Trình Mộc Quân thong thả ăn xong bữa khuya, khi nhìn đồng hồ thì đã giờ. Ngày mai là buổi quay cuối cùng, quay xong là tiệc đóng máy, nên nghỉ sớm thì tốt hơn.
Hắn mới ra khỏi phòng tắm đã nghe hệ thống kinh ngạc nói: "Thanh tiến độ tăng %."
Trình Mộc Quân không hề ngạc nhiên, vừa lau tóc vừa đi đến cạnh giường, "Không có gì kỳ lạ, Vệ Dịch Thần không ngu, lúc này cậu ta vẫn chưa mụ mị vì tình, biết suy nghĩ một chút thì đương nhiên sẽ không chia tay."
Hệ thống bỗng nhiên hỏi: "Nhưng mà thuộc tính tiêu cực của cậu ở thế giới này là gì thế? Nói để tôi chuẩn bị sớm một chút."
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Cậu nghĩ sao, lúc trước tôi bao dưỡng nhiều tình nhân như vậy là vì cái gì, chính là bởi vì thuộc tính tiêu cực."
Hệ thống: "Hả?"
"Sắc dục. Tôi thích tất cả những thứ xinh đẹp, đặc biệt là là người đẹp." Trình Mộc Quân thở dài, "Thật ra hồi đó tôi luôn không hiểu, rõ ràng mỗi buổi sáng tôi đều có phản ứng bình thường, thế nhưng khi đối mặt với người đẹp lại không hề có chút vọng nào, dù là nam hay nữ cũng vậy."
"Cậu biết lúc đó tôi điên thế nào không, nhìn thấy người đẹp là thích, nhưng mà... Tôi còn tưởng là vì tiêu chuẩn đạo đức của mình quá cao hoặc là có bệnh tâm lý, kết quả lại là giả thiết của các người."
Hệ thống không dám nói lời nào, nó im bặt ngay khi nghe thấy thuộc tính "Sắc dục".
Nó cũng cảm thấy Trình Mộc Quân ở thế giới này đúng thật là hơi thảm, bảo sao hắn lại buông bỏ thế tục rồi chạy vào núi sâu rừng già để quay phim tài liệu.
Trình Mộc Quân chỉ oán giận vài câu, cũng không để ở trong lòng.
Hắn lau khô tóc, sau đó cầm điện thoại lên giường nằm, đăng một tấm ảnh lên weibo.
"Ngày mai là tiệc đóng máy, cuối cùng cũng xong rồi."
Trong ảnh là nửa khuôn mặt của Trình Mộc Quân, do ánh đèn lờ mờ nên chỉ có thể nhìn thấy một ít hình dáng mơ hồ.
giờ khuya.
Thành phố A.
Hàn Sơ Húc mới đi công tác về, đi vào nhà, vừa tháo cà vạt vừa nghe quản gia báo cáo những chuyện trong mấy ngày nay.
Vẻ mặt y lạnh lùng, cũng nói rất ít, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ vẫn đang nghe.
Cho đến khi quản gia đưa qua một tấm thiệp mời, y mới hỏi: "Đây là cái gì?"
Quản gia nói: "Mấy hôm trước cậu Mộc Quân mới gửi về nhà thiệp mời dự tiệc đóng máy."
"Giờ nó ở đâu? Lại lấy tiền?"
Nói tới đây, Hàn Sơ Húc ngồi xuống bên bàn làm việc, tùy tay cầm hộp thuốc lên, lấy ra một điếu xì gà, cắt đôi, châm lửa.
Hàn Sơ Húc không hút thuốc lá, chỉ đặt xì gà sang một bên, nhìn làn khói lượn lờ bay lên.
"Có lẽ là cậu Mộc Quân đang ở đoàn làm phim thành phố C, tiền đã lấy tháng trước, nói là có một nhà đầu tư đe dọa rút vốn, cậu ấy đã làm loạn lên, thoá mạ người đó một trận."
Hàn Sơ Húc không có biểu cảm gì: "Ừm, tùy nó đi."
Quản gia gật đầu, đang định rời đi, lại nghe Hàn Sơ Húc mở miệng: "Người đang ở cạnh nó hiện tại là ai?"
"Vẫn là cậu Vệ kia, hình như không có ý định đổi người, nói không chừng cậu Mộc Quân thật sự quyết định yên ổn rồi."
Quản gia cho rằng khi nghe thấy tin Trình Mộc Quân biết quay đầu, Hàn tiên sinh sẽ cảm thấy vui vẻ.
Không ngờ Hàn Sơ Húc lại cầm xì gà lên hít một hơi, gương mặt toát ra hơi thở chết chóc.
Quản gia không dám nói lời nào, im lặng đứng tại chỗ.
"Được rồi."
Nói xong câu đó, Hàn Sơ Húc ấn tắt xì gà trong tay, sau đó đứng dậy vào phòng.
Hàn Sơ Húc vào phòng, cởi áo khoác ném sang một bên, mặc dù là có mặc áo sơ mi nhưng cũng không thể che được đường cong cơ bắp khoẻ khoắn trên lưng.
Y cởi áo, nhưng không vào phòng tắm, mà lấy điện thoại mở weibo ra.
Hàn Sơ Húc rất ít khi dùng weibo, tài khoản trống trơn, danh sách theo dõi chỉ có một người.
Trình Mộc Quân.
Y rũ mắt nhìn chằm chằm bức ảnh mới nhất một hồi, sau đó ấn nút bên phải, lưu ảnh về.
Nhìn những lời khen ngợi và tỏ tình điên cuồng của fans, Hàn Sơ Húc khẽ nhíu mày.
Y đã... không gặp Trình Mộc Quân gần một năm rồi.
Có lẽ có thể đến tiệc đóng máy lần này một chút.
Trình Mộc Quân có một nguyên tắc, dùng tiền tập đoàn nhà họ Hàn thì đều tính là tập hoàn nhà họ Hàn đầu tư. Làm nhà đầu tư, đến xem tình huống là chuyện đương nhiên.
Hôm sau.
Trình Mộc Quân ngồi trên ghế gấp nhỏ nhìn màn hình, hình ảnh bên trên có thể nói hoàn hảo.
Đập slate, đóng máy. Mọi người hoan hô.
Trình Mộc Quân cười tủm tỉm, nói khách sạn đã chuẩn bị tiệc rượu xong xuôi, đợi lát nữa mọi người quay về thả lỏng.
Đây là lệ thường, trừ diễn viên và nhân viên công tác ra thì các nhà đầu tư cũng đến tham gia, xem như một dịp xã giao.
Trình Mộc Quân là một tay chơi, tất nhiên như cá gặp nước, rất hưởng thụ.
Hắn vươn vai, xoay người muốn đi, lại thấy Lý Văn Thanh bước tới.
"Thầy Trình."
Trình Mộc Quân quay đầu lại nhìn, nói: "Tôi nhớ hôm nay cậu không có suất diễn mà?"
Lý Văn Thanh không hề ngại ngùng, nói: "Ngày hôm qua anh đã giúp em rất nhiều, lát nữa ở tiệc đóng máy em sẽ kính anh mấy ly."
Trình Mộc Quân không cho ý kiến, im
lặng đi đến xe bảo mẫu. Hắn không đóng cửa ngay, mà vẫy tay với Vệ Dịch Thần đang đứng ở một góc: "Dịch Thần, lên xe."
Vệ Dịch Thần đi tới, dáng vẻ an tĩnh dịu ngoan, lên xe ngồi xuống hàng ghế phía sau.
Trình Mộc Quân cười nhìn Lý Văn Thanh, lại hỏi: "Cậu có xe đến đó không?"
Lý Văn Thanh là người rất biết chớp thời cơ, tất nhiên không chút do dự ngồi lên xe. Cậu ta vốn định ngồi xuống bên cạnh Trình Mộc Quân, lại bị ngăn cản.
"Ngồi đằng sau đi, tôi không quen ngồi cùng người khác."
Nụ cười trên mặt Lý Văn Thanh vẫn không thay đổi, vui vẻ nói: "Được."
Xe lăn bánh, Trình Mộc Quân nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ từ từ lùi lại.
"Hệ thống, cậu nhìn Lý Văn Thanh này, tình thú biết bao nhiêu."
Hệ thống: "Cậu ta chỉ thèm tiền và tài nguyên của cậu thôi."
Trình Mộc Quân: "Không thì sao, chẳng lẽ còn có thể thèm thân thể của tôi à, dù sao cảnh đẹp ý vui là đủ rồi."
Thật ra thanh danh bên ngoài của hắn khá tốt, chia tay nhiều như vậy nhưng cũng chưa một ai nghi ngờ năng lực của hắn. Thực sự là gương mặt của Trình Mộc Quân quá thu hút, hắn từ chối sẽ chỉ làm người ta cảm thấy là bản thân không xứng với hắn.
Mọi người đều cho rằng sở thích của Trình Mộc Quân là sưu tầm người đẹp nhưng không lạm giao, là một cậu ấm tao nhã.
Thậm chí có người còn từng cược, xem ai có thể làm công tử phong lưu này chân chính động lòng, đồng ý hạ mình ngủ một đêm.
Đương nhiên, Trình Mộc Quân không muốn chủ động không có nghĩa là không có người muốn áp đảo hắn. Chỉ là chẳng những không thành công, ngược lại còn lặng yên biến mất.
Từ lần đó, người trong vòng đều biết Trình Mộc Quân là người không nên động vào.
Hàn tiên sinh phía sau hắn - cha nuôi của hắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào động đến hắn.
Mặc dù quan hệ của Hàn tiên sinh và Trình Mộc Quân khá lạnh nhạt, nhưng có vẻ y không phải là hoàn toàn không thích đứa con nuôi này, động đến Mộc Quân cũng đồng nghĩa với động đến thể diện nhà họ Hàn.
Tóm lại, nhiều năm như vậy, Trình Mộc Quân vẫn luôn đào hoa như thế.
Hôm nay cũng vậy, tiệc đóng máy, người vây quanh Trình Mộc Quân có rất nhiều. Có vẻ như thành công của Lý Văn Thanh đã làm người khác nhìn ra chút manh mối.
Suốt một năm này Trình Mộc Quân không đi tìm người khác, người trong vòng đều cho rằng hắn quay đầu rồi.
Trình công tử chuẩn bị quay đầu, tự nhiên sẽ không ai chạy đến rước chuyện vào mình, nhiều lắm cũng chỉ cảm thán một câu, sao lại xem trọng tên Vệ Dịch Thần kia chứ.
Vệ Dịch Thần cũng đẹp, nhưng không thể so với Trình Mộc Quân.
Nhưng hôm nay lại không giống vậy, hôm qua Lý Văn Thanh thuận lợi vào được phòng Trình Mộc Quân, đây là một tín hiệu. Cậu ấm muốn tái xuất giang hồ, người có tâm tư khác tất nhiên sẽ sấn tới.
Trình Mộc Quân thì ai đến cũng không từ chối, tửu lượng của hắn ở thế giới này khá tốt, không sợ uống say.
Hơn nữa giới giải trí đều là người đẹp, người đẹp kính rượu lại càng đẹp, dù sao mấy năm nay hắn cũng không có mục tiêu gì, chỉ cần làm tra công, không chia tay là được.
Trình Mộc Quân nghĩ như vậy.
Mới hoàn hồn, lại có người đẹp đến, làm hắn uống nhiều không đếm xuể.
Lát sau, Trình Mộc Quân đẩy rượu trước mặt ra: "Không uống."
Hắn đứng dậy, xoay người bỏ đi, không ai dám cản.
Trình Mộc Quân biết mình uống khá nhiều, hơi choáng, lý trí vẫn còn, nhưng năng lực tự chủ đã giảm mạnh. Mà cũng chẳng sao, dù sao giả thiết đã nói hắn không được, có bị quyến rũ cũng sẽ không làm được gì.
Có người đi lên dìu hắn, dịu dàng nói: "Thầy Trình, em đưa anh vào phòng?"
Trình Mộc Quân híp mắt nhìn, là Lý Văn Thanh, hắn gật đầu: "Ừm."
Đi chưa được mấy bước đã bị người ngăn lại: "Để tôi đi, tôi có thẻ phòng."
Lý Văn Thanh không cam lòng nhìn về phía Trình Mộc Quân: "Thầy Trình?"
Lý trí của Trình Mộc Quân vẫn online, biết lúc không thể đả kích Vệ Dịch Thần, hắn gật đầu: "Được."
Bấy giờ Vệ Dịch Thần mới đỡ Trình Mộc Quân lên lầu, cậu cẩn thận đặt người lên giường, còn chu đáo cởi giày ra cho hắn.
Dựa theo thói quen cũ, Vệ Dịch Thần sẽ yên tĩnh rời đi, ngủ ở phòng cách vách. Nhưng mà, hôm nay cậu lại cúi người, bắt đầu cởi nút áo của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân vốn đã mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên cảm thấy người chợt lạnh, áo đã bị cởi xuống.
Hắn mở to mắt, nhìn thấy là Vệ Dịch Thần lập tức bình tĩnh lại, dù sao... dù sao có bị người đẹp quyến rũ, hắn cũng không được.
Không đúng.
Trình Mộc Quân kinh ngạc, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy nơi vốn không nên có phản ứng của mình lại có phản ứng.
Vệ Dịch Thần cũng nhìn thấy, gò má tức khắc đỏ ửng, cậu tiến lại gần, muốn hôn Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân nghiêng mặt sang bên cạnh, khẽ nhíu mày: "Đi tắm."
Vệ Dịch Thần khựng lại, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Cậu vừa vào phòng tắm, Trình Mộc Quân lập tức điên cuồng gọi hệ thống: "Hệ thống, chuyện này là thế nào! Không phải cậu nói tôi không được à?"
Hệ thống đợi một lát mới nói: "Chắc là vì... hào quang nhân vật chính?"
"Hào quang gì?"
"Dù là người cấm dục nhìn thấy cậu ấy cũng phải mất khống chế."
Trình Mộc Quân nhớ đến Hàn Sơ Húc trong nhà, lờ mờ hiểu cái hào quang này.
Biết bao năm qua, hắn chưa từng thấy bên cạnh Hàn Sơ Húc có ai, hiện giờ đã tuổi nhưng hình như vẫn chưa có kinh nghiệm.
Trình Mộc Quân có thể xác nhận, Hàn Sơ Húc được, hơn nữa còn rất được. Y thuộc hệ cấm dục, giống như không hề có một chút hứng thú nào đối với nam hay nữ.
Trước kia Trình Mộc Quân không hiểu, nhưng giờ đã biết rồi, đây chính là gìn giữ lần đầu tiên cho vai chính thụ đó. Nếu không phải giải thích như thế nào về việc, người đàn ông hào môn cấm dục vừa thấy vai chính thụ lập tức biến thành cầm thú bị nửa người dưới khống chế.
Bởi vì chỉ khi đối mặt với vai chính thụ, y mới có vọng.
Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng nước bên trong ngừng lại, "Làm sao bây giờ?"
Hệ thống: "Không phải hồi trước cậu còn oán giận mình không làm được gì chỉ tiêu tiền nuôi bình hoa sao, giờ như cậu mong muốn rồi còn gì?"
Không thể không nói, dưới tác động của thuộc tính tiêu cực, Trình Mộc Quân có một chút dao động đáng xấu hổ, nhưng dao động này xuất hiện không đến một giây, một từ đáng sợ đã nhảy vào trong đầu hắn.
Trình Mộc Quân: "Không được không được, chưa nói đến chuyện tôi không hứng thú với kiểu như cậu ta, lỡ như cậu ta có thai thì phải làm sao?"
Khi hai chữ "có thai" thốt ra khỏi miệng, hắn rùng mình một cái.
Thật đáng sợ, chuyện đàn ông có thai này vẫn nên giao cho chú Hàn sừng sững như núi Thái Sơn của hắn thừa nhận thôi.
Trình Mộc Quân không kham nổi.
Hắn quyết đoán đứng dậy, chạy vọt ra ngoài trước khi cửa phòng tắm mở ra.
Trình Mộc Quân không thể đuổi Vệ Dịch Thần đi, chuyện này không phù hợp với thiết lập cậu ấm của hắn, vì thế hắn chỉ có thể chạy trốn.
Trốn ra ngoài, Vệ Dịch Thần sẽ chỉ cho rằng hắn đi tìm người khác.
Nhưng không ngờ mọi chuyện luôn tệ hại như thế, Trình Mộc Quân vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy Lý Văn Thanh đang bước ra thang máy ở cuối hành lang.
Giờ hắn chỉ mặc mỗi cái quần, không quá lịch sự, tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Trình Mộc Quân lập tức quay lại, nhìn thấy bên kia có một căn phòng dường như đang mở. Hắn nhớ hình như tầng lầu này đã bị đoàn phim bao hết, quanh đây không có ai ở, vì vậy lập tức lắc mình trốn vào.
Nguy hiểm thật.
Trình Mộc Quân đóng cửa lại, xoay người, lại nhìn thấy một cái đèn sàn đặt cạnh sô pha.
Trên sô pha có một người.
Người nọ mặc suit mảnh, đeo nơ, đôi mày sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng, nhìn không rõ tuổi tác.
Cơ thể Trình Mộc Quân cứng đờ, không dám nói lời nào.
Khi hòa mình vào thế giới này, hắn sẽ bị ảnh hưởng trên một vài phương diện nào đó, ví dụ như cứ hễ nhìn thấy Hàn Sơ Húc là sẽ có cảm giác như chuột nhìn thấy mèo.
Đặc biệt là trong tình huống này, trên người hắn chỉ mặc một cái quần.
"Chú, chú Hàn."
Trình Mộc Quân nhỏ giọng nói.
Hàn Sơ Húc chau mày, tầm mắt đảo qua thân trên của Trình Mộc Quân, rồi lại dời xuống phía dưới.
+
Hơi cứng lại.
"Cậu làm gì vậy?"
Giọng điệu rất lạnh, giống như bị trộn lẫn với băng và tuyết.