho đoạn đường sắp tới. Cô cứ ngồi đây đợi ta. Sẽ không có gì đâu.
-Công tử…Cẩn thận nh
Thạch động âm u.
Mưa lớn làm trời đất trở nên mờ mịt. Lam Thanh thu mình trong một góc hang, chờ đợi…Nàng thấy lạnh, thấy đói, thấy sợ hãi. Nhưng nàng cũng hiểu, đây không phải là giờ phút bản thân mình mềm yếu. Nhất định nàng phải đến được Thiết Lĩnh sơn để xin các vị chưởng môn tìm cách cứu sư phụ và các vị sư tỷ. Họ đang chịu khổ sở dưới bàn tay Thiết Ấn Môn. Nàng làm được! Bản thân nàng làm được:
Bỗng…(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Lam Thanh nghe tiếng thở. Rất gần, tiếng thở phì phò của một sinh vật sống. Ở đâu?…Theo bản năng, Lam Thanh đứng bật dậy. Trời mờ mịt, mây đen giăng kín khiến không gian càng thêm âm u… Từ trong thạch động, đằng kia…Một khối đen bỗng dưng từ từ di động. Lam Thanh giật nảy mình nhận ra…Một con gấu…Lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con thú như thế ngoài đời thực. Nó to lớn,lừ lừ tiến tới, nhe hàm răng trắng xóa. Tiếng thở phì phò đã hóa nên tiếng gầm. Âm thanh giận dữ, hăm dọa khiến nàng trong một chốc đứng chôn chân tại chỗ vì khiếp hãi:
-G…rào…..
Sức sinh tồn mạnh mẽ đã thôi thúc Lam Thanh sau phút kinh hồn vội vàng né người sang bên. Con gấu lỡ đà, bàn tay đầy móng vuốt quơ phải một tảng đá to. Đá nát vụn…Hụt mồi, nó càng điên tiết hơn:
-Á!
Lam Thanh kinh hoàng hét thật to khi con ác thú nhắm thẳng vào nàng mà lao tới. Chân không còn lực, Lam Thanh nhắm ghiền mắt, cam chịu số phận bi thảm sắp tới với mình:
-G…rào….G..rừ……
Một tiếng gào càng to lớn và điên cuồng hơn lúc nãy. Nhưng thân thể không có chú đau đớn nào. Lam Thanh mở bừng mắt ra. Phó Huyết Phong đã trở về. Trên ngực con gấu, thanh kiếm của hắn còn ghim lại:
-Phó công tử!
-Thanh Thanh cô nương nấp đi! Nhanh!
Đã bị một kiếm, ác thú càng lồng lộn hơn. Bụi cát, đá vỡ tung trong thạch động. Bằng một động tác nhanh như chớp, Phó Huyết Phong rút thanh kiếm từ ngực gấu ra. Máu tuôn xối xả. Tiện tay, hắn tống thêm một chưởng vào bụng nó.
-Gr…ào…
Con gấu có lẽ trúng thương rất nặng. Đôi mắt đỏ vằn tia máu, nó bất chấp tất cả phóng về Phó Huyết Phong, chí ít cũng cho đối thủ một cái tát chí mạng. Nhưng thân thủ hắn không hề loạn, nhẹ nhàng uyển chuyển. Một động tác bất ngờ. Hắn chộp được cổ con gấu. Cổ tay xoay mạnh. Một tiếng ” rắc” vang lên. Miệng ác thú trào ra dòng máu đỏ:
-G…rào…
Trước khi gục xuống, bàn tay trái con gấu đưa ra đòn phản kích cuối cùng. Dù đã kịp xoay người tránh nhưng một bên ngực hắn cũng bị móng vuốt sượt qua. Máu tuôn rơi. Mắt đổ hung quang, Phó Huyết Phong dùng kinh công bay vọt lên cao, thêm một chưởng ngay đỉnh đầu ác thú:
-Rầm!
Như một thân cây đổ, con gấu gục xuống. Vội vã chạy khỏi chỗ nấp, Lam Thanh mắt trắng bệch, lắp bắp:
-Công tử…công tử bị thương rồi
Bên bếp lửa bập bùng…
Lam Thanh tỉ mẩn thoa thuốc kim thương lên ngực hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn cố gượng nhẹ, không chạm đến vết cào vẫn còn rướm máu. Gương mặt non tơ dưới ánh lửa bập bùng như được tô thêm một lớp phấn hồng nhẹ, khiến nét đẹp thanh khiết càng thêm nồng nàn hơn trong mắt kẻ đa tình:
- Phó công tử…Còn đau không?
- Không sao…Vết thương này có đáng gì đâu.
-Thật có lỗi với công tử. Người nhiều lần gặp nguy hiểm vì tôi. Tiểu nữ tử không biết lấy gì đền ơn công tử nữa.
Lấy thân mà đền đáp cũng được mà…
Với bản tính thích trêu đùa, trong đầu Phó Huyết Phong đã hiện lên câu nói đó
Nhưng…
Nàng không phải là người Thiết Ấn Môn.
Phó Huyết Phong sinh ra từ tà giáo.
Những người con gái xung quanh chàng, tuy không phải ai bản chầt cũng lẳng lơ trăng gió, cũng mày mắt đưa tình. Nhưng trong các nàng, bản năng tự bảo vệ, tự thích nghi rất là cao. Những lời đùa cợt của đàn ông vốn không làm họ mảy may để ý.
Với các nàng, câu nói của hắn có thể nhận lại những nụ cười, vài cái lườm sắc như dao.
Rồi thôi…
Nhưng Lam Thanh có lẽ sẽ ngại ngần quay đi.
Thậm chí không dám nhìn hắn nữa…
Nàng và hắn…
Khác xa!
Thanh Thanh cô nương đừng bận tâm. Không sao mà…
- Công tử có đói không? Tôi có nướng con gà rừng công tử mang về rồi. Vừa chín, người ăn đi cho nóng.
Vị thịt thật đậm đà.
Phó Huyết Phong không giấu được sự ngạc nhiên:
-Vị lạ quá…Rất ngon!
-Tôi có thêm vào một ít muối. Sư phụ bảo chúng tôi lúc nào cũng nên mang theo, phòng những lúc cần.
Con gái danh môn dịu dàng đến thế.
Nụ cười sáng bừng gương mặt thơ ngây…
Thật đẹp!
Trong phút chốc
Một tiếng thở dài…
Hắn nhớ đến phút giây nhìn thấy con ác thú sắp tấn công nàng.
Đôi mắt nhắm ghiền, chịu đựng.
Tâm hắn như có ai bóp nghẹn.
Bất chấp tất cả…
Hắn lao đến cứu nàng…
Dù là liều cả mạng
Không tiếc
Bây giờ nàng đang cười với hắn
Gần quá…
-Phó công tử!
Bàn tay với những ngón dài trong vô thức dường như không tuân theo lý trí, khẽ chạm vào gò má non tơ.
Chạm rồi lại muốn chạm thêm nữa.
Bờ môi mọng đỏ ẩm ướt
Đôi mắt đen thẳm,trong veo…
Lam Thanh sợ hãi khi chóp mũi cao ngất của hắn đang cúi xuống
Rất gần
Đôi mắt nhìn gần nồng nàn, ấm áp
- Phó công tử…Phó công tử…
Nàng sợ hãi
Đôi tay nhỏ nhắn cố đẩy vào ngực hắn
Tim đập loạn…
-Phó công tử…Đừng mà…
Nàng như muốn khóc…
Lòng hắn chợt nhói lên:
- Ta….ta đi tìm thêm củi. Cô nương…ngồi yên nhé…Ta đi!
Trong hang động nhỏ, Lam Thanh co người vì hơi lạnh giữa rừng. Khoác lên vai nàng chiếc áo ngoài, Phó Huyết Phong dịu dàng:
-Còn lạnh không?
-Không cần đâu. Người cũng ướt hết rồi.
- Ta là đàn ông mà. Thanh Thanh cô nương ngồi đây nhé, ta tìm thứ gì về ăn tạm. Trời này có lẽ mưa sẽ còn lâu.
-Nhưng trời m lớn như vậy…Công tử dầm mưa sẽ bệnh mất. Chúng ta cứ ngồi lại đây đi, khi nào bớt mưa thì hãy ra ngoài.
Ngoài hắn ra nàng không còn một chỗ dựa nào khác.
Hắn bệnh đồng nghĩa với việc không thể đưa nàng đi tìm sư phụ được.
Nàng lo cho hắn vì hắn còn cần trong quãng đường sắp tới của nàng.
Phải thế không?
Nhìn vào đôi mắt trong veo đang hướng vào mình, hắn không tìm thấy chút gì là tính toan trong ấy.
Nàng đối với hắn là thật lòng.
Thật lòng lo lắng.
Thật lòng quan tâm.
Đúng không?
- Thanh Thanh cô nương không cần phải lo…Chỉ là một cơn mưa thôi mà. Chúng ta cũng cần lương thực cho đoạn đường sắp tới. Cô cứ ngồi đây đợi ta. Sẽ không có gì đâu.
-Công tử…Cẩn thận nh
Thạch động âm u.
Mưa lớn làm trời đất trở nên mờ mịt. Lam Thanh thu mình trong một góc hang, chờ đợi…Nàng thấy lạnh, thấy đói, thấy sợ hãi. Nhưng nàng cũng hiểu, đây không phải là giờ phút bản thân mình mềm yếu. Nhất định nàng phải đến được Thiết Lĩnh sơn để xin các vị chưởng môn tìm cách cứu sư phụ và các vị sư tỷ. Họ đang chịu khổ sở dưới bàn tay Thiết Ấn Môn. Nàng làm được! Bản thân nàng làm được:
Bỗng…(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Lam Thanh nghe tiếng thở. Rất gần, tiếng thở phì phò của một sinh vật sống. Ở đâu?…Theo bản năng, Lam Thanh đứng bật dậy. Trời mờ mịt, mây đen giăng kín khiến không gian càng thêm âm u… Từ trong thạch động, đằng kia…Một khối đen bỗng dưng từ từ di động. Lam Thanh giật nảy mình nhận ra…Một con gấu…Lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con thú như thế ngoài đời thực. Nó to lớn,lừ lừ tiến tới, nhe hàm răng trắng xóa. Tiếng thở phì phò đã hóa nên tiếng gầm. Âm thanh giận dữ, hăm dọa khiến nàng trong một chốc đứng chôn chân tại chỗ vì khiếp hãi:
-G…rào…..
Sức sinh tồn mạnh mẽ đã thôi thúc Lam Thanh sau phút kinh hồn vội vàng né người sang bên. Con gấu lỡ đà, bàn tay đầy móng vuốt quơ phải một tảng đá to. Đá nát vụn…Hụt mồi, nó càng điên tiết hơn:
-Á!
Lam Thanh kinh hoàng hét thật to khi con ác thú nhắm thẳng vào nàng mà lao tới. Chân không còn lực, Lam Thanh nhắm ghiền mắt, cam chịu số phận bi thảm sắp tới với mình:
-G…rào….G..rừ……
Một tiếng gào càng to lớn và điên cuồng hơn lúc nãy. Nhưng thân thể không có chú đau đớn nào. Lam Thanh mở bừng mắt ra. Phó Huyết Phong đã trở về. Trên ngực con gấu, thanh kiếm của hắn còn ghim lại:
-Phó công tử!
-Thanh Thanh cô nương nấp đi! Nhanh!
Đã bị một kiếm, ác thú càng lồng lộn hơn. Bụi cát, đá vỡ tung trong thạch động. Bằng một động tác nhanh như chớp, Phó Huyết Phong rút thanh kiếm từ ngực gấu ra. Máu tuôn xối xả. Tiện tay, hắn tống thêm một chưởng vào bụng nó.
-Gr…ào…
Con gấu có lẽ trúng thương rất nặng. Đôi mắt đỏ vằn tia máu, nó bất chấp tất cả phóng về Phó Huyết Phong, chí ít cũng cho đối thủ một cái tát chí mạng. Nhưng thân thủ hắn không hề loạn, nhẹ nhàng uyển chuyển. Một động tác bất ngờ. Hắn chộp được cổ con gấu. Cổ tay xoay mạnh. Một tiếng ” rắc” vang lên. Miệng ác thú trào ra dòng máu đỏ:
-G…rào…
Trước khi gục xuống, bàn tay trái con gấu đưa ra đòn phản kích cuối cùng. Dù đã kịp xoay người tránh nhưng một bên ngực hắn cũng bị móng vuốt sượt qua. Máu tuôn rơi. Mắt đổ hung quang, Phó Huyết Phong dùng kinh công bay vọt lên cao, thêm một chưởng ngay đỉnh đầu ác thú:
-Rầm!
Như một thân cây đổ, con gấu gục xuống. Vội vã chạy khỏi chỗ nấp, Lam Thanh mắt trắng bệch, lắp bắp:
-Công tử…công tử bị thương rồi
Bên bếp lửa bập bùng…
Lam Thanh tỉ mẩn thoa thuốc kim thương lên ngực hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn cố gượng nhẹ, không chạm đến vết cào vẫn còn rướm máu. Gương mặt non tơ dưới ánh lửa bập bùng như được tô thêm một lớp phấn hồng nhẹ, khiến nét đẹp thanh khiết càng thêm nồng nàn hơn trong mắt kẻ đa tình:
- Phó công tử…Còn đau không?
- Không sao…Vết thương này có đáng gì đâu.
-Thật có lỗi với công tử. Người nhiều lần gặp nguy hiểm vì tôi. Tiểu nữ tử không biết lấy gì đền ơn công tử nữa.
Lấy thân mà đền đáp cũng được mà…
Với bản tính thích trêu đùa, trong đầu Phó Huyết Phong đã hiện lên câu nói đó
Nhưng…
Nàng không phải là người Thiết Ấn Môn.
Phó Huyết Phong sinh ra từ tà giáo.
Những người con gái xung quanh chàng, tuy không phải ai bản chầt cũng lẳng lơ trăng gió, cũng mày mắt đưa tình. Nhưng trong các nàng, bản năng tự bảo vệ, tự thích nghi rất là cao. Những lời đùa cợt của đàn ông vốn không làm họ mảy may để ý.
Với các nàng, câu nói của hắn có thể nhận lại những nụ cười, vài cái lườm sắc như dao.
Rồi thôi…
Nhưng Lam Thanh có lẽ sẽ ngại ngần quay đi.
Thậm chí không dám nhìn hắn nữa…
Nàng và hắn…
Khác xa!
Thanh Thanh cô nương đừng bận tâm. Không sao mà…
- Công tử có đói không? Tôi có nướng con gà rừng công tử mang về rồi. Vừa chín, người ăn đi cho nóng.
Vị thịt thật đậm đà.
Phó Huyết Phong không giấu được sự ngạc nhiên:
-Vị lạ quá…Rất ngon!
-Tôi có thêm vào một ít muối. Sư phụ bảo chúng tôi lúc nào cũng nên mang theo, phòng những lúc cần.
Con gái danh môn dịu dàng đến thế.
Nụ cười sáng bừng gương mặt thơ ngây…
Thật đẹp!
Trong phút chốc
Một tiếng thở dài…
Hắn nhớ đến phút giây nhìn thấy con ác thú sắp tấn công nàng.
Đôi mắt nhắm ghiền, chịu đựng.
Tâm hắn như có ai bóp nghẹn.
Bất chấp tất cả…
Hắn lao đến cứu nàng…
Dù là liều cả mạng
Không tiếc
Bây giờ nàng đang cười với hắn
Gần quá…
-Phó công tử!
Bàn tay với những ngón dài trong vô thức dường như không tuân theo lý trí, khẽ chạm vào gò má non tơ.
Chạm rồi lại muốn chạm thêm nữa.
Bờ môi mọng đỏ ẩm ướt
Đôi mắt đen thẳm,trong veo…
Lam Thanh sợ hãi khi chóp mũi cao ngất của hắn đang cúi xuống
Rất gần
Đôi mắt nhìn gần nồng nàn, ấm áp
- Phó công tử…Phó công tử…
Nàng sợ hãi
Đôi tay nhỏ nhắn cố đẩy vào ngực hắn
Tim đập loạn…
-Phó công tử…Đừng mà…
Nàng như muốn khóc…
Lòng hắn chợt nhói lên:
- Ta….ta đi tìm thêm củi. Cô nương…ngồi yên nhé…Ta đi!