Ngâm mình trong suối nước nóng, Lâm thiền Di cảm thấy rất thoải mái. Tay nhỏ vũ động làn nước, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Một lúc sau, Lâm Thiền Di bước lên bờ, vuốt tóc cho nước rớt xuống hết. Nàng đến bên tủ ngọc, lấy một bộ đồ màu hồng dâu mặc vào. Bộ đồ khá đơn giản, áo tay dài liền váy mặc chung với quần thụng vàng, trên cổ và tay áo còn viền ren hoa trắng. Lâm Thiền Di trông vô cùng đáng yêu khi mặc bộ đồ này, chính nàng cũng cảm thấy như vậy.
“Bùm” Từ trong hồ nước phát ra một tiếng nổ lớn, khói bay mù mịt.
Vừa định rời đi, Lâm Thiên Di lại bị giữ lại bởi tiếng nổ đó. Nàng thấp thoáng thấy dưới đáy hồ phát ra ánh sáng, ánh sáng yếu ớt màu tím thủy chuy, thật là đẹp.
Ánh sáng tím chợt di chuyển, hướng lên trên mặt nước, bay nhanh về phía Lâm Thiền Di đang đứng. Lâm Thiền Di không tự chủ được lắc cái chuông mà Thiên Hồng đưa cho.
Thứ kia là gì, sao nó lại bay về phía nàng, Lâm Thiền Di nhanh chân tránh đi, ánh sáng tím kia đập thẳng vào từng đá.
Trên không trung, linh khí hội tụ đang xen với nhau tạo thành cách cửa không gian, gió thổi vù vù. Lâm thiền Di cũng muốn bay đi, nàng cố gắng bám chặt vào vách tường.
Hoành Bân nhảy ra khỏi cửa không gian, an toàn đáp xuống mặt đất, Thiên Hồng theo sau. Hoành Bân lật đật chạy lại chỗ Lâm Thiền Di, bế nàng lên lo lắng hỏi: “Nữ nhi, con có bị thương không, để ta xem nào.” Hắn giơ nàng ra trước mặt xem xét từ trên xuống dưới rồi mới an tâm.
Lâm Thiền Di khó chịu nói:
“Ta vẫn tốt, không bị thương, trước hết ngươi đặt ta xuống, ta không muốn bị treo lơ lửng đâu.”
Hoành Bân khéo miệng co rút, hắn đâu có muốn treo con bé, chỉ là bày tỏ sự quan tâm thôi mà. Hắn đặt nàng xuống đất.
“Đã xảy ra chuyện gì mà khiến con phải rung chuông.” Hoành Bân nhíu nhíu mày kiếm.
“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là, suối nước nóng bị nổ, xuất hiện ánh sáng tím lao về phía ta, ngươi xem xem” Lâm Thiền Di đưa tay chỉ vào vách tường.
Hoành Bân theo hướng nàng chỉ, trông thấy bức tường bị đục một lỗ lớn, có ánh sáng tím chớp giật. Hắn bước đến đó, nằm trong lỗ kia là một con nhện to bằng bàn tay, trên bụng có họa tiết âm dương lóe ánh vàng.
“Phí Linh Bảo” Hắn thất kinh nói.
“Phí Linh Bảo… sao nó lại xuất hiện ở đây” Thiên Hồng cũng rúng động không kém.
Tương truyền Phí Linh Bảo tuy không được liệt vào bảng thập đại thần thú nhưng vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm, nó ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội tấn công con mồi, nọc của nó độc vô cùng, ai dính phải không thể chết dễ dàng mà phải chịu sự giằng xé, giày vò của chất độc. Tuy rằng thứ này không thể làm hại đến bọn họ nhưng loài này chỉ sống ở nơi cực nóng hoặc cực lạnh. Hiện tại nó lại xuất hiện ở đây.
Thiên Hồng tiến đến bên Hoành Bân, nàng quan sát kỹ con vật kia, thấy có điểm không đúng.
Thấy vẻ mặt của Thiên Hồng, Hoành Bân liền cất tiếng:
“Con nhện này không phải là Phí Linh Bảo bình thường.”
“Là dị biến” Thiền Hồng đương nhiên đoán được.
“Ừm, Phí Linh Bảo trưởng thành chỉ to hơn đầu người một chút, ngoài ra cơ thể phát quang màu xám tro, họa tiết âm dương trên bụng màu trắng sáng, không giống với con nhện này. Nó hẳn là nhện non sơ sinh, thế nhưng đã to lớn như này, khẳng định con đường tu luyện rất phi phàm.” Hoành Bân nói mà cảm thán trong lòng, có nên đem thứ này về thêm vào bộ sưu tập thú dị biến của hắn không nhỉ, kakaka.
“Thật vậy sao”.
Lâm Thiền Di không biết từ lúc nào đã chen vào đứng giữa hai người bọn họ, nàng nghe rất rõ ràng lời Hoành Bân nói. Con nhện này thật sự thần kỳ như vậy, nàng nhất định phải chiếm được nó.
Ngâm mình trong suối nước nóng, Lâm thiền Di cảm thấy rất thoải mái. Tay nhỏ vũ động làn nước, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Một lúc sau, Lâm Thiền Di bước lên bờ, vuốt tóc cho nước rớt xuống hết. Nàng đến bên tủ ngọc, lấy một bộ đồ màu hồng dâu mặc vào. Bộ đồ khá đơn giản, áo tay dài liền váy mặc chung với quần thụng vàng, trên cổ và tay áo còn viền ren hoa trắng. Lâm Thiền Di trông vô cùng đáng yêu khi mặc bộ đồ này, chính nàng cũng cảm thấy như vậy.
“Bùm” Từ trong hồ nước phát ra một tiếng nổ lớn, khói bay mù mịt.
Vừa định rời đi, Lâm Thiên Di lại bị giữ lại bởi tiếng nổ đó. Nàng thấp thoáng thấy dưới đáy hồ phát ra ánh sáng, ánh sáng yếu ớt màu tím thủy chuy, thật là đẹp.
Ánh sáng tím chợt di chuyển, hướng lên trên mặt nước, bay nhanh về phía Lâm Thiền Di đang đứng. Lâm Thiền Di không tự chủ được lắc cái chuông mà Thiên Hồng đưa cho.
Thứ kia là gì, sao nó lại bay về phía nàng, Lâm Thiền Di nhanh chân tránh đi, ánh sáng tím kia đập thẳng vào từng đá.
Trên không trung, linh khí hội tụ đang xen với nhau tạo thành cách cửa không gian, gió thổi vù vù. Lâm thiền Di cũng muốn bay đi, nàng cố gắng bám chặt vào vách tường.
Hoành Bân nhảy ra khỏi cửa không gian, an toàn đáp xuống mặt đất, Thiên Hồng theo sau. Hoành Bân lật đật chạy lại chỗ Lâm Thiền Di, bế nàng lên lo lắng hỏi: “Nữ nhi, con có bị thương không, để ta xem nào.” Hắn giơ nàng ra trước mặt xem xét từ trên xuống dưới rồi mới an tâm.
Lâm Thiền Di khó chịu nói:
“Ta vẫn tốt, không bị thương, trước hết ngươi đặt ta xuống, ta không muốn bị treo lơ lửng đâu.”
Hoành Bân khéo miệng co rút, hắn đâu có muốn treo con bé, chỉ là bày tỏ sự quan tâm thôi mà. Hắn đặt nàng xuống đất.
“Đã xảy ra chuyện gì mà khiến con phải rung chuông.” Hoành Bân nhíu nhíu mày kiếm.
“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là, suối nước nóng bị nổ, xuất hiện ánh sáng tím lao về phía ta, ngươi xem xem” Lâm Thiền Di đưa tay chỉ vào vách tường.
Hoành Bân theo hướng nàng chỉ, trông thấy bức tường bị đục một lỗ lớn, có ánh sáng tím chớp giật. Hắn bước đến đó, nằm trong lỗ kia là một con nhện to bằng bàn tay, trên bụng có họa tiết âm dương lóe ánh vàng.
“Phí Linh Bảo” Hắn thất kinh nói.
“Phí Linh Bảo… sao nó lại xuất hiện ở đây” Thiên Hồng cũng rúng động không kém.
Tương truyền Phí Linh Bảo tuy không được liệt vào bảng thập đại thần thú nhưng vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm, nó ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội tấn công con mồi, nọc của nó độc vô cùng, ai dính phải không thể chết dễ dàng mà phải chịu sự giằng xé, giày vò của chất độc. Tuy rằng thứ này không thể làm hại đến bọn họ nhưng loài này chỉ sống ở nơi cực nóng hoặc cực lạnh. Hiện tại nó lại xuất hiện ở đây.
Thiên Hồng tiến đến bên Hoành Bân, nàng quan sát kỹ con vật kia, thấy có điểm không đúng.
Thấy vẻ mặt của Thiên Hồng, Hoành Bân liền cất tiếng:
“Con nhện này không phải là Phí Linh Bảo bình thường.”
“Là dị biến” Thiền Hồng đương nhiên đoán được.
“Ừm, Phí Linh Bảo trưởng thành chỉ to hơn đầu người một chút, ngoài ra cơ thể phát quang màu xám tro, họa tiết âm dương trên bụng màu trắng sáng, không giống với con nhện này. Nó hẳn là nhện non sơ sinh, thế nhưng đã to lớn như này, khẳng định con đường tu luyện rất phi phàm.” Hoành Bân nói mà cảm thán trong lòng, có nên đem thứ này về thêm vào bộ sưu tập thú dị biến của hắn không nhỉ, kakaka.
“Thật vậy sao”.
Lâm Thiền Di không biết từ lúc nào đã chen vào đứng giữa hai người bọn họ, nàng nghe rất rõ ràng lời Hoành Bân nói. Con nhện này thật sự thần kỳ như vậy, nàng nhất định phải chiếm được nó.