Lâm Thiền Di đi ngủ và thức dậy rất đúng giờ, con nít từ bốn đến mười hai tuổi thì buổi tối ngủ tám tiếng là đủ, thế nên nàng cũng ngủ đủ tám tiếng.
Lâm Thiền Di mơ hồ mở mắt ra, phía bên ngoài hang đá cũng rọi vào trong này không ít tia sáng mặt trời, còn có tiếng chim ríu ra ríu rít, nghe rất vui tai.
Bước xuống giường băng, cơ thể có vẻ khỏe hơn hôm qua, nàng không ngần ngại chui vào con đường nhỏ mà Thiên Hồng nói, đường đi có chút quanh co và hơi tối nhưng cứ khoảng một mét lại có một chân nến sáng.
Nhìn mấy cây nến, Lâm Thiền Di nhận thấy mấy cây nến này cháy rất lâu.
“Quái, sáp của mấy cây nến này không biết làm từ gì mà chảy chậm như vậy nhỉ?”
Bỏ qua câu hỏi này, Lâm Thiền Di tiếp tục hướng phía trước mà đi. Càng đi sâu, nàng càng cảm thấy không khí chung quanh đang ngày càng ấm lên, độ ẩm không khí khá cao.
Đến nơi, trước mặt nàng có hai gian tách biệt một bên thì có cái hồ sủi bóng khí, bên trên còn có một tầng hơi nước, tương đối rộng rãi. Gian bên kia khá hẹp, mở cửa gỗ ra, đập vào mắt Lâm Thiền Di là một cái lỗ ở giữa sàn, cách phía trước có hai cục gạch tượng trưng cho hai bàn chân, cái khoảng cách này chắc đã được đo đạt cẩn thận rồi đây mà, trên tường cũng có treo cái khăn bông trắng.
Lâm Thiền Di nhìn cái nhà xí trước mặt mà rơi vào trầm tư, nàng phải sự dụng cái này để đại tiện, vậy còn tiểu tiện, xoay ngượt lại sao. Mặt Lâm Thiền Di đỏ ửng, từ trước tới giờ đã quen dùng bồn cầu tráng men, sài hoa sen để rửa, bây giờ bắt nàng phải đi vệ sinh ba tram sáu mươi độ, lại lấy khăn chùi mông, thật khó tiếp nhận đi.
Mặc kệ, đã xuyên qua đây thì phải học phong tục tập quán của người ta, nàng còn có mục đích vĩ đại hơn thế này nhiều, không thể để cái bồn cầu vô năng này đánh bại.
“Lâm Thiền Di, tiến lên” Nói xong, nàng lập tức chui vào cái bồn cầu không mấy đẹp đẽ đó.
Giải quyết xong, Lâm Thiền Di liền đi qua gian suối nước nóng, ban nãy ở bên ngoài nhìn không rõ mấy, nhưng khi vào đây nàng phát hiện có một cái tủ ngọc bích nhỏ ở góc tường. Bước tới mở tủ ra, Lâm Thiền Di thấy có mấy bộ y phục tốt được xếp gọn gàng.
“Chuẩn bị tốt” đỡ cho nàng phải mặc lại đồ dơ.
Từng mảnh vải trên người được nàng tháo xuống để lộ ra làn da trắng ngần của tiểu hài tử. Bước theo bậc thang xuống hồ nước, nàng thả mình vào làn nước ấm nóng.
“Có thể như thế này mãi thì tốt biết mấy
Lâm Thiền Di đi ngủ và thức dậy rất đúng giờ, con nít từ bốn đến mười hai tuổi thì buổi tối ngủ tám tiếng là đủ, thế nên nàng cũng ngủ đủ tám tiếng.
Lâm Thiền Di mơ hồ mở mắt ra, phía bên ngoài hang đá cũng rọi vào trong này không ít tia sáng mặt trời, còn có tiếng chim ríu ra ríu rít, nghe rất vui tai.
Bước xuống giường băng, cơ thể có vẻ khỏe hơn hôm qua, nàng không ngần ngại chui vào con đường nhỏ mà Thiên Hồng nói, đường đi có chút quanh co và hơi tối nhưng cứ khoảng một mét lại có một chân nến sáng.
Nhìn mấy cây nến, Lâm Thiền Di nhận thấy mấy cây nến này cháy rất lâu.
“Quái, sáp của mấy cây nến này không biết làm từ gì mà chảy chậm như vậy nhỉ?”
Bỏ qua câu hỏi này, Lâm Thiền Di tiếp tục hướng phía trước mà đi. Càng đi sâu, nàng càng cảm thấy không khí chung quanh đang ngày càng ấm lên, độ ẩm không khí khá cao.
Đến nơi, trước mặt nàng có hai gian tách biệt một bên thì có cái hồ sủi bóng khí, bên trên còn có một tầng hơi nước, tương đối rộng rãi. Gian bên kia khá hẹp, mở cửa gỗ ra, đập vào mắt Lâm Thiền Di là một cái lỗ ở giữa sàn, cách phía trước có hai cục gạch tượng trưng cho hai bàn chân, cái khoảng cách này chắc đã được đo đạt cẩn thận rồi đây mà, trên tường cũng có treo cái khăn bông trắng.
Lâm Thiền Di nhìn cái nhà xí trước mặt mà rơi vào trầm tư, nàng phải sự dụng cái này để đại tiện, vậy còn tiểu tiện, xoay ngượt lại sao. Mặt Lâm Thiền Di đỏ ửng, từ trước tới giờ đã quen dùng bồn cầu tráng men, sài hoa sen để rửa, bây giờ bắt nàng phải đi vệ sinh ba tram sáu mươi độ, lại lấy khăn chùi mông, thật khó tiếp nhận đi.
Mặc kệ, đã xuyên qua đây thì phải học phong tục tập quán của người ta, nàng còn có mục đích vĩ đại hơn thế này nhiều, không thể để cái bồn cầu vô năng này đánh bại.
“Lâm Thiền Di, tiến lên” Nói xong, nàng lập tức chui vào cái bồn cầu không mấy đẹp đẽ đó.
Giải quyết xong, Lâm Thiền Di liền đi qua gian suối nước nóng, ban nãy ở bên ngoài nhìn không rõ mấy, nhưng khi vào đây nàng phát hiện có một cái tủ ngọc bích nhỏ ở góc tường. Bước tới mở tủ ra, Lâm Thiền Di thấy có mấy bộ y phục tốt được xếp gọn gàng.
“Chuẩn bị tốt” đỡ cho nàng phải mặc lại đồ dơ.
Từng mảnh vải trên người được nàng tháo xuống để lộ ra làn da trắng ngần của tiểu hài tử. Bước theo bậc thang xuống hồ nước, nàng thả mình vào làn nước ấm nóng.
“Có thể như thế này mãi thì tốt biết mấy