Cừu Thiên Hiệp rời vùng Toan mạch Tập cất bước đi nhanh ra hướng ngoại ô, gần nửa giờ qua song ... hình bóng của bà già kỳ quái vẫn bặt tăm.
Chàng đã đến một vùng đất rộng bình nguyên. Khoảng đất này khoảng khoát lạ, và khắp mặt toàn là cỏ xen mạch mướt hòa lẫn vài khóp hoa thấp, đặc biệt là cả hoa lẫn cỏ cao độ một tấc tây, dường như có một bàn tay vô hình cắt xén nên xem qua rất đẹp mắt, xa xa lại có một ngôi miếu vũ.
Vì lúc ban ngày, nên Cừu Thiên Hiệp không tiện thi triển khinh công, mà chỉ chạy bộ như mấy anh chàng nông phu quê kịch, vừa đi vừa nghĩ ngợi:
- Không chừng lão thái bà này “điên” cũng nên hay là mụ bày trò đùa bỡn ta ?
Nếu không tại sao ta đi trên mười dặm đường khỏi thành phố rất xa lại không thấy hình dáng bà ta đâu cả ?
Chàng lại nghĩ:
“Nên đi khỏi vùng đất này, mà đến nơi miếu vũ nghỉ ngơi, hầu tìm nước giải khát rồi sẽ tính sau” Chẳng mấy khắc, chàng đi đến bên thềm miễu. Tuy ngôi miễu còn kiên cố xinh xinh, nhưng nhìn kỹ đã hư phế rất nhiều, ngoài tường rêu phong lổ đổ, trên mái đầy lá mọc loạn, trước cửa dường như muốn bớt màu sáng sủa, nhền nhện giăng màng ngang dọc, thật là một ngôi miễu hoang không người phụng tự, bức hoành phi treo ngang cửa chính đề ba chữ vàng “Dược Vương Miếu” ... Tuy Cừu Thiên Hiệp đoán biết trong miễu không người, nhưng không thể xô cửa bước vào ngay được, mà chỉ đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa hai tiếng.
- Bình !
Một tiếng nổi lên vang dậy. Nguyên vì hai cánh cửa đã rỉ mục, nên chàng sờ nhẹ đã mở tung ra.
Thật đúng theo sự ước đoán của chàng, cánh cửa vừa mở mùi mốc meo xông lên hăng hắc, khắp nền cát bụi vang lên cao mấy phân, chứng tỏ là một nơi hoang phế đã lâu không người quét dọn.
Cừu Thiên Hiệp quan sát một lúc lâu vẫn chưa thấy động tịnh gì, bèn nhún chân quay ra ngoài miếu.
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn như người nằm đáy mộ nói vọng lên:
- Mới đến, chưa chi đã về sao ?
Tiếng nói vang lên thình lình, Cừu Thiên Hiệp nghe qua thất kinh, long tóc đều dựng đứng, mồ hôi toát ra ướt áo, chân ngoài cửa, chân trong nhà, chàng giương mắt ngó ngay chánh diện quát to như sấm:
- Ai đó ?
Hỏi lien tiếp hai lần, tư bề vẫn im lặng không có một tiếng hồi âm.
Cừu Thiên Hiệp vừa lấy lại sự bình tỉnh, thầm nghĩ chắc có người ẩn núp sau thần tượng, nên phát ra tiếng nói để trêu chăng ?
Vì nghĩ thế nên Cừu Thiên Hiệp can đảm hơn, rút nhanh thanh Trúc kiếm cầm lăm lăm ở tay bước ngay vào chánh diện thuận thế chàng lay động một vòng.
- Ầm !
Một tiếng nổ lớn vang động cả miểu môn bức màn che trước mặt thần tượng vì lâu ngày tháng đã mục nát, lại bị luồng kiếm phong đẩy mạnh, nên rơi xuống đất đánh “ầm” lên.
Đợi bụi đã loảng dần chàng bèn đi đến kế bức tượng, chàng đưa mắt nhìn ra sau, vẫn không thấy vật gì khác lạ, ngoài bầy chuột sa kêu chí chóe, mũi mồng vo ve, và vô số bóng nhện giăng màn, tuyệt nhiên không có một bóng người nào ...
Cừu Thiên Hiệp thở dài thườn thượt, lại chép miệng bảo nhỏ:
- Thật quái lạ !
Bỗng nhiên ... một tiếng cười ngắn, và lành lạnh:
- Hì ! ...
Nổi lên giữa bầu không khí rợn người.
Cừu Thiên Hiệp nổi giận xung thiên, dậm chân quát to:
- Giữa ban ngày mà quỷ hiện hay sao ? Quỷ đâu ?
Nói xong, Cừu Thiên Hiệp vung mạnh Khô trúc thánh kiếm bước qua tượng Dược sư, lại thấy bệ tượng thờ Thổ địa công bà. Một pho tượng bằng đất đen thui thủi, ngoài ra gian giữa miếu tối om không có gì khác lạ cả ?
Cừu Thiên Hiệp thầm tính gian sau điện ắt có người, nên chàng vội bước qua tầng cửa thứ ba là gian hậu điện, chàng lại vung mạnh tay kiếm hướng sang bên trái phía hữu, lại gặp bộ thờ vị thần mặc áo thùng tay cầm hốt tức là “Võ thần tài Triệu Huyền Đàn”. Pho tượng thực kỳ mỹ, nhưng bụi đất đá bám đầy. Cừu Thiên Hiệp lại quan sát một lần nữa, vẫn là ba gian hậu điện hư nát, trống không, nhìn gần rách khóe mắt cũng không thấy một người nào, chàng bèn chép miệng rủa thầm:
“Thật là hoang miếu gặp giờ linh, nên giữa ban ngày Quỷ hiện ? ... Nếu không thì..” Chàng đang trầm tư mặc tưởng, bỗng nghe phía sau lưng pho tượng Võ thần tài Triệu Huyền Đàn phát ra tiếng thở nhè nhẹ ... Cừu Thiên Hiệp nhận ngay sau pho tượng có người, không chậm trễ “Khô trúc thánh kiếm” vũ lộng mạnh, hướng vào phía sau pho tượng kích mạnh.
- Dừng tay !
Một tiếng thé tựa sấm nổ, nghe điếc cả lổ nhỉ:
Cừu Thiên Hiệp vốn dĩ đã đề phòng, khi nghe tiếng thét, vội thu ngay “thánh kiếm” nhún mình nhảy vọt ra đứng giữa điện, đôi mắt ngó lăm lăm về hướng phát ra tiếng nói. Chợt thấy phía bên tả trên một cổ trống treo lủng lẳng, ngồi xếp bằng tròn một bà lão tóc bạc da gà, lưng cong má hóp, chính là lão thái bà đã vào lữ điếm lúc nãy. Chàng vừa thấy lão bà lửa giận bốc lên tối mặt vội hét to:
- Ngươi hẹn ta lại đây để làm gì, tại sao ngươi làm làm yêu như thế ? Xuống đây !
Lão bà vẫn ngồi như pho tượng trên giá trống đôi môi mấp máy chớp động chẳng phải cười, lão dùng tay chỉ về phía sau lưng Cừu Thiên Hiệp cười hề hề nói:
- Ai đã ước hẹn với ngươi đến đây ?
Cừu Thiên Hiệp cảm thấy vô cùng phiền phức, gay gắt bảo:
- Hì ! Chính là lão bà chứ còn ai nữa ?
Lão thái bà khẽ run mấy nếp nhăn trên mặt, đưa tay chỉ ra sau nói thêm:
- Ngươi hãy nhìn kỹ xem kìa ?
Cừu Thiên Hiệp tuy không tin, nhưng cũng quay mặt ra sau nhìn thấy một tốp ba lão bà mặt mày so với bà lão ngồi lẳng lặng trên chiếc trống giống nhau như tạc, thậm chí đến cách ăn mặc và thần sắc đều giống in khuôn.
Cừu Thiên Hiệp vốn dĩ là con người hào phóng, câu chuyện xảy ra quá thình lình khiến đôi mắt hoa lên, tâm trí như rơi vào đám sương mù dày mịt, lại đưa mắt nhìn từng người một, suốt bốn bà lão vừa không tìm thấy điều gì khác lạ, chàng lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Đến bốn lão thái bà ư ...
Chàng vừa nói dứt, thì lão bà ngồi trên giá trống phá lên cười ma quái, bằng giọng nói lạnh lùng:
- Bốn người ? Ngươi nhìn không kỹ à ?
Vừa nói, mụ đưa tay chỉ trên đầu chàng mà cười nắc nẻ.
Cừu Thiên Hiệp thất kinh, vội nhún mình thối lui ra sau bảy bước gần đến cửa chính ngước mặt nhìn lên trần miếu lại thêm một lần kinh ngạc thứ nhì.
Thì ra trên đầu chàng chỗ vị trí cũ, có một quả chuông đại hồng cực to treo rút lên cao khỏi đầu người trên hai thước, có một bà lão ngồi choáng hai chân trên quả chuông như cưỡi ngựa, từ vẻ mặt đến vóc hình đều giống bà lão kia như đúc.
Từ ngày chàng xuất đạo giang hồ đến nay, thường gặp quái nhơn và quái sự không ít, nhưng đem sánh với tình hình hiện tại thì việc này quái dị bậc nhất, kỳ bí vô cùng vì trong thiên hạ nhiều lắm là anh em song sinh mới giống nhau, mà tại đây lại đến năm bà lão hệt khuôn ? Khiến ai ai cũng không tin nỗi nhản lực của chính mình.
Cừu Thiên Hiệp gắng định trí tinh thần, tay hữu xốc cây “thánh kiếm” quay một vòng vừa chỉ vào năm bà lão cao giọng nói:
- Trong số năm vị thái bà, có một vị ước hẹn tại hạ đến đây, mau lên tiếng, vì tại hạ bận nhiều việc không thể ở đây lâu được.
Năm lão bà không hẹn mà cùng nhau hô một tiếng, tất cả đều phi thân đến giữa chính diện đứng sắp hàng ngang, đan hình chữ nhất, một trong năm bà lên tiếng bảo:
- Ngươi nhận ra một người nào trong chúng ta mà ước hẹn với ngươi, thì ngươi hảy chỉ mặt người đó xem !
Cừu Thiên Hiệp hơi vui vui vì quá tức cười, cũng bớt năm bà này giống nhau như giọt nước khó mà nhận ra được, chỉ chớp mắt mấy lần và lắc đầu lia lịa nói:
- Khó lắm ! Khó lắm ! Xin thứ cho tại hạ kém sự nhận xét !
Một lão thái bà đứng giữa trầm ngay nét mặt, bằng giọng nói âm hàn, hách xược bảo:
- Tiểu bối mù quáng ! Chuyện trước mắt mà không nhận ra, ngươi còn dám xưng hô là nhân vật võ lâm làm gì cho nhục, thật là uổng cho người thấy mặt.
Lão thái bà đứng kế, ứng lời nói tiếp:
- Thật vậy, đôi mắt hắn không thấy đường !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua nổi giận xung thiên, không còn giữ lễ như trước, chàng nặng giọng hét to:
- Các ngươi giở trò ma quái, kết cục giấu đầu vẫn lòi đuôi !
Lão thái bà nổi giận thét lên như quỷ hú:
- Chính con mắt ngươi đui thật sự, nếu không ngươi hãy nhìn kỹ xem, thì ngươi sẽ nhận được ngay !
Nói xong, mụ lắc lư cái đầu bạc phấn như màu áo khinh cừu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc lại hỏi:
- Ngươi đã nhận rõ chứ ?
Cừu Thiên Hiệp chợt thấy rõ, bèn chép miệng tự trách mắng:
- Xuẩn thật Chỉ vì chàng nhìn kỹ năm bà lão, mỗi người đều dắt trên mái tóc một đoá hoa bằng đồng điếu, màu sắc khác nhau, phần vì năm màu hồng, tía, vàng, lam và trắng.
Năm đóa hoa năm màu đánh dấu dánh hiệu của năm lão thái bà.
Lão thái bà dắt hoa hồng cười lanh lảnh hỏi:
- Ngươi hiểu đấy chứ ?
Cừu Thiên Hiệp vổ tráng nhẹ, và chợt nhớ rõ mọi việc bèn cao giọng nói:
- À.. ạ ! Ta nhớ rõ ra rồi, các bà là Bình Sơn Ngũ hoa quỷ mẫu phải chăng ?
Năm lão thái bà đồng kêu to:
- Tiểu tử ! Lớn mật !
Tiếng hét vừa dứt, năm người tỏa ra đứng năm phương vị, vung tay, xòe chưởng thủ thế, dáng điệu thật hung hăng.
Cừu Thiên Hiệp cả cười nói:
- Các bà làm gì thế ?
Tía hoa quỷ mẫu gầm to:
- Ngươi dám gọi chúng ta là “Ngũ hoa quỷ mẫu” được à ?
Cừu Thiên Hiệp cười nhạt, bằng giọng nói khiêu khích bảo:
- Người có danh, cây có bóng, thậm chí con thú có tên, chẳng muốn người ta gọi danh tánh, chẳng nhẽ để mình gọi lấy mình hay sao ? Ví như, chó còn có tên mực, chó cò, mèo còn có tên mun, mướp.
Bạch hoa quỷ mẫu nổi giận xung thiên, trầm giọng hét to:
- im mồm ngươi lại ... tiểu cuồng ma ! Tại sao ngươi không gọi là Ngũ hoa thánh mẫu, mà dám khiếm nhã gọi Ngũ hoa quỷ mẫu, hãy coi chiêu thế của ta !
Vừa nói dứt, Bạch hoa quỷ mẫu xoay nhanh thân mình đẩy ra một chưởng khốc liệt, chiêu thế vừa buông, đạo kình phong xung tỏa như con rắn khổng lồ, xoắn tít vào ngực Cừu Thiên Hiệp, thế mạnh tựa non bằng núi lở, nguy hiểm vô vàn.
Nên biết về Ngũ hoa quỷ mẫu, đây là năm ả ma đầu độc ác từ lúc mày xanh đến tuần tóc bạc đã gây sóng gió khắp giang hồ, nổi danh là nhân vật nhất nhì của Hắc đạo, công lực thật cao diệu hơn người.
Cừu Thiên Hiệp thấy Bạch hoa quỷ mẫu ra tay trước, chàng tiêng đoán sẽ có một trường ác đấu không phải tầm thường, nhân đó chàng rùng mình xuống thấp vận mười thành công lực, tay tả phát chiêu ra đỡ, tay hữu vận chưởng đánh nhầu vào quỷ mẫu Bạch hoa, chiêu thế vô cùng lợi hại. Hai đạo kình phong vừa thoát khỏi tay chàng rít lên như xé lụa, hợp hòa với không khí tạo thành vầng khói mỏng tựa như ngọn giả sơn.
Bạch hoa quỷ mẫu vừa xuất thủ, còn lại hồng tía, lam, vàng bốn quỷ mẫu vội chớp động thân mình, há miệng xòe tay hình như quỷ sứ đồng hướng vào Cừu Thiên Hiệp nhảy bổ tới.
Ngũ hoa quỷ mẫu đã nức tiếng ác hại, lúc bấy giờ hai giới võ lâm Hắc Bạch đều nể mặt, chỉ có một thiểu số cao thủ dám chống lại một quỷ bà, trong trường hợp lẻ loi đơn độc ...
Bây giờ Năm quỷ mẫu bà hợp sức mà tấn công, thực là một trận ác đấu có một không hai, vô cùng thảm hại.
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy bốn quỷ bà nhảy vào vòng chiến, vội vận thêm bảy thành công lực, phổ vào chiêu thế quét mạnh đồng thời rún mình nhảy vọt lên cao ba trượng, xà người ra khỏi vòng vây và cất tiếng quát to:
- Các bà quỷ mẫu ! Ngày xưa không oán, ngày nay không cừu ! Các bà đã thành quỷ điên rồi sao ?
Hồng hoa quỷ mẫu giận run lên, hai bên má hóp da thịt phồng lên xẹp xuống liên hồi, bằng giọng nói lạnh như âm điệu chằng tinh mài trảo, hét the thé:
- Hay ! Ngươi nói hay đấy ! Vậy ngươi hãy trả lời ta. Ngoài thành Vũ Châu ngươi đã tuyên bố những điều gì ?
Cừu Thiên Hiệp cau mày khó chịu vì câu nói của Hồng hoa quỷ mẫu. Chàng tư lự giây lâu, mới nhẹ giọng trả lời:
- Ngoài thành Vũ Châu ? Tại hạ có tuyên bố gì đâu ? Tại hạ không ... không có nói tiếng nào cả.
Huỳnh hoa quỷ mẫu thở phì phò vì quá giận, song cất tiếng cười lanh lảnh bảo:
- Tiểu cuồng ma, ngươi dám quả quyết không có nói gì không ? Vậy ta hỏi thật ngươi:
“có phải hỏa hồ lộ chết dưới tay kiếm của ngươi hay chăng ?” Cừu Thiên Hiệp cau mày, nặng giọng đáp:
- À ... ạ ! Phải đấy ! Vậy các bà vì Hỏa Hồ lô mà tìm tại hạ để báo cừu ư ?
Tía Hoa quỷ mẫu “xì” một tiếng, phun xuống đất bãi nước bọt, bằng giọng nói nặng trầm bảo:
- Không bao giờ ! Ai mà thay “hắn” báo cừu, chỉ vì có điểm không rõ ta mới hỏi ngươi, chứ việc Hỏa hồ lô chết dưới tay kiếm của ngươi, Ngũ hoa thánh mẫu không phiền trách gì ngươi cả. Chỉ vì câu tuyên bố của ngươi tại Vũ Châu. Ngươi tuyên bố sẽ giết sạch bọn Hắc đạo trong vũ nội giang hồ, chiến thắng các danh môn chánh phái võ lâm, lập chí để tự xưng mình là “người số một” trong nền võ lâm luôn cả xưa và nay ?
Có phải vậy chăng ?
Cừu Thiên Hiệp nghe qua “xì” một tiếng nhẹ, vừa nặng giọng đáp:
- A ! Tại hạ đã hiểu ... việc này là một câu chuyện láo khoét, bịa đặt, hoang đường của những kẻ chuyện có nói không !
Hồng hoa quỷ giận tím mặt, vội bước sấn tới một bước, gầm lên:
- Ngươi bảo ai “chuyện có nói không” !
Cừu Thiên Hiệp chột dạ, tay vận năm thành chưởng lực phòng bị, hỏi ngược lại:
- Vậy ai ... đã nói như thế chứ ?
Huỳnh hoa quỷ mẫu trầm tỉnh, bước tới trước nửa bước nhẹ giọng bảo:
- Nếu còn sợ sệt chối quanh thì chớ nên múa gậy vườn hoang dẫu tường còn có mắt, ben vách há không tai, huống chi lúc tù và lập trận, thì ngươi phá trận sao nổi !
Cừu Thiên Hiệp cố moi óc nhớ lại tình hình tại Vũ Châu, đột nhiên chợt nhớ ra vội đáp:
- A đúng rồi ! Người bịa tin không ai khác mà chính là Dạ du thân cưu phải chăng ?
Ngũ hoa quỷ mẫu phá lên cười như quỷ khóc:
- Hắc ! hắc ... ngươi đã nhận rồi đấy !
Cừu Thiên Hiệp nổi cáu quát to:
- Tại hạ không sợ chi các bà, nhưng tại hạ xin nói lại lần nữa những lời của Dạ du thần cưu là những lời bịa đặt ! Chứ tại hạ chẳng bao giờ dám nói những lời cuồng vọng như thế !
Hồng hoa quỷ mẫu mắt đổ hung quang, rọi thẳng vào mặt Cừu Thiên Hiệp quát to:
- Hay cho tên gian hùng phi đảng ! Ngươi dám đứng trước Thánh mẫu nói tiếng không sợ à ! Được lắm lại đây !
Vừa nói dứt, quỷ bà gầm lên như sấm nổ, thân hình tựa hổ điên hai tay vươn ra mười ngón tựa kim câu, nhún mình tới trước chộp vào đầu Cừu Thiên Hiệp, nhanh nhẹn vô cùng.
Bốn quỷ bà còn lại, đều xông ra một lượt, liên tay như bóng theo hình, họ giơ ra thế công lần thứ hai, dữ dằn gấp bội.
Cừu Thiên Hiệp liệu định công việc hôm nay hết phân mạnh yếu, trẻ già, điều cần là phải hạ địch vì số đông. Do đó chàng không cần phân biện, vội vận công lực vào hai thế chưởng đưa ra, lại gầm to như sấm nổ:
- Nếu như thế tại hạ không cần phải nhiều lời !
Ngũ hoa quỷ mẫu công lực chẳng phải tầm thường. Năm quỷ bà đẩy ra mười ngọn chưởng kình phong rát mặt, uy lực khiếp người, giữa trường đấu sáu người, vạt áo của mỗi người bị gió cuốn phát ra tiếng “sàn sạt” vang trời. Bãi cỏ bình nguyên này, từ ngọn xanh um màu lá mạ, đến ngọn khô cằn tựa bối rơm, bị trận gió bốc mạnh đứt ngang cuộn bay lên cao hằng ba trượng, và đua nhau rơi lả tả xuống đất như bầy bươm bướm năm màu.
Tuy Cừu Thiên Hiệp qua mấy duyên kỳ ngộ và có trên mười năm nội công hỏa hầu, nhưng gặp phải Ngũ hoa quỷ mẫu chàng có cảm giác từ ngày xuất đạo giang hồ, hôm nay là lần đầu tiên gặp phải đoàn Đệ nhứt cao thủ của Hắc đạo.
Vì thế chàng lưu tâm ứng phó, tận dụng hết các sở học bình sanh và toàn công lực đưa ra thi thố.
Cao thủ tiến chiêu như cuồng phong nổi dậy, biển động sóng rền, mau như điện xẹt sao sa, mạnh hơn ngàn voi muôn trượng.
Chỉ trong nháy mắt, Cừu Thiên Hiệp lấy chiêu thế kiếm biến ra chiêu chưởng, chàng đã thi xuất hết mười hai chiêu.
Nhưng sự thế càng căng thẳng tột bực, Ngũ hoa quỷ mẫu đẩy ra mười luồng ác chưởng tạo nên mười đạo kình phong biến thành bão tố thổi ù ù không dứt, càng đẩY ra chưởng phong, uy thế càng hung mãnh, nhìn kỹ lại thấy Năm quỷ bà không kịp trở tay, chiêu thế công ra liên tục, khiến cây cỏ lá hoa vùng bình nguyên bốc cuộn mờ trời.
Cừu Thiên Hiệp một mặt cử chưởng chống địch, một mặt lại suy nghĩ:
- Tiên Hà phái chưởng môn Cung Chấn Viễn và năm tên thiếu giáo Bạch Hạc bang nói chẳng sai, quả nhiên là Dạ du thần cưu đem lửa đốt rừng, phao tin đồn tứ xứ, khiêu khích bọn ma đầu hắc đạo và cổ võ bọn chúng chống lại chính mình. Lần thứ nhứt là Năm quỷ bà hoa mẫu, nếu không ra công và hiển lộng các thế bí truyền cho Năm quỷ bà này xem ắt là ngày sau không một ngày yên ổn !
Nghĩ đến đây ...
Cừu Thiên Hiệp nghiến răng hét lớn:
- Hãy đề phòng !
Chàng bèn rút trong “Thập nhị sanh tiêu” các thế chưởng, đẩy ngay chiêu Mạng vân chi kiếm ra. Đây là một chiêu bí truyền tuyệt học.
Chợt thấy Cừu Thiên Hiệp người như thần gió, thế chưởng dường sấm sét, phát ra những tiếng “đì đùng” làm chấn động cả không gian, chưởng thế chẳng phân sau đón trước, tả hữu đều vung ra một lượt, thành thử hai đạo kình phong cực to, tỏa ra một vùng lớn rộng, bốc thành hơi khói mỏng, hợp thành bảo tố thổi mịt mù và chiêu thế của Năm quỷ bà.
Ngũ hoa quỷ mẫu lúc đầu chiêu thế còn giữ theo nguyên tắc, một tiến một lùi, một công một thủ chiêu thức thật mạnh, thế đẹp người nhanh, không có vẻ gì khó khăn bối rối. Thoạt tiên Năm quỷ bà thấy Cừu Thiên Hiệp đã triển sang mười hai chiêu đầu họ tưởng công phu của chàng chỉ lên mức độ đó thôi, nên lần lượt ngưng tay từng người một, chỉ còn Hồng hoa quỷ mẫu là đứng ra công địch tiếp chiêu. Đến chiêu thứ mười ba chàng lại tấn công chiêu mạng vận chí kiếm.
Hồng hoa quỷ mẫu nom thấy nguy hiểm vội huýt lên tiếng gió, gọi bốn quỷ bà đứng bên ngoài xông vào trợ chiến hầu chiếm phần thắng lợi. Không ngờ thế chưởng của Cừu Thiên Hiệp vừa đẩy ra lại biến mất hình bóng của chàng, chỉ nghe gió kình phong rít lên “ồ ồ” như sấm động. Hồng hoa quỷ mẫu đẩy ra chiêu thế về phía trước, chợt nghe tiếng Cừu Thiên Hiệp trầm giọng quát to:
- Ngươi phải chết !
Hồng hoa quỷ mẫu cảm thấy vầng chưởng phong như quả núi bay trờ tới, như bức tường đồng vách sắt không thông qua được, do đó luồng chưởng của Hồng hoa quỷ mẫu bị dội ngược lại, đồng thời bên tai nghe tiếng thét của Cừu Thiên Hiệp, làm cho tâm trí cả loạn, chiêu thế cuống lên, chỉ kịp rú một tràng kinh khiếp:
- Ối chao ! Chết mất !
Tiếng nói vừa dứt thì thân hình của Quỷ bà bị hất bổng lên cao ba trượng, chới với giữa khoảng không như múa phụng hoàng, sau cùng bị văng ra ngoài vòng chiến năm, sáu trượng.
Cũng may cho Hồng hoa quỷ mẫu, một là nhờ quỷ bà có nhiều công lực, hai là nhờ ngọn chưởng của Cừu Thiên Hiệp thâu về sớm, để chống lại bốn quỷ bà kia công đến vùn vụt, nếu không thôi Hồng hoa quỷ mẫu bị nát nhừ cả ngũ tạng, lục phủ mà mưa máu chết tươi.
Hồng hoa quỷ mẫu bị té ra xa mấy trượng, quỷ bà nhận rõ luồng kình phong của Cừu Thiên Hiệp tối độc, nên quỷ bà khoông gượng đứng dậy mà ngồi xếp bằng tròn trên thảm cỏ nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe trong bụng buồn nôn, tự biết là cơ thể không yên vội vận công điều khí, ngồi trơ trơ như pho tượng bà Thánh A La Sát.
Cừu Thiên Hiệp thấy Hồng hoa quỷ mẫu ngồi nhăn nhó như quỷ lỵ mỵ, chàng thầm tính “Bốn quỷ bà còn lại tất thâu hồi chiêu thế mà trở ra cứu hộ thương thế cho Hồng hoa quỷ mẫu !” Sự việc trái với ý tưởng của chàng. Bốn quỷ bà không thu hồi chiêu thế mà vẫn tấn công tới tấp lại gầm rống vang trời, chưởng phong thi nhau tuôn ra như hàng chục ngọn sóng triều, chưởng pháp sánh với lần trước lợi hại và ác độc vô cùng.
Tứ hoa quỷ mẫu đồng kêu rống lên:
- Hay cho tiểu tử ! Ngươi thật là lòng lang dạ sói !
Cừu Thiên Hiệp nghe bốn quỷ bà nguyền rủa bèn nở một nụ cười chua chát, vì chàng nghĩ:
“Câu lòng lang dạ sói là để ám chỉ các ngươi thì đúng hơn, lấy năm mà đánh một mà trái lại còn trách mắng người, nếu như ta lòng lang dạ sói, đổi vào địa vị các ngươi thì năm quỷ bà sẽ biến thành năm đống thịt bầm chứ” Vì suy nghĩ như thế nên chàng lặng lẻ không lên tiếng trả lời, chỉ vận công đẩy ra chiêu kế tiếp, rút trong “Thập nhị sanh tiêu kiếm pháp” ra công địch.
Bấy giờ bốn quỷ bà càng đánh máu đánh càng mạnh, chưởng phong bay ngộp đất dậy trời.
Cừu Thiên Hiệp bị bao vây vào giữa mà vòng vây thì siết chặt dần dần không thể chậm hơn nữa, chàng vận ngay mười thần công lực phổ vào những chưởng trí mạng.
Vì vậy đứng ngoài trông vào chỉ thấy mười cánh tay vẫy múa mười ngọn chưởng tuôn trào, năm bóng người kẻ lên cao người xuống thấp, kình phong cuồn cuộn chẳng dừng hò hét liên miên, bằng những giọng căm hờn, phẫn nộ.
Thời gian vụt di mau, trong nháy mắt Cừu Thiên Hiệp đã sử dụng hơn mười hai chiêu thức.
Chàng vận nội lực thi triển chiêu thứ mười ba toan đánh chết từng quỷ bà một, hầu diệt sạch Ngũ hoa quỷ mẫu.
Hồng hoa quỷ mẫu đang ngồi nhập định dưỡng thần, đột nhiên đứng phắt dậy gọi to:
- Dừng tay !
Bốn lão quỷ mẫu đang hăng say đấu, chợt nghe tiếng gọi của Hồng hoa, tất cả đều thâu hồi chiêu thế nhảy ra ngoài mấy bước.
Cừu Thiên Hiệp thấy Hồng quỷ bà kêu gọi đồng bạn dừng tay chàng lại đoán thầm:
“Chắc là họ hợp nhau nói vài câu, vì xét thấy không có lợi gì mà gây thù chuốt oán vô ích !” Vì nghĩ thế, Cừu Thiên Hiệp vội thâu hồi chưởng lực, tung mình nhảy ra ngoài hai trượng, vẻ mặt lộ nét vui, chàng đưa mắt nhìn Hồng Hoa quỷ mẫu nhẹ giọng:
- Xin thứ lỗi cho tại hạ quá vô lễ.
Hồng hoa quỷ mẫu nghe qua nổi giận run lên bần bật vừa quát to:
- Tiểu cuồng ma ! Ngươi chớ nên mở miệng đắc ý sớm !
Cừu Thiên Hiệp vội vàng đỡ lời:
- Ta không có ý gì khác việc này chỉ tại quý vị hiểu lầm ...
Hồng hoa quỷ mẫu “hừ” lên một tiếng, lại đưa mắt nhìn bốn quỷ bà kia lớn tiếng bảo:
- Hãy đề cao giá trị chúng ta. Tiểu cuồng ma, ngươi hãy xem đây mà liệu cứu mình !