Cừu Thiên Hiệp thấy thế, đôi mày lưỡi kiếm nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Chỉ vì chàng không muốn làm náo loạn khu phố, kinh động đến dân gian, lại thêm nổi tính hiếu kỳ, muốn biết Huyết Quang giáo đã xếp đặt âm mưu quỷ kế gì tại Hồng Yến nham. Vì thế, chàng khoát tay lia lịa nhìn Không Động tứ phan nói to:
- Tứ vị ! Từ đây đến Hồng Yến nham chẳng bao xa, hà tất phải gây ra chuyện thế ngạo tục, làm rúng động nhân tâm.
Bốn tên Không Động há nghe lời khuyên giải hay sao ? Chỉ thấy bốn cây phướng chiêu hồn lay động như cánh bướm, cản ngay trước mặt Cừu Thiên Hiệp.
Ngay lúc đó, Điếu tử quý bị Cừu Thiên Hiệp ném vào góc phòng, hắn thừa lúc “Không Động tứ phan” và Cừu Thiên Hiệp gây sự, hắn chuồn nhanh ra cửa khách điếm, nhắm hướng Bắc ngọai ô chạy như bay, mau như chó nhà ma, cuốn quýt như cá chui khỏi lưới.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy Điếu tử quỷ chạy thoát ra cửa, lấy làm tức giận bồi hồi đẩy song chưởng đánh bạt ngọn “chiêu hồn phan” đồng thời buộc miệng rống to:
- Bất hảo ! Đừng để tên “tử quỷ” chạy thoát !
Không Động tứ phan không để chàng nói nhiều cảnh. “Chiêu hồn phan” đao lại lần thứ hai, nhắm vào ngực Cừu Thiên Hiệp giáng xuống cực mạnh lại đồng thanh quát như sấm nổ:
- Ngươi đừng hòng thoát khỏi nơi đây !
Cừu Thiên Hiệp trông thấy Điếu tử quỷ chạy lăng xăng đến bên kia vệ đường, sắp thoát ra ngoài đầu trấn, chàng lấy làm tức giận lại nóng nảy, tay hữu phất nhanh một chưởng, đẩy dạt ngọn “Chiêu hồn phan”, đôi chân búng lên cao, biến thế “Lôi hành cửu chuyển” vượt thẳng ra khỏi khách điếm, đồng thời hét bảo “Tứ phan Không Động”:
- Các ngươi muốn gì, hãy theo ta.
Tiếng nói vừa dứt, thân mình chàng đã lần ra xa hai mươi trượng nhắm ngay lưng Điếu tử quỷ đuổi theo như gió bão, chỉ nháy mắt đã ra khỏi trấn Qua Dương.
Không Động tứ phan lão đại không bỏ qua, bèn quay sang đồng bọn hét lớn:
- Đuổi theo tên tiểu tử ! Nhanh lên !
Nhanh như chớp, bốn tên Không Động giở thuật khinh công, tựa tai chớp ngang trời đuổi theo Cừu Thiên Hiệp, nhanh như hình ẩn bóng.
Điếu tử quỷ nghe tiếng gió thổi sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy Cừu Thiên Hiệp, bất giác hồn phách rụng rời bèn giở hết sức bình sanh nhắm vào hướng Bắc chạy thục mạng.
Khi rời khỏi Qua Dương trấn thì đến một cánh đồng ruộng lúa bao la.
Sáu người phân ra ba đoạn chạy thoăn thoắt thân mình lượn vi vu ở trên ngọn cỏ.
Chẳng bao lâu, họ chạy khỏi đồng ruộng, đến một vùng hoang dã dắt lần đến sườn núi.
Lá vàng rơi rụng, nhánh cỗi khẳng khiu, một hàng tòng, bá, mai hòe luống tuổi, mọc chơ vơ bên sườn núi.
Trước mặt họ là một cánh đồng hoang, cây cối thấp lè tè thưa thớt, phô bày mặt đất đỏ hồng, chen lẫn với mớ cỏ bồng “hun” sắc thắm.
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy thế đất đoán thầm là sắp đến “Hồng Yến nham”, chàng lại sợ Điếu tử quỷ nổi tính bất lương nên cố tránh lối “Hồng Yến nham” mà chạy vào một nẻo hoang vu khác chẳng hóa ra uổng công theo đuổi vô ích hay sao. Vì thế chàng vận dụng toàn lực đuổi nhanh tới trước đồng thời buộc miệng gọi to:
- Điếu tử quy, oan có đầu, nợ có chủ, tại hạ quyết không chạm vào tính mạng của ngươi đâu.
Vừa hét dứt, chàng đã bước sấn tới trước, chỉ cách Điếu tử quỷ độ năm, bảy trượng.
Cừu Thiên Hiệp đã vận dụng “Thiết thư tuyệt học”, Điếu tử quỷ há sánh được sao ?
Cho nên tiếng hét vừa dứt, người chàng đã cách sau lưng Điếu tử quỷ độ một với tay, có thể bắt chụp kịp.
Điếu tử quỷ hồn bất phụ thế, một mặt vận dụng toàn lực chạy như gió, một mặt kê hai ngón tay vào miệng “hoét” lên hai tiếng tiêu lãnh lót, vang động khu rừng trước mặt.
Tiếng tiêu vừa hoét lên, Điếu tử quỷ đã đổi hướng, nhắm ngay ngọn đồi bên tả chạy ngoặc lại.
Cừu Thiên Hiệp gầm lên như sấm nổ:
- Quỷ kế gì đó ?
Tiếng hét của chàng chưa dứt, đột nhiên một chấm đen bằng hạt đậu xé không khí kêu reo reo, biến thành luồng kình khí kinh hồn đâm sầm vào mặt chàng.
Cừu Thiên Hiệp giật mình đánh thót nhanh như chớp, chàng tung mình lên cao ba trượng, tránh thoát luồng quỷ lực của đối phương, đồng thời đẩy ra song chưởng hộ trước mặt, khí giận lại bốc lên cân não, khiến chàng buộc miệng kêu to:
- Hay cho tiểu tặc !
Ngay lúc ấy, một bóng người đã hiện ra giữa tràng, vòng tay hướng vào Thiên Hiệp nói khẽ:
- Tưởng ai lạ ... hóa ra thiếu hiệp !
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy người này đã biết ngay hắn chính là chủ tọa hộ pháp Huyết Quang giáo, Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh vội giương ngay Thiết tán hộ trước bụng, lại mỉm cười bảo:
- Thiếu hiệp đuổi gấp tên đệ tử của tệ giáo để làm gì ? Xin thiếu hiệp cho biết quạ. ?
Nguyên lúc mới xuất đạo giang hồ rời Phi Lai sơn trang đã gặp Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh, lúc đó hắn nhận Huyết Quang lệnh tìm giết Cừu Thiên Hiệp, may nhờ có Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc lấy lệnh đổi lệnh, giải vây cho Thiên Hiệp, nhờ thế Thiên Hiệp thoát chết.
Nhưng ngày nay đã biến đổi.
Cừu Thiên Hiệp không coi Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh thấm vào đâu cả, vừa nghe qua chàng trầm giọng nói to:
- Tại sao ta phải nói ? Chính Cừu mỗ hỏi lại ngươi đấy !
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh không tỏ ra giận dữ, chỉ mỉm cười điềm đạm nói:
- Thiếu hiệp muốn hỏi điều chi, xin cứ dạy !
Cừu Thiên Hiệp nghiêm sắc mặt, quát to như sấm sét:
- Lôi Thanh Minh ! Ta hỏi ngươi, Cừu Thiên Hiệp này đối với Huyết Quang giáo tuyệt không cấu kết. Tại sao Dị Đại Cương lại khổ công, muốn tìm giết tại hạ, một trong quá khứ, còn hiện tại vì sao Huyết Quang giáo đi gây cừu kết oán cướp của giết người trách oán và thảm hại, vậy tâm ý các ngươi muốn làm gì Cừu mỗ chứ ?
Lôi Thanh Minh nghe qua xám mặt, nghẹn ngào chẳng nói ra lời. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn Thiên Hiệp điềm đạm hỏi:
- Thiếu hiệp căn cứ vào đâu mà nói thế ?
Cừu Thiên Hiệp đang ngầm tức “Điếu tử quỷ” nên sẵn dịp muốn trừ khử hắn. Vì thế chàng đưa tay chỉ vào Điếu tử quỷ, mỉm cười bảo:
- Do hắn nói ra đấy !
Lôi Thanh Minh quá ngạc nhiên, trợn đôi mắt tròn xoe nhìn Điếu tử quỷ lại quay hỏi lại Thiên Hiệp:
- Hắn nói thật ... Phải hắn nói ra thế ư ?
Điếu tử quỷ nghe qua cúi đầu gục mặt, tỏ vẻ kính sợ bồi hồi.
Cừu Thiên Hiệp nặng giọng hét to:
- Hắn nói thực đấy ! Hắn còn nói nhiều nữa kìa ... Tại trấn Qua Dương hắn dám tuyên bố với mọi người “tại hạ là đồng bọn của hắn, giữ chức thiên hạ đô tuần sứ, Ngũ lộ tổng chỉ huy của Huyết Quang giáo”, ngươi thân giữ chức Thủ tọa hộ pháp Huyết Quang giáo, ắt rõ đạo lý thế nào chứ ?
Lôi Thanh Minh chép miệng kêu nho nhỏ:
- Lẽ nào ?
Cừu Thiên Hiệp không buông tha nói tiếp:
- Hiện tại có mặt Điếu tử quỷ, ngươi hỏi lại xem, Cừu mỗ có bao giờ bịa đặt vu khống như các ngươi đâu.
Lôi Thanh Minh giận tím mặt gượng đáp nhỏ:
- Lôi mỗ phải hỏi lại !
Cừu Thiên Hiệp nhanh tay chộp cổ “Điếu tử quỷ” xách đến đối diện với Lôi Thanh Minh đồng thời buộc miệng nói to:
- Ngươi cứ hỏi hắn lại xem sao !
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh chuyển nhanh tròng mắt, gạt cây lọng sắt sang bên, hai chân bước chậm rãi đến trước mặt Điếu tử quỷ, lạnh lùng hỏi:
- Cừu Thiên Hiệp nói như thế, có đúng sự thật không ?
Cừu Thiên Hiệp cũng bước tới một bước, quắc mắt nhìn Điếu tiểu quỷ trầm giọng bảo:
- Điếu tử quỷ, có Cừu mỗi đây đối chất, ngươi chớ nên chối tội nhé.
Điếu tử quỷ mặt như xác chết, đôi mắt trắng bệt, liếc nhìn Lôi Thanh Minh lại nhìn sang Cừu Thiên Hiệp lắp bắp, song chẳng nói ra lời.
Lôi Thanh Minh rống lên như sấm nổ:
- Nói !
Cừu Thiên Hiệp quát ầm trời:
- Nói mau !
Điếu tử quỷ run rẩy từng thớ thịt, gương mặt xám xanh biến sang màu tím đậm, sau cùng phải gật đầu ... nói qua hơi thở:
- Thiên ... Hiệp ... nói ... đúng.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh nhảy dựng lên bằng giọng nói như hổ gầm rống to:
- Ngươi đã nói như thế à ?
Điếu tử quỷ nghẹn ngào đáp qua hơi thở:
- Chính thế !
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh xốc nhanh cây lộng thiết lại rống trầm khiếp:
- Hay cho phường phản bội.
Vừa nói dứt kình phong cuốn lên mịt mù, cây thiết tán to tướng lay động mạnh.
Máu huyết phun ra như bão vũ, tưới đỏ đất, cùng tiếng rú:
- Ối chao !
Tiếng rú vang lên thê thảm, thế là Điếu tử quỷ đã bỏ mình dưới Thiết tán của Lôi Thanh Minh ...
Cừu Thiên Hiệp nhấc mình vọt ra xa hai trượng, tránh những tia máu bắn vào người.
Lôi Thanh Minh phá lên cười như điên dại. Thiết tán thâu hẳn chiêu.
Cừu Thiên Hiệp chớp mắt nhìn thấy Điếu tử quỷ bị ngọn thiết tán quật chết một cách thảm thương, cái đầu văng ra xa năm sáu trượng. Điếu tử quỷ mất đầu thành tử quỷ không đầu.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh bỗng đổi ngay sắc giận, vòng tay hướng vào Thiên Hiệp dịu giọng hỏi:
- Thiếu hiệp, ngươi đã vừa lòng chưa ?
Cừu Thiên Hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Vừa lòng ? Vừa lòng việc gì chứ ?
Lôi Thanh Minh nghiêm giọng nói:
- Bổn đệ tử ra ngoài nói những lời bất nhã, dối trá, làm tổn thương đến danh dự thiếu hiệp nên Lôi mỗ mới thay giáo chủ dùng giáo điều mà trừng phạt hắn, vậy thiếu hiệp đã vừa lòng chưa ?
Cừu Thiên Hiệp biết Lôi Thanh Minh vốn người đa trá, khó đo được lòng dạ ra sao, nên nhíu mày, nghĩ ra một kế, giả bộ hằn học quát to:
- Lôi Thanh Minh ! Trước mặt Cừu mỗ ngươi chớ nên lộng quỷ.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh nghe qua chẳng hiểu gì cả, ngạc nhiên hỏi nhanh:
- Lộng quỷ ? Lôi mỗ làm gì đâu ... có lộng quỷ gì đâu ?
Cừu Thiên Hiệp nhếch môi cười nhạt bảo:
- Ngươi giở giọng đàn anh, thi hành thủ đoạn tàn nhẫn, giết chết Điếu tử quỷ để diệt người làm chứng của ta, làm cho ta không còn bằng cớ gì phải chăng ?
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh lấy làm kỳ lạ, song cố phân bua:
- Lôi mỗ thi hành theo giáo luật, trừng phạt bổn giáo đệ tử, chứ nào có ý diệt kẻ dối chứng hay tuyệt bằng cớ đâu.
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười bí mật, bằng giọng nói mỉa mai, bảo:
- Có hay không ngươi tự hỏi lấy lương tâm. Nhưng ta còn vài nhân chứng sắp lại đây.
Vừa nói dứt, chàng đưa tay chỉ bốn tên “Không Động tứ phan” còn cách xa độ mười trượng.
Không Động tứ phan thân pháp nhanh hơn thoi đua chỉ nháy mắt đã hạ xuống giữa tràng.
Bốn người vừa đến nơi, không hỏi trắng đen không phân phải quấy, chỉ lay động nhanh bốn cây Chiêu hồn phan, phướng hồn bốc gió kêu vi vút tạo nên bốn đạo kình lực vĩ đại nhắm vào người Cừu Thiên Hiệp phủ tới, chẳng khác nào thiên tướng bủa thiên la.
Không Động tứ phan lão đại rống lên như quỷ mị:
- Cừu Thiên Hiệp ! Ngươi hẹn chúng ta đến đây, hóa ra nơi này có nhiều đồng bạn ngươi mai phục, ứng trợ phải chăng ?
Cừu Thiên Hiệp trợn trừng đôi mắt suýt rách khóe, khí giận bốc cao trăm trượng.
Nhưng bốn cành chiêu hồn phan giao động chóa mắt, phát ra kình lực “vù vù” tựa hồ như đoàn binh mã rầm rộ, cuồn cuộn như cơn sấm sét đổ liên hồi vào người Cừu Thiên Hiệp, chiêu thế thực nguy hiểm khôn lường.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh đứng một bên phá lên cười hăng hắc, tay hữu thâu thiết tán bao gọn vào lòng, nhấc bổng thân mình nhảy ra ngoài vòng chiến xa hai trượng, khi vừa hạ mình xuống đất hắn đã đưa mắt nhìn Không Động tứ phan buộc miệng rống cực to:
- Không Động tứ phan, cóc ngươi hãy yên tâm, Cừu Thiên Hiệp từ ngày xuất đạo giang hồ đến đây chỉ thích “đơn công, độc tấu”, không cần ai trợ lực ! Lôi mỗ đâu dám phạm vào việc cấm kỵ của thiếu hiệp, vậy các ngươi hãy gắng sức hiệp tay nhau tranh đấu.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua tức giận bồi hồi, tuy hắn nói đúng sự thật, nhưng cốt ý là muốn hãm hại mình, chàng không nghĩ ngợi lâu, song chưởng đẩy m.anh một chiêu trầm khiếp, đẩy dạt bốn cành “chiêu hồn phan”, một mặt buộc miệng gọi to:
- Các ngươi hãy dừng tay, muốn gì cứ nói cho minh bạch, giao thủ động chiêu vẫn chưa muộn kia mà ?
Tứ phan lão đại rống lên như sấm nổ:
- Có gì đáng nói đâu !
Tứ phan lão tam gầm to:
- Ai ... thèm đấu khẩu với ngươi lúc này.
Cả bốn người không để Thiên Hiệp có thì giờ phân trần chỉ kêu rống lên như bầy quỷ loạn giở ra những đường chiêu ác liệt công tới tấp. Mỗi chiêu đều nhằm vào đại huyệt của Thiên Hiệp thích mạnh, mỗi thức đều tìm chỗ nhược Thiên Hiệp bức nhanh, bốn cành “Chiêu hồn phan” vũ lộng mờ trời như một biển bướm vàng chớp cánh, biến ra gió lạnh mưa băng, bủa ra vây phủ Thiên Hiệp vào lõm giữa.
Cừu Thiên Hiệp cố tránh sự lộng giả thành chơn, vô cớ gây cừu chuốt oán với bọn Tứ phan Không Động. Vì thế, chàng cố nhẫn nại, chỉ đưa ra thế thủ đôi chân đạp mạnh thức “Lôi hành cửu chuyển” bay, nhảy, vọt tung như chín tia sét ngoằn ngoèo, bủa trên nền trời đen nghịt.
Chàng vận dụng toàn môn “thiết thư” tuyệt học né tránh rất thần tình, thân mình thon nhỏ, lượn qua đảo lại, len lỏi giữa trận phướng chiêu hồ như một cánh chim non bé tí giữa nền trời cuồng vũ phong ba.
“Không Động tứ phan” là một môn tuyệt học của Không Động phái, và bốn người này là nhân vật cao thủ của Không Động môn, đánh liền tay, công tới tấp, chiêu thế lại ngụy dị, thực là nguy hiểm khôn cùng.
Nếu đem một người khác thay thế vào địa vị Thiên Hiệp thì giờ phút này máu đổ Hồng Yên nham, thây phơi tan nát vùng hoang đá.
Ngay lúc ấy Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh đứng bên ngoài nhìn thấy lưỡng trò tương tranh thì lấy làm đắc ý, phá lên cười như điên như dại, đột nhiên đưa mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp mỉm cười nói thật to:
- Tuyệt diệu, tuyệt diệu ! Nhưng tiếc thay tại hạ có việc cần kíp, không thể ở lại phụng bồi thiếu hiệp được.
- Vút !
Một tiếng gió cuộn rất nhanh, Lôi Thanh Minh thừa cơ hai đàng đang ác đấu mãnh liệt nhấc mình lên cao mấy trượng, nhắm vào khu rừng trước mặt chạy như bay, trong chớp mắt đã mất dạng.
Cừu Thiên Hiệp thấy Lôi Thanh Minh thừa cơ trốn thoát, chỉ kêu “hừ” một tiếng phẫn nộ song chẳng hở tay đuổi theo hắn. Vì lúc ấy, Không Động tứ phan đã biến bốn cây phướng chiêu hồn thành vầng bạch quang to như quả núi, bao phủ Cừu Thiên Hiệp không để hở kẻ tóc đường tơ ...
Càng đánh bọn chúng càng hung tợn, bốn ngọn “Chiêu hồn phan” không dừng lại nửa khắc. Hai đàng quyết đấu với nhau độ một canh trà vẫn chưa phân cao thấp.
Không Động tứ phan hùng hổ và lợi hại bấy nhiêu thì Cừu Thiên Hiệp thâm trầm và uyển chuyển bấy nhiêu. Chỉ vì chàng giữ thế thủ, né mau tránh lẹ, tuyệt nhiên không giở thế công địch ...
Cừu Thiên Hiệp lại nhận thấy đối phương quá liều mạng, và bức ác mình, bèn đổi ngay ý định rống lên giận dữ:
- Tứ phan ! Nếu các ngươi mãi bức áp vô lý, tại hạ sẽ không nhường nhịn nữa đâu !
Tuy lời nói của Thiên Hiệp rất chân thật, nhưng bọn Không Động tứ phan lại hiểu một cách khác, vì chúng hiểu lầm Cừu Thiên Hiệp dùng lời uy hiếp và nhục mạ.
Vì thế Không Động tứ phan lão đại vừa nghe qua, tay phướng vụt ngừng lại, đổi ra một thế “Đả sáo phiên” quay một vòng tròn ngang đầu, đồng thời buộc miệng hét to:
- Bát phương phong vũ !
Tiếng hét vừa dứt, cành phan đã kêu lên “reo réo” vũ lộng như mưa phùn tám hướng, ác hại hơn trước khá nhiều.
Tiếp theo đấy, ba tên Không Động tứ phan còn lại đồng thanh, bốn luồng điện lực tỏa rộng xa một chu vi mấy trượng, kình phong xoáy mạnh, hấp lực rì rào vụt biến ra bốn tiếng nổ:
- Ầm, ầm, ầm, ầm.
Bốn tiếng nổ vang lên long trời vỡ đất, bụi cát bốc lên cao ngất tối đất mịt trời.
Lúc bấy giờ Cừu Thiên Hiệp cảm thấy từ bốn phương tám hướng nhiều đạo kình phong áp mạnh vào người to tát như bốn bức tường vĩ đại ngã đổ. “Lôi hành cửu chuyển” tuy nhanh như chim, nhẹ như gió song làm sao thi triển giữa một vòng vây kình lực chẳng sơ hở kẻ lông.
Cừu Thiên Hiệp liệu định đây là môn tuyệt học bí truyền của bốn tên Không Động, nếu không trổ oai thần trừng trị, ắt bọn chúng chẳng cam tâm nể phục.
Giữa lúc Cừu Thiên Hiệp đang suy nghĩ, bỗng nghe tứ phan lão nhị rống lên trầm khiếp:
- Cửu chuyển luân hồi.
Cừu Thiên Hiệp vừa suy nghĩ, vừa nhảy đứng lên cao ba trượng tránh thoát chiêu “Bát phương phong vũ” lại toan hạ mình xuống tràng. Bỗng nghe tiếng hét “Cửu chuyển luân hồi” của tứ phan lão nhị. Tiếp theo đấy, tứ phan lão đại, lão tam, lão tứ đồng rống lên liên hồi:
- Cửu chuyển luân hồi.
Tiếng rống ầm ĩ chưa dứt, từ tả sang hữu, từ trước tới sau, bốn ngọn phướng chiêu hồn biến ra muôn đạo kình phong bủa chặt tràng đấu.
Cừu Thiên Hiệp lượn mình qua lại trên không, nhìn thấy tả hữu, trước sau đều hỗn loạn, không còn một kẻ hở đặt bàn chân.
Giữa lúc tinh thần đang rối loạn, vô tình làm cho nội lực suy giảm, thân hình chàng bị rơi xuống tràng đấu như hòn đá nặng. Cừu Thiên Hiệp run lên, tay chân cuống loạn, chưa biết giở thế gì ra ứng phó.. Bỗng nghe bốn giọng nói rập nhau:
- Thập diện mai phục.
Bốn cành phan của lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ lay động rất nhanh nhắm vào đầu, ngực, lưng, chân của Thiên Hiệp phóng tới, thế mạnh như bài sơn đảo hải, nguy hiểm dị kỳ.
Cừu Thiên Hiệp vững tin vào “Thiết thư” tuyệt học, giở ra công lực hi kỳ, tránh thoát được hai chiêu phan mạnh bạo.
Nhưng chiêu thứ ba là “Truy hồn đoạt mạng” đã quật vào hông chàng, vô phương né tránh, không ngõ tung lên cao, thực là vô vàn nguy hiểm.
Lại thêm, chiêu thứ tư “Nhất phương tử kỳ” nhanh như điện chớp chỉ cách bả vai chàng độ ba tấc.
Giữa lúc sự chết cách làn tơ kẻ tóc, vạn trạng hung hăng.
Bỗng nhiên đạo kim quang rực rỡ, sáng chói tựa vồng cầu, lao đi “vút” ...
Cừu Thiên Hiệp vươn tay tả lay động mạnh, gạt ngang hông, phắt ngược bên vai, đồng thời thân người như vệt khói vàng như nghệ bay ngược lên không trung.
- Choeng ! Koeng !
Hai tiếng rít tóe lửa vang lên một lúc, làm chát óc mọi người, đồng thời đẩy bạt hai bóng người văng ra xa cả trượng, bóng “chiêu hồn phan” không chớp động, dường như nương theo làn gió, từ tay Thiên Hiệp bốc đi mất hút.
Bốn tên “Không Động tứ phan” tháo lùi ra xa cả hai trượng, chúng giương đôi mắt thao láo đầy kinh ngạc, nhìn hai cây “chiêu hồn phan” bị gãy vụn nằm trơ trên đất, cả bốn người ngơ ngác đến độ mất thần.
Cừu Thiên Hiệp tì tay trên chuôi “Khô trúc thánh kiếm”, mũi kiếm chạm mặt đất, chàng giương đôi mắt sáng xanh, xạ thẳng vào bốn khuôn mặt tứ phan Không Động bằng những tia giận dữ, lại cất tiếng trong như chuông quát bảo:
- Cừu mỗ xin báo cho các ngươi một lần nữa, nếu các ngươi cố tình bức bách tiếp, thì chớ trách Cừu mỗ vô tình nhé !
Bốn tên tứ phan Không Động mặt đầy sắc giận, sát khí bốc hiện trùng trùng.
Tứ phan lão đại bước sấn tới trước trầm giọng hét bảo:
- Cừu Thiên Hiệp, ngươi phải biết, Không Động tứ phan thà mất mạng chứ chẳng mất chiêu, lão hủ thề liều mạng với ngươi.
Vừa nói dứt, hắn đưa cán “chiêu hồn phan” gãy nhắm ngay Thiên Hiệp ném thật mạnh, đồng thời vươn song chưởng toan tấn công tới tấp ...
Ba tên tứ phan đồng bỏ nhanh binh khí, vươn ngay sáu chưởng pháp thủ thế, cùng gào to một loạt:
- Gia gia quyết một mạng với ngươi !
Tiếng hét liên hồi, làm rúng động cả không gian, bốn tên tứ phan chỉ dùng xích thủ không quyền, vươn tay trắng đẩy mạnh song chưởng thế tựa hung thần ác sát, tên nào tên nấy đều đượm vẻ ác độc khôn cùng, tám đạo mục quang như tia điện kèm theo tám luồng chưởng lực tựa sơn băng, phát ngay vào người Thiên Hiệp.
Cừu Thiên Hiệp thấy thế, đôi mày lưỡi kiếm nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Chỉ vì chàng không muốn làm náo loạn khu phố, kinh động đến dân gian, lại thêm nổi tính hiếu kỳ, muốn biết Huyết Quang giáo đã xếp đặt âm mưu quỷ kế gì tại Hồng Yến nham. Vì thế, chàng khoát tay lia lịa nhìn Không Động tứ phan nói to:
- Tứ vị ! Từ đây đến Hồng Yến nham chẳng bao xa, hà tất phải gây ra chuyện thế ngạo tục, làm rúng động nhân tâm.
Bốn tên Không Động há nghe lời khuyên giải hay sao ? Chỉ thấy bốn cây phướng chiêu hồn lay động như cánh bướm, cản ngay trước mặt Cừu Thiên Hiệp.
Ngay lúc đó, Điếu tử quý bị Cừu Thiên Hiệp ném vào góc phòng, hắn thừa lúc “Không Động tứ phan” và Cừu Thiên Hiệp gây sự, hắn chuồn nhanh ra cửa khách điếm, nhắm hướng Bắc ngọai ô chạy như bay, mau như chó nhà ma, cuốn quýt như cá chui khỏi lưới.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy Điếu tử quỷ chạy thoát ra cửa, lấy làm tức giận bồi hồi đẩy song chưởng đánh bạt ngọn “chiêu hồn phan” đồng thời buộc miệng rống to:
- Bất hảo ! Đừng để tên “tử quỷ” chạy thoát !
Không Động tứ phan không để chàng nói nhiều cảnh. “Chiêu hồn phan” đao lại lần thứ hai, nhắm vào ngực Cừu Thiên Hiệp giáng xuống cực mạnh lại đồng thanh quát như sấm nổ:
- Ngươi đừng hòng thoát khỏi nơi đây !
Cừu Thiên Hiệp trông thấy Điếu tử quỷ chạy lăng xăng đến bên kia vệ đường, sắp thoát ra ngoài đầu trấn, chàng lấy làm tức giận lại nóng nảy, tay hữu phất nhanh một chưởng, đẩy dạt ngọn “Chiêu hồn phan”, đôi chân búng lên cao, biến thế “Lôi hành cửu chuyển” vượt thẳng ra khỏi khách điếm, đồng thời hét bảo “Tứ phan Không Động”:
- Các ngươi muốn gì, hãy theo ta.
Tiếng nói vừa dứt, thân mình chàng đã lần ra xa hai mươi trượng nhắm ngay lưng Điếu tử quỷ đuổi theo như gió bão, chỉ nháy mắt đã ra khỏi trấn Qua Dương.
Không Động tứ phan lão đại không bỏ qua, bèn quay sang đồng bọn hét lớn:
- Đuổi theo tên tiểu tử ! Nhanh lên !
Nhanh như chớp, bốn tên Không Động giở thuật khinh công, tựa tai chớp ngang trời đuổi theo Cừu Thiên Hiệp, nhanh như hình ẩn bóng.
Điếu tử quỷ nghe tiếng gió thổi sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy Cừu Thiên Hiệp, bất giác hồn phách rụng rời bèn giở hết sức bình sanh nhắm vào hướng Bắc chạy thục mạng.
Khi rời khỏi Qua Dương trấn thì đến một cánh đồng ruộng lúa bao la.
Sáu người phân ra ba đoạn chạy thoăn thoắt thân mình lượn vi vu ở trên ngọn cỏ.
Chẳng bao lâu, họ chạy khỏi đồng ruộng, đến một vùng hoang dã dắt lần đến sườn núi.
Lá vàng rơi rụng, nhánh cỗi khẳng khiu, một hàng tòng, bá, mai hòe luống tuổi, mọc chơ vơ bên sườn núi.
Trước mặt họ là một cánh đồng hoang, cây cối thấp lè tè thưa thớt, phô bày mặt đất đỏ hồng, chen lẫn với mớ cỏ bồng “hun” sắc thắm.
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy thế đất đoán thầm là sắp đến “Hồng Yến nham”, chàng lại sợ Điếu tử quỷ nổi tính bất lương nên cố tránh lối “Hồng Yến nham” mà chạy vào một nẻo hoang vu khác chẳng hóa ra uổng công theo đuổi vô ích hay sao. Vì thế chàng vận dụng toàn lực đuổi nhanh tới trước đồng thời buộc miệng gọi to:
- Điếu tử quy, oan có đầu, nợ có chủ, tại hạ quyết không chạm vào tính mạng của ngươi đâu.
Vừa hét dứt, chàng đã bước sấn tới trước, chỉ cách Điếu tử quỷ độ năm, bảy trượng.
Cừu Thiên Hiệp đã vận dụng “Thiết thư tuyệt học”, Điếu tử quỷ há sánh được sao ?
Cho nên tiếng hét vừa dứt, người chàng đã cách sau lưng Điếu tử quỷ độ một với tay, có thể bắt chụp kịp.
Điếu tử quỷ hồn bất phụ thế, một mặt vận dụng toàn lực chạy như gió, một mặt kê hai ngón tay vào miệng “hoét” lên hai tiếng tiêu lãnh lót, vang động khu rừng trước mặt.
Tiếng tiêu vừa hoét lên, Điếu tử quỷ đã đổi hướng, nhắm ngay ngọn đồi bên tả chạy ngoặc lại.
Cừu Thiên Hiệp gầm lên như sấm nổ:
- Quỷ kế gì đó ?
Tiếng hét của chàng chưa dứt, đột nhiên một chấm đen bằng hạt đậu xé không khí kêu reo reo, biến thành luồng kình khí kinh hồn đâm sầm vào mặt chàng.
Cừu Thiên Hiệp giật mình đánh thót nhanh như chớp, chàng tung mình lên cao ba trượng, tránh thoát luồng quỷ lực của đối phương, đồng thời đẩy ra song chưởng hộ trước mặt, khí giận lại bốc lên cân não, khiến chàng buộc miệng kêu to:
- Hay cho tiểu tặc !
Ngay lúc ấy, một bóng người đã hiện ra giữa tràng, vòng tay hướng vào Thiên Hiệp nói khẽ:
- Tưởng ai lạ ... hóa ra thiếu hiệp !
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy người này đã biết ngay hắn chính là chủ tọa hộ pháp Huyết Quang giáo, Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh vội giương ngay Thiết tán hộ trước bụng, lại mỉm cười bảo:
- Thiếu hiệp đuổi gấp tên đệ tử của tệ giáo để làm gì ? Xin thiếu hiệp cho biết quạ. ?
Nguyên lúc mới xuất đạo giang hồ rời Phi Lai sơn trang đã gặp Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh, lúc đó hắn nhận Huyết Quang lệnh tìm giết Cừu Thiên Hiệp, may nhờ có Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc lấy lệnh đổi lệnh, giải vây cho Thiên Hiệp, nhờ thế Thiên Hiệp thoát chết.
Nhưng ngày nay đã biến đổi.
Cừu Thiên Hiệp không coi Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh thấm vào đâu cả, vừa nghe qua chàng trầm giọng nói to:
- Tại sao ta phải nói ? Chính Cừu mỗ hỏi lại ngươi đấy !
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh không tỏ ra giận dữ, chỉ mỉm cười điềm đạm nói:
- Thiếu hiệp muốn hỏi điều chi, xin cứ dạy !
Cừu Thiên Hiệp nghiêm sắc mặt, quát to như sấm sét:
- Lôi Thanh Minh ! Ta hỏi ngươi, Cừu Thiên Hiệp này đối với Huyết Quang giáo tuyệt không cấu kết. Tại sao Dị Đại Cương lại khổ công, muốn tìm giết tại hạ, một trong quá khứ, còn hiện tại vì sao Huyết Quang giáo đi gây cừu kết oán cướp của giết người trách oán và thảm hại, vậy tâm ý các ngươi muốn làm gì Cừu mỗ chứ ?
Lôi Thanh Minh nghe qua xám mặt, nghẹn ngào chẳng nói ra lời. Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn Thiên Hiệp điềm đạm hỏi:
- Thiếu hiệp căn cứ vào đâu mà nói thế ?
Cừu Thiên Hiệp đang ngầm tức “Điếu tử quỷ” nên sẵn dịp muốn trừ khử hắn. Vì thế chàng đưa tay chỉ vào Điếu tử quỷ, mỉm cười bảo:
- Do hắn nói ra đấy !
Lôi Thanh Minh quá ngạc nhiên, trợn đôi mắt tròn xoe nhìn Điếu tử quỷ lại quay hỏi lại Thiên Hiệp:
- Hắn nói thật ... Phải hắn nói ra thế ư ?
Điếu tử quỷ nghe qua cúi đầu gục mặt, tỏ vẻ kính sợ bồi hồi.
Cừu Thiên Hiệp nặng giọng hét to:
- Hắn nói thực đấy ! Hắn còn nói nhiều nữa kìa ... Tại trấn Qua Dương hắn dám tuyên bố với mọi người “tại hạ là đồng bọn của hắn, giữ chức thiên hạ đô tuần sứ, Ngũ lộ tổng chỉ huy của Huyết Quang giáo”, ngươi thân giữ chức Thủ tọa hộ pháp Huyết Quang giáo, ắt rõ đạo lý thế nào chứ ?
Lôi Thanh Minh chép miệng kêu nho nhỏ:
- Lẽ nào ?
Cừu Thiên Hiệp không buông tha nói tiếp:
- Hiện tại có mặt Điếu tử quỷ, ngươi hỏi lại xem, Cừu mỗ có bao giờ bịa đặt vu khống như các ngươi đâu.
Lôi Thanh Minh giận tím mặt gượng đáp nhỏ:
- Lôi mỗ phải hỏi lại !
Cừu Thiên Hiệp nhanh tay chộp cổ “Điếu tử quỷ” xách đến đối diện với Lôi Thanh Minh đồng thời buộc miệng nói to:
- Ngươi cứ hỏi hắn lại xem sao !
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh chuyển nhanh tròng mắt, gạt cây lọng sắt sang bên, hai chân bước chậm rãi đến trước mặt Điếu tử quỷ, lạnh lùng hỏi:
- Cừu Thiên Hiệp nói như thế, có đúng sự thật không ?
Cừu Thiên Hiệp cũng bước tới một bước, quắc mắt nhìn Điếu tiểu quỷ trầm giọng bảo:
- Điếu tử quỷ, có Cừu mỗi đây đối chất, ngươi chớ nên chối tội nhé.
Điếu tử quỷ mặt như xác chết, đôi mắt trắng bệt, liếc nhìn Lôi Thanh Minh lại nhìn sang Cừu Thiên Hiệp lắp bắp, song chẳng nói ra lời.
Lôi Thanh Minh rống lên như sấm nổ:
- Nói !
Cừu Thiên Hiệp quát ầm trời:
- Nói mau !
Điếu tử quỷ run rẩy từng thớ thịt, gương mặt xám xanh biến sang màu tím đậm, sau cùng phải gật đầu ... nói qua hơi thở:
- Thiên ... Hiệp ... nói ... đúng.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh nhảy dựng lên bằng giọng nói như hổ gầm rống to:
- Ngươi đã nói như thế à ?
Điếu tử quỷ nghẹn ngào đáp qua hơi thở:
- Chính thế !
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh xốc nhanh cây lộng thiết lại rống trầm khiếp:
- Hay cho phường phản bội.
Vừa nói dứt kình phong cuốn lên mịt mù, cây thiết tán to tướng lay động mạnh.
Máu huyết phun ra như bão vũ, tưới đỏ đất, cùng tiếng rú:
- Ối chao !
Tiếng rú vang lên thê thảm, thế là Điếu tử quỷ đã bỏ mình dưới Thiết tán của Lôi Thanh Minh ...
Cừu Thiên Hiệp nhấc mình vọt ra xa hai trượng, tránh những tia máu bắn vào người.
Lôi Thanh Minh phá lên cười như điên dại. Thiết tán thâu hẳn chiêu.
Cừu Thiên Hiệp chớp mắt nhìn thấy Điếu tử quỷ bị ngọn thiết tán quật chết một cách thảm thương, cái đầu văng ra xa năm sáu trượng. Điếu tử quỷ mất đầu thành tử quỷ không đầu.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh bỗng đổi ngay sắc giận, vòng tay hướng vào Thiên Hiệp dịu giọng hỏi:
- Thiếu hiệp, ngươi đã vừa lòng chưa ?
Cừu Thiên Hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Vừa lòng ? Vừa lòng việc gì chứ ?
Lôi Thanh Minh nghiêm giọng nói:
- Bổn đệ tử ra ngoài nói những lời bất nhã, dối trá, làm tổn thương đến danh dự thiếu hiệp nên Lôi mỗ mới thay giáo chủ dùng giáo điều mà trừng phạt hắn, vậy thiếu hiệp đã vừa lòng chưa ?
Cừu Thiên Hiệp biết Lôi Thanh Minh vốn người đa trá, khó đo được lòng dạ ra sao, nên nhíu mày, nghĩ ra một kế, giả bộ hằn học quát to:
- Lôi Thanh Minh ! Trước mặt Cừu mỗ ngươi chớ nên lộng quỷ.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh nghe qua chẳng hiểu gì cả, ngạc nhiên hỏi nhanh:
- Lộng quỷ ? Lôi mỗ làm gì đâu ... có lộng quỷ gì đâu ?
Cừu Thiên Hiệp nhếch môi cười nhạt bảo:
- Ngươi giở giọng đàn anh, thi hành thủ đoạn tàn nhẫn, giết chết Điếu tử quỷ để diệt người làm chứng của ta, làm cho ta không còn bằng cớ gì phải chăng ?
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh lấy làm kỳ lạ, song cố phân bua:
- Lôi mỗ thi hành theo giáo luật, trừng phạt bổn giáo đệ tử, chứ nào có ý diệt kẻ dối chứng hay tuyệt bằng cớ đâu.
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười bí mật, bằng giọng nói mỉa mai, bảo:
- Có hay không ngươi tự hỏi lấy lương tâm. Nhưng ta còn vài nhân chứng sắp lại đây.
Vừa nói dứt, chàng đưa tay chỉ bốn tên “Không Động tứ phan” còn cách xa độ mười trượng.
Không Động tứ phan thân pháp nhanh hơn thoi đua chỉ nháy mắt đã hạ xuống giữa tràng.
Bốn người vừa đến nơi, không hỏi trắng đen không phân phải quấy, chỉ lay động nhanh bốn cây Chiêu hồn phan, phướng hồn bốc gió kêu vi vút tạo nên bốn đạo kình lực vĩ đại nhắm vào người Cừu Thiên Hiệp phủ tới, chẳng khác nào thiên tướng bủa thiên la.
Không Động tứ phan lão đại rống lên như quỷ mị:
- Cừu Thiên Hiệp ! Ngươi hẹn chúng ta đến đây, hóa ra nơi này có nhiều đồng bạn ngươi mai phục, ứng trợ phải chăng ?
Cừu Thiên Hiệp trợn trừng đôi mắt suýt rách khóe, khí giận bốc cao trăm trượng.
Nhưng bốn cành chiêu hồn phan giao động chóa mắt, phát ra kình lực “vù vù” tựa hồ như đoàn binh mã rầm rộ, cuồn cuộn như cơn sấm sét đổ liên hồi vào người Cừu Thiên Hiệp, chiêu thế thực nguy hiểm khôn lường.
Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh đứng một bên phá lên cười hăng hắc, tay hữu thâu thiết tán bao gọn vào lòng, nhấc bổng thân mình nhảy ra ngoài vòng chiến xa hai trượng, khi vừa hạ mình xuống đất hắn đã đưa mắt nhìn Không Động tứ phan buộc miệng rống cực to:
- Không Động tứ phan, cóc ngươi hãy yên tâm, Cừu Thiên Hiệp từ ngày xuất đạo giang hồ đến đây chỉ thích “đơn công, độc tấu”, không cần ai trợ lực ! Lôi mỗ đâu dám phạm vào việc cấm kỵ của thiếu hiệp, vậy các ngươi hãy gắng sức hiệp tay nhau tranh đấu.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua tức giận bồi hồi, tuy hắn nói đúng sự thật, nhưng cốt ý là muốn hãm hại mình, chàng không nghĩ ngợi lâu, song chưởng đẩy m.anh một chiêu trầm khiếp, đẩy dạt bốn cành “chiêu hồn phan”, một mặt buộc miệng gọi to:
- Các ngươi hãy dừng tay, muốn gì cứ nói cho minh bạch, giao thủ động chiêu vẫn chưa muộn kia mà ?
Tứ phan lão đại rống lên như sấm nổ:
- Có gì đáng nói đâu !
Tứ phan lão tam gầm to:
- Ai ... thèm đấu khẩu với ngươi lúc này.
Cả bốn người không để Thiên Hiệp có thì giờ phân trần chỉ kêu rống lên như bầy quỷ loạn giở ra những đường chiêu ác liệt công tới tấp. Mỗi chiêu đều nhằm vào đại huyệt của Thiên Hiệp thích mạnh, mỗi thức đều tìm chỗ nhược Thiên Hiệp bức nhanh, bốn cành “Chiêu hồn phan” vũ lộng mờ trời như một biển bướm vàng chớp cánh, biến ra gió lạnh mưa băng, bủa ra vây phủ Thiên Hiệp vào lõm giữa.
Cừu Thiên Hiệp cố tránh sự lộng giả thành chơn, vô cớ gây cừu chuốt oán với bọn Tứ phan Không Động. Vì thế, chàng cố nhẫn nại, chỉ đưa ra thế thủ đôi chân đạp mạnh thức “Lôi hành cửu chuyển” bay, nhảy, vọt tung như chín tia sét ngoằn ngoèo, bủa trên nền trời đen nghịt.
Chàng vận dụng toàn môn “thiết thư” tuyệt học né tránh rất thần tình, thân mình thon nhỏ, lượn qua đảo lại, len lỏi giữa trận phướng chiêu hồ như một cánh chim non bé tí giữa nền trời cuồng vũ phong ba.
“Không Động tứ phan” là một môn tuyệt học của Không Động phái, và bốn người này là nhân vật cao thủ của Không Động môn, đánh liền tay, công tới tấp, chiêu thế lại ngụy dị, thực là nguy hiểm khôn cùng.
Nếu đem một người khác thay thế vào địa vị Thiên Hiệp thì giờ phút này máu đổ Hồng Yên nham, thây phơi tan nát vùng hoang đá.
Ngay lúc ấy Kiệu dương tán Lôi Thanh Minh đứng bên ngoài nhìn thấy lưỡng trò tương tranh thì lấy làm đắc ý, phá lên cười như điên như dại, đột nhiên đưa mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp mỉm cười nói thật to:
- Tuyệt diệu, tuyệt diệu ! Nhưng tiếc thay tại hạ có việc cần kíp, không thể ở lại phụng bồi thiếu hiệp được.
- Vút !
Một tiếng gió cuộn rất nhanh, Lôi Thanh Minh thừa cơ hai đàng đang ác đấu mãnh liệt nhấc mình lên cao mấy trượng, nhắm vào khu rừng trước mặt chạy như bay, trong chớp mắt đã mất dạng.
Cừu Thiên Hiệp thấy Lôi Thanh Minh thừa cơ trốn thoát, chỉ kêu “hừ” một tiếng phẫn nộ song chẳng hở tay đuổi theo hắn. Vì lúc ấy, Không Động tứ phan đã biến bốn cây phướng chiêu hồn thành vầng bạch quang to như quả núi, bao phủ Cừu Thiên Hiệp không để hở kẻ tóc đường tơ ...
Càng đánh bọn chúng càng hung tợn, bốn ngọn “Chiêu hồn phan” không dừng lại nửa khắc. Hai đàng quyết đấu với nhau độ một canh trà vẫn chưa phân cao thấp.
Không Động tứ phan hùng hổ và lợi hại bấy nhiêu thì Cừu Thiên Hiệp thâm trầm và uyển chuyển bấy nhiêu. Chỉ vì chàng giữ thế thủ, né mau tránh lẹ, tuyệt nhiên không giở thế công địch ...
Cừu Thiên Hiệp lại nhận thấy đối phương quá liều mạng, và bức ác mình, bèn đổi ngay ý định rống lên giận dữ:
- Tứ phan ! Nếu các ngươi mãi bức áp vô lý, tại hạ sẽ không nhường nhịn nữa đâu !
Tuy lời nói của Thiên Hiệp rất chân thật, nhưng bọn Không Động tứ phan lại hiểu một cách khác, vì chúng hiểu lầm Cừu Thiên Hiệp dùng lời uy hiếp và nhục mạ.
Vì thế Không Động tứ phan lão đại vừa nghe qua, tay phướng vụt ngừng lại, đổi ra một thế “Đả sáo phiên” quay một vòng tròn ngang đầu, đồng thời buộc miệng hét to:
- Bát phương phong vũ !
Tiếng hét vừa dứt, cành phan đã kêu lên “reo réo” vũ lộng như mưa phùn tám hướng, ác hại hơn trước khá nhiều.
Tiếp theo đấy, ba tên Không Động tứ phan còn lại đồng thanh, bốn luồng điện lực tỏa rộng xa một chu vi mấy trượng, kình phong xoáy mạnh, hấp lực rì rào vụt biến ra bốn tiếng nổ:
- Ầm, ầm, ầm, ầm.
Bốn tiếng nổ vang lên long trời vỡ đất, bụi cát bốc lên cao ngất tối đất mịt trời.
Lúc bấy giờ Cừu Thiên Hiệp cảm thấy từ bốn phương tám hướng nhiều đạo kình phong áp mạnh vào người to tát như bốn bức tường vĩ đại ngã đổ. “Lôi hành cửu chuyển” tuy nhanh như chim, nhẹ như gió song làm sao thi triển giữa một vòng vây kình lực chẳng sơ hở kẻ lông.
Cừu Thiên Hiệp liệu định đây là môn tuyệt học bí truyền của bốn tên Không Động, nếu không trổ oai thần trừng trị, ắt bọn chúng chẳng cam tâm nể phục.
Giữa lúc Cừu Thiên Hiệp đang suy nghĩ, bỗng nghe tứ phan lão nhị rống lên trầm khiếp:
- Cửu chuyển luân hồi.
Cừu Thiên Hiệp vừa suy nghĩ, vừa nhảy đứng lên cao ba trượng tránh thoát chiêu “Bát phương phong vũ” lại toan hạ mình xuống tràng. Bỗng nghe tiếng hét “Cửu chuyển luân hồi” của tứ phan lão nhị. Tiếp theo đấy, tứ phan lão đại, lão tam, lão tứ đồng rống lên liên hồi:
- Cửu chuyển luân hồi.
Tiếng rống ầm ĩ chưa dứt, từ tả sang hữu, từ trước tới sau, bốn ngọn phướng chiêu hồn biến ra muôn đạo kình phong bủa chặt tràng đấu.
Cừu Thiên Hiệp lượn mình qua lại trên không, nhìn thấy tả hữu, trước sau đều hỗn loạn, không còn một kẻ hở đặt bàn chân.
Giữa lúc tinh thần đang rối loạn, vô tình làm cho nội lực suy giảm, thân hình chàng bị rơi xuống tràng đấu như hòn đá nặng. Cừu Thiên Hiệp run lên, tay chân cuống loạn, chưa biết giở thế gì ra ứng phó.. Bỗng nghe bốn giọng nói rập nhau:
- Thập diện mai phục.
Bốn cành phan của lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ lay động rất nhanh nhắm vào đầu, ngực, lưng, chân của Thiên Hiệp phóng tới, thế mạnh như bài sơn đảo hải, nguy hiểm dị kỳ.
Cừu Thiên Hiệp vững tin vào “Thiết thư” tuyệt học, giở ra công lực hi kỳ, tránh thoát được hai chiêu phan mạnh bạo.
Nhưng chiêu thứ ba là “Truy hồn đoạt mạng” đã quật vào hông chàng, vô phương né tránh, không ngõ tung lên cao, thực là vô vàn nguy hiểm.
Lại thêm, chiêu thứ tư “Nhất phương tử kỳ” nhanh như điện chớp chỉ cách bả vai chàng độ ba tấc.
Giữa lúc sự chết cách làn tơ kẻ tóc, vạn trạng hung hăng.
Bỗng nhiên đạo kim quang rực rỡ, sáng chói tựa vồng cầu, lao đi “vút” ...
Cừu Thiên Hiệp vươn tay tả lay động mạnh, gạt ngang hông, phắt ngược bên vai, đồng thời thân người như vệt khói vàng như nghệ bay ngược lên không trung.
- Choeng ! Koeng !
Hai tiếng rít tóe lửa vang lên một lúc, làm chát óc mọi người, đồng thời đẩy bạt hai bóng người văng ra xa cả trượng, bóng “chiêu hồn phan” không chớp động, dường như nương theo làn gió, từ tay Thiên Hiệp bốc đi mất hút.
Bốn tên “Không Động tứ phan” tháo lùi ra xa cả hai trượng, chúng giương đôi mắt thao láo đầy kinh ngạc, nhìn hai cây “chiêu hồn phan” bị gãy vụn nằm trơ trên đất, cả bốn người ngơ ngác đến độ mất thần.
Cừu Thiên Hiệp tì tay trên chuôi “Khô trúc thánh kiếm”, mũi kiếm chạm mặt đất, chàng giương đôi mắt sáng xanh, xạ thẳng vào bốn khuôn mặt tứ phan Không Động bằng những tia giận dữ, lại cất tiếng trong như chuông quát bảo:
- Cừu mỗ xin báo cho các ngươi một lần nữa, nếu các ngươi cố tình bức bách tiếp, thì chớ trách Cừu mỗ vô tình nhé !
Bốn tên tứ phan Không Động mặt đầy sắc giận, sát khí bốc hiện trùng trùng.
Tứ phan lão đại bước sấn tới trước trầm giọng hét bảo:
- Cừu Thiên Hiệp, ngươi phải biết, Không Động tứ phan thà mất mạng chứ chẳng mất chiêu, lão hủ thề liều mạng với ngươi.
Vừa nói dứt, hắn đưa cán “chiêu hồn phan” gãy nhắm ngay Thiên Hiệp ném thật mạnh, đồng thời vươn song chưởng toan tấn công tới tấp ...
Ba tên tứ phan đồng bỏ nhanh binh khí, vươn ngay sáu chưởng pháp thủ thế, cùng gào to một loạt:
- Gia gia quyết một mạng với ngươi !
Tiếng hét liên hồi, làm rúng động cả không gian, bốn tên tứ phan chỉ dùng xích thủ không quyền, vươn tay trắng đẩy mạnh song chưởng thế tựa hung thần ác sát, tên nào tên nấy đều đượm vẻ ác độc khôn cùng, tám đạo mục quang như tia điện kèm theo tám luồng chưởng lực tựa sơn băng, phát ngay vào người Thiên Hiệp.