- Đừng can dự vào việc kẻ khác mà khốn.
Lời nói tuy nhỏ, song nghe rõ từng tiếng một.
Cừu Thiên Hiệp vô cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn bốn phía, xung quanh mình không có kẻ khả nghi nào.
Bấy giờ, giữa sân diễn của đoàn mãi võ. Ma Diện nhân tay cầm khúc dây, quất loạn vào mình cô gái nhỏ, trên bắp tay trắng muốt bị làn roi quất vào gây ra nhiều vết tím bầm.
Ma Diện nhân thâu cuộn dây lại, vừa bước vào giữa sân, hắn vòng tay hướng vào bốn phía khán giả thi lễ, sau cùng hắn nói vài câu giới thiệu là hắn vũ lộng đường dây theo thế Yến Thanh bổng.
Vừa nói dứt, sợi dây trên tay hắn quay tít một vòng, thân thể hắn nằm gọn trong đường dây, phút chốc biến thành một đạo hoàng quang sáng rực che mắt cả bóng hình của hắn... khán giả bu quanh không ngớt vỗ tay tán tụng.
Cừu Thiên Hiệp xem qua bắt tức cười thầm.
Chàng nhìn thấy Ma Diện nhân vũ lộng bổng pháp, lại dùng ngọn roi dây, áp dụng theo lối hoa chiêu, thực là một thế võ pha chè, đồng thời chàng lại quan sát thấy Ma Diện nhân không phải một hư phái vì chân khí và thực lực hắn chỉ biểu diễn không đến nửa phần.
Chàng nhìn khắp mọi người, trong lòng hết sức lo lắng sợ kẻ lạ theo dõi.
Ma Diện nhân múa xong Yến Thanh bổng, lui vào giữa sân, vòng tay cúi đầu chào khán giả.
Tiếp đấy, lão ốm như khỉ đang lặng ngồi trên ghế cao, không thủ thế, chẳng động chân, chỉ thấy đôi vai nhún mạnh, thân mình lão đã rơi vào giữa sân, trò thật là tuyệt hảo công phu.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy thất kinh, nhủ thầm :
“Người này đã dùng chiêu phi vân xuất tụ tuy không công chưa đến độ tuyệt đỉnh, nhưng lão cũng là hàng cao thủ võ lâm. Đôi mắt chàng nhìn vào sân trò không chớp.”
Lão ốm lại bé miệng cười, để lộ hàm răng hô trắng hếu, mặt gầy, tai nhỏ đôi mắt tròn xoe như long nhãn, trông hình dáng lão giống hết con khỉ già, lão lại học được tiếng kêu khẹt khẹt và tiếng hú của loài khỉ vượn, nên lão vừa khẹt một tiếng khán giả bu quanh đã cười rộ, và reo lên :
- Hay tuyệt!
Lão ốm lại thủ thế khỉ giữa sân trò, vừa cao giọng hét lên :
- Hắc Phụng. Lại đây.
Cô gái nhỏ mặt mày trắng bệch, trông rất thảm hại, nghe lão ốm gọi, cô nàng tỏ ra sợ sệt dạ một tiếng, nhưng đôi chân đứng sững không nhích động.
Ma Diện nhân đưa mắt nhìn cô bé trừng trợn đoạn lão đưa bàn tay hộ pháp chộp lấy hai mối bính tóc, cô gái toan giật mạnh, và gắt ầm lên :
- Ngươi giở chứng lười à?
Vừa nói dứt, Ma Diện nhân giật mạnh bính tóc cô gái nhỏ hất qua phía lão ốm.
Nhìn thấy thân hình bé nhỏ bị hất tung, ai cũng tưởng cô gái sẽ bị dộng đầu xuống đất vỡ sọ.
Khán giả bên ngoài xám mặt, chẳng hẹn nhau mà họ đồng la lên :
- Úy chết!
Cừu Thiên Hiệp tóc lông dựng ngược, toát mồ hôi, hai chân chàng toan nhún lên để nhảy đến trước đỡ cô gái..
Không ngờ, ngay lúc ấy, bên hông chàng đau nhói lên, ngôi đại huyệt Du Kiên bị người điểm mạnh.
Cừu Thiên Hiệp cả kinh, vận công giải huyệt, đoạn quay mặt ra sau, đưa tay toan chộp vào tên đánh lén.
Phía sau lưng chàng là một lão già mảnh khảnh, đâu chim thước mặt lưỡi cày, vẹt những người kế cân bước chen tới trước, ngang lưng lão đeo lủng lẳng chiếc hồ lô phiêu, thực là lão hoa tử, chàng nghĩ :
- Chẳng nhẽ lão già lại đùa bỡn?
Cừu Thiên Hiệp hơi đỏ mặt, bàn tay từ từ rút nhẹ, đoạn quay mặt nhìn vào sân diễn trò.
Lão Hoa tử dường như không hay biết gì cả, lão đứng yên nhìn chăm chú vào cuộc diễn trò.
Bấy giờ, thân hình cô gái bị văng xuống nền đất, tuy nàng không bể trán vỡ đầu, nhưng vì thân pháp của nàng quá non nớt, bị té lăn xuống đất, mặt mũi tay chân dính đầy cát bụi và chiếc áo bị rách tả tơi.
Lão ốm cất tiếng nói to :
- Qúi vị! Tiểu lão và cháu bé, một già một trẻ, sẽ biểu diễn môn đã huyệt công phu, ví như biểu diễn đúng, thì các vị vỗ tay khen ngợi, nếu chúng tôi biểu diễn sai, xin quí vị chỉ giáo thêm.
Vừa nói dứt, thân hình lão như vành cung bật ngược ra sau một trượng, lão vươn ngón tay trỏ chỉ vào mặt cô gái trầm giọng :
- Hắc Phụng! Lại đây! Lại đây động thủ.
Cô gái nhỏ nghe qua mặt mày tái mét, đôi mắt lộ những tia sợ hãi kinh hoàng, lấm lét nhìn Ma Diện nhân, lại quay nhìn lão ốm. Nàng không biết làm thế nào cho ổn, đôi mắt đứng tròng, muốn khóc mà chẳng ra lệ, thần tình thê thảm, nghiến răng mím môi, đôi tay vòng lại đưa cao, theo chiếu thế Ngọc Nữ Hiến Đào mình hơi ngã về phía sau, gót sen giẫm cứng trên đất, hữu chưởng bỗng phẩy mạnh về hướng lão ốm.
Công lực của nàng đã kiệt, nên chưởng lực rất yếu, mát nhẹ như gió quạt chiều thu.
Lão ốm ra chiều suy nghĩ, lão đưa mắt nhìn khắp mọi người nói to :
- Các vị! Hiện giờ tiểu lão điểm vào Kiên Tĩnh huyệt cô bé.
Lão nói chưa dứt, đã thấy tay hữu phất mạnh một chấm nhỏ li ti màu vàng, xà vào người cô bé.
Hắc Phụng kêu lên :
- Ối chao!
Toàn thân nàng ngã phịch xuống đất, nằm bất động.
Thì cái vẫy tay của lão ốm tỏa ra một chấm vàng nhỏ, đó không phải là chưởng phong mà là một hột đậu nành.
Khán giả bu quanh vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, tiếng reo cười vang đi cả dặm đường.
Lão ốm dùng một hột đậu nành điểm huyệt, đó là môn chân công thực học, ai có học qua võ thuật đều rõ, lão không dùng đến nửa phân đạo lực nhưng đây là cuộc diễn trò trào phúng, cốt ý làm cho người xem reo cười là tốt nhất.
Hắc Phụng lồm cồm ngồi dậy miệng không ngớt khẩn cầu :
- Lão gia ôi! Xin lão gia nhẹ tay chút ít. Thật ra tiểu nữ đã...
Lão ốm quét đôi mắt lạnh như băng nạt to :
- Im đi! Hãy vung chiêu.
Hắc Phụng mím môi, song chưởng đẩy ra chiêu thứ hai.
Lão ốm bỗng quay mặt ra sau chạy như baỵ Hắc Phụng đuổi theo rất nhanh, thân pháp này không còn vẻ chậm chạp nữa cả hai kẻ chạy người đuổi vòng quanh sân diễn trò.
Lão ốm vừa chạy, vừa đưa tay tả đánh ngoặc ra sau lưng, nạt lớn :
- Ta điểm vào Nhủ Hạ huyệt của ngươi đấy.
Dứt lời, điểm hoàng quang đã thoát khỏi lòng tay lão ốm đánh vụt vào ngực Hắc Phụng, với thế mạnh thần tốc, nàng chỉ kịp kêu hự một tiếng và ngã nhoài trên mặt đất bất động.
Khán giả vây quanh reo hò tở mở, những tiếng lẻng kẻng rơi như mưa vào sân trò, chẳng mấy phút một đống tiền trên ngàn quan, tràn ngập mặt sân.
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy cảnh đấu vật lấy tiền lòng chàng bỗng dâng lên nỗi buồn chua chát.
Giữa sân trò sự hoạt động không dừng. Lão ốm bỗng giơ cao song chưởng phẩy như quạt, đánh vào mấy mươi ngôi huyệt đạo trong mình Hắc Phụng, vô số hột đậu nành bay như mưa đổ vào mình Hắc Phụng đang nằm quỵ trên đất.
Đáng thương hại cho cô bé khốn nạn, bị vây trên mặt đất như con bạch thố bị tên, mình mẩy Hắc Phụng ướt đẫm mồ hôi, toát ra ướt cả áo quần lại thêm các bụi bám vào, khiến thân mình cô bé diễm kiều biến thành bức tượng lọ lem trôn rất thảm hại... tiếp theo đấy sự kêu la thống khổ của cô bé, khiến người nghe lấy làm bất nhẫn.
Bên ngoài khán giả, không ngớt khen tặng bài diễn xuất của Hắc Phụng rất điêu luyện, cho nên mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Riêng Cừu Thiên Hiệp nội công tu tập đến bực đại hành gia cho nên nhìn qua đã biết lão ốm dùng phương pháp tá vật thi công tuy chưa dùng hết toàn lực, mà Hắc Phụng kêu la thảm thiết như thế, bên ngoài ai cũng cho là giả, chứ thật ra phương pháp tá vật thi công đã làm cho toàn thể huyệt đạo trong châu thân bị chuyển nghịch khí huyết bị đảo lộn nhức nhối vô cùng, sánh với cái chết còn dễ chịu hơn.
Cừu Thiên Hiệp thấy thế bất nhẫn, một luồng máu giận xông lên tận óc, chàng nhích lên một bước, toan nhảy vào cản trở lão ốm để cứu Hắc Phụng.
Bỗng nhiên, một giọng nói rất thanh vang lên :
- Ối trời! Chết tôi mất! Trời ơi! Người giẫm nát chân ta.
Thì ra lúc ấy lão Hoa tử đứng trước mặt chàng đột nhiên ngồi phệt xuống đất ôm chặt bắp vế Cừu Thiên Hiệp kêu la inh ỏi.
Cừu Thiên Hiệp hết sức khó chịu, chàng cau mày nói to :
- Ngươi làm gì thế? Ngươi điên rồi sao?
Lão Hoa tử rất lợi hại, bằng giọng nói chanh chua, rên rỉ :
- Ối trời! Ngươi giẫm nát chân ta, mà còn giả bộ không hay biết, món nợ này ngươi phải trả, hãy thường bàn chân ta.
Khán giả đang coi điểm huyệt, bỗng nghe ồn ào náo động nên tất cả đều quay về hướng Cừu Thiên Hiệp và lão Hoa tử đang cãi nhau.
Lão ốm vội dừng tay, nhìn lão Hoa tử nói :
- Vị bằng hữu! Nếu không xem biểu diễn xin im lặng cho, sự thể chẳng có chị.?
Ma Diện nhân thấy lão Hoa tử tru tréo và gắt mắng Cừu Thiên Hiệp ầm ĩ, hắn nhảy ba bước dồn một, đến trước mặt lão Hoa tử quát to :
- Ngươi cố ý khuấy rối phải không? Xú tử hôi tanh chứ Hoa tử gì?
Lão Hoa tử vờ không nghe, vẫn luôn miệng rên rỉ :
- Ối chao! Gãy chân tôi! Ối chao! Chết mất,
Ma Diện nhân đại hán thấy lão Hoa tử mãi kêu la rên rỉ, làm hắn nổi giận xung thiên, hai bàn tay phốt pháp vẹt nhanh khán giả qua hai bên hắn xòe bàn tay như vuốt hổ, chộp nhanh vào đầu lão Hoa tử, thế mạnh lực trầm.
Cừu Thiên Hiệp co tay thủ thế đợi tiếp chiêu. Ngay lúc đó, lão Hoa tử vẫn ôm bắp chân Cừu Thiên Hiệp rên rỉ, đột nhiên lão ngã nhoài ra sau vừa kêu rống lên :
- Không xong! Cứu ta với! Không xong! Chết ta mất!
Vừa nói dứt, lão đã rút lẹ ra sau, nhanh vô tả, lôi cả Cừu Thiên Hiệp té văng ngoài hai trượng, bàn tay hổ trảo của Ma Diện nhân đánh rơi vào khoảng không.
Bấy giờ, lão ốm lại cao giọng rống to :
- Nếu ngươi còn lớn lối nữa thì ta...
Nói đến đây, lão vụt nín bặt mặt mày tái nhạt bước nhanh vào sân trò, vừa thấy Ma Diện nhân đứng hằn hộc, thuận tay lão kéo mạnh vào trong vừa run giọng bảo :
- Xếp đồ đạc! Đi mau! Dọn đi mau.
Ma Diện đại hán lấy làm lạ, vì sự uất giận lúc nãy còn bừng bừng, nên hỏi lại :
- Xếp đồ đạc dọn đi à?
Lão ốm gật đầu, tay hữu lôi mạnh Ma Diện nhân vào sân trò vừa nặng giọng quát :
- Ta bảo xếp dọn là xếp dọn. Đừng hỏi lôi thôi.
Nói xong lão ốm cúi xuống giải huyệt và đỡ Hắc Phụng dậy, hậu vòng tay hướng vào khán giả nói to :
- Các vị đại gia có lòng đoái tưởng đến xem, tại hạ lấy làm đa tạ! Hôm khác chúng tôi sẽ tái diễn.
Vừa nói lão đi gom góp những món đồ binh khí đao, thương côn, bỗng dồn vào một góc luôn cả chiên, trống, đồng la, đoạn hướng về bắc ải quan đi tới, Ma Diện nhân và Hắc Phụng khiêng xách hành lý theo sau.
Cừu Thiên Hiệp cảm thấy mọi người đột nhiên gây biến cố với chàng, chẳng khác nào họ giáng vào đầu chàng hai trượng sắt.
Bấy giờ, mọi người tản mát ra về, nhìn lại lão Hoa tử, không rõ lão đi nhỏ nào mất dạng.
Cừu Thiên Hiệp cảm thấy lòng mình rúng động mãnh liệt, bèn mắng thầm :
Gặp toàn ma quỷ khuấy rối chàng lại hồi tưởng những việc xảy ra: chàng đoán lão Hoa tử cũng là phường quỷ đạo. Lúc ấy kẻ nào đã nói nhỏ vào tai tả Và ai điểm vào huyệt đạo Du Kiên?
Khinh công của ta nhanh hơn chớp, thế mà cũng bị cản trở. Lão Hoa tử, ôm cứng đôi chân, tại sao ta không nhích nổi nửa bước. Lão lại lánh mặt Ma Diện nhân rồi buông tha cho mình một cách xảo diệu.. thực là những chuyện rắc rối không hiểu nổi.
Cừu Thiên Hiệp càng ngẫm nghĩ, càng thích thú, chàng nói thầm :
- Có lẽ lão Hoa tử là kẻ giang hồ kỳ hiệp, ẩn sĩ phong trần, hay là bậc cao nhận ngạo tú yên hà. Ta đã bỏ lỡ cơ hội giao tình thật uổng vậy.
Chàng tự nói lầm thầm rất lâu, sau cùng lại suy tư :
“Trên bước giang hồ của ta, vẫn chưa gặp được hàng võ lâm cao thủ, hay một vài người vừa ý, nhưng mà trời đất bao la, làm gì ta cũng thấy.. chỉ e ta gặp họ, mà họ không hiểu được lòng ta đó thôi!”
Bấy giờ, trời chiều bảng lảng, ác vàng vừa chen ẩn non tây, chim sắp bay về tổ, màu nắng chiều nhuộm vàng ối góc trời tây thâm thấp.
Cừu Thiên Hiệp nhìn trời ảo não, tủi phận mình không có chỗ nương thân, chàng cúi đầu lững thững nhắm cửa Bắc đi lần tới.. chàng để tâm ghi nhớ những con đường trọng yếu và toan tìm một khách điếm nghỉ ngơi.
Không ngờ chàng vừa đi qua một ngã ba đường đột nhiên chàng trông thấy một tên hán tử dùng phấn vẽ nguệch ngoạc trên bờ tường, chàng ẩn mình sau góc phố, đợi tên hán tử vẽ xong và đi, chàng mới bước đến xem thì thấy trên đầu bờ tường đất, để lại một vật ký hiệu trắng tinh nhìn xem giống hệt con bạch xà, chẳng sai một nét.
Chàng hiểu đây là dấu hiệu riêng của một phái giang hồ.
Kế cái hình vẽ ấy chàng lại thấy có một ký hiệu khác so với hình vẽ bạch xà, thì đường nét cũng không thua kém.
Lúc chưa xuất đạo, còn ở tại Phi Lai sơn trang Cừu Thiên Hiệp chẳng hiểu chi nhiều, nhưng hiện nay gót chân chàng đã giẫm khắp nơi, lại giao kết làm bạn giang hồ hào kiệt, lẽ tự nhiên sự hiểu biết về giang hồ không ít.
Chàng đã nghe người ta nói về ký hiệu con bạch xà phun ra hai chữ Tín thiệt mà tầm lấy hướng đi Trên đường đi phàm những lối quanh co khúc khuỷu thế nào cũng gặp hình dáng con bạch xà in trên đất, chỉ phương hướng. Riêng con bạch xà này đầu quay về phương Bắc nội thành, mà trước mắt chàng là một tòa cổ lâu hoang phế, đổ nát, có lẽ đã nhiều năm ít ai lui tới, vả lại theo cái ký hiệu này thì con bạch xà không có phun ra hai chữ Tín thiệt. Cừu Thiên Hiệp đoán là đã có người đi ngang qua đây xóa mất vết tích.
Chàng đang suy tư, bỗng thấy từ xa đi lại một bà lão đầu bạc như sương, tay chống gậy đầu Cưu, dáng người quắc thước thần thái thong dong, chứng tỏ bà lão có nhiều công lực phi phàm.
Cừu Thiên Hiệp vờ như khách đi đường, vội bước xẹt vào tòa cổ lâu, núp dưới mái hiên chờ xem hành động của bà lão.
Khi lão bà đi đến chỗ ghi ký hiệu bạch xà bà liếc nhìn qua, đoạn thở khì một tiếng nhỏ tay cầm gậy đầu Cưu giơ lên cao, đánh xuống nền tường thật mạnh, đầu gậy của bà còn cách xa ký hiệu bạch xà chừng một trượng.
- Coong! Coong! Coong!
Tiếng kêu không lớn lắm nhưng phiến đá bị đánh vỡ vụn bốc lên phấn bụi ngợp trời, lưu lại dưới bờ tường ba cái lỗ sâu hoắm, chừng một tấc vuông mỗi lỗ, biến thành hình chữ phẩm. Lão bà nhìn lại công phu sáng tạo của mình lần nữa, có lẽ bà ta vừa ý nên cười nhẹ. Đoạn bà ta chống gậy đi về hướng Bắc thành.
Cừu Thiên Hiệp toan bước ra xem.
Bỗng nhiên trên tường tòa cổ lâu nhảy xuống một bóng người, tiếp theo đó là giọng nói trầm trầm vang lên :
- Vô lượng thọ Phật!
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy người này là một đạo sĩ đội mũ vàng, chàng mỉm cười nói thầm.
Tên Huỳnh Quan đạo sĩ, thật to gan, bây giờ trời chưa tối hẳn, mà đã dám leo rào, vượt vách nhà người.
Huỳnh Quan đạo sĩ vừa niệm Phật hiệu xong đã phá lên cười hề hề, trong tay cầm cây phất trần, lão bước đến chỗ lão bà viết chữ phẩm giơ cây phất trần quét mạnh mấy vòng, làm cho cát đá bay mù mịt, rồi buông mấy tiếng cười nhạt và bỏ đi ngay.
Cừu Thiên Hiệp thấy đã vắng người, liền chui nhanh ra xem bất giác chàng há mồm kinh ngạc đến cùng cực.
Nguyên, hình chữ phẩm lão bà vẽ bằng đầu gậy, gồm ba chữ khẩu to bằng cái bát canh, bây giờ ba chữ khẩu ấy biến thành ba tổ ong không rõ mấy ngàn lổ nhỏ chi chít, chính là Huỳnh Quan đạo sĩ dùng cây phất trần lông đuôi ngựa sánh với dây tơ không hơn kém, nó chỉ là loại dây nhưng không ngờ lão đạo dùng nó xoi thủng mặt đá, nếu lão đạo không có nội lực cao thâm thì Huỳnh Quan đạo sĩ phải là tay lệch đất, nghiêng trời đứng nhất nhì trong võ lâm.
Cừu Thiên Hiệp thấy vậy trong lòng hơi khiếp đảm vội đề cao cảnh giác và thầm nghĩ :
“Chốn cố đô Trường An này nay là chỗ Tàng long phục hổ đầy dẫy những tay cừ khôi, cự phách, lỗi lạc siêu quần, bạt chúng thì ta không nên ỷ thị mà mang khốn.”
Nhưng chàng lại nghĩ :
“Chính mình mới xuất đạo giang hồ, kẻ sanh sau, phường hậu bối, mà cả gan đến hội Trường An. Xưa Trường An là chỗ thi đua giựt giải, nay Trường An đối với chính mình là chỗ Ván bài vận mạng. Vì như ta thắng thế, thì danh tiếng muôn vàn bằng trái lại, chỉ trong nháy mắt hay một nửa chiêu tính mạng này khó bảo toàn. Thế thì việc tìm cha, truy nguyên thân thế sẽ biến thành bọt nước, bèo mây”
Cừu Thiên Hiệp nghĩ đến đây, tâm thần chàng đắm trong mơ loạn, đứng ngẩn ngơ như kẻ mất hồn, dựa lưng vào tường ngây ngất.
Ngay lúc đó, một bàn tay đặt nhẹ lên vai chàng.
Cừu Thiên Hiệp giật mình kinh sợ, nhảy vụt ra xa một trượng vừa hốt hoảng nạt to :
- Ai?
- Hi hi! Ta chớ ai? Ha ha...
Hành động lạ, mà lời nói cũng kỳ. Nguyên người này là lão mang bầu hồ lô, xem diễn võ buổi trưa là lão Hoa tử Lão há mồm cười to, để lộ hai hàm răng trắng như ngọc, xinh đẹp dị thường, lão đưa đôi mắt cảm tình nhìn Cừu Thiên Hiệp bằng những tia hòa dịu.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy lão, cũng đổi giận làm vui vừa cung kính hỏi :
- Lão gia mới đến ư? Thế mà tôi tưởng ai đấy chứ
Lão Hoa tử cười nhẹ nói :
- Cựu cổ lâu là ổ của lão Hoa tử. Thì bảo sao ta chẳng đến đây.
Cừu Thiên Hiệp nhận thấy lão là người rất hiếm trong giới võ lâm, do đó chàng mỉm cười nói :
- Tiền bối chớ cười nhé.
Lão Hoa tử thấy chàng lễ độ Ôn nhu nói năng phải lẽ, thì lấy làm đắc ý hỏi :
- Ý! Ngươi ở phái nào, chúng ta chưa có dịp thấy nhau?
Cừu Thiên Hiệp tuy nhận biết lão Hoa tử là kỳ nhơn dị sĩ, nhưng hiện giờ không rõ bạn hay thù, nên chàng nhận thấy không nên nói rõ lai lịch, nhưng không lẽ chẳng trả lời câu hỏi của lão Hoa tử hay sao? Vì thế chàng bối rối đến đỏ mặt, sau cùng chàng phải nói dối :
- Tại hạ là người của Thể Vân bang.
Lão Hoa tử nghe qua tái mặt, bằng giọng nói nặng nề lão gắt bảo :
- Bọn chuột! Hãy lưu ký hiệu lại đây rồi cút cho khuất mắt tạ Cút mau!
Gương mặt của lão bỗng nghiêm nghị, thần sắc rất lợi hại, uy nghị Cừu Thiên Hiệp không thể ngờ được lời nói bịa của mình đã làm lão Hoa tử nổi cơn thịnh nộ đáng sợ khiến chàng giật mình lùi hai bước. Tuy quá ngạc nhiên nhưng Cừu Thiên Hiệp không đợi sự việc và nói nhanh :
- Tiền bối thứ lối, chẳng phải sự chi mà lại lưu tín hiệu.
Lão Hoa tử hơi ngạc nhiên, nhìn Cừu Thiên Hiệp bằng những tia mắt dịu linh, một chốc sau mới ôn tồn bảo :
- Tiếc thay! Hỏng cả rồi.
Nói dứt, lão Hoa tử không liếc nhìn Cừu Thiên Hiệp nữa, mà với tay lấy bầu hồ lô phía trên lưng xuống, tay tả chầm chiếc hồ lô tung tới trước. Không rõ vô tình hay cố ý, chiếc hồ lô rơi xuống kế ba cái ký hiệu của ba môn phái. Lão Hoa tử bước đến lấy ngón tay vẽ theo chiếc hồ lô mà in trên nên đá sâu đến ba tấc, trong khi ký hiệu của ba môn phái kia sâu đến hai tấc.
Sau khi vẽ xong ký hiệu lão Hoa tử chân nam đá chân xiêu sàng qua bước lại thân hình lắc lư đi nhanh về phía trong. Cừu Thiên Hiệp nhìn lại dấy ký hiệu phạn phiêu đột nhiên dấu hiệu này biến sâu đến ba tấc, bất giác chàng buộc miệng khen :
- Thế mới biết, người giỏi thường có người giỏi hơn.
Đạo sĩ dùng phất trần, phất qua phất lại tạo nên ngàn lỗ nhỏ, bằng phương pháp mượn ảnh là hình, tuy công lực đáng khen, song chưa bằng lão Hoa tử. Lão Hoa tử chỉ bước qua bước lại, mượn không khí làm nội lực xoi thủng nền đá, thế thì lão Hoa tử cao diệu hơn Huỳnh Quan đạo sĩ một bậc.
Lúc bấy giờ, màn đêm đã bao phủ khắp nơi, đường phố vắng người qua lại. Đột nhiên, từ đầu ngõ vang lên nhiều tiếng chân người.
Bấy giờ Cừu Thiên Hiệp luôn luôn để ý phòng bị, vừa nghe tiếng động chàng vội lách mình vào bóng tối bước vào chỗ ẩn lúc nãy, hầu quan sát động tịnh.
Chàng nghe nhiều tà áo chạm nhau phần phật. Trong nháy mắt số người này phi thân đã đến đầu bờ tường, họ là bang phái Thế Vân bang một bang có nhiều cảm tình và chân chánh với mọi giới giang hồ. Trong nhóm này gồm bảy người là Tam tinh, Tứ tý : ba người lấy tinh tú làm hiệu, bốn người lấy tý làm tên ngoài.
Bảy người này khi hạ xuống đầu bờ tường, họ đưa mắt nhìn xem các ký hiệu ngay.
Bỗng Qúa Thiên Tinh cả kinh hô to :
- A! Lão xú kêu cơm cũng có đây.
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn sáu người kia ai ai cũng lộ vẻ kinh sợ, hãi hùng.
Phi Độ Lưu Tinh lệnh hổ tiêu khẽ gật đầu nói nhỏ :
- Thế tình hình càng trở nên gay cấn hơn nữa.
Bạch Nhựt Tý là người hùng nhất bọn, không có ý gì ái ngại, trầm giọng bảo :
- Ở đời trong cái họa, có cái phước. Chúng ta đã đến đây tức nhiên sẽ gặp may, đêm nay chẳng riêng gì một bang phái Thể Vân bang chúng ta, mà nào là Tam Điển Đào Hoa Mạnh lão thái, Bạch Xà Lang Quân, lại có Thiết Phấn Trại Đốn Dương, thì có gì bất hảo đâu? Nếu có gì không hay, bất quá chúng ta đốt cao cây đuốc để cho chúng nó đánh nhau, thì chúng ta ái ngại gì nữa.
Qúa Thiên Tinh gật gù bảo :
- Hãy ghi ký hiệu trước đã, đến giờ hội chúng ta sẽ tùy cơ hành sự.
Nói dứt, hắn lấy trong áo ra một thẻ bài bằng thiết, bên trên vẽ năm vầng mây ngũ thể tường vân, hắn đem cắm cạnh bên dấy ký hiệu bạch xà, bảy người liền hối hả bước rất nhanh.
Tam tinh Tứ tý đi rất gấp. Nhưng lúc đó, có một bóng đen thập thò sau ngõ, đợi cho bảy người của Thể Vân bang đi xa, hắn lặng lẻ bước ra ngoài, chàng thấy hắn chỉ là một tên hán tử ốm tong.
Tên hán tử ốm bước dọc theo bờ tường quan sát từng dấu ký hiệu. Bỗng nhiên, hắn nghiêng mình ra sau thủ thế, tả chưởng xòe ra đánh mạnh vào phiến đá trên bờ tường gần bên các ký hiệu.
Bùng! Coong! Coong!
Ba tiếng nổ vang dậy, hắn đã dùng chưởng pháp ghi ký hiệu xong, dường như hắn thích thú về xảo thuật vừa tạo ra, chỉ nghe giọng cười ha hả đầy đắc ý, nhiên hậu hắn nhún mình nhảy vụt qua tường viện và biến mình trong bóng tối mất dạng.
Cừu Thiên Hiệp không rõ hắn thuộc về môn phái nào, chàng toan bước ra coi dấu hiệu mà đánh giá công lực của hắn cao thấp thế nào.
Bỗng nhiên một giọng nói hùng hào vang lên :
- Này ông bạn. Đừng giở trò ma quỷ thập thò. Hãy ra đây!